Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Nghĩ tới đây, Phó Viện cố kìm nén sự phẫn nộ, cô ta không muốn bị đánh trước mặt mọi người một lẫn nữa, nếu như lại bị đánh một lần nữa thì mặt mũi cô ta có thể bị vứt tới Thái Bình Dương luôn. Mặc dù không dám động thủ, nhưng nghĩ tới người họ Lan kia lớn lên rất đẹp trai, càng không phải loại thân phận mặt trắng nhỏ được Ninh Vân Hoan bao dưỡng như trong tưởng tượng của cô ta, tâm tình cô ta làm sao cũng không thể bình tĩnh được, hai mắt đỏ hồng.
"Phó Viện, cô đừng xem người khác là kẻ ngốc, cô làm chuyện gì, trong lòng tự biết." Lý Phán Phán tâm tính thiện lương, nói xong lời này, chỉ quay đầu áy náy nhìn Ninh Vân Hoan, lúc này mới nói tiếp: "Cô tự giải quyết cho tốt, sau này đừng tới tìm tôi nữa."
Chờ phiên tòa của hai người này chấm dứt, Ninh Vân Hoan nhìn thấy khuôn mặt của Phó Viện tức giận đỏ bừng, nước mắt đã bắt đầu chuyển động trong hốc mắt, lúc này mới cười lạnh nói: "Nếu lần sau cô còn ăn nói hồ đồ, cô có tin bạn trai tôi sẽ xé rách miệng của cô hay không! Chuyện hôm nay tôi sẽ nói lại với Tô hiệu trưởng, tôi không muốn học cùng lớp với loại người như cô, tôi tin rằng các bạn trong lớp cũng hiểu rõ mọi chuyện, không có khả năng tin lời của cô đâu!"
Lần trước thái độ của Tô Doanh đối với Lan Lăng Yến rõ ràng có chút thân thiết, lúc này Ninh Vân Hoan lấy danh nghĩa của ông ta ra dọa mọi người một trận, quả nhiên vài sinh viên muốn đứng xem kịch hay có chút sợ hãi, nói thầm vài câu, mới quay đầu đi không dám nhìn về phía bên này.
Sắc mặt Phó Viện trướng đỏ, đột nhiên dậm chân: "Tôi hận các người, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!" Nói xong, xoay người che miệng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ninh Vân Hoan căn bản là lười không thèm để ý loại người đó, sau khi học xong đang muốn thu thập đồ đạc, vị Lý gia đại tiểu thư kia quả nhiên xách túi xách đứng ở bên bàn của cô, ngay cả hai người trong lớp đi cùng cô ta cũng bị đuổi đi rồi, các bạn sinh viên trong lớp mặc dù nhìn thấy tình cảnh này có chút hiếu kỳ, nhưng mọi người thứ nhất là sợ hãi Lý Phán Phán, thứ hai là sợ bạn trai của Ninh Vân Hoan không biết có quan hệ gì với hiệu trưởng, cho nên dù có người hiếu kỳ đây là loại tình huống gì, nhưng không có ai dám ở lại.
Bị người ta nhìn chằm chằm, Ninh Vân Hoan cho dù có bình tĩnh thu dọn đồ đạc, lúc này cũng không thể nhịn được nữa, thở dài một hơi, đem túi xách đã sắp xếp tốt vứt lên bàn, cô cũng tự mình ngồi xuống, lúc này mới nói:
"Nói đi, rốt cuộc muốn nói chuyện gì với tôi?"
Ánh mắt Lý Phán Phán lóe sáng, mỉm cười ngọt ngào: "Nào có chuyện gì, chỉ là rất hiếu kỳ đối với cậu, muốn làm bạn với cậu được không?"
Ninh Vân Hoan nghe thấy lời này, liền cười ra tiếng: "Nhưng tôi lại không thấy vậy, nếu cậu không nói, tôi liền đi đây." Mặc dù lần trước Lý Phán Phán cho Ninh Vân Hoan mượn điện thoại cô vẫn ghi nhớ trong lòng, nhưng cô không có ý muốn trở thành bạn tốt tri âm tri kỷ của Lý Phán Phán. Dù sao thì một Phó Viện cũng đủ làm cô mất hết khẩu vị rồi, ý nghĩ muốn kết bạn cũng nhạt dần theo chuyện đó, dù sao thì hiện nay cô cũng có chồng có con, còn có ba mẹ ở bên, đó mới là quan trọng nhất.
