Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254
"Đừng có ý định thoát khỏi ta, nàng trốn không thoát đâu."
Cố Khinh Âm cảm thấy mình vừa có một giấc mơ rất dài, câu nói này như một câu thần chú lặp đi lặp lại trong mơ, cho đến khi nàng chạy trốn tới một vách núi, thả người nhảy xuống......
Nàng giật mình tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt thật lạ lẫm, màn tơ tầng tầng lớp lớp, khung giường bằng gỗ tử đàn khắc hoa, hai bên giường treo một đôi kim câu tinh xảo, trong không khí tràn ngập mùi Long Tiên Hương quen thuộc.
Nàng ngồi dậy, tình cảnh đêm qua nhanh chóng hiện về trong đầu.
Sau khi nói câu đó, Hàn Cẩm Khanh đã buông tha cho nàng, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ ánh mắt sâu tựa biển cả lúc hắn quay người rời đi. Khi đó cả thể xác và tinh thần của nàng đều mệt mỏi, thế là mơ mơ màng màng ngủ luôn trên giường hắn.
Nàng nhắm mắt lại, thân thể khẽ run lên, không muốn nghĩ nhiều nữa. Nàng thử co chân lại, hình như không còn đau như trước lúc ngủ nữa.
Có người khẽ gõ cửa phòng, thị tỳ bưng đồ ăn tiến vào, hỏi: "Cố đại nhân có cần nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt không??"
Cố Khinh Âm thật sự không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, nên nói hai ba câu đuổi thị tỳ ra ngoài. Nàng tự rửa mặt chải đầu, uống hai bát cháo trắng, thấy bên cạnh đặt một chén thuốc, cũng bưng lên uống nốt.
Nàng biết thân thể mình không sao, nên chuyện lo lắng duy nhất lúc này là Hàn Cẩm Khanh có chịu thả nàng đi không.
Đi ra ngoài, kéo cửa phòng ra, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, không khí trong lành phả vào mặt, nàng hít sâu hai cái, thấy một người đang bước ngoài hành lang.
"Cố đại nhân, tướng gia phân phó tiểu nhân đưa ngài hồi phủ." Sở Phong cười nhẹ nhàng, cung kính nói.
Trong lòng Cố Khinh Âm khẽ động, chuyện này đúng là không thể tốt hơn, nàng cũng không muốn đến gặp Hàn Cẩm Khanh để chào tạm biệt.
Nàng cứ thấy Sở Phong có điểm kỳ quặc, bèn dò xét hắn vài lần từ trên xuống dưới, thấy trong tay y còn cầm mấy cái bọc giấy, liền hỏi: "Đây là?"
"Là thuốc do đầy tớ đi bốc dựa theo đơn của Lục đại phu, Cố đại nhân chỉ cần mang về, mỗi ngày uống một thang là được." Sở Phong đáp.
"Còn cả thuốc trị thương đắp ngoài, " Sở Phong lại lấy từ tay áo ra một cái bình nhỏ màu xanh đậm, "Tướng gia dặn tiểu nhân giao cái này cho Cố đại nhân, nói......"
"Hắn nói gì?" Cố Khinh Âm thấy y ấp a ấp úng, buộc phải truy vấn.
Sở Phong hắng giọng: "Tướng gia nói thuốc này được chuẩn bị sẵn cho Cố đại nhân, thoa lên những vết trầy da bầm tím trên người, nếu không còn cứ hỏi tướng gia là được. Tóm lại là đừng để tướng gia tiếp tục trông thấy nữa."
Sắc mặt Cố Khinh Âm biến đổi mấy lần, nhưng vẫn nhận bình thuốc trong tay Sở Phong, "Ngươi thay ta tạ ơn tướng gia, thuận tiện chuyển lời đến hắn, những việc nhỏ nhặt của bổn quan không dám tiếp tục phiền hắn hao tâm tốn sức bận tâm."
Thuốc rất tốt, bây giờ nàng bước đi không còn thấy đau nhói nữa, về phần Hàn Cẩm Khanh...... Nàng cắn môi, tốt nhất là không nên suy nghĩ nhiều.
Vẻ mặt Sở Phong hơi kỳ quái, chỉ khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Đã có xe ngựa chờ trước cửa, Sở Phong đỡ Cố Khinh Âm lên xe, nói hai câu với xa phu, xa phu đang định giục ngựa đi, Cố Khinh Âm từ trong xe nhô đầu ra, "Khoan đã, ngươi vừa nói sẽ đưa ta hồi phủ ư?"
"Bẩm đại nhân, tướng gia phân phó như vậy." Sở Phong trả lời đâu ra đấy.
"Bất kể là phân phó của ai, bây giờ bổn quan phải đến hành quán." Cố Khinh Âm nhìn thẳng Sở Phong.
Trán Sở Phong đổ mồ hôi, "Cố đại nhân, tướng gia đã bảo tiểu nhân đưa ngài hồi phủ, tiểu nhân không thể làm ngược lại."
"Việc tuần tra Công bộ vẫn chưa chấm dứt, bổn quan không thể tự tiện rời khỏi hành quán." Cố Khinh Âm lớn tiếng hơn.
Sở Phong tiến lên một bước, nhẹ giọng: "Đại nhân đừng trách tiểu nhân lắm lời, tướng gia đã tiếp nhận vụ án điều tra Công bộ, ngài bảo đại nhân hồi phủ, tuyệt đối sẽ không làm khó đại nhân."
Cố Khinh Âm trầm ngâm chốc lát, nhìn một chút Sở Phong, rồi mới lui về trong xe.
Lúc này, làm việc cẩn thận luôn không sai, bây giờ vẫn còn ở trước cửa tướng phủ, Hàn Cẩm Khanh đã sắp xếp, chắc chắn sẽ không để nàng tùy ý thay đổi lộ trình. Nếu nàng tiếp tục kiên trì, chỉ có khiến mình không thoải mái mà thôi.
Thánh chỉ đã hạ, hắn muốn tham dự thì tùy hắn, nàng lưu tâm quan sát tình hình là được. Hơn nữa cũng đã lâu nàng không hồi phủ, không biết mẫu thân thế nào, quả thật cũng hơi nhớ người, về một chút cũng tốt.
Nhiều khi, chỉ cần không phải trực tiếp đối mặt với Hàn Cẩm Khanh, Cố Khinh Âm vẫn là người rất lý trí.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 250: Sắp xếp của hắn
"Đừng có ý định thoát khỏi ta, nàng trốn không thoát đâu."
Cố Khinh Âm cảm thấy mình vừa có một giấc mơ rất dài, câu nói này như một câu thần chú lặp đi lặp lại trong mơ, cho đến khi nàng chạy trốn tới một vách núi, thả người nhảy xuống......
Nàng giật mình tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt thật lạ lẫm, màn tơ tầng tầng lớp lớp, khung giường bằng gỗ tử đàn khắc hoa, hai bên giường treo một đôi kim câu tinh xảo, trong không khí tràn ngập mùi Long Tiên Hương quen thuộc.
Nàng ngồi dậy, tình cảnh đêm qua nhanh chóng hiện về trong đầu.
Sau khi nói câu đó, Hàn Cẩm Khanh đã buông tha cho nàng, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ ánh mắt sâu tựa biển cả lúc hắn quay người rời đi. Khi đó cả thể xác và tinh thần của nàng đều mệt mỏi, thế là mơ mơ màng màng ngủ luôn trên giường hắn.
Nàng nhắm mắt lại, thân thể khẽ run lên, không muốn nghĩ nhiều nữa. Nàng thử co chân lại, hình như không còn đau như trước lúc ngủ nữa.
Có người khẽ gõ cửa phòng, thị tỳ bưng đồ ăn tiến vào, hỏi: "Cố đại nhân có cần nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt không??"
Cố Khinh Âm thật sự không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, nên nói hai ba câu đuổi thị tỳ ra ngoài. Nàng tự rửa mặt chải đầu, uống hai bát cháo trắng, thấy bên cạnh đặt một chén thuốc, cũng bưng lên uống nốt.
Nàng biết thân thể mình không sao, nên chuyện lo lắng duy nhất lúc này là Hàn Cẩm Khanh có chịu thả nàng đi không.
Đi ra ngoài, kéo cửa phòng ra, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, không khí trong lành phả vào mặt, nàng hít sâu hai cái, thấy một người đang bước ngoài hành lang.
"Cố đại nhân, tướng gia phân phó tiểu nhân đưa ngài hồi phủ." Sở Phong cười nhẹ nhàng, cung kính nói.
Trong lòng Cố Khinh Âm khẽ động, chuyện này đúng là không thể tốt hơn, nàng cũng không muốn đến gặp Hàn Cẩm Khanh để chào tạm biệt.
Nàng cứ thấy Sở Phong có điểm kỳ quặc, bèn dò xét hắn vài lần từ trên xuống dưới, thấy trong tay y còn cầm mấy cái bọc giấy, liền hỏi: "Đây là?"
"Là thuốc do đầy tớ đi bốc dựa theo đơn của Lục đại phu, Cố đại nhân chỉ cần mang về, mỗi ngày uống một thang là được." Sở Phong đáp.
"Còn cả thuốc trị thương đắp ngoài, " Sở Phong lại lấy từ tay áo ra một cái bình nhỏ màu xanh đậm, "Tướng gia dặn tiểu nhân giao cái này cho Cố đại nhân, nói......"
"Hắn nói gì?" Cố Khinh Âm thấy y ấp a ấp úng, buộc phải truy vấn.
Sở Phong hắng giọng: "Tướng gia nói thuốc này được chuẩn bị sẵn cho Cố đại nhân, thoa lên những vết trầy da bầm tím trên người, nếu không còn cứ hỏi tướng gia là được. Tóm lại là đừng để tướng gia tiếp tục trông thấy nữa."
Sắc mặt Cố Khinh Âm biến đổi mấy lần, nhưng vẫn nhận bình thuốc trong tay Sở Phong, "Ngươi thay ta tạ ơn tướng gia, thuận tiện chuyển lời đến hắn, những việc nhỏ nhặt của bổn quan không dám tiếp tục phiền hắn hao tâm tốn sức bận tâm."
Thuốc rất tốt, bây giờ nàng bước đi không còn thấy đau nhói nữa, về phần Hàn Cẩm Khanh...... Nàng cắn môi, tốt nhất là không nên suy nghĩ nhiều.
Vẻ mặt Sở Phong hơi kỳ quái, chỉ khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Đã có xe ngựa chờ trước cửa, Sở Phong đỡ Cố Khinh Âm lên xe, nói hai câu với xa phu, xa phu đang định giục ngựa đi, Cố Khinh Âm từ trong xe nhô đầu ra, "Khoan đã, ngươi vừa nói sẽ đưa ta hồi phủ ư?"
"Bẩm đại nhân, tướng gia phân phó như vậy." Sở Phong trả lời đâu ra đấy.
"Bất kể là phân phó của ai, bây giờ bổn quan phải đến hành quán." Cố Khinh Âm nhìn thẳng Sở Phong.
Trán Sở Phong đổ mồ hôi, "Cố đại nhân, tướng gia đã bảo tiểu nhân đưa ngài hồi phủ, tiểu nhân không thể làm ngược lại."
"Việc tuần tra Công bộ vẫn chưa chấm dứt, bổn quan không thể tự tiện rời khỏi hành quán." Cố Khinh Âm lớn tiếng hơn.
Sở Phong tiến lên một bước, nhẹ giọng: "Đại nhân đừng trách tiểu nhân lắm lời, tướng gia đã tiếp nhận vụ án điều tra Công bộ, ngài bảo đại nhân hồi phủ, tuyệt đối sẽ không làm khó đại nhân."
Cố Khinh Âm trầm ngâm chốc lát, nhìn một chút Sở Phong, rồi mới lui về trong xe.
Lúc này, làm việc cẩn thận luôn không sai, bây giờ vẫn còn ở trước cửa tướng phủ, Hàn Cẩm Khanh đã sắp xếp, chắc chắn sẽ không để nàng tùy ý thay đổi lộ trình. Nếu nàng tiếp tục kiên trì, chỉ có khiến mình không thoải mái mà thôi.
Thánh chỉ đã hạ, hắn muốn tham dự thì tùy hắn, nàng lưu tâm quan sát tình hình là được. Hơn nữa cũng đã lâu nàng không hồi phủ, không biết mẫu thân thế nào, quả thật cũng hơi nhớ người, về một chút cũng tốt.
Nhiều khi, chỉ cần không phải trực tiếp đối mặt với Hàn Cẩm Khanh, Cố Khinh Âm vẫn là người rất lý trí.
Cố Khinh Âm cảm thấy mình vừa có một giấc mơ rất dài, câu nói này như một câu thần chú lặp đi lặp lại trong mơ, cho đến khi nàng chạy trốn tới một vách núi, thả người nhảy xuống......
Nàng giật mình tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt thật lạ lẫm, màn tơ tầng tầng lớp lớp, khung giường bằng gỗ tử đàn khắc hoa, hai bên giường treo một đôi kim câu tinh xảo, trong không khí tràn ngập mùi Long Tiên Hương quen thuộc.
Nàng ngồi dậy, tình cảnh đêm qua nhanh chóng hiện về trong đầu.
Sau khi nói câu đó, Hàn Cẩm Khanh đã buông tha cho nàng, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ ánh mắt sâu tựa biển cả lúc hắn quay người rời đi. Khi đó cả thể xác và tinh thần của nàng đều mệt mỏi, thế là mơ mơ màng màng ngủ luôn trên giường hắn.
Nàng nhắm mắt lại, thân thể khẽ run lên, không muốn nghĩ nhiều nữa. Nàng thử co chân lại, hình như không còn đau như trước lúc ngủ nữa.
Có người khẽ gõ cửa phòng, thị tỳ bưng đồ ăn tiến vào, hỏi: "Cố đại nhân có cần nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt không??"
Cố Khinh Âm thật sự không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, nên nói hai ba câu đuổi thị tỳ ra ngoài. Nàng tự rửa mặt chải đầu, uống hai bát cháo trắng, thấy bên cạnh đặt một chén thuốc, cũng bưng lên uống nốt.
Nàng biết thân thể mình không sao, nên chuyện lo lắng duy nhất lúc này là Hàn Cẩm Khanh có chịu thả nàng đi không.
Đi ra ngoài, kéo cửa phòng ra, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, không khí trong lành phả vào mặt, nàng hít sâu hai cái, thấy một người đang bước ngoài hành lang.
"Cố đại nhân, tướng gia phân phó tiểu nhân đưa ngài hồi phủ." Sở Phong cười nhẹ nhàng, cung kính nói.
Trong lòng Cố Khinh Âm khẽ động, chuyện này đúng là không thể tốt hơn, nàng cũng không muốn đến gặp Hàn Cẩm Khanh để chào tạm biệt.
Nàng cứ thấy Sở Phong có điểm kỳ quặc, bèn dò xét hắn vài lần từ trên xuống dưới, thấy trong tay y còn cầm mấy cái bọc giấy, liền hỏi: "Đây là?"
"Là thuốc do đầy tớ đi bốc dựa theo đơn của Lục đại phu, Cố đại nhân chỉ cần mang về, mỗi ngày uống một thang là được." Sở Phong đáp.
"Còn cả thuốc trị thương đắp ngoài, " Sở Phong lại lấy từ tay áo ra một cái bình nhỏ màu xanh đậm, "Tướng gia dặn tiểu nhân giao cái này cho Cố đại nhân, nói......"
"Hắn nói gì?" Cố Khinh Âm thấy y ấp a ấp úng, buộc phải truy vấn.
Sở Phong hắng giọng: "Tướng gia nói thuốc này được chuẩn bị sẵn cho Cố đại nhân, thoa lên những vết trầy da bầm tím trên người, nếu không còn cứ hỏi tướng gia là được. Tóm lại là đừng để tướng gia tiếp tục trông thấy nữa."
Sắc mặt Cố Khinh Âm biến đổi mấy lần, nhưng vẫn nhận bình thuốc trong tay Sở Phong, "Ngươi thay ta tạ ơn tướng gia, thuận tiện chuyển lời đến hắn, những việc nhỏ nhặt của bổn quan không dám tiếp tục phiền hắn hao tâm tốn sức bận tâm."
Thuốc rất tốt, bây giờ nàng bước đi không còn thấy đau nhói nữa, về phần Hàn Cẩm Khanh...... Nàng cắn môi, tốt nhất là không nên suy nghĩ nhiều.
Vẻ mặt Sở Phong hơi kỳ quái, chỉ khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Đã có xe ngựa chờ trước cửa, Sở Phong đỡ Cố Khinh Âm lên xe, nói hai câu với xa phu, xa phu đang định giục ngựa đi, Cố Khinh Âm từ trong xe nhô đầu ra, "Khoan đã, ngươi vừa nói sẽ đưa ta hồi phủ ư?"
"Bẩm đại nhân, tướng gia phân phó như vậy." Sở Phong trả lời đâu ra đấy.
"Bất kể là phân phó của ai, bây giờ bổn quan phải đến hành quán." Cố Khinh Âm nhìn thẳng Sở Phong.
Trán Sở Phong đổ mồ hôi, "Cố đại nhân, tướng gia đã bảo tiểu nhân đưa ngài hồi phủ, tiểu nhân không thể làm ngược lại."
"Việc tuần tra Công bộ vẫn chưa chấm dứt, bổn quan không thể tự tiện rời khỏi hành quán." Cố Khinh Âm lớn tiếng hơn.
Sở Phong tiến lên một bước, nhẹ giọng: "Đại nhân đừng trách tiểu nhân lắm lời, tướng gia đã tiếp nhận vụ án điều tra Công bộ, ngài bảo đại nhân hồi phủ, tuyệt đối sẽ không làm khó đại nhân."
Cố Khinh Âm trầm ngâm chốc lát, nhìn một chút Sở Phong, rồi mới lui về trong xe.
Lúc này, làm việc cẩn thận luôn không sai, bây giờ vẫn còn ở trước cửa tướng phủ, Hàn Cẩm Khanh đã sắp xếp, chắc chắn sẽ không để nàng tùy ý thay đổi lộ trình. Nếu nàng tiếp tục kiên trì, chỉ có khiến mình không thoải mái mà thôi.
Thánh chỉ đã hạ, hắn muốn tham dự thì tùy hắn, nàng lưu tâm quan sát tình hình là được. Hơn nữa cũng đã lâu nàng không hồi phủ, không biết mẫu thân thế nào, quả thật cũng hơi nhớ người, về một chút cũng tốt.
Nhiều khi, chỉ cần không phải trực tiếp đối mặt với Hàn Cẩm Khanh, Cố Khinh Âm vẫn là người rất lý trí.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 250: Sắp xếp của hắn
"Đừng có ý định thoát khỏi ta, nàng trốn không thoát đâu."
Cố Khinh Âm cảm thấy mình vừa có một giấc mơ rất dài, câu nói này như một câu thần chú lặp đi lặp lại trong mơ, cho đến khi nàng chạy trốn tới một vách núi, thả người nhảy xuống......
Nàng giật mình tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt thật lạ lẫm, màn tơ tầng tầng lớp lớp, khung giường bằng gỗ tử đàn khắc hoa, hai bên giường treo một đôi kim câu tinh xảo, trong không khí tràn ngập mùi Long Tiên Hương quen thuộc.
Nàng ngồi dậy, tình cảnh đêm qua nhanh chóng hiện về trong đầu.
Sau khi nói câu đó, Hàn Cẩm Khanh đã buông tha cho nàng, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ ánh mắt sâu tựa biển cả lúc hắn quay người rời đi. Khi đó cả thể xác và tinh thần của nàng đều mệt mỏi, thế là mơ mơ màng màng ngủ luôn trên giường hắn.
Nàng nhắm mắt lại, thân thể khẽ run lên, không muốn nghĩ nhiều nữa. Nàng thử co chân lại, hình như không còn đau như trước lúc ngủ nữa.
Có người khẽ gõ cửa phòng, thị tỳ bưng đồ ăn tiến vào, hỏi: "Cố đại nhân có cần nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt không??"
Cố Khinh Âm thật sự không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, nên nói hai ba câu đuổi thị tỳ ra ngoài. Nàng tự rửa mặt chải đầu, uống hai bát cháo trắng, thấy bên cạnh đặt một chén thuốc, cũng bưng lên uống nốt.
Nàng biết thân thể mình không sao, nên chuyện lo lắng duy nhất lúc này là Hàn Cẩm Khanh có chịu thả nàng đi không.
Đi ra ngoài, kéo cửa phòng ra, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, không khí trong lành phả vào mặt, nàng hít sâu hai cái, thấy một người đang bước ngoài hành lang.
"Cố đại nhân, tướng gia phân phó tiểu nhân đưa ngài hồi phủ." Sở Phong cười nhẹ nhàng, cung kính nói.
