Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Chương 48(1)
Edit: phuongchuchoe
Sau một tháng lẻ ba ngày, cuối cùng Kỷ Khanh Khanh đã thuận lợi đóng máy.
So với dự tính tận hai đến ba tháng đã rút ngắn được không ít thời gian, dự tính này có lẽ dựa trên vô số lần NG của Kỷ Khanh Khanh ngày trước.
Biểu hiện của Kỷ Khanh Khanh trong một tháng nay, không chỉ thuyết phục được toàn bộ nhân viên tronng đoàn phim mà còn khiến cho họ phải rửa mắt mà nhìn.
Không thể ngờ rằng, lời thoại trong của Kỷ Khanh Khanh một tháng sau hoàn toàn không cần đạo diễn Chu giảng giải nữa.
Kỷ Khanh Khanh ôm bó hoa mà Thích Tĩnh Vân tặng, đến hỏi đạo diễn Chu, "Đạo diễn Chu, tối nay có lịch quay không?"
"Tất cả mọi người đều chờ cô mời cơm, tôi còn có thể lên lịch quay sao?"
"Vậy tốt quá, tối nay tôi mời ông và mọi người ăn cơm, cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi trong quãng thời gian qua." Cô nói xong nhìn hai diễn viên chính trong đoàn phim, "Không biết chị Tĩnh Vân và anh Tưởng Tố có thể cho tôi cơ hội không đây?"
Thời gian một tháng qua, Kỷ Khanh Khanh cùng với diễn viên trong đoàn cũng có mối quan hệ khá hoà thuận, hoặc là bị cưỡng ép phải hoà thuận, tuy rằng ngày trước từng bị 'Kỷ Khanh Khanh' ngang ngược xem thường, nhưng bây giờ lại nhìn cô với con mắt khác.
Thích Tĩnh Vân và cô cũng không còn ngăn cách, trong khoảng thời gian này đã xem Kỷ Khanh Khanh như bạn thân, cô ấy lập tức mở miệng cười đùa: "Đương nhiên là chị phải đi rồi, bữa cơm của em ngày nào chị cũng nhớ đến đấy."
Tưởng Tố cũng đáp ứng, "Buổi tối nhất định tôi sẽ đến."
Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố cũng đã đáp ứng, trong đoàn phim ngoại trừ người có tuổi sức khoẻ không tốt còn lại không diễn viên trẻ nào từ chối, ồn ào đồng ý.
Sau khi cắt bánh ngọt, Lục Lệ Hành có lẽ cũng đã nghe tin cô đóng máy, cô đang định nói với anh cô đặt vé máy bay ngày mai, nhưng nhìn vào màn hình video lại thấy trống rỗng.
"Anh ấy đâu rồi?"
"Sếp Lục có lẽ đang họp ạ."
Có lẽ là bên kia đang tắt âm nên Kỷ Khanh Khanh không nghe được âm thanh trong phòng họp.
"Làm phiền em quá, đưa điện thoại cho chị, em ăn bánh ngọt rồi nghỉ ngơi một chút nhé."
Ôn Nhu mỉm cười rồi gật đầu.
Kỷ Khanh Khanh giơ điện thoại tự điều chỉnh lại camera, một bóng người thoáng qua trong video khá giống Lục Lệ Hành, sau đó điện thoại bên kia bị cầm lên, gương mặt Lục Lệ Hành xuất hiện trong màn hình.
"Cô đóng máy rồi?"
Trên mặt Kỷ Khanh Khanh có dính chút bơ, cô chùi nhẹ rồi cười nói, "Đúng thế, ngày mai tôi có thể..."
"Khanh Khanh, đến đây ăn bánh đi." Là giọng nói của Tưởng Tố.
"Tôi tới ngay đây."
Phòng họp rộng lớn chỉ còn một mình Lục Lệ Hành, nghe thấy giọng nam bên kia anh nhíu mày lại, "Ai vậy?"
"Là anh Tưởng Tố, anh ấy đưa cho tôi bánh trứng, tôi qua đó ăn đây."
Tưởng Tố Tưởng Tố, lại là Tưởng Tố.
Khoảng thời gian này rõ ràng anh nhìn Kỷ Khanh Khanh diễn cùng Tưởng Tố không ít lần, thậm chí anh còn chứng kiến nhiều lần hai người ngồi cạnh nhau cùng xem kịch bản, cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng còn tập diễn cùng nhau, anh nhận ra mối quan hệ của hai người họ càng ngày càng tốt.
"Không được ăn!"
Kỷ Khanh Khanh nhìn anh kỳ quái.
Lục Lệ Hành trầm giọng, "Cô không sợ cô sẽ mập thành cái dạng gì sao."
Kỷ Khanh Khanh bưng lấy mặt mình, "Tôi đâu có mập đâu, cũng không ai chê tôi mập hết."
"Đó là bọn họ mỗi ngày đều ở cùng cô nên nhìn không ra, tôi thì không như vậy, cô thử sờ cằm của cô xem, cả mặt cũng đầy thịt rồi."
Lục Lệ Hành nói chuyện hung dữ một cách kỳ lạ, cũng làm cho Kỷ Khanh Khanh hoài nghi không lẽ mình mập lên thật rồi?
"Khanh Khanh, mau tới đây đi, tôi còn giữ bánh ngọt cho cô này."
Kỷ Khanh Khanh một tay ôm mặt, một bên đắn đo từ chối, "Chị Tĩnh Vân mọi người ăn đi, bây giờ em không có khẩu vị lắm."
Bây giờ cô đang tiếc nuối hình tượng của mình, nhớ đến khi hình ảnh của mình xuất hiện trước màn hình TV, màn TV đều là màn hình ngang, bị kéo cho mập thêm không khéo lại bị tẩy chay mất thôi.
Lục Lệ Hành nhớ lại một đoạn vừa rồi khi Tưởng Tố hôn Kỷ Khanh Khanh trong video, anh cảm thấy như có gai đâm chi chít trong lòng mình, nhổ ra thì khó chịu, không nhổ ra càng khó chịu hơn.
"Công việc của anh bây giờ thế nào? Lúc trước anh nói có hạng mục xảy ra vấn đề, bây giờ đã giải quyết được chưa?"
"Ừ, giải quyết ổn thoả rồi."
"Xong hết rồi à? Vậy... Anh có bận gì không?"
"Không bận."
Kỷ Khanh Khanh hỏi dò, "Ngày mai tôi lên máy bay, có lẽ đến năm giờ chiều có thể sẽ..."
"Cô trên đường chú ý an toàn."
"... A?" Kỷ Khanh Khanh bĩu môi.
Cũng là đóng máy, người ta còn có người đến đón, tại sao cô lại không có chứ?
Thôi được rồi, sếp Lục bề bộn công việc, không có thời gian.
"Cô còn có việc gì sao?"
"Không có."
"Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi có việc bận cúp máy trước đây."
Video đã ngắt kết nối.
Ôn Nhu đưa cho cô một miếng bánh ngọt, "Chị Khanh Khanh, ăn bánh ngọt này, bánh ngọt sắp bị ăn hết sạch rồi."
Kỷ Khanh Khanh nhìn miếng bánh ngọt ngào thơm ngon trước mắt, nuốt nước bọt.
"Chị không ăn đâu, phải giảm cân."
Ôn Nhu nhìn Kỷ Khanh Khanh 1m68 còn chưa được 50kg, cô bé khẽ gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của Kỷ Khanh Khanh, tiễn bánh ngọt vào trong miệng mình.
Sau khi Lục Lệ Hành ngắt video, anh đứng dậy ra khỏi phòng họp.
Trần Tịnh đang đứng chờ bên ngoài, hoàn toàn không dám quầy rầy việc riêng tư của ông chủ.
"Xế chiều ngày mai có sắp xếp gì không?"
Trần Tịnh nhìn lịch, "Xế chiều ngày mai ngài có hai cuộc họp."
"Dời qua ngày hôm sau đi."
Trần Tịnh gật đầu vâng dạ.
Buổi tối đoàn làm phim uống không ít rượu, Kỷ Khanh Khanh cầm ly rượu nhìn hai bàn lớn đầy người, "Tôi có thể đóng máy sớm cũng nhờ nhận được sự quan tâm của mọi người trong khoảng thời gian qua, một tháng nay tôi ở bên cạnh mọi người cảm thấy rất vui, hy vọng sau này nếu có cơ hội tôi có thể hợp tác làm việc chung với mọi người."
Bữa tiệc này Kỷ Khanh Khanh uống không ít, bỏ qua những khúc mắc không vui ngày trước, văn hoá tiệc rượu bày ra trước mắt, tất cả đều thành mây bay.
Sau khi ăn uống no nê, toàn bộ người trong đoàn phim dù nhiều dù ít đều có men say, nhưng ý thức của Kỷ Khanh Khanh vẫn còn khá thanh tỉnh, cô được Ôn Nhu dìu về phòng.
Biết rằng tối nay phải uống rượu nên cô đã sớm dọn dẹp xong đồ đạc trong phòng.
Ngày hôm sau cô ngủ một giấc đến giữa trưa, sau khi tạm biệt mọi người trong đoàn phim cô đi thẳng đến sân bay, năm giờ chiều đã đáp máy bay xuống.
Khung cảnh sân bay quen thuộc, nhưng làm cho Kỷ Khanh Khanh cảm giác như đã cách một đời.
Ôn Nhu và người đại diện Tần Việt ngồi bên cạnh cô, những người họ đều ít xuất hiện, theo lý mà nói trong sân bay cũng không có khả năng xuất hiện antifan chặn cửa, không ngờ rằng vừa bước qua cổng các cô gái từ bốn phương tám hướng xông tới vây quanh Kỷ Khanh Khanh chán ghét như nhìn thấy kẻ thù.
"Kỷ Khanh Khanh cút khỏi showbiz đi!"
Mỗi câu khẩu hiệu được hô to rõ ràng ngay trước mặt Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh nhìn những gương mặt trẻ tuổi, bất đắc dĩ bật cười.
"Bảo an đâu!" Tần Việt và Ôn Nhu vây quanh Kỷ Khanh Khanh, vài ba người nhân viên ở sân bay ngăn mấy cô bé lại, nhưng có vẻ cũng không đảm bảo an toàn.
Mấy tiếng bước chân dồn dập chạy về phía họ.
"Kỷ Khanh Khanh cút khỏi showbiz!" Một người lớn tiếng nói, một gã đeo khẩu trang màu đen lưng vác ba lô ném một chai nước về phía Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh không kịp phản ứng đã bị một người ôm vào trong ngực, chai nước kia đập lên cánh tay của người đó.
Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai hàng mày nhíu chặt của Lục Lệ Hành, anh thay cô che chắn hơn phân nửa.
Kỷ Khanh Khanh bật thốt, "Sao anh lại đến đây?"
Lục Lệ Hành có vẻ vẫn bình thường, nhưng chẳng qua trên mặt lại càng lúc càng lạnh lùng, uy nghiêm càng lớn, không hiểu do đâu tâm trạng của Kỷ Khanh Khanh đang hoảng hốt dần trở nên an lòng.
Anh liếc mắt, nhìn qua mười mấy nữ sinh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau đó bảo an của sân bay cuối cùng cũng đến, thành công tách mười mấy người con gái ra.
Lục Lệ Hành vẫn bảo vệ Kỷ Khanh Khanh trong ngực, che chắn cho cô chặt chẽ không để ai nhìn thấy, sau đó lên xe ra khỏi sân bay.
Trên xe, Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành nhớ lại chai nước đụng trúng cánh tay của anh.
"Tay của anh không sao chứ?"
Lục Lệ Hành xem như đó không phải chuyện quan trọng, "Không sao."
Đây là lần đầu tiên Kỷ Khanh Khanh đối mặt với antifan, cô nhớ lại những antifan kích động vừa rồi không biết nên làm gì mới ổn.
May mà Lục Lệ Hành đã đến.
"Không phải anh nói không đến đón tôi sao? Tại sao lại đến?"
Lục Lệ Hành không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ hỏi: "Cô không biết phải đi lối VIP sao?"
Kỷ Khanh Khanh nào biết được lịch trình của mình bị các cô biết được chứ, "Tôi nghĩ mình ít khi xuất hiện, nhưng lại không nghĩ rằng..."
"Bây giờ cô là minh tinh, lần sau nhớ phải đi lối VIP đấy."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, tỏ ý sẽ ghi nhớ.
Cô nhìn phong cảnh các toà nhà cao tầng quen thuộc ngoài cửa sổ xe dần dần lùi ra xa, cuối cùng không còn đô thị tấp nập mà là vùng quê, Kỷ Khanh Khanh mỉm cười.
Rốt cuộc đã về nhà!
Vừa đến nhà họ Lục, Kỷ Khanh Khanh liền xuống xe không chờ nổi nữa mà bước nhanh đi vào biệt thự.
Lục lão tiên sinh và dì Bùi đang tưới nước cho mấy cây xanh đặt dưới cửa sổ sát đất, Kỷ Khanh Khanh xa nhà hơn một tháng, như đã cách ba thu.
"Ông nội ơi! Dì Bùi ơi! Cháu đã về rồi đây!"
Lục lão tiên sinh quay đầu lại, ông cũng cười, đặt bình tưới nước xuống, "Xem ai về rồi này? Tại sao trở về không nói trước với ông một tiếng?"
Kỷ Khanh Khanh bước đến ôm chằm lấy Lục lão tiên sinh, "Không phải cháu muốn ông bất ngờ sao?" Cô nói xong lại ôm dì Bùi.
Dì Bùi cẩn thận chu đáo nhìn cô, sau đó bỗng nhiên thở dài, nói với Lục lão tiên sinh: "Phu nhân bên ngoài quay phim vất vả, lại gầy thêm rồi."
Gầy?
Ngày hôm qua Lục Lệ Hành còn doạ cô mập, làm cô sợ đến mức ngoại trừ đồ ăn chính, một tẹo điểm tâm ngọt cũng không dám ăn T^T.
Edit: phuongchuchoe
Sau một tháng lẻ ba ngày, cuối cùng Kỷ Khanh Khanh đã thuận lợi đóng máy.
So với dự tính tận hai đến ba tháng đã rút ngắn được không ít thời gian, dự tính này có lẽ dựa trên vô số lần NG của Kỷ Khanh Khanh ngày trước.
Biểu hiện của Kỷ Khanh Khanh trong một tháng nay, không chỉ thuyết phục được toàn bộ nhân viên tronng đoàn phim mà còn khiến cho họ phải rửa mắt mà nhìn.
Không thể ngờ rằng, lời thoại trong của Kỷ Khanh Khanh một tháng sau hoàn toàn không cần đạo diễn Chu giảng giải nữa.
Kỷ Khanh Khanh ôm bó hoa mà Thích Tĩnh Vân tặng, đến hỏi đạo diễn Chu, "Đạo diễn Chu, tối nay có lịch quay không?"
"Tất cả mọi người đều chờ cô mời cơm, tôi còn có thể lên lịch quay sao?"
"Vậy tốt quá, tối nay tôi mời ông và mọi người ăn cơm, cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi trong quãng thời gian qua." Cô nói xong nhìn hai diễn viên chính trong đoàn phim, "Không biết chị Tĩnh Vân và anh Tưởng Tố có thể cho tôi cơ hội không đây?"
Thời gian một tháng qua, Kỷ Khanh Khanh cùng với diễn viên trong đoàn cũng có mối quan hệ khá hoà thuận, hoặc là bị cưỡng ép phải hoà thuận, tuy rằng ngày trước từng bị 'Kỷ Khanh Khanh' ngang ngược xem thường, nhưng bây giờ lại nhìn cô với con mắt khác.
Thích Tĩnh Vân và cô cũng không còn ngăn cách, trong khoảng thời gian này đã xem Kỷ Khanh Khanh như bạn thân, cô ấy lập tức mở miệng cười đùa: "Đương nhiên là chị phải đi rồi, bữa cơm của em ngày nào chị cũng nhớ đến đấy."
