Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Vợ Chồng Đồng Tâm
Cô ngồi trong lòng của hắn đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào, thế là ngây người ra rồi.
Chỉ là không ngờ hắn sẽ nói ra như thế này.
Là do cô bất ngờ hay là nghi ngờ tính chân thực?
Cơn mưa vẫn chưa dứt, dường như còn có dấu hiệu nặng hạt. Hơi lạnh xâm chiếm vào không khí, Trình Chấn Dạ dựa vào đầu giường ôm chặt cô lại.
“Tôi cũng yêu anh.”
Hắn biết.
Bàn tay hắn nâng nhẹ cằm cô lên, hơi thở quen thuộc dần hòa quyện vào nhau.
Môi cô vẫn ngọt ngào như thế, lúc nào cũng khiến hắn quyến luyến không muốn rời.
Ngày mai cô còn phải đến Ảnh Thị nên hắn sẽ không làm gì khác.
Nụ hôn sâu và dài, như đang thách thức cơn mưa ngoài kia. Ngoài kia lâu nhưng lại lạnh lẽo, trong này lâu nhưng đầy ý tình.
Người trong lòng vô tình đã ngủ từ lúc nào, hắn nén tiếng thở dài vào trong nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống.
Cô đã nợ hắn quá nhiều lần rồi, đợi đến một thời điểm nào đó thích hợp, hắn nhất định phải để cô trả một thể.
…
Ngày hôm sau Trình Chấn Dạ trực tiếp đưa Uyển Nhiên đến Ảnh Thị nhưng hắn lại không vào cùng mà chỉ ngồi đợi ở trong xe. Hắn cũng đã dặn dò kỹ càng Tạ Nhân Phi rồi nên không cần phải lo.
Rảnh rỗi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rốt cuộc trời vẫn đang lất phất mưa. Hắn thường không để ý đến tình hình thời tiết nhưng dạo gần đây tự nhiên lại chú tâm quan sát hơn rồi, có lẽ là vì cô thích mưa nên đâm ra hắn cũng cảm thấy có chút hứng thú.
Dục Sơ thấy tâm tình của hắn hôm nay có vẻ tốt, bình thường hắn có bao giờ phải chờ đợi ai, hôm nay lại dành ra cả một buổi sáng để đợi cô như thế. Những thứ chưa được khai phá trong Trình Chấn Dạ rồi cũng sẽ có ngày được cô khai quật cả thôi.
“Cậu Trình, gần đây có người lén theo dõi cô Lộ đã bị tôi bắt được. Là người của Hoắc Lâm.”
Dục Sơ đưa cho hắn một phong bì dày cộm, bên trong toàn là hình ảnh của Uyển Nhiên, làm bất cứ chuyện gì cũng đều bị chụp lại. Khoảng thời gian bắt đầu từ tầm lúc cô và hắn rời khỏi buổi tiệc nhà họ Hoắc, có lẽ vì chuyện đó mà Hoắc Lâm muốn điều tra cô hoặc là muốn lợi dụng cô để đối phó với hắn cũng nên.
Bây giờ cả Kiều Nhược Tuyết và Hoắc Lâm đều đang nhắm vào Uyển Nhiên, cô sẽ lại có thể gặp nguy hiểm bất kì lúc nào.
“Cử vài người âm thầm theo sau bảo vệ Lộ Uyển Nhiên, có chuyện gì cũng phải báo cho tôi ngay.”
“Vâng cậu Trình.”
Hắn đưa lại cho Dục Sơ xấp hình, “Xử lý nó đi, đừng để cô ấy phát hiện.”
“Cậu Trình không định nói rõ cho cô Lộ biết sự việc sao, nếu cô Lộ biết được phần nào đó sẽ dễ dàng tìm cách ứng phó hơn.”
“Tôi không muốn cô ấy bị cuốn vào những việc đó.”
Nếu cô biết sẽ chỉ lo lắng hơn thôi, cứ để cô vui vẻ sống qua ngày như vậy là được, hắn tự biết cách bảo vệ cô an toàn.
Lúc lâu sau Uyển Nhiên xong công việc đã trở ra, Dục Sơ vội mang ô tới đón cô vào trong xe. Nhìn sắc mặt cô rất tốt, có vẻ như mọi chuyện tiến triển thuận lợi.
“Thế nào rồi?”
