Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Edit+beta: Linhlady
Tô Mộc ăn bánh hoa lê Ám Thất mua về, con mắt cong cong nhìn chằm chằm bánh hoa lê trong tay, dường như trong mắt chỉ có nó.
Hai bàn tay cầm lấy một cái bánh hoa lê, từng ngụm từng ngụm ăn, giống như mèo con tham ăn, phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, toàn thân thích ý, khiến người ta duỗi tay xoa đầu nàng một cái.
Trên thực tế, Ám Thất đã làm như thế. Vốn dĩ hắn cảm thấy rõ ràng là hắn mua về, nàng còn không thèm nhìn hắn. Chỉ nhìn chằm chằm vào bánh hoa lê trong tay, ngó cũng không thèm ngó hắn một cái, thật sự là tức chết hắn.
Nhưng là hiện tại hắn cảm thấy cũng không chuyện gì, xem nàng hiện tại vui vẻ như vậy, hắn liền không so đo.
Ám Thất: Ừm, xúc cảm thật tốt, mềm mại.
Tô Mộc đang chuyên tâm ăn bánh hoa lê, đột nhiên cảm giác được sức nặng trên đầu, ngẩng đầu nhìn lên Ám Thất, không hiểu Ám Thất làm sao.
Ngừng động tác trên tay, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn Ám Thất, dùng một bộ ngươi muốn làm cái gì nhìn động tác của Ám Thất, "Meo meo?"
Ám Thất vui vẻ vuốt ve mái tóc Tô Mộc, ánh mắt dời xuống tạo khung cảnh thật ấm áp, đụng vào ánh mắt nghi hoặc của Tô Mộc, mới phát giác động tác của mình có chút không giải thích được, trên thực tế chính hắn cũng cảm giác mình có chút kỳ quái.
Ám Thất không tự nhiên thu tay lại, ôm quyền để trên môi, "Khụ khụ, trên tóc ngươi có dính bẩn." Nói xong, hai bên tai lại hồng hồng.
Vẻ mặt Tô Mộc là tin ngươi mới có quỷ, Ám Thất không được tự nhiên kiên trì nói thêm, "Là thật." Nhưng ánh mắt lại đảo khắp nơi không dám nhìn nàng.
Tô Mộc nghe đến đó, mịt mờ liếc mắt, lỗ tai ngươi không nói như thế.
"Không tin, ngươi xem." Mắt thấy Tô Mộc vẫn không tin. Cũng không biết hắn lấy ở đâu ra một dây trang sức, dùng nội lực đem nó hóa thành mảnh vụn, mở tay ra đưa cho Tô Mộc.
Tô Mộc nhìn vật trong tay hắn, lại cảm thấy người trước mắt có thể thật sự không nói dối, được rồi, tạm thời tin tưởng hắn.
Tô Mộc: Buông tay.
"Vậy bây giờ trên đầu ta còn có sao?" Tô Mộc sợ trên đầu còn có gì đó, nghiêng đầu lại gần Ám Thất.
Ám Thất nhìn tóc đen Tô Mộc trơn mượt như tơ lụa, đang dựa vào gần mình, thật muốn chậm rãi vuốt vuốt, sao đó đặt ở dưới mũi tinh tế ngửi.
Ám Thất bừng tỉnh, bị chính mình ý tưởng hù doạ, không kịp nói cái gì cầm kiếm, chạy trối chết.
Nhìn bước chân Ám Thất có chút không yên, Tô Mộc khó hiểu, nàng cũng không phải mãnh thú hay hồng thuỷ, nàng chỉ là muốn hắn giúp mình nhìn một chút trên đầu còn dính gì thôi.
Tô Mộc ủy khuất nhếch miệng, phát hiện trong miệng bánh hoa lê ăn ngon thật, vui vẻ bắt đầu ăn, hoàn toàn quên chuyện mới vừa mới phát sinh, đối với kẻ ăn hàng mà nói, có chuyện lớn gì có thể so với ăn đây?
Ăn ăn, sau đó Tô Mộc bắt đầu ngồi ngây ngốc suy nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy đầu óc nữ chủ thật sự là tốt, mới ngắn ngủi một tháng, đã khai trương một trà lâu. Bánh hoa lê trên tay nàng cũng là mua ở đây, khó trách sẽ chọc khoản nợ hoa đào!
