• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nữ tử tranh hùng (7 Viewers)

  • Chương 31-34

Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 31: CHỖ DỰA

Tô Hạ Y làm bộ như mình không biết cái gì hết, đi vào phủ cùng với Mạc Hình Nhiên.

Vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy đại bá tự mình mang theo người nhà ra đón.

Lúc nhìn thấy Đoan Vương ở bên cạnh Tô Hạ Y, bọn họ hung hăng co rút lại.

Nhưng mà trở ngại mặt mũi của Đoan Vương, không có người nào dám nói thêm cái gì.

“Đoan Vương điện hạ đại giá quang lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa, mong điện hạ thứ tội cho.”

Tô Văn cùng với sấp nhỏ trong nhà quỳ xuống cung kính dập đầu.

Đoan Vương thản nhiên nói: “Tô ái khanh không cần phải đa lễ, mau đứng lên đi.”

Tô Văn vội vàng đứng dậy, khom người nói: “Mời điện hạ ngồi.”

Uông Thị, vợ cả của Tô Văn rất có mắt nhìn, nhanh chóng bước tới lôi kéo tay của Tô Hạ Y: “Đây không phải là Hạ Y đó à, từ ngày hôm qua mọi người đã bắt đầu chờ con rồi đó, không ngờ là ngày hôm nay con mới đến. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, bây giờ con cũng đã đến tuổi trở về thì yên tâm ở lại đây đi, Đại bá mẫu đã dặn dò dọn dẹp nơi ở ban đầu của con mới một chút.”

Vốn dĩ Tô Tố Thu ở bên kia vẫn còn đang mê say Đoan Vương, nghe thấy Uông Thị nói như vậy cũng dịu dàng cười nói: “Còn không phải nữa à, sau khi tỷ tỷ đi rồi, muội muội đã tạm thời ở Phương Nghi Các, bây giờ tỷ tỷ đã trở về, muội muội phải nhường lại Phương Nghi Các, dọn đến Đinh Hương Thủy Tạ.”

Tô Hạ Y cười lạnh ở trong lòng, vốn dĩ cũng là trả chỗ ở ban đầu lại cho nàng mà còn rêu rao giống như là mình chịu oan ức lớn biết bao nhiêu.

Có điều là bầu không khí hài hòa của cả gia đình bọn họ Tô Hạ Y là một người thấy tốt thì nhận, khụy gói xuống hành lễ: “Đa tạ Đại bá mẫu đã hao tâm tổn trí, đa tạ Thu muội muội đã hao tâm tổn trí.”

Uông Thị cười nói: “Đều là người một nhà, nói cái gì mà hao tâm tổn trí cơ chứ. Mẫu thân của con đi trước rồi, lẽ ra Đại bá mẫu phải chăm sóc cho con thật tốt, tỷ tỷ muội muội ở trong nhà có rất nhiều, sau này con cũng không cô đơn nữa rồi, Trương Ma Ma..."

Uông Thị nói xong, lúc này mới ngẩng đầu lên tìm Trương Ma Ma.

Tô Hạ Y lã chã chực khóc, nói: “Đại báo mẫu thứ tội.”

Uông Thị vội vàng nói: “Không sao không sao. Lý ma ma, dẫn Y tiểu thư đến Phương Nghi Các sắp xếp đi, Y tiểu thư đi đường mệt mỏi rồi, ngày hôm nay ở lại Phương Nghi Các không cần phải vất vả một chuyến, lát đến nhà trước cùng nhau ăn cơm.”

Tô Hạ Y đã hiểu một nhà Uông Thị muốn trèo lên Đoan Vương, từ nay về sau sẽ chiếm dụng phủ đại tướng quân trong khoảng thời gian dài lâu.

Vốn dĩ là Uông Thị muốn dùng uy lực của mình để nàng bước vào từ cửa hông.

Nhưng mà nàng không những đi vào cửa chính vậy mà còn đi vào với Đoan Vương.

Mặc dù là bộ quần áo đơn sơ nhưng mà không thể che giấu được vẻ đẹp, vì vậy không thể không đề phòng.

Tô Hạ Y muốn tránh Đoan Vương còn không kịp nữa là, đương nhiên ước gì không qua đó, khụy gối gật đầu làm như mình rất ngoan ngoãn: “Đa tạ Đại bá mẫu, lần này Hạ Y về nhà có dẫn theo vài người ở điền trang, trên đường xảy ra chút chuyện cho nên đã lạc nhau rồi, những người đó đều là năm đó mẫu thân của con đặc biệt sắp xếp đến điền trang để hầu hạ cho con, bây giờ trở về không thể không mang theo, một lát nữa nếu như có người đến đây tìm thì xin Đại bá mẫu nói cho con biết một tiếng.”

