Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Dương Mẫn Nguyên thở dài một tiếng, "Là nó gieo gió gặt bảo, cũng chẳng trách ai được, " ông nhìn Thượng Quan Dung Khâm, một lát sau, lại nói: "Thượng Quan, ngươi, có thể có cách gì không?" Trong giọng nói toàn là bất đắc dĩ.
Thượng Quan Dung Khâm sớm biết tính khí lão vương gia, ôn hòa trả lời: "Vương gia đừng vội, vi thần chỉ hỏi Vương gia một câu."
"Ngươi cứ hỏi đi." Dương Mẫn Nguyên nói.
"Vì quận chúa, Vương gia có thể bỏ qua cái gì, ví dụ như, cấm quân doanh?" Vẻ mặt của Thượng Quan Dung Khâm vẫn thản nhiên, giọng nói trầm thấp nhu hòa.
Mi tâm Dương Mẫn Nguyên cau lại, ánh mắt sâu thẳm khó dò, "Ý ngươi là..."
"Vương gia nghĩ xem, Hàn Cẩm Khanh nhốt quận chúa là muốn cái gì?"
Sắc mặt Dương Mẫn Nguyên khẽ biến, "Đó là vì ba phó tướng đang hậu thẩm ở Hình bộ, Hàn Cẩm Khanh còn muốn tạo phản?!"
"Hàn Cẩm Khanh đang đánh cược, đánh cược vị trí của quận chúa ở trong lòng Vương gia." Thượng Quan Dung Khâm nói.
Trong phòng rơi vào trầm mặc, Dương Mẫn Nguyên từ từ nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, Thượng Quan Dung Khâm đứng dậy, tiếp tục viết nốt hai câu thơ vào trong bức hoạ rồi cuộn tròn lại.
Thật lâu sau, Dương Mẫn Nguyên có chút mỏi mệt nói: "Thôi thôi, chỉ cần có thể cứu Tuyết Dao trở về, hắn muốn cái gì, ngươi cứ đáp ứng là được."
Hai ngày sau, Thượng Quan Dung Khâm ngồi trong xe ngựa, mang theo lễ vật, lấy lý do là thay thánh thượng thăm bệnh, đến thẳng Ngọc Bình sơn trang.
Hàn Cẩm Khanh ra lệnh cho người mở cửa chính của sơn trang đón chào, chuẩn bị trái cây tươi và trà ngon trong căn phòng lớn nhất để chiêu đãi Thượng Quan Dung Khâm.
Hai người một người mặc áo tím, một người mặc áo bào trắng rộng rãi, một người khí chất thanh quý, một người cử chỉ thanh nhã, cùng là quan to nhất phẩm trong triều, khi gặp mặt không thiếu được một hồi hàn huyên.
Thượng Quan Dung Khâm khẽ nhấp một ngụm trà, cười nhu hòa, nói: "Thánh thượng nghe Hàn đại nhân bị bệnh nhẹ, đã xin nghỉ hơn nửa tháng, trong lòng Người nhớ thương, đặc biệt lệnh ta tới thăm ngài."
Trong mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh đong đầy ý cười, trả lời: "Thánh thượng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ta làm thần tử của Người thật là có phúc."
Thượng Quan Dung Khâm nghe vậy gật đầu, "Không sai, thánh thượng rộng lượng, ta và ngài chỉ nguyện trung thành, mới có thể không phụ ân đức này."
Hàn Cẩm Khanh nhướng môi, nói: "Thượng Quan đại nhân nói rất đúng."
"Ta xem khí sắc của Hàn đại nhân không tệ, thân thể đã có chuyển biến tốt rồi sao?"
"Vẫn đang điều dưỡng, mỗi ngày đều phải uống mấy vị thuốc đắng ngắt, hoàn toàn không có khẩu vị ăn uống, còn phải điều dưỡng một thời gian."
"Đúng vậy, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, xác thực phải từ từ điều dưỡng, trừ bỏ căn bệnh mới tốt."
Mấy năm đầu mới ra làm quan, hai người đã từng làm cộng sự với nhau một thời gian, nên cũng không thiếu đề tài để nói, cho đến khi mặt trời ngả về tây, Thượng Quan Dung Khâm vẫn nói chuyện hăng say, không định về.
Hàn Cẩm Khanh giữ hắn ở lại cùng dùng cơm chiều, mời hắn ở lại mấy ngày, Thượng Quan Dung Khâm khẽ cười ôn hòa, vui vẻ đáp ứng.
Thượng Quan Dung Khâm được sắp xếp ở Sơ Ảnh cư, gần Ngâm Phong các nhất, cũng là tiểu lâu hai tầng ở gần hồ, đẩy cửa sổ ra, có thể nhìn rõ các bày trí trong Ngâm Phong các.