"Được rồi, chuyện cậu nói là thật, tôi cho người điều tra rồi, Phó Viện thực sự giấu diếm ở sau lưng tôi qua lại với Tần Dật." Lý Phán Phán nhìn thấy Ninh Vân Hoan muốn rời đi, vội vàng giữ cô lại, vẻ mặt miễn cưỡng nợ nụ cười, biểu tình lại trở nên có chút chua sót: "Tôi không ngờ rằng khó khăn lắm mới kết bạn được với một người, nhưng lại là người dụng tâm kín đáo, có phải tôi làm người rất thất bại hay không?"
Cô ta nói rồi nói, nước mắt liền chảy xuống: "Bảy tuổi tôi liền quen biết Tần Dật, từ nhỏ ở bên cạnh anh ấy, gia đình hai bên đã sớm nói đùa muốn chúng tôi định ra hôn sự, thậm chí người đàn ông đầu tiên của tôi cũng là anh ấy!" Lý Phán Phán nói tới đây, cuối cùng không nhịn được, khóc càng ngày càng lớn: "Nhưng tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy? Sau lưng tôi mắt qua mày lại với Phó Viện thì thôi, bọn họ vậy mà dám làm loại chuyện kia."
Ninh Vân Hoan nghe cô ta nói như vậy, trong lòng không tránh khỏi có chút đồng tình, thở dài một tiếng, lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, lấy một tờ đưa cho cô ta, cũng không lên tiếng.
"Tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy thích tôi nhất, nhưng không ngờ anh ấy lại làm như vậy, thỏ không ăn cỏ gần hang, dì Chu lại còn nói đàn ông đều như vậy, muốn tôi nhẫn nhịn, nói rằng phụ nữ bên ngoài của Tần Dật có nhiều hơn nữa, nhưng không có ai vượt qua tôi được." Cũng không biết trong lòng đè nén tới mức nào, Lý Phán Phán càng nói càng kích động, cuối cùng lấy giấy lau mặt, mới nói tiếp: "Sao cậu không tới an ủi tôi?"
"Tại sao tôi phải an ủi cậu? Chúng ta cũng không phải bạn bè." Lần đầu tiên gặp mặt, Lý Phán Phán còn giáo huấn cô một hồi, Ninh Vân Hoan xách túi muốn rời đi, hình như Lý Phán Phán cũng nghĩ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhịn không được cười ra tiếng:
"Đúng vậy, không phải bạn bè, nhưng lúc tôi khóc cậu biết đưa giấy cho tôi, cậu cũng không muốn thứ gì của tôi. Bạn tốt của tôi không chỉ xem trọng Lý gia ở phía sau tôi, ngay cả vị hôn phu của tôi cũng nhìn trúng, thật đúng là bạn tốt của tôi." Lý Phán Phán nói tới đây, giọng điệu có chút âm trầm.
Cô gái vốn dĩ đơn thuần thiện lương, không ngờ trong lòng cũng cất giấu nhiều chuyện như vậy, có điều những chuyện này không có quan hệ gì tới cô, mặc dù lần trước Ninh Vân Hoan ghi nhớ phần ân tình Lý Phán Phán cho mượn điện thoại, nhưng còn Tần Dật ở giữa, hai người muốn trở thành bạn bè có chút khó, hơn nữa cô thực sự vì Phó Viện mà không muốn kết bạn nữa, nhưng bởi vì giữa hai người còn có sự tồn tại của Phó Viện, ít nhiều cũng có chút liên hệ.
"Tôi phải đi rồi, cậu tự mình ngồi một lát, hay là muốn rời đi?" Trước khi đi học Lan Lăng Yến đã nói sẽ dẫn con trai tới đón cô, nói đã hẹn xong buổi chụp váy cưới, buổi chiều đưa cô đi chọn váy cưới, Ninh Vân Hoan tự mình phiền não tới mức to đầu rồi, làm sao còn tâm trạng đi an ủi Lý Phán Phán.
