Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Sau khi Lê Thanh lành hẳn, bà ta lập tức bị dẫn vào đồn cảnh sát.
Máy ghi âm của Trần Gia Lạc và một số bằng chứng mà Đỗ Kiêu Kiêu kiếm được, bà ta bị định tội.
Em trai Lê Hằng của bà ta vì có vấn đề thần kinh, nên vụ bắt cóc chỉ đổ lên đầu một mình Lê Thanh.
Sau khi Lê Thanh bị bắt, Đỗ Kiêu Kiêu cũng đến gặp bà ta một lần.
"Sao rồi? Hai mẹ con được đoàn tụ với nhau chắc vui lắm đúng không?" Đỗ Kiêu Kiêu khiêu khích hỏi.
Lê Thanh oán hận nhìn cô, "Đỗ Kiêu Kiêu, cô đừng quá đắc ý!"
"Sao tôi không được đắc ý vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu khẽ cười, "Cả đời này bà chỉ có thể sống trong tù mà thôi, đương nhiên tôi phải đắc ý rồi."
Sắc mặt Lê Thanh tái nhợt, "Đỗ Kiêu Kiêu, tôi thừa nhận, chính tôi là người đã giết Ôn Nhã đấy, ai bảo cô ta đã hại chết mẹ tôi!"
Mặt Đỗ Kiêu Kiêu u ám, "Lê Thanh, bà cho rằng mẹ tôi đã hại chết mẹ bà sao? Trong lòng bà hiểu hơn ai hết, mẹ bà vì thấy chuyện của bà và Đỗ Hồng Bân nên mới tức tới chết đấy! Bà đem mọi hiểu lầm đổi lên đầu mẹ tôi, bà hại chết bà ấy, vậy sao bà không chết theo luôn đi?!"
"Nhà chúng tôi nuôi Ôn Nhã nhiều năm như vậy, cô ta câu dẫn em trai tôi, cô ta chính là một người đáng khinh bỉ!" Lê Thanh run rẩy, cưỡng từ đoạt lý nói.
Đỗ Kiêu Kiêu tức giận cười ra tiếng, "Bà có biết xấu hổ không vậy, nếu không có mẹ tôi, bà và Lê Hằng có thể sống tốt được sao? Chuyện của bà và Đỗ Hồng Bân bà nghĩ tôi không biết gì à? Lê Hằng bắt cóc tôi, bà cảm thấy hắn quá tùy tiện nên mới chạy trốn chứ gì?"
"Những gì mà mấy người nợ bà ấy, đã trả sạch sẽ hết rồi!"
Lê Thanh ngạc nhiên nhìn cô.
Đỗ Kiêu Kiêu nói: "Nếu nghĩ thông rồi thì không cần phải tự sát chi cho phiền đâu, bởi vì tôi, sẽ không để bà chết dễ dàng vậy đâu."
Sau khi sống lại, tảng đá lớn trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu cuối cùng cũng rơi xuống.
Cố Bách Chu và Đỗ Kiêu Kiêu về thành phố S một chuyến.
Đứng trước mộ phần của Ôn Nhã, cô mỉm cười nhẹ nhàng.
"Mẹ, cuối cùng những người đó đã bị trừng phạt một cách thích đáng rồi."
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, ngọn cỏ trên mộ đung đưa theo, dường như muốn đáp lại cô.
Cố Bách Chu quỳ gối trước mộ phần Ôn Nhã, dập đầu, "Dì, con nhất định sẽ đối xử tốt với Kiêu Kiêu, dì cứ yên tâm."
Đỗ Kiêu Kiêu cười giữ chặt tay anh, yên lặng nói: "Mẹ, đây chính là người mà sau này con yêu nhất trên đời, anh ấy tốt lắm, mẹ nhất định cũng sẽ rất thích anh ấy cho xem."
Lúc hai người đi về lại gặp phải Đỗ Hồng Bân.
