Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Edit+ beta: Linhlady
Tô Mộc đi theo phía sau Huyền Dạ, chậm rãi bước vào trong điện.
Bên trong điện rộng lớn u tĩnh, trừ vài đồng tử đứng hầu ở bên cửa, ngẩng đầu bốn phía nhìn sang, lại không thấy thân ảnh Minh Uyên ở đâu.
Cũng may Tô Mộc là dân mù đường, chuyện này mọi người đều biết. Cho nên sẽ không có người hoài nghi bộ dáng Tô Mộc bây giờ, chỉ nghĩ là nàng không biết đường đi.
Tô Mộc theo sát phía sau Huyền Dạ, sợ mình thất thần một chút sẽ không thấy hắn ở đâu. Nguyên chủ dân mù đường thuộc tính quá mạnh mẽ, thế cho nên cảm giác phương hướng của Tô Mộc vốn không tốt lắm cũng bắt đầu trở nên mù đường.
Thấy Huyền Dạ quen cửa quen nẻo xuyên qua đại điện, đi qua nhất điều hành lang gấp khúc thật dài, lại vượt qua nhiều ngọn núi giả, cuối cùng, ở trên một bãi cỏ nhìn thấy Minh Uyên ngồi ở trên ghế đá nhàn nhã tự tại uống trà.
Thân ảnh kia mặc một bộ đạo bào vân văn màu trắng, đầu đội bạch ngọc quan, một tay cầm quyển sách, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, sương mù sau lưng xa xa lượn lờ.
Tô Mộc nhịn không được nuốt nước miếng một cái, cũng không biết là bởi vì căng thẳng, hay là bởi vì khí tràng Minh Uyên, người đã sống ngàn năm quả nhiên khác người thường, nhưng mà, dung mạo kia vẫn là bộ dáng thời thiếu niên, gương mặt giống như được đao búa gọt dũa đường cong rõ ràng, mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, vẻ mặt không chút thay đổi, trên đai lưng còn buộc lên một khối ngọc bội màu đen.
Minh Uyên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ con mắt thâm trầm như thúy, nhìn không ra tâm tình, nhàn nhạt.
"Sư phụ." Huyền Dạ nhẹ giọng kêu, "Đệ tử đã đến."
Tô Mộc đi theo cũng gọi một tiếng.
"Ừ." Minh Uyên đáp một tiếng, liền rũ mắt đọc sách.
Đúng lúc này có một trận gió mát nhẹ thổi, thổi trúng trường bào Minh Uyên khẽ lay động. Phía sau hắn sương mù quấn quấn, bị gió thổi tan không ít, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại là vẻ mây trôi nước chảy, không vì chút chuyện kia mà thay đổi.
"Lần đại điển bái sư này Huyền Nhi cùng Mộc Nhi, các con theo vi sư đi, hiện thời Huyền Nhi sau cũng mới bế quan xong, cũng đã là kim đan tu sĩ, Mộc Nhi hiện tại cũng Trúc cơ kỳ đại viên mãn, con cần phải bế quan một đoạn thời gian." Chỉ nghe Minh Uyên lạnh nhạt nói ra, mắt không nâng lên.
Như vậy hời hợt diễn giải, dường như tiến độ tăng tu vi của Huyền Dạ với Tô Mộc là chuyện rất bình thường. Nhưng mà loại tiến độ này nếu như để người ngoài nge thấy liền sẽ gọi thẳng biến thái, kinh khủng như vậy, tiến độ tu luyện quả thực làm người ta giận sôi.
" Vâng, thưa sư phụ." Tô Mộc với Huyền Dạ cùng đồng thanh đáp lại.
"Mộc nhi biết rõ, đại điển bái sư khẳng định rất náo nhiệt, bình thường sư phụ không ở đây. Mộc nhi cũng không cách nào đi, hiện tại vừa vặn." Tô Mộc lại tiếp theo nói một câu nói.
Chỉ là chẳng biết tại sao, Tô Mộc rõ ràng cảm giác được người bên cạnh khi nghe thấy đại điển bái sư, thân hình cứng đờ, hơi thở ôn hòa quanh thân cũng nhạt nhạt. Sau đó nhanh chóng khôi phục bộ dáng lúc trước, dường như bộ dáng vừa rồi chỉ là ảo giác của Tô Mộc.
"Mộc nhi, cái này là vi sư giúp ngươi luyện chế trúc cơ đan, có nó sẽ giúp ngươi đột phá chí kim đan." Không biết Minh Uyên từ nơi nào lấy ra hai bình thuốc để tren bàn, tiếp tục nói, "Còn đây là của Huyền Nhi bồi anh đan."
"Tạ ơn sư phụ." Tô Mộc cùng Huyền Dạ đồng thanh cảm tạ.
Tô Mộc lại cười cong mắt, đem ý tưởng vừa rồi ném sau ót, lập tức tiến lên cầm lấy hai chai bình thuốc, nên biết loại đan dược này ở tu tiên giới không thường gặp, lại là bảo bối không dễ có được. Minh Uyên lại có thể thoải mái lấy ra cho bọn họ, thấy rõ hắn cũng rất để tâm tới tiến độ của đệ tử, cũng khó trách nguyện vọng nguyên chủ...