“Bài hát rất hay, tôi đã nhận lời rồi. Không ngờ nam ca sĩ hát chính lại là Ninh Dịch, anh ấy là thần tượng của tôi đó.”
Hắn nhìn vẻ mãn nguyện của cô chỉ hơi cười.
Cô còn có cả thần tượng cơ à, hắn không biết đó.
Trình Chấn Dạ bảo đến một nơi, Dục Sơ liền lái xe đi. Điểm đến là một trung tâm thương mại, tuy đã trưa nhưng không hề thiếu vắng bóng người.
Sau này số lần lộ diện của Uyển Nhiên sẽ nhiều hơn, đưa cô đến đây để cô có thể mua những gì mình thích, không giới hạn và tùy ý lựa chọn.
Hắn chưa đến đây bao giờ, không ngờ thế mà lại là hội viên cao cấp cao của trung tâm này đấy.
“Anh không mua gì hết sao?”
“Tôi không cần, mua cho em thôi, thích gì thì cứ lấy.”
Hắn nhiều tiền, hắn lo được!
Uyển Nhiên bị mọi thứ xinh đẹp xung quanh làm cho mê mẩn, món đồ nào trông cũng xinh đẹp vô cùng.
Cô kích động cầm tay hắn kéo tới khu trang sức, ánh mắt cô dán chặt vào những món đồ thủ công trước mặt, dường như là muốn làm điều gì đó.
Hắn hướng mắt nhìn thấy dòng chữ “Vòng tay dành cho cặp đôi”, tự đan cho nhau.
Hắn cũng hiểu ra sơ sơ ý của cô rồi.
“Anh biết đan dây không?”
“Biết.”
“Vậy làm cái này nhé…”
Trẻ con không chứ!
“Được.”
Hắn vẫn luôn yêu chiều, đáp ứng mọi yêu cầu của cô như thế.
Uyển Nhiên nhận được sự đồng ý của hắn liền rất vui vẻ đến lấy dụng cụ đem lại bàn, sực nhớ còn có cả Dục Sơ bên cạnh thì ngỏ lời hỏi.
“Anh có đan không?”
“À… cảm ơn cô Lộ, tôi không.”
Anh không biết đan, cũng không biết tặng cho ai cả.
Trình Chấn Dạ lúc này đột nhiên cũng nhìn sang anh, thuận tiện nói, “Cậu mà đan được tặng cho Tạ Nhân Phi thì cậu ta sẽ vui lắm đấy.”
“Cậu Trình nói đùa rồi…”
Dục Sơ đen mặt hơi cúi đầu. Rõ ràng là vòng tay cặp đôi, sao lại bảo anh tặng cho Tạ Nhân Phi chứ?
Uyển Nhiên nhịn cười tập trung vào sợi dây cầm trên tay. Đã rất lâu rồi cô không động tới nó, có lẽ sẽ không được đẹp cho lắm.
Trong khi cô mới xoay sở được một nửa vòng thì Trình Chấn Dạ đã làm xong rồi…
Hắn vậy mà khéo tay như thế, trông rất đẹp, chẳng khác gì mẫu cả.
Cô nhìn lại chiếc vòng của mình mà tự thấy hổ thẹn, vậy mà cô còn có mặt mũi đi lo lắng hắn không biết làm nữa cơ. Kết quả lại đẹp hơn của cô nhiều.
Hồi còn nhỏ mẹ hắn có dạy đan dây, làm sao hắn không biết cho được.
“Xong rồi, em không định đưa nó cho tôi à?”
“Nó không được đẹp… hay là thôi đi.”
“Vẫn còn tạm được.”
Cô nhìn hắn cuối cùng cũng phải lấy ra, “Để tôi đeo cho anh.”
Trình Chấn Dạ nhìn cô, ánh mắt đầy ý cười.
Sao Lộ Uyển Nhiên lại có thể dễ thương như thế được!
Họ đeo vòng tay cho nhau xong rồi, vòng tay cặp đôi!
Dục Sơ nhìn thoáng qua chiếc vòng trên cổ tay Trình Chấn Dạ, có khi hắn sẽ đeo nó suốt bên mình cũng nên.
“Chấn Dạ, cậu đeo cái thứ gì trên tay thế, trông xấu quá đi thôi.”
Bỗng nghe tiếng nói, quay lại thì thấy Kiều Nhược Tuyết đang bước tới đầy ý mỉa mai.
Sao nơi nào cũng có mặt cô ta vậy nhỉ?
Dục Sơ nhìn hắn rồi rời đi làm chuyện gì đó, còn Uyển Nhiên thì vẫn không biết là chuyện gì. Tới bây giờ cô vẫn chưa biết người phụ nữ này là ai đâu.
“Đi với Lộ Uyển Nhiên làm hạ thấp giá trị của bản thân cậu đấy.”
“Tôi thì có giá trị gì, làm sao mà giá trị bằng cô được.”
Trình Chấn Dạ chỉ đáp lại một câu đơn giản thế thôi, là khen hay là châm biếm thì chỉ người trong cuộc mới rõ.
Uyển Nhiên nhìn sự lạnh lùng của hắn đối với người phụ nữ này, quan hệ giữa họ hình như không giống như những gì lúc trước cô đã nghĩ. Nhìn hắn đâu có chút gì là hứng thú với cô ta đâu, ngược lại còn chán ghét là đằng khác.
“Trình Chấn Dạ, cậu vẫn nên nghĩ lại thì hơn, giữa tôi và…”
“Cô nói chuyện bình thường không được sao, sao cứ phải gọi tên anh ấy thế?”
Hửm?
Hắn nhìn cô, hình như có chút ngạc nhiên.
Lộ Uyển Nhiên phản ứng lại rồi?
Kiều Nhược Tuyết cũng bị làm cho khựng lại, vì không ngờ Uyển Nhiên có thể nói như thế, lại còn dám nhìn thẳng vào mặt cô ta như vậy!
Chỉ là cô cảm thấy không thích khi nghe người phụ nữ khác gọi tên hắn…
Uyển Nhiên bất giác nắm lấy tay hắn, cũng được hắn nắm chặt lại.
Được rồi, có hắn chống lưng nên cô cứ việc nhào về phía trước, cào cấu hay cắn xé gì Kiều Nhược Tuyết cũng được!
“Cô là ai mà dám nói với tôi như vậy, còn không tự nhìn lại bản thân xem có tư cách gì không?”
“Cô ấy là vợ tôi, cô ấy có quyền.”
Hắn không do dự trả lời thay cho cô, câu trả lời còn mượt và nhẹ hơn lông vũ nữa.
Uyển Nhiên nghe hắn nói như thế rõ ràng rất vui vẻ, nhưng phải kiềm chế lại cảm xúc một chút. Tự dặn lòng đây là chuyện bình thường mà, cần gì phải vui tới mức vậy chứ.
Kiều Nhược Tuyết có lẽ là tức đến nỗi không còn mặt mũi nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Chấn Dạ, nhưng hắn đâu có rỗi mà đi nhìn lại cô ta.
Dục Sơ lúc này đã quay trở lại, phía sau còn có nhân viên quản lý của trung tâm thương mại.
“Thật ngại quá thưa cô, Trình tiên sinh đã bao toàn bộ trung tâm trong ngày hôm nay rồi, mong cô thông cảm, ngày mai quay lại được không ạ?”
“Gì chứ… sao cậu có thể làm như vậy…”
Sao gì mà sao, chẳng có gì mà hắn không thể cả. Nếu muốn thì ngay bây giờ hắn cũng có thể mua lại trung tâm này ngay lập tức.
Uyển Nhiên không nhịn được nữa cuối cùng cũng phải trốn sau cánh tay hắn bật cười.
Kiều Nhược Tuyết khi tức giận thật sự trông rất buồn cười đấy.
Cô gái này cũng thật là, không để lại cho người ta chút mặt mũi nào cả. Như vậy mới đúng là vợ của hắn chứ!
Trình Chấn Dạ dung túng, bao che thế nào cho mọi hành động của cô, trước mắt mọi người đều thấy rất rõ. Có hắn đây rồi thì ai dám động vào cô nữa.
“Mình đi thôi anh… anh yêu.”
Quả nhiên là bị hắn dung túng thành một tiểu yêu tinh rồi.
Được lắm, hắn rất thích!
“Được, ‘em yêu’.”
Dục Sơ nhìn màn ân ái chọc tức Kiều Nhược Tuyết của hai người trước mặt thì cũng lộ ra một chút vui vẻ. Cậu Trình của anh cũng sắp bị cô biến thành một người khác rồi.