Trong tay ông còn cầm theo vài cuốn sách.
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy ông, trong lòng hơi căng thẳng, mở miệng hỏi, "Ông tới đây làm gì?"
Đỗ Hồng Bân rất vui khi được gặp Đỗ Kiêu Kiêu, ông quơ quơ quyển sách trong tay, "Ba tới đọc sách cho mẹ con."
Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Ông lo mà nghỉ ngơi cho tốt, đừng tới quấy rầy bà ấy."
Đỗ Hồng Bân lắc đầu, "Mẹ con thích quyển sách này, cho nên ba tới đọc cùng bà ấy."
Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy hành động của Đỗ Hồng Bân hơi điên rồ, "Ông định xem với mẹ thế nào đây."
Đỗ Hồng Bân nhướng mày lên, "Ba đọc cho bà ấy nghe."
"Ông!" Đỗ Kiêu Kiêu không nói nên lời, "Vậy ông cứ từ từ mà đọc!"
Cô vừa lôi kéo Cố Bách Chu vừa lải nhải, "Anh nói thử xem, đã thời kỳ cuối rồi mà còn chạy lung tung khắp nơi như vậy nữa à?"
Cố Bách Chu nói: "Có lẽ chú Đỗ muốn dành thời gian còn lại của mình để đền cho dì Ôn."
"Người không còn nữa mới nhớ tới đền, lúc còn sống thì ông ta làm gì hả?" Đỗ Kiêu Kiêu nói lảm nhảm.
Cố Bách Chu thở dài một tiếng, cười kéo cô vào xe.
"Anh dẫn em về nhà gặp ba mẹ anh nhé."
Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mặt, "Chẳng phải lần trước đã gặp rồi sao?"
"Lần đó không tính, lần này tới thành phố B, anh sẽ dẫn em về gặp ông nội anh." Cố Bách Chu dụ hoặc nói: "Về nhà anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho em."
Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu liên tục, đùa, gặp ông nội của Cố Bách Chu, đó là Cố Thái Thanh đấy, là một cựu quân nhân. Cô sợ bộ dạng xảo quyệt bốc đồng của mình sẽ khiến cụ không thích.
Cố Bách Chu hỏi, "Tại sao? Em không muốn gặp bọn họ à?"
Đỗ Kiêu Kiêu cười khan, "Chúng ta chỉ mới quen nhau không bao lâu, vậy thì quá nhanh rồi."
Vừa dứt lời, Cố Bách Chu không thèm nhìn cô, tự lái xe. Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy bầu không khí hơi quỷ dị.
Cố Bách Chu đang... giận sao?
Đây là lần đầu tiên Cố Bách Chu giận cô, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy hơi mới lạ.
Cô kéo ống tay áo của Cố Bách Chu.
Người kia vẫn như cũ, không thèm nhìn cô.
Đỗ Kiêu Kiêu vuốt nút áo trên cổ tay anh, suýt nữa bung chỉ ra ngoài, nhưng Cố Bách Chu cũng không sửng sốt gì.
Thấy gương mặt cứng đờ của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, thì ra đây là chiến tranh lạnh trong truyền thuyết à?
Cô dựa đầu vào vai của Cố Bách Chu, nói nhỏ, "Anh giận à?"
Cố Bách Chu không nhìn cô.
Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy hơi tủi thân, lùi lại ngồi và ghế phó lại, không nhúc nhích.
Không được bao lâu, xe đột nhiên dừng lại.
Cố Bách Chu quay đầu nhìn cô, "Kiêu Kiêu, lúc nãy anh giận lắm đó."
Đỗ Kiêu Kiêu xoay mặt, bắt chước Cố Bách Chu, không để ý tới anh.
