Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Đạt được mục đích
Nhìn số dư trong tài khoản không còn được bao nhiêu, tâm trạng Uyển Nhiên trùng xuống hẳn đi. Tại sao có những người giàu đến mức tiền tiêu không hết, còn cô thì làm việc quần quật cả ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Cô đeo găng tay rồi đem theo giỏ đựng vào một căn phòng, khách với khứa, ngủ có một đêm mà cứ phải làm cho căn phòng lộn xộn lên mới được.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình cô lập tức có dự cảm không lành. Uyển Nhiên nghe xong cuộc điện thoại liền gấp gáp rời khỏi phòng, mặc kệ cho công việc vẫn chưa làm xong.
Đôi mắt cô bây giờ đã hiện lên vẻ hốt hoảng thật sự. Bắt vội một chiếc taxi bên đường cô lập tức được đưa đến bệnh viện.
“Bác sĩ, anh trai tôi thế nào rồi?”
“Tạm thời đã qua được cơn nguy kịch, cô Lộ, cô hãy mau chóng đóng tiền viện phí để chúng tôi có thể tiến hành phẫu thuật cho cậu ấy, qua một thời gian nữa tìm được tủy thích hợp rồi sẽ tiến hành ghép tủy. Tình trạng của cậu ấy không được khả quan lắm, mọi việc tiến hành càng nhanh thì cậu ấy mới có cơ hội.”
“Vâng…”
Mọi việc đến nước này đã thật sự rất gấp gáp, rất cần tới cô rồi.
Uyển Nhiên hít sâu một hơi rồi đi vào phòng bệnh. Người anh trai cũng là người thân duy nhất của cô đang bị dày vò bởi căn bệnh máu trắng, đang rất cần tiền để giữ lại mạng sống. Anh chỉ có mỗi một mình em gái là chỗ dựa duy nhất nên cô càng phải cố gắng, cô phải kiếm được thật nhiều tiền để chữa bệnh cho anh trai.
Ngồi xuống bên cạnh giường, Uyển Nhiên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay gầy guộc của anh. Trước kia bàn tay này đẹp đẽ, quý giá biết bao nhiêu, cô đã từng rất thích bàn tay anh trai thanh thoát lướt trên từng phím đàn.
“Lộ Nam Hàng, anh phải thật kiên trì, em nhất định sẽ cứu anh.”
Lộ Uyển Nhiên rất thích hát, còn Lộ Nam Hàng thích sáng tác nhạc. Anh từng nói rằng khi cô trở thành ca sĩ, anh sẽ là nhạc sĩ sáng tác bài hát cho riêng cô. Nhưng ước mơ ấy chưa đi được bao lâu thì anh mắc phải căn bệnh máu trắng hiểm ác, còn cô phải vào Club để trả nợ. Và thứ khiến họ phải khổ sở đó chính là tiền bạc.
“Bây giờ chỉ còn lại hai anh em chúng ta vậy nên vì em, anh phải tiếp tục sống mới được…”
Cô thẩn thờ đi bên ngoài hành lang bệnh viện, hai chân mềm nhũn ngồi xuống hàng ghế. Trước kia gia đình cô cũng thuộc dạng giàu có, nhưng không được bao lâu thì bố bị tai nạn qua đời, công ty phá sản, còn mẹ thì tiến thêm một bước nữa. Bố dượng cả ngày rượu chè cờ bạc, nợ nần chồng chất, mẹ vì lao lực kiếm tiền trả nợ rồi sau đó đổ bệnh và qua đời, mọi gánh nặng từ đó đã đổ ập lên người hai anh em cô. Kể từ ngày người đàn ông đó đem cô đi bán gạc nợ thì họ đã chính thức không còn quan hệ gì nữa.
Vô tình nhìn thấy cảnh tượng bác sĩ đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng cấp cứu, dùng khăn trắng che mặt bệnh nhân đi, Lộ Uyển Nhiên bất giác cảm thấy bất an run sợ, cô sợ một ngày nào đó sẽ phải chứng kiến một cảnh tượng y hệt vậy và người nằm đó lại là anh trai mình.
Đi bộ từ bệnh viện trở về tòa Club, Uyển Nhiên đứng bên ngoài một lúc lâu. Dòng người di chuyển qua lại, mặc cho khung cảnh thay đổi biết bao nhiêu lần, cuối cùng cô mới bước vào trong.
“Tôi muốn gặp ông chủ…”
Dục Sơ nhìn cô, cũng ngầm đoán ra được mục đích. Anh không hỏi gì mà chỉ lặng lẽ đưa cô lên đến tầng cao nhất của tòa nhà. Có lẽ đây là nơi hắn ở, bởi tầng cao nhất này người không phận sự sẽ không được bước vào đây.
...
“Tôi đồng ý kết hôn với anh.”