Xoay người liền đem một trong hai bình thuốc đưa cho Huyền Dạ, "Dạ, sư huynh, của huynh."
"Tạ ơn sư muội." Huyền Dạ nhìn Tô Mộc khẽ mỉm cười, trong mắt hiện ra nồng đậm hứng thú, rõ ràng là vui vẻ.
...
Cáo từ Minh Uyên, sau đó Tô Mộc cũng không có lập tức trở lại chỗ ở của mình, mà là đi theo đằng sau Huyền Dạ: "Sư huynh, tại sao vừa rồi huynh không đi vào trước?"
"Sư huynh? Vì sao huynh không để ý đến muội?"
"Sư huynh..."
Tô Mộc tức giận đến phồng má, bây giờ việc nàng muốn làm chính là mang quyển sách dùng để tu luyện từ trong tay Huyền Dạ về, nếu không đến thời điểm hắn không cho hoặc là quên thì làm sao bây giờ? Không được, hiện tại vẫn nên lấy về đi. Nhưng hắn tại sao không nói lời nào, hắn không nói lời nào, nàng làm sao nói ra lời nói khách sáo a?! Thật tức giận a!
Tô Mộc tiến lên kéo kéo tay áo Huyền Dạ, lúc này hắn mới có phản ứng "A, sư muội xấu hổ quá, sư huynh thất thần."
Huyền Dạ cúi đầu nhìn Tô Mộc trước mắt đang phồng má, cảm thấy vô cùng đáng yêu, chẳng biết tại sao duỗi tay chọc chọc quai hàm Tô Mộc, cũng hồn nhiên không biết.
Đợi đến Tô Mộc trừng lớn mắt đào hoa nhìn hắn, vẻ mặt tràn nghi hoặc đều là "Ngươi đang làm gì", chậm rãi thu hồi tay, khẽ mỉm cười nói: "Sư huynh cảm thấy hôm nay sư muội so với trước kia đáng yêu hơn rất nhiều."
Đem tay vắt chéo sau lưng, nói ra: "Sư muội, vừa rồi gọi sư huynh là có chuyện gì sao?"
Tô Mộc nghe thấy Huyền Dạ nói mình đáng yêu, cảm thấy thế giới đều huyền huyễn, nên biết Huyền Dạ cùng Tô Mộc mặc dù là sư huynh muội, nhưng là thời gian hai người tiếp xúc không lâu, chỉ là thỉnh thoảng biểu hiện ra ngoài đối với Tô Mộc chiếu cố, thật cũng không là giả, nhưng hắn cũng sẽ không khen Tô Mộc đáng yêu.
Trong nội dung truyện, hắn còn từng cảm thấy nguyên chủ bề ngoài vô cùng mị hoặc, để người chú ý, hai người đứng chung một chỗ quả thực chính là khí chất khác biệt một trời một vực, thường thường chọc cho không ít người liên tiếp ghé mắt.
"... Um, sư huynh." Tô Mộc lại lặp lời nói trước đó, không để ý Huyền Dạ lại đang thất thần, tính tình nguyên chủ có thể nói là tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
"A, lần đó huynh có nhặt được một quyển sách. Nghe sư muội kể, huynh nghĩ có lẽ là sách sư muội làm mất đi."
"A, thật sao? Thật cảm tạ sư huynh." Đáy mắt Tô Mộc xẹt qua một mạt vui sướng, quá tốt, sẽ không bị sư phụ mắng!
Huyền Dạ tự nhiên là không có bỏ qua vui sướng trong mắt Tô Mộc, cũng nở nụ cười. Lúc cười rộ lên, môi khẽ giơ lên, vẽ ra một đường cong ôn nhuận, xem ra cực kỳ ôn nhu, trong nháy mắt lại khiến Tô Mộc có chút hoảng hốt.
"Sư huynh lớn lên thật là đẹp mắt." Tô Mộc trong thoáng chốc lại đem lời trong lòng nói ra cũng hồn nhiên không biết, chứng kiến vẻ mặt Huyền Dạ sâu hơn vui, lúc này mới phản ứng kịp, trong lúc nhất thời xấu hổ đỏ mặt.
Huyền Dạ rũ mắt nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Tô Mộc, đáy mắt tối tối tăm, lưu chuyển ánh sáng khác thường, không biết suy nghĩ cái gì.
Hai người này lúc nhìn nhau chẳng nói gì, cho đến khi một giọng nữ đánh vỡ trạng thái yên tĩnh này: "Huyền sư huynh, Tô sư muội."
Người đến mặc đạo bào màu lam, khuôn mặt xinh đẹp còn lộ ra một cỗ hào sảng anh khí, trên mặt đỏ thắm, hiển nhiên người đến tâm tình dị thường vui vẻ, trên gương mặt còn có hai rặng mây đỏ, trong mắt ửng sáng, xem bộ dáng nàng ta, ước chừng cũng là vừa hai mươi.