Sắc mặt của Uông Thị có chút thay đổi, nhưng mà vẫn cười nói: “Đây là điều đương nhiên rồi, là điều đương nhiên.”

Nhìn Tô Hạ Y đi rồi, Uông Thị mới dẫn theo Tô Tố Thu nở nụ cười, quay người: “Ngày hôm nay là sinh thần của tiểu nữ, điện hạ tự mình đến đây một chuyến, cái đứa nhỏ Hạ Y này cũng là số khổ, thiếp thân không thể không chăm sóc nhiều hơn, nếu như tiếp đón không được chu đáo thì mong điện hạ thứ tội.”

“Tấm lòng của thị lang phu nhân nhân hậu đương nhiên là sẽ không trách tội rồi. Tô tiểu thư lẻ loi một mình ở kinh thành, gia đình thị lang lại chuyển nhà vào phủ đại tướng quân, chăm sóc nhiều hơn cũng là nên làm.”

Lời nói của Mạc Hình Nhiên làm cho mặt của Tô Văn và Uông Thị đỏ tới mang tai, lại không có cách nào trả lời được, chỉ có thể rụt rè nói: “Đúng, điện hạ nói đúng như vậy.”

Tô Tố Thu trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạc Hình Nhiên, trong lòng oán hận không thôi.

Mạc Hình Nhiên này rõ ràng là làm chỗ dựa cho Tô Hạ Y, để gia đình của bọn họ làm nô tì cho Tô Hạ Y, đương nhiên là Tô Tố Thu không cam lòng.

Tự mình nâng một ly trà, uyển chuyển đi đến: “Điện hạ, đây là trà do Tố Thu tự tay pha, mời điện hạ dùng thử?”

Mạc Hình Nhiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua: “Ngày hôm nay bổn vương công vụ bề bộn, xin về trước.”

Nụ cười của Tô Tố Thu cứng ở trên mặt: “Không phải là điện hạ đặc biệt đến đây để chúc mừng sinh thần cho Tố Thu ư?”

Mạc Hình Nhiên quét mắt nhìn Tô Tố Thu một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Tố Thu à, ngươi cũng biết rồi đó, qua ít ngày nữa chính là sinh thần của thái hậu, cống phẩm ở khắp nơi đều lần lượt tràn vào kinh thành, phụ hoàng coi trọng bổn vương kêu bổn vương đốc thúc việc này. Chuyện này đối với bổn vương mà nói rất khó có cơ hội, Tố Thu cũng không hi vọng là bổn vương bởi vì chuyện nữ nhi tình trường mà làm hư mất cơ hội tốt này, có đúng không?”

Uông Thị và Tô Tố Thu đều là phụ nữ ở trong nhà không hiểu chuyện triều đình.

Tô Văn vội vàng nói với Mạc Hình Nhiên: “Chúc mừng điện hạ có thể bù đắp tâm nguyện, nếu như có chỗ nào cần sử dụng đến hạ quan thì mời điện hạ cứ việc dặn dò.”

“Bổn vương xin nhận ý tốt của Tô ái khanh, hôm nay là sinh thần của Tố Thu, Tô ái khanh chúc mừng với Tố Thu để nàng ấy thật vui vẻ, vậy thì bổn vương rất vui rồi.”

Mạc Hình Nhiên vừa nói vừa đi ra ngoài.

Ánh mắt lại thờ ơ quét nhìn về phía bên kia, thấp giọng nói: “Phương Nghi Các à? Bổn vương sẽ nhớ kỹ, Tô Hạ Y, ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương đâu.”

Lúc nãy Tô Hạ Y rời khỏi nhanh như vậy, đương nhiên là Mạc Hình Nhiên biết trong lòng của Tô Hạ Y đang suy nghĩ cái gì.

Nàng tránh né chỉ sợ là không kịp liền để Mạc Hình Nhiên cảm thấy hứng thú với nàng.