Chỉ là không ngờ hắn sẽ nói ra như thế này.
Là do cô bất ngờ hay là nghi ngờ tính chân thực?
Cơn mưa vẫn chưa dứt, dường như còn có dấu hiệu nặng hạt. Hơi lạnh xâm chiếm vào không khí, Trình Chấn Dạ dựa vào đầu giường ôm chặt cô lại.
“Tôi cũng yêu anh.”
Hắn biết.
Bàn tay hắn nâng nhẹ cằm cô lên, hơi thở quen thuộc dần hòa quyện vào nhau.
Môi cô vẫn ngọt ngào như thế, lúc nào cũng khiến hắn quyến luyến không muốn rời.
Ngày mai cô còn phải đến Ảnh Thị nên hắn sẽ không làm gì khác.
Nụ hôn sâu và dài, như đang thách thức cơn mưa ngoài kia. Ngoài kia lâu nhưng lại lạnh lẽo, trong này lâu nhưng đầy ý tình.
Người trong lòng vô tình đã ngủ từ lúc nào, hắn nén tiếng thở dài vào trong nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống.
Cô đã nợ hắn quá nhiều lần rồi, đợi đến một thời điểm nào đó thích hợp, hắn nhất định phải để cô trả một thể.
…
Ngày hôm sau Trình Chấn Dạ trực tiếp đưa Uyển Nhiên đến Ảnh Thị nhưng hắn lại không vào cùng mà chỉ ngồi đợi ở trong xe. Hắn cũng đã dặn dò kỹ càng Tạ Nhân Phi rồi nên không cần phải lo.
Rảnh rỗi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rốt cuộc trời vẫn đang lất phất mưa. Hắn thường không để ý đến tình hình thời tiết nhưng dạo gần đây tự nhiên lại chú tâm quan sát hơn rồi, có lẽ là vì cô thích mưa nên đâm ra hắn cũng cảm thấy có chút hứng thú.
Dục Sơ thấy tâm tình của hắn hôm nay có vẻ tốt, bình thường hắn có bao giờ phải chờ đợi ai, hôm nay lại dành ra cả một buổi sáng để đợi cô như thế. Những thứ chưa được khai phá trong Trình Chấn Dạ rồi cũng sẽ có ngày được cô khai quật cả thôi.
“Cậu Trình, gần đây có người lén theo dõi cô Lộ đã bị tôi bắt được. Là người của Hoắc Lâm.”
Dục Sơ đưa cho hắn một phong bì dày cộm, bên trong toàn là hình ảnh của Uyển Nhiên, làm bất cứ chuyện gì cũng đều bị chụp lại. Khoảng thời gian bắt đầu từ tầm lúc cô và hắn rời khỏi buổi tiệc nhà họ Hoắc, có lẽ vì chuyện đó mà Hoắc Lâm muốn điều tra cô hoặc là muốn lợi dụng cô để đối phó với hắn cũng nên.
Bây giờ cả Kiều Nhược Tuyết và Hoắc Lâm đều đang nhắm vào Uyển Nhiên, cô sẽ lại có thể gặp nguy hiểm bất kì lúc nào.
“Cử vài người âm thầm theo sau bảo vệ Lộ Uyển Nhiên, có chuyện gì cũng phải báo cho tôi ngay.”
“Vâng cậu Trình.”
Hắn đưa lại cho Dục Sơ xấp hình, “Xử lý nó đi, đừng để cô ấy phát hiện.”
“Cậu Trình không định nói rõ cho cô Lộ biết sự việc sao, nếu cô Lộ biết được phần nào đó sẽ dễ dàng tìm cách ứng phó hơn.”
“Tôi không muốn cô ấy bị cuốn vào những việc đó.”
Nếu cô biết sẽ chỉ lo lắng hơn thôi, cứ để cô vui vẻ sống qua ngày như vậy là được, hắn tự biết cách bảo vệ cô an toàn.
Lúc lâu sau Uyển Nhiên xong công việc đã trở ra, Dục Sơ vội mang ô tới đón cô vào trong xe. Nhìn sắc mặt cô rất tốt, có vẻ như mọi chuyện tiến triển thuận lợi.
“Thế nào rồi?”