"Dù chúng ta mới quen nhau không lâu, nhưng anh thật lòng đấy, anh chỉ muốn người nhà anh biết em thôi, để em sau này còn trở thành người nhà anh nữa chứ." Cố Bách Chu cúi người, nói thì thầm vào tai cô: "Tuy hơi liều, nhưng anh hy vọng, con đường sau này, anh sẽ được đi cùng em."Mặt Đỗ Kiêu Kiêu ửng hồng, nghe cứ như anh đang cầu hôn cô vậy.
Cô vội vàng quay lại chặn miệng Cố Bách Chu, "Được rồi được rồi, em về với anh là được chứ gì. Nhưng em nói trước nhé, nếu bọn họ không thích em, anh cũng không được chia tay với em đâu đó."
"Bọn họ thích em mà." Cố Bách Chu khẽ chạm vào mặt cô, "Lần trước mẹ anh đã bảo nhớ dẫn em về nhà."
Đỗ Kiêu Kiêu né anh, "Nhất định là anh đang gạt em...Em không tin."
Cố Bách Chu cho cô một ví dụ thực tế, "Em xem, bà nội Sở rất thích em mà đúng không? Bà ấy là lão tiền bối nhà anh đấy, bọn anh thích em thì ông nội nhất định cũng thích em thôi."
"Thật sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hơi nghi ngờ ngẩng mặt lên, "Mị lực của em lớn vậy luôn à?"
"Đương nhiên." Cố Bách Chu ngậm vành tai của cô, nhẹ nhàng liếm, "Anh cũng bị em mê hoặc choáng váng đầu óc luôn rồi này."
Đỗ Kiêu Kiêu giật mình, cơ thể run lên, đẩy Cố Bách Chu ra.
Cô che cái tai đỏ bừng của mình, giận dữ nói: "Anh làm gì thế hả?!"
Cố Bách Chu liếm mối, "Đây chính là hậu quả em chọc giận anh."
Hậu quả này...
Mặt Đỗ Kiêu Kiêu lúc xanh lúc hồng, "Sau này không được như vậy nữa, nhàm chán lắm!"
"Vậy phải xem em có chọc giận anh nữa không đã, lần sau anh sẽ nghiêm khắc hơn đó." Cố Bách Chu trừng mắt nhìn cô, trên mặt theo một chút khao khát.
...
Từ lúc Đỗ Kiêu Kiêu đồng ý đến thành phố với B với Cố Bách Chu, ngày nào cô cũng buồn sầu.
Sao mình lại đồng ý chứ?
Cố Bách Chu không thể xem tiếp nữa, anh rầu rĩ tới cạnh Đỗ Kiêu Kiêu, an ủi: "Kiêu Kiêu, lần nầy Cố Nhiễm cũng sẽ về chung. Dù sao thì có em ấy em cũng yên tâm hơn mà."
Đỗ Kiêu Kiêu hoảng sợ, "Có cậu ấy em mới không yên tâm đấy."
Cô và Cố Nhiễm lúc nào cũng đùa ồn ào, lỡ hai người mà cãi nhau thì sẽ để lại ấn tượng xấu với người ta mất.
"Vậy đi." Cố Bách Chu nói: "Tới lúc đó em cứng đứng cạnh anh, bọn họ hỏi cái gì, anh sẽ giúp em trả lời cái đó."
Đỗ Kiêu Kiêu vỗ vai anh, "Em có phải câm điếc gì đâu, người ta hỏi em chứ không có hỏi anh, anh trả lời giùm em thì có vẻ không lịch sự lắm."
"Kiêu Kiêu..." Cố Bách Chu từ đằng sau ôm cô, "Em lo lắng như vậy là vì rất thích anh đúng không?"
Đỗ Kiêu Kiêu vốn đang rất căng thẳng, nghe anh nói vậy, cô lập tức thả lỏng.
Cô xoay người chọc vai Cố Bách Chu, "Em cảm thấy rất tốt, đồng chí à. Nhưng anh đã đoán sai rồi, em chỉ vì chưa gặp người lớn bao giờ thôi, cho nên mới lo lắng như vậy, không có liên quan gì tới anh đâu, anh đừng ảo tưởng."
