Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Chương 37
Đoàn người bọn họ bay xấp xỉ bốn giờ mới đến sân bay Thành Điền.
Địa điểm quay của đầu tiên là ở một công viên giải trí lớn, cách sân bay Thành Điền không tính là xa. Vì để tiện cho công việc, bọn họ ở một khách sạn thương gia gần công viên. Phòng khách sạn thương gia bình thường ở Nhật Bản rất nhỏ, Tiết Thần không thích, thương lượng với ekip muốn phải tới ở khách sạn nghỉ dưỡng gần đó.
Đạo diễn rất khó khăn nói: “Tiết Thần, kinh phí của ekip có hạn, cũng ký hợp đồng với khách sạn này trước đó rồi. Tiếp theo chúng ta còn nửa tháng hành trình, nhiều người như vậy, mỗi ngày đều phải tốn tiền, cậu chịu khó một chút đến lúc quay xong thì điều kiện sẽ tốt hơn nhiều.”
Tiết Thần không vui nhưng thấy những người khác cũng không nói gì, lại sợ bị xấu mặt nên anh ta không nói tiếng nào dẫn trợ lý lên lầu trước.
Trình Toa Toa liếc anh ta một cái, “Tưởng mình tới nghỉ phép chắc, còn muốn ở khách sạn sang trọng. Không chịu được khổ thì đừng đi show.”
Kiều Tinh Lâm hiếm khi cùng ý kiến với cô ta.
Kiều Tinh Lâm cùng Tiểu Giang nhận thẻ phòng ở chỗ ekip chương trình, đang chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi thì bên ngoài bỗng nhiên có mấy người chạy đến, còn có máy quay phim và chụp hình. Người dẫn đầu chính là Diêu Hiểu Đồng, cô ấy giang hai cánh tay chạy về phía Kiều Tinh Lâm, “Surprise!”
Kiều Tinh Lâm kinh ngạc, ôm cô ấy một cái, “Sao cậu lại tới đây?”
“Tớ là khách mời bí ẩn của số đầu tiên đó. Nhưng lúc mọi người quay phải làm bộ như không biết là tớ nhé.” Diêu Hiểu Đồng ném cho Kiều Tinh Lâm một ánh mắt quyến rũ, “Còn nữa, chính là tớ nghe nói tên quỷ đáng ghét Tiết Thần kia cũng chui vào làm MC rồi, để bày tỏ lòng đồng tình và ủng hộ cậu nên tớ mới tới.”
Kiều Tinh Lâm rũ mắt nói, “Bà chủ nhận công việc cho tớ, không quay không được.”
Diêu Hiểu Đồng vỗ vai cô, “Thời điểm phát sóng số đầu tiên đúng lúc tớ có một bộ phim lên sóng, coi như tuyên truyền và du lịch.”
“Khách sạn này cũng quá nhỏ thì phải?” Sau lưng Diêu Hiểu Đồng vang lên một thanh âm quen thuộc, Kiều Tinh Lâm nhìn sang, phát hiện là Mã Tiêu đã lâu không gặp. Diêu Hiểu Đồng nói: “Người này chơi âm nhạc, nghe nói còn rất có tên tuổi. Là một trong hai MC mà ekip chương trình đã mời, trình độ đáng ghét của anh ta so với Tiết Thần chỉ có hơn chứ không kém.”
“Tiêu Thần.” Kiều Tinh Lâm chủ động chào hỏi. Thế giới lớn như vậy, hóa ra lại nhỏ như vậy.
Mã Tiêu thấy cô cũng không tỏ ra nhiệt tình mấy, mà đi tới trước mặt Khang Hạo. Khang Hạo nhoẻn miệng cười với anh ta, trong nụ cười còn có chút ý cưng chiều.
Kiều Tinh Lâm nghi ngờ mình nhìn sai, mà hai người kia đã kéo nhau lên lầu rồi.
Người cuối cùng là người rất bình thường, nghe nói là một học bá, chuyên nghiên cứu máy tính, nắm trong tay mấy bản quyền sáng chế phát minh. Cô gái chủ động chạy tới chào hỏi Kiều Tinh Lâm, “Chào chị, em tên là Trương Giai Giai. Tốt nghiệp hệ máy tính của Minh Đại.”
Kiều Tinh Lâm có chút bất ngờ: “Chào em, chúng ta học chung trường đấy.”
“Em biết.” Cô gái lấy một cuốn sổ tay từ trong túi xách ra, “Bạn cùng phòng của em là Tinh Tinh Sa, lần trước có gặp chị ở trung tâm thương mại, xin chị ký tên đó. Cậu ấy nói chị là người rất tốt!”
“Này này, không được, ngay cả nơi này cũng có thể thấy người hâm mộ.” Diêu Hiểu Đồng kéo cánh tay Kiều Tinh Lâm, chua xót nói.
Ba cô gái ở chung với nhau nói chuyện trên trời dưới đất, vừa hay lại ở cùng tầng, liền vừa trò chuyện vừa đi lên thang máy.
Phòng Trương Giai Giai ở trước nhất, cô ấy vẫy tay chào tạm biệt hai người xong thì bước vào phòng.
Đại khái ekip cũng biết Kiều Tinh Lâm và Diêu Hiểu Đồng có quan hệ tốt nên sắp xếp cho họ ở sát nhau, trợ lý ở phòng đối diện các cô. Kiều Tinh Lâm trở về phòng, vừa mở vali ra thì Diêu Hiểu Đồng lại tới gõ cửa.
Kiều Tinh Lâm mở cửa để cho cô ấy đi vào, cô ấy nhìn vali một cái, hai tay khoanh ở trước ngực, “Chỉnh tề như vậy nhất định là bạn trai cậu sửa sang lại đúng không?”
Kiều Tinh Lâm không phục, “Làm sao, chẳng lẽ tớ không biết soạn vali sao?”
Diêu Hiểu Đồng ngồi xuống sofa, “Tớ và cậu đánh cược, từ bây giờ đến lúc rời đi, vali này nhất định sẽ lộn xộn như ổ chó. Chẳng lẽ tớ còn không biết tật này của cậu hay sao?”
Kiều Tinh Lâm liếc cô ấy một cái. Cô cũng không nỡ đem đồ Lâm Thâm đã sửa sang làm cho lung tung, bèn lấy những đồ mình cần ra.
“Ai, lần trước tớ có nói với cậu chuyện của Chu Lập Quần, cậu còn nhớ chứ?” Diêu Hiểu Đồng vô cùng ưu thương mà nói, “Tớ tỏ tình với anh ấy nhưng lại bị từ chối.”
“Ừ?” Kiều Tinh Lâm nhìn về phía cô ấy, “Lý do gì?”
“Anh ấy nói là muốn tìm một cô gái bình thường, sống ổn định qua ngày, tốt nhất là mỗi ngày đều có thể gặp nhau. Những nghệ sĩ giống như chúng ta đều là người bận bịu, suốt ngày chạy đông chạy tây không có nhà, anh ấy cảm thấy không có cảm giác an toàn. Trừ phi tớ rời khỏi giới mới có thể.”
Lý do này lại có vẻ nghiêm túc. Kiều Tinh Lâm cũng nghĩ tới, có thể sau này thời gian cô ở bên Lâm Thâm rất ít. Một bộ phim quay nửa năm, một năm cũng là chuyện thường xảy ra. Bây giờ sự nghiệp của cô đang lên, không thể tùy tiện giảm bớt lượng công việc.
“Chu Lập Quần còn nói anh ấy có một người bạn thân, nhà rất giàu có, kiểu có nhiều tiền. Anh ta yêu một nữ minh tinh vừa đẹp lại kính nghiệp, thường xuyên không có ở nhà, chàng trai mỗi ngày đều trông chừng, anh ấy nhìn không chịu nổi.” Diêu Hiểu Đồng tiếp tục khen mình, “Cậu nói tớ vẻ ngoài cũng không tệ, tại sao lại chưa có gã nhà giàu nào vừa ý tớ chứ?”
Kiều Tinh Lâm đang uống nước, nghe cô ấy nói như vậy, thiếu chút nữa bị sặc nước. Người Chu Lập Quần nói không phải là cô và Lâm Thâm chứ?
Diêu Hiểu Đồng lại ngồi một hồi, nói lải nhải đủ điều mới trở về phòng mình đi nghỉ ngơi.
Sau khi cô ấy đi, Kiều Tinh Lâm gửi tin nhắn cho Lâm Thâm.
Kiều Tinh Lâm: Anh biết Mã Tiêu cũng tới tham gia chương trình này của chúng em không?
Lâm Thâm: Biết đại khái một chút.
Kiều Tinh Lâm: Em nghe nói cho tới bây giờ anh ta đều không tham gia show, không biết cơn gió gì thổi anh ta tới đây?
Lâm Thâm: Chắc là bởi vì Khang Hạo.
Kiều Tinh Lâm: Khang Hạo? Em không nghe lầm chứ? Bọn họ có quan hệ thế nào, cũng là thân thích sao?
Lâm Thâm: Giống như quan hệ giữa em với anh.
Kiều Tinh Lâm ngạc nhiên đến mức sái quai hàm, cả người đều không ổn. Thầy Khang được gọi là giấc mơ của hàng triệu tỉ tỉ thiếu nữ, nhưng anh ta lại thích nam? Rõ ràng anh ta anh tuấn đẹp trai như vậy cơ mà. Mã Tiêu cũng vậy, vô số fans nữ, ngày ngày kêu khóc muốn xem anh ta trình diễn. Ai có thể nghĩ tới, hai người này là một đôi? Nếu là ngày nào lộ ra, có lẽ giới giải trí phải chấn động, weibo sẽ đứng luôn mất.
Ekip có một nhóm, biên đạo gửi tin nhắn tới. Hy vọng mọi người nghỉ ngơi thật khỏe, buổi tối đến phòng họp lầu 8 họp. Kiều Tinh Lâm là người đến sớm nhất, cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đang ngẩn người thì Khang Hạo và Mã Tiêu cùng nhau đi vào. Hai người còn vừa nói vừa cười, nhìn quan hệ hết sức hòa hợp.
Kiều Tinh Lâm nghĩ đến lời nói của Lâm Thâm, trong đầu lập tức liên tưởng đến một số hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi, tâm tình hết sức phức tạp. Thế là sau khi chào hỏi đơn giản xong, cô liền tìm một góc ngồi xuống.
Sau khi nhân viên đến đông đủ rồi, đạo diễn trình bày nội dung ngày mai phải quay, “Nơi này có một trò chơi rất nổi tiếng tên là Hunter. Mọi người có ai đã xem chưa?”
Trương Giai Giai giơ tay, “Có phải có người mặc quần áo đen đi bắt, sau đó phải trốn bọn họ, hoàn thành nhiệm vụ đó không?”
Đạo diễn vỗ tay một cái, “Người tuổi trẻ quả nhiên kiến thức rộng. Trạm đầu tiên chúng ta sẽ triển khai game đó.”
Ánh mắt của mọi người cũng rơi vào trên người Trương Giai Giai, cô ấy ngượng ngùng cười một chút.
“Nhiệm vụ ngày mai quay quanh một câu chuyện xưa, nội dung của câu chuyện thì tôi tạm thời không thể nói với mọi người bây giờ được. Tất cả mọi người tạo thành một đội, cùng nhau trợ giúp nam nữ chủ công. Khi mỗi một người bị hunter bắt được cách thời gian bắt đầu bao nhiêu phút thì được bấy nhiêu điểm. Trong thời gian có cơ hội sống lại nhưng độ khó của nhiệm vụ đó rất lớn. Cuối cùng chỉ cần có một người sống thì điểm của tất cả mọi người đều có hiệu lực. Nếu không toàn bộ điểm đều hủy bỏ.”
Tiết Thần nói: “Nói cách khác, chúng tôi đều bị bắt thì trò chơi sẽ kết thúc? Những người mặc quần áo đen kia rất đáng sợ không?”
Đạo diễn gật đầu, “Bọn họ đều là kiện tướng thể năng do địa phương chọn ra, một khi mọi người lọt vào tầm mắt bọn họ thì rất khó chạy thoát. Trò chơi này không liên quan là sự kết hợp giữa sức khỏe và trí khôn, mọi người nhất định phải đoàn kết nhóm, mỗi người phát huy sở trường của mình, chúc mọi người chơi tốt.”
Sau khi họp xong, Diêu Hiểu Đồng và Trương Giai Giai lại chạy đến phòng Kiều Tinh Lâm, Trương Giai Giai tìm trò đó ra để cho mọi người xem. Hình thức trò chơi đó rất thú vị, nhưng những người mặc áo đen đó quả thật là ác mộng, một bắt là chính xác một người, không có ai có thể trốn thoát. Nhìn xong mấy lần, Kiều Tinh Lâm ngáp liên tục, “Mọi người cũng về ngủ đi, gìn giữ thể lực là quan trọng nhất.”
“Tớ nhất định là người đầu tiên bị bắt, người nhu nhược giống như tớ thì chạy thế nào cũng không qua những người kia.” Diêu Hiểu Đồng thở dài, “Sớm biết cách chơi hung tàn như vậy thì tớ không tới.”
“Chị Hiểu Đồng, chị đừng nhanh nản trí như vậy mà. Chị xem trong game đó cũng có cô gái chống cự đến cuối cùng, cứ tránh kỹ là được.” Trương Giai Giai an ủi cô ấy.
Kiều Tinh Lâm lại không lo lắng những người quần áo đen kia mà cô chú ý tới lời hôm nay đạo diễn nói, đó là muốn tất cả mọi người đoàn kết mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng. Dựa theo dự tính của trò chơi thì trong đó nhất định sẽ có rất nhiều cửa ải, cần dùng đến kiến thức khác nhau. Mấy người bọn họ, bằng mặt nhưng không bằng lòng, có thể đi đến cuối cùng hay không cũng rất khó nói.
Ngày thứ hai, vừa rạng sáng tất cả đội viên đều mặc trên người đồng phục của đoàn, đến công viên. Ở trên xe, Khang Hạo đề nghị, “Tôi cảm thấy không bằng hai người gộp thành một đội, có thể phối hợp với nhau, gặp phải tình huống bị người áo đen đuổi thì một người có thể năng hơi yếu có thể che chở một người khác bỏ chạy. Tối hôm qua tôi đã nghiên cứu rồi, bọn họ chỉ có thể đồng thời đuổi một người. Mọi người cảm thấy thế nào?”
Diêu Hiểu Đồng nói: “Tôi đồng ý đề nghị của thầy Khang. Cứ lấy wechat lắc xì ngầu đi, người có số lớn chọn người trước.”
Bọn họ nhanh chóng chia xong đội, Khang Hạo cùng Diêu Hiểu Đồng một đội, Kiều Tinh Lâm cùng Mã Tiêu một đội, Lý Bân cùng Trương Giai Giai một đôi. Vừa vặn trai gái một đôi, sau khi Lý Bân chọn Trương Giai Giai, Tiết Thần là không có lựa chọn khác, chỉ có thể chung đội với Trình Toa Toa.
Hôm nay, công viên cũng mở cửa với bên ngoài, du khách và nhân viên bên trong đã được thông báo trước là sẽ có ekip đến quay phim. Bởi vì ở nước ngoài, những người như Kiều Tinh Lâm đều là khuôn mặt lạ, cho nên du khách địa phương trừ tò mò nhìn lâu những nam thanh nữ tú bọn họ ra thì không điên cuồng như người hâm mộ trong nước. Sau lưng mỗi khách mời sẽ có máy quay, ekip chương trình vì lý do an toàn nên đã mời nhân viên y tế đến hiện trường.
Trên quảng trường chính giữa công viên để ba cái lồng, bên trong lần lượt là ba người mặc quần áo đen cường tráng cao lớn, bọn họ đeo kính mác, không thấy rõ vẻ mặt, cả người cũng tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Mãi đến khi nhìn thấy bọn họ, mọi người mới khẩn trương.
Khang Hạo cầm lấy thẻ nhiệm vụ từ chỗ đạo diễn.
“Xin dựa theo nhắc nhở, tìm được nam nữ chủ nhân công, cũng chia ra nhận nhiệm vụ bọn họ cho. Sau khi trò chơi bắt đầu mười phút, hunter sẽ được thả ra.”
Khang Hạo rất có năng lực lãnh đạo, anh ta lập tức quyết định bốn người làm một tổ, chia ra đi tìm nam nữ npc.
Kiều Tinh Lâm, Mã Tiêu, Tiết Thần và Trình Toa Toa chung một nhóm, mới đầu Tiết Thần và Trình Toa Toa ai cũng không nói lời nào, cũng không muốn phối hợp. Kiều Tinh Lâm cầm tờ giấy nhiệm vụ của Khang Hạo, chủ động bàn bạc với bọn họ, “Chúng ta chỉ có mười phút để tự do hành động, làm càng nhiều thì cách chiến thắng cũng chỉ càng gần. Mọi người cùng nhau xem một chút đầu mối này.”
Tiết Thần cùng Trình Toa Toa lúc này mới bất đắc dĩ vây lại, Tiết Thần nhìn một cái rồi nói: “Nữ chủ nhân công cùng nam chủ nhân công ở một bộ tộc cổ xưa, bởi vì vấn đề nguồn nước mà tranh đấu không ngừng. Cuối cùng gia tộc của nữ chủ nhân công chiếm nguồn nước quan trọng, đuổi gia tộc của nam chủ nhân công đến nơi hoang vu. Cho nên, địa điểm có phải liên quan đến nước hay không? Nơi này có đảo gì đó không?”
Kiều Tinh Lâm nhìn bản đồ, trong công viên cũng không xây dựng đảo, thậm chí trên bản đồ cũng không thấy có hồ nhân tạo.
“Có liên quan đến nước, vậy có thể ở bên trong phòng hay không?” Trình Toa Toa đổi góc độ hỏi.
“Thủy cung!” Kiều Tinh Lâm và Mã Tiêu đồng thanh nói.
Bốn người cũng không biết đáp án này có đúng hay không, vội vàng chạy đến thủy cung tìm một vòng, rốt cuộc nhìn thấy một cô gái tóc vàng mặc quần áo thời trung cô ở dưới đường hầm đáy biển đang bụm mặt khóc. Kiều Tinh Lâm đi tới nói: “Chào cô. Xin hỏi chúng tôi có thể giúp cô không?”
Cô gái ngẩng đầu lên, thật sự là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Cô ấy dùng tiếng Trung không được lưu loát nói: “Tôi muốn gặp La Mật Âu, các người có thể giúp tôi không?”
Như một tiếng sét giữa trời quang. Bốn người hóa đá tại chỗ, khóe miệng co quắp, đây là câu chuyện của La Mật Âu cùng Chu Lệ Diệp? Vậy mà chương trình cũng có thể nghĩ ra được! Khó trách manh mối mở đầu luôn có loại cảm giác đã từng quen biết.
Kiều Tinh Lâm là người phục hồi tinh thần trước nhất, “Vậy cô cần chúng tôi làm gì?”
“Xin giúp tôi giao phong thư này cho quản gia trên chợ phiên, anh ta sẽ nói cho các người bước kế tiếp phải làm gì.” Chu Lệ Diệp cầm ra một phong thư giao cho Kiều Tinh Lâm, sau đó cứ tiếp tục cúi đầu khóc.
Chợ là một nơi lộ thiên, không dễ để chạy trốn. Kiều Tinh Lâm giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, lúc này radio của công viên bắt đầu phát ra, “Toàn thể thành viên xin chú ý, hunter đã được thả ra.”
Đoàn người bọn họ bay xấp xỉ bốn giờ mới đến sân bay Thành Điền.
Địa điểm quay của đầu tiên là ở một công viên giải trí lớn, cách sân bay Thành Điền không tính là xa. Vì để tiện cho công việc, bọn họ ở một khách sạn thương gia gần công viên. Phòng khách sạn thương gia bình thường ở Nhật Bản rất nhỏ, Tiết Thần không thích, thương lượng với ekip muốn phải tới ở khách sạn nghỉ dưỡng gần đó.
Đạo diễn rất khó khăn nói: “Tiết Thần, kinh phí của ekip có hạn, cũng ký hợp đồng với khách sạn này trước đó rồi. Tiếp theo chúng ta còn nửa tháng hành trình, nhiều người như vậy, mỗi ngày đều phải tốn tiền, cậu chịu khó một chút đến lúc quay xong thì điều kiện sẽ tốt hơn nhiều.”
Tiết Thần không vui nhưng thấy những người khác cũng không nói gì, lại sợ bị xấu mặt nên anh ta không nói tiếng nào dẫn trợ lý lên lầu trước.
Trình Toa Toa liếc anh ta một cái, “Tưởng mình tới nghỉ phép chắc, còn muốn ở khách sạn sang trọng. Không chịu được khổ thì đừng đi show.”
Kiều Tinh Lâm hiếm khi cùng ý kiến với cô ta.
Kiều Tinh Lâm cùng Tiểu Giang nhận thẻ phòng ở chỗ ekip chương trình, đang chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi thì bên ngoài bỗng nhiên có mấy người chạy đến, còn có máy quay phim và chụp hình. Người dẫn đầu chính là Diêu Hiểu Đồng, cô ấy giang hai cánh tay chạy về phía Kiều Tinh Lâm, “Surprise!”
Kiều Tinh Lâm kinh ngạc, ôm cô ấy một cái, “Sao cậu lại tới đây?”
“Tớ là khách mời bí ẩn của số đầu tiên đó. Nhưng lúc mọi người quay phải làm bộ như không biết là tớ nhé.” Diêu Hiểu Đồng ném cho Kiều Tinh Lâm một ánh mắt quyến rũ, “Còn nữa, chính là tớ nghe nói tên quỷ đáng ghét Tiết Thần kia cũng chui vào làm MC rồi, để bày tỏ lòng đồng tình và ủng hộ cậu nên tớ mới tới.”
Kiều Tinh Lâm rũ mắt nói, “Bà chủ nhận công việc cho tớ, không quay không được.”
Diêu Hiểu Đồng vỗ vai cô, “Thời điểm phát sóng số đầu tiên đúng lúc tớ có một bộ phim lên sóng, coi như tuyên truyền và du lịch.”
“Khách sạn này cũng quá nhỏ thì phải?” Sau lưng Diêu Hiểu Đồng vang lên một thanh âm quen thuộc, Kiều Tinh Lâm nhìn sang, phát hiện là Mã Tiêu đã lâu không gặp. Diêu Hiểu Đồng nói: “Người này chơi âm nhạc, nghe nói còn rất có tên tuổi. Là một trong hai MC mà ekip chương trình đã mời, trình độ đáng ghét của anh ta so với Tiết Thần chỉ có hơn chứ không kém.”
“Tiêu Thần.” Kiều Tinh Lâm chủ động chào hỏi. Thế giới lớn như vậy, hóa ra lại nhỏ như vậy.
Mã Tiêu thấy cô cũng không tỏ ra nhiệt tình mấy, mà đi tới trước mặt Khang Hạo. Khang Hạo nhoẻn miệng cười với anh ta, trong nụ cười còn có chút ý cưng chiều.
Kiều Tinh Lâm nghi ngờ mình nhìn sai, mà hai người kia đã kéo nhau lên lầu rồi.
Người cuối cùng là người rất bình thường, nghe nói là một học bá, chuyên nghiên cứu máy tính, nắm trong tay mấy bản quyền sáng chế phát minh. Cô gái chủ động chạy tới chào hỏi Kiều Tinh Lâm, “Chào chị, em tên là Trương Giai Giai. Tốt nghiệp hệ máy tính của Minh Đại.”
Kiều Tinh Lâm có chút bất ngờ: “Chào em, chúng ta học chung trường đấy.”
“Em biết.” Cô gái lấy một cuốn sổ tay từ trong túi xách ra, “Bạn cùng phòng của em là Tinh Tinh Sa, lần trước có gặp chị ở trung tâm thương mại, xin chị ký tên đó. Cậu ấy nói chị là người rất tốt!”
“Này này, không được, ngay cả nơi này cũng có thể thấy người hâm mộ.” Diêu Hiểu Đồng kéo cánh tay Kiều Tinh Lâm, chua xót nói.
Ba cô gái ở chung với nhau nói chuyện trên trời dưới đất, vừa hay lại ở cùng tầng, liền vừa trò chuyện vừa đi lên thang máy.
Phòng Trương Giai Giai ở trước nhất, cô ấy vẫy tay chào tạm biệt hai người xong thì bước vào phòng.
Đại khái ekip cũng biết Kiều Tinh Lâm và Diêu Hiểu Đồng có quan hệ tốt nên sắp xếp cho họ ở sát nhau, trợ lý ở phòng đối diện các cô. Kiều Tinh Lâm trở về phòng, vừa mở vali ra thì Diêu Hiểu Đồng lại tới gõ cửa.
Kiều Tinh Lâm mở cửa để cho cô ấy đi vào, cô ấy nhìn vali một cái, hai tay khoanh ở trước ngực, “Chỉnh tề như vậy nhất định là bạn trai cậu sửa sang lại đúng không?”
Kiều Tinh Lâm không phục, “Làm sao, chẳng lẽ tớ không biết soạn vali sao?”
Diêu Hiểu Đồng ngồi xuống sofa, “Tớ và cậu đánh cược, từ bây giờ đến lúc rời đi, vali này nhất định sẽ lộn xộn như ổ chó. Chẳng lẽ tớ còn không biết tật này của cậu hay sao?”
Kiều Tinh Lâm liếc cô ấy một cái. Cô cũng không nỡ đem đồ Lâm Thâm đã sửa sang làm cho lung tung, bèn lấy những đồ mình cần ra.
“Ai, lần trước tớ có nói với cậu chuyện của Chu Lập Quần, cậu còn nhớ chứ?” Diêu Hiểu Đồng vô cùng ưu thương mà nói, “Tớ tỏ tình với anh ấy nhưng lại bị từ chối.”
“Ừ?” Kiều Tinh Lâm nhìn về phía cô ấy, “Lý do gì?”
“Anh ấy nói là muốn tìm một cô gái bình thường, sống ổn định qua ngày, tốt nhất là mỗi ngày đều có thể gặp nhau. Những nghệ sĩ giống như chúng ta đều là người bận bịu, suốt ngày chạy đông chạy tây không có nhà, anh ấy cảm thấy không có cảm giác an toàn. Trừ phi tớ rời khỏi giới mới có thể.”
Lý do này lại có vẻ nghiêm túc. Kiều Tinh Lâm cũng nghĩ tới, có thể sau này thời gian cô ở bên Lâm Thâm rất ít. Một bộ phim quay nửa năm, một năm cũng là chuyện thường xảy ra. Bây giờ sự nghiệp của cô đang lên, không thể tùy tiện giảm bớt lượng công việc.
“Chu Lập Quần còn nói anh ấy có một người bạn thân, nhà rất giàu có, kiểu có nhiều tiền. Anh ta yêu một nữ minh tinh vừa đẹp lại kính nghiệp, thường xuyên không có ở nhà, chàng trai mỗi ngày đều trông chừng, anh ấy nhìn không chịu nổi.” Diêu Hiểu Đồng tiếp tục khen mình, “Cậu nói tớ vẻ ngoài cũng không tệ, tại sao lại chưa có gã nhà giàu nào vừa ý tớ chứ?”
Kiều Tinh Lâm đang uống nước, nghe cô ấy nói như vậy, thiếu chút nữa bị sặc nước. Người Chu Lập Quần nói không phải là cô và Lâm Thâm chứ?
Diêu Hiểu Đồng lại ngồi một hồi, nói lải nhải đủ điều mới trở về phòng mình đi nghỉ ngơi.
Sau khi cô ấy đi, Kiều Tinh Lâm gửi tin nhắn cho Lâm Thâm.
Kiều Tinh Lâm: Anh biết Mã Tiêu cũng tới tham gia chương trình này của chúng em không?
Lâm Thâm: Biết đại khái một chút.
Kiều Tinh Lâm: Em nghe nói cho tới bây giờ anh ta đều không tham gia show, không biết cơn gió gì thổi anh ta tới đây?
Lâm Thâm: Chắc là bởi vì Khang Hạo.
Kiều Tinh Lâm: Khang Hạo? Em không nghe lầm chứ? Bọn họ có quan hệ thế nào, cũng là thân thích sao?
Lâm Thâm: Giống như quan hệ giữa em với anh.
Kiều Tinh Lâm ngạc nhiên đến mức sái quai hàm, cả người đều không ổn. Thầy Khang được gọi là giấc mơ của hàng triệu tỉ tỉ thiếu nữ, nhưng anh ta lại thích nam? Rõ ràng anh ta anh tuấn đẹp trai như vậy cơ mà. Mã Tiêu cũng vậy, vô số fans nữ, ngày ngày kêu khóc muốn xem anh ta trình diễn. Ai có thể nghĩ tới, hai người này là một đôi? Nếu là ngày nào lộ ra, có lẽ giới giải trí phải chấn động, weibo sẽ đứng luôn mất.
