Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193: Bị người hãm hại
Trước đây khi mọi người biết cô diễn nữ chính đều cho rằng cô chỉ là bình hoa mà thôi.
Cô nhận được vai này là do sử dụng một số phương pháp không chính đáng, chèn ép em gái, vì thế mọi người đều không muốn phỏng vấn cô.
Nhưng hôm nay đến tận hiện trường mọi người mới nhận ra suy nghĩ của mình sai lầm đến nhường nào.
Kỹ năng diễn xuất của Cảnh Ngọc Ninh không chỉ rất tốt, mà còn có thể được gọi là tuyệt vời.
Nhất là khí thế trên người cô, nếu không phải vừa nãy có máy quay ở bên cạnh, chỉ nhìn hiện trường thì hầu như tất cả mọi người đều bị kéo vào, thật sự cảm thấy cô là Hoàng hậu nương nương ở trên cao, ngang ngược, lạnh lùng!
Nếu người như vậy mà ra mắt thì chắc chắn sẽ toả sáng trong làng giải trí.
Các phóng viên có tầm nhìn xa đã yêu thích Cảnh Ngọc Ninh từ lâu, giơ micro lên hỏi: “Cô Cảnh Ngọc Ninh, xin hỏi đây có phải lần đầu tiên cô đóng phim không?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ấy rồi chớp mắt, gật đầu: “Phải.”
“Xin hỏi cô đã được đào tạo chuyên nghiệp trước đây chưa? Bởi vì xem cô diễn lúc nãy không giống như người mới vào nghề.”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp không hề nhìn ra vẻ ngang ngược và lạnh lùng như lúc diễn vừa nãy.
Đối mặt với vô số máy quay và micro trước mặt, thậm chí cô còn có chút ngượng ngùng và mất tự nhiên khiến các blogger rất có thiện cảm.
Cô nhẹ giọng nói: “Không có, nhưng trước khi vào đoàn làm phim tôi đã nghe nói bộ phim này là tâm huyết bao nhiêu năm của đạo diễn Lâm, ông ấy đánh giá cao tôi thì tôi cũng không thể phụ sự mong đợi của ông ấy.
Vì vậy trước đó tôi đã nghiên cứu kỹ kịch bản và nhân vật, có lẽ vì thế nên khi diễn xuất tôi cảm thấy mình như thật sự được là Phú Sát Xuân, như vậy mới có thể diễn thuận lợi!”
“Vừa nãy cô nói là vì đây là tâm huyết bao nhiêu năm của đạo diễn Lâm nên mới cực kỳ chú tâm. Vậy xin hỏi tin đồn về cô và đạo diễn Lâm lan truyền trên mạng trước kia có phải là thật không?”
Ngay khi câu hỏi này được đặt ra, xung quanh lập tức rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.
Hầu như không ai có thể ngờ rằng có người lại hỏi một câu không thức thời vào lúc này.
Dù sao hôm nay là buổi phỏng vấn nhanh đoàn phim, các câu hỏi đều đã được người của đoàn làm phim sàng lọc trước, chỉ được đặt câu hỏi về bộ phim.
Cũng vì thế cho dù Cảnh Ngọc Ninh không trả lời cũng không có ai nói gì.
Nhưng cô lại mỉm cười nhẹ, hơi nghiêng đầu nhìn người vừa đặt câu hỏi, hỏi ngược lại: “Cô nghĩ sao?”
Người đó sững sờ, không ngờ cô lại ném vấn đề lại cho mình.
Cô ta lắp bắp: “Làm, làm sao chúng tôi biết được!”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ cười một tiếng: “Cô không biết nên mới tò mò, tôi tin những người khác cũng muốn hỏi câu giống cô, chỉ là không tiện hỏi nhiều vào hôm nay.
Nếu đã vậy thì tôi sẽ đưa ra một câu trả lời thống nhất luôn! Không phải thật, giữa tôi và đạo diễn Lâm Thư Phàm chỉ có quan hệ công việc thuần tuý, ngoài ra không còn gì khác.”
Cô chịu trả lời đã thành công khơi dậy trí tò mò của các phóng viên.
Ngay lập tức có người hỏi tiếp: “Nếu là giả thì xin hỏi những bức ảnh trên mạng là thế nào?”
“Trước kia có người đồn rằng cô và Lâm Thư Phàm có quan hệ bí mật, còn chụp được ảnh hai người ôm nhau ở hành lang nhà hàng, bây giờ lại chụp được ảnh cô vào phòng ông ấy lúc nửa đêm, xin hỏi cô giải thích thế nào về những điều này?”
“Mặc dù kỹ năng diễn xuất của cô ai cũng đã thấy, nhưng trước khi chính thức diễn, mọi người cũng không được thấy thực lực của cô, xin hỏi cô đã thuyết phục Lâm Thư Phàm thế nào để có thể diễn nữ chính bộ phim này vậy?”
“…”
Vô số câu hỏi bỗng chốc tuôn ra ngập trời.
Tống Linh đứng cách đó không xa thấy tình hình sắp mất kiểm soát thì định xông lên ngăn cản bọn họ.
Tuy nhiên vừa bước lên đã bị ánh mắt của Cảnh Ngọc Ninh ngăn lại.
Các phóng viên bên cạnh đang phỏng vấn Cảnh Diệp Nhã thấy cô sẵn lòng trả lời câu hỏi này cũng đồng loạt hỏi theo.
Cảnh Diệp Nhã vốn đang được mọi người vây quanh chật kín không một kẽ hở, bỗng mọi người chạy hết không còn một bóng, mà bên phía Cảnh Ngọc Ninh lại náo nhiệt như các vì sao quay quanh mặt trăng.
Cô ta vô cùng tức giận.
Cảnh Ngọc Ninh muốn gây khó dễ cho cô ta phải không?
Một cuộc phỏng vấn thôi cũng muốn cướp mất?
Cảnh Diệp Nhã âm thầm siết chặt tay, nhìn Cảnh Ngọc Ninh đang được đám đông vây quanh mà nghiến răng cười khẩy.
Được lắm, tôi muốn xem xem cô sẽ ứng phó những câu hỏi này thế nào!
Đối mặt với một đám súng dài pháo ngắn, vẻ mặt Cảnh Ngọc Ninh thản nhiên, không chút hoảng sợ.
Đợi mọi người yên lặng hơn chút, cô mới bình tĩnh nói: “Về chuyện tối hôm qua, thật ra không chỉ mọi người tò mò đâu, mà tôi cũng rất tò mò.”
Mọi người đều giật mình, không hiểu ý cô lắm.
Cảnh Ngọc Ninh cười nhạt, khoé miệng nhếch lên nụ cười châm chọc: “Thật không dám giấu giếm, tối qua tôi nhận được điện thoại của đạo diễn Lâm, mời tôi tới trao đổi phân cảnh cần quay hôm nay, thật ra điều này ở đoàn làm phim là rất bình thường.
Mọi người cũng thấy đấy, cảnh quay hôm nay được coi là phần quan trọng nhất của bộ phim, với tư cách là một đạo diễn, không có gì ngạc nhiên khi ông ấy muốn trao đổi bàn bạc với diễn viên phải diễn sao cho tốt.
Nhưng điều kỳ lạ là tôi vừa mới vào phòng đạo diễn không lâu thì bị bỏ thuốc, cả hai chúng tôi đều hôn mê tới tận sáng nay.
Không chỉ vậy, ảnh tôi vào phòng đạo diễn cũng bị tung lên mạng, lợi dụng chuyện này để bôi nhọ mối quan hệ của hai chúng tôi. Tôi cũng rất tò mò không biết ai là người trăm phương ngàn kế hãm hại tôi ở phía sau.
Tôi chỉ là một diễn viên trẻ mới vào nghề, tôi nghĩ mình không cản đường ai, cũng không đắc tội ai.
Nhưng người lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này lại luôn nghĩ cách dồn tôi vào chỗ chết, huỷ hoại danh tiếng của tôi. Tôi nghĩ nếu mọi người ai có manh mối thì có thể cho tôi biết, tôi nhất định vô cùng cảm kích.”
Cô nói những lời này ra, tất cả mọi người đều xôn xao.
Họ không ngờ còn có chuyện này.
Lập tức có người hỏi: “Cô nói có người bỏ thuốc cô, vậy cô có chứng cứ không?”
Cảnh Ngọc Ninh nhướn mày, nhìn người đặt câu hỏi: “Đương nhiên là có.”
Cô vừa nói vừa lấy một tờ giấy từ trong túi ra cho mọi người xem.
“Mọi người nhìn đi, đây là báo cáo giám định, vật liệu giám định chính là đồ ăn và thức uống mà tôi và đạo diễn Lâm đã dùng tối qua. Trong này chỉ rõ có chứa thành phần gây mê.”
Ngay lập tức có người giơ máy ảnh lên, chụp bản báo cáo giám định lại.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không di chuyển, để cho họ chụp, sau khi họ chụp đủ cô mới cất đi.
“Cho nên tôi có lý do để nghi ngờ ai đó trong đoàn phim có ý đồ xấu với tôi, muốn lợi dụng đạo diễn Lâm để huỷ hoại danh tiếng và tương lai của tôi.
Còn về việc đó là ai thì tôi cũng đã tường trình vụ việc rồi, tin rằng đến lúc đó sẽ trả cho tôi một lẽ công bằng, nếu mọi người có hứng thú thì cũng có thể tự tìm hiểu, tôi không có ý kiến gì.”
Cảnh Ngọc Ninh nói xong thì gọi Tống Linh tới đưa mình về, kết thúc phỏng vấn.
Cô nhận được vai này là do sử dụng một số phương pháp không chính đáng, chèn ép em gái, vì thế mọi người đều không muốn phỏng vấn cô.
Nhưng hôm nay đến tận hiện trường mọi người mới nhận ra suy nghĩ của mình sai lầm đến nhường nào.
Kỹ năng diễn xuất của Cảnh Ngọc Ninh không chỉ rất tốt, mà còn có thể được gọi là tuyệt vời.
Nhất là khí thế trên người cô, nếu không phải vừa nãy có máy quay ở bên cạnh, chỉ nhìn hiện trường thì hầu như tất cả mọi người đều bị kéo vào, thật sự cảm thấy cô là Hoàng hậu nương nương ở trên cao, ngang ngược, lạnh lùng!
Nếu người như vậy mà ra mắt thì chắc chắn sẽ toả sáng trong làng giải trí.
Các phóng viên có tầm nhìn xa đã yêu thích Cảnh Ngọc Ninh từ lâu, giơ micro lên hỏi: “Cô Cảnh Ngọc Ninh, xin hỏi đây có phải lần đầu tiên cô đóng phim không?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ấy rồi chớp mắt, gật đầu: “Phải.”
“Xin hỏi cô đã được đào tạo chuyên nghiệp trước đây chưa? Bởi vì xem cô diễn lúc nãy không giống như người mới vào nghề.”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp không hề nhìn ra vẻ ngang ngược và lạnh lùng như lúc diễn vừa nãy.
Đối mặt với vô số máy quay và micro trước mặt, thậm chí cô còn có chút ngượng ngùng và mất tự nhiên khiến các blogger rất có thiện cảm.
Cô nhẹ giọng nói: “Không có, nhưng trước khi vào đoàn làm phim tôi đã nghe nói bộ phim này là tâm huyết bao nhiêu năm của đạo diễn Lâm, ông ấy đánh giá cao tôi thì tôi cũng không thể phụ sự mong đợi của ông ấy.
Vì vậy trước đó tôi đã nghiên cứu kỹ kịch bản và nhân vật, có lẽ vì thế nên khi diễn xuất tôi cảm thấy mình như thật sự được là Phú Sát Xuân, như vậy mới có thể diễn thuận lợi!”
“Vừa nãy cô nói là vì đây là tâm huyết bao nhiêu năm của đạo diễn Lâm nên mới cực kỳ chú tâm. Vậy xin hỏi tin đồn về cô và đạo diễn Lâm lan truyền trên mạng trước kia có phải là thật không?”
Ngay khi câu hỏi này được đặt ra, xung quanh lập tức rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.
Hầu như không ai có thể ngờ rằng có người lại hỏi một câu không thức thời vào lúc này.
Dù sao hôm nay là buổi phỏng vấn nhanh đoàn phim, các câu hỏi đều đã được người của đoàn làm phim sàng lọc trước, chỉ được đặt câu hỏi về bộ phim.
Cũng vì thế cho dù Cảnh Ngọc Ninh không trả lời cũng không có ai nói gì.
Nhưng cô lại mỉm cười nhẹ, hơi nghiêng đầu nhìn người vừa đặt câu hỏi, hỏi ngược lại: “Cô nghĩ sao?”
Người đó sững sờ, không ngờ cô lại ném vấn đề lại cho mình.
Cô ta lắp bắp: “Làm, làm sao chúng tôi biết được!”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ cười một tiếng: “Cô không biết nên mới tò mò, tôi tin những người khác cũng muốn hỏi câu giống cô, chỉ là không tiện hỏi nhiều vào hôm nay.
Nếu đã vậy thì tôi sẽ đưa ra một câu trả lời thống nhất luôn! Không phải thật, giữa tôi và đạo diễn Lâm Thư Phàm chỉ có quan hệ công việc thuần tuý, ngoài ra không còn gì khác.”
Cô chịu trả lời đã thành công khơi dậy trí tò mò của các phóng viên.
Ngay lập tức có người hỏi tiếp: “Nếu là giả thì xin hỏi những bức ảnh trên mạng là thế nào?”
“Trước kia có người đồn rằng cô và Lâm Thư Phàm có quan hệ bí mật, còn chụp được ảnh hai người ôm nhau ở hành lang nhà hàng, bây giờ lại chụp được ảnh cô vào phòng ông ấy lúc nửa đêm, xin hỏi cô giải thích thế nào về những điều này?”
“Mặc dù kỹ năng diễn xuất của cô ai cũng đã thấy, nhưng trước khi chính thức diễn, mọi người cũng không được thấy thực lực của cô, xin hỏi cô đã thuyết phục Lâm Thư Phàm thế nào để có thể diễn nữ chính bộ phim này vậy?”
“…”
Vô số câu hỏi bỗng chốc tuôn ra ngập trời.
Tống Linh đứng cách đó không xa thấy tình hình sắp mất kiểm soát thì định xông lên ngăn cản bọn họ.
Tuy nhiên vừa bước lên đã bị ánh mắt của Cảnh Ngọc Ninh ngăn lại.
Các phóng viên bên cạnh đang phỏng vấn Cảnh Diệp Nhã thấy cô sẵn lòng trả lời câu hỏi này cũng đồng loạt hỏi theo.
Cảnh Diệp Nhã vốn đang được mọi người vây quanh chật kín không một kẽ hở, bỗng mọi người chạy hết không còn một bóng, mà bên phía Cảnh Ngọc Ninh lại náo nhiệt như các vì sao quay quanh mặt trăng.
Cô ta vô cùng tức giận.
Cảnh Ngọc Ninh muốn gây khó dễ cho cô ta phải không?
Một cuộc phỏng vấn thôi cũng muốn cướp mất?
Cảnh Diệp Nhã âm thầm siết chặt tay, nhìn Cảnh Ngọc Ninh đang được đám đông vây quanh mà nghiến răng cười khẩy.
Được lắm, tôi muốn xem xem cô sẽ ứng phó những câu hỏi này thế nào!
Đối mặt với một đám súng dài pháo ngắn, vẻ mặt Cảnh Ngọc Ninh thản nhiên, không chút hoảng sợ.
Đợi mọi người yên lặng hơn chút, cô mới bình tĩnh nói: “Về chuyện tối hôm qua, thật ra không chỉ mọi người tò mò đâu, mà tôi cũng rất tò mò.”
Mọi người đều giật mình, không hiểu ý cô lắm.
Cảnh Ngọc Ninh cười nhạt, khoé miệng nhếch lên nụ cười châm chọc: “Thật không dám giấu giếm, tối qua tôi nhận được điện thoại của đạo diễn Lâm, mời tôi tới trao đổi phân cảnh cần quay hôm nay, thật ra điều này ở đoàn làm phim là rất bình thường.
Mọi người cũng thấy đấy, cảnh quay hôm nay được coi là phần quan trọng nhất của bộ phim, với tư cách là một đạo diễn, không có gì ngạc nhiên khi ông ấy muốn trao đổi bàn bạc với diễn viên phải diễn sao cho tốt.
Nhưng điều kỳ lạ là tôi vừa mới vào phòng đạo diễn không lâu thì bị bỏ thuốc, cả hai chúng tôi đều hôn mê tới tận sáng nay.
Không chỉ vậy, ảnh tôi vào phòng đạo diễn cũng bị tung lên mạng, lợi dụng chuyện này để bôi nhọ mối quan hệ của hai chúng tôi. Tôi cũng rất tò mò không biết ai là người trăm phương ngàn kế hãm hại tôi ở phía sau.
Tôi chỉ là một diễn viên trẻ mới vào nghề, tôi nghĩ mình không cản đường ai, cũng không đắc tội ai.
Nhưng người lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này lại luôn nghĩ cách dồn tôi vào chỗ chết, huỷ hoại danh tiếng của tôi. Tôi nghĩ nếu mọi người ai có manh mối thì có thể cho tôi biết, tôi nhất định vô cùng cảm kích.”
Cô nói những lời này ra, tất cả mọi người đều xôn xao.
Họ không ngờ còn có chuyện này.
Lập tức có người hỏi: “Cô nói có người bỏ thuốc cô, vậy cô có chứng cứ không?”
Cảnh Ngọc Ninh nhướn mày, nhìn người đặt câu hỏi: “Đương nhiên là có.”
Cô vừa nói vừa lấy một tờ giấy từ trong túi ra cho mọi người xem.
“Mọi người nhìn đi, đây là báo cáo giám định, vật liệu giám định chính là đồ ăn và thức uống mà tôi và đạo diễn Lâm đã dùng tối qua. Trong này chỉ rõ có chứa thành phần gây mê.”
Ngay lập tức có người giơ máy ảnh lên, chụp bản báo cáo giám định lại.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không di chuyển, để cho họ chụp, sau khi họ chụp đủ cô mới cất đi.
“Cho nên tôi có lý do để nghi ngờ ai đó trong đoàn phim có ý đồ xấu với tôi, muốn lợi dụng đạo diễn Lâm để huỷ hoại danh tiếng và tương lai của tôi.
Còn về việc đó là ai thì tôi cũng đã tường trình vụ việc rồi, tin rằng đến lúc đó sẽ trả cho tôi một lẽ công bằng, nếu mọi người có hứng thú thì cũng có thể tự tìm hiểu, tôi không có ý kiến gì.”
Cảnh Ngọc Ninh nói xong thì gọi Tống Linh tới đưa mình về, kết thúc phỏng vấn.
Bình luận facebook