“Được, tôi biết rồi.”
Uyển Nhiên nghe câu trả lời nhẹ nhàng của hắn thế thì không khỏi thắc mắc. Chỉ vậy thôi sao, có vẻ như hắn cũng đoán trước được rằng sẽ có ngày hôm nay, cô sẽ đến tìm hắn.
“Không còn gì khác nữa sao?”
“Khi nào cần tiền thì cứ nói tôi.”
Nói chuyện với người có tiền cũng đơn giản thật đấy. Người đang cần tiền và người có rất nhiều tiền ở cạnh nhau chẳng phải hoàn hảo lắm sao.
“Bắt đầu từ bây giờ cô không còn là nhân viên của Club nữa, có thể tùy tiện ra vào bất cứ nơi nào ở đây. Dục Sơ sẽ đưa cô về thu xếp đồ đạc sau đó dọn đến chỗ tôi, nhiều nhất là ngày mai, phải xong hết tất cả.”
“Được.”
“Tới đây.”
Hắn đặt lên trên bàn hai bản hợp đồng, Uyển Nhiên bước tới đọc hết một lượt.
Chỉ cần cô kết hôn với hắn thì cô có thể tự do sử dụng tất thảy những tài sản cá nhân thuộc quyền sỡ hữu của hắn, không giới hạn. Thời hạn hợp đồng kết hôn ít nhất ba năm, ngày kết thúc hợp đồng sẽ do cô quyết định.
Uyển Nhiên hơi do dự đặt bút xuống, cuối cùng cũng kí vào, hai người, mỗi người giữ một bản.
Chớp mắt mọi vấn đề cũng sắp được giải quyết cả rồi, cô một bước từ nhân viên tiếp khách trở thành vợ của ông chủ...
Lộ Nam Hàng sau khi biết được mọi việc, không biết anh có tức giận không...
“Anh, anh đợi em một chút nữa thôi...”
Thoả thuận xong cả rồi, Dục Sơ đưa cô ra ngoài.
Trình Chấn Dạ nhìn chữ ký của cô, trong lòng thoáng qua một chút nặng nề. Rõ ràng kết quả đúng như hắn mong muốn, nhưng sao hắn lại không hề vui vẻ.
Hắn biết vì cô đang rất cần tiền để chữa bệnh cho anh trai nên mới đồng ý, cũng có thể xem hắn là kẻ tồi tệ lợi dụng điểm yếu của cô để đạt được thoả thuận. Nhưng ít nhất, tạm thời sẽ không đem đến cho cô bất lợi gì.
Cô đeo găng tay rồi đem theo giỏ đựng vào một căn phòng, khách với khứa, ngủ có một đêm mà cứ phải làm cho căn phòng lộn xộn lên mới được.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình cô lập tức có dự cảm không lành. Uyển Nhiên nghe xong cuộc điện thoại liền gấp gáp rời khỏi phòng, mặc kệ cho công việc vẫn chưa làm xong.
Đôi mắt cô bây giờ đã hiện lên vẻ hốt hoảng thật sự. Bắt vội một chiếc taxi bên đường cô lập tức được đưa đến bệnh viện.
“Bác sĩ, anh trai tôi thế nào rồi?”
“Tạm thời đã qua được cơn nguy kịch, cô Lộ, cô hãy mau chóng đóng tiền viện phí để chúng tôi có thể tiến hành phẫu thuật cho cậu ấy, qua một thời gian nữa tìm được tủy thích hợp rồi sẽ tiến hành ghép tủy. Tình trạng của cậu ấy không được khả quan lắm, mọi việc tiến hành càng nhanh thì cậu ấy mới có cơ hội.”
“Vâng…”
Mọi việc đến nước này đã thật sự rất gấp gáp, rất cần tới cô rồi.
Uyển Nhiên hít sâu một hơi rồi đi vào phòng bệnh. Người anh trai cũng là người thân duy nhất của cô đang bị dày vò bởi căn bệnh máu trắng, đang rất cần tiền để giữ lại mạng sống. Anh chỉ có mỗi một mình em gái là chỗ dựa duy nhất nên cô càng phải cố gắng, cô phải kiếm được thật nhiều tiền để chữa bệnh cho anh trai.
Ngồi xuống bên cạnh giường, Uyển Nhiên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay gầy guộc của anh. Trước kia bàn tay này đẹp đẽ, quý giá biết bao nhiêu, cô đã từng rất thích bàn tay anh trai thanh thoát lướt trên từng phím đàn.
“Lộ Nam Hàng, anh phải thật kiên trì, em nhất định sẽ cứu anh.”