Mặt Cố Bách Chu lập tức như đưa đám, ánh mắt cũng ảm đạm theo.
Đỗ Kiêu Kiêu tò mò, "Ai nói với anh em lo lắng là vì anh vậy."
Cố Bách Chu rầu rĩ không vui, "Tiểu Nhiễm nói."
"Tại sao lại là cậu ấy." Đỗ Kiêu Kiêu kéo anh qua, tiến hành một bài giảng cho anh, "Cố Nhiễm nói, tốt nhất là anh đừng tin, mấy cái suy nghĩ của cậu ấy toàn là đồ dởm thôi, anh mà tin theo thì thôi rồi."
"Cậu ấy đã nói gì với anh vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.
"Em ấy nói..." Cố Bách Chu cố tính kéo dài, khiến lòng hiếu ký của Đỗ Kiêu Kiêu cũng bị treo lơ lửng theo.
"Nói cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu vội la lên.
Cố Bách Chu ngậm môi vụng về nói: "Em ấy nói em..."
Đỗ Kiêu Kiêu bị hôn tới mơ màng, cảm thấy mình không nghe được những gì anh đang nói.
Miệng lưỡi quấn quít, tay Đỗ Kiêu Kiêu bị Cố Bách Chu giữ lại, sau đó cô cảm giác có gì đó đang bao quanh ngón tay cô.
Lúc hai môi rời nhau, một tia nước lộ ra ngoài, sắc mặt Đỗ Kiêu Kiêu đỏ bừng, rồi bị món đồ trên tay che mắt.
"Cố Bách Chu, đây là cái gì?!" Cô hỏi.
"Nhẫn." Anh trả lời đơn giản.
Đỗ Kiêu Kiêu tức giận, "Anh có ý gì, nhẫn mà đưa tùy tiện vậy được à."
Cô giơ tay lên muốn tháo ra.
Cố Bách Chu ngăn cô lại, mấp máy môi nói: "Kiêu Kiêu, anh đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, em thấy thời gian chúng ta quen nhau là quá ngắn, nhưng em không biết anh đã chờ em lâu thế nào rồi không."
"Chiếc nhẫn này chỉ là lời hứa của anh thôi. Một lời hứa không cần em đáp trả lại." Anh nghiêm túc nói: "Mà chỉ có thể lấy từ em thôi. Em... Nghĩ kỹ chưa?"
Đỗ Kiêu Kiêu giơ tay mình lên nhìn chiếc nhẫn, có thể ánh đèn quá chói mắt, làm cô chảy nước mắt.
Thấy vẻ mặt Cố Bách Chu lo lắng, Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, "Đây cũng không được tính là cầu hôn đâu đó, nếu không em sẽ mang nó đi bán, chắc đáng giá lắm đây."
Cố Bách Chu cười vui vẻ, "Không tính là cầu hôn, đây chỉ là một lời hứa hẹn của anh cho em mà thôi."
"Đúng rồi." Đỗ Kiêu Kiêu lại u ám như cũ, "Rốt cuộc Cố Nhiễm đã nói gì với anh vậy?"
Cố Bách Chu trừng mắt, "Em ấy nói... Anh phải mau mau dẫn em về nhà."
...
Đỗ Kiêu Kiêu nghẹn họng không nói gì, người này chắc là hiểu sai ý của Cố Nhiễm rồi, nha đầu kia rõ ràng chỉ muốn bảo Cố Bách Chu lừa mình về nhà, thế mà Cố Bách Chu còn khen được, nhưng đúng là đã bắt được mình rồi.
Nhìn ánh mắt sáng bừng của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu bĩu môi, anh chàng này ngốc thật.
Một chiếc bao bọc trái tim hai người.
Anh yêu, tuy đây chỉ là lời hứa của anh cho em, nhưng nếu em đã nhận rồi, vậy thì anh chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm theo thôi.