Các loại nam nhân ưu tú như tre già măng mọc, chỉ là Tô Mộc không hiểu tại sao cuối cùng nữ chủ vẫn lựa chọn nam chủ - - Tư Đồ Mặc Uyên, nam nhân Tư Đồ Mặc Uyên như vậy, mặc dù lớn lên không tệ, nhưng trong lòng lại chứa một hình bóng người khác, có thể yêu thật nàng ta sao?
Thật may trong thế giới này Tô Mộc không cần tham gia chuyện tình cảm nam nữ chủ, cho nên cũng không thèm để ý sâu hơn.
Nói đến đây Tô Mộc lại có một thắc mắc, người từ hiện đại xuyên việt đến cổ đại nhân có thể lợi hại như vậy sao? Nếu là nàng, khả năng chỉ biết ăn đi, chỉ cần ôm một cái bắp đùi đến bao dưỡng mình, sau đó sẽ vui chơi giải trí, vui đùa một chút rồi ngủ.
Nàng như vậy chẳng khác gì một người vô dụng.
Không cần phải phấn đấu thật tốt vì cuộc sống! Đáng tiếc nàng bây giờ vẫn không thể, tâm trạnh Tô Mộc bỗng chốc tụt xuống, thật là khổ sở a.
Trong lòng Tô Mộc vô cùng chán ghét nữ chủ trong thể loại văn xuyên việt, luôn thích dùng tài trí hơn người mà thái độ đối đãi với cổ nhân không ra gì, luông nghỉ cổ nhân tư tưởng phong kiến, phỉ nhổ hành vi bọn họ, nói người với người là ngang hàng, kỳ thật chính nội tâm nàng ta căn bản cũng không làm được, lại lúc nào cũng có loại cảm giác ưu việt hơn người.
Không biết loại tự tin này nữ chủ lấy ở đâu ra, Tô Mộc cảm thấy trí tuệ hiện đại, trình độ khoa học kỹ thuật có thể cao như vậy, cũng là bởi vì kết tinh trí tuệ của cổ nhân truyền từ đời này sang đời khác mà thành. Hơn nữa bọn họ có một ít tư tưởng vĩ đại, phát minh không phải đến nay vẫn còn tiếp tục sử dụng sao? Huống hồ lại còn có một chút hiện tượng mà người đại hiện cũng không cách nào lí giải được.
Các nàng có tư cách gì nói bọn họ cổ hủ? Trong khi nàng ta cũng chỉ là đánh cắp thành quả của người khác mà thôi.
Hơn nữa các nàng làm sao có trí nhớ tốt như vậy, lại còn thông minh. Thơ cổ xem qua một hai lần cũng có thể nhớ? Không học qua quản lý cũng có thể trực tiếp mở cửa hàng, trà lâu? Không học qua vũ đạo thế nhưng có thể bụng múa? Sau đó tùy tiện lấy một hai khúc nhạc hiện đại lại có thể mê đảo mọi người, dẫn tới vô số mỹ nam chen lấn để đến gần nữ chủ.
Kết cục cuối cùng có hai loại, một là chúng các nam nhân đạt thành nhận thức chung, cùng nhau có được nữ chủ, chỉ hy vọng ở trong lòng nữ chủ lưu lại một vị trí cho mình. Một loại khác chính là nữ chủ trêu chọc xong bỏ chạy, cuối cùng trong đám nam nhân, sẽ chọn nam nhân có quyền thế địa vị tối cao, để cho các nam nhân khác tinh thần chán nản, đành phải buông tay, nội tâm lại cảm thấy cũng không yêu những người khác, cuối cùng sống cô độc quãng đời còn lại.
Tô Mộc bất đắc dĩ vỗ trán, trời đất bao la chỗ nào chẳng có cỏ thơm, cần gì yêu đơn phương một cành hoa? Bất quá, cũng là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng. Làm người ngoài cuộc, Tô Mộc cũng khó mà nói cái gì. Tình cảm loại vật này, từ trước đến nay là chuyện giày vò, không phải sao?
Nữ chủ trong thế giới này so với mấy loại trước còn tốt hơn một chút, chỉ dính vào cuộc tình tay 3 đầy cẩu huyết, khi nữ chủ vừa mới bắt đầu vì nịnh nọt nam chủ còn chưa ổn định tư tưởng, thỉnh thoảng lại so sánh chuyện này chuyện kia, đương nhiên hiệu quả cũng là thần kỳ, nội tâm nam chủ cũng chậm rãi bị nàng ta mềm hoá, bắt đầu hiểu nên quên người trong lòng kia. Khi vừa mới bắt đầu nữ chủ cũng cho là mình cũng không có cảm giác với nam chủ.
Vì vậy nàng ta tìm cách chạy ra khỏi phủ, gặp một công tử ôn nhuận như ngọc, là trưởng tử phủ Thừa tướng. Rất nhanh, nữ chủ bị khí chất hắn hấp dẫn, cảm thấy hắn mới là chân ái của mình. Mà người kia cũng bởi vì ý tưởng mới lạ khác với mọi người của nữ chủ chinh phục, đáng tiếc là "Từ xưa biểu ca biểu muội luôn là một đôi". Vị công tử kia ở trong phủ đã có một biểu muội, biểu muội nhưng lại rất thích biểu ca.
Cho nên nữ chủ bị ngáng chân, làm khó không ít, nữ chủ đích chịu không nổi một lần chạy trốn, trong lúc vô tình nghe nói nam chủ liên tục đang tìm nàng ta, vì nàng ta khôg quán xuyến hậu việc, qua các loại chuyện buồn bực không vui, nàng ta mới phát hiện mình thích nam chủ, dự định một lần trở lại nam chủ bên cạnh.
Nhưng nàng ta muốn đi chơi lần nữa, ngắm non sông. Sau đó làm quen rất nhiều nhân tài, ở các quốc gia, ở mỗi một địa phương thành lập đế quốc buôn bán mình, cơ hồ lũng đoạn buôn bán đại nam triều, khiến hoàng đế không thể không ra mặt cùng nàng ta thương thảo.
Tự nhiên một lần nữa nam chủ trở lại bên cạnh nàng ta, bên cạnh cũng đã không ít người, nhi tử minh chủ võ lâm, nhà giàu ở quốc gia khác, thái tử những quốc gia khác, vương gia cái gì, ám vệ. A, còn có thái tử đại nam triều. ( đại nam triều, chính là chỗ quốc gia nam chủ)
Chỉ là cuối cùng nữ chủ trợ giúp nam chủ, rất nhanh ở trên triều đình chiếm quan trên.
Nam chủ cuối cùng giơ khẩu hiệu cao thanh quân, đánh vào trong cung, khởi xướng chính biến, hỗn chiến năm ngày năm đêm, thắng lợi cuối cùng. Hoàng đế chết ở trên ghế rồng, chết không nhắm mắt, nhìn qua phương hướng nữ chủ.
Sau bị thế nhân cười xưng, "Hồng nhan họa", cảm thán hồng nhan họa thủy kia thật là gây hoạ.
Tự nhiên quốc gia mà nam chủ cùng nữ chủ thống trị, mở ra thịnh thế, phồn thịnh. Bởi vì hoàng đế cùng hoàng hậu vô cùng ân ái, khi đó mọi người ào ào bắt chước, nhất thời xu hướng một chồng một vợ dậy sóng. Bọn họ cũng được tôn sùng gọi là nguyên thủy hoàng đế cùng thành đức hoàng hậu.
Nói tóm lại, kết quả còn khá tốt. Chính là chuyện tình cảm còn nhiều điểm tranh cãi.
Suy nghĩ đến đây, trong nháy mắt Tô Mộc không còn hứng ăn bánh hoa lê, thả bánh hoa lê trong tay ra, phủi vụn bánh dính trên tay.
Khuỷu tay dựa trên bàn, bàn tay chống cằm, nhìnkhung cảnh qua cửa vô cùng buồn chán, tên Ám Thất hỗn đản kia cũng không biết đi đâu, Thược Dược cùng Hoa Hồng đã đi lấy vải vóc cùng lương tháng.
Thật nhàm chán thật nhàm chán, thật muốn đi gây sự a.
Đột nhiên ánh mắt Tô Mộc sáng lên, đúng, gây sự a!
Tính tính hàng ngày của nguyên chủ cũng là đi khiêu khích, cải lương không bằng bạo lực, hôm nay nàng đi đi.
Thật sự là một ngày không gây sự liền khó chịu, Ám Thất không ở bên cạnh mình, như thế này vừa vặn. Lỡ may hắn bị nữ chủ làm mê hoặc, nàng nên làm cái gì bây giờ a?
Được, hiện tại nàng đi. Tô Mộc lập tức đứng lên, đi tới bàn trang điểm, sửa sang lại dung trang của mình một chút, vỗ vỗ mặt, thật sự là khuôn mặt đơn thuần lại không có điệu bộ của một nữ hài tữ.
"Tiểu thư, nô tỳ trở về." Thược Dược cùng Hoa Hồng ôm vải vóc vào.