Ekip có một nhóm, biên đạo gửi tin nhắn tới. Hy vọng mọi người nghỉ ngơi thật khỏe, buổi tối đến phòng họp lầu 8 họp. Kiều Tinh Lâm là người đến sớm nhất, cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đang ngẩn người thì Khang Hạo và Mã Tiêu cùng nhau đi vào. Hai người còn vừa nói vừa cười, nhìn quan hệ hết sức hòa hợp.
Kiều Tinh Lâm nghĩ đến lời nói của Lâm Thâm, trong đầu lập tức liên tưởng đến một số hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi, tâm tình hết sức phức tạp. Thế là sau khi chào hỏi đơn giản xong, cô liền tìm một góc ngồi xuống.
Sau khi nhân viên đến đông đủ rồi, đạo diễn trình bày nội dung ngày mai phải quay, “Nơi này có một trò chơi rất nổi tiếng tên là Hunter. Mọi người có ai đã xem chưa?”
Trương Giai Giai giơ tay, “Có phải có người mặc quần áo đen đi bắt, sau đó phải trốn bọn họ, hoàn thành nhiệm vụ đó không?”
Đạo diễn vỗ tay một cái, “Người tuổi trẻ quả nhiên kiến thức rộng. Trạm đầu tiên chúng ta sẽ triển khai game đó.”
Ánh mắt của mọi người cũng rơi vào trên người Trương Giai Giai, cô ấy ngượng ngùng cười một chút.
“Nhiệm vụ ngày mai quay quanh một câu chuyện xưa, nội dung của câu chuyện thì tôi tạm thời không thể nói với mọi người bây giờ được. Tất cả mọi người tạo thành một đội, cùng nhau trợ giúp nam nữ chủ công. Khi mỗi một người bị hunter bắt được cách thời gian bắt đầu bao nhiêu phút thì được bấy nhiêu điểm. Trong thời gian có cơ hội sống lại nhưng độ khó của nhiệm vụ đó rất lớn. Cuối cùng chỉ cần có một người sống thì điểm của tất cả mọi người đều có hiệu lực. Nếu không toàn bộ điểm đều hủy bỏ.”
Tiết Thần nói: “Nói cách khác, chúng tôi đều bị bắt thì trò chơi sẽ kết thúc? Những người mặc quần áo đen kia rất đáng sợ không?”
Đạo diễn gật đầu, “Bọn họ đều là kiện tướng thể năng do địa phương chọn ra, một khi mọi người lọt vào tầm mắt bọn họ thì rất khó chạy thoát. Trò chơi này không liên quan là sự kết hợp giữa sức khỏe và trí khôn, mọi người nhất định phải đoàn kết nhóm, mỗi người phát huy sở trường của mình, chúc mọi người chơi tốt.”
Sau khi họp xong, Diêu Hiểu Đồng và Trương Giai Giai lại chạy đến phòng Kiều Tinh Lâm, Trương Giai Giai tìm trò đó ra để cho mọi người xem. Hình thức trò chơi đó rất thú vị, nhưng những người mặc áo đen đó quả thật là ác mộng, một bắt là chính xác một người, không có ai có thể trốn thoát. Nhìn xong mấy lần, Kiều Tinh Lâm ngáp liên tục, “Mọi người cũng về ngủ đi, gìn giữ thể lực là quan trọng nhất.”
“Tớ nhất định là người đầu tiên bị bắt, người nhu nhược giống như tớ thì chạy thế nào cũng không qua những người kia.” Diêu Hiểu Đồng thở dài, “Sớm biết cách chơi hung tàn như vậy thì tớ không tới.”
“Chị Hiểu Đồng, chị đừng nhanh nản trí như vậy mà. Chị xem trong game đó cũng có cô gái chống cự đến cuối cùng, cứ tránh kỹ là được.” Trương Giai Giai an ủi cô ấy.
Kiều Tinh Lâm lại không lo lắng những người quần áo đen kia mà cô chú ý tới lời hôm nay đạo diễn nói, đó là muốn tất cả mọi người đoàn kết mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng. Dựa theo dự tính của trò chơi thì trong đó nhất định sẽ có rất nhiều cửa ải, cần dùng đến kiến thức khác nhau. Mấy người bọn họ, bằng mặt nhưng không bằng lòng, có thể đi đến cuối cùng hay không cũng rất khó nói.
Ngày thứ hai, vừa rạng sáng tất cả đội viên đều mặc trên người đồng phục của đoàn, đến công viên. Ở trên xe, Khang Hạo đề nghị, “Tôi cảm thấy không bằng hai người gộp thành một đội, có thể phối hợp với nhau, gặp phải tình huống bị người áo đen đuổi thì một người có thể năng hơi yếu có thể che chở một người khác bỏ chạy. Tối hôm qua tôi đã nghiên cứu rồi, bọn họ chỉ có thể đồng thời đuổi một người. Mọi người cảm thấy thế nào?”
Diêu Hiểu Đồng nói: “Tôi đồng ý đề nghị của thầy Khang. Cứ lấy wechat lắc xì ngầu đi, người có số lớn chọn người trước.”
Bọn họ nhanh chóng chia xong đội, Khang Hạo cùng Diêu Hiểu Đồng một đội, Kiều Tinh Lâm cùng Mã Tiêu một đội, Lý Bân cùng Trương Giai Giai một đôi. Vừa vặn trai gái một đôi, sau khi Lý Bân chọn Trương Giai Giai, Tiết Thần là không có lựa chọn khác, chỉ có thể chung đội với Trình Toa Toa.
Hôm nay, công viên cũng mở cửa với bên ngoài, du khách và nhân viên bên trong đã được thông báo trước là sẽ có ekip đến quay phim. Bởi vì ở nước ngoài, những người như Kiều Tinh Lâm đều là khuôn mặt lạ, cho nên du khách địa phương trừ tò mò nhìn lâu những nam thanh nữ tú bọn họ ra thì không điên cuồng như người hâm mộ trong nước. Sau lưng mỗi khách mời sẽ có máy quay, ekip chương trình vì lý do an toàn nên đã mời nhân viên y tế đến hiện trường.
Trên quảng trường chính giữa công viên để ba cái lồng, bên trong lần lượt là ba người mặc quần áo đen cường tráng cao lớn, bọn họ đeo kính mác, không thấy rõ vẻ mặt, cả người cũng tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Mãi đến khi nhìn thấy bọn họ, mọi người mới khẩn trương.
Khang Hạo cầm lấy thẻ nhiệm vụ từ chỗ đạo diễn.
“Xin dựa theo nhắc nhở, tìm được nam nữ chủ nhân công, cũng chia ra nhận nhiệm vụ bọn họ cho. Sau khi trò chơi bắt đầu mười phút, hunter sẽ được thả ra.”
Khang Hạo rất có năng lực lãnh đạo, anh ta lập tức quyết định bốn người làm một tổ, chia ra đi tìm nam nữ npc.
Kiều Tinh Lâm, Mã Tiêu, Tiết Thần và Trình Toa Toa chung một nhóm, mới đầu Tiết Thần và Trình Toa Toa ai cũng không nói lời nào, cũng không muốn phối hợp. Kiều Tinh Lâm cầm tờ giấy nhiệm vụ của Khang Hạo, chủ động bàn bạc với bọn họ, “Chúng ta chỉ có mười phút để tự do hành động, làm càng nhiều thì cách chiến thắng cũng chỉ càng gần. Mọi người cùng nhau xem một chút đầu mối này.”
Tiết Thần cùng Trình Toa Toa lúc này mới bất đắc dĩ vây lại, Tiết Thần nhìn một cái rồi nói: “Nữ chủ nhân công cùng nam chủ nhân công ở một bộ tộc cổ xưa, bởi vì vấn đề nguồn nước mà tranh đấu không ngừng. Cuối cùng gia tộc của nữ chủ nhân công chiếm nguồn nước quan trọng, đuổi gia tộc của nam chủ nhân công đến nơi hoang vu. Cho nên, địa điểm có phải liên quan đến nước hay không? Nơi này có đảo gì đó không?”
Kiều Tinh Lâm nhìn bản đồ, trong công viên cũng không xây dựng đảo, thậm chí trên bản đồ cũng không thấy có hồ nhân tạo.
“Có liên quan đến nước, vậy có thể ở bên trong phòng hay không?” Trình Toa Toa đổi góc độ hỏi.
“Thủy cung!” Kiều Tinh Lâm và Mã Tiêu đồng thanh nói.
Bốn người cũng không biết đáp án này có đúng hay không, vội vàng chạy đến thủy cung tìm một vòng, rốt cuộc nhìn thấy một cô gái tóc vàng mặc quần áo thời trung cô ở dưới đường hầm đáy biển đang bụm mặt khóc. Kiều Tinh Lâm đi tới nói: “Chào cô. Xin hỏi chúng tôi có thể giúp cô không?”
Cô gái ngẩng đầu lên, thật sự là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Cô ấy dùng tiếng Trung không được lưu loát nói: “Tôi muốn gặp La Mật Âu, các người có thể giúp tôi không?”
Như một tiếng sét giữa trời quang. Bốn người hóa đá tại chỗ, khóe miệng co quắp, đây là câu chuyện của La Mật Âu cùng Chu Lệ Diệp? Vậy mà chương trình cũng có thể nghĩ ra được! Khó trách manh mối mở đầu luôn có loại cảm giác đã từng quen biết.
Kiều Tinh Lâm là người phục hồi tinh thần trước nhất, “Vậy cô cần chúng tôi làm gì?”
“Xin giúp tôi giao phong thư này cho quản gia trên chợ phiên, anh ta sẽ nói cho các người bước kế tiếp phải làm gì.” Chu Lệ Diệp cầm ra một phong thư giao cho Kiều Tinh Lâm, sau đó cứ tiếp tục cúi đầu khóc.
Chợ là một nơi lộ thiên, không dễ để chạy trốn. Kiều Tinh Lâm giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, lúc này radio của công viên bắt đầu phát ra, “Toàn thể thành viên xin chú ý, hunter đã được thả ra.”
Bình luận facebook