Tưởng Tố cũng đáp ứng, "Buổi tối nhất định tôi sẽ đến."
Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố cũng đã đáp ứng, trong đoàn phim ngoại trừ người có tuổi sức khoẻ không tốt còn lại không diễn viên trẻ nào từ chối, ồn ào đồng ý.
Sau khi cắt bánh ngọt, Lục Lệ Hành có lẽ cũng đã nghe tin cô đóng máy, cô đang định nói với anh cô đặt vé máy bay ngày mai, nhưng nhìn vào màn hình video lại thấy trống rỗng.
"Anh ấy đâu rồi?"
"Sếp Lục có lẽ đang họp ạ."
Có lẽ là bên kia đang tắt âm nên Kỷ Khanh Khanh không nghe được âm thanh trong phòng họp.
"Làm phiền em quá, đưa điện thoại cho chị, em ăn bánh ngọt rồi nghỉ ngơi một chút nhé."
Ôn Nhu mỉm cười rồi gật đầu.
Kỷ Khanh Khanh giơ điện thoại tự điều chỉnh lại camera, một bóng người thoáng qua trong video khá giống Lục Lệ Hành, sau đó điện thoại bên kia bị cầm lên, gương mặt Lục Lệ Hành xuất hiện trong màn hình.
"Cô đóng máy rồi?"
Trên mặt Kỷ Khanh Khanh có dính chút bơ, cô chùi nhẹ rồi cười nói, "Đúng thế, ngày mai tôi có thể..."
"Khanh Khanh, đến đây ăn bánh đi." Là giọng nói của Tưởng Tố.
"Tôi tới ngay đây."
Phòng họp rộng lớn chỉ còn một mình Lục Lệ Hành, nghe thấy giọng nam bên kia anh nhíu mày lại, "Ai vậy?"
"Là anh Tưởng Tố, anh ấy đưa cho tôi bánh trứng, tôi qua đó ăn đây."
Tưởng Tố Tưởng Tố, lại là Tưởng Tố.
Khoảng thời gian này rõ ràng anh nhìn Kỷ Khanh Khanh diễn cùng Tưởng Tố không ít lần, thậm chí anh còn chứng kiến nhiều lần hai người ngồi cạnh nhau cùng xem kịch bản, cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng còn tập diễn cùng nhau, anh nhận ra mối quan hệ của hai người họ càng ngày càng tốt.
"Không được ăn!"
Kỷ Khanh Khanh nhìn anh kỳ quái.
Lục Lệ Hành trầm giọng, "Cô không sợ cô sẽ mập thành cái dạng gì sao."
Kỷ Khanh Khanh bưng lấy mặt mình, "Tôi đâu có mập đâu, cũng không ai chê tôi mập hết."
"Đó là bọn họ mỗi ngày đều ở cùng cô nên nhìn không ra, tôi thì không như vậy, cô thử sờ cằm của cô xem, cả mặt cũng đầy thịt rồi."
Lục Lệ Hành nói chuyện hung dữ một cách kỳ lạ, cũng làm cho Kỷ Khanh Khanh hoài nghi không lẽ mình mập lên thật rồi?
"Khanh Khanh, mau tới đây đi, tôi còn giữ bánh ngọt cho cô này."
Kỷ Khanh Khanh một tay ôm mặt, một bên đắn đo từ chối, "Chị Tĩnh Vân mọi người ăn đi, bây giờ em không có khẩu vị lắm."
Bây giờ cô đang tiếc nuối hình tượng của mình, nhớ đến khi hình ảnh của mình xuất hiện trước màn hình TV, màn TV đều là màn hình ngang, bị kéo cho mập thêm không khéo lại bị tẩy chay mất thôi.
Lục Lệ Hành nhớ lại một đoạn vừa rồi khi Tưởng Tố hôn Kỷ Khanh Khanh trong video, anh cảm thấy như có gai đâm chi chít trong lòng mình, nhổ ra thì khó chịu, không nhổ ra càng khó chịu hơn.