Những tháng ngày sau này, mong anh chỉ giáo nhiều.
_______The End______
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Máy ghi âm của Trần Gia Lạc và một số bằng chứng mà Đỗ Kiêu Kiêu kiếm được, bà ta bị định tội.
Em trai Lê Hằng của bà ta vì có vấn đề thần kinh, nên vụ bắt cóc chỉ đổ lên đầu một mình Lê Thanh.
Sau khi Lê Thanh bị bắt, Đỗ Kiêu Kiêu cũng đến gặp bà ta một lần.
"Sao rồi? Hai mẹ con được đoàn tụ với nhau chắc vui lắm đúng không?" Đỗ Kiêu Kiêu khiêu khích hỏi.
Lê Thanh oán hận nhìn cô, "Đỗ Kiêu Kiêu, cô đừng quá đắc ý!"
"Sao tôi không được đắc ý vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu khẽ cười, "Cả đời này bà chỉ có thể sống trong tù mà thôi, đương nhiên tôi phải đắc ý rồi."
Sắc mặt Lê Thanh tái nhợt, "Đỗ Kiêu Kiêu, tôi thừa nhận, chính tôi là người đã giết Ôn Nhã đấy, ai bảo cô ta đã hại chết mẹ tôi!"
Mặt Đỗ Kiêu Kiêu u ám, "Lê Thanh, bà cho rằng mẹ tôi đã hại chết mẹ bà sao? Trong lòng bà hiểu hơn ai hết, mẹ bà vì thấy chuyện của bà và Đỗ Hồng Bân nên mới tức tới chết đấy! Bà đem mọi hiểu lầm đổi lên đầu mẹ tôi, bà hại chết bà ấy, vậy sao bà không chết theo luôn đi?!"
"Nhà chúng tôi nuôi Ôn Nhã nhiều năm như vậy, cô ta câu dẫn em trai tôi, cô ta chính là một người đáng khinh bỉ!" Lê Thanh run rẩy, cưỡng từ đoạt lý nói.
Đỗ Kiêu Kiêu tức giận cười ra tiếng, "Bà có biết xấu hổ không vậy, nếu không có mẹ tôi, bà và Lê Hằng có thể sống tốt được sao? Chuyện của bà và Đỗ Hồng Bân bà nghĩ tôi không biết gì à? Lê Hằng bắt cóc tôi, bà cảm thấy hắn quá tùy tiện nên mới chạy trốn chứ gì?"
"Những gì mà mấy người nợ bà ấy, đã trả sạch sẽ hết rồi!"
Lê Thanh ngạc nhiên nhìn cô.
Đỗ Kiêu Kiêu nói: "Nếu nghĩ thông rồi thì không cần phải tự sát chi cho phiền đâu, bởi vì tôi, sẽ không để bà chết dễ dàng vậy đâu."
Sau khi sống lại, tảng đá lớn trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu cuối cùng cũng rơi xuống.
Cố Bách Chu và Đỗ Kiêu Kiêu về thành phố S một chuyến.
Đứng trước mộ phần của Ôn Nhã, cô mỉm cười nhẹ nhàng.
"Mẹ, cuối cùng những người đó đã bị trừng phạt một cách thích đáng rồi."
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, ngọn cỏ trên mộ đung đưa theo, dường như muốn đáp lại cô.
Cố Bách Chu quỳ gối trước mộ phần Ôn Nhã, dập đầu, "Dì, con nhất định sẽ đối xử tốt với Kiêu Kiêu, dì cứ yên tâm."
Đỗ Kiêu Kiêu cười giữ chặt tay anh, yên lặng nói: "Mẹ, đây chính là người mà sau này con yêu nhất trên đời, anh ấy tốt lắm, mẹ nhất định cũng sẽ rất thích anh ấy cho xem."
Lúc hai người đi về lại gặp phải Đỗ Hồng Bân.
Trong tay ông còn cầm theo vài cuốn sách.