"Tướng gia, Thượng Quan Dung Khâm này có ý đồ xấu xa, ngài hà tất phải chiêu đãi hắn như vậy?" Sở Phong đang thay băng cho Hàn Cẩm Khanh hỏi.
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, "Không ai đánh người đang cười, hắn cũng chưa nói gì, bản tướng cũng chỉ có thể coi như không biết gì."
"Ngài thật sự chiêu đãi hắn như khách quý?" Sở Phong bất bình nói, rồi cẩn thận cột chắc băng vải.
"Hắn thay Thánh Thượng đến thăm bản tướng, tất nhiên phải chiêu đãi tốt chuyện ăn ở." Hàn Cẩm Khanh phủ thêm áo ngoài, "Tình hình trong địa lao thế nào rồi?"
"Dương Tuyết Dao không chịu ăn cơm, đã ba ngày rồi."
"Cướng ép cũng không được?" Hàn Cẩm Khanh hỏi.
Sở Phong trả lời: "Vô dụng, nàng ta đều nhổ ra."
"Cho dù dùng cách gì, nhất định phải ép nàng ta ăn."
"Nhưng..." Sở Phong liếc nhìn sắc mặt Hàn Cẩm Khanh, vội nói: "Dạ, dạ, tiểu nhân nhất định làm được."
Hàn Cẩm Khanh đứng lên, đi thong thả đến bên cửa sổ, nhìn ngắm ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ, "Cố Khinh Âm đâu?"
Sở Phong nghĩ một chút nói: "Hồng thần y xem bệnh cho nàng, mỗi lần đều lắc đầu thở dài, hỏi hắn sao lại thế này, còn nói Cố đại nhân không có gì không ổn."
"Còn gì nữa?"
"Ách, nghe Tiểu Nguyệt nói, Cố đại nhân vẫn muốn rời khỏi đây."
"Tiếp?"
Trong lòng Sở Phong bồn chồn, không biết gia hôm nay rốt cuộc bị làm sao, nhãn châu chuyển động, thật cẩn thận thử nói: "Gia, người muốn gặp Cố đại nhân?"
Hàn Cẩm Khanh xoay người lại, con ngươi đen sắc bén, "Bản tướng muốn gặp người hôm nay đến đây, thay bản tướng truyền lời, theo dõi Cố Khinh Âm, đừng để nàng làm hỏng chuyện."
Sở Phong vội vàng đáp ứng, tức giận cũng không dám nói ra.
Thượng Quan Dung Khâm sớm biết tính khí lão vương gia, ôn hòa trả lời: "Vương gia đừng vội, vi thần chỉ hỏi Vương gia một câu."
"Ngươi cứ hỏi đi." Dương Mẫn Nguyên nói.
"Vì quận chúa, Vương gia có thể bỏ qua cái gì, ví dụ như, cấm quân doanh?" Vẻ mặt của Thượng Quan Dung Khâm vẫn thản nhiên, giọng nói trầm thấp nhu hòa.
Mi tâm Dương Mẫn Nguyên cau lại, ánh mắt sâu thẳm khó dò, "Ý ngươi là..."
"Vương gia nghĩ xem, Hàn Cẩm Khanh nhốt quận chúa là muốn cái gì?"
Sắc mặt Dương Mẫn Nguyên khẽ biến, "Đó là vì ba phó tướng đang hậu thẩm ở Hình bộ, Hàn Cẩm Khanh còn muốn tạo phản?!"
"Hàn Cẩm Khanh đang đánh cược, đánh cược vị trí của quận chúa ở trong lòng Vương gia." Thượng Quan Dung Khâm nói.
Trong phòng rơi vào trầm mặc, Dương Mẫn Nguyên từ từ nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, Thượng Quan Dung Khâm đứng dậy, tiếp tục viết nốt hai câu thơ vào trong bức hoạ rồi cuộn tròn lại.
Thật lâu sau, Dương Mẫn Nguyên có chút mỏi mệt nói: "Thôi thôi, chỉ cần có thể cứu Tuyết Dao trở về, hắn muốn cái gì, ngươi cứ đáp ứng là được."
Hai ngày sau, Thượng Quan Dung Khâm ngồi trong xe ngựa, mang theo lễ vật, lấy lý do là thay thánh thượng thăm bệnh, đến thẳng Ngọc Bình sơn trang.
Hàn Cẩm Khanh ra lệnh cho người mở cửa chính của sơn trang đón chào, chuẩn bị trái cây tươi và trà ngon trong căn phòng lớn nhất để chiêu đãi Thượng Quan Dung Khâm.
Hai người một người mặc áo tím, một người mặc áo bào trắng rộng rãi, một người khí chất thanh quý, một người cử chỉ thanh nhã, cùng là quan to nhất phẩm trong triều, khi gặp mặt không thiếu được một hồi hàn huyên.
Thượng Quan Dung Khâm khẽ nhấp một ngụm trà, cười nhu hòa, nói: "Thánh thượng nghe Hàn đại nhân bị bệnh nhẹ, đã xin nghỉ hơn nửa tháng, trong lòng Người nhớ thương, đặc biệt lệnh ta tới thăm ngài."
Trong mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh đong đầy ý cười, trả lời: "Thánh thượng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ta làm thần tử của Người thật là có phúc."
Thượng Quan Dung Khâm nghe vậy gật đầu, "Không sai, thánh thượng rộng lượng, ta và ngài chỉ nguyện trung thành, mới có thể không phụ ân đức này."
Hàn Cẩm Khanh nhướng môi, nói: "Thượng Quan đại nhân nói rất đúng."
"Ta xem khí sắc của Hàn đại nhân không tệ, thân thể đã có chuyển biến tốt rồi sao?"
"Vẫn đang điều dưỡng, mỗi ngày đều phải uống mấy vị thuốc đắng ngắt, hoàn toàn không có khẩu vị ăn uống, còn phải điều dưỡng một thời gian."
"Đúng vậy, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, xác thực phải từ từ điều dưỡng, trừ bỏ căn bệnh mới tốt."
Mấy năm đầu mới ra làm quan, hai người đã từng làm cộng sự với nhau một thời gian, nên cũng không thiếu đề tài để nói, cho đến khi mặt trời ngả về tây, Thượng Quan Dung Khâm vẫn nói chuyện hăng say, không định về.
Hàn Cẩm Khanh giữ hắn ở lại cùng dùng cơm chiều, mời hắn ở lại mấy ngày, Thượng Quan Dung Khâm khẽ cười ôn hòa, vui vẻ đáp ứng.
Thượng Quan Dung Khâm được sắp xếp ở Sơ Ảnh cư, gần Ngâm Phong các nhất, cũng là tiểu lâu hai tầng ở gần hồ, đẩy cửa sổ ra, có thể nhìn rõ các bày trí trong Ngâm Phong các.
"Tướng gia, Thượng Quan Dung Khâm này có ý đồ xấu xa, ngài hà tất phải chiêu đãi hắn như vậy?" Sở Phong đang thay băng cho Hàn Cẩm Khanh hỏi.
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, "Không ai đánh người đang cười, hắn cũng chưa nói gì, bản tướng cũng chỉ có thể coi như không biết gì."
"Ngài thật sự chiêu đãi hắn như khách quý?" Sở Phong bất bình nói, rồi cẩn thận cột chắc băng vải.
"Hắn thay Thánh Thượng đến thăm bản tướng, tất nhiên phải chiêu đãi tốt chuyện ăn ở." Hàn Cẩm Khanh phủ thêm áo ngoài, "Tình hình trong địa lao thế nào rồi?"
"Dương Tuyết Dao không chịu ăn cơm, đã ba ngày rồi."
"Cướng ép cũng không được?" Hàn Cẩm Khanh hỏi.
Sở Phong trả lời: "Vô dụng, nàng ta đều nhổ ra."
"Cho dù dùng cách gì, nhất định phải ép nàng ta ăn."
"Nhưng..." Sở Phong liếc nhìn sắc mặt Hàn Cẩm Khanh, vội nói: "Dạ, dạ, tiểu nhân nhất định làm được."
Hàn Cẩm Khanh đứng lên, đi thong thả đến bên cửa sổ, nhìn ngắm ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ, "Cố Khinh Âm đâu?"
Sở Phong nghĩ một chút nói: "Hồng thần y xem bệnh cho nàng, mỗi lần đều lắc đầu thở dài, hỏi hắn sao lại thế này, còn nói Cố đại nhân không có gì không ổn."
"Còn gì nữa?"
"Ách, nghe Tiểu Nguyệt nói, Cố đại nhân vẫn muốn rời khỏi đây."
"Tiếp?"
Trong lòng Sở Phong bồn chồn, không biết gia hôm nay rốt cuộc bị làm sao, nhãn châu chuyển động, thật cẩn thận thử nói: "Gia, người muốn gặp Cố đại nhân?"
Hàn Cẩm Khanh xoay người lại, con ngươi đen sắc bén, "Bản tướng muốn gặp người hôm nay đến đây, thay bản tướng truyền lời, theo dõi Cố Khinh Âm, đừng để nàng làm hỏng chuyện."
Sở Phong vội vàng đáp ứng, tức giận cũng không dám nói ra.
Bình luận facebook