Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Bị Gài Bẫy
Ngồi trong phòng làm việc, bàn tay linh hoạt di chuyển trên từng trang giấy. Hôm nay Trình Chấn Dạ đã kí duyệt rất nhiều bản hợp đồng, từng trang giấy mỏng đã xếp chất thành đống.
Thời tiết lạnh thế này mà hắn lại ngồi yên một chỗ cả ngày như thế không khéo sẽ đóng băng mất thôi. Dạo này cuộc sống tự nhiên yên bình hơn hẳn, chẳng có việc gì cho hắn vận động tay chân cả. Đúng lúc này Tạ Nhân Phi lại bận công việc, nếu không ít ra còn có thể cùng hắn co giãn gân cốt.
Cộc cộc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, hắn cũng không rỗi dành chút thời gian để mà ngẩn đầu.
“Vào đi.”
“Anh đang làm việc sao.”
Nghe giọng nói này hắn mới ngước lên, Lộ Uyển Nhiên đang đứng ngay trước mặt hắn. Đáy mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Sao đột nhiên hôm nay cô lại tới đây?
“Em có việc gì sao?”
“Trời lạnh rồi, tôi có nấu một chút canh gừng cho anh, anh uống đi cho nóng.”
Cô đem canh lại bàn, chu đáo bày bịa cẩn thận rồi mời hắn lại.
Hắn nhìn cô, hơi thở giữa cái lạnh bỗng nhiên tìm được một chút sự ấm áp. Đã lâu lắm rồi, kể từ lúc mẹ qua đời thì không còn ai làm việc này với hắn nữa cả.
Một Trình Chấn Dạ trước nay chưa từng trì hoãn công việc giờ đây lại bỏ mặc đó đi đến chỗ cô, nhìn bát canh gừng, sự mệt mỏi phút chốc trong thời tiết giá lạnh cũng tan biết.
“Công việc dù có bận thế nào thì anh cũng phải chú ý tới sức khoẻ một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Hắn một hơi uống hết bát canh gừng ấm nóng, dạ dày dễ chịu hẳn đi.
Hắn đưa tay lên, không kìm được mà chạm nhẹ vào má cô, “Có vẻ gầy đi rồi.”
Bị hành động bất chợt của hắn khiến cô ngại ngùng đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì.
“Về nhà tôi sẽ dặn đầu bếp làm cho em chút đồ tẩm bổ.”
“Không cần đâu... Béo lên sẽ không còn đẹp nữa...”
Chẳng phải cô rất tự tin nhan sắc của mình cân mọi kiểu hình hay sao, sao lúc này lại sợ béo rồi.
Trình Chấn Dạ không biết đang nghĩ ngợi điều gì đột nhiên véo nhẹ má cô một cái làm cô giật mình thốt lên.
“Anh...”
Hắn không có bất kì lời nào để biện minh cho hành động của mình mà chỉ cười cho qua rồi quay trở lại bàn làm việc.
Uyển Nhiên ôm má ấm ức nhìn hắn. Hắn bị làm sao thế, tự nhiên lại véo má cô!
...
Những ngày sau đó, khoảng cách giữa hắn và cô như rút ngắn lại hẳn đi mà những ngày trước đó không biết tại sao lại như cặp vợ chồng chiến tranh lạnh. Uyển Nhiên miệng lưỡi lanh lợi nhiều khi nói chuyện với hắn cũng bị làm cho tức chết. Cô có cãi tay đôi cũng chưa bao giờ thắng cả!
Trình Chấn Dạ trở về phòng đã gần mười hai giờ đêm, cô nằm trên giường quay lưng về phía hắn không biết đã ngủ hay chưa, như thường lệ hắn lại lấy chăn gối đến sô pha. Ai không biết còn tưởng vợ chồng cãi nhau, vợ không bắt chồng ngủ ở sô pha cũng nên.
“Hay là... Anh ngủ ở đây đi.”
Uyển Nhiên bỗng nhiên ngồi dậy, ngập ngừng chỉ vào chỗ trống bên cạnh. Hắn dù sao cũng là chủ ở đây, hơn nữa trước đó cũng từng cứu anh cô một mạng, đâu thể cứ để như vậy mãi được...
“Em chắc chứ?”
Lời nói có vẻ lưu manh nhưng gương mặt lại nghiêm túc thế kia...
Cô tin hắn, hắn nhất định có chừng mực của bản thân mà?
Nhưng, tốt nhất là đừng nên tin vào đàn ông nhất là khi hai người đã nằm trên cùng một chiếc giường!
Thấy cái gật đầu xác nhận của cô, hắn cũng không nhiều lời nữa mà bước tới. Uyển Nhiên căng thẳng nằm lui người nhích sát bên mép giường, suýt thì ngã nhào xuống dưới đó may mà có hắn đỡ lại.
“Người tôi không lớn vậy, em không cần phải nhường như thế.”
Bàn tay ấm nóng của hắn giờ này chạm vào người cô như có một luồng điện phát ra khiến toàn thân cô tê cứng, bỗng nhiên hồi hộp đến lạ.
Trình Chấn Dạ nhìn thấu suy nghĩ của cô nhưng không vạch trần, hắn buông tay ra rồi điềm tĩnh quay lại nằm ngay ngắn bên cạnh.
Cô gái này dạo này cũng thật là nhạy cảm quá đấy, mới có một chút vậy đã đỏ mặt gì chứ.
Uyển Nhiên xấu hổ muốn phá vỡ bầu không khí chỉ có mình là ngượng ngùng này, tự buộc miệng hỏi, “Đây là lần đầu tiên anh ngủ chung giường với phụ nữ hả?”
Hắn không quay mặt lại mà vẫn bình tĩnh nhắm mắt trả lời, “Em là phụ nữ à?”
Sao?
Cô bị câu hỏi ngược ngớ ngẩn làm cho dở khóc dở cười. Hắn đang nghiêm túc đấy à, hay là buồn ngủ đến mức nói năng linh tinh rồi?
Không đâu, Trình Chấn Dạ đang vô cùng tỉnh táo đấy!
“Tôi... Tất nhiên tôi là phụ nữ rồi, tự nhiên anh hỏi gì thế...”
“Có bằng chứng nào chứng minh em là phụ nữ à?”
Uyển Nhiên bị hắn làm cho á khẩu. Chứng minh, hắn muốn chứng minh cái gì?
Rõ ràng là ban đầu là cô hỏi chủ đề khác mà sao hắn nói một lúc lại thành ra như này vậy!
“Thế còn anh, anh có phải đàn ông không?”
“Tất nhiên.”
“Anh có bằng chứng nào chứng minh anh là đàn ông à?”
Uyển Nhiên đắc ý cười thầm trong bụng, để xem hắn trả lời thế nào. Chơi xỏ cô sao, hắn có thể thành công lần một nhưng không có cơ hội lần hai đâu!
Quả thực là ngây thơ quá mức tưởng tượng!
Trình Chấn Dạ lúc này mới mở mắt, hắn chậm rãi nhìn sang cô, “Có, em tự mình kiểm tra là được rồi.”
Thời tiết lạnh thế này mà hắn lại ngồi yên một chỗ cả ngày như thế không khéo sẽ đóng băng mất thôi. Dạo này cuộc sống tự nhiên yên bình hơn hẳn, chẳng có việc gì cho hắn vận động tay chân cả. Đúng lúc này Tạ Nhân Phi lại bận công việc, nếu không ít ra còn có thể cùng hắn co giãn gân cốt.
Cộc cộc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, hắn cũng không rỗi dành chút thời gian để mà ngẩn đầu.
“Vào đi.”
“Anh đang làm việc sao.”
Nghe giọng nói này hắn mới ngước lên, Lộ Uyển Nhiên đang đứng ngay trước mặt hắn. Đáy mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Sao đột nhiên hôm nay cô lại tới đây?
“Em có việc gì sao?”
“Trời lạnh rồi, tôi có nấu một chút canh gừng cho anh, anh uống đi cho nóng.”
Cô đem canh lại bàn, chu đáo bày bịa cẩn thận rồi mời hắn lại.
Hắn nhìn cô, hơi thở giữa cái lạnh bỗng nhiên tìm được một chút sự ấm áp. Đã lâu lắm rồi, kể từ lúc mẹ qua đời thì không còn ai làm việc này với hắn nữa cả.
Một Trình Chấn Dạ trước nay chưa từng trì hoãn công việc giờ đây lại bỏ mặc đó đi đến chỗ cô, nhìn bát canh gừng, sự mệt mỏi phút chốc trong thời tiết giá lạnh cũng tan biết.
“Công việc dù có bận thế nào thì anh cũng phải chú ý tới sức khoẻ một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Hắn một hơi uống hết bát canh gừng ấm nóng, dạ dày dễ chịu hẳn đi.
Hắn đưa tay lên, không kìm được mà chạm nhẹ vào má cô, “Có vẻ gầy đi rồi.”
Bị hành động bất chợt của hắn khiến cô ngại ngùng đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì.
“Về nhà tôi sẽ dặn đầu bếp làm cho em chút đồ tẩm bổ.”
“Không cần đâu... Béo lên sẽ không còn đẹp nữa...”
Chẳng phải cô rất tự tin nhan sắc của mình cân mọi kiểu hình hay sao, sao lúc này lại sợ béo rồi.
Trình Chấn Dạ không biết đang nghĩ ngợi điều gì đột nhiên véo nhẹ má cô một cái làm cô giật mình thốt lên.
“Anh...”
Hắn không có bất kì lời nào để biện minh cho hành động của mình mà chỉ cười cho qua rồi quay trở lại bàn làm việc.
Uyển Nhiên ôm má ấm ức nhìn hắn. Hắn bị làm sao thế, tự nhiên lại véo má cô!
...
Những ngày sau đó, khoảng cách giữa hắn và cô như rút ngắn lại hẳn đi mà những ngày trước đó không biết tại sao lại như cặp vợ chồng chiến tranh lạnh. Uyển Nhiên miệng lưỡi lanh lợi nhiều khi nói chuyện với hắn cũng bị làm cho tức chết. Cô có cãi tay đôi cũng chưa bao giờ thắng cả!
Trình Chấn Dạ trở về phòng đã gần mười hai giờ đêm, cô nằm trên giường quay lưng về phía hắn không biết đã ngủ hay chưa, như thường lệ hắn lại lấy chăn gối đến sô pha. Ai không biết còn tưởng vợ chồng cãi nhau, vợ không bắt chồng ngủ ở sô pha cũng nên.
“Hay là... Anh ngủ ở đây đi.”
Uyển Nhiên bỗng nhiên ngồi dậy, ngập ngừng chỉ vào chỗ trống bên cạnh. Hắn dù sao cũng là chủ ở đây, hơn nữa trước đó cũng từng cứu anh cô một mạng, đâu thể cứ để như vậy mãi được...
“Em chắc chứ?”
Lời nói có vẻ lưu manh nhưng gương mặt lại nghiêm túc thế kia...
Cô tin hắn, hắn nhất định có chừng mực của bản thân mà?
Nhưng, tốt nhất là đừng nên tin vào đàn ông nhất là khi hai người đã nằm trên cùng một chiếc giường!
Thấy cái gật đầu xác nhận của cô, hắn cũng không nhiều lời nữa mà bước tới. Uyển Nhiên căng thẳng nằm lui người nhích sát bên mép giường, suýt thì ngã nhào xuống dưới đó may mà có hắn đỡ lại.
“Người tôi không lớn vậy, em không cần phải nhường như thế.”
Bàn tay ấm nóng của hắn giờ này chạm vào người cô như có một luồng điện phát ra khiến toàn thân cô tê cứng, bỗng nhiên hồi hộp đến lạ.
Trình Chấn Dạ nhìn thấu suy nghĩ của cô nhưng không vạch trần, hắn buông tay ra rồi điềm tĩnh quay lại nằm ngay ngắn bên cạnh.
Cô gái này dạo này cũng thật là nhạy cảm quá đấy, mới có một chút vậy đã đỏ mặt gì chứ.
Uyển Nhiên xấu hổ muốn phá vỡ bầu không khí chỉ có mình là ngượng ngùng này, tự buộc miệng hỏi, “Đây là lần đầu tiên anh ngủ chung giường với phụ nữ hả?”
Hắn không quay mặt lại mà vẫn bình tĩnh nhắm mắt trả lời, “Em là phụ nữ à?”
Sao?
Cô bị câu hỏi ngược ngớ ngẩn làm cho dở khóc dở cười. Hắn đang nghiêm túc đấy à, hay là buồn ngủ đến mức nói năng linh tinh rồi?
Không đâu, Trình Chấn Dạ đang vô cùng tỉnh táo đấy!
“Tôi... Tất nhiên tôi là phụ nữ rồi, tự nhiên anh hỏi gì thế...”
“Có bằng chứng nào chứng minh em là phụ nữ à?”
Uyển Nhiên bị hắn làm cho á khẩu. Chứng minh, hắn muốn chứng minh cái gì?
Rõ ràng là ban đầu là cô hỏi chủ đề khác mà sao hắn nói một lúc lại thành ra như này vậy!
“Thế còn anh, anh có phải đàn ông không?”
“Tất nhiên.”
“Anh có bằng chứng nào chứng minh anh là đàn ông à?”
Uyển Nhiên đắc ý cười thầm trong bụng, để xem hắn trả lời thế nào. Chơi xỏ cô sao, hắn có thể thành công lần một nhưng không có cơ hội lần hai đâu!
Quả thực là ngây thơ quá mức tưởng tượng!
Trình Chấn Dạ lúc này mới mở mắt, hắn chậm rãi nhìn sang cô, “Có, em tự mình kiểm tra là được rồi.”
Bình luận facebook