Sau khi Mạc Hình Nhiên đi rồi, trong nháy mắt sắc mặt của Tô Tố Thu liền thay đổi, mấy tách trà ở trên bàn đều bị nàng ta quét xuống mặt đất, ánh mắt giận dữ tức giận nói: “Tô Hạ Y, nàng ta là cái thá gì hả? Vậy mà có thể để Đoan Vương điện hạ ra mặt cho nàng ta, nương, con không phục, con không phục, con muốn chơi chết nàng ta. Phủ đại tướng quân này có nàng ta không có con, có con không có nàng ta!”

“Hồ nháo!” Tô Văn trừng to mắt trực tiếp hét lên làm cho Tô Tố Thu cũng không dám nói nhiều một câu: “Nó là cái gì hả? Nó là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của phủ tướng quân, là Quận chúa Vinh Hoa do đích thân thái hậu phong, là thái tử phi tương lai. Tố Thu, nó không trở lại thì cũng thôi đi, bây giờ trở lại rồi con nhất định phải kết thân với nó, có hiểu chưa?”

Mặc dù là Tô Tố Thu sợ Tô Văn nhưng mà lúc này nghe thấy loại lời nói như thế này, nàng ta vẫn không nhịn được mà lớn tiếng nói: “Kết thân với nàng ta hả? Cha, có phải là cha già rồi nên hồ đồ không? Tại sao con lại phải đi kết thân với cái loại tiện chủng đến từ nông thôn cơ chứ, cho dù có muốn kết thân thì cũng phải là nàng ta đi cầu xin con, con từ bi đại lượng thương hại nàng ta, đồng ý với nàng ta.”

Uông Thị đau lòng ôm lấy Tô Tố Thu, an ủi: “Tố Thu à, con yên tâm đi, nàng ta là một đứa nhỏ mồ côi, không thể làm gì con đâu, con yên tâm đi, phủ đại tướng quân này là của con, vị trí Quận chúa Vinh Hoa cũng là của con, thái tử phi tương lai cũng là con, con yên tâm đi, nương sẽ chuẩn bị cho con mà.”

“Nương, Tố Thu thích Đoan Vương.”

Tô Tố Thu làm nũng dậm chân nói.

Uông Thị vội vàng nói: “Được được được, con thích chính là Đoan Vương điện hạ, nương biết rồi nương đều biết hết. Nhưng mà cha của con đã nói cũng là lời nói thật, một lát nữa con phải đại nhân đại lượng một chút, nó thích cái gì thì cho nó cái đó, nó muốn làm cái gì thì cứ làm theo ý nó, có hiểu chưa?”





Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 32: KHOE KHOANG

Tô Tố Thu lắc lắc cánh tay của Uông Thị, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, trước đó mẹ cũng đã nói với Tố Thu rồi, đây là nâng rồi giết, Tố Thu đều hiểu hết, chỉ là trong lòng của Tố Thu rất ấm ức.”

“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, sinh thần của thái hậu sắp tới rồi, dựa vào thân phận của con không đủ trình độ để vào cung, nhưng mà có nó ở đây thì đã không giống như vậy rồi. Nó chính là người trong quả tim của thái hậu, nếu như con có thể theo nó vào cung, được thái hậu hoặc là vị nương nương đó để ý tới, đó mới chính là sự thay đổi lớn của con.”

Tô Tố Thu mím môi cười nói: “Đúng vậy ạ, Tố Thu hiểu rồi, đây là dựa thế, dẫm lên con tiện nhân đó mà thượng vị. Tố Thu đều hiểu hết mà, yên tâm đi, Tố Thu sẽ làm tốt, vì vị trí tương lai đó, Tố Thu có thể chịu nhục.”

Ban đầu Uông Thị còn lo lắng vào một lúc nào đó Tô Tố Thu sẽ quá nóng nảy, căn bản không thể kiềm chế được.

Nhưng mà nhìn thấy biểu hiện lúc này của Tô Tố Thu, Uông Thị cũng đã thấy yên lòng, hài lòng gật đầu nói: “Bất cứ một quân cờ gì đều phải tận dụng hết sức mình, có hiểu chưa?”

Tô Tố Thu xinh xắn kéo lấy cánh tay của Uông Thị làm nũng, thấp giọng nói: “Nương, lúc nãy là do nữ nhi nhất thời không hiểu rõ ràng mà thôi, bây giờ đã suy nghĩ rõ ràng rồi, đương nhiên sẽ biểu hiện tốt hơn một chút, nương cứ yên tâm đi. Tỷ tỷ vừa mới trở về, Tố Thu lập tức trả lại lụa Hương Vân mà lúc trước ca ca đã tặng, chia sẻ với tỷ tỷ.”

Uông Thị cười nói: “Đây mới là con gái tốt của mẹ, đi nhanh lên đi, bây giờ điện hạ đã đi rồi, một lát nữa kêu nó đi ra đây ăn cơm, người một nhà chúng ta đoàn tụ một chút mới là chuyện chính.

Tô Tố Thu giòn giã đáp ứng một tiếng.

Lúc xoay người, khuôn mặt dữ tợn: “Tô Hạ Y, ngươi thật sự cho là ngươi vẫn là Quận chúa Vinh Hoa hô phong hoán vũ như lúc trước nữa? Phủ tướng quân này đã sớm đổi chủ rồi, ngươi vẫn còn chưa biết?”

Tô Tố Thu đi về phía Đinh Hương Thủy Tạ rửa mặt trang điểm một phen, sau đó mới phân phó cho tỳ nữ Á Tang và Mộc Nhan mang theo lễ vật đến Phương Nghi Các.

Tô Hạ Y đang tắm, Đậu Đỏ canh giữ ở cửa.

Vừa nhìn thấy là Tô Tố Thu tới vội vàng mời vào trong sảnh chờ đợi.

“Tiểu thư nhà ngươi đâu rồi, sao lại không ra đón khách?” Trong lòng của Tô Tố Thu biết là phải lấy lòng Tô Hạ Y, nhưng mà đối mặt với hạ nhân thì vẫn là bộ dạng kiêu căng như cũ.

Đậu Đỏ vội nói: “Hồi bẩm Thu tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ đang tắm rửa thay quần áo, mong Thu tiểu thư đợi một chút.”

Á Tang đi theo Tô Tố Thu từ trước đến nay phách lối đã quen rồi, tức giận nói: “Thật lớn gan, cũng dám để cho tiểu thư nhà ta chờ đợi, ngươi cũng đã biết từ trước đến nay chỉ có người khác chờ tiểu thư của ta chứ chưa bao giờ có đạo lý tiểu thư nhà ta chờ người khác.”

Đậu Đỏ thản nhiên nói: “Tiểu thư nhà ta có phẩm cấp Quận chúa Vinh Hoa, ở toàn bộ phủ đại tướng quân này ngoại trừ phu nhân đã mất ra thì không có nữ quý nào được tôn vinh như thế, chẳng lẽ là Thu tiểu thư chờ đợi không được mà chiếm nhà của tỷ tỷ, hay là chờ không được Quận chúa Vinh Hoa vậy?”

Trong nháy mắt sắc mặt của Tô Tố Thu liền thay đổi.

Nếu như chờ đợi không được mà chiếm nhà của tỷ tỷ, đó là tỷ muội không hòa thuận, nói ra người ta chỉ cho rằng Tô Tố Thu không đúng.

Nếu như chờ không được Quận chúa Vinh Hoa, vậy thì càng không được rồi, xem thường thái hậu, tội chết ở trên đầu.

Á Tang thì bị dọa run rẩy một trận, nhìn Tô Tố Thu theo bản năng.

Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tố Thu, trong nháy mắt đầu gối trở nên mềm nhũn, liền quỳ xuống: “Nô tỳ biết sai rồi, mong tiểu thư tha lỗi.”

Tô Tố Thu lạnh nhạt nói: “Tạm thời cứ chờ đó đi, chờ tỷ tỷ ra rồi lại trừng phạt ngươi.”

Sau khi Tô Hạ Y tắm rửa đi ra nhìn thấy Á Tang mang một tấm vải Hương Vân quỳ ở một bên, thân thể đang run rẩy, tay cũng bắt đầu run.

“Có chuyện gì vậy?”

Tô Tố Thu vội vàng đứng dậy, cười vô cùng dịu dàng: “Tỷ tỷ tha tội cho nha đầu của muội muội không có quy cũ, xúc phạm nha hoàn của tỷ tỷ, muội muội cũng chỉ có thể giao nàng ta cho tỷ tỷ xử lý. Nhắc tới thì cũng là do người ở bên cạnh của muội muội quá yếu ớt, mới chỉ quỳ có ba chung trà mà đã không chịu nổi rồi, thật sự đáng giận mà.”

Tô Hạ Y biết là Tô Tố Thu đang móc méo trách móc mình.

Cũng không biết nói thêm cái gì, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Đậu Đỏ, đỡ người ta dậy đi, lần đầu tiên muội muội đến Phương Nghi Các của ta, sao lại có thể phạt người của muội muội được chứ, mau dẫn xuống dưới xem có bị thương hay là không?”

