Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258: Ghi âm gây chấn động
Cô hơi nghiêng đầu cười nhìn bà, “Bây giờ Bà cụ Cảnh nếu đã chắc chắn như vậy, có phải đã quét sạch mọi dấu vết rồi không, có phải là đang nắm chắc phần thắng trong tay hay không hả?”
Vẻ mặt Vương Tuyết thay đổi.
“Ý cô là gì? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!” ”
“Bà không cần phải hiểu, chỉ cần họ có thể hiểu là được.”
Cảnh Ngọc Ninh nói xong, đột nhiên mở túi xách lấy ra một cây bút ghi âm.
Ngay sau đó, một đoạn ghi âm cực kỳ phấn khích, tựa như nước chảy mây trôi phát ra từ máy ghi âm.
Tất cả mọi người đều nín thở, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ nghe một đoạn trò chuyện của bốn người nhà họ Cảnh.
Cảnh Mình Đức: “Rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ hả? Đầu tiên là bị tạt máu lợn vào nhà, giờ lại đăng bài kiểu này lên mạng, đây rõ ràng là nhằm vào gia đình họ Cảnh chúng ta mà!”
Vương Tuyết: “Còn ai vào đây nữa? Dám ở bên ngoài truyền ra cái loại tin tức này thì ngoài con ranh chết tiệt kia thì không có người thứ hai vào đây hết!”
Cảnh Minh Đức: “Chỉ cần chúng ta sống không tốt thì nó lập tức vui vẻ, cái con nhỏ khốn kiếp này! Nếu biết như vậy thì từ mười mấy năm trước tôi đã không giữ lại nó! Hiện tại vất vả lắm mới giải quyết người phụ nữ kia thì nó đã chạy tới gây phiền phức cho tôi!”
Vương Tuyết: “Lời này con lén nói với mẹ được rồi, đừng có nói ở trước mặt của Diệp Nhã và Dư Thanh Liên.”
Cảnh Minh Đức: “Đều là người một nhà, có cái gì phải nghi ngờ lẫn nhau.”
Vương tuyết: “Vợ của con đối với con tình thâm nghĩa trọng, nhưng cuối cùng lòng người bị ngăn cách ở cái bụng, năm đó nó không chút do dự, ánh mắt không chớp mà tự mình lái xe đâm chết Mặc Thanh Vy, cũng có thể thấy được là người lòng dạ ác độc, đầu năm nay, lòng người thay đổi, cho nên con không nên có chuyện gì cũng nói hết cho nó nghe, về phần của Diệp Nhã thì…”
Dư Thanh Liên: “Cho dù người là do tôi đụng chết thì thế nào? Người chết như đèn tắt, cũng đã năm năm rồi, nó có muốn tra cũng tra không được?”
Cảnh Diệp Nhã: “Mẹ, Con vẫn còn sợ…”
Dư Thanh Liên: “Đừng có sợ, nếu con thực sự lo lắng thì năm năm trước mẹ có thể giết chết mẹ của nó thì năm năm sau mẹ cũng có thể giết chết nó! Hết thảy đều do nó tự chuốc lấy!”
Cảnh Minh Đức: “Chính tôi là người vất vả bám víu vào cái con đàn bà họ Mặc kia, mới dựng nên gia nghiệp nhà họ Cảnh như ngày hôm nay, cô thì hay rồi, dám muốn đem hết toàn bộ gia nghiệp đưa hết cho cái thằng ranh con kia, cũng không để tôi vào trong mắt, thật là tức chết mà!”
Dư Thanh Liên: “Chỉ một nhà họ Cảnh thì tính gì chứ? Nếu chuyện này thực sự thành công, như vậy thì Diệp Nhã nhà chúng ta sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, đến lúc đó đừng nói là nhà họ Cảnh, cho dù nhà họ Hoa hay nhà họ Mộ cũng sẽ quỳ trên mặt đất để nịnh bợ chúng ta, Minh Đức à, tầm mắt phải nhìn xa trông rộng một chút, nếu cứ tính toán cái lợi trước mắt thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Cảnh Minh Đức: “Ý của bà là, chuyện này chúng ta nhất định phải thành công! Tuyệt không để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!”
