Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Edit: Linhlady
"Đã nghe chưa?"
Giọng nói trầm thấp từ tính dễ nghe, âm thanh hơi ôn nhu làm nàng hoảng hốt, qua một hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm nói: "Ừm."
Nếu không, Tô Mộc dám chắc hắn lại lải nhải một hồi, thật vất vả mới xong, hơn nữa nếu như không phải Tô Mộc hiện tại vẫn là bệnh nhân, cái tên Ám Thất không biết xấu hổ có thể đem nàng ngay tại chỗ □□.
Nghĩ đến ngay tại chỗ □□, Tô Mộc có chút đỏ mặt.
Bởi vì nàng lại nghĩ tới lời nói của hệ thống.
Tô Mộc: Xem xem nàng thật sự bị hệ thống dạy hư mất rồi.
- -
"Tiểu Thất, tiểu Ám, Ám Thất, Thất Thất ~ "
Bây giờ Tô Mộc đang ôm cánh tay Ám Thất làm nũng, bởi vì nàng muốn ra đường đi chơi, dù sao đến thế giới này lâu như thế, nàng còn không có dịp đi xem chợ ở cổ đại ra sao, thuận tiện đi xem bây giờ Thược Dược ra sao.
"Đi mà, đi mà!" Tô Mộc cũng là vạn bất đắc dĩ, nên biết do chuyện lần trước, Ám Thất hận không thể đem nàng cột vào dây lưng hắn, một bước cũng không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của hắn.
Tô Mộc cảm giác bây giờ mình hoàn toàn không thể tự do đi lung tung cho nên mới làm nũng với Ám Thất.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt hắn không hề thay đổi khi nàng làm nũng có chút tức giận. Tô Mộc cầm tay Ám Thất cắn cho hả giận.
Với người tập võ như Ám Thất một chút này cũng không là gì, nàng muốn cắn thì cắn, nếu như cắn mà buông tha ý nghĩ này thì tùy ý nàng. Chỉ là một lát sau hắn cảm thấy trên tay ướt át, vẫn là cái loại ấm áp đó, từng ly từng tý cảm nhận từ trên tay mình.
Ám Thất bắt đầu luống cuống tay chân, Tô Mộc cũng nhả ra, cúi đầu.
Ám Thất vội vàng nhẹ nhàng nâng mặt Tô Mộc lên, thấy nàng im lặng rơi lệ, Am Thất dùng ngó nhè nhẹ lau sạch nước mắt cho nàng, cũng không đành lòng cự tuyệt "Ta đáp ứng được chưa." Nếu để nàng khóc thì thà hắn đáp ứng nàng còn hơn.
Nàng muốn đi thì hắn sẽ phái thêm một ít người thân thủ tốt đi theo bảo vệ nàng, nếu không phải là hôm nay hắn có chuyện rất trọng yếu, thì hắn đã bồi nàng ra ngoài, nếu không sao hắn nỡ ngăn cản nàng.
"Đừng khóc." Nàng khóc đến tâm hắn đau, trước kia hắn không hiểu tình cảm, hiện tại hiểu, luôn cảm thấy chuyện tình cảm rất tế nhị, làm cho người ta muốn ngừng mà không được cào lòng người ngứa ngáy.
"Chàng đồng ý với ta rồi, không cho chàng đổi ý. " Tô Mộc này mới dừng lại nức nở, nếu không phải cảm thấy nước mắt nữ nhân là vũ khí tốt nhất, nàng mới không khóc đâu.
"Ân, không hội." Ám Thất cúi đầu hôn lên nước mắt Tô Mộc, "Vậy nàng cẩn thận một chút, lúc đó ta sẽ phái thêm người đi theo nàng."
"Chàng không đi với ta?" Tô Mộc trừng lớn mắt rưng rưng, có chút ít thất lạc.
"Hôm nay trong các bàn chuyện rất quan trọng, ta thoát thân không được." Ánh mắt thâm thúy Ám Thất nhìn thẳng Tô Mộc, sóng mắt lưu chuyển, "Xin lỗi."