"Diệp sư tỷ." Tô Mộc quay đầu nhìn lại, trong mắt lơ đãng nhiễm lên đề phòng, nhưng là không quá lộ liễu.
Diệp Băng Y, người này ái mộ Huyền Dạ, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, bất quá thủ đoạn của nàng ta có thể không thể lộ ra ngoài ánh sáng, về sau khiến cho Huyền Dạ chán ghét.
Còn như Tô Mộc vì sao lại đề phòng nàng ta, hoàn toàn là bởi vì ở trong nguyên văn, Diệp Băng Y cho rằng người mà Huyền Dạ thích là Tô Mộc, vì vậy tìm mọi cách làm khó dễ nàng, thậm chí hãm hại nàng. Làm cho nguyên chủ đối với nàng ta không có chút hảo cảm, có thể nói là ghét.
"Diệp sư muội." Huyền Dạ khẽ nghiêng người, ánh mắt thay đổi vẻ bình tĩnh, có nhàn nhạt xa cách cùng lạnh lùng.
Đáy mắt Diệp Băng Y lóe qua một tia thất lạc, lập tức khôi phục bình thường, dường như không quá mức để ý tiếp tục nói, "Hai người là chuẩn bị đi đâu sao?"
Thật ra nàng ta thấy hộ mới cố ý đi lại đây, nhất là xem thấy bọn họ cái loại trai tài gái sắc đó, chỉ yên tĩnh đứng ở đó lại nhìn vô cùng xứng đôi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nàng thân thể nói chuyện với Tô Mộc, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Huyền Dạ.
Dáng vẻ này lại khiến Tô Mộc có chút lúng túng, bởi vì cho dù hiện tại Huyền Dạ làm cho người ta lấy một loại hơi thở ôn nhuận như ngọc, nhưng cổ hơi thở kia bên trong lại mang cảm giác nồng đậm xa cách, cho nên hắn hiện tại không có chút ý tứ nào muốn để ý tới Diệp Băng Y.
Coi như tính tình ngươi có tốt đến mấy nhưng khi bị người khác đối đãi như vậy, trong lòng tự nhiên cũng không vui, Diệp Băng Y chờ mãi không thấy Huyền Dạ có ý trả lời mình, liền xoay đầu hướng Tô Mộc, nói: "Ân?"
Tô Mộc: Ngươi nhìn ta có muốn quan tâm ngươi không?
"Sư huynh, huynh mau mau trả lời sư tỷ a!" Tô Mộc kéo kéo ống tay áo Huyền Dạ, thập phần thân mật oán hận nói: "Mộc nhi, hôm nay sẽ đi theo sư huynh a ~" âm cuối kia mang ái muội như có như không.
Thành công trông thấy sắc mặt Diệp Băng Y có chút cứng ngắc, sau đó Tô Mộc tâm tình đều thoải mái không ít, giương mắt ý bảo Huyền Dạ, mau trả lời a!
Huyên Dạ vừa cuối đầu đã thấy bộ dáng này của Tô Mộc, chân mày khóe mắt cũng nhiễm ý cười, lập tức liền quay đầu nhìn về phía Diệp Băng Y nói: "Vừa đi Văn Điện."
Giọng nói xa cách với bộ dáng hai người liếc mắt đưa tình, khiến sắc mặt Diệp Băng Y mặt tím lại, sau khi nói cáo từ liền ngự kiếm rời đi.
Tô Mộc nheo mắt lại, tâm tình dị thường cao hứng, giống như con mèo nhỏ ăn no, vẻ mặt thích ý cin chưa kịp thu lại, tất cả đều bị Huyền Dạ thu vào mắt.
"Vui vẻ?" Trong con mắt trong trẻo của nam nhân khong tự chủ toát ra thần sắc ôn nhu, khóe miệng nhẹ nhàng giương cao.
"Vui vẻ." Tô Mộc cũng không che giấu nội tâm vui sướng, sau đó không biết suy nghĩ đến chuyện gì, mở miệng cáo trạng: "Sư huynh, huynh không biết đâu Diệp sư tỷ lão yêu kia bắt nạt muội, lúc huynh và sư phụ bế quan, sư tỷ luôn cùng các sư tỷ khác bắt nạt muội, sau đó muội liền tức giận, đánh các nàng thật thảm, các nàng còn cáo trạng các trưởng lão nữa."
Nói đến đây, Tô Mộc ngưng một cái, tiếp theo tâm tình có chút sa sút, cũng có chút ủy khuất, "Sau đó, sư phụ cùng sư huynh bế quan, cả nơi này chỉ còn có mình muội. Bọn họ cũng không dám nói cho sư phụ, muội nghĩ muội không làm gì bọn họ thì bọn họ cũng sẽ quên đi. Nhưng mà, sư tỷ, nàng chỉ nói chuyện với huynh không thèm để ý tới muội, thật tức giận a!" Càng nói về sau Tô Mộc càng nói càng tức.
