Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Nam tử mặc bộ xiêm áo bằng vải thô, bước lên bậc đá tam cấp, cầm chiếc vòng bằng đồng gắn trong miệng con sư tử gõ mạnh vào cánh cổng sơn son đỏ thắm.
Một gã sai vặt áo xanh đi ra mở cửa, đưa nam tử xuyên qua hành lang quanh co, vòng qua tường cao, có một thị nữ dung mạo thanh tú bước ra đón chào, tiếp tục dẫn nam tử đó về phía trước. Hai người đi qua đình đài lầu các, núi giả kỳ thạch, mất thời gian tầm nửa chén trà nhỏ thì đến bên ngoài một nhà thuỷ tạ. Trong nhà thuỷ tạ, lụa mỏng lay động, hương mai thoang thoảng, mơ hồ có thể thấy hai bóng người, một ngồi một nằm.
Thị nữ bảo y đứng chờ trên thềm đá ngoài hành lang, còn mình đi vào thông truyền. Một lát sau, có một người đi nhanh ra ngoài, y hơi ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn lướt qua. Người tới mặc áo gấm màu xanh lam sẫm, mày kiếm mắt sáng, mắt sắc u lam, tóc mượt như nhung búi lên một nữa, một nửa rối tung ở sau người, thần sắc nhàn nhạt, quanh thân đều là hơi thở băng lãnh.
Trong nhà thuỷ tạ, từng dải lụa tung bay, mỏng manh như sương khói, có một tiếng nói lười biếng vang lên, "Ngươi có thể đánh cuộc một keo, ta, hoặc là Thượng Quan Dung Khâm."
Người mặc áo xanh vẫn không dừng bước, theo thị nữ đi ra ngoài.
Nam tử vẫn đứng ở đó cho đến khi tiếng lười biếng nói lại truyền đến, "Tôn Thượng Hằng? Cho hắn vào." Có thị nữ xốc màn lụa lên, cung kính mời y vào.
Tôn Thượng Hằng đi từng bước, cúi đầu đi vào trong nhà thuỷ tạ, khom mình hành lễ: "Hạ quan bái kiến tướng gia."
Hàn Cẩm Khanh nghiêng tựa vào giường dài, nhận ly rượu do thị nữ dâng lên nhấp nhẹ một ngụm, mắt phượng híp lại, vẻ mặt lười biếng hờ hững, ánh mắt xẹt qua qua mặt Tôn thượng Hằng, "Có gì muốn nói?"
Tôn Thượng Hằng tiến lên một bước, chắp tay nói: "Hạ quan cả gan đoán, có phải tướng gia muốn hỏi chuyện Cố Đức Minh bị áp giải vào thiên lao của Đại Lý tự?"
Hàn Cẩm Khanh thản nhiên nhìn hoa văn trên cốc rượu, không đáp một từ.
"Bẩm tướng gia, hạ quan chỉ nhắc nhở cho Nguyễn Hạo Chi một chút manh mối giữa Cố phủ với tướng gia bà Kỷ tướng quân, cùng với giao tình giữa Cố Đức Minh ở Hàn Lâm Viện và Thượng Quan Dung Khâm, để Nguyễn Hạo Chi tìm thời cơ bẩm báo với Giang Lăng vương. Còn vì sao Cố Đức Minh lại vào Đại Lý tự, hạ quan cũng không biết." Tạm dừng một lát, y lại nói: "Nếu có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng cũng khó biết được."
Hàn Cẩm Khanh buông ly rượu, mắt sáng quắc nhìn hắn, "Bản tướng chỉ cần Giang Lăng vương bất hòa với Cố Đức Minh, nay Cố Đức Minh lại phải vào Đại Lý tự, Tôn đại nhân, đây là cớ gì??"
Tôn Thượng Hằng hiểu ra ngay, lập tức hai quỳ xuống, run giọng nói: "Tướng gia, hạ quan quả thật không biết nguyên nhân, tất cả đều do Nguyễn Hạo Chi ra mặt, có lẽ hắn ta …"
Hàn Cẩm Khanh ngắt lời y: "Tôn đại nhân, một Nguyễn Hạo Chi mà ngươi còn không thể nắm trong tay, là muốn bản tướng nghi ngờ năng lực của ngươi?""Hạ quan sẽ đi thăm dò, " Trái tim của Tôn Thượng Hằng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, "chắc chắn sẽ cho tướng gia một câu trả lời thỏa đáng."
"Điều tra rõ mối quan hệ sâu xa của Nguyễn Hạo Chi và Cố Đức Minh trước." Hàn Cẩm Khanh chậm rãi nhai quả hạnh mà thị nữ dâng lên, "Bên Giang Lăng vương, nên làm gì cứ tiếp tục làm."
Tôn Thượng Hằng vâng vâng dạ dạ.
Ngày mười lăm tháng ba, Lại bộ Thị Lang Trương Cảnh Xuân nhân bị nghi mua bán chức quan, bị Đại Lý giải vào thiên lao hậu thẩm. Các quan trong triều nhất thời thần hồn nát thần tính, đặc biệt là phe phái của giang Lăng vương, liên tiếp hai quan to ngã ngựa, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.
Cố phủ.
Cố Khinh Luật bắt gặp Cố Khinh Âm ở thư phòng, nói: "Thứ phụ thân lưu lại, huynh đã giao cho Thượng Quan Dung Khâm, muội không cần tìm nữa."
"Muội không, " Cố Khinh Âm nghe vậy vội đứng lên, dù sao phụ thân chưa từng chính miệng nói với nàng về vật đó, chỉ là lần trước nàng vô tình nhìn thấy mà thôi, "Muội chỉ đến đây ngồi thôi."
Cố Khinh Luật than nhẹ một tiếng, sao hắn lại không biết tâm tư của muội muội, nhưng nay bọn họ chỉ có thể chờ đợi, "Yên tâm, huynh sẽ nghĩ biện pháp." Hắn dịu dàng xoa đầu muội muội như khi còn nhỏ.
"Trương Cảnh Xuân xảy ra chuyện, với phụ thân lại là chuyện có lợi, mọi đề tài trong triều lời đều hướng về Giang Lăng vương. Có người nói ông ta không biết nhìn người, lòng nghi ngờ quá nặng, cũng có người nói dã tâm của ông ta quá rõ ràng." Cố Khinh Luật hừ nhẹ một tiếng, "Nhiếp chính vương và Thượng Quan Dung Khâm tuyệt sẽ không bàng quan đứng nhìn, chúng ta yên lặng chờ xem."
Cố Khinh Âm gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy mình thật vô dụng.
Ngoài cửa có gã sai vặt vội vàng đến báo lại, Ninh thái y ở Thái y viện đến.
Mấy ngày gần đây Cố mẫu nhiễm phong hàn, thường bị sốt, nhịn mấy ngày, vẫn phải bảo Cố Khinh Luật sai người vào cung mời thái y.
Lúc Cố Khinh Âm đến, Ninh Phi Nhiên đang châm cứu cho Cố mẫu, ngồi ngay ngắn, tóc đen nhánh, da óng ánh như thạch, ngũ quan thanh tú, lông mi rung rung như cánh bướm. Hắn bỗng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của nàng, nên không kìm được khẽ cong môi cười.
Một gã sai vặt áo xanh đi ra mở cửa, đưa nam tử xuyên qua hành lang quanh co, vòng qua tường cao, có một thị nữ dung mạo thanh tú bước ra đón chào, tiếp tục dẫn nam tử đó về phía trước. Hai người đi qua đình đài lầu các, núi giả kỳ thạch, mất thời gian tầm nửa chén trà nhỏ thì đến bên ngoài một nhà thuỷ tạ. Trong nhà thuỷ tạ, lụa mỏng lay động, hương mai thoang thoảng, mơ hồ có thể thấy hai bóng người, một ngồi một nằm.
Thị nữ bảo y đứng chờ trên thềm đá ngoài hành lang, còn mình đi vào thông truyền. Một lát sau, có một người đi nhanh ra ngoài, y hơi ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn lướt qua. Người tới mặc áo gấm màu xanh lam sẫm, mày kiếm mắt sáng, mắt sắc u lam, tóc mượt như nhung búi lên một nữa, một nửa rối tung ở sau người, thần sắc nhàn nhạt, quanh thân đều là hơi thở băng lãnh.
Trong nhà thuỷ tạ, từng dải lụa tung bay, mỏng manh như sương khói, có một tiếng nói lười biếng vang lên, "Ngươi có thể đánh cuộc một keo, ta, hoặc là Thượng Quan Dung Khâm."
Người mặc áo xanh vẫn không dừng bước, theo thị nữ đi ra ngoài.
Nam tử vẫn đứng ở đó cho đến khi tiếng lười biếng nói lại truyền đến, "Tôn Thượng Hằng? Cho hắn vào." Có thị nữ xốc màn lụa lên, cung kính mời y vào.
Tôn Thượng Hằng đi từng bước, cúi đầu đi vào trong nhà thuỷ tạ, khom mình hành lễ: "Hạ quan bái kiến tướng gia."
Hàn Cẩm Khanh nghiêng tựa vào giường dài, nhận ly rượu do thị nữ dâng lên nhấp nhẹ một ngụm, mắt phượng híp lại, vẻ mặt lười biếng hờ hững, ánh mắt xẹt qua qua mặt Tôn thượng Hằng, "Có gì muốn nói?"