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy ông, trong lòng hơi căng thẳng, mở miệng hỏi, "Ông tới đây làm gì?"
Đỗ Hồng Bân rất vui khi được gặp Đỗ Kiêu Kiêu, ông quơ quơ quyển sách trong tay, "Ba tới đọc sách cho mẹ con."
Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Ông lo mà nghỉ ngơi cho tốt, đừng tới quấy rầy bà ấy."
Đỗ Hồng Bân lắc đầu, "Mẹ con thích quyển sách này, cho nên ba tới đọc cùng bà ấy."
Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy hành động của Đỗ Hồng Bân hơi điên rồ, "Ông định xem với mẹ thế nào đây."
Đỗ Hồng Bân nhướng mày lên, "Ba đọc cho bà ấy nghe."
"Ông!" Đỗ Kiêu Kiêu không nói nên lời, "Vậy ông cứ từ từ mà đọc!"
Cô vừa lôi kéo Cố Bách Chu vừa lải nhải, "Anh nói thử xem, đã thời kỳ cuối rồi mà còn chạy lung tung khắp nơi như vậy nữa à?"
Cố Bách Chu nói: "Có lẽ chú Đỗ muốn dành thời gian còn lại của mình để đền cho dì Ôn."
"Người không còn nữa mới nhớ tới đền, lúc còn sống thì ông ta làm gì hả?" Đỗ Kiêu Kiêu nói lảm nhảm.
Cố Bách Chu thở dài một tiếng, cười kéo cô vào xe.
"Anh dẫn em về nhà gặp ba mẹ anh nhé."
Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mặt, "Chẳng phải lần trước đã gặp rồi sao?"
"Lần đó không tính, lần này tới thành phố B, anh sẽ dẫn em về gặp ông nội anh." Cố Bách Chu dụ hoặc nói: "Về nhà anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho em."
Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu liên tục, đùa, gặp ông nội của Cố Bách Chu, đó là Cố Thái Thanh đấy, là một cựu quân nhân. Cô sợ bộ dạng xảo quyệt bốc đồng của mình sẽ khiến cụ không thích.
Cố Bách Chu hỏi, "Tại sao? Em không muốn gặp bọn họ à?"
Đỗ Kiêu Kiêu cười khan, "Chúng ta chỉ mới quen nhau không bao lâu, vậy thì quá nhanh rồi."
Vừa dứt lời, Cố Bách Chu không thèm nhìn cô, tự lái xe. Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy bầu không khí hơi quỷ dị.
Cố Bách Chu đang... giận sao?
Đây là lần đầu tiên Cố Bách Chu giận cô, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy hơi mới lạ.
Cô kéo ống tay áo của Cố Bách Chu.
Người kia vẫn như cũ, không thèm nhìn cô.
Đỗ Kiêu Kiêu vuốt nút áo trên cổ tay anh, suýt nữa bung chỉ ra ngoài, nhưng Cố Bách Chu cũng không sửng sốt gì.
Thấy gương mặt cứng đờ của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, thì ra đây là chiến tranh lạnh trong truyền thuyết à?
Cô dựa đầu vào vai của Cố Bách Chu, nói nhỏ, "Anh giận à?"
Cố Bách Chu không nhìn cô.
Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy hơi tủi thân, lùi lại ngồi và ghế phó lại, không nhúc nhích.
Không được bao lâu, xe đột nhiên dừng lại.
Cố Bách Chu quay đầu nhìn cô, "Kiêu Kiêu, lúc nãy anh giận lắm đó."
Đỗ Kiêu Kiêu xoay mặt, bắt chước Cố Bách Chu, không để ý tới anh.
"Dù chúng ta mới quen nhau không lâu, nhưng anh thật lòng đấy, anh chỉ muốn người nhà anh biết em thôi, để em sau này còn trở thành người nhà anh nữa chứ." Cố Bách Chu cúi người, nói thì thầm vào tai cô: "Tuy hơi liều, nhưng anh hy vọng, con đường sau này, anh sẽ được đi cùng em."Mặt Đỗ Kiêu Kiêu ửng hồng, nghe cứ như anh đang cầu hôn cô vậy.
