Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Giang Mạc vuốt vuốt cái lưng của Úc Noãn, sau đó lại nói:
- Xin lỗi, là do tôi vô ý quá nên quên mất việc này. Thế rồi cái tên đó có làm gì em không?
- Không có gì hết. Tôi vào khám bình thường thôi à. Chỉ có điều tôi ghét gặp lại những người mà tôi không thích.
Hắn nhận ra trong lời nói của cô có vài phần là đang chỉ đến hắn. Thấy thế hắn có chút buồn trong lòng, nhưng khi nghĩ lại những gì xảy ra ở quá khứ, hắn thấy mình bị như vậy là đáng lắm.
Lúc này hắn đưa tay và đặt lên đỉnh đầu của cô, xoa xoa vài cái rồi nói:
- Về sau tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không bao giờ khiến em phải gặp những chuyện gì xấu. Em đừng lo gì cả nữa, hãy tin anh.
Tiếp thu được những lời nói ấy của hắn, tim cô như trật một nhịp. Ánh mắt của cô có chút dao động, cô chợp chớp mấy cái rồi đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa xe. Cô im lặng vài giây rồi lên tiếng nói:
- Tôi chẳng cần lời hứa, tôi chỉ cần nhận được hành động.
- Được.
Kết thúc cuộc trò chuyện, sau khi hắn khẳng định lời nói của mình, cô cũng im lặng về sau, chẳng muốn nói thêm lời nào nữa. Vì dù cho có nói thì cũng chẳng biết phải nên nói gì cho hợp với tình cảnh lúc này.
Đến lúc về nhà, cô vừa mở cửa ra là có một bóng dáng ai đó chạy ào tới và ôm chầm lấy cô. Lúc đầu có chút giật mình, nhưng khi nghe thấy mùi nước hoa quen thuộc và giọng nói đầy ấm áp, xen lẫn là lo âu. Thì cô biết đây chính là Giang Ngọc Mỹ, không ai khác ngoài bà có thể lo lắng cho cô đến như vậy được.
- ------------------------------
Trước lúc đó, Giang Ngọc Mỹ khi đến nhà của Úc Noãn, bà gõ cửa một hồi nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì bên trong. Cũng may trước lúc đó Úc Noãn có đưa cho bà một chìa khoá secure của nhà cô, nên là bà nhanh chân nhanh tay mở cửa đi vào.
Thấy bên trong vắng người, đi xuống bếp thì thấy rau củ rồi nồi xương hầm vẫn chưa xong. Tuy là đã tắt bếp nhưng nhìn màu sắc của nước hầm thì vẫn biết chắc là chưa có nấu xong.
Bà đi vòng vòng nhìn một loạt thì thấy có gì đó rất khác thường. Với tâm trí luôn đặt Úc Noãn lên hàng đầu, bà lo lắng cho cô, nên lật đật lấy điện thoại ra và gọi cho cô. Nhưng chợt bà nhớ rằng quên mất lấy số của cô. Chỉ đành gọi qua cho Giang Mạc.
Mãi năm phút sau, bà mới biết là Úc Noãn bị phỏng nên hiện cả hai đang ở bệnh viện. Nghe thấy cô bị phỏng, tâm trạng của bà liền thấp thỏm, đầy sự lo âu.
Giang Ngọc Mỹ cứ đi đi lại lại trong phòng khách, bà vừa đi vừa cắn tay. Trong đầu thì cứ mãi cầu nguyện cho cô được bình an, cầu xin cô đừng có mệnh hệ gì.
Và rồi khi nghe thấy có tiếng động mở cửa, là bà chạy vọt ra ngay. Bà chạy thật nhanh và ôm chầm lấy cô. Mũi thì vẫn cứ sụt sịt như một đứa trẻ vậy. Lời nói, lời hỏi thăm thì cứ dồn dập:
- Con sao rồi, có sao không? Bác sĩ nói như nào? Có bị bỏng nặng không? Có....
Cô bị hỏi dồn dập như thế, thật không biết phải nên trả lời từ câu hỏi nào nữa. Cô chỉ đành kéo nhẹ bà ra, rồi nắm tay của bà và cười nói:
- Dạ dạ con không sao đâu mà. Sức còn vẫn còn khoẻ đây này. Vả lại đây chỉ là bỏng nhẹ thôi, không nặng đâu ạ. Bà nội không cần phải phiền lòng vì con như thế.
- Sao mà không phiền lòng cho được.
Dù cho cô có nói như thế, thì với bà, bà vẫn luôn quan tâm như vậy. Không ai có thể ngăn cản được cử chỉ, hành động quan tâm của bà dành cho cô.
Bà cứ mãi nghe thấy cô cứ luôn miệng nói không sao, bà liền gõ nhẹ lên đầu cô và nói:
- Sao con lại bất cẩn đến thế này.
Sau đó Giang Ngọc Mỹ lại chuyển sang lườm Giang Mạc, và đánh hắn ta mấy cái. Bà vừa đánh vừa nói:
- Là do con hết phải không? Phải không hả?
- Mẹ, bình tĩnh đi. Là do con thật đấy nhưng chẳng phải cô ấy bây giờ đã ổn rồi sao.
Hắn cố gắng chặn lại những cái đánh của bà, và cố phân trần lời nói của mình. Nhưng bà nào có dừng lại, vẫn cứ tiếp tục đánh. Đã thế còn đánh ngay trước cả nhà của cô, hàng xóm có mấy người đi qua nhìn thấy, miệng liền cười khúc khích. Úc Noãn cũng không khác gì họ là mấy.
Ai nào nghĩ rằng người đàn ông 35 tuổi này lại đang bị mẹ đánh, vì cái tội làm cho con gái người ta bị thương.
Úc Noãn cố nhịn cười rồi ngăn cản hành động của Giang Ngọc Mỹ lại. Lúc này bà mới nể mặc cô nên tạm tha cho hắn.
Sau đó cô được Giang Ngọc Mỹ dìu vào trong nhà và đem đến phòng khách. Bà để cô ngồi xuống ghế salon và nói:
- Con ngồi nghỉ ngơi đi, để bà nội vào nấu cơm tối cho.
- Ơ nhưng mà...
Úc Noãn tính đứng dậy vào bếp phụ bà, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị bà ép thúc ngồi lại xuống ghế. Bà cười cười vuốt tóc cô và nói:
- Không, không, con cứ ngồi im đấy đi.
Dứt lời xong Giang Ngọc Mỹ liền quay sang nhìn Giang Mạc, bà đưa tay chỉ thẳng vào hắn. Giọng điệu có chút không vui, không hài lòng và nói:
- Còn con, đi vào nấu cơm phụ mẹ. Nhanh.
Bà bắt buộc phải ra lệnh cho hắn đi vào phòng bếp với bà. Không thể để cho hắn làm phiền Úc Noãn nghỉ ngơi được.
- -----------------------------
Bữa cơm tối rất nhanh đã được nấu xong. Cứ thế tiếp tục một nhà ba người quây quần bên mâm cơm đầy thịnh soạn. Giang Ngọc Mỹ liên tục múc canh súp cho cô, rồi còn có thêm sườn non nữa. Vì cô bị phỏng nên bà cũng đã hạn chế nấu những món không tốt, nào là hải sản và thịt bò,..v..v...v.
Không khí lúc này có chút vui vẻ, hài hoà hơn hồi trưa rất nhiều. Hiện tại đã chẳng còn những căng thẳng, khó chịu nữa. Giờ đây cả ba người Giang Ngọc Mỹ, Giang Mạc và Úc Noãn đều rất hoà thuận với nhau. Lâu lâu Úc Noãn còn xen vào kể về vài câu chuyện liên quan đến Dalziel.
Cả Giang Ngọc Mỹ và Giang Mạc đều cảm thấy có chút có lỗi với cô, có lỗi với đứa cháu, đứa con ấy.
Nhắc đến nhóc, Giang Ngọc Mỹ liền hỏi:
- À mà sao hôm nay bà chẳng thấy thằng bé đâu cả vậy?
- À à, thằng bé đang ở bên Nhật ạ. Đang đi du lịch với Phương Dung, chủ của căn nhà này nè ạ.
- Thì ra là vậy, hèn chi bà chẳng thấy đâu.
Cô nhìn bà rồi cười cười. Mắt cô lại vô tình nhìn sang Giang Mạc, bắt gặp thấy hắn cũng đang nhìn cô. Ánh mắt có chút đau buồn, có lỗi của hắn, làm cho cô cảm thấy khó tả vô cùng. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng:
- Lát mọi người có muốn xem ảnh của thằng bé không ạ.
- Bà có/ Có.
Cả hai người Giang Ngọc Mỹ và Giang Mạc cùng đồng thanh lên tiếng. Cô thấy thế liền cảm nhận trong lòng có chút hạnh phúc. Bởi vì do đây là tâm trạng của một người mẹ, cô đương nhiên sẽ thấy rất hạnh phúc khi có người quan tâm đến con trai của mình. Không những thế đầy còn là một sự quan tâm tốt đẹp dành cho Dalziel.
Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình chia sẻ thông tin của Dalziel cho người ngoài. Đặc biệt chính là Giang Mạc.
Cảm xúc lúc này của cô khó tả lạ thường. Nhưng cô rất bằng lòng và cho hai người ngồi trước mặt mình thấy hết dáng vẻ, hành trình lớn lên của Dalziel.
- Xin lỗi, là do tôi vô ý quá nên quên mất việc này. Thế rồi cái tên đó có làm gì em không?
- Không có gì hết. Tôi vào khám bình thường thôi à. Chỉ có điều tôi ghét gặp lại những người mà tôi không thích.
Hắn nhận ra trong lời nói của cô có vài phần là đang chỉ đến hắn. Thấy thế hắn có chút buồn trong lòng, nhưng khi nghĩ lại những gì xảy ra ở quá khứ, hắn thấy mình bị như vậy là đáng lắm.
Lúc này hắn đưa tay và đặt lên đỉnh đầu của cô, xoa xoa vài cái rồi nói:
- Về sau tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không bao giờ khiến em phải gặp những chuyện gì xấu. Em đừng lo gì cả nữa, hãy tin anh.
Tiếp thu được những lời nói ấy của hắn, tim cô như trật một nhịp. Ánh mắt của cô có chút dao động, cô chợp chớp mấy cái rồi đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa xe. Cô im lặng vài giây rồi lên tiếng nói:
- Tôi chẳng cần lời hứa, tôi chỉ cần nhận được hành động.
- Được.
Kết thúc cuộc trò chuyện, sau khi hắn khẳng định lời nói của mình, cô cũng im lặng về sau, chẳng muốn nói thêm lời nào nữa. Vì dù cho có nói thì cũng chẳng biết phải nên nói gì cho hợp với tình cảnh lúc này.
Đến lúc về nhà, cô vừa mở cửa ra là có một bóng dáng ai đó chạy ào tới và ôm chầm lấy cô. Lúc đầu có chút giật mình, nhưng khi nghe thấy mùi nước hoa quen thuộc và giọng nói đầy ấm áp, xen lẫn là lo âu. Thì cô biết đây chính là Giang Ngọc Mỹ, không ai khác ngoài bà có thể lo lắng cho cô đến như vậy được.
- ------------------------------
Trước lúc đó, Giang Ngọc Mỹ khi đến nhà của Úc Noãn, bà gõ cửa một hồi nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì bên trong. Cũng may trước lúc đó Úc Noãn có đưa cho bà một chìa khoá secure của nhà cô, nên là bà nhanh chân nhanh tay mở cửa đi vào.
Thấy bên trong vắng người, đi xuống bếp thì thấy rau củ rồi nồi xương hầm vẫn chưa xong. Tuy là đã tắt bếp nhưng nhìn màu sắc của nước hầm thì vẫn biết chắc là chưa có nấu xong.
Bà đi vòng vòng nhìn một loạt thì thấy có gì đó rất khác thường. Với tâm trí luôn đặt Úc Noãn lên hàng đầu, bà lo lắng cho cô, nên lật đật lấy điện thoại ra và gọi cho cô. Nhưng chợt bà nhớ rằng quên mất lấy số của cô. Chỉ đành gọi qua cho Giang Mạc.
Mãi năm phút sau, bà mới biết là Úc Noãn bị phỏng nên hiện cả hai đang ở bệnh viện. Nghe thấy cô bị phỏng, tâm trạng của bà liền thấp thỏm, đầy sự lo âu.
Giang Ngọc Mỹ cứ đi đi lại lại trong phòng khách, bà vừa đi vừa cắn tay. Trong đầu thì cứ mãi cầu nguyện cho cô được bình an, cầu xin cô đừng có mệnh hệ gì.
Và rồi khi nghe thấy có tiếng động mở cửa, là bà chạy vọt ra ngay. Bà chạy thật nhanh và ôm chầm lấy cô. Mũi thì vẫn cứ sụt sịt như một đứa trẻ vậy. Lời nói, lời hỏi thăm thì cứ dồn dập:
- Con sao rồi, có sao không? Bác sĩ nói như nào? Có bị bỏng nặng không? Có....
Cô bị hỏi dồn dập như thế, thật không biết phải nên trả lời từ câu hỏi nào nữa. Cô chỉ đành kéo nhẹ bà ra, rồi nắm tay của bà và cười nói:
- Dạ dạ con không sao đâu mà. Sức còn vẫn còn khoẻ đây này. Vả lại đây chỉ là bỏng nhẹ thôi, không nặng đâu ạ. Bà nội không cần phải phiền lòng vì con như thế.
- Sao mà không phiền lòng cho được.
Dù cho cô có nói như thế, thì với bà, bà vẫn luôn quan tâm như vậy. Không ai có thể ngăn cản được cử chỉ, hành động quan tâm của bà dành cho cô.
Bà cứ mãi nghe thấy cô cứ luôn miệng nói không sao, bà liền gõ nhẹ lên đầu cô và nói:
- Sao con lại bất cẩn đến thế này.