Cảnh Diệp Nhã: “Mẹ ơi, con không muốn diễn vai phụ với Cảnh Ngọc Ninh.”
Dư Thanhh Liên:” Nhã Nhã ngoan, con nghĩ thử xem! Bởi vì chuyện trước kia, tất cả mọi người đều nghĩ con vì tư lợi, vì đạt được mục đích ngay cả chị của mình cũng không tiếc hãm hại.
Mà nếu con tham gia đóng phim với tư cách nữ phụ mà Cảnh Ngọc Ninh đóng vai nữ chính, vậy thì lúc đó toàn bộ người bên ngoài sẽ nói là Cảnh Ngọc Ninh muốn bước vào giới giải trí mà thân là em gái như con vì để nâng đỡ cho chị gái của mình mà không tiếc tự hạ thấp giá trị của bản thân để diễn vai phụ với cô ta.
Đến lúc đó mọi người sẽ cảm thấy con trọng tình trọng nghĩa, có thể sửa chữa lỗi lầm của mình, hơn nửa diễn xuất của con phải tốt hơn Cảnh Ngọc Ninh, đến lúc đó hai người cùng đóng chung một bộ phim, rõ ràng là con diễn xuất hay hơn nhưng chỉ có thể đóng vai nữ phụ, mà diễn xuất của nó tệ như vậy lại có thể đóng vai nữ chính, con nói thử xem, mọi người sẽ nói như thế nào?”
Cảnh Diệp Nhã: “Bọn họ nhất định sẽ cảm thấy được vai diễn này của Cảnh Ngọc Ninh có lai lịch bất chính!”
Dư Thanh Liên: “Đúng vậy, chính là như vậy đó, đến lúc đó chúng ta sẽ ở phía sau trợ giúp con một phen, nó đợi để tiếng xấu muôn đời đi!”
…
Đoạn ghi âm kéo dài tầm mười phút.
Mặc dù nội dung đã được chỉnh sửa, chỉ còn lại những đoạn rời rạc, nhưng cũng đủ để kẻ khác khiếp sợ.
Lái xe giết người, bức tử vợ đầu, tiểu tam thế chỗ, chiếm đoạt gia sản, hãm hại con gái, trong những câu chữ còn để lộ ra nhiều âm mưu khác, đều này để kẻ khác nghe được không khỏi dựng hết lông tơ.
Ôi may chúa! Đến tột cũng thì đây là cái dạng người nhà gì đây?
Lùi một vạn bước mà nói, Dư Thanh Liên và Cảnh Diệp Nhã không có cảm tình với hai mẹ con Cảnh Ngọc Ninh, nhưng Vương Tuyết và Cảnh Minh Đức chính là người thân đã sống với họ mười mấy năm.
Đối với máu mủ ruột thịt thế này, còn có được xem là người sao?
Sắc mặt của mọi người nhất thời đều thay đổi, đều hướng mắt về bốn người nhà họ Cảnh đang kinh ngạc đứng sang một bên.
Trong ánh mắt của mỗi người không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc và khinh thường.
Mà trong đó, người sợ nhất và không dám tin nhất chính là Mộ Ngạn Bân.
Gã không dám nghĩ tới, chân tướng chính là như vậy!
Năm đó, Mặc Thanh Vy bị tai nạn xe mà chết, khi đó Cảnh Ngọc Ninh còn đang ở nước ngoài xa xôi, hóa ra hết thảy đều do nhà họ Cảnh điều khiển hết?
Cuối cùng Vương Tuyết cũng phản ứng lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội vàng nói: “Cái, cái đoạn ghi âm này chính là giả, tất cả đều là nói bậy nói bạ! Các người không được tin cô ta!”
Nhưng mà, lời này của bà có ma mới dám tin!
Nếu so vì sao Cảnh Ngọc Ninh lại gian dối thì mọi người càng hứng thú hơn với những gì mà người nhà họ Cảnh làm.
Đám người Cảnh Diệp Nhã và Dư Thanh Liên cũng hoảng sợ.
Ánh mắt Cảnh Diệp Nhã trở nên sắc bén, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Ngọc Ninh đang đứng trên bục cao.
“Chị, em biết chị căm ghét em, hận không thể giết chết em, nhưng đây chỉ là ân oán của hai người chúng ta, cha, mẹ còn có bà nội nữa, bọn họ đều vô tội, chị có cần thiết phải vu khống hãm hại bọn họ như vậy không?”
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng cười.
“Vu hãm? Năm đó, trong lúc các người bị mẹ tôi bắt gặp gian tình, vì phòng sự việc bại lộ liền lập tức mua chuộc người của tiệm sửa xe, động tay động chân vào xe của mẹ tôi.
Sợ mẹ tôi không chết còn cố ý lái xe đâm bà, xe của mẹ tôi trực tiếp bị tông vào thành cầu, xe nát người mất, đây là vu hãm sao?”
Sắn mặt Dư Thanh Liên tái mét.
“Mày, mày nói bậy, tao không có làm, tuy rằng tao và Đức Minh thật tình yêu nhau, cũng chưa từng muốn chiếm lấy vị trí của hai mẹ con mày!”
Mẹ mày gặp phải chuyện không may, tao đây cũng rất buồn, nhưng mày không thể mang hết mọi chuyện đổ lên đầu tao như vậy! Cảnh Ngọc Ninh, mày tự hỏi lại xem mấy năm nay tao có đối xử tệ bạc với mày không, sao mày có thể đối xử với tao như vậy chứ?”
Bà nói xong, lập tức than thở khóc lóc.
Cảnh Diệp Nhã vội vàng đỡ lấy bà ta, buồn bã nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng đau buồn nữa, con nghĩ nhất định là chị bị ai đó xúi giục nên mới đi ăn nói bậy bạ như vậy, chúng ta không nên trúng kế của bọn họ.”
Vương Tuyết nghe được lời cô, cũng lập tức phản ứng lại.
Vội vàng thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Được rồi, những lời này hôm nay của mày, tao coi như là chưa có nghe qua! Mặc kệ gần đây mày chơi với loại người gì, cũng không quan tâm mày đã nghe bọn họ nói bậy bạ gì đó, nói chung thì đây là chuyện không thể nào!
Hiện tại, mày lập tức theo tao trở về, cho em gái mày và mọi người một lời giải thích!
Chỉ cần mày đưa ra lời giải thích hợp lý, mà chúng tao cũng không phải là những người không nói lý lẽ, tự nhiên chúng tao sẽ không làm gì mày. “
Vẻ mặt Vương Tuyết thay đổi.
“Ý cô là gì? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!” ”
“Bà không cần phải hiểu, chỉ cần họ có thể hiểu là được.”
Cảnh Ngọc Ninh nói xong, đột nhiên mở túi xách lấy ra một cây bút ghi âm.
Ngay sau đó, một đoạn ghi âm cực kỳ phấn khích, tựa như nước chảy mây trôi phát ra từ máy ghi âm.
Tất cả mọi người đều nín thở, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ nghe một đoạn trò chuyện của bốn người nhà họ Cảnh.
Cảnh Mình Đức: “Rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ hả? Đầu tiên là bị tạt máu lợn vào nhà, giờ lại đăng bài kiểu này lên mạng, đây rõ ràng là nhằm vào gia đình họ Cảnh chúng ta mà!”
Vương Tuyết: “Còn ai vào đây nữa? Dám ở bên ngoài truyền ra cái loại tin tức này thì ngoài con ranh chết tiệt kia thì không có người thứ hai vào đây hết!”
Cảnh Minh Đức: “Chỉ cần chúng ta sống không tốt thì nó lập tức vui vẻ, cái con nhỏ khốn kiếp này! Nếu biết như vậy thì từ mười mấy năm trước tôi đã không giữ lại nó! Hiện tại vất vả lắm mới giải quyết người phụ nữ kia thì nó đã chạy tới gây phiền phức cho tôi!”
Vương Tuyết: “Lời này con lén nói với mẹ được rồi, đừng có nói ở trước mặt của Diệp Nhã và Dư Thanh Liên.”
Cảnh Minh Đức: “Đều là người một nhà, có cái gì phải nghi ngờ lẫn nhau.”
Vương tuyết: “Vợ của con đối với con tình thâm nghĩa trọng, nhưng cuối cùng lòng người bị ngăn cách ở cái bụng, năm đó nó không chút do dự, ánh mắt không chớp mà tự mình lái xe đâm chết Mặc Thanh Vy, cũng có thể thấy được là người lòng dạ ác độc, đầu năm nay, lòng người thay đổi, cho nên con không nên có chuyện gì cũng nói hết cho nó nghe, về phần của Diệp Nhã thì…”
Dư Thanh Liên: “Cho dù người là do tôi đụng chết thì thế nào? Người chết như đèn tắt, cũng đã năm năm rồi, nó có muốn tra cũng tra không được?”
Cảnh Diệp Nhã: “Mẹ, Con vẫn còn sợ…”
Dư Thanh Liên: “Đừng có sợ, nếu con thực sự lo lắng thì năm năm trước mẹ có thể giết chết mẹ của nó thì năm năm sau mẹ cũng có thể giết chết nó! Hết thảy đều do nó tự chuốc lấy!”
Cảnh Minh Đức: “Chính tôi là người vất vả bám víu vào cái con đàn bà họ Mặc kia, mới dựng nên gia nghiệp nhà họ Cảnh như ngày hôm nay, cô thì hay rồi, dám muốn đem hết toàn bộ gia nghiệp đưa hết cho cái thằng ranh con kia, cũng không để tôi vào trong mắt, thật là tức chết mà!”
Dư Thanh Liên: “Chỉ một nhà họ Cảnh thì tính gì chứ? Nếu chuyện này thực sự thành công, như vậy thì Diệp Nhã nhà chúng ta sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, đến lúc đó đừng nói là nhà họ Cảnh, cho dù nhà họ Hoa hay nhà họ Mộ cũng sẽ quỳ trên mặt đất để nịnh bợ chúng ta, Minh Đức à, tầm mắt phải nhìn xa trông rộng một chút, nếu cứ tính toán cái lợi trước mắt thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Cảnh Minh Đức: “Ý của bà là, chuyện này chúng ta nhất định phải thành công! Tuyệt không để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!”
Cảnh Diệp Nhã: “Mẹ ơi, con không muốn diễn vai phụ với Cảnh Ngọc Ninh.”
Dư Thanhh Liên:” Nhã Nhã ngoan, con nghĩ thử xem! Bởi vì chuyện trước kia, tất cả mọi người đều nghĩ con vì tư lợi, vì đạt được mục đích ngay cả chị của mình cũng không tiếc hãm hại.
Mà nếu con tham gia đóng phim với tư cách nữ phụ mà Cảnh Ngọc Ninh đóng vai nữ chính, vậy thì lúc đó toàn bộ người bên ngoài sẽ nói là Cảnh Ngọc Ninh muốn bước vào giới giải trí mà thân là em gái như con vì để nâng đỡ cho chị gái của mình mà không tiếc tự hạ thấp giá trị của bản thân để diễn vai phụ với cô ta.
Đến lúc đó mọi người sẽ cảm thấy con trọng tình trọng nghĩa, có thể sửa chữa lỗi lầm của mình, hơn nửa diễn xuất của con phải tốt hơn Cảnh Ngọc Ninh, đến lúc đó hai người cùng đóng chung một bộ phim, rõ ràng là con diễn xuất hay hơn nhưng chỉ có thể đóng vai nữ phụ, mà diễn xuất của nó tệ như vậy lại có thể đóng vai nữ chính, con nói thử xem, mọi người sẽ nói như thế nào?”
Cảnh Diệp Nhã: “Bọn họ nhất định sẽ cảm thấy được vai diễn này của Cảnh Ngọc Ninh có lai lịch bất chính!”
Dư Thanh Liên: “Đúng vậy, chính là như vậy đó, đến lúc đó chúng ta sẽ ở phía sau trợ giúp con một phen, nó đợi để tiếng xấu muôn đời đi!”
…
Đoạn ghi âm kéo dài tầm mười phút.
Mặc dù nội dung đã được chỉnh sửa, chỉ còn lại những đoạn rời rạc, nhưng cũng đủ để kẻ khác khiếp sợ.
Lái xe giết người, bức tử vợ đầu, tiểu tam thế chỗ, chiếm đoạt gia sản, hãm hại con gái, trong những câu chữ còn để lộ ra nhiều âm mưu khác, đều này để kẻ khác nghe được không khỏi dựng hết lông tơ.
Ôi may chúa! Đến tột cũng thì đây là cái dạng người nhà gì đây?
Lùi một vạn bước mà nói, Dư Thanh Liên và Cảnh Diệp Nhã không có cảm tình với hai mẹ con Cảnh Ngọc Ninh, nhưng Vương Tuyết và Cảnh Minh Đức chính là người thân đã sống với họ mười mấy năm.
Đối với máu mủ ruột thịt thế này, còn có được xem là người sao?
Sắc mặt của mọi người nhất thời đều thay đổi, đều hướng mắt về bốn người nhà họ Cảnh đang kinh ngạc đứng sang một bên.
Trong ánh mắt của mỗi người không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc và khinh thường.
Mà trong đó, người sợ nhất và không dám tin nhất chính là Mộ Ngạn Bân.
Gã không dám nghĩ tới, chân tướng chính là như vậy!
Năm đó, Mặc Thanh Vy bị tai nạn xe mà chết, khi đó Cảnh Ngọc Ninh còn đang ở nước ngoài xa xôi, hóa ra hết thảy đều do nhà họ Cảnh điều khiển hết?
Cuối cùng Vương Tuyết cũng phản ứng lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội vàng nói: “Cái, cái đoạn ghi âm này chính là giả, tất cả đều là nói bậy nói bạ! Các người không được tin cô ta!”
Nhưng mà, lời này của bà có ma mới dám tin!
Nếu so vì sao Cảnh Ngọc Ninh lại gian dối thì mọi người càng hứng thú hơn với những gì mà người nhà họ Cảnh làm.
Đám người Cảnh Diệp Nhã và Dư Thanh Liên cũng hoảng sợ.
Ánh mắt Cảnh Diệp Nhã trở nên sắc bén, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Ngọc Ninh đang đứng trên bục cao.
“Chị, em biết chị căm ghét em, hận không thể giết chết em, nhưng đây chỉ là ân oán của hai người chúng ta, cha, mẹ còn có bà nội nữa, bọn họ đều vô tội, chị có cần thiết phải vu khống hãm hại bọn họ như vậy không?”
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng cười.
“Vu hãm? Năm đó, trong lúc các người bị mẹ tôi bắt gặp gian tình, vì phòng sự việc bại lộ liền lập tức mua chuộc người của tiệm sửa xe, động tay động chân vào xe của mẹ tôi.
Sợ mẹ tôi không chết còn cố ý lái xe đâm bà, xe của mẹ tôi trực tiếp bị tông vào thành cầu, xe nát người mất, đây là vu hãm sao?”
Sắn mặt Dư Thanh Liên tái mét.
“Mày, mày nói bậy, tao không có làm, tuy rằng tao và Đức Minh thật tình yêu nhau, cũng chưa từng muốn chiếm lấy vị trí của hai mẹ con mày!”
Mẹ mày gặp phải chuyện không may, tao đây cũng rất buồn, nhưng mày không thể mang hết mọi chuyện đổ lên đầu tao như vậy! Cảnh Ngọc Ninh, mày tự hỏi lại xem mấy năm nay tao có đối xử tệ bạc với mày không, sao mày có thể đối xử với tao như vậy chứ?”
Bà nói xong, lập tức than thở khóc lóc.
Cảnh Diệp Nhã vội vàng đỡ lấy bà ta, buồn bã nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng đau buồn nữa, con nghĩ nhất định là chị bị ai đó xúi giục nên mới đi ăn nói bậy bạ như vậy, chúng ta không nên trúng kế của bọn họ.”
Vương Tuyết nghe được lời cô, cũng lập tức phản ứng lại.
Vội vàng thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Được rồi, những lời này hôm nay của mày, tao coi như là chưa có nghe qua! Mặc kệ gần đây mày chơi với loại người gì, cũng không quan tâm mày đã nghe bọn họ nói bậy bạ gì đó, nói chung thì đây là chuyện không thể nào!
Hiện tại, mày lập tức theo tao trở về, cho em gái mày và mọi người một lời giải thích!
Chỉ cần mày đưa ra lời giải thích hợp lý, mà chúng tao cũng không phải là những người không nói lý lẽ, tự nhiên chúng tao sẽ không làm gì mày. “
Bình luận facebook