Tô Tố Thu vô cùng khinh thường mà nói: “Chỉ là cái mạng thấp hèn mà thôi, cho dù có chết có thể để cho tỷ tỷ nguôi giận đó cũng là phúc phần của nàng ta.”

Nhìn Á Tang đứng bất động ở bên đó, Tô Tố Thu lại càng nổi nóng hơn nữa: “Ngươi là người chết à? Còn không biết nhanh tay tặng lễ vật cho tỷ tỷ?”

Á Tang và Mộc Nhan nhanh chóng cầm vải Hương Vân đặt ở một bên.

Tô Hạ Y kinh ngạc nói: “Vải Hương Vân quý báu như thế, muội muội không giữ lại mà sử dụng, đưa tới chỗ ta làm cái gì.”

Tô Tố Thu cười nói, cũng chỉ tấm vải mà thôi, thường ngày muội muội ở trong phủ cũng thường có, nhớ đến tỷ tỷ mới trở về từ nông thôn, sau đó phải tham gia bữa tiệc sinh thần của thái hậu, cho nên mang hai tấm vải đến để tặng cho tỷ tỷ, cũng thuận tiện mai phục cho tỷ tỷ.”

Tô Hạ Y lại cười nói: “Vậy đa tạ muội muội. Đậu Đỏ, trước tiên nhận lấy đi, đem lễ vật mà ta đã chuẩn bị đến cho muội muội đi.”

Tô Tố Thu ngoài miệng thì từ chối nhưng mà trong lòng vẫn rất muốn xem một chút, bọn người nhà quê như là Tô Hạ Y còn có thể tặng lễ vật gì đây.

Nhìn thấy một cây trâm cài ở trên đầu của nàng nhỏ đến nỗi không thể nhìn thấy, chỉ cảm thấy khó coi muốn chết đi được.

Một lát sau Đậu Đỏ liền mang ra một cái khăn tay cung kính đưa qua cho Tô Hạ Y.

Tô Hạ Y cầm trong tay vuốt ve, nụ cười trên mặt vẫn nhạt như cũ: “Ngày hôm trước mua được một một tấm tuyết gấm, sau khi may y phục thì còn lại một chút vải, nghĩ đến nhóm muội muội trong phủ cho nên đã làm cho mỗi người một cái khăn, hi vọng là muội muội sẽ không ghét bỏ nó.”

Vừa nghe thấy hai chữ tuyết gấm, nụ cười trên mặt của Tô Tố Thu liền cứng ngắc lại, ngượng ngùng cười nói: “Tuyết gấm này là đồ tốt, đông ấm hè mát, mùa hè vừa đến nắm ở trong tay có cảm giác lạnh lạnh, nếu như kéo căng thành cái quạt, làn gió phát ra cũng giống như vậy, ngày bình thường đừng nói là có một bộ y phục bằng tuyết gấm, cho dù có một cái khăn bằng tuyết gấm thì cũng để cho người ta rất hâm mộ.”

“Cũng không phải là đồ vật hiếm có gì, ngày hôm đó ngoại công cho người đến thăm ta đã thuận tiện đưa tới, sớm biết muội muội thích như vậy thì đã không may y phục rồi.”

Sắc mặt của Tô Tố Thu lúc xanh lúc trắng: “Tỷ tỷ cứ nói đùa, có thể có được một cái khăn tuyết gấm, đó đã là phút khí của muội muội.”

Tô Hạ Y chỉ vào chén trà trước mặt của Tô Tố Thu rồi nói: “Muội muội uống trà đi, trà này là u lam hiếm có, nghe nói là cống phẩm chắc có lẽ là Đậu Đỏ thấy muội muội là lần đầu tiên đến đây, sợ là lạnh nhạt cho nên mới pha trà tốt như vậy.”

Tô Tố Thu không hiểu về trà, nhưng cũng biết tới tên tuổi của trà u lam.

Nụ cười trên mặt của nàng ta không thể kìm chế được nữa rồi: “Quả thật muội muội không phải là người tao nhã gì, không nghe ra được mùi vị, lãng phí trà ngon của tỷ tỷ.”

Tô Hạ Y chỉ nhìn một chút rồi thuận miệng nói: “Chén trà nhỏ này của muội muội đã được pha nước thứ tư rồi, bởi vậy có thể nhìn thấy được muội muội rất thích nó, nếu như thích rồi, uống vào trong bụng cũng không tính là lãng phí. Muội muội nói xem có phải đúng không?”