Sau đó Giang Ngọc Mỹ lại chuyển sang lườm Giang Mạc, và đánh hắn ta mấy cái. Bà vừa đánh vừa nói:
- Là do con hết phải không? Phải không hả?
- Mẹ, bình tĩnh đi. Là do con thật đấy nhưng chẳng phải cô ấy bây giờ đã ổn rồi sao.
Hắn cố gắng chặn lại những cái đánh của bà, và cố phân trần lời nói của mình. Nhưng bà nào có dừng lại, vẫn cứ tiếp tục đánh. Đã thế còn đánh ngay trước cả nhà của cô, hàng xóm có mấy người đi qua nhìn thấy, miệng liền cười khúc khích. Úc Noãn cũng không khác gì họ là mấy.
Ai nào nghĩ rằng người đàn ông 35 tuổi này lại đang bị mẹ đánh, vì cái tội làm cho con gái người ta bị thương.
Úc Noãn cố nhịn cười rồi ngăn cản hành động của Giang Ngọc Mỹ lại. Lúc này bà mới nể mặc cô nên tạm tha cho hắn.
Sau đó cô được Giang Ngọc Mỹ dìu vào trong nhà và đem đến phòng khách. Bà để cô ngồi xuống ghế salon và nói:
- Con ngồi nghỉ ngơi đi, để bà nội vào nấu cơm tối cho.
- Ơ nhưng mà...
Úc Noãn tính đứng dậy vào bếp phụ bà, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị bà ép thúc ngồi lại xuống ghế. Bà cười cười vuốt tóc cô và nói:
- Không, không, con cứ ngồi im đấy đi.
Dứt lời xong Giang Ngọc Mỹ liền quay sang nhìn Giang Mạc, bà đưa tay chỉ thẳng vào hắn. Giọng điệu có chút không vui, không hài lòng và nói:
- Còn con, đi vào nấu cơm phụ mẹ. Nhanh.
Bà bắt buộc phải ra lệnh cho hắn đi vào phòng bếp với bà. Không thể để cho hắn làm phiền Úc Noãn nghỉ ngơi được.
- -----------------------------
Bữa cơm tối rất nhanh đã được nấu xong. Cứ thế tiếp tục một nhà ba người quây quần bên mâm cơm đầy thịnh soạn. Giang Ngọc Mỹ liên tục múc canh súp cho cô, rồi còn có thêm sườn non nữa. Vì cô bị phỏng nên bà cũng đã hạn chế nấu những món không tốt, nào là hải sản và thịt bò,..v..v...v.
Không khí lúc này có chút vui vẻ, hài hoà hơn hồi trưa rất nhiều. Hiện tại đã chẳng còn những căng thẳng, khó chịu nữa. Giờ đây cả ba người Giang Ngọc Mỹ, Giang Mạc và Úc Noãn đều rất hoà thuận với nhau. Lâu lâu Úc Noãn còn xen vào kể về vài câu chuyện liên quan đến Dalziel.
Cả Giang Ngọc Mỹ và Giang Mạc đều cảm thấy có chút có lỗi với cô, có lỗi với đứa cháu, đứa con ấy.
Nhắc đến nhóc, Giang Ngọc Mỹ liền hỏi:
- À mà sao hôm nay bà chẳng thấy thằng bé đâu cả vậy?
- À à, thằng bé đang ở bên Nhật ạ. Đang đi du lịch với Phương Dung, chủ của căn nhà này nè ạ.
- Thì ra là vậy, hèn chi bà chẳng thấy đâu.
Cô nhìn bà rồi cười cười. Mắt cô lại vô tình nhìn sang Giang Mạc, bắt gặp thấy hắn cũng đang nhìn cô. Ánh mắt có chút đau buồn, có lỗi của hắn, làm cho cô cảm thấy khó tả vô cùng. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng:
- Lát mọi người có muốn xem ảnh của thằng bé không ạ.
- Bà có/ Có.
Cả hai người Giang Ngọc Mỹ và Giang Mạc cùng đồng thanh lên tiếng. Cô thấy thế liền cảm nhận trong lòng có chút hạnh phúc. Bởi vì do đây là tâm trạng của một người mẹ, cô đương nhiên sẽ thấy rất hạnh phúc khi có người quan tâm đến con trai của mình. Không những thế đầy còn là một sự quan tâm tốt đẹp dành cho Dalziel.
Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình chia sẻ thông tin của Dalziel cho người ngoài. Đặc biệt chính là Giang Mạc.
Cảm xúc lúc này của cô khó tả lạ thường. Nhưng cô rất bằng lòng và cho hai người ngồi trước mặt mình thấy hết dáng vẻ, hành trình lớn lên của Dalziel.
Bình luận facebook