-
CHƯƠNG 1
Phòng tắm ào ào tiếng nước chảy.
Bóng di động, hương quẩn quanh.
Cách lớp kính mờ trong suốt, có thể nhìn thấy một bóng hình lả lướt.
Khi người đẹp tắm.
Trên giường một người đàn ông anh tuấn đang nằm, hai khuy áo sơ mi buông lơi hé mở lồng ngực rắn rỏi, lật xem tài liệu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn hình bóng đong đưa sau cửa kính mờ. Tựa như có thể nhìn xuyên qua đó, thấy người con gái yểu điệu thướt tha.
Đôi mắt dài hơi híp lại.
“Vợ anh còn đang tắm…” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Bàn tay trắng ngần, mềm mại vuốt ve ngực người đàn ông.
Ngón tay nõn nà như ngọc, trắng trắng mềm mềm khiến người ta chỉ muốn ngậm vào trong miệng từ từ hoà tan. Lòng bàn tay hồng hào e ấp như cánh hoa sơn trà, nhẹ tênh mịn màng khẽ vuốt trái tim.
Cách lớp áo sơ mi mỏng tang, bàn tay ấy đang vẽ từng vòng từng vòng trên ngực người đàn ông.
Chủ nhân đôi bàn tay đang mặc váy hai dây, tựa vào mép giường, chăm chú nhìn hắn. Mái tóc dài xoã tung hững hờ ôm lấy bờ vai ngọc, mắt lấp lánh ngàn sao, trong vắt như ánh trăng ngà, má hồng vương chút e thẹn ngại ngùng.
“Hay chúng ta tranh thủ thời gian làm một lần nữa…” Giọng nói cũng ngọt ngào như mật.
Người đàn ông rời mắt khỏi cửa phòng tắm, đôi môi mỏng khẽ mím.
“Sắp tắm xong rồi, còn nữa…”
Người đàn ông nhìn con bé đang dính trên người mình, cau mày nghiêm khắc dạy dỗ.
“Tô Tô Tô, đã bảo không được gọi mẹ con như vậy, đừng đọc mấy quyển tiểu thuyết ngôn lù ba xu nữa, kể cả của mẹ con viết cũng không được.” Ba Tô Tô nhìn bàn tay mũm mĩm đang loay hoay trên ngực mình, “Bỏ tay ra cho ba.”
Tô Tô ngoan ngoãn rút móng vuốt về. Chắp tay trước ngực. Nhìn vô cùng tội nghiệp.
Con bé nằm trên giường cắn chăn ủ rũ nhìn ba, nước mắt lưng tròng: “Con đang ủng hộ mẹ mà, trong truyện tổng tài, mấy đứa con thiên tài toàn gọi ba mẹ như thế…”
“Con cảm thấy mình xứng với hai chữ thiên tài sao?” Ba Tô Tô cắt lời không thương tiếc, liếc con gái một cái: “Muốn ủng hộ mẹ thì chịu khó học hành đi, ngày mai trường mẫu giáo thi cuối kỳ rồi còn ngồi đấy mà õng ẹo.”
Nhắc tới học đã thấy hại não rồi.
Tô Tô ai oán: “Con muốn chơi cần cẩu cơ, một lần nữa thôi, đi mà ba! Ba ba! Daddy! Tô papa!”
“Không, con cần nghỉ ngơi.” Ba Tô Tô cương quyết từ chối, lạnh lùng như Thư Hoàn với Y Bình.
(Thư Hoàn, Y Bình: nhân vật chính trong Tân dòng sông ly biệt.)
“Có, có mà, con gái ba khoẻ như lợn rừng! Gen di truyền nhà chúng ta rất mạnh, thân thể khoẻ khoắn, không cần nghỉ ngơi!” Tô Tô hăng hái, bám dai như đỉa, “Chơi một lần nữa thôi rồi con lăn đi ngủ luôn, nhá nhá nhá, ba đại nhân?”
Ba Tô Tô: “…”
Lợn rừng, di truyền, đây là đang mắng ai vậy ta?
Cạch một cái, cửa phòng tắm mở.
Mẹ Tô Tô mặc áo ngủ đi ra, mặt không biểu cảm.
“Tô Tô, biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Ngày mai kiểm tra định vác trứng ngỗng về cho ba mẹ kho tàu à?”
Mẹ Tô Tô ôm tay, kéo “con đỉa” đang bám chặt lấy chăn.
“Về phòng ngủ của mình mau.”
Mẹ ôm Tô Tô về phòng, đắp chăn xong xuôi đang định ra ngoài thì bị Tô Tô nắm lấy ngón tay, con bé hai mắt long lanh nước, thê lương nhìn mẹ.
Mẹ Tô Tô mềm lòng nói: “Lại làm sao nữa?”
Tô Tô ai oán: “Kiểm tra sợ lắm, con không ngủ được.”
Mẹ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Trứng ngỗng cũng không sao, ba mẹ không đánh con thật đâu.”
Không đánh thật đâu.
Trong phòng ngủ màu xanh dương, chiếc đèn hình thuyền chở ánh trăng vàng treo lơ lửng đầu giường, quét một lớp màu nhàn nhạt khắp biển sao trời mênh mông. Khuôn mặt xinh đẹp của mẹ, dưới ánh đèn sáng dịu, càng thêm hiền lành.
Dưới lớp mặt nạ ngây thơ Tô Tô thoáng chút buồn bã.
Ngắn ngủi, mỏng manh.
Nhanh đến nỗi cả ảo giác cũng không để lại.
Tô Tô chớp chớp mắt, như một bạn nhỏ không ngủ được, nũng nịu: “Mẹ, mẹ, con không ngủ được, mẹ kể chuyện cổ tích cho con đi.”
Mẹ Tô Tô cầm lấy quyển truyện cổ tích trên tủ đầu giường nhưng lại bị Tô Tô kiên định từ chối.
“Con muốn nghe ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy tổng tài bá đạo’ mà hôm qua mẹ kể cơ!” Tô Tô nghiêng đầu, chớp đôi mắt ngập nước, ngây thơ nói.
Mẹ của Tô Tô là tác giả ngôn tình.
Vậy nên khi bạn bè cùng trang lứa đang đọc “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”, Tô Tô đọc “Nàng Bạch Tuyết và bảy tổng tài bá đạo”.
Cứ thế Tô Tô lớn khôn.
Mười bảy năm sau.
Chương trình học năm cuối của Tô Tô đã hoàn toàn kết thúc, bạn bè đứa thì đi thực tập, đứa thì học bằng lái, đứa lại học nghiên cứu sinh, đại đa số đều lựa chọn ở lại trường, tìm việc làm, sống độc lập, chuẩn bị sẵn sàng bước vào xã hội. Còn Tô Tô thì nhanh chóng sắp xếp hành lý về nhà, trở về vòng tay ấm êm của cha mẹ. Bảo vệ luận văn xong cô sẽ tạm biệt ghế nhà trường, đón chào một giai đoạn mới của cuộc đời.
Đúng lúc này, mẹ Tô Tô lại báo một tin sét đánh.
Mẹ Tô Tô: “Ba mẹ đi du lịch mấy hôm, con sang nhà Chung Sênh phải nghe lời, không được gây chuyện, nhớ chưa?”
Tô Tô sửng sốt, thả trí tưởng tượng bay xa, ôm đùi mẹ ahuhu khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, mẹ nói thật đi, có phải ba chơi cổ phiếu nợ người ta mấy trăm tỉ nên bán con làm khế ước tình nhân cho Chung Sênh thay ba trả nợ, đúng không?”
Mẹ Tô Tô choáng váng: “Mày ăn gì mà nghĩ mình trị giá mấy trăm tỉ hả con?”
“…”
Mẹ là mẹ đẻ của con sao?
Mẹ Tô Tô lại nói: “Người muốn làm tình nhân khế ước với Chung Sênh xếp hàng từ đây đến châu Phi, mày nghĩ mày có phần không con? Có khi xếp hàng dọn phân cho Tiên Tiên còn không đến lượt…” Tiên Tiên là con mèo Chung Sênh nuôi.
Tô Tô rơi lệ đầy mặt: “Con làm gì đến mức ấy hả mẹ?”
Mẹ Tô Tô nói thầm: “Đến mức ấy cho nên mẹ mới phải chen ngang cho mày…”
“Mẹ, mẹ vừa bảo gì cơ?” Tô Tô không nghe rõ, chỉ loáng thoáng hai chữ chen ngang, đang định hỏi dò thì mẹ đã cắt lời, “Không được gây chuyện cho nhà cậu nghe chưa? Ba mẹ đi mấy hôm rồi về ngay!”
Hai ngày sau, Tô Tô tiễn ba mẹ ra sân bay.
Trước khi lên máy bay, mẹ Tô Tô không đành lòng, ôm con gái thật chặt. Như muốn gửi trọn yêu thương trong cái ôm này, xua tan mọi lo âu sợ hãi.
“Tô Tô, đừng vất vả quá, nghe con?”
Mẹ Tô Tô mắt đỏ bừng nghẹn ngào, ba Tô Tô sờ sờ đầu con gái, mày hơi cau lại.
Sân bay kẻ đến người đi như nước chảy.
Giọng nữ êm ái máy móc lặp lại , thông báo trình tự thủ tục đăng kí của hành khách.
Tô Tô ngẩn ngơ một lát, nhưng cũng chỉ một lát, rồi nở nụ cười, như thiếu nữ kiên cường mạnh mẽ, trăm người như một trong truyện tổng tài, thề thốt: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cướp lại công ty từ tay Chung Sênh, không để nhà anh ta sống yên ổn! Con sẽ cho họ nếm thử cảm giác khi mất đi tất cả!”
Mẹ Tô Tô: …
Ba Tô Tô: …
“Đọc ít tiểu thuyết thôi.” Mẹ Tô Tô đen mặt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, dung túng: “Đừng gây rắc rối!”
Máy bay đi xa mang theo cả nỗi nhớ nhung của Tô Tô, nhưng để lại niềm vui dạt dào.
Tô Tô về đến nhà, sắp xếp hành lý xong xuôi, lấy thêm mười mấy túi du lịch trong suốt nhét vào vali, phấn chấn gọi xe như thể không chờ lâu hơn được nữa.
Cô tìm đường theo trí nhớ, vui vẻ đi vào khu Hạ Thuỷ mà Chung Sênh đang ở, Tô Tô nhìn gương, chỉnh lại biểu cảm của mình, đừng hớn hở quá kẻo anh Chung Sênh lại khó chịu.
Hít một hơi thật dài, nắm chặt tay, tự cổ vũ bản thân. Bấm chuông cửa.
Khi cửa mở ra, Tô Tô đã ngừng thở, khống chế độ cong của khoé miệng dừng lại ở một nụ cười mỉm.
Mở cửa là Thành Nặc.
Tô Tô thất vọng, tại sao không phải anh Chung Sênh của mình?
Mất bao nhiêu công kìm chế cảm xúc cho bình tĩnh lại.
Hừ hừ, mất hứng!
Thành Nặc mặc áo sơ mi và quần jean đơn giản, thoải mái, cao gầy, mặt mũi sáng sủa.
Tô Tô cười ngọt ngào, chào hỏi: “Con chào cậu!”
“Ôi, Tô Tô đến đấy à, ăn trưa chưa? Cậu đi làm cho con…” Thành Nặc kéo vali của Tô Tô, dẫn cô vào nhà, “Ít thế này thôi à? Cậu tưởng con gái phải lỉnh kỉnh đồ đạc các kiểu chứ…”
“Ăn rồi ạ, con ăn no lắm lắm í.” Tô Tô dính vào cửa, dáo dác nhìn quanh, không thấy Chung Sênh đâu. Đang thất vọng thì thấy Chung Ngự Sơn đứng dậy, đi tới phía mình.
Chung Ngự Sơn thân hình cao lớn, khí độ bất phàm, một trăm phần trăm hình tượng tổng tài bá đạo trong trong truyện ngôn tình. Từ nhỏ Tô Tô đã sùng bái hắn, cảm thấy Chung Sênh rất giống Chung Ngự Sơn, phong thần tuấn dật! Lãnh khốc vô tình!
Tô Tô cao giọng: “Con chào mợ!”
Thành Nặc cười càng vui vẻ: “Tô Tô nhà chúng ta dễ thương thật đấy!”
Chung Ngự Sơn đau đớn: “Tô Tô, con có thể gọi ta là chú Chung mà.”
Tô Tô mặt mày hớn hở: “Vâng ạ, mợ!”
Thành Nặc cười lăn cười bò, Chung Ngự Sơn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Thành Nặc một cái, đỡ vali của Tô Tô, nói: “Chú đưa con đi xem phòng.”
Chung Ngự Sơn và Thành Nặc là một đôi chồng chồng, hơn hai mươi năm trước nhận nuôi Chung Sênh, đã đăng ký kết hôn ở Hà Lan. Thành Nặc là em trai của mẹ nên Tô Tô gọi là cậu. Lần đầu tiên gặp Chung Ngự Sơn không biết nên gọi là gì, Thành Nặc nói đùa là mợ, Tô Tô tưởng thật, nghiêm túc gọi từ năm tuổi cho đến tận bây giờ.
Phòng của Tô Tô ở tầng hai, vốn là phòng khách, không có gì đặc biệt, nhưng ba người đàn ông nhà họ Chung rất ít tiếp xúc với phái nữ, sợ cháu gái tủi thân, biết Tô Tô thích màu xanh dương nên đổi toàn bộ nội thất và giấy dán tường thành màu xanh. Nhìn qua không khác phòng ngủ ở nhà của Tô Tô là mấy.
“Thích không? Thích không?” Thành Nặc vẻ mặt cầu khen ngợi, “Chúng ta và Chung Sênh dán mãi mới xong đấy!”
“Chỉ ở vài ngày thôi không cần phiền phức thế đâu ạ… ” Tô Tô sợ lại làm phiền người khác.
“Cậu và mợ vẫn luôn thích con gái, hoạt bát dễ thương như con vậy. Đâu giống thằng nhóc Chung Sênh kia, mặt mũi lúc nào cũng lạnh như băng, chẳng đáng yêu tí nào, Tô Tô về nhà mình ở có phải tốt không.” Thành Nặc buồn bã giãi bày tâm sự.
“Con cưới Chung Sênh là thành người nhà cậu còn gì?” Tô Tô ngượng ngùng che mặt.
“Ha ha, cưới tôi?”
Một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau.
Giống như cục đá chìm vào đáy nước, mang theo hơi lạnh của gió đêm, thấm dần vào tai Tô Tô, lọt tận đáy lòng.
Tô Tô ngừng thở, tim đập thình thịch như gõ trống.
Cô chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập dồn dập theo tiếng bước chân của anh.
Một bước, hai bước…
Chung Sênh đi đến trước mặt Tô Tô.
Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh.
Đôi mắt đen như bóng đêm châm chọc quan sát Tô Tô như nhìn một con kiến.
Lúc đó, Tô Tô như không thể thở nổi, chỉ cảm giác mình còn sống qua đồng tử co giãn.
Thậm chí, cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Mày kiếm hơi nhếch, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Tô Tô. Khuôn mặt tuấn tú sát lại gần, môi mỏng mấp máy buông những lời lạnh lẽo.
“Tô Tô, tuy mặt cô xấu, nhưng… ảo tưởng thì rất đẹp.”
Tim Tô Tô đập mạnh
…Chính ngữ điệu khinh thường, trào phúng vô tình ấy.
…Chính ánh mắt lạnh băng không nhiệt độ ấy.
Một dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng Tô Tô, không ngừng lan rộng, đẩy lên cao như cơn lốc phía chân trời, rồi nở rộ một trời pháo hoa, một trời sao lấp lánh.
Tô Tô cười, run rẩy trong phấn khích.
Bóng di động, hương quẩn quanh.
Cách lớp kính mờ trong suốt, có thể nhìn thấy một bóng hình lả lướt.
Khi người đẹp tắm.
Trên giường một người đàn ông anh tuấn đang nằm, hai khuy áo sơ mi buông lơi hé mở lồng ngực rắn rỏi, lật xem tài liệu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn hình bóng đong đưa sau cửa kính mờ. Tựa như có thể nhìn xuyên qua đó, thấy người con gái yểu điệu thướt tha.
Đôi mắt dài hơi híp lại.
“Vợ anh còn đang tắm…” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Bàn tay trắng ngần, mềm mại vuốt ve ngực người đàn ông.
Ngón tay nõn nà như ngọc, trắng trắng mềm mềm khiến người ta chỉ muốn ngậm vào trong miệng từ từ hoà tan. Lòng bàn tay hồng hào e ấp như cánh hoa sơn trà, nhẹ tênh mịn màng khẽ vuốt trái tim.
Cách lớp áo sơ mi mỏng tang, bàn tay ấy đang vẽ từng vòng từng vòng trên ngực người đàn ông.
Chủ nhân đôi bàn tay đang mặc váy hai dây, tựa vào mép giường, chăm chú nhìn hắn. Mái tóc dài xoã tung hững hờ ôm lấy bờ vai ngọc, mắt lấp lánh ngàn sao, trong vắt như ánh trăng ngà, má hồng vương chút e thẹn ngại ngùng.
“Hay chúng ta tranh thủ thời gian làm một lần nữa…” Giọng nói cũng ngọt ngào như mật.
Người đàn ông rời mắt khỏi cửa phòng tắm, đôi môi mỏng khẽ mím.
“Sắp tắm xong rồi, còn nữa…”
Người đàn ông nhìn con bé đang dính trên người mình, cau mày nghiêm khắc dạy dỗ.
“Tô Tô Tô, đã bảo không được gọi mẹ con như vậy, đừng đọc mấy quyển tiểu thuyết ngôn lù ba xu nữa, kể cả của mẹ con viết cũng không được.” Ba Tô Tô nhìn bàn tay mũm mĩm đang loay hoay trên ngực mình, “Bỏ tay ra cho ba.”
Tô Tô ngoan ngoãn rút móng vuốt về. Chắp tay trước ngực. Nhìn vô cùng tội nghiệp.
Con bé nằm trên giường cắn chăn ủ rũ nhìn ba, nước mắt lưng tròng: “Con đang ủng hộ mẹ mà, trong truyện tổng tài, mấy đứa con thiên tài toàn gọi ba mẹ như thế…”
“Con cảm thấy mình xứng với hai chữ thiên tài sao?” Ba Tô Tô cắt lời không thương tiếc, liếc con gái một cái: “Muốn ủng hộ mẹ thì chịu khó học hành đi, ngày mai trường mẫu giáo thi cuối kỳ rồi còn ngồi đấy mà õng ẹo.”
Nhắc tới học đã thấy hại não rồi.
Tô Tô ai oán: “Con muốn chơi cần cẩu cơ, một lần nữa thôi, đi mà ba! Ba ba! Daddy! Tô papa!”
“Không, con cần nghỉ ngơi.” Ba Tô Tô cương quyết từ chối, lạnh lùng như Thư Hoàn với Y Bình.
(Thư Hoàn, Y Bình: nhân vật chính trong Tân dòng sông ly biệt.)
“Có, có mà, con gái ba khoẻ như lợn rừng! Gen di truyền nhà chúng ta rất mạnh, thân thể khoẻ khoắn, không cần nghỉ ngơi!” Tô Tô hăng hái, bám dai như đỉa, “Chơi một lần nữa thôi rồi con lăn đi ngủ luôn, nhá nhá nhá, ba đại nhân?”
Ba Tô Tô: “…”
Lợn rừng, di truyền, đây là đang mắng ai vậy ta?
Cạch một cái, cửa phòng tắm mở.
Mẹ Tô Tô mặc áo ngủ đi ra, mặt không biểu cảm.
“Tô Tô, biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Ngày mai kiểm tra định vác trứng ngỗng về cho ba mẹ kho tàu à?”
Mẹ Tô Tô ôm tay, kéo “con đỉa” đang bám chặt lấy chăn.
“Về phòng ngủ của mình mau.”
Mẹ ôm Tô Tô về phòng, đắp chăn xong xuôi đang định ra ngoài thì bị Tô Tô nắm lấy ngón tay, con bé hai mắt long lanh nước, thê lương nhìn mẹ.
Mẹ Tô Tô mềm lòng nói: “Lại làm sao nữa?”
Tô Tô ai oán: “Kiểm tra sợ lắm, con không ngủ được.”
Mẹ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Trứng ngỗng cũng không sao, ba mẹ không đánh con thật đâu.”
Không đánh thật đâu.
Trong phòng ngủ màu xanh dương, chiếc đèn hình thuyền chở ánh trăng vàng treo lơ lửng đầu giường, quét một lớp màu nhàn nhạt khắp biển sao trời mênh mông. Khuôn mặt xinh đẹp của mẹ, dưới ánh đèn sáng dịu, càng thêm hiền lành.
Dưới lớp mặt nạ ngây thơ Tô Tô thoáng chút buồn bã.
Ngắn ngủi, mỏng manh.
Nhanh đến nỗi cả ảo giác cũng không để lại.
Tô Tô chớp chớp mắt, như một bạn nhỏ không ngủ được, nũng nịu: “Mẹ, mẹ, con không ngủ được, mẹ kể chuyện cổ tích cho con đi.”
Mẹ Tô Tô cầm lấy quyển truyện cổ tích trên tủ đầu giường nhưng lại bị Tô Tô kiên định từ chối.
“Con muốn nghe ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy tổng tài bá đạo’ mà hôm qua mẹ kể cơ!” Tô Tô nghiêng đầu, chớp đôi mắt ngập nước, ngây thơ nói.
Mẹ của Tô Tô là tác giả ngôn tình.
Vậy nên khi bạn bè cùng trang lứa đang đọc “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”, Tô Tô đọc “Nàng Bạch Tuyết và bảy tổng tài bá đạo”.
Cứ thế Tô Tô lớn khôn.
Mười bảy năm sau.
Chương trình học năm cuối của Tô Tô đã hoàn toàn kết thúc, bạn bè đứa thì đi thực tập, đứa thì học bằng lái, đứa lại học nghiên cứu sinh, đại đa số đều lựa chọn ở lại trường, tìm việc làm, sống độc lập, chuẩn bị sẵn sàng bước vào xã hội. Còn Tô Tô thì nhanh chóng sắp xếp hành lý về nhà, trở về vòng tay ấm êm của cha mẹ. Bảo vệ luận văn xong cô sẽ tạm biệt ghế nhà trường, đón chào một giai đoạn mới của cuộc đời.
Đúng lúc này, mẹ Tô Tô lại báo một tin sét đánh.
Mẹ Tô Tô: “Ba mẹ đi du lịch mấy hôm, con sang nhà Chung Sênh phải nghe lời, không được gây chuyện, nhớ chưa?”
Tô Tô sửng sốt, thả trí tưởng tượng bay xa, ôm đùi mẹ ahuhu khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, mẹ nói thật đi, có phải ba chơi cổ phiếu nợ người ta mấy trăm tỉ nên bán con làm khế ước tình nhân cho Chung Sênh thay ba trả nợ, đúng không?”
Mẹ Tô Tô choáng váng: “Mày ăn gì mà nghĩ mình trị giá mấy trăm tỉ hả con?”
“…”
Mẹ là mẹ đẻ của con sao?
Mẹ Tô Tô lại nói: “Người muốn làm tình nhân khế ước với Chung Sênh xếp hàng từ đây đến châu Phi, mày nghĩ mày có phần không con? Có khi xếp hàng dọn phân cho Tiên Tiên còn không đến lượt…” Tiên Tiên là con mèo Chung Sênh nuôi.
Tô Tô rơi lệ đầy mặt: “Con làm gì đến mức ấy hả mẹ?”
Mẹ Tô Tô nói thầm: “Đến mức ấy cho nên mẹ mới phải chen ngang cho mày…”
“Mẹ, mẹ vừa bảo gì cơ?” Tô Tô không nghe rõ, chỉ loáng thoáng hai chữ chen ngang, đang định hỏi dò thì mẹ đã cắt lời, “Không được gây chuyện cho nhà cậu nghe chưa? Ba mẹ đi mấy hôm rồi về ngay!”
Hai ngày sau, Tô Tô tiễn ba mẹ ra sân bay.
Trước khi lên máy bay, mẹ Tô Tô không đành lòng, ôm con gái thật chặt. Như muốn gửi trọn yêu thương trong cái ôm này, xua tan mọi lo âu sợ hãi.
“Tô Tô, đừng vất vả quá, nghe con?”
Mẹ Tô Tô mắt đỏ bừng nghẹn ngào, ba Tô Tô sờ sờ đầu con gái, mày hơi cau lại.
Sân bay kẻ đến người đi như nước chảy.
Giọng nữ êm ái máy móc lặp lại , thông báo trình tự thủ tục đăng kí của hành khách.
Tô Tô ngẩn ngơ một lát, nhưng cũng chỉ một lát, rồi nở nụ cười, như thiếu nữ kiên cường mạnh mẽ, trăm người như một trong truyện tổng tài, thề thốt: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cướp lại công ty từ tay Chung Sênh, không để nhà anh ta sống yên ổn! Con sẽ cho họ nếm thử cảm giác khi mất đi tất cả!”
Mẹ Tô Tô: …
Ba Tô Tô: …
“Đọc ít tiểu thuyết thôi.” Mẹ Tô Tô đen mặt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, dung túng: “Đừng gây rắc rối!”
Máy bay đi xa mang theo cả nỗi nhớ nhung của Tô Tô, nhưng để lại niềm vui dạt dào.
Tô Tô về đến nhà, sắp xếp hành lý xong xuôi, lấy thêm mười mấy túi du lịch trong suốt nhét vào vali, phấn chấn gọi xe như thể không chờ lâu hơn được nữa.
Cô tìm đường theo trí nhớ, vui vẻ đi vào khu Hạ Thuỷ mà Chung Sênh đang ở, Tô Tô nhìn gương, chỉnh lại biểu cảm của mình, đừng hớn hở quá kẻo anh Chung Sênh lại khó chịu.
Hít một hơi thật dài, nắm chặt tay, tự cổ vũ bản thân. Bấm chuông cửa.
Khi cửa mở ra, Tô Tô đã ngừng thở, khống chế độ cong của khoé miệng dừng lại ở một nụ cười mỉm.
Mở cửa là Thành Nặc.
Tô Tô thất vọng, tại sao không phải anh Chung Sênh của mình?
Mất bao nhiêu công kìm chế cảm xúc cho bình tĩnh lại.
Hừ hừ, mất hứng!
Thành Nặc mặc áo sơ mi và quần jean đơn giản, thoải mái, cao gầy, mặt mũi sáng sủa.
Tô Tô cười ngọt ngào, chào hỏi: “Con chào cậu!”
“Ôi, Tô Tô đến đấy à, ăn trưa chưa? Cậu đi làm cho con…” Thành Nặc kéo vali của Tô Tô, dẫn cô vào nhà, “Ít thế này thôi à? Cậu tưởng con gái phải lỉnh kỉnh đồ đạc các kiểu chứ…”
“Ăn rồi ạ, con ăn no lắm lắm í.” Tô Tô dính vào cửa, dáo dác nhìn quanh, không thấy Chung Sênh đâu. Đang thất vọng thì thấy Chung Ngự Sơn đứng dậy, đi tới phía mình.
Chung Ngự Sơn thân hình cao lớn, khí độ bất phàm, một trăm phần trăm hình tượng tổng tài bá đạo trong trong truyện ngôn tình. Từ nhỏ Tô Tô đã sùng bái hắn, cảm thấy Chung Sênh rất giống Chung Ngự Sơn, phong thần tuấn dật! Lãnh khốc vô tình!
Tô Tô cao giọng: “Con chào mợ!”
Thành Nặc cười càng vui vẻ: “Tô Tô nhà chúng ta dễ thương thật đấy!”
Chung Ngự Sơn đau đớn: “Tô Tô, con có thể gọi ta là chú Chung mà.”
Tô Tô mặt mày hớn hở: “Vâng ạ, mợ!”
Thành Nặc cười lăn cười bò, Chung Ngự Sơn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Thành Nặc một cái, đỡ vali của Tô Tô, nói: “Chú đưa con đi xem phòng.”
Chung Ngự Sơn và Thành Nặc là một đôi chồng chồng, hơn hai mươi năm trước nhận nuôi Chung Sênh, đã đăng ký kết hôn ở Hà Lan. Thành Nặc là em trai của mẹ nên Tô Tô gọi là cậu. Lần đầu tiên gặp Chung Ngự Sơn không biết nên gọi là gì, Thành Nặc nói đùa là mợ, Tô Tô tưởng thật, nghiêm túc gọi từ năm tuổi cho đến tận bây giờ.
Phòng của Tô Tô ở tầng hai, vốn là phòng khách, không có gì đặc biệt, nhưng ba người đàn ông nhà họ Chung rất ít tiếp xúc với phái nữ, sợ cháu gái tủi thân, biết Tô Tô thích màu xanh dương nên đổi toàn bộ nội thất và giấy dán tường thành màu xanh. Nhìn qua không khác phòng ngủ ở nhà của Tô Tô là mấy.
“Thích không? Thích không?” Thành Nặc vẻ mặt cầu khen ngợi, “Chúng ta và Chung Sênh dán mãi mới xong đấy!”
“Chỉ ở vài ngày thôi không cần phiền phức thế đâu ạ… ” Tô Tô sợ lại làm phiền người khác.
“Cậu và mợ vẫn luôn thích con gái, hoạt bát dễ thương như con vậy. Đâu giống thằng nhóc Chung Sênh kia, mặt mũi lúc nào cũng lạnh như băng, chẳng đáng yêu tí nào, Tô Tô về nhà mình ở có phải tốt không.” Thành Nặc buồn bã giãi bày tâm sự.
“Con cưới Chung Sênh là thành người nhà cậu còn gì?” Tô Tô ngượng ngùng che mặt.
“Ha ha, cưới tôi?”
Một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau.
Giống như cục đá chìm vào đáy nước, mang theo hơi lạnh của gió đêm, thấm dần vào tai Tô Tô, lọt tận đáy lòng.
Tô Tô ngừng thở, tim đập thình thịch như gõ trống.
Cô chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập dồn dập theo tiếng bước chân của anh.
Một bước, hai bước…
Chung Sênh đi đến trước mặt Tô Tô.
Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh.
Đôi mắt đen như bóng đêm châm chọc quan sát Tô Tô như nhìn một con kiến.
Lúc đó, Tô Tô như không thể thở nổi, chỉ cảm giác mình còn sống qua đồng tử co giãn.
Thậm chí, cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Mày kiếm hơi nhếch, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Tô Tô. Khuôn mặt tuấn tú sát lại gần, môi mỏng mấp máy buông những lời lạnh lẽo.
“Tô Tô, tuy mặt cô xấu, nhưng… ảo tưởng thì rất đẹp.”
Tim Tô Tô đập mạnh
…Chính ngữ điệu khinh thường, trào phúng vô tình ấy.
…Chính ánh mắt lạnh băng không nhiệt độ ấy.
Một dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng Tô Tô, không ngừng lan rộng, đẩy lên cao như cơn lốc phía chân trời, rồi nở rộ một trời pháo hoa, một trời sao lấp lánh.
Tô Tô cười, run rẩy trong phấn khích.
Bình luận facebook