Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Edit: Ư Ư
Bóng đêm, là thời điểm dễ phạm sai lầm nhất.
Bạch Tửu cảm thấy những lời này rất có đạo lý, nhưng ngày hôm đó ngoại trừ ôm ấp hôn ít thì Giang Lưu không làm gì nàng nữa, điều này làm cho Bạch Tửu rất nghi ngờ câu nói nhét một Tiểu Bạch Tửu vào trong bụng nàng chỉ là nói đùa thôi, nhưng cảm giác trong xẹ ngựa lại chân thật như thế, là người bình thường thì sẽ không lấy chuyện này để nói đùa, huống chi bọn họ còn có quan hệ là công công và con dâu.
"Tiểu thư, đây là đồ Đại tướng quân sai người đưa tới, tất cả đều là bảo bối đó!" Tiểu Tú hưng phấn nâng một cái hộp đi tới trước mặt Bạch Tửu, chỉ thấy bên trong tràn đầy châu báu trang sức, chỉ cần là nữ nhân, thấy mấy thứ này sẽ không có ai không vui.
Bạch Tửu chỉ là liếc mắt một cái rồi bảo Tiểu Tú cất đi, nàng híp mắt nằm trên gế, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống, ngẫu nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua, cuộc sống rất thích ý.
Mấy ngày nay Giang Lưu tặng các loại thuốc quý giá nên vết thương trên người nàng đã sắp khỏi hẳn, ngay cả một vết sẹo cũng không để lại, theo lý mà nói sau khi có quan hệ thân mật vượt quá bình thường thì phải tới lúc tình chàng ý thiếp, nhưng sự thật là từ sau ngày hôm đó Bạch Tửu chưa bao giờ chủ động đi tìm Giang Lưu.
Nàng và hắn còn có một tầng quan hệ, mà nàng là một nữ tử yếu đuối, tất nhiên là không thể thừa nhận sự đồn đãi phê bình của người khác, vì thế, Giang Lưu nên nghĩ cách gì đó, còn Bạch Tửu à, nàng chỉ cần phơi phơi nắng, hưởng thụ hưởng thụ sinh hoạt thôi.
Bạch Tửu đã muốn thoát khỏi thân phận thê tử của Giang Tiện Ngư từ lâu, chỉ là lúc trước Giang Lưu vẫn luôn khuyên nàng, nhưng bây giờ nàng không tin Giang Lưu còn có thể khuyên nàng và Giang Tiện Ngư cải thiện quan hệ.
Bạch Tửu nhắm mắt chợp mắt, cả người thoải mái, nàng đang nghỉ ngơi dưỡng sức chờ tới buổi tối đi dạo trong phủ tướng quân, lúc trước vì đủ loại nguyên nhân mà nhiệm vụ của nàng vẫn không có tiểu triển gì, bây giờ đã có người giúp nàng nghĩ cách thoát khỏi thân phận thê tử của Giang Tiện Ngư, nàng cũng có thể để tâm tới chuyện tìm hiểu bí mật của Giang gia hơn.
Lại là bóng đêm thâm trầm.
Bạch Tửu tránh né nha hoàn gã sai vặt, lập tức đi về phía mai viên, nàng vẫn cảm thấy nếu Giang gia có bí mật thì nhất định sẽ ở trong cái mai viên này.
Bạch Tửu không cầm đèn mà dựa vào ánh trăng đi vào mai viên, nàng vừa bước một chân vào mai viên thì một giọng nói trầm thấp đã phát ra từ phía sau.
"Tiểu Cửu."
Bạch Tửu dừng bước, quay người lại lập tức nhìn thấy một người nam nhân xa lạ.
Nam nhân mặc một thân đạo bào màu xanh lá, đôi mắt hẹp dài, ôn hòa như tắm mình trong gió xuân, khóe miệng hơi hơi cong lên, càng có vẻ phong lưu.
Bạch Tửu lại cảm thấy có một tia thân thiết với khuôn mặt này, nàng không xác định nói: "Gia gia?"
"Là ta." Nam nhân cười một tiếng, "Không nghĩ tới con nhận ra ta nhanh như vậy."
Bạch Tửu sửng sốt một lúc, "Từ từ... Gia gia, bộ dáng của người là như thế nào?"
Ánh mắt Bạch Câu xa xăm, "Chỉ là làm thời gian trên người mình lùi lại một chút."
"Lùi... lại?" Bạch Tửu nhíu mày, thế giới này thật không khoa học, không đúng, nữ chính còn trọng sinh cơ mà, thế giới này vốn dĩ đã không khoa học rồi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bóng đêm, là thời điểm dễ phạm sai lầm nhất.
Bạch Tửu cảm thấy những lời này rất có đạo lý, nhưng ngày hôm đó ngoại trừ ôm ấp hôn ít thì Giang Lưu không làm gì nàng nữa, điều này làm cho Bạch Tửu rất nghi ngờ câu nói nhét một Tiểu Bạch Tửu vào trong bụng nàng chỉ là nói đùa thôi, nhưng cảm giác trong xẹ ngựa lại chân thật như thế, là người bình thường thì sẽ không lấy chuyện này để nói đùa, huống chi bọn họ còn có quan hệ là công công và con dâu.
"Tiểu thư, đây là đồ Đại tướng quân sai người đưa tới, tất cả đều là bảo bối đó!" Tiểu Tú hưng phấn nâng một cái hộp đi tới trước mặt Bạch Tửu, chỉ thấy bên trong tràn đầy châu báu trang sức, chỉ cần là nữ nhân, thấy mấy thứ này sẽ không có ai không vui.
Bạch Tửu chỉ là liếc mắt một cái rồi bảo Tiểu Tú cất đi, nàng híp mắt nằm trên gế, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống, ngẫu nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua, cuộc sống rất thích ý.
Mấy ngày nay Giang Lưu tặng các loại thuốc quý giá nên vết thương trên người nàng đã sắp khỏi hẳn, ngay cả một vết sẹo cũng không để lại, theo lý mà nói sau khi có quan hệ thân mật vượt quá bình thường thì phải tới lúc tình chàng ý thiếp, nhưng sự thật là từ sau ngày hôm đó Bạch Tửu chưa bao giờ chủ động đi tìm Giang Lưu.
Nàng và hắn còn có một tầng quan hệ, mà nàng là một nữ tử yếu đuối, tất nhiên là không thể thừa nhận sự đồn đãi phê bình của người khác, vì thế, Giang Lưu nên nghĩ cách gì đó, còn Bạch Tửu à, nàng chỉ cần phơi phơi nắng, hưởng thụ hưởng thụ sinh hoạt thôi.
Bạch Tửu đã muốn thoát khỏi thân phận thê tử của Giang Tiện Ngư từ lâu, chỉ là lúc trước Giang Lưu vẫn luôn khuyên nàng, nhưng bây giờ nàng không tin Giang Lưu còn có thể khuyên nàng và Giang Tiện Ngư cải thiện quan hệ.
Bạch Tửu nhắm mắt chợp mắt, cả người thoải mái, nàng đang nghỉ ngơi dưỡng sức chờ tới buổi tối đi dạo trong phủ tướng quân, lúc trước vì đủ loại nguyên nhân mà nhiệm vụ của nàng vẫn không có tiểu triển gì, bây giờ đã có người giúp nàng nghĩ cách thoát khỏi thân phận thê tử của Giang Tiện Ngư, nàng cũng có thể để tâm tới chuyện tìm hiểu bí mật của Giang gia hơn.
Lại là bóng đêm thâm trầm.
Bạch Tửu tránh né nha hoàn gã sai vặt, lập tức đi về phía mai viên, nàng vẫn cảm thấy nếu Giang gia có bí mật thì nhất định sẽ ở trong cái mai viên này.
Bạch Tửu không cầm đèn mà dựa vào ánh trăng đi vào mai viên, nàng vừa bước một chân vào mai viên thì một giọng nói trầm thấp đã phát ra từ phía sau.
"Tiểu Cửu."
Bạch Tửu dừng bước, quay người lại lập tức nhìn thấy một người nam nhân xa lạ.
Nam nhân mặc một thân đạo bào màu xanh lá, đôi mắt hẹp dài, ôn hòa như tắm mình trong gió xuân, khóe miệng hơi hơi cong lên, càng có vẻ phong lưu.
Bạch Tửu lại cảm thấy có một tia thân thiết với khuôn mặt này, nàng không xác định nói: "Gia gia?"
"Là ta." Nam nhân cười một tiếng, "Không nghĩ tới con nhận ra ta nhanh như vậy."
Bạch Tửu sửng sốt một lúc, "Từ từ... Gia gia, bộ dáng của người là như thế nào?"
Ánh mắt Bạch Câu xa xăm, "Chỉ là làm thời gian trên người mình lùi lại một chút."
"Lùi... lại?" Bạch Tửu nhíu mày, thế giới này thật không khoa học, không đúng, nữ chính còn trọng sinh cơ mà, thế giới này vốn dĩ đã không khoa học rồi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook