Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Chương 41
Quay phim ở Đài Loan cần kéo dài thêm ba ngày nữa. Theo thường lệ, mỗi ngày người của tổ hậu cần sẽ phụ trách mua cơm hộp cho cả đoàn. Từ sau khi Lâm Thâm đến, chất lượng cơm nước được tăng lên đáng kể, không những một ngày đủ ba bữa do đầu bếp năm sao nổi tiếng làm mà thức ăn mỗi bữa đều khác nhau, còn đem cả một xe đồ ăn vặt đến chỗ ghi hình, đồ uống, thức uống lạnh cả điểm tâm đều có sẵn.
Mọi người đều hùa với Lâm Thâm, có lúc thân mật gọi anh là anh rể, có lúc gọi anh là anh Tiểu Lâm, trước mặt Kiều Tinh Lâm luôn khen anh nức nở.
Ngoài Lâm Thâm ra thì còn ai đến thăm nhân viên mà hào phóng như vậy, cả đoàn đều được hưởng phúc chứ?
Còn không dừng ở đó. Những khó khăn của tổ ekip ở Đài Loan đều nhờ Lâm Thâm ra mặt giúp đỡ. Mặc dù mọi người biết anh là bạn trai của Kiều Tinh Lâm nhưng cũng không ai rảnh đi làm lớn chuyện tình của họ mà đều âm thầm giữ thái độ chúc phúc.
Một bên khác, Trình Toa Toa nhiều lần yêu cầu, được rời tổ ekip trước một ngày, Lâm Uẩn Kiệt cuối cùng cũng đến thăm.
Chỉ có điều thân anh ta đến nhưng tim không ở đây, vốn dĩ cũng không định làm giống Lâm Thâm mà chỉ muốn tạo một chút danh tiếng cho Trình Toa Toa, giúp tổ chức một buổi tiệc chia tay, nhưng tiền vẫn là do bên ekip chương trình bỏ ra.
Người của tổ ekip âm thầm bất mãn, Lâm Thâm và Lâm Uẩn Kiệt là anh em họ, tại sao lại kém xa nhau như vậy?
Trong buổi tiệc, tổ quay phim vẫn còn quay, mỗi vị khách đều tặng cho Trình Toa Toa một món quà. Mặc dù chỉ làm cho có vẻ nhưng Trình Toa Toa vẫn hợp tác hai mắt ửng hồng, vô cùng xúc động. Đợi đến lúc tiết mục phát sóng, nhất định sẽ có thêm ấn tượng tốt.
Ăn được nửa bữa thì Lâm Uẩn Kiệt viện cớ kịp chuyến bay cuối cùng, rời đi trước.
Trình Toa Toa rất tức giận nhưng không dám để lộ ra ngoài mặt, tránh làm mất fan. Sau khi về đến quán khách sạn, cô ta bất mãn với trợ lý, “Cô nói xem anh ta có việc bận gì chứ? Còn có thể bận hơn bạn trai của Kiều Tinh Lâm không? Người ta ở trong đoàn ba ngày, một tấc cũng không rời, anh ta ngay cả một phút cũng không chịu ở lại!”
“Chị Toa Toa, em nghe bạn em nói, tổng giám đốc Tiểu Lâm hình như đang theo đuổi một nữ minh tinh trong đoàn bọn họ, dạo gần đây rất hay ra vào đó.” Trợ lý Trình Toa Toa ngập ngừng nói.
Trình Toa Toa sớm đã biết Lâm Uẩn Kiệt ở bên ngoài nổi tiếng trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cô ta luôn tự tin cho rằng bản thân sẽ là người phụ nữ cuối cùng của anh ta. Sau khi Lâm Uẩn Kiệt và cô ta ở bên nhau, thật sự cho cô ta không ít sự nâng đỡ, như thế đã đủ. Cô ta cũng bởi vì trong lòng cảm thấy khó chịu nên mới cố ý gọi anh ta đến Đài Loan, giúp cô ta tạo chút tin đồn.
Nhưng rõ ràng, sự chú ý của mọi người không hề dồn về cô ta.
“Chị Toa Toa, chị không sao chứ?” Trợ lý lo lắng hỏi
Trình Toa Toa nói: “Tôi thì có chuyện gì chứ? Đám đàn ông nhà giàu đó, đa số đều như nhau, bên ngoài đạo mạo bên trong mục nát. Tôi đang chờ xem, ánh hào quang của Kiều Tinh Lâm sẽ kéo dài được bao lâu.”
Trợ lý nói: “Không phải như vậy đâu chị Toa Toa. Buổi tối hôm nay em có nói chuyện với trợ lý Tiểu Giang của chị Kiều, Tiểu Giang nói chị Kiều và bạn trai chị ấy là bạn cấp ba, lúc đó bọn họ xém chút nữa là có thể bên nhau. Sau đó bạn trai chị Kiều ra nước ngoài, mười năm bặt vô âm tín, vừa mới về nước hai người đã ở bên nhau. Tiểu Giang nói, đây là duyên phận, bọn họ cuối cùng cũng quyết định kết hôn rồi.”
