Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Thật ra Kỷ Khanh Khanh rất hiểu những chương trình có kịch bản và lời thoại sẵn. Nhưng mà một chương trình cũng không thể bị khống chế quá nhiều. Giống như chương mình mà cô đang tham gia đây, toàn bộ hành trình đều không có kịch bản. Đều do khách mời thích làm gì thì làm. Dù sao thì cả hai đều là diễn viên, hiểu rõ khán giả thích xem cái gì, hết lòng vì chương trình mà suy nghĩ.
Nhưng mà Lục Lệ Hành là một ngoại lệ. Anh không phải là người nổi tiếng, không hiểu người xem thích cái gì, cũng sẽ không hùa theo sở thích của người khác, càng không suy nghĩ cho chương trình gì cả. Mặc kệ có đang quay phim, anh vẫn cầm chìa khóa xe rồi đưa Kỷ Khanh Khanh ra ngoài chơi.
Xe hơi là một trong những sở thích ít ỏi của Lục Lệ Hành. Sau khi Kỷ Khanh Khanh chuyển tới sống ở nhà họ Lục, cả một bức tường đều là mô hình ô tô, tất cả đều bị dì Bùi mang sang thư phòng.
Nơi này khá vắng vẻ, ngoại trừ một khách sạn nghỉ dưỡng, thì có thể nói là không có người ở. Cứ như vậy đi trên con đường ven bờ biển khoảng nửa giờ cũng chẳng gặp một chiếc xe nào cả. Kỷ Khanh Khanh nghĩ nơi này rất thích hợp để đua xe.
Kỷ Khanh Khanh ngồi trong xe thể thao đã thắt dây an toàn, mái tóc bị gió thổi tới khiến cho nó nhẹ nhàng bay ra sau, nhìn vào kính chiếu hậu, mấy chiếc xe của tổ chương trình cũng đang bám sát ở phía sau.
Tuy nhiên chiếc xe của tổ chương trình lại không cùng một đẳng cấp với xe thể thao của Lục Lệ Hành. Đi thêm một đoạn đường nữa, Lục Lệ Hành nhìn kính chiếu hậu, nhẹ nhàng nhấn chân ga. Ống kính của tổ tiết mục không thể thu được hình ảnh của hai người nữa.
Người của tổ tiết mục hít khói của xe thể thao, bất đắc dĩ dừng xe lại, gọi điện thoại cho đạo diễn Vương.
Sau khi đạo diễn Vương biết chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Khanh Khanh. Nhưng mà không có người nhấc máy. Ông chỉ có thể thỏa hiệp, bảo mấy người trong tổ chương trình trở về.
Ngoại trừ việc này thì hiện tại còn có thể làm gì chứ?
Đây là tổ tông, không thể trêu chọc.
Lục Lệ Hành lái xe với tốc độ tương đối an toàn trên con đường ven biển. Cho dù nơi này rất thích hợp để đua xe, nhưng trên ghế lái phụ còn có người ngồi, dù ngứa tay thế nào, Lục Lệ Hành cũng không đạp chân ga.
Cơ mà cho dù là tốc độ an toàn nhất thì Kỷ Khanh Khanh cũng chưa bao giờ trải nghiệm loại cảm giác điên cuồng như thế này. Bên tay trái là biển xanh dâng cao, cơn gió thổi tới khiến cho trong mũi cô ngập tràn hương vị của biển cả. Cô buông tay, hét lớn, hoàn toàn không lo lắng tới việc có những ánh mắt dòm ngó xung quanh.
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khanh Khanh ngồi bên cạnh mình đang cao giọng hét lớn, khóe miệng không khỏi cong lên, nở một nụ cười cưng chiều và dịu dàng.
Lái xe được khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng dừng lại ở một vịnh.
Trong vịnh có một khối đá ngầm lớn, cao khoảng bảy, tám mét. Cũng không phải là danh lam thắng cảnh gì nên không có người trông coi, có chỗ gồ ghề lồi lõm, không được đẹp lắm.
“Quá kích thích!” Kỷ Khanh Khanh mỉm cười với Lục Lệ Hành, “Em chưa từng đua xe bao giờ, chồng à, vừa rồi quá tuyệt vời.”
Lục Lệ Hành cười, “Cái này đâu tính là đua xe? Nếu như mang em đi đua xe thì chẳng phải sẽ dọa em khóc à?”
Hai giờ chiều, ánh nắng mặt trời có chút chói chang, hai người tìm một chỗ đá ngầm râm mát rồi ngồi xuống.
“Giống như đua xe trong TV á?”
Lục Lệ Hành gật đầu.
Kỷ Khinh Khinh nghi hoặc nhìn anh, “Anh từng đua rồi?”
Cô thấy Lục Lệ Hành không phải người không thiết mạng sống như vậy đâu.
Lục Lệ Hành nhìn về phía biển rộng, nửa ngày sau mới “ừ” một tiếng.
“Nhưng mà ông nội không cho phép.”
Không cha mẹ nào muốn con cháu mình có một sở hích nguy hiểm như vậy.
“Thật ra ông nội cũng vì muốn tốt cho anh thôi, đua xe thật sự rất nguy hiểm…”
“Anh biết…” Giọng nói của Lục Lệ Hành vô cùng bình tĩnh, “Anh đã chơi qua một lần, mặc dù không xảy ra tai nạn gì, nhưng sau khi ông nội biết, đã cấm anh không được lái xe trong vòng năm năm.”
Nói đến đây, Lục Lệ Hành tự giễu, cười: “Năm đó trẻ tuổi sức lớn, vì chuyện này mà gây gổ với ông nội. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy quá liều lĩnh. Suy cho cùng thì ông nội cũng chỉ là muốn tốt cho anh mà thôi.”
Khoảng thời gian vừa qua Kỷ Khanh Khanh sống cùng một nhà với ông nội Lục. Tính tình ông ấy rất hòa nhã, bình dị lại dễ gần, chỉ là khó tránh khỏi việc ông ấy cố chấp với những suy nghĩ và quy định của mình.
Nghĩ lại cuộc đời của Lục Lệ Hành trong xuốn tiểu thuyết chỉ có vài nết bút ít ỏi. Tựa như một con quay, quay xung quanh Lục thị mà thôi. Không hề nói về thời gian ở nơi khác, hay là sở thích của anh.
Cô xem xét giọng điệu của mình, sau đó nói:
“Thật ra ông nội vẫn luôn nói với em, ông ấy rất hối hận. Năm đó không nên ép buộc anh. Ông ấy nói, nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, nhất định sẽ để anh tự chọn cách sống của riêng mình. Còn anh? Anh có hối hận không?”
“Hối hận cái gì?”
“So với những gì anh đã có được, anh có hối hận vì đã đánh mất gì không?”
“Thứ mà anh đã có được là Lục thị, sự tín nhiệm của ông nội, là tài sản của nhà họ Lục. Thứ anh mất đi là xe hơi, là thuyền buồm, là sở thích. Thứ có được nhiều hơn thứ mất đi, em nói xem, anh sẽ hối hận vì điều gì đây?”
Kỷ Khanh Khanh trầm mặc, thật sự là Lục Lệ Hành chẳng có gì phải hối hận cả.
Anh ấy đang có những thứ mà người khác dù mơ cũng không thể chạm tới.
“Anh cũng không trách ông ấy…” Lục Lệ Hành nói: “Cha mẹ mất ngoài ý muốn, lúc khổ sở đâu đớn nhất cũng chỉ có mỗi ông nội ở bên cạnh. Ông ấy không muốn người ngoài nhắc tới ba anh, không muốn người ta nói nhà họ Lục không có người nối nghiệp. Cho nên ông ấy mới đặt ra những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Hơn nữa ông nội nói không sai, đua xe thực sự rất nguy hiểm.”
“Cho nên về sau anh cũng không đua xe nữa?”
“Không đua nữa.”
Kỷ Khanh Khanh quay đầu nhìn chiếc xe thể thao đỗ ở trên đường quốc lộ. Bở biển trải dài, không thể nhìn thấy điểm cuối.
“Hôm nay anh có thể chơi một chút, em đảm bảo sẽ không nói cho ông nội biết.”
“Không cần,” Lục Lệ Hành cười nói, “Việc nguy hiểm có lần thứ nhất là ngoài ý muốn, nhưng lại không có lần thứ hai. Cần gì phải vì nhất thời kích động mà nguy hiểm tới tính mạng chứ.”
“Vậy anh… ngoài trừ đua xe ra, còn thích gì nữa không?”
“Thuyền buồm.”
“…” Kỷ Khanh Khanh nhớ tới mô hình thuyền buồm nằm trong đống mô hình xe hơi của Lục Lệ Hành.
Sở thích này cũng khá nguy hiểm.
“Vậy còn em?”
“Em hả? Sở thích của em á?”
Lục Lệ Hành gật đầu.
“Sở thích của em rất nhàm chán.” Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ một chút, nhưng vẫn chẳng thấy mình đặc biệt yêu thích thứ gì.
“Đi du lịch? Đọc sách có tính không?”
Lục Lệ Hành bất đắc dĩ nói: “Anh cảm thấy ngủ cũng là sở thích của en đấy.”
Kỷ Khanh Khanh trợn mắt.
“Đối với người như em sống cũng đã là một việc rất vất vả rồi. Cả ngày đều chạy theo cuộc sống, đâu còn thời gian và sức lực mà có sở thích chứ? Mỗi ngày em tan làm, chỉ muốn đọc sách, xem phim và nằm trên giường nghỉ ngơi. Một năm có vài chuyến du lịch cũng đã rất vui vẻ rồi.”
Nói đến đây, Kỷ Khanh Khanh dừng một chút, nói tiếp:
“Trước đây ông nội từng nói với em, bảo em khuyên anh cả ngày đừng dành quá nhiều sức lực cho công việc và đặt thời gian ở công ty. Thỉnh thoảng ra ngoài giải sầu để thoải mái một chút. Nếu như anh không muốn đi một mình thì có thể gọi em, chỉ cần anh trả tiền là được, em sẽ không ngại làm hướng dẫn viên du lịch cho anh đâu.”
Lục Lệ Hành nghe giọng điệu nghiêm túc của Kỷ Khanh Khanh, khóe miệng khẽ cong, “Được, không thành vấn đề.”
Gió biển thổi nhẹ nhàng, đặc biệt thoái mái. Hai người ngồi trên khối đá ngầm, ngắm nhìn mặt biển.
“Bây giờ hai giờ rưỡi rồi, đi xe hết ba đến bốn tiếng, lúc về khách sạn cũng là bốn, năm giờ, cơm nước xong xuôi cũng đã bảy, tám giờ rồi.” Kỷ Khanh Khanh tính toán, một ngày cứ như vậy mà trôi qua.
“Hẹn hò là như thế này à?”
Sống như này chẳng phải phí hoài thời gian lắm à?
Lục Lệ Hành cũng không hiểu, “Không rõ lắm, nhưng anh có thể hỏi Trần Thư Diệc.”
“À đúng rồi, hôm nay bọn họ làm gì thế?”
“Không biết.”
“Vậy ngày mai chúng ta sắp xếp như nào vậy?”
Lục Lệ Hành lấy điện thoại, ở mục ghi nhớ.
“Sáng mai chúng ta leo núi, buổi chiều vào nội thành xem triển lãm tranh, buổi tối…”
“Dừng lại!” Leo núi thật sự muốn lấy mạng Kỷ Khanh Khanh mà. Còn tới triển lãm tranh thì cô không hứng thú.
“Anh cảm thấy leo núi với triển lãm tranh rất vui à?”
Những hoạt động này đều là do trợ lý sắp xếp cho anh, cho nên cũng không tính là anh có hứng thú.
“Cũng tạm được.”
Kỷ Khanh Khanh cười thần bí:
“Hay là để em sắp xếp lịch trình ngày mai đi.”
Lục Lệ Hành không có ý kiến, cũng không từ chối.
“Chúng mình chụp ảnh đi!”
Đột nhiên Kỷ Khanh Khanh nghĩ đây là lần đầu tiên cô và Lục Lệ Hành đi du lịch, dù sao cũng phải lưu lại một chút kỷ niệm.
Lấy điện thoại ra, để ống kính trước mặt hai người, còn phía sau là tảng đá cao bảy, tám mét.
Gió biển thổi qua khiến cho mái tóc của Kỷ Khanh Khanh khẽ tung bay, thỉnh thoảng lại bay ra phía trước. Mái tóc vốn dĩ mượt mà đẹp đẽ vậy mà lúc này đã bị thổi tán loạn, đã thế còn che mặt nữa. Làm cho mấy bức ảnh đều hỏng hết!
Kỷ Khanh Khanh tức giận!
Lục Lệ Hành lấy điện thoại, mở camera trước, nói: “Nhìn đây nào.”
Theo phản xạ có điều kiện, Kỷ khanh Khanh quay lại nhìn anh. Vừa ngẩng đầu, Lục Lệ Hành lập tức ôm lấy bả vai cô. Vốn dĩ khoảng cách giữa hai người đã rất gần rồi, lúc này Kỷ Khanh Khanh cực kỳ thân mật dựa vào lồng ngực của Lục Lệ Hành, mỉm cười.
Tách…
Đã lưu.
...
Kỷ Khanh Khanh tính toán thời gian cũng không sai lắm. Hai hai người trở về khách sạn là bốn, năm giờ, ăn cơm xong xuôi là bảy giờ, rửa mặt xong cũng là chín giờ.
Hôm nay ở bên ngoài một ngày, một người dính giường như Kỷ Khanh Khanh có chút mệt mỏi. Hai mí mắt như đang đánh nhau, thì thấy Lục Lệ Hành đi từ phòng tắm ra, trên người ăn mặc áo ngủ. So với quần áo ban ngày thì vô cùng tương phản. Vạt áo trước ngực lộ ra một nửa, mấy múi cơ bụng vẫn còn ướt, vài giọt nước chảy dọc theo cơ bắp sau đó biến mất trong vạt áo.
Trong nháy mắt, Kỷ Khanh Khanh không còn cảm thấy mệt mỏi gì nữa.
“Còn chưa ngủ?”
“Sáng nay ngủ nhiều rồi nên bây giờ không ngủ được.”
Ban ngày Lục Lệ Hành không ngủ cho nên lúc này đã tới giấc. Anh nằm lên giường, đầu vừa chạm gối thì hô hấp nhẹ nhàng đã truyền vào tai của Kỷ Khanh Khanh.
Cơ bụng! Cơ bụng! Lục Lệ Hành từng nói lúc cô ngủ đã giở trò lưu manh với anh. Nhưng mà lúc đó cô đã ngủ rồi, chơi trò lưu manh như thế nào cũng không biết. Cô không thể vô duyên vô cớ mà gánh cái danh “háo sắc, lưu manh” này được.
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành nằm bên cạnh, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thu cái tay đang ngo ngoe của mình lại.
Lục Lệ Hành trở mình, khuôn mặt hướng về phía Kỷ Khanh Khanh, chăn trên người cũng bị kéo xuống, mà cơ bụng kia cứ thế đập vào mắt Kỷ Khanh Khanh.
Dễ như trở bàn tay.
Kỷ Khanh Khanh nhắm mắt lại, không nghĩ, cũng không nhìn. Cơ bụng không có gì đẹp cả, cũng chỉ là tám múi mà thôi!
Nhưng càng không nghĩ, tám khối cơ bụng của Lục Lệ Hành lại càng hiện rõ trong đầu Lục Lệ Hành
Tú sắc khả xan.*
[* ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.]
Chỉ sờ một chút để xem thử cảm giác như thế nào thôi, Lục Lệ Hành sẽ không để ý đâu nhỉ?
Có trời mới biết cô tò mò như thế nào.
“Ngài Lục?”
Không có phản ứng.
“Tổng giám đốc Lục?”
Vẫn im lặng như cũ.
“Chồng ơi?”
Thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng Kỷ Khanh Khanh cũng yên tâm.
Bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi lần mò tới bụng của Lục Lệ Hành. Nhờ ánh đèn dịu dàng ở đầu giường, đầu ngón tay cách cơ bụng của Lục Lệ Hành vài xen – ti – mét.
Kỷ Khanh Khanh không ngừng nghĩ, cô đang tò mò thôi, chứ không phải là gặp sắc nảy lòng tham đâu.
Hơn nữa Lục Lệ Hành là chồng của cô, sờ một chút thì có sao đâu? Dù sao cũng đã ôm ôm ấp ấp rồi, sờ chút xíu cũng không tính là gì.
Nghĩ như vậy, Kỷ Khanh Khanh như được tiếp thêm dũng khí, bàn tay nhỏ đưa về phía trước, sờ vào cơ bụng của Lục Lệ Hành.
Là mềm!
Không phải cứng à?
Cẩn thận quan sát đến động tĩnh của Lục Lệ Hành, Kỷ Khanh Khanh tiếp tục sờ sờ mó mó trên bụng anh. Nghĩ một lúc, cảm giác trên ngón tay và trong tưởng tượng thật sự không giống nhau.
Cô hơi thật vọng mà rút tay về, ấy thế mà lại bị một bàn tay to lớn ấm áp bắt lấy. Không biết Lục Lệ Hành đã tỉnh từ lúc nào rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt, Kỷ Khanh Khanh quyết định đánh đòn phủ đầu:
“Anh làm gì thế? Buổi tối không ngủ được, anh lại muốn động tay động chân với em à?”
Nhưng mà Lục Lệ Hành là một ngoại lệ. Anh không phải là người nổi tiếng, không hiểu người xem thích cái gì, cũng sẽ không hùa theo sở thích của người khác, càng không suy nghĩ cho chương trình gì cả. Mặc kệ có đang quay phim, anh vẫn cầm chìa khóa xe rồi đưa Kỷ Khanh Khanh ra ngoài chơi.
Xe hơi là một trong những sở thích ít ỏi của Lục Lệ Hành. Sau khi Kỷ Khanh Khanh chuyển tới sống ở nhà họ Lục, cả một bức tường đều là mô hình ô tô, tất cả đều bị dì Bùi mang sang thư phòng.
Nơi này khá vắng vẻ, ngoại trừ một khách sạn nghỉ dưỡng, thì có thể nói là không có người ở. Cứ như vậy đi trên con đường ven bờ biển khoảng nửa giờ cũng chẳng gặp một chiếc xe nào cả. Kỷ Khanh Khanh nghĩ nơi này rất thích hợp để đua xe.
Kỷ Khanh Khanh ngồi trong xe thể thao đã thắt dây an toàn, mái tóc bị gió thổi tới khiến cho nó nhẹ nhàng bay ra sau, nhìn vào kính chiếu hậu, mấy chiếc xe của tổ chương trình cũng đang bám sát ở phía sau.
Tuy nhiên chiếc xe của tổ chương trình lại không cùng một đẳng cấp với xe thể thao của Lục Lệ Hành. Đi thêm một đoạn đường nữa, Lục Lệ Hành nhìn kính chiếu hậu, nhẹ nhàng nhấn chân ga. Ống kính của tổ tiết mục không thể thu được hình ảnh của hai người nữa.
Người của tổ tiết mục hít khói của xe thể thao, bất đắc dĩ dừng xe lại, gọi điện thoại cho đạo diễn Vương.
Sau khi đạo diễn Vương biết chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Khanh Khanh. Nhưng mà không có người nhấc máy. Ông chỉ có thể thỏa hiệp, bảo mấy người trong tổ chương trình trở về.
Ngoại trừ việc này thì hiện tại còn có thể làm gì chứ?
Đây là tổ tông, không thể trêu chọc.
Lục Lệ Hành lái xe với tốc độ tương đối an toàn trên con đường ven biển. Cho dù nơi này rất thích hợp để đua xe, nhưng trên ghế lái phụ còn có người ngồi, dù ngứa tay thế nào, Lục Lệ Hành cũng không đạp chân ga.
Cơ mà cho dù là tốc độ an toàn nhất thì Kỷ Khanh Khanh cũng chưa bao giờ trải nghiệm loại cảm giác điên cuồng như thế này. Bên tay trái là biển xanh dâng cao, cơn gió thổi tới khiến cho trong mũi cô ngập tràn hương vị của biển cả. Cô buông tay, hét lớn, hoàn toàn không lo lắng tới việc có những ánh mắt dòm ngó xung quanh.
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khanh Khanh ngồi bên cạnh mình đang cao giọng hét lớn, khóe miệng không khỏi cong lên, nở một nụ cười cưng chiều và dịu dàng.
Lái xe được khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng dừng lại ở một vịnh.
Trong vịnh có một khối đá ngầm lớn, cao khoảng bảy, tám mét. Cũng không phải là danh lam thắng cảnh gì nên không có người trông coi, có chỗ gồ ghề lồi lõm, không được đẹp lắm.
“Quá kích thích!” Kỷ Khanh Khanh mỉm cười với Lục Lệ Hành, “Em chưa từng đua xe bao giờ, chồng à, vừa rồi quá tuyệt vời.”
Lục Lệ Hành cười, “Cái này đâu tính là đua xe? Nếu như mang em đi đua xe thì chẳng phải sẽ dọa em khóc à?”
Hai giờ chiều, ánh nắng mặt trời có chút chói chang, hai người tìm một chỗ đá ngầm râm mát rồi ngồi xuống.
“Giống như đua xe trong TV á?”
Lục Lệ Hành gật đầu.
Kỷ Khinh Khinh nghi hoặc nhìn anh, “Anh từng đua rồi?”
