Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163: Thị trấn nhỏ antus
Lục Trình Niên đi sau xách hành lý, Cảnh Ngọc Ninh đeo một cái túi nhỏ trên lưng chạy tung tăng như chim sẻ ở phía trước.
Vừa vào cửa cô đã bị vườn rau ngoài sân thu hút.
Cô xem hình ảnh trên mạng cũng biết ở đây có rau tự trồng, nếu họ thích thì có thể tự hái rau rồi nấu ăn như những người nông dân bình thường.
Gần đây cũng có chợ, có thể đến đó mua thịt và gia vị, nghĩ vậy cô càng thấy hứng thú hơn.
Đi theo Lục Trình Niên, cô cũng đã quen với cuộc sống giàu sang phú quý, thỉnh thoảng trải nghiệm cuộc sống của một cặp tình nhân bình thường cũng rất thú vị.
Lục Trình Niên đi theo phía sau, thấy cô vui vẻ anh cũng thấy hứng thú hơn, bước nhanh vài bước, xách hành lý vào sân.
“Lục Trình Niên, nơi này đẹp lắm, anh mau vào đây xem đi, chắc chắn anh sẽ thích.”
Cảnh Ngọc Ninh đi dạo một vòng rồi chạy lại ôm cánh tay anh lấy lòng, nịnh nọt.
Lục Trình Niên nhìn quanh bốn phía rồi gật đầu, mặc dù hơi đơn sơ nhưng lại có cảm giác của một cuộc sống ẩn dật.
Hai người xách hành lý vào trong, đây là một căn biệt thự cổ kính hai tầng.
Cảnh Ngọc Ninh đi dạo một vòng quanh nhà sau đó lại chạy ra ngoài, nhìn thấy sân sau trồng rất nhiều hoa, lòng cô lại càng vui hơn.
“Chủ nhân nơi này chắc chắn là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống.”
Cô chạy xuống nhìn vườn hoa đầy màu sắc rồi nói.
Lục Trình Niên cầm hai ly nước xuống cầu thang, đưa cho cô một ly.
“Ở nhà có cả một vườn hoa, còn nhiều hoa hơn ở đây, đẹp hơn hoa ở đây, sao không thấy em nói tôi biết thưởng thụ cuộc sống?”
“Có thể so sánh được sao?” Cảnh Ngọc Ninh liếc nhìn anh.
“Những bông hoa đó đâu phải do anh trồng, đều là do thím Lưu chăm sóc. Khi nào tâm trạng anh tốt thì đi ngắm chứ bình thường anh còn chẳng thèm nhìn, đây là hai chuyện khác nhau, được không hả?”
Lục Trình Niên biết những gì cô nói là sự thật nên cũng không phản bác.
“Đói chưa? Hay là ra ngoài đi dạo tiện thể ăn chút gì đó?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Được.”
Hai người về phòng thay quần áo.
Quần áo do Cảnh Ngọc Ninh chuẩn bị, cô cố ý muốn thay đổi anh một chút, cô cũng hy vọng tổng giám đốc luôn ở trên cao là anh có thể trải nghiệm cảm giác yêu đường của người bình thường, cho nên cô đã chuẩn bị quần áo đôi.
Lục Trình Niên thay quần áo xong thì đi ra, anh mặc bộ đồ màu trắng, bộ đồ này khiến khí chất nghiêm nghị trên người giảm đi rất nhiều, toát ra vẻ trẻ trung, năng động.
Cảnh Ngọc Ninh cũng mặc đồ giống anh, chỉ là nhỏ hơn vài cỡ, cô búi tóc lên đỉnh đầu, hai người đứng bên nhau cực kỳ xứng đôi.
Lục Trình Niên nhìn bộ quần áo sau khi cô đã thay, trong mắt hiện lên sắc màu ấm áp, anh dắt tay cô rồi cùng nhau ra ngoài.
Hai người đều có ý định đến đâu thì ăn ở đó, ở một nơi cách trang viên không xa, họ nhìn thấy một nhà hàng nhỏ tinh tế.
Thời điểm này thị trấn không có quá nhiều khách du lịch, nhà hàng nhìn hơi vắng vẻ nhưng lại được trang trí tinh tế, trang nhã, rất đặc sắc.
Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên đi vào và tìm một chỗ để ngồi.
Chủ nhà hàng là một cặp vợ chồng trung niên, trông họ cũng vẫn trẻ, chỉ khoảng ngoài ba mươi, có một cậu con trai sáu tuổi.
Thật có duyên là họ cũng là người nước T, nhưng vì thích phong cảnh của thị trấn nhỏ này nên đã định cư ở đây.
Họ mở quán làm một số món mang hương vị quê hương để thu hút khách du lịch.
Bà chủ tên là Tâm Lan, chị ấy rất nhiệt tình bảo hai người gọi mình là chị Hồng.
Gặp được người cùng nước ở nơi đất khách, Cảnh Ngọc Ninh cũng rất vui.
Tâm Lan giúp hai người gọi món, Cảnh Ngọc Ninh hỏi chị ấy có những món ăn đặc trưng nào.
Chị ấy giới thiệu vài món, Cảnh Ngọc Ninh hỏi ý kiến Lục Trình Niên xong thì gọi hai, ba món.
Tâm Lan nói các món hai người đã gọi cho chồng đang bận rộn trong bếp, sau đó lại chạy ra rót nước, trò chuyện với họ.
Có lẽ vì bây giờ không phải giờ cơm nên trong quán chỉ có hai bọn họ là khách.
Tâm Lan nhiệt tình chào hỏi: “Những món tụi chị nấu ở đây đều là món của quê hương mình, cũng không biết hai em ăn có quen không, dù sao những thực khách từng đến đây đều nói ngon. Lát nữa nếu hai em nếm thử thấy mùi vị có gì chưa ổn thì cứ nói, chị sẽ làm lại cho.”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười: “Vậy hôm nay chị lỗ lớn rồi, không ngon cũng không sao, nếu ngon thì dù không có chỗ nào để chê, em cũng phải tìm ra bằng được để được ăn thêm.”
Tâm Lan xua tay: “Cô gái, không phải với ai chị cũng nói câu này đâu, vừa nhìn là biết hai em không phải loại người vô lại đó.”
Nói rồi chị ấy dừng lại một lát, sau đó nháy mắt nói mập mờ: “Hai em vẫn còn là học sinh phải không? Vừa nhìn là biết cặp đôi trẻ trốn học ra ngoài yêu đương.”
Cảnh Ngọc Ninh đỏ mặt, sau đó liếc nhìn Lục Trình Niên.
Lục Trình Niên rất đẹp trai với hàng lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao, không hề để lộ tuổi tác của anh.
Hôm nay anh lại mặc trang phục bình thường màu trắng, trông trẻ ra rất nhiều.
Anh đi chơi cùng cô, có vẻ như đã cố ý giảm bớt khí thế trên người nên nhìn anh thật sự cũng có vài phần giống một cậu nhóc mới lớn.
“Chị Hồng, chị đoán sai rồi, chúng em không phải học sinh.”
“Ồ, vậy sao? Haha, chị thấy cậu này rất trẻ, hai em rất xứng đôi, còn tưởng đều là học sinh chứ.”
Cảnh Ngọc Ninh oán thầm, cô cũng đã hai mươi tư tuổi, Lục Trình Niên lớn hơn cô năm tuổi, đã đầu ba mươi rồi, còn học sinh cái gì…
Lục Trình Niên lại rất hài lòng với câu này của chị Hồng, nhất là câu nói anh và Cảnh Ngọc Ninh rất xứng đôi, cực kỳ hài lòng vì thế sắc mặt anh cũng ôn hoà không ít.
Hai người gọi hai chai nước nhưng anh không uống nên đưa cho Cảnh Ngọc Ninh, bảo cô giữ một chai lại lát nữa ra ngoài đi dạo khát thì uống.
Cảnh Ngọc Ninh thấy con người Tâm Lan rất tốt bèn cười hỏi: “Chị Hồng, chị biết gần đây có những chỗ nào chơi không?”
“Có rất nhiều chỗ để chơi mà! Đi về phía Đông là tới biển Diêm Hải, rất gần, phong cảnh ở đó là đẹp nhất, có khói bay trên mặt biển giống như ở chốn bồng lai tiên cảnh. Đi về phía Bắc chính là núi thiêng Antus, trên núi có một ngôi chùa thờ nương nương Mã Tổ, nghe nói rất linh.”
“Cứ mười du khách đến thị trấn thì có chín người đến đó ngắm cảnh, rất nhiều cặp đôi đến đó hẹn hò. Nếu hai em muốn đi thì để mai rồi đi, hôm nay hơi muộn, từ đây lên đến đỉnh núi thiêng Antus ít nhất cũng mất khoảng nửa ngày để leo núi.”
“À đúng rồi, em nghe nói ngày mai sẽ có mưa sao băng đúng không?” Cảnh Ngọc Ninh hào hứng hỏi.
Trước khi đến, cô đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều chiến lược, cũng đã xem dự báo thời tiết… trên mạng nói sẽ có mưa sao băng.
“Mưa sao băng?” Tâm Lan cau mày sau đó lắc đầu: “Chị chưa nghe nói, nếu hai em muốn xem thì có thể đến đó xem, dù sao trên núi cũng có rất nhiều thứ để chơi, có hay không thì cũng có thể đến đó chơi cho biết.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu đồng ý.
Lúc này đồ ăn đã lên, Tâm Lan cũng thôi không quấy rầy họ dùng bữa bèn dẫn con trai đi làm bài tập.
Mặc dù nhà hàng này nhỏ nhưng đồ ăn thực sự rất ngon.
Không có không khí tinh tế và xa hoa của nhà hàng lớn, nhưng nó mang cảm giác gia đình, vô cùng ấm áp.
Vừa vào cửa cô đã bị vườn rau ngoài sân thu hút.
Cô xem hình ảnh trên mạng cũng biết ở đây có rau tự trồng, nếu họ thích thì có thể tự hái rau rồi nấu ăn như những người nông dân bình thường.
Gần đây cũng có chợ, có thể đến đó mua thịt và gia vị, nghĩ vậy cô càng thấy hứng thú hơn.
Đi theo Lục Trình Niên, cô cũng đã quen với cuộc sống giàu sang phú quý, thỉnh thoảng trải nghiệm cuộc sống của một cặp tình nhân bình thường cũng rất thú vị.
Lục Trình Niên đi theo phía sau, thấy cô vui vẻ anh cũng thấy hứng thú hơn, bước nhanh vài bước, xách hành lý vào sân.
“Lục Trình Niên, nơi này đẹp lắm, anh mau vào đây xem đi, chắc chắn anh sẽ thích.”
Cảnh Ngọc Ninh đi dạo một vòng rồi chạy lại ôm cánh tay anh lấy lòng, nịnh nọt.
Lục Trình Niên nhìn quanh bốn phía rồi gật đầu, mặc dù hơi đơn sơ nhưng lại có cảm giác của một cuộc sống ẩn dật.
Hai người xách hành lý vào trong, đây là một căn biệt thự cổ kính hai tầng.
Cảnh Ngọc Ninh đi dạo một vòng quanh nhà sau đó lại chạy ra ngoài, nhìn thấy sân sau trồng rất nhiều hoa, lòng cô lại càng vui hơn.
“Chủ nhân nơi này chắc chắn là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống.”
Cô chạy xuống nhìn vườn hoa đầy màu sắc rồi nói.
Lục Trình Niên cầm hai ly nước xuống cầu thang, đưa cho cô một ly.
“Ở nhà có cả một vườn hoa, còn nhiều hoa hơn ở đây, đẹp hơn hoa ở đây, sao không thấy em nói tôi biết thưởng thụ cuộc sống?”
“Có thể so sánh được sao?” Cảnh Ngọc Ninh liếc nhìn anh.
“Những bông hoa đó đâu phải do anh trồng, đều là do thím Lưu chăm sóc. Khi nào tâm trạng anh tốt thì đi ngắm chứ bình thường anh còn chẳng thèm nhìn, đây là hai chuyện khác nhau, được không hả?”
Lục Trình Niên biết những gì cô nói là sự thật nên cũng không phản bác.
“Đói chưa? Hay là ra ngoài đi dạo tiện thể ăn chút gì đó?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Được.”
Hai người về phòng thay quần áo.
Quần áo do Cảnh Ngọc Ninh chuẩn bị, cô cố ý muốn thay đổi anh một chút, cô cũng hy vọng tổng giám đốc luôn ở trên cao là anh có thể trải nghiệm cảm giác yêu đường của người bình thường, cho nên cô đã chuẩn bị quần áo đôi.
Lục Trình Niên thay quần áo xong thì đi ra, anh mặc bộ đồ màu trắng, bộ đồ này khiến khí chất nghiêm nghị trên người giảm đi rất nhiều, toát ra vẻ trẻ trung, năng động.
Cảnh Ngọc Ninh cũng mặc đồ giống anh, chỉ là nhỏ hơn vài cỡ, cô búi tóc lên đỉnh đầu, hai người đứng bên nhau cực kỳ xứng đôi.
Lục Trình Niên nhìn bộ quần áo sau khi cô đã thay, trong mắt hiện lên sắc màu ấm áp, anh dắt tay cô rồi cùng nhau ra ngoài.
Hai người đều có ý định đến đâu thì ăn ở đó, ở một nơi cách trang viên không xa, họ nhìn thấy một nhà hàng nhỏ tinh tế.
Thời điểm này thị trấn không có quá nhiều khách du lịch, nhà hàng nhìn hơi vắng vẻ nhưng lại được trang trí tinh tế, trang nhã, rất đặc sắc.
Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên đi vào và tìm một chỗ để ngồi.
Chủ nhà hàng là một cặp vợ chồng trung niên, trông họ cũng vẫn trẻ, chỉ khoảng ngoài ba mươi, có một cậu con trai sáu tuổi.
Thật có duyên là họ cũng là người nước T, nhưng vì thích phong cảnh của thị trấn nhỏ này nên đã định cư ở đây.
Họ mở quán làm một số món mang hương vị quê hương để thu hút khách du lịch.
Bà chủ tên là Tâm Lan, chị ấy rất nhiệt tình bảo hai người gọi mình là chị Hồng.
Gặp được người cùng nước ở nơi đất khách, Cảnh Ngọc Ninh cũng rất vui.
Tâm Lan giúp hai người gọi món, Cảnh Ngọc Ninh hỏi chị ấy có những món ăn đặc trưng nào.
Chị ấy giới thiệu vài món, Cảnh Ngọc Ninh hỏi ý kiến Lục Trình Niên xong thì gọi hai, ba món.
Tâm Lan nói các món hai người đã gọi cho chồng đang bận rộn trong bếp, sau đó lại chạy ra rót nước, trò chuyện với họ.
Có lẽ vì bây giờ không phải giờ cơm nên trong quán chỉ có hai bọn họ là khách.
Tâm Lan nhiệt tình chào hỏi: “Những món tụi chị nấu ở đây đều là món của quê hương mình, cũng không biết hai em ăn có quen không, dù sao những thực khách từng đến đây đều nói ngon. Lát nữa nếu hai em nếm thử thấy mùi vị có gì chưa ổn thì cứ nói, chị sẽ làm lại cho.”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười: “Vậy hôm nay chị lỗ lớn rồi, không ngon cũng không sao, nếu ngon thì dù không có chỗ nào để chê, em cũng phải tìm ra bằng được để được ăn thêm.”
Tâm Lan xua tay: “Cô gái, không phải với ai chị cũng nói câu này đâu, vừa nhìn là biết hai em không phải loại người vô lại đó.”
Nói rồi chị ấy dừng lại một lát, sau đó nháy mắt nói mập mờ: “Hai em vẫn còn là học sinh phải không? Vừa nhìn là biết cặp đôi trẻ trốn học ra ngoài yêu đương.”
Cảnh Ngọc Ninh đỏ mặt, sau đó liếc nhìn Lục Trình Niên.
Lục Trình Niên rất đẹp trai với hàng lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao, không hề để lộ tuổi tác của anh.
Hôm nay anh lại mặc trang phục bình thường màu trắng, trông trẻ ra rất nhiều.
Anh đi chơi cùng cô, có vẻ như đã cố ý giảm bớt khí thế trên người nên nhìn anh thật sự cũng có vài phần giống một cậu nhóc mới lớn.
“Chị Hồng, chị đoán sai rồi, chúng em không phải học sinh.”
“Ồ, vậy sao? Haha, chị thấy cậu này rất trẻ, hai em rất xứng đôi, còn tưởng đều là học sinh chứ.”
Cảnh Ngọc Ninh oán thầm, cô cũng đã hai mươi tư tuổi, Lục Trình Niên lớn hơn cô năm tuổi, đã đầu ba mươi rồi, còn học sinh cái gì…
Lục Trình Niên lại rất hài lòng với câu này của chị Hồng, nhất là câu nói anh và Cảnh Ngọc Ninh rất xứng đôi, cực kỳ hài lòng vì thế sắc mặt anh cũng ôn hoà không ít.
Hai người gọi hai chai nước nhưng anh không uống nên đưa cho Cảnh Ngọc Ninh, bảo cô giữ một chai lại lát nữa ra ngoài đi dạo khát thì uống.
Cảnh Ngọc Ninh thấy con người Tâm Lan rất tốt bèn cười hỏi: “Chị Hồng, chị biết gần đây có những chỗ nào chơi không?”
“Có rất nhiều chỗ để chơi mà! Đi về phía Đông là tới biển Diêm Hải, rất gần, phong cảnh ở đó là đẹp nhất, có khói bay trên mặt biển giống như ở chốn bồng lai tiên cảnh. Đi về phía Bắc chính là núi thiêng Antus, trên núi có một ngôi chùa thờ nương nương Mã Tổ, nghe nói rất linh.”
“Cứ mười du khách đến thị trấn thì có chín người đến đó ngắm cảnh, rất nhiều cặp đôi đến đó hẹn hò. Nếu hai em muốn đi thì để mai rồi đi, hôm nay hơi muộn, từ đây lên đến đỉnh núi thiêng Antus ít nhất cũng mất khoảng nửa ngày để leo núi.”
“À đúng rồi, em nghe nói ngày mai sẽ có mưa sao băng đúng không?” Cảnh Ngọc Ninh hào hứng hỏi.
Trước khi đến, cô đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều chiến lược, cũng đã xem dự báo thời tiết… trên mạng nói sẽ có mưa sao băng.
“Mưa sao băng?” Tâm Lan cau mày sau đó lắc đầu: “Chị chưa nghe nói, nếu hai em muốn xem thì có thể đến đó xem, dù sao trên núi cũng có rất nhiều thứ để chơi, có hay không thì cũng có thể đến đó chơi cho biết.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu đồng ý.
Lúc này đồ ăn đã lên, Tâm Lan cũng thôi không quấy rầy họ dùng bữa bèn dẫn con trai đi làm bài tập.
Mặc dù nhà hàng này nhỏ nhưng đồ ăn thực sự rất ngon.
Không có không khí tinh tế và xa hoa của nhà hàng lớn, nhưng nó mang cảm giác gia đình, vô cùng ấm áp.
Bình luận facebook