“Chỉ dựa vào tình cảm sâu đậm của bọn họ thì có tác dụng gì? Gia đình giàu có đó có ‘hoàng vị’ cần người kế thừa, tôi nghe Lâm Uẩn Kiệt từng nói, chủ tịch tập đoàn Hằng Thông vô cùng phản đối hai người bọ ở bên nhau. Kiều Tinh Lâm muốn làm con dâu nhà giàu, không dễ vậy đâu.”
Trợ lý nghĩ cũng phải, những trường hợp muốn gả vào nhà giàu mà gả không được còn ít sao?
Cô ta lộ vẻ tiếc nuối, “Thật đáng tiếc. Em cảm thấy lúc bạn trai chị Kiều nhìn chị ấy, ánh mắt vô cùng vô cùng dịu dàng. Một người ngoài như em nhìn, trái tim cũng muốn tan chảy rồi.”
“Hmm, chẳng qua cũng chỉ là ân ái cho những người chưa trải đời như mấy cô xem thôi. Cứ đợi mà xem đi, bọn họ yêu nhau đều không công khai, nhất định là bởi vì gia đình bên nam không đồng ý. Tôi cược với cô một ván, tình cảm của hai người bọn họ đến cuối năm, cũng sẽ rạn nứt trong đau đớn thôi.”
Những lời này của Trình Toa Toa tất nhiên có chút ghen tị, nhưng không phải là không có lý.
Nữ minh tinh trong giới giải trí muốn gả vào nhà giàu có bao nhiêu người, nhưng cuối cùng có mấy người được toại nguyện? Không phải dành cả thanh xuân cũng chẳng có được chút danh phận thì cũng là sau khi gả vào hào môn bị nhà chồng chèn ép, không thể không từ bỏ sự nghiệp, cả ngày buồn bã không vui. Theo tính cách của Kiều Tinh Lâm, cô sẽ cam tâm ở nhà, làm một bình hoa chỉ biết tiêu tiền?
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Kiều Tinh Lâm cùng Lâm Thâm về phòng, hai người không làm gì mà chỉ lên mạng chơi game.
Lâm Lâm đã đẹp trai còn cùng Kiều Tinh Lâm xác nhận quan hệ người yêu, cứ như thế lên thẳng bạch kim.
Hai người vừa mới chơi game, Kiều Tinh Lâm bên cạnh đã nhận được tin nhắn, Hạ Đan cũng muốn vào nhóm của cô.
Kiều Tinh Lâm thêm cô ấy vào, sau đó Lâm Thâm nói: “Gần đây Chu Lập Quần cũng chơi game này, anh ta cũng muốn vào đội.”
“Được đó, bốn người chúng ta đánh trận, càng nhiều người càng vui thêm. Anh thêm anh ấy đi, em đổi biệt hiệu.”
Trình độ đánh Vương giả của Hạ Đan đang ở giữa kim cương với tinh diệu, tính ra cũng rất được. Còn Chu Lập Quần thật sự là tay gà mờ, chỉ biết chơi xạ thủ, Hạ Đan được cử đi hỗ trợ anh ta.
Kiều Tinh Lâm nghe thấy trong tai nghe, Chu Lập Quần không ngừng xin lỗi Hạ Đan, hình như thấy giống dáng vẻ lúc đầu cô mới chỉ Lâm Thâm chơi, có chút buồn cười.
May là Hạ Đan tính khí tốt, cho dù Chu Lập Quần đưa đầu cho người ta đánh, hay không cẩn thận bán luôn cô ấy, cô ấy cũng không tức giận, rất kiên nhẫn giảng giải cho anh ta.
“Cái game này chủ yếu chơi lâu sẽ quen tay, lúc mới chơi rất nhiều người đều không biết, sau này đánh nhiều ván, tích lũy kinh nghiệm, tự nhiên sẽ biết chơi như thế nào. Anh xem Kiều Kiều nhà chúng tôi, là cấp vương giả đó, lúc đánh trung lộ, thì biết chi viện lên xuống. Có lúc tôi gặp phải trung lộ hố chết, cũng không xem bản đồ, chỉ phòng thủ gò đất của mình, nói hắn đưa cho tôi hắc hắc. Trung lộ có chi viện hay không, đánh trong rừng có cần nhịp điệu hay không rất quan trọng.”
Kiều Tinh Lâm nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Hạ Đan, ném cho Lâm Thâm một ánh mắt. Ý là nhìn Hạ Tiểu Đan nhà chúng tôi, bình thường hí ha hí hố nhưng lúc làm cô giáo cũng rất tin cậy đó.
Giọng của Chu Lập Quần tràn đầy sự sùng bái, “Tôi có thể thể kết bạn với cô được không, sau nay cô dẫn tôi đi bay?”
“Không thành vấn đề.”
Hạ Đan ở trước mặt Kiều Tinh Lâm không tìm thấy chút cảm giác thành tựu nào, bỗng chốc lại tìm thấy ở chỗ Chu Lập Quần.
Chơi xong vài ván, Kiều Tinh Lâm có chút mệt, nói với Hạ Đan cô off trước. Hai người Hạ Đan và Chu Lập Quần vẫn chưa muốn nghỉ, tự lập nhóm chơi tiếp.
Sau khi thoát game, Kiều Tinh Lâm túm lấy Lâm Thâm hỏi: “Chuyện gì vậy? Em nghe Diêu Hiểu Đồng nói Chu Lập Quần là một cao thủ máy tính, cao thủ máy tính mà không biết chơi game, có thể sao?
Ánh mắt Lâm Thâm ngập ngừng, biết không giấu được, bèn nói: “Đan Hạ làm bác sĩ ở bệnh viện phụ khoa Hiệp Hòa đúng không?”
“Phải.”
“Vậy thì đúng rồi.” Lâm Thâm xuống giường rót cho Kiều Tinh Lâm một ly nước, đưa cho cô, “Lúc trước mẹ của Chu Lập Quần sức khỏe không tốt, Chu Lập Quần đưa mẹ đến bệnh viện Hiệp Hòa. Sau đó phải nằm viện, Hạ Đan là bác sĩ điều trị chính của bác ấy, mẹ Chu hết lòng khen cô ấy, nói cô ấy rất kiên nhẫn, chuyên nghiệp lại tốt nữa, mỗi ngày một tiếng Tiểu Hạ hai tiếng Tiểu Hạ, lúc xuất viện còn không nỡ, muốn kết bạn Wechat. Cho nên Hạ Lập Quân có thể là có ý với Hạ Đan.”
“Hả? Em tưởng tối hôm nay là lần đầu tiên hai người họ cùng chơi game chứ?” Kiểu Tinh Lâm quả thật bất ngờ.
“Anh phải nói thật là, đối với Hạ Đan mà nói thì đây đúng là lần đầu, nhưng Chu Lập Quân không có ý khác. Nếu như em cảm thấy hai người họ không hợp, anh sẽ sớm đuổi cậu ấy đi.”
Kiều Tinh Lâm xua tay: “Không không không, rất tốt. Chỉ có điều Đan Đan lúc trước bị tra nam làm tổn thương, không biết là có chịu đón nhận Chu Lập Quần không. Vả lại gia thế nhà Chu Lập Quần giàu như vậy…. tương lai có phải sẽ làm khó Đan Đan không?”
Lâm Thâm ngồi xuống bên cạnh Kiều Tinh Lâm, ôm cô nói: “Bảo bối, em nghĩ quá xa rồi, cho dù bọn họ có thể ở bên nhau cũng không hẳn có thể tiến đến hôn nhân. Vả lại ba mẹ Chu Lập Quân là người rất tốt, hai người họ rất ít khi can thiệp vào chuyện riêng của Chu Lập Quần. Nếu không Chu Lập Quần cũng không muốn học máy thì có thể thi vào chuyên ngành máy tính, muốn chơi nhạc cụ thì có thể mở một tiệm nhạc cụ.”
Gần đây cách xưng hô của Lâm Thâm dành cho cô luôn rất tự nhiên. Kiều Tinh Lâm vốn có chút khó chịu, sau này nghe nhiều tự nhiên cũng thấy quen dần.
“Tính cách Đan Đan rất hiền, nếu không lúc trước cũng đã không bị tên tra nam kia đưa lên giường rồi mới đòi chia tay nhưng Đan Đan không phải là cô gái xinh đẹp hơn người, ngày tháng cô ấy trải qua cũng rất bình thường, Chu Lập Quần không phải chỉ muốn chơi đó chứ? Nếu như anh ấy dám không đối xử tốt với Đan Đan, em nhất định sẽ không khách sáo.”
Lâm Thâm nói: “Chu Lập Quần không giống anh, anh ấy thích cô gái có cuộc sống bình thường.”
“Hả! Anh có ý gì?” Kiều Tinh Lâm túm lấy ngực anh, “Em không phải là cô gái có cuộc sống bình thường sao?”
Lâm Thêm cười đặt tay lên trán cô, ôm chặt lấy cô, “Em đương nhiên phải rồi. Nhưng em có ước mơ của mình, có thứ mình theo đuổi, em rất bận. Anh muốn gặp em một chút, phải mượn cơ hội đi công tác. Nên chủ tịch Lâm rất có thành kiến với anh, em phải bồi thường cho anh.”
“Bồi thường làm sao?” Kiều Tinh Lâm thật thà hỏi. Thật ra cô cũng cảm thấy rất áy náy với Lâm Thâm, cô cũng muốn là một bạn gái ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày đưa cơm cho bạn trai, hẹn hò ngọt ngào. Nhưng bởi vì tính chất công việc, bọn họ vốn không có cách nào giống như những đôi tình nhân khác.
Lâm Thâm kéo chăn lên, đột ngột trùm lên hai người, dán sát vào tai Kiều Tinh Lâm, hơi thở nóng bỏng, “Em nói thử xem?”
Sau đó Kiều Tinh Lâm đã hiểu. Không có gì, một lần thân thể và tâm hồn hòa hợp không giải quyết định. Nếu có, vậy thì hai lần.
