Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 289: Đấu giá mang theo ác ý
Chỉ cần Khang Lạc Dao tỏ vẻ thích một chút thì anh ta lập tức đưa bảng đấu giá.
Dương Thị kinh doanh bất động sảng và vật liệu xây dựng, có thể coi là tập đoàn đứng đầu trong nước ở ngành này, vì vậy tiền tài rất dồi dào.
Dương Lương là con một của chủ tịch Dương nên càng không thiếu tiền.
Từ trước đến nay anh ta theo đuổi phụ nữ đều coi tiền như cỏ rác, chỉ cần có thể làm cho đối phương vui vẻ thì sẽ ra sức tiêu xài.
Nhưng hôm nay anh ta lại gặp Tần Tranh.
Mỗi lần anh ta thích món đồ nào thì Tần Tranh bắt đầu giơ bảng đấu giá với anh ta.
Lúc đầu anh ta còn có thể nhịn một chút, nhưng sau đó phát hiện giá cả ngày càng điên cuồng.
Dường như đó thật sự chỉ là con số, không phải là tiền vậy.
Dương Lương có tiền, nhưng cũng không tiêu xài như thế.
Một vòng tay trị giá một tỷ rưỡi, nhưng Tần Tranh lại nâng lên chín mươi tỷ.
Nếu không biết đối phương là Tần Tranh, cậu chủ ăn chơi trác táng nổi tiếng ở Kinh Đô, anh ta sẽ nghi ngờ đối phương cố ý ra vẻ với mình.
Khang Lạc Dao cũng nhìn ra điều không thích hợp, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Tranh kiêu ngạo ngồi ở đó thì trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu lại khuyên Dương Lương.
“Cậu Dương, được rồi, nếu cậu Tần cũng thích thì nhường cho anh ta đi! Chúng ta chọn tiếp là được.”
Nhưng cô không hiểu, nếu nói người đàn ông nhất định phải cậy mạnh ở một lúc nào đó thì chính là đối mặt với người phụ nữ mình thích.
Nhất là Dương Lương đã loáng thoáng nhận thấy được Tần Tranh vẫn luôn chống lại anh ta là vì Khang Lạc Dao ngồi bên cạnh mình.
Tuy rằng hai bên không ngồi cùng nhau, nhưng Dương Lương ngồi phía trước mấy người Tần Tranh, sau lưng có một tầm mắt sáng rực, làm thế nào cũng không thể bỏ qua được.
Dương Lương bị anh ta kích thích lòng tự trọng, cũng không nghe lời Khang Lạc Dao, lập tức tăng thêm giá.
Dù sao nếu lúc này từ bỏ, vậy thì có nghĩa mình nhận thua với đối phương.
Cho dù người đàn ông nào thì chỉ cần còn có năng lực cạnh tranh cũng sẽ không từ bỏ.
Lúc này ở trong mắt bọn họ không phải mua vòng tay nữa, đó là lòng tự trọng của đàn ông.
Nhưng không ngờ sau khi anh tiếp tục tăng giá thì Tần Tranh lại từ bỏ.
Dương Lương lập tức ngây người.
Không phải nói cạnh tranh sao?
Anh ta là cậu Tần, mới một trăm lẻ năm tỷ đã dừng lại, chuyện gì đã xảy ra?
Anh ta kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì thấy Tần Tranh cười lạnh nhìn mình, dùng hình miệng nói hai chữ.
Đồ ngốc!
Dương Lương: “…”
Khang Lạc Dao cũng thấy được hình miệng của anh ta, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cho dù là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được Tần Tranh cố ý chơi anh ta!
Cô khẽ nói với Dương Lương: “Cậu Dương, vòng tay này quá đắt, rõ ràng anh ta đấu giá mang theo ác ý, hay là chúng ta từ bỏ đi!”
Dương Lương miễn cưỡng cười cười.
“Không sao, không phải cô thích sao? Người ta nói nghìn vàng khó mua được tấm lòng, chỉ là một chút tiền, không cần để ý.”
Tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy thua thiệt muốn chết, nhưng tuyệt đối không thể nói ra được.
Dù sao so với mất mặt thì anh còn không đặt một trăm tỷ này vào trong mắt.
Khang Lạc Dao cắn môi.
Cô nhíu mày lại, do dự một chút mới nói ra: “Trước kia tôi và cậu Tần có quen biết, có lẽ anh ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta mới cố ý nhắm vào anh, hay là tôi qua đó giải thích với anh ta một chút?”
Cô cũng không muốn Tần Tranh và Dương Lương xảy ra mâu thuẫn hoặc là thù hận bởi vì cô.
Dương Lương quay đầu nhìn cô một cái.
Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười khẽ.
“Vậy thì không cần, vất vả lắm mới có một cơ hội có thể làm cho người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta, tôi vui vẻ còn không kịp, sao có thể để cô đi giải thích chứ?”
Khang Lạc Dao cứng lại.
Dương Lương vội vàng cười nói: “Tôi chỉ đùa thôi, đừng để ý.”
Khang Lạc Dao miễn cưỡng cười cười, đáy lòng vẫn có chút tức giận với cách làm của Tần Tranh.
Dương Lương thấy thế, nhẹ nhàng vỗ vào tay cô.
“Đừng để trong lòng, ra ngoài chơi để được vui vẻ, nếu lần sau anh ta lại làm như vậy thì tôi không quan tâm là được.”
Khang Lạc Dao mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
Bên này, Cảnh Ngọc Ninh nhìn thấy toàn bộ thì cười nói: “Ôi, cậu Tần là bình dấm chua đổ? Sao lại chua như thế?”
Sắc mặt Tần Tranh thay đổi, tức giận nói: “Nói bậy, tôi không hề ghen, cô ấy là thứ gì? Tôi vốn không quen biết cô ta, sao có thể ghen được?”
“Xì, không quen biết mà lần trước ai đã mắt trông mong chạy tới cứu người ta, còn làm sáng tỏ giúp người ta vậy? Thấy người đàn ông khác săn đón người ta lại ác ý cạnh tranh? Nếu không phải là ghen, vậy thì hương vị ghen tuông trong không khí từ đâu tới thế?”
Cô nói như vậy làm cho Tần Tranh mất hết mặt mũi.
Anh ta cắn chặt răng, nửa ngày mới trầm giọng nói: “Chị dâu nhỏ, năng lực suy diễn của chị đúng là lợi hại, nhưng tôi chỉ muốn buổi đấu giá của chúng tôi có thêm nhiều tiền hơn mà thôi, không liên quan gì đến ghen cả?
Hơn nữa, lần trước không phải tôi thấy cô ta là nghệ sĩ của chị nên mới ra tay giúp thôi sao? Chị không cảm ơn thì thôi còn ở đây cười nhạo tôi, chị làm chị dâu như thế sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn anh ta tức giận lại không thể không nhịn xuống thì có chút buồn cười.
“Ừm, nếu anh nói như vậy thì tôi cảm ơn anh, lát nữa buổi đấu giá kết thúc, tôi sẽ hỏi thăm quan hệ của cô ấy với cậu Dương kia, sau đó sẽ nói cho anh biết.”
Tần Tranh: “…”
Quý Vân Thư ngồi bên cạnh nghe vậy thì cũng bật cười.
So với Tần Tranh nhanh nhẹn thì anh ta có vẻ chững chạc hơn.
“Nếu tôi nhớ rõ không sai thì lúc chúng tôi còn nhỏ ở đại viện có một sĩ quan họ Khang đúng không? Ông ấy có đứa con gái, lúc ấy cô bé và Tần Tranh rất thân thiết.”
Cảnh Ngọc Ninh nghe vậy thì cảm thấy có chuyện vui, vội vàng đưa lỗ tai đến gần lắng nghe.
Tần Tranh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay đầu trợn mắt với Quý Vân Thư, uy hiếp anh ta: “Không được nói!”
Quý Vân Thư cười: “Cũng không phải bí mật gì, anh hai cũng biết, hiện tại tôi không nói thì về nhà anh hai cũng sẽ nói.”
Anh ta dừng một chút lại nói: “Hơn nữa không phải cậu không thích người ta sao? Sao lại có dáng vẻ thấp thỏm không yên thế?”
Tần Tranh lập tức cứng họng.
Lúc này Lục Trình Niên mới chậm rãi nói: “Ừ, tôi nhớ có một sĩ quan, con gái của ông ấy tên là Khang Lạc Dao thì phải? Nhưng nhà của chúng tôi dọn ra khỏi đại viện sớm nhất, cho nên không nhớ rõ, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà họ Tần chuyển đi muộn nhất, hơn nữa sĩ quan đó là thuộc hạ của ông nội nhà họ Tần, quan hệ của Tần Tranh và người ta rất tốt cũng bình thường.”
Sở dĩ Lục, Cố, Quan, Tần được gọi là bốn gia tộc lớn không chỉ bởi vì thế lực và tiền tài hùng hậu, có thể nói là bốn thế chân vạc ở nước T.
Mà còn bởi vì tổ tiên của bọn họ đều từng lập công hiển hách, vì vậy con cháu cũng có rất nhiều người xuất sắc trong quân đội.
Cho đến hai đời gần nhất mới bắt đầu chuyển qua kinh doanh.
Dương Thị kinh doanh bất động sảng và vật liệu xây dựng, có thể coi là tập đoàn đứng đầu trong nước ở ngành này, vì vậy tiền tài rất dồi dào.
Dương Lương là con một của chủ tịch Dương nên càng không thiếu tiền.
Từ trước đến nay anh ta theo đuổi phụ nữ đều coi tiền như cỏ rác, chỉ cần có thể làm cho đối phương vui vẻ thì sẽ ra sức tiêu xài.
Nhưng hôm nay anh ta lại gặp Tần Tranh.
Mỗi lần anh ta thích món đồ nào thì Tần Tranh bắt đầu giơ bảng đấu giá với anh ta.
Lúc đầu anh ta còn có thể nhịn một chút, nhưng sau đó phát hiện giá cả ngày càng điên cuồng.
Dường như đó thật sự chỉ là con số, không phải là tiền vậy.
Dương Lương có tiền, nhưng cũng không tiêu xài như thế.
Một vòng tay trị giá một tỷ rưỡi, nhưng Tần Tranh lại nâng lên chín mươi tỷ.
Nếu không biết đối phương là Tần Tranh, cậu chủ ăn chơi trác táng nổi tiếng ở Kinh Đô, anh ta sẽ nghi ngờ đối phương cố ý ra vẻ với mình.
Khang Lạc Dao cũng nhìn ra điều không thích hợp, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Tranh kiêu ngạo ngồi ở đó thì trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu lại khuyên Dương Lương.
“Cậu Dương, được rồi, nếu cậu Tần cũng thích thì nhường cho anh ta đi! Chúng ta chọn tiếp là được.”
Nhưng cô không hiểu, nếu nói người đàn ông nhất định phải cậy mạnh ở một lúc nào đó thì chính là đối mặt với người phụ nữ mình thích.
Nhất là Dương Lương đã loáng thoáng nhận thấy được Tần Tranh vẫn luôn chống lại anh ta là vì Khang Lạc Dao ngồi bên cạnh mình.
Tuy rằng hai bên không ngồi cùng nhau, nhưng Dương Lương ngồi phía trước mấy người Tần Tranh, sau lưng có một tầm mắt sáng rực, làm thế nào cũng không thể bỏ qua được.
Dương Lương bị anh ta kích thích lòng tự trọng, cũng không nghe lời Khang Lạc Dao, lập tức tăng thêm giá.
Dù sao nếu lúc này từ bỏ, vậy thì có nghĩa mình nhận thua với đối phương.
Cho dù người đàn ông nào thì chỉ cần còn có năng lực cạnh tranh cũng sẽ không từ bỏ.
Lúc này ở trong mắt bọn họ không phải mua vòng tay nữa, đó là lòng tự trọng của đàn ông.
Nhưng không ngờ sau khi anh tiếp tục tăng giá thì Tần Tranh lại từ bỏ.
Dương Lương lập tức ngây người.
Không phải nói cạnh tranh sao?
Anh ta là cậu Tần, mới một trăm lẻ năm tỷ đã dừng lại, chuyện gì đã xảy ra?
Anh ta kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì thấy Tần Tranh cười lạnh nhìn mình, dùng hình miệng nói hai chữ.
Đồ ngốc!
Dương Lương: “…”
Khang Lạc Dao cũng thấy được hình miệng của anh ta, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cho dù là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được Tần Tranh cố ý chơi anh ta!
Cô khẽ nói với Dương Lương: “Cậu Dương, vòng tay này quá đắt, rõ ràng anh ta đấu giá mang theo ác ý, hay là chúng ta từ bỏ đi!”
Dương Lương miễn cưỡng cười cười.
“Không sao, không phải cô thích sao? Người ta nói nghìn vàng khó mua được tấm lòng, chỉ là một chút tiền, không cần để ý.”
Tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy thua thiệt muốn chết, nhưng tuyệt đối không thể nói ra được.
Dù sao so với mất mặt thì anh còn không đặt một trăm tỷ này vào trong mắt.
Khang Lạc Dao cắn môi.
Cô nhíu mày lại, do dự một chút mới nói ra: “Trước kia tôi và cậu Tần có quen biết, có lẽ anh ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta mới cố ý nhắm vào anh, hay là tôi qua đó giải thích với anh ta một chút?”
Cô cũng không muốn Tần Tranh và Dương Lương xảy ra mâu thuẫn hoặc là thù hận bởi vì cô.
Dương Lương quay đầu nhìn cô một cái.
Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười khẽ.
“Vậy thì không cần, vất vả lắm mới có một cơ hội có thể làm cho người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta, tôi vui vẻ còn không kịp, sao có thể để cô đi giải thích chứ?”
Khang Lạc Dao cứng lại.
Dương Lương vội vàng cười nói: “Tôi chỉ đùa thôi, đừng để ý.”
Khang Lạc Dao miễn cưỡng cười cười, đáy lòng vẫn có chút tức giận với cách làm của Tần Tranh.
Dương Lương thấy thế, nhẹ nhàng vỗ vào tay cô.
“Đừng để trong lòng, ra ngoài chơi để được vui vẻ, nếu lần sau anh ta lại làm như vậy thì tôi không quan tâm là được.”
Khang Lạc Dao mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
Bên này, Cảnh Ngọc Ninh nhìn thấy toàn bộ thì cười nói: “Ôi, cậu Tần là bình dấm chua đổ? Sao lại chua như thế?”
Sắc mặt Tần Tranh thay đổi, tức giận nói: “Nói bậy, tôi không hề ghen, cô ấy là thứ gì? Tôi vốn không quen biết cô ta, sao có thể ghen được?”
“Xì, không quen biết mà lần trước ai đã mắt trông mong chạy tới cứu người ta, còn làm sáng tỏ giúp người ta vậy? Thấy người đàn ông khác săn đón người ta lại ác ý cạnh tranh? Nếu không phải là ghen, vậy thì hương vị ghen tuông trong không khí từ đâu tới thế?”
Cô nói như vậy làm cho Tần Tranh mất hết mặt mũi.
Anh ta cắn chặt răng, nửa ngày mới trầm giọng nói: “Chị dâu nhỏ, năng lực suy diễn của chị đúng là lợi hại, nhưng tôi chỉ muốn buổi đấu giá của chúng tôi có thêm nhiều tiền hơn mà thôi, không liên quan gì đến ghen cả?
Hơn nữa, lần trước không phải tôi thấy cô ta là nghệ sĩ của chị nên mới ra tay giúp thôi sao? Chị không cảm ơn thì thôi còn ở đây cười nhạo tôi, chị làm chị dâu như thế sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn anh ta tức giận lại không thể không nhịn xuống thì có chút buồn cười.
“Ừm, nếu anh nói như vậy thì tôi cảm ơn anh, lát nữa buổi đấu giá kết thúc, tôi sẽ hỏi thăm quan hệ của cô ấy với cậu Dương kia, sau đó sẽ nói cho anh biết.”
Tần Tranh: “…”
Quý Vân Thư ngồi bên cạnh nghe vậy thì cũng bật cười.
So với Tần Tranh nhanh nhẹn thì anh ta có vẻ chững chạc hơn.
“Nếu tôi nhớ rõ không sai thì lúc chúng tôi còn nhỏ ở đại viện có một sĩ quan họ Khang đúng không? Ông ấy có đứa con gái, lúc ấy cô bé và Tần Tranh rất thân thiết.”
Cảnh Ngọc Ninh nghe vậy thì cảm thấy có chuyện vui, vội vàng đưa lỗ tai đến gần lắng nghe.
Tần Tranh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay đầu trợn mắt với Quý Vân Thư, uy hiếp anh ta: “Không được nói!”
Quý Vân Thư cười: “Cũng không phải bí mật gì, anh hai cũng biết, hiện tại tôi không nói thì về nhà anh hai cũng sẽ nói.”
Anh ta dừng một chút lại nói: “Hơn nữa không phải cậu không thích người ta sao? Sao lại có dáng vẻ thấp thỏm không yên thế?”
Tần Tranh lập tức cứng họng.
Lúc này Lục Trình Niên mới chậm rãi nói: “Ừ, tôi nhớ có một sĩ quan, con gái của ông ấy tên là Khang Lạc Dao thì phải? Nhưng nhà của chúng tôi dọn ra khỏi đại viện sớm nhất, cho nên không nhớ rõ, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà họ Tần chuyển đi muộn nhất, hơn nữa sĩ quan đó là thuộc hạ của ông nội nhà họ Tần, quan hệ của Tần Tranh và người ta rất tốt cũng bình thường.”
Sở dĩ Lục, Cố, Quan, Tần được gọi là bốn gia tộc lớn không chỉ bởi vì thế lực và tiền tài hùng hậu, có thể nói là bốn thế chân vạc ở nước T.
Mà còn bởi vì tổ tiên của bọn họ đều từng lập công hiển hách, vì vậy con cháu cũng có rất nhiều người xuất sắc trong quân đội.
Cho đến hai đời gần nhất mới bắt đầu chuyển qua kinh doanh.
Bình luận facebook