Tôn Thượng Hằng tiến lên một bước, chắp tay nói: "Hạ quan cả gan đoán, có phải tướng gia muốn hỏi chuyện Cố Đức Minh bị áp giải vào thiên lao của Đại Lý tự?"
Hàn Cẩm Khanh thản nhiên nhìn hoa văn trên cốc rượu, không đáp một từ.
"Bẩm tướng gia, hạ quan chỉ nhắc nhở cho Nguyễn Hạo Chi một chút manh mối giữa Cố phủ với tướng gia bà Kỷ tướng quân, cùng với giao tình giữa Cố Đức Minh ở Hàn Lâm Viện và Thượng Quan Dung Khâm, để Nguyễn Hạo Chi tìm thời cơ bẩm báo với Giang Lăng vương. Còn vì sao Cố Đức Minh lại vào Đại Lý tự, hạ quan cũng không biết." Tạm dừng một lát, y lại nói: "Nếu có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng cũng khó biết được."
Hàn Cẩm Khanh buông ly rượu, mắt sáng quắc nhìn hắn, "Bản tướng chỉ cần Giang Lăng vương bất hòa với Cố Đức Minh, nay Cố Đức Minh lại phải vào Đại Lý tự, Tôn đại nhân, đây là cớ gì??"
Tôn Thượng Hằng hiểu ra ngay, lập tức hai quỳ xuống, run giọng nói: "Tướng gia, hạ quan quả thật không biết nguyên nhân, tất cả đều do Nguyễn Hạo Chi ra mặt, có lẽ hắn ta …"
Hàn Cẩm Khanh ngắt lời y: "Tôn đại nhân, một Nguyễn Hạo Chi mà ngươi còn không thể nắm trong tay, là muốn bản tướng nghi ngờ năng lực của ngươi?""Hạ quan sẽ đi thăm dò, " Trái tim của Tôn Thượng Hằng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, "chắc chắn sẽ cho tướng gia một câu trả lời thỏa đáng."
"Điều tra rõ mối quan hệ sâu xa của Nguyễn Hạo Chi và Cố Đức Minh trước." Hàn Cẩm Khanh chậm rãi nhai quả hạnh mà thị nữ dâng lên, "Bên Giang Lăng vương, nên làm gì cứ tiếp tục làm."
Tôn Thượng Hằng vâng vâng dạ dạ.
Ngày mười lăm tháng ba, Lại bộ Thị Lang Trương Cảnh Xuân nhân bị nghi mua bán chức quan, bị Đại Lý giải vào thiên lao hậu thẩm. Các quan trong triều nhất thời thần hồn nát thần tính, đặc biệt là phe phái của giang Lăng vương, liên tiếp hai quan to ngã ngựa, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.
Cố phủ.
Cố Khinh Luật bắt gặp Cố Khinh Âm ở thư phòng, nói: "Thứ phụ thân lưu lại, huynh đã giao cho Thượng Quan Dung Khâm, muội không cần tìm nữa."
"Muội không, " Cố Khinh Âm nghe vậy vội đứng lên, dù sao phụ thân chưa từng chính miệng nói với nàng về vật đó, chỉ là lần trước nàng vô tình nhìn thấy mà thôi, "Muội chỉ đến đây ngồi thôi."
Cố Khinh Luật than nhẹ một tiếng, sao hắn lại không biết tâm tư của muội muội, nhưng nay bọn họ chỉ có thể chờ đợi, "Yên tâm, huynh sẽ nghĩ biện pháp." Hắn dịu dàng xoa đầu muội muội như khi còn nhỏ.
"Trương Cảnh Xuân xảy ra chuyện, với phụ thân lại là chuyện có lợi, mọi đề tài trong triều lời đều hướng về Giang Lăng vương. Có người nói ông ta không biết nhìn người, lòng nghi ngờ quá nặng, cũng có người nói dã tâm của ông ta quá rõ ràng." Cố Khinh Luật hừ nhẹ một tiếng, "Nhiếp chính vương và Thượng Quan Dung Khâm tuyệt sẽ không bàng quan đứng nhìn, chúng ta yên lặng chờ xem."
Cố Khinh Âm gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy mình thật vô dụng.
Ngoài cửa có gã sai vặt vội vàng đến báo lại, Ninh thái y ở Thái y viện đến.
Mấy ngày gần đây Cố mẫu nhiễm phong hàn, thường bị sốt, nhịn mấy ngày, vẫn phải bảo Cố Khinh Luật sai người vào cung mời thái y.
Lúc Cố Khinh Âm đến, Ninh Phi Nhiên đang châm cứu cho Cố mẫu, ngồi ngay ngắn, tóc đen nhánh, da óng ánh như thạch, ngũ quan thanh tú, lông mi rung rung như cánh bướm. Hắn bỗng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của nàng, nên không kìm được khẽ cong môi cười.
Bình luận facebook