Thân thể của cô rõ ràng có tác dụng hơn lời nói của cô.
Ngày hôm sau, Lâm Thâm ngồi chuyến bay sớm nhất, trở về từ Đài Loan, An Hoa ở sân bay đón anh. An Hoa hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, chuyến công tác lần này thuận lợi chứ?”
Lâm Thâm gật đầu, đi với anh ta tới bãi đậu xe, ngồi lên xe.
Có nhiều lúc, An Hoa cảm thấy Lâm Thâm là một con người ít nói và lãnh đạm, làm việc chăm chỉ. Anh mới tiếp nhận Hằng Thông được mấy tháng, đã đàm phán thành công mấy hợp đồng lớn, chứng minh thành tích của bản thân cho mọi người xem, cho nên tuổi tác còn trẻ mà đã có thể lấy được lòng tin của các vị trong hội đồng chủ tịch và giám đốc của công ty. Nhưng với một người, anh lại hoàn toàn thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Lâm Thâm cầm điện thoại lên, nói với Kiều Tinh Lâm: “Anh đến nơi an toàn rồi.”
“Hôm nay không ra ngoài, em ở trong khách sạn nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ, anh chờ em về.”
An Hoa không cần nghĩ cũng biết, nhất định là cô Kiều rồi.
An Hoa đưa Lâm Thâm đến công ty, ở trong sảnh lớn, có một cô gái ăn mặc thời thượng ngồi ở sô pha dành cho khách. Bên cạnh là nhân viên lễ tân, không ngừng xin lỗi.
Lâm Thâm nhìn một cái, đang định bước vào thang máy, nhân viên lễ tân gọi anh một tiếng, cô gái đó liền bước qua, trực tiếp chắn ngang trước mặt anh.
“Anh là Lâm Thâm?”
Lâm Thâm nhìn cô, hơi cau mày.
Cô gái đó nhìn anh vài cái, lộ ra nụ cười, “Tôi nói mà, Ninh Hinh trước giờ luôn có yêu cầu sao, làm sao có thể ăn một bữa cơm đã yêu mãi không quên một người đàn ông chứ. Tướng mạo thật sự khá được.”
Lâm Thâm nghe ý của cô, hình như là bạn cô của cô gái tối đó đến xem mắt, anh đã nói rất rõ ràng, không muốn có nhiều vướng mắc với cô ta, đang muốn rời đi. Nhưng cô gái kia đã dang tay ngăn anh lại, tự tin nói: “Giới thiệu một chút, tôi là Trương Văn Văn, ba của tôi là bạn bè làm ăn với ba anh.”
Lâm Thâm dường như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhưng không để ý cô, trực tiếp đi ngang qua người cô.
Trương Văn Văn nhìn cửa thang máy đóng lại, mặc dù rất bực mình, nhưng cuối cùng cũng không tự làm mình mất mặt trước chỗ đông người. Nói đi cũng phải nói lại, đàn ông kiêu ngạo như anh, đa phần đều là người có bản lĩnh, huống hồ gia thế của anh, tướng mạo cũng không ai bì được, trẻ tuổi như vậy đã ngồi vững ở vị trí CEO của tập đoàn lớn, nhất định cũng có hai yếu tố trên.
Khó trách Ninh Hinh cả một đêm kể khổ với cô, buồn đến mức muốn chết. Trương Văn Văn còn tò mò là người nào có thể kiến Ninh Hinh mất hồn như thế, muốn đến giúp cô ta đòi lại công đạo. Không ngờ đến…. gặp phải tên xấu xa Tôn Chí Trung, chẳng lẽ cô cũng bị anh ta mê hoặc rồi? Cái tính kiêu ngạo coi trời bằng vun ấy, thu hút người khác một cách kì lạ.
Lúc đầu cô ta rốt cuộc bị cái gì mê hoặc, mới xem trọng loại rác rưởi Tôn Chí Trung?
Trương Văn Văn bước ra khỏi tập đoàn Hằng Thông, Tôn Chí Trung đã gọi điện thoại cho cô: “Em yêu à, em đến đâu rồi? Hôm nay phải đi khám khoa sản, em quên rồi à?”
Trương Văn Văn không hề tức giận nói: “Tôi không thích bác sĩ của bệnh viện lần trước. Tôi muốn đổi bệnh viện khác.”
“Vậy em muốn đi đâu?” Tôn Chí Trung nhẹ nhàng hỏi.
“Hiệp Hòa.” Trương Văn Văn không cần nghĩ đã trả lời.
Tôn Chí Trung có chút khó xử, “Hay là đổi qua một bệnh viện tư khác đi? Bệnh viện công rất nhiều người, vả lại em cũng biết Hạ Đan làm việc ở đó mà.”
“Vậy thì sao? Dịch vụ y tế của Hiệp Hòa tiếng tăm đồn xa, vả lại Hiệp Hòa cũng đâu phải chỉ có mình Hạ Đan làm bác sĩ?” Trương Văn Văn nói, “Bây giờ tôi muốn đi Hiệp Hòa, tự anh nghĩ có muốn đi hay không đi.”