Tô Mộc: Thì ra nguyên chủ còn sẽ bị bắt nạt a! Cũng khó trách, trưởng thành như thế này quá gây sự chú ý, nhất là các sư huynh đệ. Bất quá, nàng cũng biết vì sao nguyên chủ đối với sư phụ cùng sư huynh tình cảm sâu như thế.
Huyền Dạ càng nghe, ánh mắt lại càng tối tăm, hơn thế nữa chợt lóe qua một tia sát ý. Vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tô Mộc, tựa hồ đang an ủi nàng: "Là như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tô Mộc liều mạng gật đầu, dùng cái này để diễn tả độ chuẩn xác chuyện mình nói, không chút do dự mở miệng nói: "Nhưng mà, sư huynh huynh nhìn muội có bao nhiêu là ngoan ngoãn, đều không cáo trạng. Các nàng đều vô dụng, đánh không lại muội liền cáo trạng, hừ."
Lời nói của Tô Mộc như tiểu hài tử vậy, không khỏi làm Huyền Dạ cười một tiếng, "Để lần sau sư huynh thay muội dạy dỗ các nàng được không?" Hắn vẫn luôn biết sư muội nhà mình bộ dáng nhìn rất thành thục, nhưng thực chất nội tâm lại vô cùng đơn thuần, nhưng mà gần đây sư muội lại càng thú vị.
"Được được được." Đương nhiên được, tốt nhất đánh được các nàng bệnh liệt nửa người. Tô Mộc tất nhiên là vui tay vui mắt, muốn làm cho các nàng biết rõ nàng cũng là người có chỗ dựa.
Không biết tại sao, Tô Mộc thấy tính tình trẻ con như vậy cũng rất vui vẻ, chẳng qua là cảm thấy như thế này chơi thật thú vị.
- - - - - -
Ngày đại điển bái sư.
Tô Mộc cùng Huyền Dạ đi theo phía sau sư phụ nhà mình, bởi vì bối phận sư phụ nhà mình cao, mang bọn họ cũng đi theo cũng được thơm lây, nhờ đó cũng có được vị trí tốt.
Ba thầy trò giá trị nhan sắc cao tự nhiên đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm, huống chi hình ảnh ba người, lại là chọc cho mọi người nghị luận ào ào.
Một người thành thục tuấn mỹ, một người ôn nhuận như ngọc, một người yêu mị nhiều vẻ. Các thiếu nữ ở trước hai người dung nhan cuối đầu xấu hổ đỏ mặt, cũng có người đối với hắn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đều là ghen tị hâm mộ hận.
Bất quá không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Mộc ở trong mắt nam nhân lại là tiêu điểm được hoan nghênh nhất.
Đi theo sư phụ nhà mình cùng mọi người khách sáo một phen sau đó liền bắt đầu đại điển bái sư.
"Đại điển bắt đầu!"
Bon nhỏ xếp thành hàng ngay ngắn, lần lượt đặt tay ở linh thạch thượng để dò linh căn...
"Trương hồng đào, đơn hệ, Phong Linh căn."
"Tiết thành, song hệ, nước, mộc linh căn."
"Chu tử kiện, biến dị băng linh căn."
Mọi người ồ lên, lại muốn thêm một cái thiên tài sao? Ý đồ thu đồ đệ các tu sĩ rục rịch, đối chọi gay gắt, âm thầm đọ sức, cuối cùng bị Côn Lôn điện trưởng lão đoạt được.
Tiếp đến, cũng liền xuất hiện hai cái hài tử thiên phú tốt hơn, nữ chủ xuất hiện.
Tô Mộc quả nhiên là trông thấy đồng tử sư phụ nhà mình co rụt lại, tay không tự giác nắm chặt cái ghế. Nàng tự nhiên là nghĩ tới chuyện không để cho sư phụ nhà mình thu đồ đệ, nhưng chuyện đó là không có khả năng, nàng lại không có thể làm chuyện giết người diệt khẩu.
Bên này Tô Mộc chú ý thái quá tới động tác của sư phụ, lại vô tình bỏ qua khác thường của Huyền Dạ bên cạnh.
Tô Mộc xoay đầu hướng sân bãi, lúc muốn tiếp tục quan sát hiện trường, bỗng nhiên bên trong đầu vang lên còi báo động của hệ thống, "Chú ý! Chú ý! Xuất hiện bug, xuất hiện bug."
Lập tức, Tô Mộc liền bắt đầu cảm thấy đầu óc một trận phát mộng, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, tromg đầu như có từng đợt như kim châm, chọc cho nàng không khỏi nắm chặt tay vịn ghé, nhắm mắt lại, trán thấm ra một hàng tầng mồ hôi mịn.
Tiếp theo Tô Mộc liền mất đi ý thức, ở trước khi hôn mê, nàng mơ hồ trông thấy, thân ảnh Minh Uyên thật nhanh thoáng qua, còn có một người cũng theo sát phía sau, là...
Tô Mộc: Uy! Các ngươi dù sao chú ý ta một cái a!
Tô Mộc đi theo phía sau Huyền Dạ, chậm rãi bước vào trong điện.
Bên trong điện rộng lớn u tĩnh, trừ vài đồng tử đứng hầu ở bên cửa, ngẩng đầu bốn phía nhìn sang, lại không thấy thân ảnh Minh Uyên ở đâu.
Cũng may Tô Mộc là dân mù đường, chuyện này mọi người đều biết. Cho nên sẽ không có người hoài nghi bộ dáng Tô Mộc bây giờ, chỉ nghĩ là nàng không biết đường đi.
Tô Mộc theo sát phía sau Huyền Dạ, sợ mình thất thần một chút sẽ không thấy hắn ở đâu. Nguyên chủ dân mù đường thuộc tính quá mạnh mẽ, thế cho nên cảm giác phương hướng của Tô Mộc vốn không tốt lắm cũng bắt đầu trở nên mù đường.
Thấy Huyền Dạ quen cửa quen nẻo xuyên qua đại điện, đi qua nhất điều hành lang gấp khúc thật dài, lại vượt qua nhiều ngọn núi giả, cuối cùng, ở trên một bãi cỏ nhìn thấy Minh Uyên ngồi ở trên ghế đá nhàn nhã tự tại uống trà.
Thân ảnh kia mặc một bộ đạo bào vân văn màu trắng, đầu đội bạch ngọc quan, một tay cầm quyển sách, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, sương mù sau lưng xa xa lượn lờ.
Tô Mộc nhịn không được nuốt nước miếng một cái, cũng không biết là bởi vì căng thẳng, hay là bởi vì khí tràng Minh Uyên, người đã sống ngàn năm quả nhiên khác người thường, nhưng mà, dung mạo kia vẫn là bộ dáng thời thiếu niên, gương mặt giống như được đao búa gọt dũa đường cong rõ ràng, mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, vẻ mặt không chút thay đổi, trên đai lưng còn buộc lên một khối ngọc bội màu đen.
Minh Uyên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ con mắt thâm trầm như thúy, nhìn không ra tâm tình, nhàn nhạt.
"Sư phụ." Huyền Dạ nhẹ giọng kêu, "Đệ tử đã đến."
Tô Mộc đi theo cũng gọi một tiếng.
"Ừ." Minh Uyên đáp một tiếng, liền rũ mắt đọc sách.
Đúng lúc này có một trận gió mát nhẹ thổi, thổi trúng trường bào Minh Uyên khẽ lay động. Phía sau hắn sương mù quấn quấn, bị gió thổi tan không ít, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại là vẻ mây trôi nước chảy, không vì chút chuyện kia mà thay đổi.
"Lần đại điển bái sư này Huyền Nhi cùng Mộc Nhi, các con theo vi sư đi, hiện thời Huyền Nhi sau cũng mới bế quan xong, cũng đã là kim đan tu sĩ, Mộc Nhi hiện tại cũng Trúc cơ kỳ đại viên mãn, con cần phải bế quan một đoạn thời gian." Chỉ nghe Minh Uyên lạnh nhạt nói ra, mắt không nâng lên.
Như vậy hời hợt diễn giải, dường như tiến độ tăng tu vi của Huyền Dạ với Tô Mộc là chuyện rất bình thường. Nhưng mà loại tiến độ này nếu như để người ngoài nge thấy liền sẽ gọi thẳng biến thái, kinh khủng như vậy, tiến độ tu luyện quả thực làm người ta giận sôi.
" Vâng, thưa sư phụ." Tô Mộc với Huyền Dạ cùng đồng thanh đáp lại.
"Mộc nhi biết rõ, đại điển bái sư khẳng định rất náo nhiệt, bình thường sư phụ không ở đây. Mộc nhi cũng không cách nào đi, hiện tại vừa vặn." Tô Mộc lại tiếp theo nói một câu nói.
Chỉ là chẳng biết tại sao, Tô Mộc rõ ràng cảm giác được người bên cạnh khi nghe thấy đại điển bái sư, thân hình cứng đờ, hơi thở ôn hòa quanh thân cũng nhạt nhạt. Sau đó nhanh chóng khôi phục bộ dáng lúc trước, dường như bộ dáng vừa rồi chỉ là ảo giác của Tô Mộc.
"Mộc nhi, cái này là vi sư giúp ngươi luyện chế trúc cơ đan, có nó sẽ giúp ngươi đột phá chí kim đan." Không biết Minh Uyên từ nơi nào lấy ra hai bình thuốc để tren bàn, tiếp tục nói, "Còn đây là của Huyền Nhi bồi anh đan."
"Tạ ơn sư phụ." Tô Mộc cùng Huyền Dạ đồng thanh cảm tạ.
Tô Mộc lại cười cong mắt, đem ý tưởng vừa rồi ném sau ót, lập tức tiến lên cầm lấy hai chai bình thuốc, nên biết loại đan dược này ở tu tiên giới không thường gặp, lại là bảo bối không dễ có được. Minh Uyên lại có thể thoải mái lấy ra cho bọn họ, thấy rõ hắn cũng rất để tâm tới tiến độ của đệ tử, cũng khó trách nguyện vọng nguyên chủ...
Xoay người liền đem một trong hai bình thuốc đưa cho Huyền Dạ, "Dạ, sư huynh, của huynh."
"Tạ ơn sư muội." Huyền Dạ nhìn Tô Mộc khẽ mỉm cười, trong mắt hiện ra nồng đậm hứng thú, rõ ràng là vui vẻ.
...
Cáo từ Minh Uyên, sau đó Tô Mộc cũng không có lập tức trở lại chỗ ở của mình, mà là đi theo đằng sau Huyền Dạ: "Sư huynh, tại sao vừa rồi huynh không đi vào trước?"
"Sư huynh? Vì sao huynh không để ý đến muội?"
"Sư huynh..."
Tô Mộc tức giận đến phồng má, bây giờ việc nàng muốn làm chính là mang quyển sách dùng để tu luyện từ trong tay Huyền Dạ về, nếu không đến thời điểm hắn không cho hoặc là quên thì làm sao bây giờ? Không được, hiện tại vẫn nên lấy về đi. Nhưng hắn tại sao không nói lời nào, hắn không nói lời nào, nàng làm sao nói ra lời nói khách sáo a?! Thật tức giận a!
Tô Mộc tiến lên kéo kéo tay áo Huyền Dạ, lúc này hắn mới có phản ứng "A, sư muội xấu hổ quá, sư huynh thất thần."
Huyền Dạ cúi đầu nhìn Tô Mộc trước mắt đang phồng má, cảm thấy vô cùng đáng yêu, chẳng biết tại sao duỗi tay chọc chọc quai hàm Tô Mộc, cũng hồn nhiên không biết.
Đợi đến Tô Mộc trừng lớn mắt đào hoa nhìn hắn, vẻ mặt tràn nghi hoặc đều là "Ngươi đang làm gì", chậm rãi thu hồi tay, khẽ mỉm cười nói: "Sư huynh cảm thấy hôm nay sư muội so với trước kia đáng yêu hơn rất nhiều."
Đem tay vắt chéo sau lưng, nói ra: "Sư muội, vừa rồi gọi sư huynh là có chuyện gì sao?"
Tô Mộc nghe thấy Huyền Dạ nói mình đáng yêu, cảm thấy thế giới đều huyền huyễn, nên biết Huyền Dạ cùng Tô Mộc mặc dù là sư huynh muội, nhưng là thời gian hai người tiếp xúc không lâu, chỉ là thỉnh thoảng biểu hiện ra ngoài đối với Tô Mộc chiếu cố, thật cũng không là giả, nhưng hắn cũng sẽ không khen Tô Mộc đáng yêu.
Trong nội dung truyện, hắn còn từng cảm thấy nguyên chủ bề ngoài vô cùng mị hoặc, để người chú ý, hai người đứng chung một chỗ quả thực chính là khí chất khác biệt một trời một vực, thường thường chọc cho không ít người liên tiếp ghé mắt.
"... Um, sư huynh." Tô Mộc lại lặp lời nói trước đó, không để ý Huyền Dạ lại đang thất thần, tính tình nguyên chủ có thể nói là tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
"A, lần đó huynh có nhặt được một quyển sách. Nghe sư muội kể, huynh nghĩ có lẽ là sách sư muội làm mất đi."
"A, thật sao? Thật cảm tạ sư huynh." Đáy mắt Tô Mộc xẹt qua một mạt vui sướng, quá tốt, sẽ không bị sư phụ mắng!
Huyền Dạ tự nhiên là không có bỏ qua vui sướng trong mắt Tô Mộc, cũng nở nụ cười. Lúc cười rộ lên, môi khẽ giơ lên, vẽ ra một đường cong ôn nhuận, xem ra cực kỳ ôn nhu, trong nháy mắt lại khiến Tô Mộc có chút hoảng hốt.
"Sư huynh lớn lên thật là đẹp mắt." Tô Mộc trong thoáng chốc lại đem lời trong lòng nói ra cũng hồn nhiên không biết, chứng kiến vẻ mặt Huyền Dạ sâu hơn vui, lúc này mới phản ứng kịp, trong lúc nhất thời xấu hổ đỏ mặt.
Huyền Dạ rũ mắt nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Tô Mộc, đáy mắt tối tối tăm, lưu chuyển ánh sáng khác thường, không biết suy nghĩ cái gì.
Hai người này lúc nhìn nhau chẳng nói gì, cho đến khi một giọng nữ đánh vỡ trạng thái yên tĩnh này: "Huyền sư huynh, Tô sư muội."
Người đến mặc đạo bào màu lam, khuôn mặt xinh đẹp còn lộ ra một cỗ hào sảng anh khí, trên mặt đỏ thắm, hiển nhiên người đến tâm tình dị thường vui vẻ, trên gương mặt còn có hai rặng mây đỏ, trong mắt ửng sáng, xem bộ dáng nàng ta, ước chừng cũng là vừa hai mươi.
"Diệp sư tỷ." Tô Mộc quay đầu nhìn lại, trong mắt lơ đãng nhiễm lên đề phòng, nhưng là không quá lộ liễu.
Diệp Băng Y, người này ái mộ Huyền Dạ, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, bất quá thủ đoạn của nàng ta có thể không thể lộ ra ngoài ánh sáng, về sau khiến cho Huyền Dạ chán ghét.
Còn như Tô Mộc vì sao lại đề phòng nàng ta, hoàn toàn là bởi vì ở trong nguyên văn, Diệp Băng Y cho rằng người mà Huyền Dạ thích là Tô Mộc, vì vậy tìm mọi cách làm khó dễ nàng, thậm chí hãm hại nàng. Làm cho nguyên chủ đối với nàng ta không có chút hảo cảm, có thể nói là ghét.
"Diệp sư muội." Huyền Dạ khẽ nghiêng người, ánh mắt thay đổi vẻ bình tĩnh, có nhàn nhạt xa cách cùng lạnh lùng.
Đáy mắt Diệp Băng Y lóe qua một tia thất lạc, lập tức khôi phục bình thường, dường như không quá mức để ý tiếp tục nói, "Hai người là chuẩn bị đi đâu sao?"
Thật ra nàng ta thấy hộ mới cố ý đi lại đây, nhất là xem thấy bọn họ cái loại trai tài gái sắc đó, chỉ yên tĩnh đứng ở đó lại nhìn vô cùng xứng đôi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nàng thân thể nói chuyện với Tô Mộc, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Huyền Dạ.
Dáng vẻ này lại khiến Tô Mộc có chút lúng túng, bởi vì cho dù hiện tại Huyền Dạ làm cho người ta lấy một loại hơi thở ôn nhuận như ngọc, nhưng cổ hơi thở kia bên trong lại mang cảm giác nồng đậm xa cách, cho nên hắn hiện tại không có chút ý tứ nào muốn để ý tới Diệp Băng Y.
Coi như tính tình ngươi có tốt đến mấy nhưng khi bị người khác đối đãi như vậy, trong lòng tự nhiên cũng không vui, Diệp Băng Y chờ mãi không thấy Huyền Dạ có ý trả lời mình, liền xoay đầu hướng Tô Mộc, nói: "Ân?"
Tô Mộc: Ngươi nhìn ta có muốn quan tâm ngươi không?
"Sư huynh, huynh mau mau trả lời sư tỷ a!" Tô Mộc kéo kéo ống tay áo Huyền Dạ, thập phần thân mật oán hận nói: "Mộc nhi, hôm nay sẽ đi theo sư huynh a ~" âm cuối kia mang ái muội như có như không.
Thành công trông thấy sắc mặt Diệp Băng Y có chút cứng ngắc, sau đó Tô Mộc tâm tình đều thoải mái không ít, giương mắt ý bảo Huyền Dạ, mau trả lời a!
Huyên Dạ vừa cuối đầu đã thấy bộ dáng này của Tô Mộc, chân mày khóe mắt cũng nhiễm ý cười, lập tức liền quay đầu nhìn về phía Diệp Băng Y nói: "Vừa đi Văn Điện."
Giọng nói xa cách với bộ dáng hai người liếc mắt đưa tình, khiến sắc mặt Diệp Băng Y mặt tím lại, sau khi nói cáo từ liền ngự kiếm rời đi.
Tô Mộc nheo mắt lại, tâm tình dị thường cao hứng, giống như con mèo nhỏ ăn no, vẻ mặt thích ý cin chưa kịp thu lại, tất cả đều bị Huyền Dạ thu vào mắt.
"Vui vẻ?" Trong con mắt trong trẻo của nam nhân khong tự chủ toát ra thần sắc ôn nhu, khóe miệng nhẹ nhàng giương cao.
"Vui vẻ." Tô Mộc cũng không che giấu nội tâm vui sướng, sau đó không biết suy nghĩ đến chuyện gì, mở miệng cáo trạng: "Sư huynh, huynh không biết đâu Diệp sư tỷ lão yêu kia bắt nạt muội, lúc huynh và sư phụ bế quan, sư tỷ luôn cùng các sư tỷ khác bắt nạt muội, sau đó muội liền tức giận, đánh các nàng thật thảm, các nàng còn cáo trạng các trưởng lão nữa."
Nói đến đây, Tô Mộc ngưng một cái, tiếp theo tâm tình có chút sa sút, cũng có chút ủy khuất, "Sau đó, sư phụ cùng sư huynh bế quan, cả nơi này chỉ còn có mình muội. Bọn họ cũng không dám nói cho sư phụ, muội nghĩ muội không làm gì bọn họ thì bọn họ cũng sẽ quên đi. Nhưng mà, sư tỷ, nàng chỉ nói chuyện với huynh không thèm để ý tới muội, thật tức giận a!" Càng nói về sau Tô Mộc càng nói càng tức.
Tô Mộc: Thì ra nguyên chủ còn sẽ bị bắt nạt a! Cũng khó trách, trưởng thành như thế này quá gây sự chú ý, nhất là các sư huynh đệ. Bất quá, nàng cũng biết vì sao nguyên chủ đối với sư phụ cùng sư huynh tình cảm sâu như thế.
Huyền Dạ càng nghe, ánh mắt lại càng tối tăm, hơn thế nữa chợt lóe qua một tia sát ý. Vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tô Mộc, tựa hồ đang an ủi nàng: "Là như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tô Mộc liều mạng gật đầu, dùng cái này để diễn tả độ chuẩn xác chuyện mình nói, không chút do dự mở miệng nói: "Nhưng mà, sư huynh huynh nhìn muội có bao nhiêu là ngoan ngoãn, đều không cáo trạng. Các nàng đều vô dụng, đánh không lại muội liền cáo trạng, hừ."
Lời nói của Tô Mộc như tiểu hài tử vậy, không khỏi làm Huyền Dạ cười một tiếng, "Để lần sau sư huynh thay muội dạy dỗ các nàng được không?" Hắn vẫn luôn biết sư muội nhà mình bộ dáng nhìn rất thành thục, nhưng thực chất nội tâm lại vô cùng đơn thuần, nhưng mà gần đây sư muội lại càng thú vị.
"Được được được." Đương nhiên được, tốt nhất đánh được các nàng bệnh liệt nửa người. Tô Mộc tất nhiên là vui tay vui mắt, muốn làm cho các nàng biết rõ nàng cũng là người có chỗ dựa.
Không biết tại sao, Tô Mộc thấy tính tình trẻ con như vậy cũng rất vui vẻ, chẳng qua là cảm thấy như thế này chơi thật thú vị.
- - - - - -
Ngày đại điển bái sư.
Tô Mộc cùng Huyền Dạ đi theo phía sau sư phụ nhà mình, bởi vì bối phận sư phụ nhà mình cao, mang bọn họ cũng đi theo cũng được thơm lây, nhờ đó cũng có được vị trí tốt.
Ba thầy trò giá trị nhan sắc cao tự nhiên đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm, huống chi hình ảnh ba người, lại là chọc cho mọi người nghị luận ào ào.
Một người thành thục tuấn mỹ, một người ôn nhuận như ngọc, một người yêu mị nhiều vẻ. Các thiếu nữ ở trước hai người dung nhan cuối đầu xấu hổ đỏ mặt, cũng có người đối với hắn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đều là ghen tị hâm mộ hận.
Bất quá không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Mộc ở trong mắt nam nhân lại là tiêu điểm được hoan nghênh nhất.
Đi theo sư phụ nhà mình cùng mọi người khách sáo một phen sau đó liền bắt đầu đại điển bái sư.
"Đại điển bắt đầu!"
Bon nhỏ xếp thành hàng ngay ngắn, lần lượt đặt tay ở linh thạch thượng để dò linh căn...
"Trương hồng đào, đơn hệ, Phong Linh căn."
"Tiết thành, song hệ, nước, mộc linh căn."
"Chu tử kiện, biến dị băng linh căn."
Mọi người ồ lên, lại muốn thêm một cái thiên tài sao? Ý đồ thu đồ đệ các tu sĩ rục rịch, đối chọi gay gắt, âm thầm đọ sức, cuối cùng bị Côn Lôn điện trưởng lão đoạt được.
Tiếp đến, cũng liền xuất hiện hai cái hài tử thiên phú tốt hơn, nữ chủ xuất hiện.
Tô Mộc quả nhiên là trông thấy đồng tử sư phụ nhà mình co rụt lại, tay không tự giác nắm chặt cái ghế. Nàng tự nhiên là nghĩ tới chuyện không để cho sư phụ nhà mình thu đồ đệ, nhưng chuyện đó là không có khả năng, nàng lại không có thể làm chuyện giết người diệt khẩu.
Bên này Tô Mộc chú ý thái quá tới động tác của sư phụ, lại vô tình bỏ qua khác thường của Huyền Dạ bên cạnh.
Tô Mộc xoay đầu hướng sân bãi, lúc muốn tiếp tục quan sát hiện trường, bỗng nhiên bên trong đầu vang lên còi báo động của hệ thống, "Chú ý! Chú ý! Xuất hiện bug, xuất hiện bug."
Lập tức, Tô Mộc liền bắt đầu cảm thấy đầu óc một trận phát mộng, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, tromg đầu như có từng đợt như kim châm, chọc cho nàng không khỏi nắm chặt tay vịn ghé, nhắm mắt lại, trán thấm ra một hàng tầng mồ hôi mịn.
Tiếp theo Tô Mộc liền mất đi ý thức, ở trước khi hôn mê, nàng mơ hồ trông thấy, thân ảnh Minh Uyên thật nhanh thoáng qua, còn có một người cũng theo sát phía sau, là...
Tô Mộc: Uy! Các ngươi dù sao chú ý ta một cái a!
Bình luận facebook