"... Thật sự tức chết nô tì, tiểu thư." Thược Dược thở phì phò nói, vừa nhắc tới không thèm che miệng, "Thật sự là cẩu nô tài, mắt chó nhìn người thấp. Một đám nô tài nịnh nọt."
"Đúng vậy, một đám cẩu nô tài." Hoa Hồng ở một bên liên tiếp gật đầu, thập phần đồng ý với lời của Thược Dược, phụ họa nói theo.
"Làm sao vậy? Ai chọc Thược Dược cùng Hoa Hồng tức giận a?" Tô Mộc kéo ra bức rèm che, đi ra, "Để tiểu thư ta hảo hảo đi thu thập bọn họ."
Tô Mộc nhướn mày nhìn Thược Dược cùng Hoa Hồng bởi vì bị tức mà phồng quai hàm lên, không khỏi cảm thấy buồn cười, tiến lên vài bước, nhấn quai hàm từng người.
"Tiểu thư, chính là lãnh sự phòng cùng đám nô tài kia. Vương gia mới mấy ngày không có tới, bọn họ liền bắt đầu nịnh bợ tân vương phi..." Thược Dược trước tiên mở miệng, "... Bọn họ còn châm chọc khiêu khích nói, tiểu thư đã là người cũ. Bọn họ, bọn họ còn nghĩ cắt xén lương tháng của tiểu thư. Tức chết nô tỳ.."
Hoa Hồng ở bên Thược Dược gật đầu, "Không sai, không sai. Nô tỳ cùng Thược Dược tỷ tỷ cùng bọn họ ầm ĩ một trận, bọn họ còn nói chính chủ đến rồi, bảo chúng ta an phận một chút, rõ ràng, rõ ràng vương gia trước kia thích tiểu thư nhất."
Hoa Hồng dừng một chút, "Tiểu thư, chúng ta cáo trạng vương gia. Để vương gia thu thập bọn họ, khiến bọn họ nhận thức một chuyện tiểu thư mới không bị thất sủng đâu."
"A, này chút chuyện a." Tô Mộc chẳng hề để ý phất phất tay, "Đến, nói lâu như thế. Thược Tược, Hoa Hồng uống một ngụm trà." Nói xong cũng rót hai chén trà.
"Tiểu thư!!" Tiểu thư nhà mình sao lại như vậy. Thược Dược trừng to mắt, phát hiện tiểu thư nhà mình so với mình lạnh nhạt rất nhiều."Đám cẩu nô tài kia đã bắt nạt đến trên đầu chúng ta rồi."
"A?" Tô Mộc nhẹ nhàng nhìn thoáng qua các nàng, thấy các nàng không động, đành tự mình ngồi xuống uống một ngụm trà.
"Thược Dược, ngươi sao lại không hiểu." Tô Mộc nhấp một ngụm trà, "Ngươi nghĩ, vương phi vào phủ mới kia, là do Hoàng thượng tứ hôn a. Chẳng lẽ muốn cùng Hoàng thượng đối nghịch sao?"
Tô Mộc ngưng một cái, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt Thược Dược, tiếp tục nói, "Chúng ta đương nhiên không thể cùng Hoàng thượng đối nghịch. Hơn nữa đám nô tài kia nói không sai, vương phi kia mới là chính chủ, chúng ta phải hạ thấp tư thái, biết rõ chưa? Vạn vạn không thể vượt qua thân phận, cho dù vương gia không thích nàng ta, nàng ta cũng là vương phi cái vương phủ này!"
"Mà tiểu thư ta..." Tô Mộc chỉ chỉ chính mình, "... Chỉ là thiếp."
"Cho nên biết không? Về sau cũng không thể lặp lại loại sai này, biết rõ chưa?" Tô Mộc liếc qua sắc mặt không Thược Dược, tự giác giáo dục tiếp, "Còn có, Hoa Hồng ngươi cũng như vậy đi."
"... Vâng, tiểu thư." Hai người cũng ý thức được cử động mình sẽ mang đến hậu quả cho tiểu thư nhà mình, vội vàng đáp ứng.
"Còn có, đi xuống phân phó những người khác." Tô Mộc bổ sung một câu, "Đợi lát nữa theo ta đi tìm vương phi kia xin lỗi, yên tâm, không có việc gì."
Hai người đáp ứng nhanh chóg đi xuống làm việc.
Edit: sorry các nàng ta đi thực tế phái di chuyển bằng xe rất nhiều, mà ta bị say xe. giờ mới trả chương cho các nàng đây.