Ai ngờ cô trực tiếp như vậy lại làm Lý Phán Phán bật cười, lau nước mắt, lúc này mới nói: "Tôi không yếu đuối như vậy, Tần Dật nhiều nhất cũng chỉ chơi đùa với Phó Viện thôi, người anh ấy muốn lấy nhất định là tôi." Lời này không biết là nói cho người khác nghe hay là tự an ủi chính mình, nhưng chuyện tình cảm ai có thể hoa tay múa chân thay người khác chứ, đặc biệt là dưới hoàn cảnh bản thân còn ốc không mang nổi mình ốc, Ninh Vân Hoan càng không muốn nhiều lời, cho nên chỉ cười cười không nói gì.
"Thật sự không ăn cơm cùng tôi hay sao?" Đôi mắt của Lý Phán Phán có chút đỏ hồng, nhưng vẫn cười giơ tay ra với Ninh Vân Hoan: "Tôi vẫn muốn kết bạn với cậu."
"Người muốn ăn cơm với Lý đại tiểu thư phỏng chừng có thể xếp thành hàng dài tới tận cổng trường, tôi thì không cần đâu, bạn trai tôi đã tới đón tôi rồi." Ninh Vân Hoan thấy Lý Phán Phán đã khôi phục sự bình tĩnh lúc trước, lúc này mới xách túi rời đi, Lý Phán Phán ở phía sau cười cười, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó: "Đợi chút Hoan Hoan, đúng rồi, mẹ chồng tương lai của tôi muốn tôi hỏi cậu, có hứng thú để bạn trai của cậu hợp tác với bà ấy, cùng nhau đối phó với học tỷ họ Cố hay không, tôi nghe bà ấy nói, hình như có tập đoàn tài chính nước ngoài đang giúp đỡ chị ta."
Vừa nghe thấy cái tên tập đoàn tài chính nước ngoài, Ninh Vân Hoan đột nhiên nghĩ tới một trong những nam nhân của Cố Doanh Tích trong tiểu thuyết, một quý tộc Anh có danh hiệu Nam tước, đồng thời kinh doanh một trang trại rượu nho quy mô lớn, trong tất cả những nam nhân của Cố Doanh Tích, hắn là người đàn ông ngoại quốc duy nhất, ở kiếp trước Ninh Vân Hoan không có dịp nhìn thấy nam chủ có năng lực X mạnh nhất của Cố Doanh Tích, nhưng không biết hiện tại Lý Phán Phán nhắc tới, người cứu Cố Doanh Tích đồng thời luôn đối đầu với Tần gia, có phải là Nam tước nước Anh Bruce Green trong truyện hay không.
"Tập đoàn tài chính nước ngoài?" Nhìn thấy Ninh Vân Hoan xem như có hứng thú đối với vấn đề này, Lý Phán Phán cũng gật đầu, thực ra trong lòng cô ta không muốn mẹ của Tần Dật - Chu Tố Tố sẽ đối phó với một người vô tội như Cố Doanh Tích, dù sao theo những gì cô ta điều tra, Cố Doanh Tích chẳng qua chỉ là một người có xuất thân bình thường thậm chí còn có chút đáng thương, mặc dù giữa ả ta và Tạ Trác Doãn có chút quan hệ, nhưng đó cũng không phải do ả cam tâm tình nguyện, thậm chí lần đầu tiên của ả còn bị Tạ Trác Doãn cưỡng bức, sau đó mặc dù bị người đàn ông đó bám lấy, nhưng với thân phận lúc đó của ả, muốn cự tuyệt công tử Tạ gia cũng không dễ.
Trong nhà ả còn có một người mẹ mắc bệnh nặng phải đổi thận, cùng với hai đứa em gái một đứa em trai, có thể nói Cố Doanh Tích hiện nay là người duy nhất trong gia đình có thể kiếm tiền, nếu như ả ta xảy ra chuyện gì, Cố gia sẽ gặp rắc rối, nhưng cô ta đã từng khuyên bảo Chu Tố Tố, Chu Tố Tố căn bản không để ý tới cô ta, ngược lại toàn tâm toàn ý đối phó với Cố Doanh Tích, may mà người Anh quốc kia không phải máu lạnh, cứu Cố Doanh Tích một mạng, nếu không e rằng bây giờ Cố Doanh Tích đã sớm bị chết rồi.
"Hoan Hoan, nếu như có thể, cậu cũng giúp chị ta một chút đi, chị ta cũng không dễ dàng gì............" Lý Phán Phán nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ, trong lòng Ninh Vân Hoan trầm xuống, cười cười, không đáp lại lời nói của cô ta, sau đó quay người rời đi.