"Công việc của anh bây giờ thế nào? Lúc trước anh nói có hạng mục xảy ra vấn đề, bây giờ đã giải quyết được chưa?"
"Ừ, giải quyết ổn thoả rồi."
"Xong hết rồi à? Vậy... Anh có bận gì không?"
"Không bận."
Kỷ Khanh Khanh hỏi dò, "Ngày mai tôi lên máy bay, có lẽ đến năm giờ chiều có thể sẽ..."
"Cô trên đường chú ý an toàn."
"... A?" Kỷ Khanh Khanh bĩu môi.
Cũng là đóng máy, người ta còn có người đến đón, tại sao cô lại không có chứ?
Thôi được rồi, sếp Lục bề bộn công việc, không có thời gian.
"Cô còn có việc gì sao?"
"Không có."
"Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi có việc bận cúp máy trước đây."
Video đã ngắt kết nối.
Ôn Nhu đưa cho cô một miếng bánh ngọt, "Chị Khanh Khanh, ăn bánh ngọt này, bánh ngọt sắp bị ăn hết sạch rồi."
Kỷ Khanh Khanh nhìn miếng bánh ngọt ngào thơm ngon trước mắt, nuốt nước bọt.
"Chị không ăn đâu, phải giảm cân."
Ôn Nhu nhìn Kỷ Khanh Khanh 1m68 còn chưa được 50kg, cô bé khẽ gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của Kỷ Khanh Khanh, tiễn bánh ngọt vào trong miệng mình.
Sau khi Lục Lệ Hành ngắt video, anh đứng dậy ra khỏi phòng họp.
Trần Tịnh đang đứng chờ bên ngoài, hoàn toàn không dám quầy rầy việc riêng tư của ông chủ.
"Xế chiều ngày mai có sắp xếp gì không?"
Trần Tịnh nhìn lịch, "Xế chiều ngày mai ngài có hai cuộc họp."
"Dời qua ngày hôm sau đi."
Trần Tịnh gật đầu vâng dạ.
Buổi tối đoàn làm phim uống không ít rượu, Kỷ Khanh Khanh cầm ly rượu nhìn hai bàn lớn đầy người, "Tôi có thể đóng máy sớm cũng nhờ nhận được sự quan tâm của mọi người trong khoảng thời gian qua, một tháng nay tôi ở bên cạnh mọi người cảm thấy rất vui, hy vọng sau này nếu có cơ hội tôi có thể hợp tác làm việc chung với mọi người."
Bữa tiệc này Kỷ Khanh Khanh uống không ít, bỏ qua những khúc mắc không vui ngày trước, văn hoá tiệc rượu bày ra trước mắt, tất cả đều thành mây bay.
Sau khi ăn uống no nê, toàn bộ người trong đoàn phim dù nhiều dù ít đều có men say, nhưng ý thức của Kỷ Khanh Khanh vẫn còn khá thanh tỉnh, cô được Ôn Nhu dìu về phòng.
Biết rằng tối nay phải uống rượu nên cô đã sớm dọn dẹp xong đồ đạc trong phòng.
Ngày hôm sau cô ngủ một giấc đến giữa trưa, sau khi tạm biệt mọi người trong đoàn phim cô đi thẳng đến sân bay, năm giờ chiều đã đáp máy bay xuống.
Khung cảnh sân bay quen thuộc, nhưng làm cho Kỷ Khanh Khanh cảm giác như đã cách một đời.
Ôn Nhu và người đại diện Tần Việt ngồi bên cạnh cô, những người họ đều ít xuất hiện, theo lý mà nói trong sân bay cũng không có khả năng xuất hiện antifan chặn cửa, không ngờ rằng vừa bước qua cổng các cô gái từ bốn phương tám hướng xông tới vây quanh Kỷ Khanh Khanh chán ghét như nhìn thấy kẻ thù.
"Kỷ Khanh Khanh cút khỏi showbiz đi!"
Mỗi câu khẩu hiệu được hô to rõ ràng ngay trước mặt Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh nhìn những gương mặt trẻ tuổi, bất đắc dĩ bật cười.
"Bảo an đâu!" Tần Việt và Ôn Nhu vây quanh Kỷ Khanh Khanh, vài ba người nhân viên ở sân bay ngăn mấy cô bé lại, nhưng có vẻ cũng không đảm bảo an toàn.
Mấy tiếng bước chân dồn dập chạy về phía họ.
"Kỷ Khanh Khanh cút khỏi showbiz!" Một người lớn tiếng nói, một gã đeo khẩu trang màu đen lưng vác ba lô ném một chai nước về phía Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh không kịp phản ứng đã bị một người ôm vào trong ngực, chai nước kia đập lên cánh tay của người đó.
Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai hàng mày nhíu chặt của Lục Lệ Hành, anh thay cô che chắn hơn phân nửa.
Kỷ Khanh Khanh bật thốt, "Sao anh lại đến đây?"
Lục Lệ Hành có vẻ vẫn bình thường, nhưng chẳng qua trên mặt lại càng lúc càng lạnh lùng, uy nghiêm càng lớn, không hiểu do đâu tâm trạng của Kỷ Khanh Khanh đang hoảng hốt dần trở nên an lòng.
Anh liếc mắt, nhìn qua mười mấy nữ sinh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau đó bảo an của sân bay cuối cùng cũng đến, thành công tách mười mấy người con gái ra.
Lục Lệ Hành vẫn bảo vệ Kỷ Khanh Khanh trong ngực, che chắn cho cô chặt chẽ không để ai nhìn thấy, sau đó lên xe ra khỏi sân bay.
Trên xe, Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành nhớ lại chai nước đụng trúng cánh tay của anh.
"Tay của anh không sao chứ?"
Lục Lệ Hành xem như đó không phải chuyện quan trọng, "Không sao."
Đây là lần đầu tiên Kỷ Khanh Khanh đối mặt với antifan, cô nhớ lại những antifan kích động vừa rồi không biết nên làm gì mới ổn.
May mà Lục Lệ Hành đã đến.
"Không phải anh nói không đến đón tôi sao? Tại sao lại đến?"
Lục Lệ Hành không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ hỏi: "Cô không biết phải đi lối VIP sao?"
Kỷ Khanh Khanh nào biết được lịch trình của mình bị các cô biết được chứ, "Tôi nghĩ mình ít khi xuất hiện, nhưng lại không nghĩ rằng..."
"Bây giờ cô là minh tinh, lần sau nhớ phải đi lối VIP đấy."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, tỏ ý sẽ ghi nhớ.
Cô nhìn phong cảnh các toà nhà cao tầng quen thuộc ngoài cửa sổ xe dần dần lùi ra xa, cuối cùng không còn đô thị tấp nập mà là vùng quê, Kỷ Khanh Khanh mỉm cười.
Rốt cuộc đã về nhà!
Vừa đến nhà họ Lục, Kỷ Khanh Khanh liền xuống xe không chờ nổi nữa mà bước nhanh đi vào biệt thự.
Lục lão tiên sinh và dì Bùi đang tưới nước cho mấy cây xanh đặt dưới cửa sổ sát đất, Kỷ Khanh Khanh xa nhà hơn một tháng, như đã cách ba thu.
"Ông nội ơi! Dì Bùi ơi! Cháu đã về rồi đây!"
Lục lão tiên sinh quay đầu lại, ông cũng cười, đặt bình tưới nước xuống, "Xem ai về rồi này? Tại sao trở về không nói trước với ông một tiếng?"
Kỷ Khanh Khanh bước đến ôm chằm lấy Lục lão tiên sinh, "Không phải cháu muốn ông bất ngờ sao?" Cô nói xong lại ôm dì Bùi.
Dì Bùi cẩn thận chu đáo nhìn cô, sau đó bỗng nhiên thở dài, nói với Lục lão tiên sinh: "Phu nhân bên ngoài quay phim vất vả, lại gầy thêm rồi."
Gầy?
Ngày hôm qua Lục Lệ Hành còn doạ cô mập, làm cô sợ đến mức ngoại trừ đồ ăn chính, một tẹo điểm tâm ngọt cũng không dám ăn T^T.
Bình luận facebook