Cô vội vàng quay lại chặn miệng Cố Bách Chu, "Được rồi được rồi, em về với anh là được chứ gì. Nhưng em nói trước nhé, nếu bọn họ không thích em, anh cũng không được chia tay với em đâu đó."
"Bọn họ thích em mà." Cố Bách Chu khẽ chạm vào mặt cô, "Lần trước mẹ anh đã bảo nhớ dẫn em về nhà."
Đỗ Kiêu Kiêu né anh, "Nhất định là anh đang gạt em...Em không tin."
Cố Bách Chu cho cô một ví dụ thực tế, "Em xem, bà nội Sở rất thích em mà đúng không? Bà ấy là lão tiền bối nhà anh đấy, bọn anh thích em thì ông nội nhất định cũng thích em thôi."
"Thật sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hơi nghi ngờ ngẩng mặt lên, "Mị lực của em lớn vậy luôn à?"
"Đương nhiên." Cố Bách Chu ngậm vành tai của cô, nhẹ nhàng liếm, "Anh cũng bị em mê hoặc choáng váng đầu óc luôn rồi này."
Đỗ Kiêu Kiêu giật mình, cơ thể run lên, đẩy Cố Bách Chu ra.
Cô che cái tai đỏ bừng của mình, giận dữ nói: "Anh làm gì thế hả?!"
Cố Bách Chu liếm mối, "Đây chính là hậu quả em chọc giận anh."
Hậu quả này...
Mặt Đỗ Kiêu Kiêu lúc xanh lúc hồng, "Sau này không được như vậy nữa, nhàm chán lắm!"
"Vậy phải xem em có chọc giận anh nữa không đã, lần sau anh sẽ nghiêm khắc hơn đó." Cố Bách Chu trừng mắt nhìn cô, trên mặt theo một chút khao khát.
...
Từ lúc Đỗ Kiêu Kiêu đồng ý đến thành phố với B với Cố Bách Chu, ngày nào cô cũng buồn sầu.
Sao mình lại đồng ý chứ?
Cố Bách Chu không thể xem tiếp nữa, anh rầu rĩ tới cạnh Đỗ Kiêu Kiêu, an ủi: "Kiêu Kiêu, lần nầy Cố Nhiễm cũng sẽ về chung. Dù sao thì có em ấy em cũng yên tâm hơn mà."
Đỗ Kiêu Kiêu hoảng sợ, "Có cậu ấy em mới không yên tâm đấy."
Cô và Cố Nhiễm lúc nào cũng đùa ồn ào, lỡ hai người mà cãi nhau thì sẽ để lại ấn tượng xấu với người ta mất.
"Vậy đi." Cố Bách Chu nói: "Tới lúc đó em cứng đứng cạnh anh, bọn họ hỏi cái gì, anh sẽ giúp em trả lời cái đó."
Đỗ Kiêu Kiêu vỗ vai anh, "Em có phải câm điếc gì đâu, người ta hỏi em chứ không có hỏi anh, anh trả lời giùm em thì có vẻ không lịch sự lắm."
"Kiêu Kiêu..." Cố Bách Chu từ đằng sau ôm cô, "Em lo lắng như vậy là vì rất thích anh đúng không?"
Đỗ Kiêu Kiêu vốn đang rất căng thẳng, nghe anh nói vậy, cô lập tức thả lỏng.
Cô xoay người chọc vai Cố Bách Chu, "Em cảm thấy rất tốt, đồng chí à. Nhưng anh đã đoán sai rồi, em chỉ vì chưa gặp người lớn bao giờ thôi, cho nên mới lo lắng như vậy, không có liên quan gì tới anh đâu, anh đừng ảo tưởng."