Buổi chiều
Bởi vì còn để ý những chuyện kia, đối với việc chụp ảnh váy cưới Ninh Vân Hoan lại không quá kháng cự như trước đây, Lan Lăng Yến nhìn thấy vậy, chỉ bày ra bộ mặt như chưa nhìn thấy gì, sửa sang váy áo đã chọn lựa kỹ của cô, sau đó mới dẫn cô về công ty.
Nhân lúc Ninh Vân Hoan ngơ ngẩn, Lan Lăng Yến đã làm rõ sự tình Lý gia đại tiểu thư tìm Ninh Vân Hoan, đương nhiên cũng rõ ràng vì sao biểu tình của cô có chút thất thường, mặc dù anh cảm thấy kỳ quái đối với mức độ để ý Cố Doanh Tích của Ninh Vân Hoan, nhưng khi Lan Cửu nghĩ tới bình thường anh luôn xuất hiện trước mặt cô gái này, đồng thời sớm chiều ở chung với cô khi cô mang thai và trong một khoảng thời gian dài chung sống, nhưng cho tới tận bây giờ tại sao không có người phụ nữ khác nào để cô phải chú ý tới mức như vậy?
Mặc dù việc so sánh với Cố Doanh Tích làm anh cảm thấy mất giá trị của bản thân, nhưng trong lòng anh ngày càng khó chịu, dẫn tới việc anh không thèm để ý Cố Doanh Tích có chút thay đổi, làm cho anh nhìn ngày càng không thuận mắt.
Lúc này Cố Doanh Tích - người được hai người Ninh Vân Hoan nghĩ tới, lại tâm như nước đọng được Mộ gia nhị công tử Mộ Cẩn Ngôn cứu về, ả ta nghĩ tới cảm giác lúc bị những tên côn đồ kia cưỡng bức chạm vào, đã mấy lần sinh ra ý nghĩ muốn chết đi, nhưng Mộ gia đã cứu ả ta, Mộ gia nhị công tử tính tình như trẻ con của Mộ gia hình như sinhra hứng thú rất lớn đối với ả ta, Mộ gia xem ả ta là một thứ đồ chơi có thể dỗ dành Mộ nhị thiếu gia, tất nhiên không thể để ả ta chết đi, thời gian trôi qua từng ngày, Cố Doanh Tích hồi thần từ trong suy nghĩ bị ghét bỏ của ả, cảm xúc muốn tự tử của ả tất nhiên cũng nhạt dần.
"Phó Viện, cô đừng xem người khác là kẻ ngốc, cô làm chuyện gì, trong lòng tự biết." Lý Phán Phán tâm tính thiện lương, nói xong lời này, chỉ quay đầu áy náy nhìn Ninh Vân Hoan, lúc này mới nói tiếp: "Cô tự giải quyết cho tốt, sau này đừng tới tìm tôi nữa."
Chờ phiên tòa của hai người này chấm dứt, Ninh Vân Hoan nhìn thấy khuôn mặt của Phó Viện tức giận đỏ bừng, nước mắt đã bắt đầu chuyển động trong hốc mắt, lúc này mới cười lạnh nói: "Nếu lần sau cô còn ăn nói hồ đồ, cô có tin bạn trai tôi sẽ xé rách miệng của cô hay không! Chuyện hôm nay tôi sẽ nói lại với Tô hiệu trưởng, tôi không muốn học cùng lớp với loại người như cô, tôi tin rằng các bạn trong lớp cũng hiểu rõ mọi chuyện, không có khả năng tin lời của cô đâu!"
Lần trước thái độ của Tô Doanh đối với Lan Lăng Yến rõ ràng có chút thân thiết, lúc này Ninh Vân Hoan lấy danh nghĩa của ông ta ra dọa mọi người một trận, quả nhiên vài sinh viên muốn đứng xem kịch hay có chút sợ hãi, nói thầm vài câu, mới quay đầu đi không dám nhìn về phía bên này.