Quay phim ở Đài Loan cần kéo dài thêm ba ngày nữa. Theo thường lệ, mỗi ngày người của tổ hậu cần sẽ phụ trách mua cơm hộp cho cả đoàn. Từ sau khi Lâm Thâm đến, chất lượng cơm nước được tăng lên đáng kể, không những một ngày đủ ba bữa do đầu bếp năm sao nổi tiếng làm mà thức ăn mỗi bữa đều khác nhau, còn đem cả một xe đồ ăn vặt đến chỗ ghi hình, đồ uống, thức uống lạnh cả điểm tâm đều có sẵn.
Mọi người đều hùa với Lâm Thâm, có lúc thân mật gọi anh là anh rể, có lúc gọi anh là anh Tiểu Lâm, trước mặt Kiều Tinh Lâm luôn khen anh nức nở.
Ngoài Lâm Thâm ra thì còn ai đến thăm nhân viên mà hào phóng như vậy, cả đoàn đều được hưởng phúc chứ?
Còn không dừng ở đó. Những khó khăn của tổ ekip ở Đài Loan đều nhờ Lâm Thâm ra mặt giúp đỡ. Mặc dù mọi người biết anh là bạn trai của Kiều Tinh Lâm nhưng cũng không ai rảnh đi làm lớn chuyện tình của họ mà đều âm thầm giữ thái độ chúc phúc.
Một bên khác, Trình Toa Toa nhiều lần yêu cầu, được rời tổ ekip trước một ngày, Lâm Uẩn Kiệt cuối cùng cũng đến thăm.
Chỉ có điều thân anh ta đến nhưng tim không ở đây, vốn dĩ cũng không định làm giống Lâm Thâm mà chỉ muốn tạo một chút danh tiếng cho Trình Toa Toa, giúp tổ chức một buổi tiệc chia tay, nhưng tiền vẫn là do bên ekip chương trình bỏ ra.
Người của tổ ekip âm thầm bất mãn, Lâm Thâm và Lâm Uẩn Kiệt là anh em họ, tại sao lại kém xa nhau như vậy?
Trong buổi tiệc, tổ quay phim vẫn còn quay, mỗi vị khách đều tặng cho Trình Toa Toa một món quà. Mặc dù chỉ làm cho có vẻ nhưng Trình Toa Toa vẫn hợp tác hai mắt ửng hồng, vô cùng xúc động. Đợi đến lúc tiết mục phát sóng, nhất định sẽ có thêm ấn tượng tốt.
Ăn được nửa bữa thì Lâm Uẩn Kiệt viện cớ kịp chuyến bay cuối cùng, rời đi trước.
Trình Toa Toa rất tức giận nhưng không dám để lộ ra ngoài mặt, tránh làm mất fan. Sau khi về đến quán khách sạn, cô ta bất mãn với trợ lý, “Cô nói xem anh ta có việc bận gì chứ? Còn có thể bận hơn bạn trai của Kiều Tinh Lâm không? Người ta ở trong đoàn ba ngày, một tấc cũng không rời, anh ta ngay cả một phút cũng không chịu ở lại!”
“Chị Toa Toa, em nghe bạn em nói, tổng giám đốc Tiểu Lâm hình như đang theo đuổi một nữ minh tinh trong đoàn bọn họ, dạo gần đây rất hay ra vào đó.” Trợ lý Trình Toa Toa ngập ngừng nói.
Trình Toa Toa sớm đã biết Lâm Uẩn Kiệt ở bên ngoài nổi tiếng trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cô ta luôn tự tin cho rằng bản thân sẽ là người phụ nữ cuối cùng của anh ta. Sau khi Lâm Uẩn Kiệt và cô ta ở bên nhau, thật sự cho cô ta không ít sự nâng đỡ, như thế đã đủ. Cô ta cũng bởi vì trong lòng cảm thấy khó chịu nên mới cố ý gọi anh ta đến Đài Loan, giúp cô ta tạo chút tin đồn.
Nhưng rõ ràng, sự chú ý của mọi người không hề dồn về cô ta.
“Chị Toa Toa, chị không sao chứ?” Trợ lý lo lắng hỏi
Trình Toa Toa nói: “Tôi thì có chuyện gì chứ? Đám đàn ông nhà giàu đó, đa số đều như nhau, bên ngoài đạo mạo bên trong mục nát. Tôi đang chờ xem, ánh hào quang của Kiều Tinh Lâm sẽ kéo dài được bao lâu.”
Trợ lý nói: “Không phải như vậy đâu chị Toa Toa. Buổi tối hôm nay em có nói chuyện với trợ lý Tiểu Giang của chị Kiều, Tiểu Giang nói chị Kiều và bạn trai chị ấy là bạn cấp ba, lúc đó bọn họ xém chút nữa là có thể bên nhau. Sau đó bạn trai chị Kiều ra nước ngoài, mười năm bặt vô âm tín, vừa mới về nước hai người đã ở bên nhau. Tiểu Giang nói, đây là duyên phận, bọn họ cuối cùng cũng quyết định kết hôn rồi.”
“Chỉ dựa vào tình cảm sâu đậm của bọn họ thì có tác dụng gì? Gia đình giàu có đó có ‘hoàng vị’ cần người kế thừa, tôi nghe Lâm Uẩn Kiệt từng nói, chủ tịch tập đoàn Hằng Thông vô cùng phản đối hai người bọ ở bên nhau. Kiều Tinh Lâm muốn làm con dâu nhà giàu, không dễ vậy đâu.”
Trợ lý nghĩ cũng phải, những trường hợp muốn gả vào nhà giàu mà gả không được còn ít sao?
Cô ta lộ vẻ tiếc nuối, “Thật đáng tiếc. Em cảm thấy lúc bạn trai chị Kiều nhìn chị ấy, ánh mắt vô cùng vô cùng dịu dàng. Một người ngoài như em nhìn, trái tim cũng muốn tan chảy rồi.”
“Hmm, chẳng qua cũng chỉ là ân ái cho những người chưa trải đời như mấy cô xem thôi. Cứ đợi mà xem đi, bọn họ yêu nhau đều không công khai, nhất định là bởi vì gia đình bên nam không đồng ý. Tôi cược với cô một ván, tình cảm của hai người bọn họ đến cuối năm, cũng sẽ rạn nứt trong đau đớn thôi.”
Những lời này của Trình Toa Toa tất nhiên có chút ghen tị, nhưng không phải là không có lý.
Nữ minh tinh trong giới giải trí muốn gả vào nhà giàu có bao nhiêu người, nhưng cuối cùng có mấy người được toại nguyện? Không phải dành cả thanh xuân cũng chẳng có được chút danh phận thì cũng là sau khi gả vào hào môn bị nhà chồng chèn ép, không thể không từ bỏ sự nghiệp, cả ngày buồn bã không vui. Theo tính cách của Kiều Tinh Lâm, cô sẽ cam tâm ở nhà, làm một bình hoa chỉ biết tiêu tiền?
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Kiều Tinh Lâm cùng Lâm Thâm về phòng, hai người không làm gì mà chỉ lên mạng chơi game.
Lâm Lâm đã đẹp trai còn cùng Kiều Tinh Lâm xác nhận quan hệ người yêu, cứ như thế lên thẳng bạch kim.
Hai người vừa mới chơi game, Kiều Tinh Lâm bên cạnh đã nhận được tin nhắn, Hạ Đan cũng muốn vào nhóm của cô.
Kiều Tinh Lâm thêm cô ấy vào, sau đó Lâm Thâm nói: “Gần đây Chu Lập Quần cũng chơi game này, anh ta cũng muốn vào đội.”
“Được đó, bốn người chúng ta đánh trận, càng nhiều người càng vui thêm. Anh thêm anh ấy đi, em đổi biệt hiệu.”
Trình độ đánh Vương giả của Hạ Đan đang ở giữa kim cương với tinh diệu, tính ra cũng rất được. Còn Chu Lập Quần thật sự là tay gà mờ, chỉ biết chơi xạ thủ, Hạ Đan được cử đi hỗ trợ anh ta.
Kiều Tinh Lâm nghe thấy trong tai nghe, Chu Lập Quần không ngừng xin lỗi Hạ Đan, hình như thấy giống dáng vẻ lúc đầu cô mới chỉ Lâm Thâm chơi, có chút buồn cười.
May là Hạ Đan tính khí tốt, cho dù Chu Lập Quần đưa đầu cho người ta đánh, hay không cẩn thận bán luôn cô ấy, cô ấy cũng không tức giận, rất kiên nhẫn giảng giải cho anh ta.
“Cái game này chủ yếu chơi lâu sẽ quen tay, lúc mới chơi rất nhiều người đều không biết, sau này đánh nhiều ván, tích lũy kinh nghiệm, tự nhiên sẽ biết chơi như thế nào. Anh xem Kiều Kiều nhà chúng tôi, là cấp vương giả đó, lúc đánh trung lộ, thì biết chi viện lên xuống. Có lúc tôi gặp phải trung lộ hố chết, cũng không xem bản đồ, chỉ phòng thủ gò đất của mình, nói hắn đưa cho tôi hắc hắc. Trung lộ có chi viện hay không, đánh trong rừng có cần nhịp điệu hay không rất quan trọng.”
Kiều Tinh Lâm nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Hạ Đan, ném cho Lâm Thâm một ánh mắt. Ý là nhìn Hạ Tiểu Đan nhà chúng tôi, bình thường hí ha hí hố nhưng lúc làm cô giáo cũng rất tin cậy đó.
Giọng của Chu Lập Quần tràn đầy sự sùng bái, “Tôi có thể thể kết bạn với cô được không, sau nay cô dẫn tôi đi bay?”
“Không thành vấn đề.”
Hạ Đan ở trước mặt Kiều Tinh Lâm không tìm thấy chút cảm giác thành tựu nào, bỗng chốc lại tìm thấy ở chỗ Chu Lập Quần.
Chơi xong vài ván, Kiều Tinh Lâm có chút mệt, nói với Hạ Đan cô off trước. Hai người Hạ Đan và Chu Lập Quần vẫn chưa muốn nghỉ, tự lập nhóm chơi tiếp.
Sau khi thoát game, Kiều Tinh Lâm túm lấy Lâm Thâm hỏi: “Chuyện gì vậy? Em nghe Diêu Hiểu Đồng nói Chu Lập Quần là một cao thủ máy tính, cao thủ máy tính mà không biết chơi game, có thể sao?
Ánh mắt Lâm Thâm ngập ngừng, biết không giấu được, bèn nói: “Đan Hạ làm bác sĩ ở bệnh viện phụ khoa Hiệp Hòa đúng không?”
“Phải.”
“Vậy thì đúng rồi.” Lâm Thâm xuống giường rót cho Kiều Tinh Lâm một ly nước, đưa cho cô, “Lúc trước mẹ của Chu Lập Quần sức khỏe không tốt, Chu Lập Quần đưa mẹ đến bệnh viện Hiệp Hòa. Sau đó phải nằm viện, Hạ Đan là bác sĩ điều trị chính của bác ấy, mẹ Chu hết lòng khen cô ấy, nói cô ấy rất kiên nhẫn, chuyên nghiệp lại tốt nữa, mỗi ngày một tiếng Tiểu Hạ hai tiếng Tiểu Hạ, lúc xuất viện còn không nỡ, muốn kết bạn Wechat. Cho nên Hạ Lập Quân có thể là có ý với Hạ Đan.”
“Hả? Em tưởng tối hôm nay là lần đầu tiên hai người họ cùng chơi game chứ?” Kiểu Tinh Lâm quả thật bất ngờ.
“Anh phải nói thật là, đối với Hạ Đan mà nói thì đây đúng là lần đầu, nhưng Chu Lập Quân không có ý khác. Nếu như em cảm thấy hai người họ không hợp, anh sẽ sớm đuổi cậu ấy đi.”
Kiều Tinh Lâm xua tay: “Không không không, rất tốt. Chỉ có điều Đan Đan lúc trước bị tra nam làm tổn thương, không biết là có chịu đón nhận Chu Lập Quần không. Vả lại gia thế nhà Chu Lập Quần giàu như vậy…. tương lai có phải sẽ làm khó Đan Đan không?”
Lâm Thâm ngồi xuống bên cạnh Kiều Tinh Lâm, ôm cô nói: “Bảo bối, em nghĩ quá xa rồi, cho dù bọn họ có thể ở bên nhau cũng không hẳn có thể tiến đến hôn nhân. Vả lại ba mẹ Chu Lập Quân là người rất tốt, hai người họ rất ít khi can thiệp vào chuyện riêng của Chu Lập Quần. Nếu không Chu Lập Quần cũng không muốn học máy thì có thể thi vào chuyên ngành máy tính, muốn chơi nhạc cụ thì có thể mở một tiệm nhạc cụ.”
Gần đây cách xưng hô của Lâm Thâm dành cho cô luôn rất tự nhiên. Kiều Tinh Lâm vốn có chút khó chịu, sau này nghe nhiều tự nhiên cũng thấy quen dần.
“Tính cách Đan Đan rất hiền, nếu không lúc trước cũng đã không bị tên tra nam kia đưa lên giường rồi mới đòi chia tay nhưng Đan Đan không phải là cô gái xinh đẹp hơn người, ngày tháng cô ấy trải qua cũng rất bình thường, Chu Lập Quần không phải chỉ muốn chơi đó chứ? Nếu như anh ấy dám không đối xử tốt với Đan Đan, em nhất định sẽ không khách sáo.”
Lâm Thâm nói: “Chu Lập Quần không giống anh, anh ấy thích cô gái có cuộc sống bình thường.”
“Hả! Anh có ý gì?” Kiều Tinh Lâm túm lấy ngực anh, “Em không phải là cô gái có cuộc sống bình thường sao?”
Lâm Thêm cười đặt tay lên trán cô, ôm chặt lấy cô, “Em đương nhiên phải rồi. Nhưng em có ước mơ của mình, có thứ mình theo đuổi, em rất bận. Anh muốn gặp em một chút, phải mượn cơ hội đi công tác. Nên chủ tịch Lâm rất có thành kiến với anh, em phải bồi thường cho anh.”
“Bồi thường làm sao?” Kiều Tinh Lâm thật thà hỏi. Thật ra cô cũng cảm thấy rất áy náy với Lâm Thâm, cô cũng muốn là một bạn gái ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày đưa cơm cho bạn trai, hẹn hò ngọt ngào. Nhưng bởi vì tính chất công việc, bọn họ vốn không có cách nào giống như những đôi tình nhân khác.
Lâm Thâm kéo chăn lên, đột ngột trùm lên hai người, dán sát vào tai Kiều Tinh Lâm, hơi thở nóng bỏng, “Em nói thử xem?”
Sau đó Kiều Tinh Lâm đã hiểu. Không có gì, một lần thân thể và tâm hồn hòa hợp không giải quyết định. Nếu có, vậy thì hai lần.
Thân thể của cô rõ ràng có tác dụng hơn lời nói của cô.
Ngày hôm sau, Lâm Thâm ngồi chuyến bay sớm nhất, trở về từ Đài Loan, An Hoa ở sân bay đón anh. An Hoa hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, chuyến công tác lần này thuận lợi chứ?”
Lâm Thâm gật đầu, đi với anh ta tới bãi đậu xe, ngồi lên xe.
Có nhiều lúc, An Hoa cảm thấy Lâm Thâm là một con người ít nói và lãnh đạm, làm việc chăm chỉ. Anh mới tiếp nhận Hằng Thông được mấy tháng, đã đàm phán thành công mấy hợp đồng lớn, chứng minh thành tích của bản thân cho mọi người xem, cho nên tuổi tác còn trẻ mà đã có thể lấy được lòng tin của các vị trong hội đồng chủ tịch và giám đốc của công ty. Nhưng với một người, anh lại hoàn toàn thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Lâm Thâm cầm điện thoại lên, nói với Kiều Tinh Lâm: “Anh đến nơi an toàn rồi.”
“Hôm nay không ra ngoài, em ở trong khách sạn nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ, anh chờ em về.”
An Hoa không cần nghĩ cũng biết, nhất định là cô Kiều rồi.
An Hoa đưa Lâm Thâm đến công ty, ở trong sảnh lớn, có một cô gái ăn mặc thời thượng ngồi ở sô pha dành cho khách. Bên cạnh là nhân viên lễ tân, không ngừng xin lỗi.
Lâm Thâm nhìn một cái, đang định bước vào thang máy, nhân viên lễ tân gọi anh một tiếng, cô gái đó liền bước qua, trực tiếp chắn ngang trước mặt anh.
“Anh là Lâm Thâm?”
Lâm Thâm nhìn cô, hơi cau mày.
Cô gái đó nhìn anh vài cái, lộ ra nụ cười, “Tôi nói mà, Ninh Hinh trước giờ luôn có yêu cầu sao, làm sao có thể ăn một bữa cơm đã yêu mãi không quên một người đàn ông chứ. Tướng mạo thật sự khá được.”
Lâm Thâm nghe ý của cô, hình như là bạn cô của cô gái tối đó đến xem mắt, anh đã nói rất rõ ràng, không muốn có nhiều vướng mắc với cô ta, đang muốn rời đi. Nhưng cô gái kia đã dang tay ngăn anh lại, tự tin nói: “Giới thiệu một chút, tôi là Trương Văn Văn, ba của tôi là bạn bè làm ăn với ba anh.”
Lâm Thâm dường như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhưng không để ý cô, trực tiếp đi ngang qua người cô.
Trương Văn Văn nhìn cửa thang máy đóng lại, mặc dù rất bực mình, nhưng cuối cùng cũng không tự làm mình mất mặt trước chỗ đông người. Nói đi cũng phải nói lại, đàn ông kiêu ngạo như anh, đa phần đều là người có bản lĩnh, huống hồ gia thế của anh, tướng mạo cũng không ai bì được, trẻ tuổi như vậy đã ngồi vững ở vị trí CEO của tập đoàn lớn, nhất định cũng có hai yếu tố trên.
Khó trách Ninh Hinh cả một đêm kể khổ với cô, buồn đến mức muốn chết. Trương Văn Văn còn tò mò là người nào có thể kiến Ninh Hinh mất hồn như thế, muốn đến giúp cô ta đòi lại công đạo. Không ngờ đến…. gặp phải tên xấu xa Tôn Chí Trung, chẳng lẽ cô cũng bị anh ta mê hoặc rồi? Cái tính kiêu ngạo coi trời bằng vun ấy, thu hút người khác một cách kì lạ.
Lúc đầu cô ta rốt cuộc bị cái gì mê hoặc, mới xem trọng loại rác rưởi Tôn Chí Trung?
Trương Văn Văn bước ra khỏi tập đoàn Hằng Thông, Tôn Chí Trung đã gọi điện thoại cho cô: “Em yêu à, em đến đâu rồi? Hôm nay phải đi khám khoa sản, em quên rồi à?”
Trương Văn Văn không hề tức giận nói: “Tôi không thích bác sĩ của bệnh viện lần trước. Tôi muốn đổi bệnh viện khác.”
“Vậy em muốn đi đâu?” Tôn Chí Trung nhẹ nhàng hỏi.
“Hiệp Hòa.” Trương Văn Văn không cần nghĩ đã trả lời.
Tôn Chí Trung có chút khó xử, “Hay là đổi qua một bệnh viện tư khác đi? Bệnh viện công rất nhiều người, vả lại em cũng biết Hạ Đan làm việc ở đó mà.”
“Vậy thì sao? Dịch vụ y tế của Hiệp Hòa tiếng tăm đồn xa, vả lại Hiệp Hòa cũng đâu phải chỉ có mình Hạ Đan làm bác sĩ?” Trương Văn Văn nói, “Bây giờ tôi muốn đi Hiệp Hòa, tự anh nghĩ có muốn đi hay không đi.”
Bình luận facebook