Mặt Cố Bách Chu lập tức như đưa đám, ánh mắt cũng ảm đạm theo.
Đỗ Kiêu Kiêu tò mò, "Ai nói với anh em lo lắng là vì anh vậy."
Cố Bách Chu rầu rĩ không vui, "Tiểu Nhiễm nói."
"Tại sao lại là cậu ấy." Đỗ Kiêu Kiêu kéo anh qua, tiến hành một bài giảng cho anh, "Cố Nhiễm nói, tốt nhất là anh đừng tin, mấy cái suy nghĩ của cậu ấy toàn là đồ dởm thôi, anh mà tin theo thì thôi rồi."
"Cậu ấy đã nói gì với anh vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.
"Em ấy nói..." Cố Bách Chu cố tính kéo dài, khiến lòng hiếu ký của Đỗ Kiêu Kiêu cũng bị treo lơ lửng theo.
"Nói cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu vội la lên.
Cố Bách Chu ngậm môi vụng về nói: "Em ấy nói em..."
Đỗ Kiêu Kiêu bị hôn tới mơ màng, cảm thấy mình không nghe được những gì anh đang nói.
Miệng lưỡi quấn quít, tay Đỗ Kiêu Kiêu bị Cố Bách Chu giữ lại, sau đó cô cảm giác có gì đó đang bao quanh ngón tay cô.
Lúc hai môi rời nhau, một tia nước lộ ra ngoài, sắc mặt Đỗ Kiêu Kiêu đỏ bừng, rồi bị món đồ trên tay che mắt.
"Cố Bách Chu, đây là cái gì?!" Cô hỏi.
"Nhẫn." Anh trả lời đơn giản.
Đỗ Kiêu Kiêu tức giận, "Anh có ý gì, nhẫn mà đưa tùy tiện vậy được à."
Cô giơ tay lên muốn tháo ra.
Cố Bách Chu ngăn cô lại, mấp máy môi nói: "Kiêu Kiêu, anh đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, em thấy thời gian chúng ta quen nhau là quá ngắn, nhưng em không biết anh đã chờ em lâu thế nào rồi không."
"Chiếc nhẫn này chỉ là lời hứa của anh thôi. Một lời hứa không cần em đáp trả lại." Anh nghiêm túc nói: "Mà chỉ có thể lấy từ em thôi. Em... Nghĩ kỹ chưa?"
Đỗ Kiêu Kiêu giơ tay mình lên nhìn chiếc nhẫn, có thể ánh đèn quá chói mắt, làm cô chảy nước mắt.
Thấy vẻ mặt Cố Bách Chu lo lắng, Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, "Đây cũng không được tính là cầu hôn đâu đó, nếu không em sẽ mang nó đi bán, chắc đáng giá lắm đây."
Cố Bách Chu cười vui vẻ, "Không tính là cầu hôn, đây chỉ là một lời hứa hẹn của anh cho em mà thôi."
"Đúng rồi." Đỗ Kiêu Kiêu lại u ám như cũ, "Rốt cuộc Cố Nhiễm đã nói gì với anh vậy?"
Cố Bách Chu trừng mắt, "Em ấy nói... Anh phải mau mau dẫn em về nhà."
...
Đỗ Kiêu Kiêu nghẹn họng không nói gì, người này chắc là hiểu sai ý của Cố Nhiễm rồi, nha đầu kia rõ ràng chỉ muốn bảo Cố Bách Chu lừa mình về nhà, thế mà Cố Bách Chu còn khen được, nhưng đúng là đã bắt được mình rồi.
Nhìn ánh mắt sáng bừng của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu bĩu môi, anh chàng này ngốc thật.
Một chiếc bao bọc trái tim hai người.
Anh yêu, tuy đây chỉ là lời hứa của anh cho em, nhưng nếu em đã nhận rồi, vậy thì anh chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm theo thôi.
Những tháng ngày sau này, mong anh chỉ giáo nhiều.
_______The End______
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook