Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
Minh Tiểu Hạc vô cùng chật vật, cứ tưởng ra được khỏi rừng thì sẽ không làm sao nữa, ai ngờ nửa đường còn có người đối phó với hắn.
Tuy hắn có tật giật mình, nhưng rất chắc chắc chuyện vừa rồi sẽ không có ai biết. Cú đạp đó đúng là độc ác, nửa bên mặt hắn đau rát, nên không còn quan tâm được tiếng ồn ào phía sau nữa.
"Hạng đạo chích từ đâu đến, dám xông vào quân doanh? !" Thanh âm trầm thấp băng lãnh, khiến trong lòng Minh Tiểu Hạc bất giác phát lạnh.
Vừa rồi quá hoảng loạn nên hắn không để ý, bây giờ hắn đã nhận ra đây là giọng của Ngụy Lãnh Nghiêu? ! Đã muộn thế này rồi sao Ngụy Lãnh Nghiêu lại ở đây? Chẳng lẽ là vì Cố Khinh Âm?
Từ trước đến nay Minh Tiểu Hạc rất yêu quý sinh mệnh của mình, đầu óc hắn xoay chuyển tìm cách, rồi hắng họng nói: "Hiểu lầm, tướng quân, là hiểu lầm. . ."
Ai ngờ hắn chưa kịp nói xong, đã bị đá cho phát nữa, lần này Ngụy Lãnh Nghiêu dùng sức rất mạnh, thân thể Minh Tiểu Hạc rời khỏi mặt đất, quay mấy vòng trong không trung, rồi ngã phịch xuống cách đó một trượng.
Đầu Minh Tiểu Hạc ong ong, sao bay đầy trước mắt, mặt mày chết lặng không còn cảm giác. Đột nhiên có một dòng nước ngòn ngọt dâng lên trong yết hầu, hắn nôn ra một búng máu.
Minh Tiểu Hạc không nghĩ tới Ngụy Lãnh Nghiêu sẽ ra độc ác đến vậy. Hắn chống hai tay xuống nền đất, tóc tai bù xù miễn cưỡng ngồi dậy, ánh mắt mù mờ, khóe môi dính vết máu đỏ sẫm. "Tướng quân, là ta, là ta. . ." Hắn thều thào nói.
Trong lòng vừa giận dữ, vừa hoảng hốt, hắn không biết Ngụy Lãnh Nghiêu thật sự không nhận ra hắn, hay là cố ý giả vờ như không biết hay không, nên chỉ đành chậm rãi chỉnh trang lại, để lộ khuôn mặt tinh xảo tái nhợt.
Ngụy Lãnh Nghiêu đến gần hai bước, từ trên cao nhìn xuống, mày kiếm sắc bén, đôi mắt lạnh lùng tinh tương như mắt chim ưng.
Minh Tiểu Hạc bị hắn như vậy nhìn lại dâng lên cảm giác chột dạ, hỗn loạn, thêm chút nhục nhã và tức giận. Tim hắn đập nhanh, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, chỉ có dáng vẻ đau đớn yếu ớt.
"Minh đại nhân?" Một lát sau Ngụy Lãnh Nghiêu mới trầm giọng hỏi, giọng nói lãnh liệt, không một chút hơi ấm.
Nửa bên mặt của Minh Tiểu Hạc đã sưng lên, nói chuyện không còn lưu loát, "Đúng vậy, là hạ quan."
"Lúc này Minh đại nhân không ở trong doanh trướng nghỉ ngơi mà đến này chỗ hẻo lánh này làm gì?" Ngụy Lãnh Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn, khiến hắn xấu hổ đến nỗi hận không có cái lỗ nào để trốn.
Ngụy Lãnh Nghiêu quá quen thuộc với nơi đóng quân, tất nhiên biết nơi này có một đường khác để ra khỏi khu rừng. Hắn đã đợi sẵn ở chỗ này, không chắc chắn có thể bắt được, nhưng nếu Cố Khinh Âm gặp chuyện gì, từ nơi này có thể nghe được động tĩnh nhanh nhất, cũng có thể nhanh chóng đuổi theo người làm hại nàng.
Hắn nghĩ tới hai khả năng, một là Cố Khinh Âm gặp nạn trong rừng, sẽ thoát ra bằng con đường này, như vậy hắn có thể bảo vệ an toàn nàng rời khỏi; hai là có người khác sẽ chạy ra, như vậy không cần nói hắn cũng biết Cố Khinh Âm gặp chuyện gì. Mặc kệ thân phận thế nào, hắn nhất định phải cho kẻ đó nếm mùi đau khổ.
Minh Tiểu Hạc thấy Ngụy Lãnh Nghiêu nhận ra mình, bèn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất da thịt không cần chịu khổ nữa. Hắn vội hỏi: "Vâng, vừa rồi ở trong doanh trướng, hạ quan uống nhiều quá, thấy không khoẻ nên ra ngoài cho thoáng khí. Không ngờ cứ đi mãi lại mất phương hướng, lạc trong rừng, lượn lờ mãi mới tìm được đường ra."
"Thì ra là thế." Ngụy Lãnh Nghiêu hé môi nói: "Cách nơi này vài dặm là sân huấn luyện tuyệt mật. Minh đại nhân không cẩn thận gì cẩ."
Minh Tiểu Hạc âm thầm cắn chặt răng, nói giọng khàn khàn: "Tướng quân nói phải, là hạ quan lỗ mãng."
Ngụy Lãnh Nghiêu lại lạnh lùng liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Nếu Minh đại nhân không thắng được rượu chè, lần sau chớ mê rượu." Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi.
Minh Tiểu Hạc ngồi im tại chỗ, cả người phát run, ánh mắt âm u. Vốn dĩ hắn muốn mượn sức Ngụy Lãnh Nghiêu, nhưng nay Ngụy Lãnh Nghiêu đã có phòng bị, càng không nói đến tín nhiệm, hắn phải mau chóng tìm ra kế sách vẹn toàn mới được.
Về phần Cố Khinh Âm, ngày đầu tiên đến đây đã bị hoảng sợ, nàng nằm trong doanh trướng hồi lâu mới mơ hồ thiếp đi. Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, phía trước hiện ra một đôi mắt như ngọc đen, trong đôi mắt ấy không còn sự châm chọc khiêu khích ác ý, mà chỉ còn lại bình tĩnh ngóng trông, và giọng nói hỏi han thân thiết: "Đừng cậy mạnh, nàng không biết mệt sao?" Ngữ điệu của người đó rất điềm đạm: "Đến bên ta, ta sẽ che chở cho nàng."
Năm lần bảy lần đều là ngữ điệu đó, cùng một câu nói đó, nàng giật mình tỉnh dậy, nhìn sắc trời bên ngoài doanh trướng, mặt trời đã ló rạng.
Hai ngày sau, Cố Khinh Âm khiến mình hoàn toàn vùi đầu vào sự vụ tuần tra, không có khắc nào rảnh rỗi. Mỗi khi Hàn Cẩm Khanh đến, nàng liền đứng dậy, đoan chính hành lễ, rồi lại vội vã rời đi.
Đến ngày thứ năm đi tập nghị, Cố Khinh Âm nhìn quanh bốn phía, nói với Minh Tiểu Hạc: "Đại nhân, này năm ngày trong lúc tuần tra, có thể có phái người kiểm tra hồ sơ trưng binh (gọi đi lính) không?"
Tuy hắn có tật giật mình, nhưng rất chắc chắc chuyện vừa rồi sẽ không có ai biết. Cú đạp đó đúng là độc ác, nửa bên mặt hắn đau rát, nên không còn quan tâm được tiếng ồn ào phía sau nữa.
"Hạng đạo chích từ đâu đến, dám xông vào quân doanh? !" Thanh âm trầm thấp băng lãnh, khiến trong lòng Minh Tiểu Hạc bất giác phát lạnh.
Vừa rồi quá hoảng loạn nên hắn không để ý, bây giờ hắn đã nhận ra đây là giọng của Ngụy Lãnh Nghiêu? ! Đã muộn thế này rồi sao Ngụy Lãnh Nghiêu lại ở đây? Chẳng lẽ là vì Cố Khinh Âm?
Từ trước đến nay Minh Tiểu Hạc rất yêu quý sinh mệnh của mình, đầu óc hắn xoay chuyển tìm cách, rồi hắng họng nói: "Hiểu lầm, tướng quân, là hiểu lầm. . ."
Ai ngờ hắn chưa kịp nói xong, đã bị đá cho phát nữa, lần này Ngụy Lãnh Nghiêu dùng sức rất mạnh, thân thể Minh Tiểu Hạc rời khỏi mặt đất, quay mấy vòng trong không trung, rồi ngã phịch xuống cách đó một trượng.
Đầu Minh Tiểu Hạc ong ong, sao bay đầy trước mắt, mặt mày chết lặng không còn cảm giác. Đột nhiên có một dòng nước ngòn ngọt dâng lên trong yết hầu, hắn nôn ra một búng máu.
Minh Tiểu Hạc không nghĩ tới Ngụy Lãnh Nghiêu sẽ ra độc ác đến vậy. Hắn chống hai tay xuống nền đất, tóc tai bù xù miễn cưỡng ngồi dậy, ánh mắt mù mờ, khóe môi dính vết máu đỏ sẫm. "Tướng quân, là ta, là ta. . ." Hắn thều thào nói.
Trong lòng vừa giận dữ, vừa hoảng hốt, hắn không biết Ngụy Lãnh Nghiêu thật sự không nhận ra hắn, hay là cố ý giả vờ như không biết hay không, nên chỉ đành chậm rãi chỉnh trang lại, để lộ khuôn mặt tinh xảo tái nhợt.
Ngụy Lãnh Nghiêu đến gần hai bước, từ trên cao nhìn xuống, mày kiếm sắc bén, đôi mắt lạnh lùng tinh tương như mắt chim ưng.
Minh Tiểu Hạc bị hắn như vậy nhìn lại dâng lên cảm giác chột dạ, hỗn loạn, thêm chút nhục nhã và tức giận. Tim hắn đập nhanh, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, chỉ có dáng vẻ đau đớn yếu ớt.
"Minh đại nhân?" Một lát sau Ngụy Lãnh Nghiêu mới trầm giọng hỏi, giọng nói lãnh liệt, không một chút hơi ấm.
Nửa bên mặt của Minh Tiểu Hạc đã sưng lên, nói chuyện không còn lưu loát, "Đúng vậy, là hạ quan."
"Lúc này Minh đại nhân không ở trong doanh trướng nghỉ ngơi mà đến này chỗ hẻo lánh này làm gì?" Ngụy Lãnh Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn, khiến hắn xấu hổ đến nỗi hận không có cái lỗ nào để trốn.
Ngụy Lãnh Nghiêu quá quen thuộc với nơi đóng quân, tất nhiên biết nơi này có một đường khác để ra khỏi khu rừng. Hắn đã đợi sẵn ở chỗ này, không chắc chắn có thể bắt được, nhưng nếu Cố Khinh Âm gặp chuyện gì, từ nơi này có thể nghe được động tĩnh nhanh nhất, cũng có thể nhanh chóng đuổi theo người làm hại nàng.
Hắn nghĩ tới hai khả năng, một là Cố Khinh Âm gặp nạn trong rừng, sẽ thoát ra bằng con đường này, như vậy hắn có thể bảo vệ an toàn nàng rời khỏi; hai là có người khác sẽ chạy ra, như vậy không cần nói hắn cũng biết Cố Khinh Âm gặp chuyện gì. Mặc kệ thân phận thế nào, hắn nhất định phải cho kẻ đó nếm mùi đau khổ.
Minh Tiểu Hạc thấy Ngụy Lãnh Nghiêu nhận ra mình, bèn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất da thịt không cần chịu khổ nữa. Hắn vội hỏi: "Vâng, vừa rồi ở trong doanh trướng, hạ quan uống nhiều quá, thấy không khoẻ nên ra ngoài cho thoáng khí. Không ngờ cứ đi mãi lại mất phương hướng, lạc trong rừng, lượn lờ mãi mới tìm được đường ra."
"Thì ra là thế." Ngụy Lãnh Nghiêu hé môi nói: "Cách nơi này vài dặm là sân huấn luyện tuyệt mật. Minh đại nhân không cẩn thận gì cẩ."
Minh Tiểu Hạc âm thầm cắn chặt răng, nói giọng khàn khàn: "Tướng quân nói phải, là hạ quan lỗ mãng."
Ngụy Lãnh Nghiêu lại lạnh lùng liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Nếu Minh đại nhân không thắng được rượu chè, lần sau chớ mê rượu." Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi.
Minh Tiểu Hạc ngồi im tại chỗ, cả người phát run, ánh mắt âm u. Vốn dĩ hắn muốn mượn sức Ngụy Lãnh Nghiêu, nhưng nay Ngụy Lãnh Nghiêu đã có phòng bị, càng không nói đến tín nhiệm, hắn phải mau chóng tìm ra kế sách vẹn toàn mới được.
Về phần Cố Khinh Âm, ngày đầu tiên đến đây đã bị hoảng sợ, nàng nằm trong doanh trướng hồi lâu mới mơ hồ thiếp đi. Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, phía trước hiện ra một đôi mắt như ngọc đen, trong đôi mắt ấy không còn sự châm chọc khiêu khích ác ý, mà chỉ còn lại bình tĩnh ngóng trông, và giọng nói hỏi han thân thiết: "Đừng cậy mạnh, nàng không biết mệt sao?" Ngữ điệu của người đó rất điềm đạm: "Đến bên ta, ta sẽ che chở cho nàng."
Năm lần bảy lần đều là ngữ điệu đó, cùng một câu nói đó, nàng giật mình tỉnh dậy, nhìn sắc trời bên ngoài doanh trướng, mặt trời đã ló rạng.
Hai ngày sau, Cố Khinh Âm khiến mình hoàn toàn vùi đầu vào sự vụ tuần tra, không có khắc nào rảnh rỗi. Mỗi khi Hàn Cẩm Khanh đến, nàng liền đứng dậy, đoan chính hành lễ, rồi lại vội vã rời đi.
Đến ngày thứ năm đi tập nghị, Cố Khinh Âm nhìn quanh bốn phía, nói với Minh Tiểu Hạc: "Đại nhân, này năm ngày trong lúc tuần tra, có thể có phái người kiểm tra hồ sơ trưng binh (gọi đi lính) không?"
Bình luận facebook