Cô thấy Lục Lệ Hành không phải người không thiết mạng sống như vậy đâu.
Lục Lệ Hành nhìn về phía biển rộng, nửa ngày sau mới “ừ” một tiếng.
“Nhưng mà ông nội không cho phép.”
Không cha mẹ nào muốn con cháu mình có một sở hích nguy hiểm như vậy.
“Thật ra ông nội cũng vì muốn tốt cho anh thôi, đua xe thật sự rất nguy hiểm…”
“Anh biết…” Giọng nói của Lục Lệ Hành vô cùng bình tĩnh, “Anh đã chơi qua một lần, mặc dù không xảy ra tai nạn gì, nhưng sau khi ông nội biết, đã cấm anh không được lái xe trong vòng năm năm.”
Nói đến đây, Lục Lệ Hành tự giễu, cười: “Năm đó trẻ tuổi sức lớn, vì chuyện này mà gây gổ với ông nội. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy quá liều lĩnh. Suy cho cùng thì ông nội cũng chỉ là muốn tốt cho anh mà thôi.”
Khoảng thời gian vừa qua Kỷ Khanh Khanh sống cùng một nhà với ông nội Lục. Tính tình ông ấy rất hòa nhã, bình dị lại dễ gần, chỉ là khó tránh khỏi việc ông ấy cố chấp với những suy nghĩ và quy định của mình.
Nghĩ lại cuộc đời của Lục Lệ Hành trong xuốn tiểu thuyết chỉ có vài nết bút ít ỏi. Tựa như một con quay, quay xung quanh Lục thị mà thôi. Không hề nói về thời gian ở nơi khác, hay là sở thích của anh.
Cô xem xét giọng điệu của mình, sau đó nói:
“Thật ra ông nội vẫn luôn nói với em, ông ấy rất hối hận. Năm đó không nên ép buộc anh. Ông ấy nói, nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, nhất định sẽ để anh tự chọn cách sống của riêng mình. Còn anh? Anh có hối hận không?”
“Hối hận cái gì?”
“So với những gì anh đã có được, anh có hối hận vì đã đánh mất gì không?”
“Thứ mà anh đã có được là Lục thị, sự tín nhiệm của ông nội, là tài sản của nhà họ Lục. Thứ anh mất đi là xe hơi, là thuyền buồm, là sở thích. Thứ có được nhiều hơn thứ mất đi, em nói xem, anh sẽ hối hận vì điều gì đây?”
Kỷ Khanh Khanh trầm mặc, thật sự là Lục Lệ Hành chẳng có gì phải hối hận cả.
Anh ấy đang có những thứ mà người khác dù mơ cũng không thể chạm tới.
“Anh cũng không trách ông ấy…” Lục Lệ Hành nói: “Cha mẹ mất ngoài ý muốn, lúc khổ sở đâu đớn nhất cũng chỉ có mỗi ông nội ở bên cạnh. Ông ấy không muốn người ngoài nhắc tới ba anh, không muốn người ta nói nhà họ Lục không có người nối nghiệp. Cho nên ông ấy mới đặt ra những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Hơn nữa ông nội nói không sai, đua xe thực sự rất nguy hiểm.”
“Cho nên về sau anh cũng không đua xe nữa?”
“Không đua nữa.”
Kỷ Khanh Khanh quay đầu nhìn chiếc xe thể thao đỗ ở trên đường quốc lộ. Bở biển trải dài, không thể nhìn thấy điểm cuối.
“Hôm nay anh có thể chơi một chút, em đảm bảo sẽ không nói cho ông nội biết.”
“Không cần,” Lục Lệ Hành cười nói, “Việc nguy hiểm có lần thứ nhất là ngoài ý muốn, nhưng lại không có lần thứ hai. Cần gì phải vì nhất thời kích động mà nguy hiểm tới tính mạng chứ.”
“Vậy anh… ngoài trừ đua xe ra, còn thích gì nữa không?”
“Thuyền buồm.”
“…” Kỷ Khanh Khanh nhớ tới mô hình thuyền buồm nằm trong đống mô hình xe hơi của Lục Lệ Hành.
Sở thích này cũng khá nguy hiểm.
“Vậy còn em?”
“Em hả? Sở thích của em á?”
Lục Lệ Hành gật đầu.
“Sở thích của em rất nhàm chán.” Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ một chút, nhưng vẫn chẳng thấy mình đặc biệt yêu thích thứ gì.
“Đi du lịch? Đọc sách có tính không?”
Lục Lệ Hành bất đắc dĩ nói: “Anh cảm thấy ngủ cũng là sở thích của en đấy.”
Kỷ Khanh Khanh trợn mắt.
“Đối với người như em sống cũng đã là một việc rất vất vả rồi. Cả ngày đều chạy theo cuộc sống, đâu còn thời gian và sức lực mà có sở thích chứ? Mỗi ngày em tan làm, chỉ muốn đọc sách, xem phim và nằm trên giường nghỉ ngơi. Một năm có vài chuyến du lịch cũng đã rất vui vẻ rồi.”
Nói đến đây, Kỷ Khanh Khanh dừng một chút, nói tiếp:
“Trước đây ông nội từng nói với em, bảo em khuyên anh cả ngày đừng dành quá nhiều sức lực cho công việc và đặt thời gian ở công ty. Thỉnh thoảng ra ngoài giải sầu để thoải mái một chút. Nếu như anh không muốn đi một mình thì có thể gọi em, chỉ cần anh trả tiền là được, em sẽ không ngại làm hướng dẫn viên du lịch cho anh đâu.”
Lục Lệ Hành nghe giọng điệu nghiêm túc của Kỷ Khanh Khanh, khóe miệng khẽ cong, “Được, không thành vấn đề.”
Gió biển thổi nhẹ nhàng, đặc biệt thoái mái. Hai người ngồi trên khối đá ngầm, ngắm nhìn mặt biển.
“Bây giờ hai giờ rưỡi rồi, đi xe hết ba đến bốn tiếng, lúc về khách sạn cũng là bốn, năm giờ, cơm nước xong xuôi cũng đã bảy, tám giờ rồi.” Kỷ Khanh Khanh tính toán, một ngày cứ như vậy mà trôi qua.
“Hẹn hò là như thế này à?”
Sống như này chẳng phải phí hoài thời gian lắm à?
Lục Lệ Hành cũng không hiểu, “Không rõ lắm, nhưng anh có thể hỏi Trần Thư Diệc.”
“À đúng rồi, hôm nay bọn họ làm gì thế?”
“Không biết.”
“Vậy ngày mai chúng ta sắp xếp như nào vậy?”
Lục Lệ Hành lấy điện thoại, ở mục ghi nhớ.
“Sáng mai chúng ta leo núi, buổi chiều vào nội thành xem triển lãm tranh, buổi tối…”
“Dừng lại!” Leo núi thật sự muốn lấy mạng Kỷ Khanh Khanh mà. Còn tới triển lãm tranh thì cô không hứng thú.
“Anh cảm thấy leo núi với triển lãm tranh rất vui à?”
Những hoạt động này đều là do trợ lý sắp xếp cho anh, cho nên cũng không tính là anh có hứng thú.
“Cũng tạm được.”
Kỷ Khanh Khanh cười thần bí:
“Hay là để em sắp xếp lịch trình ngày mai đi.”
Lục Lệ Hành không có ý kiến, cũng không từ chối.
“Chúng mình chụp ảnh đi!”
Đột nhiên Kỷ Khanh Khanh nghĩ đây là lần đầu tiên cô và Lục Lệ Hành đi du lịch, dù sao cũng phải lưu lại một chút kỷ niệm.
Lấy điện thoại ra, để ống kính trước mặt hai người, còn phía sau là tảng đá cao bảy, tám mét.
Gió biển thổi qua khiến cho mái tóc của Kỷ Khanh Khanh khẽ tung bay, thỉnh thoảng lại bay ra phía trước. Mái tóc vốn dĩ mượt mà đẹp đẽ vậy mà lúc này đã bị thổi tán loạn, đã thế còn che mặt nữa. Làm cho mấy bức ảnh đều hỏng hết!
Kỷ Khanh Khanh tức giận!
Lục Lệ Hành lấy điện thoại, mở camera trước, nói: “Nhìn đây nào.”
Theo phản xạ có điều kiện, Kỷ khanh Khanh quay lại nhìn anh. Vừa ngẩng đầu, Lục Lệ Hành lập tức ôm lấy bả vai cô. Vốn dĩ khoảng cách giữa hai người đã rất gần rồi, lúc này Kỷ Khanh Khanh cực kỳ thân mật dựa vào lồng ngực của Lục Lệ Hành, mỉm cười.
Tách…
Đã lưu.
...
Kỷ Khanh Khanh tính toán thời gian cũng không sai lắm. Hai hai người trở về khách sạn là bốn, năm giờ, ăn cơm xong xuôi là bảy giờ, rửa mặt xong cũng là chín giờ.
Hôm nay ở bên ngoài một ngày, một người dính giường như Kỷ Khanh Khanh có chút mệt mỏi. Hai mí mắt như đang đánh nhau, thì thấy Lục Lệ Hành đi từ phòng tắm ra, trên người ăn mặc áo ngủ. So với quần áo ban ngày thì vô cùng tương phản. Vạt áo trước ngực lộ ra một nửa, mấy múi cơ bụng vẫn còn ướt, vài giọt nước chảy dọc theo cơ bắp sau đó biến mất trong vạt áo.
Trong nháy mắt, Kỷ Khanh Khanh không còn cảm thấy mệt mỏi gì nữa.
“Còn chưa ngủ?”
“Sáng nay ngủ nhiều rồi nên bây giờ không ngủ được.”
Ban ngày Lục Lệ Hành không ngủ cho nên lúc này đã tới giấc. Anh nằm lên giường, đầu vừa chạm gối thì hô hấp nhẹ nhàng đã truyền vào tai của Kỷ Khanh Khanh.
Cơ bụng! Cơ bụng! Lục Lệ Hành từng nói lúc cô ngủ đã giở trò lưu manh với anh. Nhưng mà lúc đó cô đã ngủ rồi, chơi trò lưu manh như thế nào cũng không biết. Cô không thể vô duyên vô cớ mà gánh cái danh “háo sắc, lưu manh” này được.
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành nằm bên cạnh, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thu cái tay đang ngo ngoe của mình lại.
Lục Lệ Hành trở mình, khuôn mặt hướng về phía Kỷ Khanh Khanh, chăn trên người cũng bị kéo xuống, mà cơ bụng kia cứ thế đập vào mắt Kỷ Khanh Khanh.
Dễ như trở bàn tay.
Kỷ Khanh Khanh nhắm mắt lại, không nghĩ, cũng không nhìn. Cơ bụng không có gì đẹp cả, cũng chỉ là tám múi mà thôi!
Nhưng càng không nghĩ, tám khối cơ bụng của Lục Lệ Hành lại càng hiện rõ trong đầu Lục Lệ Hành
Tú sắc khả xan.*
[* ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.]
Chỉ sờ một chút để xem thử cảm giác như thế nào thôi, Lục Lệ Hành sẽ không để ý đâu nhỉ?
Có trời mới biết cô tò mò như thế nào.
“Ngài Lục?”
Không có phản ứng.
“Tổng giám đốc Lục?”
Vẫn im lặng như cũ.
“Chồng ơi?”
Thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng Kỷ Khanh Khanh cũng yên tâm.
Bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi lần mò tới bụng của Lục Lệ Hành. Nhờ ánh đèn dịu dàng ở đầu giường, đầu ngón tay cách cơ bụng của Lục Lệ Hành vài xen – ti – mét.
Kỷ Khanh Khanh không ngừng nghĩ, cô đang tò mò thôi, chứ không phải là gặp sắc nảy lòng tham đâu.
Hơn nữa Lục Lệ Hành là chồng của cô, sờ một chút thì có sao đâu? Dù sao cũng đã ôm ôm ấp ấp rồi, sờ chút xíu cũng không tính là gì.
Nghĩ như vậy, Kỷ Khanh Khanh như được tiếp thêm dũng khí, bàn tay nhỏ đưa về phía trước, sờ vào cơ bụng của Lục Lệ Hành.
Là mềm!
Không phải cứng à?
Cẩn thận quan sát đến động tĩnh của Lục Lệ Hành, Kỷ Khanh Khanh tiếp tục sờ sờ mó mó trên bụng anh. Nghĩ một lúc, cảm giác trên ngón tay và trong tưởng tượng thật sự không giống nhau.
Cô hơi thật vọng mà rút tay về, ấy thế mà lại bị một bàn tay to lớn ấm áp bắt lấy. Không biết Lục Lệ Hành đã tỉnh từ lúc nào rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt, Kỷ Khanh Khanh quyết định đánh đòn phủ đầu:
“Anh làm gì thế? Buổi tối không ngủ được, anh lại muốn động tay động chân với em à?”
Bình luận facebook