“Bài hát rất hay, tôi đã nhận lời rồi. Không ngờ nam ca sĩ hát chính lại là Ninh Dịch, anh ấy là thần tượng của tôi đó.”
Hắn nhìn vẻ mãn nguyện của cô chỉ hơi cười.
Cô còn có cả thần tượng cơ à, hắn không biết đó.
Trình Chấn Dạ bảo đến một nơi, Dục Sơ liền lái xe đi. Điểm đến là một trung tâm thương mại, tuy đã trưa nhưng không hề thiếu vắng bóng người.
Sau này số lần lộ diện của Uyển Nhiên sẽ nhiều hơn, đưa cô đến đây để cô có thể mua những gì mình thích, không giới hạn và tùy ý lựa chọn.
Hắn chưa đến đây bao giờ, không ngờ thế mà lại là hội viên cao cấp cao của trung tâm này đấy.
“Anh không mua gì hết sao?”
“Tôi không cần, mua cho em thôi, thích gì thì cứ lấy.”
Hắn nhiều tiền, hắn lo được!
Uyển Nhiên bị mọi thứ xinh đẹp xung quanh làm cho mê mẩn, món đồ nào trông cũng xinh đẹp vô cùng.
Cô kích động cầm tay hắn kéo tới khu trang sức, ánh mắt cô dán chặt vào những món đồ thủ công trước mặt, dường như là muốn làm điều gì đó.
Hắn hướng mắt nhìn thấy dòng chữ “Vòng tay dành cho cặp đôi”, tự đan cho nhau.
Hắn cũng hiểu ra sơ sơ ý của cô rồi.
“Anh biết đan dây không?”
“Biết.”
“Vậy làm cái này nhé…”
Trẻ con không chứ!
“Được.”
Hắn vẫn luôn yêu chiều, đáp ứng mọi yêu cầu của cô như thế.
Uyển Nhiên nhận được sự đồng ý của hắn liền rất vui vẻ đến lấy dụng cụ đem lại bàn, sực nhớ còn có cả Dục Sơ bên cạnh thì ngỏ lời hỏi.
“Anh có đan không?”
“À… cảm ơn cô Lộ, tôi không.”
Anh không biết đan, cũng không biết tặng cho ai cả.
Trình Chấn Dạ lúc này đột nhiên cũng nhìn sang anh, thuận tiện nói, “Cậu mà đan được tặng cho Tạ Nhân Phi thì cậu ta sẽ vui lắm đấy.”
“Cậu Trình nói đùa rồi…”
Dục Sơ đen mặt hơi cúi đầu. Rõ ràng là vòng tay cặp đôi, sao lại bảo anh tặng cho Tạ Nhân Phi chứ?
Uyển Nhiên nhịn cười tập trung vào sợi dây cầm trên tay. Đã rất lâu rồi cô không động tới nó, có lẽ sẽ không được đẹp cho lắm.
Trong khi cô mới xoay sở được một nửa vòng thì Trình Chấn Dạ đã làm xong rồi…
Hắn vậy mà khéo tay như thế, trông rất đẹp, chẳng khác gì mẫu cả.
Cô nhìn lại chiếc vòng của mình mà tự thấy hổ thẹn, vậy mà cô còn có mặt mũi đi lo lắng hắn không biết làm nữa cơ. Kết quả lại đẹp hơn của cô nhiều.
Hồi còn nhỏ mẹ hắn có dạy đan dây, làm sao hắn không biết cho được.
“Xong rồi, em không định đưa nó cho tôi à?”
“Nó không được đẹp… hay là thôi đi.”
“Vẫn còn tạm được.”
Cô nhìn hắn cuối cùng cũng phải lấy ra, “Để tôi đeo cho anh.”
Trình Chấn Dạ nhìn cô, ánh mắt đầy ý cười.
Sao Lộ Uyển Nhiên lại có thể dễ thương như thế được!
Họ đeo vòng tay cho nhau xong rồi, vòng tay cặp đôi!
Dục Sơ nhìn thoáng qua chiếc vòng trên cổ tay Trình Chấn Dạ, có khi hắn sẽ đeo nó suốt bên mình cũng nên.
“Chấn Dạ, cậu đeo cái thứ gì trên tay thế, trông xấu quá đi thôi.”
Bỗng nghe tiếng nói, quay lại thì thấy Kiều Nhược Tuyết đang bước tới đầy ý mỉa mai.