"Không có việc gì." Tô Mộc tuy có chút ít thất lạc, nhưng là cũng biết hắn hiện tại vô cùng bận rộn, nàng cũng không muốn cố tình gây sự thêm.
Một câu thành lời tiên tri, Ám Thất không biết là tương lai sẽ vì hôm nay đáp ứng mà hối hận suốt đời.
- -
Đi đến chợ, Tô Mộc nhìn ngắm bốn phía xem cái này một chút, chạm vào chạm vào cái kia một chút, chọc cho nha hoàn bên cạnh mà Ám Thất mới mua về liên tục nhắc nhở nàng "Phu nhân, phu nhân, cẩn thận một chút."
Quả nhiên là chợ cổ đại vô cùng náo nhiệt, người mua bán tấp nập trên đường phố, dòng người đi lại đông đúc vô cùng.
Đi dạo rất lâu vẻ mặt Tô Mộc thỏa mãn, nhìn phía sau nha hoàn cùng thuộc hạ Ám Thất phái tới đã xác đầy đồ nàng mua.
Cuối cùng đến.
Đi vào tới sân Tô Mộc đã gọi tên Thược Dược.
Nhiều ngày không nghe được âm thanh quen thuộc của tiểu thư nhà mình, bây giờ nghe thấy Thược Dược cảm động tới khóc, mặc dù Ám Thất đã cho người thông báo Tô Mộc không có việc gì, Thược Dược không yên tâm vẫn muốn tận mắt thấy tiểu thư nhà mình bình an mới yên tâm, không nghĩ tới, ông trời giống như nghe được thỉnh cầu hôm nay tiểu thư quay về.
Tiểu thư xuất hiện Thược Dược lập tức buông việc trên tay, chạy về phía Tô Mộc, nước mắt đầm đìa.
Chọc cho Tô Mộc thương tiến lên ôm lấy Thược Dược, an ủi trong chốc lát mới nín khóc.
Thược Dược kể cho Tô Mộc nghe những chuyện phát sinh khi nàng không có ở đây.
Tô Mộc nghe cảm thấy thú vị, thì ra tiểu Thất lo lắng cho nàng như vậy, hì hì, trở về khao hắn thật tốt.
"Thược Dược, ta đói." Tô Mộc nghe xong mới cảm giác mình bụng hơi đói, rất muốn nếm thử tay nghề của Thược Dược.
Sau khi Thược Dược rời khỏi phòng, Tô Mộc suy tư Ám Thất an bài cho Thược Dược ở căn nhà khác có lẽ cũng muốn tốt cho nàng. Dù sao cái nhà trước kia đã không an toàn.
Người kia không biết khi nào sẽ tìm được mình. Không phải là Tô Mộc không tin năng lực của Ám Thất, chỉ là nên biết trong ngăn mật luôn có sâu mọt tìm đến, nàng lo lắng, huống chi người kia không thể nào đơn giản buông tha nàng, dù sao nàng biết quá nhiều chuyện không nên biết.
Tư Đồ Mặc Uyên? Có lẽ hắn cũng đang tìm nàng đi. A, nàng đúng là củ khoai lang chạm có thể phỏng tay a.
"Tô Tô, hai tiếng đồng hồ sau ngươi sẽ rời khỏi thế giới này." Giọng nói hệ thống đột nhiên ở trong đầu nàng vang lên, nói năng rõ ràng, ý nghĩa lời nói rõ ràng.
"Ta biết rồi." Tô Mộc ánh mắt tối sầm lại.
...
"Tiểu thư, mì nấu xong rồi, thừa dịp còn nóng người ăn đi." Thược Dược bưng chén, đẩy cửa vào.
Tô Mộc đỡ chén, bắt đầu ăn. Nàng vô cùng hoài nghi, không biết mình sẽ dùng cách gì để rời khỏi thế giới này.
Ăn được một nửa, Tô Mộc cảm thấy hơi choáng váng, "Thược Dược?"
Tô Mộc không thể tin được, chống đỡ thân thể ra cửa xem một chút, Thược Dược ngã trên mặt đất, mà những người khác cũng không biết đi đâu, ngay cả người của Ám Thất cũng không thấy.
Cuối cùng thể lực Tô Mộc chống đỡ hết nổi, ngã xuống đất.
- -
Tỉnh lại lần nữa mình đã trở lại không gian.
Tô Mộc sớm đã quen với phương thức này, không biết vì cái gì trong lòng có chút bực bội, liền cầm quần áo đi tắm rửa.
Nghỉ ngơi mấy ngày Tô Mộc, ôm hệ thống nói, "Ta bao giờ mới được đi du lịch?"
"Meo meo, hiện tại có thể." Hệ thống liếm liếm móng vuốt đáp.
"Vậy thì quy củ cũ đi." Tô Mộc biết hệ thống hiểu ý mình nói.
"Meo meo, đi thôi."
- -
Chỉ mấy ngày không thấy chợ, Tô Mộc có chút hoảng hốt, kỳ thật nơi này đều qua 3 năm.
Tô Mộc ở trong đám người đi tới, ôm hệ thống, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, cô nương này tại sao lại đi ôm một con súc sinh như thế, quá bẩn. Xem khí chất trên người nàng đoán chừng là tiểu thư nhà nào lén chuồn chạy ra ngoài chơi, súc sinh kia chắc là sủng vật của nàng, nghe nói người có tiền đều có thú vui khác lạ.
Mua bán ngọt hoa lê lúc đi ra Tô Mộc nghe mọi người bàn tán, "Chao ôi, ngươi biết không? Kể từ tân đế đăng cơ, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt."
"Đúng vậy, nhờ có tân đế a."
"Đúng vậy, đã qua những ngày khổ sở trước kia." người kia nói đến đây ngưng một cái, "Hừ hừ hừ, tên cẩu hoàng đế trước kia chỉ biết chèn ép dân chúng chúng ta..."
"Đúng vậy, đúng vậy." Mọi người đồng ý đáp lời.
Tô Mộc thầm nghĩ, không ngoài sở liệu, Tư Đồ Mặc Uyên vẫn đi theo nội dung vở kịch.
Nơi này trơt nên phồn thịnh như thế này có lẽ nguyên chủ cũng nguyện ý nhìn thấy.
Khi Tô Mộc chuẩn bị xoay người đi, nghe thấy có người nói, "Uy, ta vụng trộm cùng ngươi nói, ngươi biết ám các không? Chính là cái tổ chức giang hồ cùng triều đình đối nghịch."
"Biết a, nghe nói ngay cả hoàng đế cũng không có biện pháp. Làm sao vậy?"
"Gần nhất ám các lại có động tác mới, ba năm trước đây ám các có thể an phận, chẳng biết tại sao mấy năm gần đây vô cùng kiêu căng. Gần đây không phải là đại hội võ lâm sao?"
"Ừ."
"Các chủ Ám các năm nay thế nhưng tham gia."
"A? Thật sao? Vậy năm nay ta phải đi nhìn một chút."
"..."
Tô Mộc nghe xong, trầm mặc rất lâu, không biết rõ hắn giờ như thế nào.
Nàng thông qua hệ thống biết sau khi nàng hôn mê, sân nhỏ kia bốc cháy, cháy rất lớn, sau khi Thược Dược tỉnh lại cũng không có cách nào vào cứu nàng, mà thân thể nàng trong đó đã đốt thành than có thể thấy vụ cháy có bao nhiên lớn.
Hắn lại vì mình cùng Tư Đồ Mặc Uyên liên thủ giết người kia, thay máu nội bộ ám các, tiếp theo chính là cùng Tư Đồ Mặc Uyên đối nghịch, chính là Tư Đồ Mặc Uyên hết cách với nguyên nhân của hắn.
Tô Mộc manh theo hệ thống tới nơi ở ngày trước của nàng và Ám Thất.
Tô Mộc nhìn thấy toà nhà quen thuộc, con mắt ửng hồng ngập nước. Nàng không biết đi nơi nào để tìm Ám Thất chỉ đoán hawdn lưu nơi này lại để tưởng niệm.
Tô Mộc đẩy cửa vào, ánh mắt ngậm lưu luyến nhìn này bên trong. Đột nhiên hệ thống nhắc nhở có người, Tô Mộc vội vàng đóng kín cửa tìm một chỗ trốn vào.
Chỉ thấy người đến, trong tay cầm theo một bao giấy dầu, mặc một thân trang phục màu đen, chỉ là mặt kia so với trước kia lạnh hơn.
Ám Thất vừa đến nơi này cũng cảm giác được một cỗ hơi thở xa lạ, trong không khí thoang thoảng hương vị bánh hoa lê, là loại bánh mà nàng yêu thích nhất.
Tay Ám Thất run run, hôm đó từ trong phòng tìm được thi thể, hắn giống như phát điên, hắn không tin, hắn sẽ không tin tưởng nàng đã chết, nội tâm luôn hi vọng nàng khả năng may mắn còn sống, vài năm này liên tục tìm nàng.
Người có thể đi tới nơi này, còn có hương vị hoa lê hương. Ám Dạ càng thêm chứng thực cho khả năng nàng còn sống, bởi vì người có thể biết nơi này chỉ có nàng cùng hắn.
Ám Thất đi đến chỗ Tô Mộc núp, Tô Mộc căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay đều là mồ hôi, bánh hoa lê trong tay chảy xuống, không kịp nhặt lên cùng với hệ thống biến mất.
Ám Thất cảm giác hơi thở kia biến mất, chạy nhanh qua, chỉ thấy gói bánh giống trên tay mình nằm trên mặt đất.
Ám Thất liếm liếm môi, con mắt nhìn gói bánh phát ra quỷ dị quang, hắn sẽ luôn đi tìm nàng.
- -
Trở lại không gian Tô Mộc ngâm trong bồn tắm, buồn ngủ mông lung, nàng đang tiếp thụ hệ thống tiêu trừ tình cảm.
Chuẩn bị tiếp thu kịch bản thế giới tiếp theo.
"Đã nghe chưa?"
Giọng nói trầm thấp từ tính dễ nghe, âm thanh hơi ôn nhu làm nàng hoảng hốt, qua một hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm nói: "Ừm."
Nếu không, Tô Mộc dám chắc hắn lại lải nhải một hồi, thật vất vả mới xong, hơn nữa nếu như không phải Tô Mộc hiện tại vẫn là bệnh nhân, cái tên Ám Thất không biết xấu hổ có thể đem nàng ngay tại chỗ □□.
Nghĩ đến ngay tại chỗ □□, Tô Mộc có chút đỏ mặt.
Bởi vì nàng lại nghĩ tới lời nói của hệ thống.
Tô Mộc: Xem xem nàng thật sự bị hệ thống dạy hư mất rồi.
- -
"Tiểu Thất, tiểu Ám, Ám Thất, Thất Thất ~ "
Bây giờ Tô Mộc đang ôm cánh tay Ám Thất làm nũng, bởi vì nàng muốn ra đường đi chơi, dù sao đến thế giới này lâu như thế, nàng còn không có dịp đi xem chợ ở cổ đại ra sao, thuận tiện đi xem bây giờ Thược Dược ra sao.
"Đi mà, đi mà!" Tô Mộc cũng là vạn bất đắc dĩ, nên biết do chuyện lần trước, Ám Thất hận không thể đem nàng cột vào dây lưng hắn, một bước cũng không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của hắn.
Tô Mộc cảm giác bây giờ mình hoàn toàn không thể tự do đi lung tung cho nên mới làm nũng với Ám Thất.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt hắn không hề thay đổi khi nàng làm nũng có chút tức giận. Tô Mộc cầm tay Ám Thất cắn cho hả giận.
Với người tập võ như Ám Thất một chút này cũng không là gì, nàng muốn cắn thì cắn, nếu như cắn mà buông tha ý nghĩ này thì tùy ý nàng. Chỉ là một lát sau hắn cảm thấy trên tay ướt át, vẫn là cái loại ấm áp đó, từng ly từng tý cảm nhận từ trên tay mình.
Ám Thất bắt đầu luống cuống tay chân, Tô Mộc cũng nhả ra, cúi đầu.
Ám Thất vội vàng nhẹ nhàng nâng mặt Tô Mộc lên, thấy nàng im lặng rơi lệ, Am Thất dùng ngó nhè nhẹ lau sạch nước mắt cho nàng, cũng không đành lòng cự tuyệt "Ta đáp ứng được chưa." Nếu để nàng khóc thì thà hắn đáp ứng nàng còn hơn.
Nàng muốn đi thì hắn sẽ phái thêm một ít người thân thủ tốt đi theo bảo vệ nàng, nếu không phải là hôm nay hắn có chuyện rất trọng yếu, thì hắn đã bồi nàng ra ngoài, nếu không sao hắn nỡ ngăn cản nàng.
"Đừng khóc." Nàng khóc đến tâm hắn đau, trước kia hắn không hiểu tình cảm, hiện tại hiểu, luôn cảm thấy chuyện tình cảm rất tế nhị, làm cho người ta muốn ngừng mà không được cào lòng người ngứa ngáy.
"Chàng đồng ý với ta rồi, không cho chàng đổi ý. " Tô Mộc này mới dừng lại nức nở, nếu không phải cảm thấy nước mắt nữ nhân là vũ khí tốt nhất, nàng mới không khóc đâu.
"Ân, không hội." Ám Thất cúi đầu hôn lên nước mắt Tô Mộc, "Vậy nàng cẩn thận một chút, lúc đó ta sẽ phái thêm người đi theo nàng."
"Chàng không đi với ta?" Tô Mộc trừng lớn mắt rưng rưng, có chút ít thất lạc.
"Hôm nay trong các bàn chuyện rất quan trọng, ta thoát thân không được." Ánh mắt thâm thúy Ám Thất nhìn thẳng Tô Mộc, sóng mắt lưu chuyển, "Xin lỗi."
"Không có việc gì." Tô Mộc tuy có chút ít thất lạc, nhưng là cũng biết hắn hiện tại vô cùng bận rộn, nàng cũng không muốn cố tình gây sự thêm.
Một câu thành lời tiên tri, Ám Thất không biết là tương lai sẽ vì hôm nay đáp ứng mà hối hận suốt đời.
- -
Đi đến chợ, Tô Mộc nhìn ngắm bốn phía xem cái này một chút, chạm vào chạm vào cái kia một chút, chọc cho nha hoàn bên cạnh mà Ám Thất mới mua về liên tục nhắc nhở nàng "Phu nhân, phu nhân, cẩn thận một chút."
Quả nhiên là chợ cổ đại vô cùng náo nhiệt, người mua bán tấp nập trên đường phố, dòng người đi lại đông đúc vô cùng.
Đi dạo rất lâu vẻ mặt Tô Mộc thỏa mãn, nhìn phía sau nha hoàn cùng thuộc hạ Ám Thất phái tới đã xác đầy đồ nàng mua.
Cuối cùng đến.
Đi vào tới sân Tô Mộc đã gọi tên Thược Dược.
Nhiều ngày không nghe được âm thanh quen thuộc của tiểu thư nhà mình, bây giờ nghe thấy Thược Dược cảm động tới khóc, mặc dù Ám Thất đã cho người thông báo Tô Mộc không có việc gì, Thược Dược không yên tâm vẫn muốn tận mắt thấy tiểu thư nhà mình bình an mới yên tâm, không nghĩ tới, ông trời giống như nghe được thỉnh cầu hôm nay tiểu thư quay về.
Tiểu thư xuất hiện Thược Dược lập tức buông việc trên tay, chạy về phía Tô Mộc, nước mắt đầm đìa.
Chọc cho Tô Mộc thương tiến lên ôm lấy Thược Dược, an ủi trong chốc lát mới nín khóc.
Thược Dược kể cho Tô Mộc nghe những chuyện phát sinh khi nàng không có ở đây.
Tô Mộc nghe cảm thấy thú vị, thì ra tiểu Thất lo lắng cho nàng như vậy, hì hì, trở về khao hắn thật tốt.
"Thược Dược, ta đói." Tô Mộc nghe xong mới cảm giác mình bụng hơi đói, rất muốn nếm thử tay nghề của Thược Dược.
Sau khi Thược Dược rời khỏi phòng, Tô Mộc suy tư Ám Thất an bài cho Thược Dược ở căn nhà khác có lẽ cũng muốn tốt cho nàng. Dù sao cái nhà trước kia đã không an toàn.
Người kia không biết khi nào sẽ tìm được mình. Không phải là Tô Mộc không tin năng lực của Ám Thất, chỉ là nên biết trong ngăn mật luôn có sâu mọt tìm đến, nàng lo lắng, huống chi người kia không thể nào đơn giản buông tha nàng, dù sao nàng biết quá nhiều chuyện không nên biết.
Tư Đồ Mặc Uyên? Có lẽ hắn cũng đang tìm nàng đi. A, nàng đúng là củ khoai lang chạm có thể phỏng tay a.
"Tô Tô, hai tiếng đồng hồ sau ngươi sẽ rời khỏi thế giới này." Giọng nói hệ thống đột nhiên ở trong đầu nàng vang lên, nói năng rõ ràng, ý nghĩa lời nói rõ ràng.
"Ta biết rồi." Tô Mộc ánh mắt tối sầm lại.
...
"Tiểu thư, mì nấu xong rồi, thừa dịp còn nóng người ăn đi." Thược Dược bưng chén, đẩy cửa vào.
Tô Mộc đỡ chén, bắt đầu ăn. Nàng vô cùng hoài nghi, không biết mình sẽ dùng cách gì để rời khỏi thế giới này.
Ăn được một nửa, Tô Mộc cảm thấy hơi choáng váng, "Thược Dược?"
Tô Mộc không thể tin được, chống đỡ thân thể ra cửa xem một chút, Thược Dược ngã trên mặt đất, mà những người khác cũng không biết đi đâu, ngay cả người của Ám Thất cũng không thấy.
Cuối cùng thể lực Tô Mộc chống đỡ hết nổi, ngã xuống đất.
- -
Tỉnh lại lần nữa mình đã trở lại không gian.
Tô Mộc sớm đã quen với phương thức này, không biết vì cái gì trong lòng có chút bực bội, liền cầm quần áo đi tắm rửa.
Nghỉ ngơi mấy ngày Tô Mộc, ôm hệ thống nói, "Ta bao giờ mới được đi du lịch?"
"Meo meo, hiện tại có thể." Hệ thống liếm liếm móng vuốt đáp.
"Vậy thì quy củ cũ đi." Tô Mộc biết hệ thống hiểu ý mình nói.
"Meo meo, đi thôi."
- -
Chỉ mấy ngày không thấy chợ, Tô Mộc có chút hoảng hốt, kỳ thật nơi này đều qua 3 năm.
Tô Mộc ở trong đám người đi tới, ôm hệ thống, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, cô nương này tại sao lại đi ôm một con súc sinh như thế, quá bẩn. Xem khí chất trên người nàng đoán chừng là tiểu thư nhà nào lén chuồn chạy ra ngoài chơi, súc sinh kia chắc là sủng vật của nàng, nghe nói người có tiền đều có thú vui khác lạ.
Mua bán ngọt hoa lê lúc đi ra Tô Mộc nghe mọi người bàn tán, "Chao ôi, ngươi biết không? Kể từ tân đế đăng cơ, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt."
"Đúng vậy, nhờ có tân đế a."
"Đúng vậy, đã qua những ngày khổ sở trước kia." người kia nói đến đây ngưng một cái, "Hừ hừ hừ, tên cẩu hoàng đế trước kia chỉ biết chèn ép dân chúng chúng ta..."
"Đúng vậy, đúng vậy." Mọi người đồng ý đáp lời.
Tô Mộc thầm nghĩ, không ngoài sở liệu, Tư Đồ Mặc Uyên vẫn đi theo nội dung vở kịch.
Nơi này trơt nên phồn thịnh như thế này có lẽ nguyên chủ cũng nguyện ý nhìn thấy.
Khi Tô Mộc chuẩn bị xoay người đi, nghe thấy có người nói, "Uy, ta vụng trộm cùng ngươi nói, ngươi biết ám các không? Chính là cái tổ chức giang hồ cùng triều đình đối nghịch."
"Biết a, nghe nói ngay cả hoàng đế cũng không có biện pháp. Làm sao vậy?"
"Gần nhất ám các lại có động tác mới, ba năm trước đây ám các có thể an phận, chẳng biết tại sao mấy năm gần đây vô cùng kiêu căng. Gần đây không phải là đại hội võ lâm sao?"
"Ừ."
"Các chủ Ám các năm nay thế nhưng tham gia."
"A? Thật sao? Vậy năm nay ta phải đi nhìn một chút."
"..."
Tô Mộc nghe xong, trầm mặc rất lâu, không biết rõ hắn giờ như thế nào.
Nàng thông qua hệ thống biết sau khi nàng hôn mê, sân nhỏ kia bốc cháy, cháy rất lớn, sau khi Thược Dược tỉnh lại cũng không có cách nào vào cứu nàng, mà thân thể nàng trong đó đã đốt thành than có thể thấy vụ cháy có bao nhiên lớn.
Hắn lại vì mình cùng Tư Đồ Mặc Uyên liên thủ giết người kia, thay máu nội bộ ám các, tiếp theo chính là cùng Tư Đồ Mặc Uyên đối nghịch, chính là Tư Đồ Mặc Uyên hết cách với nguyên nhân của hắn.
Tô Mộc manh theo hệ thống tới nơi ở ngày trước của nàng và Ám Thất.
Tô Mộc nhìn thấy toà nhà quen thuộc, con mắt ửng hồng ngập nước. Nàng không biết đi nơi nào để tìm Ám Thất chỉ đoán hawdn lưu nơi này lại để tưởng niệm.
Tô Mộc đẩy cửa vào, ánh mắt ngậm lưu luyến nhìn này bên trong. Đột nhiên hệ thống nhắc nhở có người, Tô Mộc vội vàng đóng kín cửa tìm một chỗ trốn vào.
Chỉ thấy người đến, trong tay cầm theo một bao giấy dầu, mặc một thân trang phục màu đen, chỉ là mặt kia so với trước kia lạnh hơn.
Ám Thất vừa đến nơi này cũng cảm giác được một cỗ hơi thở xa lạ, trong không khí thoang thoảng hương vị bánh hoa lê, là loại bánh mà nàng yêu thích nhất.
Tay Ám Thất run run, hôm đó từ trong phòng tìm được thi thể, hắn giống như phát điên, hắn không tin, hắn sẽ không tin tưởng nàng đã chết, nội tâm luôn hi vọng nàng khả năng may mắn còn sống, vài năm này liên tục tìm nàng.
Người có thể đi tới nơi này, còn có hương vị hoa lê hương. Ám Dạ càng thêm chứng thực cho khả năng nàng còn sống, bởi vì người có thể biết nơi này chỉ có nàng cùng hắn.
Ám Thất đi đến chỗ Tô Mộc núp, Tô Mộc căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay đều là mồ hôi, bánh hoa lê trong tay chảy xuống, không kịp nhặt lên cùng với hệ thống biến mất.
Ám Thất cảm giác hơi thở kia biến mất, chạy nhanh qua, chỉ thấy gói bánh giống trên tay mình nằm trên mặt đất.
Ám Thất liếm liếm môi, con mắt nhìn gói bánh phát ra quỷ dị quang, hắn sẽ luôn đi tìm nàng.
- -
Trở lại không gian Tô Mộc ngâm trong bồn tắm, buồn ngủ mông lung, nàng đang tiếp thụ hệ thống tiêu trừ tình cảm.
Chuẩn bị tiếp thu kịch bản thế giới tiếp theo.
Bình luận facebook