Trong lòng Cố Khinh Âm khẽ động, chuyện này đúng là không thể tốt hơn, nàng cũng không muốn đến gặp Hàn Cẩm Khanh để chào tạm biệt.
Nàng cứ thấy Sở Phong có điểm kỳ quặc, bèn dò xét hắn vài lần từ trên xuống dưới, thấy trong tay y còn cầm mấy cái bọc giấy, liền hỏi: "Đây là?"
"Là thuốc do đầy tớ đi bốc dựa theo đơn của Lục đại phu, Cố đại nhân chỉ cần mang về, mỗi ngày uống một thang là được." Sở Phong đáp.
"Còn cả thuốc trị thương đắp ngoài, " Sở Phong lại lấy từ tay áo ra một cái bình nhỏ màu xanh đậm, "Tướng gia dặn tiểu nhân giao cái này cho Cố đại nhân, nói......"
"Hắn nói gì?" Cố Khinh Âm thấy y ấp a ấp úng, buộc phải truy vấn.
Sở Phong hắng giọng: "Tướng gia nói thuốc này được chuẩn bị sẵn cho Cố đại nhân, thoa lên những vết trầy da bầm tím trên người, nếu không còn cứ hỏi tướng gia là được. Tóm lại là đừng để tướng gia tiếp tục trông thấy nữa."
Sắc mặt Cố Khinh Âm biến đổi mấy lần, nhưng vẫn nhận bình thuốc trong tay Sở Phong, "Ngươi thay ta tạ ơn tướng gia, thuận tiện chuyển lời đến hắn, những việc nhỏ nhặt của bổn quan không dám tiếp tục phiền hắn hao tâm tốn sức bận tâm."
Thuốc rất tốt, bây giờ nàng bước đi không còn thấy đau nhói nữa, về phần Hàn Cẩm Khanh...... Nàng cắn môi, tốt nhất là không nên suy nghĩ nhiều.
Vẻ mặt Sở Phong hơi kỳ quái, chỉ khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Đã có xe ngựa chờ trước cửa, Sở Phong đỡ Cố Khinh Âm lên xe, nói hai câu với xa phu, xa phu đang định giục ngựa đi, Cố Khinh Âm từ trong xe nhô đầu ra, "Khoan đã, ngươi vừa nói sẽ đưa ta hồi phủ ư?"
"Bẩm đại nhân, tướng gia phân phó như vậy." Sở Phong trả lời đâu ra đấy.
"Bất kể là phân phó của ai, bây giờ bổn quan phải đến hành quán." Cố Khinh Âm nhìn thẳng Sở Phong.
Trán Sở Phong đổ mồ hôi, "Cố đại nhân, tướng gia đã bảo tiểu nhân đưa ngài hồi phủ, tiểu nhân không thể làm ngược lại."
"Việc tuần tra Công bộ vẫn chưa chấm dứt, bổn quan không thể tự tiện rời khỏi hành quán." Cố Khinh Âm lớn tiếng hơn.
Sở Phong tiến lên một bước, nhẹ giọng: "Đại nhân đừng trách tiểu nhân lắm lời, tướng gia đã tiếp nhận vụ án điều tra Công bộ, ngài bảo đại nhân hồi phủ, tuyệt đối sẽ không làm khó đại nhân."
Cố Khinh Âm trầm ngâm chốc lát, nhìn một chút Sở Phong, rồi mới lui về trong xe.
Lúc này, làm việc cẩn thận luôn không sai, bây giờ vẫn còn ở trước cửa tướng phủ, Hàn Cẩm Khanh đã sắp xếp, chắc chắn sẽ không để nàng tùy ý thay đổi lộ trình. Nếu nàng tiếp tục kiên trì, chỉ có khiến mình không thoải mái mà thôi.
Thánh chỉ đã hạ, hắn muốn tham dự thì tùy hắn, nàng lưu tâm quan sát tình hình là được. Hơn nữa cũng đã lâu nàng không hồi phủ, không biết mẫu thân thế nào, quả thật cũng hơi nhớ người, về một chút cũng tốt.
Nhiều khi, chỉ cần không phải trực tiếp đối mặt với Hàn Cẩm Khanh, Cố Khinh Âm vẫn là người rất lý trí.
Bình luận facebook