Sao nơi nào cũng có mặt cô ta vậy nhỉ?
Dục Sơ nhìn hắn rồi rời đi làm chuyện gì đó, còn Uyển Nhiên thì vẫn không biết là chuyện gì. Tới bây giờ cô vẫn chưa biết người phụ nữ này là ai đâu.
“Đi với Lộ Uyển Nhiên làm hạ thấp giá trị của bản thân cậu đấy.”
“Tôi thì có giá trị gì, làm sao mà giá trị bằng cô được.”
Trình Chấn Dạ chỉ đáp lại một câu đơn giản thế thôi, là khen hay là châm biếm thì chỉ người trong cuộc mới rõ.
Uyển Nhiên nhìn sự lạnh lùng của hắn đối với người phụ nữ này, quan hệ giữa họ hình như không giống như những gì lúc trước cô đã nghĩ. Nhìn hắn đâu có chút gì là hứng thú với cô ta đâu, ngược lại còn chán ghét là đằng khác.
“Trình Chấn Dạ, cậu vẫn nên nghĩ lại thì hơn, giữa tôi và…”
“Cô nói chuyện bình thường không được sao, sao cứ phải gọi tên anh ấy thế?”
Hửm?
Hắn nhìn cô, hình như có chút ngạc nhiên.
Lộ Uyển Nhiên phản ứng lại rồi?
Kiều Nhược Tuyết cũng bị làm cho khựng lại, vì không ngờ Uyển Nhiên có thể nói như thế, lại còn dám nhìn thẳng vào mặt cô ta như vậy!
Chỉ là cô cảm thấy không thích khi nghe người phụ nữ khác gọi tên hắn…
Uyển Nhiên bất giác nắm lấy tay hắn, cũng được hắn nắm chặt lại.
Được rồi, có hắn chống lưng nên cô cứ việc nhào về phía trước, cào cấu hay cắn xé gì Kiều Nhược Tuyết cũng được!
“Cô là ai mà dám nói với tôi như vậy, còn không tự nhìn lại bản thân xem có tư cách gì không?”
“Cô ấy là vợ tôi, cô ấy có quyền.”
Hắn không do dự trả lời thay cho cô, câu trả lời còn mượt và nhẹ hơn lông vũ nữa.
Uyển Nhiên nghe hắn nói như thế rõ ràng rất vui vẻ, nhưng phải kiềm chế lại cảm xúc một chút. Tự dặn lòng đây là chuyện bình thường mà, cần gì phải vui tới mức vậy chứ.
Kiều Nhược Tuyết có lẽ là tức đến nỗi không còn mặt mũi nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Chấn Dạ, nhưng hắn đâu có rỗi mà đi nhìn lại cô ta.
Dục Sơ lúc này đã quay trở lại, phía sau còn có nhân viên quản lý của trung tâm thương mại.
“Thật ngại quá thưa cô, Trình tiên sinh đã bao toàn bộ trung tâm trong ngày hôm nay rồi, mong cô thông cảm, ngày mai quay lại được không ạ?”
“Gì chứ… sao cậu có thể làm như vậy…”
Sao gì mà sao, chẳng có gì mà hắn không thể cả. Nếu muốn thì ngay bây giờ hắn cũng có thể mua lại trung tâm này ngay lập tức.
Uyển Nhiên không nhịn được nữa cuối cùng cũng phải trốn sau cánh tay hắn bật cười.
Kiều Nhược Tuyết khi tức giận thật sự trông rất buồn cười đấy.
Cô gái này cũng thật là, không để lại cho người ta chút mặt mũi nào cả. Như vậy mới đúng là vợ của hắn chứ!
Trình Chấn Dạ dung túng, bao che thế nào cho mọi hành động của cô, trước mắt mọi người đều thấy rất rõ. Có hắn đây rồi thì ai dám động vào cô nữa.
“Mình đi thôi anh… anh yêu.”
Quả nhiên là bị hắn dung túng thành một tiểu yêu tinh rồi.
Được lắm, hắn rất thích!
“Được, ‘em yêu’.”
Dục Sơ nhìn màn ân ái chọc tức Kiều Nhược Tuyết của hai người trước mặt thì cũng lộ ra một chút vui vẻ. Cậu Trình của anh cũng sắp bị cô biến thành một người khác rồi.
Bình luận facebook