Sắc mặt Phó Viện trướng đỏ, đột nhiên dậm chân: "Tôi hận các người, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!" Nói xong, xoay người che miệng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ninh Vân Hoan căn bản là lười không thèm để ý loại người đó, sau khi học xong đang muốn thu thập đồ đạc, vị Lý gia đại tiểu thư kia quả nhiên xách túi xách đứng ở bên bàn của cô, ngay cả hai người trong lớp đi cùng cô ta cũng bị đuổi đi rồi, các bạn sinh viên trong lớp mặc dù nhìn thấy tình cảnh này có chút hiếu kỳ, nhưng mọi người thứ nhất là sợ hãi Lý Phán Phán, thứ hai là sợ bạn trai của Ninh Vân Hoan không biết có quan hệ gì với hiệu trưởng, cho nên dù có người hiếu kỳ đây là loại tình huống gì, nhưng không có ai dám ở lại.
Bị người ta nhìn chằm chằm, Ninh Vân Hoan cho dù có bình tĩnh thu dọn đồ đạc, lúc này cũng không thể nhịn được nữa, thở dài một hơi, đem túi xách đã sắp xếp tốt vứt lên bàn, cô cũng tự mình ngồi xuống, lúc này mới nói:
"Nói đi, rốt cuộc muốn nói chuyện gì với tôi?"
Ánh mắt Lý Phán Phán lóe sáng, mỉm cười ngọt ngào: "Nào có chuyện gì, chỉ là rất hiếu kỳ đối với cậu, muốn làm bạn với cậu được không?"
Ninh Vân Hoan nghe thấy lời này, liền cười ra tiếng: "Nhưng tôi lại không thấy vậy, nếu cậu không nói, tôi liền đi đây." Mặc dù lần trước Lý Phán Phán cho Ninh Vân Hoan mượn điện thoại cô vẫn ghi nhớ trong lòng, nhưng cô không có ý muốn trở thành bạn tốt tri âm tri kỷ của Lý Phán Phán. Dù sao thì một Phó Viện cũng đủ làm cô mất hết khẩu vị rồi, ý nghĩ muốn kết bạn cũng nhạt dần theo chuyện đó, dù sao thì hiện nay cô cũng có chồng có con, còn có ba mẹ ở bên, đó mới là quan trọng nhất.
"Được rồi, chuyện cậu nói là thật, tôi cho người điều tra rồi, Phó Viện thực sự giấu diếm ở sau lưng tôi qua lại với Tần Dật." Lý Phán Phán nhìn thấy Ninh Vân Hoan muốn rời đi, vội vàng giữ cô lại, vẻ mặt miễn cưỡng nợ nụ cười, biểu tình lại trở nên có chút chua sót: "Tôi không ngờ rằng khó khăn lắm mới kết bạn được với một người, nhưng lại là người dụng tâm kín đáo, có phải tôi làm người rất thất bại hay không?"
Cô ta nói rồi nói, nước mắt liền chảy xuống: "Bảy tuổi tôi liền quen biết Tần Dật, từ nhỏ ở bên cạnh anh ấy, gia đình hai bên đã sớm nói đùa muốn chúng tôi định ra hôn sự, thậm chí người đàn ông đầu tiên của tôi cũng là anh ấy!" Lý Phán Phán nói tới đây, cuối cùng không nhịn được, khóc càng ngày càng lớn: "Nhưng tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy? Sau lưng tôi mắt qua mày lại với Phó Viện thì thôi, bọn họ vậy mà dám làm loại chuyện kia."
Ninh Vân Hoan nghe cô ta nói như vậy, trong lòng không tránh khỏi có chút đồng tình, thở dài một tiếng, lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, lấy một tờ đưa cho cô ta, cũng không lên tiếng.
"Tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy thích tôi nhất, nhưng không ngờ anh ấy lại làm như vậy, thỏ không ăn cỏ gần hang, dì Chu lại còn nói đàn ông đều như vậy, muốn tôi nhẫn nhịn, nói rằng phụ nữ bên ngoài của Tần Dật có nhiều hơn nữa, nhưng không có ai vượt qua tôi được." Cũng không biết trong lòng đè nén tới mức nào, Lý Phán Phán càng nói càng kích động, cuối cùng lấy giấy lau mặt, mới nói tiếp: "Sao cậu không tới an ủi tôi?"
"Tại sao tôi phải an ủi cậu? Chúng ta cũng không phải bạn bè." Lần đầu tiên gặp mặt, Lý Phán Phán còn giáo huấn cô một hồi, Ninh Vân Hoan xách túi muốn rời đi, hình như Lý Phán Phán cũng nghĩ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhịn không được cười ra tiếng:
"Đúng vậy, không phải bạn bè, nhưng lúc tôi khóc cậu biết đưa giấy cho tôi, cậu cũng không muốn thứ gì của tôi. Bạn tốt của tôi không chỉ xem trọng Lý gia ở phía sau tôi, ngay cả vị hôn phu của tôi cũng nhìn trúng, thật đúng là bạn tốt của tôi." Lý Phán Phán nói tới đây, giọng điệu có chút âm trầm.
Cô gái vốn dĩ đơn thuần thiện lương, không ngờ trong lòng cũng cất giấu nhiều chuyện như vậy, có điều những chuyện này không có quan hệ gì tới cô, mặc dù lần trước Ninh Vân Hoan ghi nhớ phần ân tình Lý Phán Phán cho mượn điện thoại, nhưng còn Tần Dật ở giữa, hai người muốn trở thành bạn bè có chút khó, hơn nữa cô thực sự vì Phó Viện mà không muốn kết bạn nữa, nhưng bởi vì giữa hai người còn có sự tồn tại của Phó Viện, ít nhiều cũng có chút liên hệ.
"Tôi phải đi rồi, cậu tự mình ngồi một lát, hay là muốn rời đi?" Trước khi đi học Lan Lăng Yến đã nói sẽ dẫn con trai tới đón cô, nói đã hẹn xong buổi chụp váy cưới, buổi chiều đưa cô đi chọn váy cưới, Ninh Vân Hoan tự mình phiền não tới mức to đầu rồi, làm sao còn tâm trạng đi an ủi Lý Phán Phán.
Ai ngờ cô trực tiếp như vậy lại làm Lý Phán Phán bật cười, lau nước mắt, lúc này mới nói: "Tôi không yếu đuối như vậy, Tần Dật nhiều nhất cũng chỉ chơi đùa với Phó Viện thôi, người anh ấy muốn lấy nhất định là tôi." Lời này không biết là nói cho người khác nghe hay là tự an ủi chính mình, nhưng chuyện tình cảm ai có thể hoa tay múa chân thay người khác chứ, đặc biệt là dưới hoàn cảnh bản thân còn ốc không mang nổi mình ốc, Ninh Vân Hoan càng không muốn nhiều lời, cho nên chỉ cười cười không nói gì.
"Thật sự không ăn cơm cùng tôi hay sao?" Đôi mắt của Lý Phán Phán có chút đỏ hồng, nhưng vẫn cười giơ tay ra với Ninh Vân Hoan: "Tôi vẫn muốn kết bạn với cậu."
"Người muốn ăn cơm với Lý đại tiểu thư phỏng chừng có thể xếp thành hàng dài tới tận cổng trường, tôi thì không cần đâu, bạn trai tôi đã tới đón tôi rồi." Ninh Vân Hoan thấy Lý Phán Phán đã khôi phục sự bình tĩnh lúc trước, lúc này mới xách túi rời đi, Lý Phán Phán ở phía sau cười cười, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó: "Đợi chút Hoan Hoan, đúng rồi, mẹ chồng tương lai của tôi muốn tôi hỏi cậu, có hứng thú để bạn trai của cậu hợp tác với bà ấy, cùng nhau đối phó với học tỷ họ Cố hay không, tôi nghe bà ấy nói, hình như có tập đoàn tài chính nước ngoài đang giúp đỡ chị ta."
Vừa nghe thấy cái tên tập đoàn tài chính nước ngoài, Ninh Vân Hoan đột nhiên nghĩ tới một trong những nam nhân của Cố Doanh Tích trong tiểu thuyết, một quý tộc Anh có danh hiệu Nam tước, đồng thời kinh doanh một trang trại rượu nho quy mô lớn, trong tất cả những nam nhân của Cố Doanh Tích, hắn là người đàn ông ngoại quốc duy nhất, ở kiếp trước Ninh Vân Hoan không có dịp nhìn thấy nam chủ có năng lực X mạnh nhất của Cố Doanh Tích, nhưng không biết hiện tại Lý Phán Phán nhắc tới, người cứu Cố Doanh Tích đồng thời luôn đối đầu với Tần gia, có phải là Nam tước nước Anh Bruce Green trong truyện hay không.
"Tập đoàn tài chính nước ngoài?" Nhìn thấy Ninh Vân Hoan xem như có hứng thú đối với vấn đề này, Lý Phán Phán cũng gật đầu, thực ra trong lòng cô ta không muốn mẹ của Tần Dật - Chu Tố Tố sẽ đối phó với một người vô tội như Cố Doanh Tích, dù sao theo những gì cô ta điều tra, Cố Doanh Tích chẳng qua chỉ là một người có xuất thân bình thường thậm chí còn có chút đáng thương, mặc dù giữa ả ta và Tạ Trác Doãn có chút quan hệ, nhưng đó cũng không phải do ả cam tâm tình nguyện, thậm chí lần đầu tiên của ả còn bị Tạ Trác Doãn cưỡng bức, sau đó mặc dù bị người đàn ông đó bám lấy, nhưng với thân phận lúc đó của ả, muốn cự tuyệt công tử Tạ gia cũng không dễ.
Trong nhà ả còn có một người mẹ mắc bệnh nặng phải đổi thận, cùng với hai đứa em gái một đứa em trai, có thể nói Cố Doanh Tích hiện nay là người duy nhất trong gia đình có thể kiếm tiền, nếu như ả ta xảy ra chuyện gì, Cố gia sẽ gặp rắc rối, nhưng cô ta đã từng khuyên bảo Chu Tố Tố, Chu Tố Tố căn bản không để ý tới cô ta, ngược lại toàn tâm toàn ý đối phó với Cố Doanh Tích, may mà người Anh quốc kia không phải máu lạnh, cứu Cố Doanh Tích một mạng, nếu không e rằng bây giờ Cố Doanh Tích đã sớm bị chết rồi.
"Hoan Hoan, nếu như có thể, cậu cũng giúp chị ta một chút đi, chị ta cũng không dễ dàng gì............" Lý Phán Phán nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ, trong lòng Ninh Vân Hoan trầm xuống, cười cười, không đáp lại lời nói của cô ta, sau đó quay người rời đi.
Buổi chiều
Bởi vì còn để ý những chuyện kia, đối với việc chụp ảnh váy cưới Ninh Vân Hoan lại không quá kháng cự như trước đây, Lan Lăng Yến nhìn thấy vậy, chỉ bày ra bộ mặt như chưa nhìn thấy gì, sửa sang váy áo đã chọn lựa kỹ của cô, sau đó mới dẫn cô về công ty.
Nhân lúc Ninh Vân Hoan ngơ ngẩn, Lan Lăng Yến đã làm rõ sự tình Lý gia đại tiểu thư tìm Ninh Vân Hoan, đương nhiên cũng rõ ràng vì sao biểu tình của cô có chút thất thường, mặc dù anh cảm thấy kỳ quái đối với mức độ để ý Cố Doanh Tích của Ninh Vân Hoan, nhưng khi Lan Cửu nghĩ tới bình thường anh luôn xuất hiện trước mặt cô gái này, đồng thời sớm chiều ở chung với cô khi cô mang thai và trong một khoảng thời gian dài chung sống, nhưng cho tới tận bây giờ tại sao không có người phụ nữ khác nào để cô phải chú ý tới mức như vậy?
Mặc dù việc so sánh với Cố Doanh Tích làm anh cảm thấy mất giá trị của bản thân, nhưng trong lòng anh ngày càng khó chịu, dẫn tới việc anh không thèm để ý Cố Doanh Tích có chút thay đổi, làm cho anh nhìn ngày càng không thuận mắt.
Lúc này Cố Doanh Tích - người được hai người Ninh Vân Hoan nghĩ tới, lại tâm như nước đọng được Mộ gia nhị công tử Mộ Cẩn Ngôn cứu về, ả ta nghĩ tới cảm giác lúc bị những tên côn đồ kia cưỡng bức chạm vào, đã mấy lần sinh ra ý nghĩ muốn chết đi, nhưng Mộ gia đã cứu ả ta, Mộ gia nhị công tử tính tình như trẻ con của Mộ gia hình như sinhra hứng thú rất lớn đối với ả ta, Mộ gia xem ả ta là một thứ đồ chơi có thể dỗ dành Mộ nhị thiếu gia, tất nhiên không thể để ả ta chết đi, thời gian trôi qua từng ngày, Cố Doanh Tích hồi thần từ trong suy nghĩ bị ghét bỏ của ả, cảm xúc muốn tự tử của ả tất nhiên cũng nhạt dần.
Bình luận facebook