Lộ Uyển Nhiên rất thích hát, còn Lộ Nam Hàng thích sáng tác nhạc. Anh từng nói rằng khi cô trở thành ca sĩ, anh sẽ là nhạc sĩ sáng tác bài hát cho riêng cô. Nhưng ước mơ ấy chưa đi được bao lâu thì anh mắc phải căn bệnh máu trắng hiểm ác, còn cô phải vào Club để trả nợ. Và thứ khiến họ phải khổ sở đó chính là tiền bạc.
“Bây giờ chỉ còn lại hai anh em chúng ta vậy nên vì em, anh phải tiếp tục sống mới được…”
Cô thẩn thờ đi bên ngoài hành lang bệnh viện, hai chân mềm nhũn ngồi xuống hàng ghế. Trước kia gia đình cô cũng thuộc dạng giàu có, nhưng không được bao lâu thì bố bị tai nạn qua đời, công ty phá sản, còn mẹ thì tiến thêm một bước nữa. Bố dượng cả ngày rượu chè cờ bạc, nợ nần chồng chất, mẹ vì lao lực kiếm tiền trả nợ rồi sau đó đổ bệnh và qua đời, mọi gánh nặng từ đó đã đổ ập lên người hai anh em cô. Kể từ ngày người đàn ông đó đem cô đi bán gạc nợ thì họ đã chính thức không còn quan hệ gì nữa.
Vô tình nhìn thấy cảnh tượng bác sĩ đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng cấp cứu, dùng khăn trắng che mặt bệnh nhân đi, Lộ Uyển Nhiên bất giác cảm thấy bất an run sợ, cô sợ một ngày nào đó sẽ phải chứng kiến một cảnh tượng y hệt vậy và người nằm đó lại là anh trai mình.
Đi bộ từ bệnh viện trở về tòa Club, Uyển Nhiên đứng bên ngoài một lúc lâu. Dòng người di chuyển qua lại, mặc cho khung cảnh thay đổi biết bao nhiêu lần, cuối cùng cô mới bước vào trong.
“Tôi muốn gặp ông chủ…”
Dục Sơ nhìn cô, cũng ngầm đoán ra được mục đích. Anh không hỏi gì mà chỉ lặng lẽ đưa cô lên đến tầng cao nhất của tòa nhà. Có lẽ đây là nơi hắn ở, bởi tầng cao nhất này người không phận sự sẽ không được bước vào đây.
...
“Tôi đồng ý kết hôn với anh.”
“Được, tôi biết rồi.”
Uyển Nhiên nghe câu trả lời nhẹ nhàng của hắn thế thì không khỏi thắc mắc. Chỉ vậy thôi sao, có vẻ như hắn cũng đoán trước được rằng sẽ có ngày hôm nay, cô sẽ đến tìm hắn.
“Không còn gì khác nữa sao?”
“Khi nào cần tiền thì cứ nói tôi.”
Nói chuyện với người có tiền cũng đơn giản thật đấy. Người đang cần tiền và người có rất nhiều tiền ở cạnh nhau chẳng phải hoàn hảo lắm sao.
“Bắt đầu từ bây giờ cô không còn là nhân viên của Club nữa, có thể tùy tiện ra vào bất cứ nơi nào ở đây. Dục Sơ sẽ đưa cô về thu xếp đồ đạc sau đó dọn đến chỗ tôi, nhiều nhất là ngày mai, phải xong hết tất cả.”
“Được.”
“Tới đây.”
Hắn đặt lên trên bàn hai bản hợp đồng, Uyển Nhiên bước tới đọc hết một lượt.
Chỉ cần cô kết hôn với hắn thì cô có thể tự do sử dụng tất thảy những tài sản cá nhân thuộc quyền sỡ hữu của hắn, không giới hạn. Thời hạn hợp đồng kết hôn ít nhất ba năm, ngày kết thúc hợp đồng sẽ do cô quyết định.
Uyển Nhiên hơi do dự đặt bút xuống, cuối cùng cũng kí vào, hai người, mỗi người giữ một bản.
Chớp mắt mọi vấn đề cũng sắp được giải quyết cả rồi, cô một bước từ nhân viên tiếp khách trở thành vợ của ông chủ...
Lộ Nam Hàng sau khi biết được mọi việc, không biết anh có tức giận không...
“Anh, anh đợi em một chút nữa thôi...”
Thoả thuận xong cả rồi, Dục Sơ đưa cô ra ngoài.
Trình Chấn Dạ nhìn chữ ký của cô, trong lòng thoáng qua một chút nặng nề. Rõ ràng kết quả đúng như hắn mong muốn, nhưng sao hắn lại không hề vui vẻ.
Hắn biết vì cô đang rất cần tiền để chữa bệnh cho anh trai nên mới đồng ý, cũng có thể xem hắn là kẻ tồi tệ lợi dụng điểm yếu của cô để đạt được thoả thuận. Nhưng ít nhất, tạm thời sẽ không đem đến cho cô bất lợi gì.
Bình luận facebook