Tô Mộc ăn bánh hoa lê Ám Thất mua về, con mắt cong cong nhìn chằm chằm bánh hoa lê trong tay, dường như trong mắt chỉ có nó.
Hai bàn tay cầm lấy một cái bánh hoa lê, từng ngụm từng ngụm ăn, giống như mèo con tham ăn, phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, toàn thân thích ý, khiến người ta duỗi tay xoa đầu nàng một cái.
Trên thực tế, Ám Thất đã làm như thế. Vốn dĩ hắn cảm thấy rõ ràng là hắn mua về, nàng còn không thèm nhìn hắn. Chỉ nhìn chằm chằm vào bánh hoa lê trong tay, ngó cũng không thèm ngó hắn một cái, thật sự là tức chết hắn.
Nhưng là hiện tại hắn cảm thấy cũng không chuyện gì, xem nàng hiện tại vui vẻ như vậy, hắn liền không so đo.
Ám Thất: Ừm, xúc cảm thật tốt, mềm mại.
Tô Mộc đang chuyên tâm ăn bánh hoa lê, đột nhiên cảm giác được sức nặng trên đầu, ngẩng đầu nhìn lên Ám Thất, không hiểu Ám Thất làm sao.
Ngừng động tác trên tay, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn Ám Thất, dùng một bộ ngươi muốn làm cái gì nhìn động tác của Ám Thất, "Meo meo?"
Ám Thất vui vẻ vuốt ve mái tóc Tô Mộc, ánh mắt dời xuống tạo khung cảnh thật ấm áp, đụng vào ánh mắt nghi hoặc của Tô Mộc, mới phát giác động tác của mình có chút không giải thích được, trên thực tế chính hắn cũng cảm giác mình có chút kỳ quái.
Ám Thất không tự nhiên thu tay lại, ôm quyền để trên môi, "Khụ khụ, trên tóc ngươi có dính bẩn." Nói xong, hai bên tai lại hồng hồng.
Vẻ mặt Tô Mộc là tin ngươi mới có quỷ, Ám Thất không được tự nhiên kiên trì nói thêm, "Là thật." Nhưng ánh mắt lại đảo khắp nơi không dám nhìn nàng.
Tô Mộc nghe đến đó, mịt mờ liếc mắt, lỗ tai ngươi không nói như thế.
"Không tin, ngươi xem." Mắt thấy Tô Mộc vẫn không tin. Cũng không biết hắn lấy ở đâu ra một dây trang sức, dùng nội lực đem nó hóa thành mảnh vụn, mở tay ra đưa cho Tô Mộc.
Tô Mộc nhìn vật trong tay hắn, lại cảm thấy người trước mắt có thể thật sự không nói dối, được rồi, tạm thời tin tưởng hắn.
Tô Mộc: Buông tay.
"Vậy bây giờ trên đầu ta còn có sao?" Tô Mộc sợ trên đầu còn có gì đó, nghiêng đầu lại gần Ám Thất.
Ám Thất nhìn tóc đen Tô Mộc trơn mượt như tơ lụa, đang dựa vào gần mình, thật muốn chậm rãi vuốt vuốt, sao đó đặt ở dưới mũi tinh tế ngửi.
Ám Thất bừng tỉnh, bị chính mình ý tưởng hù doạ, không kịp nói cái gì cầm kiếm, chạy trối chết.
Nhìn bước chân Ám Thất có chút không yên, Tô Mộc khó hiểu, nàng cũng không phải mãnh thú hay hồng thuỷ, nàng chỉ là muốn hắn giúp mình nhìn một chút trên đầu còn dính gì thôi.
Tô Mộc ủy khuất nhếch miệng, phát hiện trong miệng bánh hoa lê ăn ngon thật, vui vẻ bắt đầu ăn, hoàn toàn quên chuyện mới vừa mới phát sinh, đối với kẻ ăn hàng mà nói, có chuyện lớn gì có thể so với ăn đây?
Ăn ăn, sau đó Tô Mộc bắt đầu ngồi ngây ngốc suy nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy đầu óc nữ chủ thật sự là tốt, mới ngắn ngủi một tháng, đã khai trương một trà lâu. Bánh hoa lê trên tay nàng cũng là mua ở đây, khó trách sẽ chọc khoản nợ hoa đào!
Các loại nam nhân ưu tú như tre già măng mọc, chỉ là Tô Mộc không hiểu tại sao cuối cùng nữ chủ vẫn lựa chọn nam chủ - - Tư Đồ Mặc Uyên, nam nhân Tư Đồ Mặc Uyên như vậy, mặc dù lớn lên không tệ, nhưng trong lòng lại chứa một hình bóng người khác, có thể yêu thật nàng ta sao?
Thật may trong thế giới này Tô Mộc không cần tham gia chuyện tình cảm nam nữ chủ, cho nên cũng không thèm để ý sâu hơn.
Nói đến đây Tô Mộc lại có một thắc mắc, người từ hiện đại xuyên việt đến cổ đại nhân có thể lợi hại như vậy sao? Nếu là nàng, khả năng chỉ biết ăn đi, chỉ cần ôm một cái bắp đùi đến bao dưỡng mình, sau đó sẽ vui chơi giải trí, vui đùa một chút rồi ngủ.
Nàng như vậy chẳng khác gì một người vô dụng.
Không cần phải phấn đấu thật tốt vì cuộc sống! Đáng tiếc nàng bây giờ vẫn không thể, tâm trạnh Tô Mộc bỗng chốc tụt xuống, thật là khổ sở a.
Trong lòng Tô Mộc vô cùng chán ghét nữ chủ trong thể loại văn xuyên việt, luôn thích dùng tài trí hơn người mà thái độ đối đãi với cổ nhân không ra gì, luông nghỉ cổ nhân tư tưởng phong kiến, phỉ nhổ hành vi bọn họ, nói người với người là ngang hàng, kỳ thật chính nội tâm nàng ta căn bản cũng không làm được, lại lúc nào cũng có loại cảm giác ưu việt hơn người.
Không biết loại tự tin này nữ chủ lấy ở đâu ra, Tô Mộc cảm thấy trí tuệ hiện đại, trình độ khoa học kỹ thuật có thể cao như vậy, cũng là bởi vì kết tinh trí tuệ của cổ nhân truyền từ đời này sang đời khác mà thành. Hơn nữa bọn họ có một ít tư tưởng vĩ đại, phát minh không phải đến nay vẫn còn tiếp tục sử dụng sao? Huống hồ lại còn có một chút hiện tượng mà người đại hiện cũng không cách nào lí giải được.
Các nàng có tư cách gì nói bọn họ cổ hủ? Trong khi nàng ta cũng chỉ là đánh cắp thành quả của người khác mà thôi.
Hơn nữa các nàng làm sao có trí nhớ tốt như vậy, lại còn thông minh. Thơ cổ xem qua một hai lần cũng có thể nhớ? Không học qua quản lý cũng có thể trực tiếp mở cửa hàng, trà lâu? Không học qua vũ đạo thế nhưng có thể bụng múa? Sau đó tùy tiện lấy một hai khúc nhạc hiện đại lại có thể mê đảo mọi người, dẫn tới vô số mỹ nam chen lấn để đến gần nữ chủ.
Kết cục cuối cùng có hai loại, một là chúng các nam nhân đạt thành nhận thức chung, cùng nhau có được nữ chủ, chỉ hy vọng ở trong lòng nữ chủ lưu lại một vị trí cho mình. Một loại khác chính là nữ chủ trêu chọc xong bỏ chạy, cuối cùng trong đám nam nhân, sẽ chọn nam nhân có quyền thế địa vị tối cao, để cho các nam nhân khác tinh thần chán nản, đành phải buông tay, nội tâm lại cảm thấy cũng không yêu những người khác, cuối cùng sống cô độc quãng đời còn lại.
Tô Mộc bất đắc dĩ vỗ trán, trời đất bao la chỗ nào chẳng có cỏ thơm, cần gì yêu đơn phương một cành hoa? Bất quá, cũng là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng. Làm người ngoài cuộc, Tô Mộc cũng khó mà nói cái gì. Tình cảm loại vật này, từ trước đến nay là chuyện giày vò, không phải sao?
Nữ chủ trong thế giới này so với mấy loại trước còn tốt hơn một chút, chỉ dính vào cuộc tình tay 3 đầy cẩu huyết, khi nữ chủ vừa mới bắt đầu vì nịnh nọt nam chủ còn chưa ổn định tư tưởng, thỉnh thoảng lại so sánh chuyện này chuyện kia, đương nhiên hiệu quả cũng là thần kỳ, nội tâm nam chủ cũng chậm rãi bị nàng ta mềm hoá, bắt đầu hiểu nên quên người trong lòng kia. Khi vừa mới bắt đầu nữ chủ cũng cho là mình cũng không có cảm giác với nam chủ.
Vì vậy nàng ta tìm cách chạy ra khỏi phủ, gặp một công tử ôn nhuận như ngọc, là trưởng tử phủ Thừa tướng. Rất nhanh, nữ chủ bị khí chất hắn hấp dẫn, cảm thấy hắn mới là chân ái của mình. Mà người kia cũng bởi vì ý tưởng mới lạ khác với mọi người của nữ chủ chinh phục, đáng tiếc là "Từ xưa biểu ca biểu muội luôn là một đôi". Vị công tử kia ở trong phủ đã có một biểu muội, biểu muội nhưng lại rất thích biểu ca.
Cho nên nữ chủ bị ngáng chân, làm khó không ít, nữ chủ đích chịu không nổi một lần chạy trốn, trong lúc vô tình nghe nói nam chủ liên tục đang tìm nàng ta, vì nàng ta khôg quán xuyến hậu việc, qua các loại chuyện buồn bực không vui, nàng ta mới phát hiện mình thích nam chủ, dự định một lần trở lại nam chủ bên cạnh.
Nhưng nàng ta muốn đi chơi lần nữa, ngắm non sông. Sau đó làm quen rất nhiều nhân tài, ở các quốc gia, ở mỗi một địa phương thành lập đế quốc buôn bán mình, cơ hồ lũng đoạn buôn bán đại nam triều, khiến hoàng đế không thể không ra mặt cùng nàng ta thương thảo.
Tự nhiên một lần nữa nam chủ trở lại bên cạnh nàng ta, bên cạnh cũng đã không ít người, nhi tử minh chủ võ lâm, nhà giàu ở quốc gia khác, thái tử những quốc gia khác, vương gia cái gì, ám vệ. A, còn có thái tử đại nam triều. ( đại nam triều, chính là chỗ quốc gia nam chủ)
Chỉ là cuối cùng nữ chủ trợ giúp nam chủ, rất nhanh ở trên triều đình chiếm quan trên.
Nam chủ cuối cùng giơ khẩu hiệu cao thanh quân, đánh vào trong cung, khởi xướng chính biến, hỗn chiến năm ngày năm đêm, thắng lợi cuối cùng. Hoàng đế chết ở trên ghế rồng, chết không nhắm mắt, nhìn qua phương hướng nữ chủ.
Sau bị thế nhân cười xưng, "Hồng nhan họa", cảm thán hồng nhan họa thủy kia thật là gây hoạ.
Tự nhiên quốc gia mà nam chủ cùng nữ chủ thống trị, mở ra thịnh thế, phồn thịnh. Bởi vì hoàng đế cùng hoàng hậu vô cùng ân ái, khi đó mọi người ào ào bắt chước, nhất thời xu hướng một chồng một vợ dậy sóng. Bọn họ cũng được tôn sùng gọi là nguyên thủy hoàng đế cùng thành đức hoàng hậu.
Nói tóm lại, kết quả còn khá tốt. Chính là chuyện tình cảm còn nhiều điểm tranh cãi.
Suy nghĩ đến đây, trong nháy mắt Tô Mộc không còn hứng ăn bánh hoa lê, thả bánh hoa lê trong tay ra, phủi vụn bánh dính trên tay.
Khuỷu tay dựa trên bàn, bàn tay chống cằm, nhìnkhung cảnh qua cửa vô cùng buồn chán, tên Ám Thất hỗn đản kia cũng không biết đi đâu, Thược Dược cùng Hoa Hồng đã đi lấy vải vóc cùng lương tháng.
Thật nhàm chán thật nhàm chán, thật muốn đi gây sự a.
Đột nhiên ánh mắt Tô Mộc sáng lên, đúng, gây sự a!
Tính tính hàng ngày của nguyên chủ cũng là đi khiêu khích, cải lương không bằng bạo lực, hôm nay nàng đi đi.
Thật sự là một ngày không gây sự liền khó chịu, Ám Thất không ở bên cạnh mình, như thế này vừa vặn. Lỡ may hắn bị nữ chủ làm mê hoặc, nàng nên làm cái gì bây giờ a?
Được, hiện tại nàng đi. Tô Mộc lập tức đứng lên, đi tới bàn trang điểm, sửa sang lại dung trang của mình một chút, vỗ vỗ mặt, thật sự là khuôn mặt đơn thuần lại không có điệu bộ của một nữ hài tữ.
"Tiểu thư, nô tỳ trở về." Thược Dược cùng Hoa Hồng ôm vải vóc vào.
"... Thật sự tức chết nô tì, tiểu thư." Thược Dược thở phì phò nói, vừa nhắc tới không thèm che miệng, "Thật sự là cẩu nô tài, mắt chó nhìn người thấp. Một đám nô tài nịnh nọt."
"Đúng vậy, một đám cẩu nô tài." Hoa Hồng ở một bên liên tiếp gật đầu, thập phần đồng ý với lời của Thược Dược, phụ họa nói theo.
"Làm sao vậy? Ai chọc Thược Dược cùng Hoa Hồng tức giận a?" Tô Mộc kéo ra bức rèm che, đi ra, "Để tiểu thư ta hảo hảo đi thu thập bọn họ."
Tô Mộc nhướn mày nhìn Thược Dược cùng Hoa Hồng bởi vì bị tức mà phồng quai hàm lên, không khỏi cảm thấy buồn cười, tiến lên vài bước, nhấn quai hàm từng người.
"Tiểu thư, chính là lãnh sự phòng cùng đám nô tài kia. Vương gia mới mấy ngày không có tới, bọn họ liền bắt đầu nịnh bợ tân vương phi..." Thược Dược trước tiên mở miệng, "... Bọn họ còn châm chọc khiêu khích nói, tiểu thư đã là người cũ. Bọn họ, bọn họ còn nghĩ cắt xén lương tháng của tiểu thư. Tức chết nô tỳ.."
Hoa Hồng ở bên Thược Dược gật đầu, "Không sai, không sai. Nô tỳ cùng Thược Dược tỷ tỷ cùng bọn họ ầm ĩ một trận, bọn họ còn nói chính chủ đến rồi, bảo chúng ta an phận một chút, rõ ràng, rõ ràng vương gia trước kia thích tiểu thư nhất."
Hoa Hồng dừng một chút, "Tiểu thư, chúng ta cáo trạng vương gia. Để vương gia thu thập bọn họ, khiến bọn họ nhận thức một chuyện tiểu thư mới không bị thất sủng đâu."
"A, này chút chuyện a." Tô Mộc chẳng hề để ý phất phất tay, "Đến, nói lâu như thế. Thược Tược, Hoa Hồng uống một ngụm trà." Nói xong cũng rót hai chén trà.
"Tiểu thư!!" Tiểu thư nhà mình sao lại như vậy. Thược Dược trừng to mắt, phát hiện tiểu thư nhà mình so với mình lạnh nhạt rất nhiều."Đám cẩu nô tài kia đã bắt nạt đến trên đầu chúng ta rồi."
"A?" Tô Mộc nhẹ nhàng nhìn thoáng qua các nàng, thấy các nàng không động, đành tự mình ngồi xuống uống một ngụm trà.
"Thược Dược, ngươi sao lại không hiểu." Tô Mộc nhấp một ngụm trà, "Ngươi nghĩ, vương phi vào phủ mới kia, là do Hoàng thượng tứ hôn a. Chẳng lẽ muốn cùng Hoàng thượng đối nghịch sao?"
Tô Mộc ngưng một cái, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt Thược Dược, tiếp tục nói, "Chúng ta đương nhiên không thể cùng Hoàng thượng đối nghịch. Hơn nữa đám nô tài kia nói không sai, vương phi kia mới là chính chủ, chúng ta phải hạ thấp tư thái, biết rõ chưa? Vạn vạn không thể vượt qua thân phận, cho dù vương gia không thích nàng ta, nàng ta cũng là vương phi cái vương phủ này!"
"Mà tiểu thư ta..." Tô Mộc chỉ chỉ chính mình, "... Chỉ là thiếp."
"Cho nên biết không? Về sau cũng không thể lặp lại loại sai này, biết rõ chưa?" Tô Mộc liếc qua sắc mặt không Thược Dược, tự giác giáo dục tiếp, "Còn có, Hoa Hồng ngươi cũng như vậy đi."
"... Vâng, tiểu thư." Hai người cũng ý thức được cử động mình sẽ mang đến hậu quả cho tiểu thư nhà mình, vội vàng đáp ứng.
"Còn có, đi xuống phân phó những người khác." Tô Mộc bổ sung một câu, "Đợi lát nữa theo ta đi tìm vương phi kia xin lỗi, yên tâm, không có việc gì."
Hai người đáp ứng nhanh chóg đi xuống làm việc.
Edit: sorry các nàng ta đi thực tế phái di chuyển bằng xe rất nhiều, mà ta bị say xe. giờ mới trả chương cho các nàng đây.
Bình luận facebook