Trong lòng của Tô Tố Thu rất tức giận, Tô Hạ Y đang móc méo mắng nàng ta nhưng mà nàng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”





Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 33: NGƯƠI KHÔNG PHẢI LÀ CÙNG MỘT NGƯỜI

Lúc này trong lòng của Tô Tố Thu đang kiềm chế cơn giận.

Vốn dĩ muốn đến đây để khoe khoang, nghĩ tới tặng hai tấm Hương Vân để làm lóa mắt mấy cái người nhà quê.

Không ngờ tới là Tô Hạ Y lại lấy được món đồ ra đều là những trân phẩm khó thấy.

Người bình thường có tuyết gấm cũng phải giữ bo bo, sợ phải chia một miếng góc áo cho người khác.

Ngược lại Tô Hạ Y thì tốt rồi, trực tiếp làm thành cái khăn tặng cho người khác.

Trà u lam này trước kia lúc mà lâm thị còn ở trong phủ, Tô Tố Thu mới có vinh hạnh được uống.

Nhưng mà những năm gần đây ngẫu nhiên ra ngoài gặp nhau, đi cùng với những nữ tử có thân phận tôn quý, mới có thể uống được trà u lam.

Ở bên này, Tô Hạ Y lại tùy tiện đưa cho nha hoàn ngâm trà đãi khách.

Tô Tố Thu càng giống như là đang ngồi trên bàn chông.

Thật lâu sau mới nói: “Tỷ tỷ đi đường mệt mỏi rồi, chắc là bây giờ mệt lắm, muội muội không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa, mẫu thân đã nói gia yến tối nay mời tỷ tỷ đến dự.”

Tô Hạ Y biếng nhác duỗi lưng một cái: “Nếu như thế, vậy thì không tiễn muội muội nữa, muội muội có rảnh thì đến chơi, đa tạ tấm Hương Vân của muội muội.”

Câu nói sau cùng làm cho mặc của Tô Tố Thu đỏ bừng lên.

Đi giống như là chạy trốn.

Tô Hạ Y hơi híp mắt lại, phất phất tay: “Ta mệt mỏi rồi, Đậu Đỏ, coi cửa đi, đừng để bất cứ kẻ nào vào đây, mặt khác tìm người có thể tin đi ra hỏi người gác cổng một chút đi, bọn Trụ tử đã tới chưa, chắc là tới rồi?”

Đậu Đỏ nhanh chóng đi ngay, lúc đóng cửa lại Tô Hạ Y rơi vào trong một lồng ngực ấm áp.

“Nha đầu xấu xa này, bây giờ lại biết ức hiếp người rồi.”

Trên mặt của Mạc Dực tràn đầy cưng chiều mà cười cười ôm Tô Hạ Y đi vào trong phòng ngủ.

Tô Hạ Y vô cùng tự nhiên đưa tay ôm lấy cổ của Mạc Dực , giận dỗi thấp giọng nói: “Mấy thứ đó quận vương cho người mang đến đây không phải là để cho ta khoe khoang à? Như mong muốn rồi đó, ta còn sai nữa à?”

Mạc Dực cười lắc đầu nói: “Không không không, là bổn vương sai, bổn vương sai rồi. Là do bổn vương đưa tới quá ít, vốn dĩ nên mang tới nhiều một chút, để cho lúc Hạ Y đánh vào mặt của người ta lại càng thêm sảng khoái hơn.”

Tô Hạ Y bĩu môi nói: “Hung hăng càng quấy! Nói đi, có chuyện gì vậy mà lại để ngài phải vượt nguy hiểm lớn như vậy, nhất định phải đến đây vào lúc này?”

“Nếu như bổn vương nói nhớ Hạ Y, thế Hạ Y có tin không?”

“Đây là do lỗi của Hạ Y rồi, liên lụy quận vương gia dùng cả sinh mạng của mình để nhớ Hạ Y, nhưng mà Hạ Y không đảm đương nỗi đâu.”

Thấy Tô Hạ Y cũng không mắc lừa, Mạc Dực lại càng bất đắc dĩ thêm, thở dài nói: “Bổn vương nghe nói nàng gặp Mạc Hình Nhiên cho nên mới chạy đến đây nhìn một chút, xem có gì cần bổn vương giúp đỡ hay không.”

“Hắn ta ở sảnh trước, ta đã trở về Phương Nghi Các từ lâu, có điều là ta đã mượn tư thế của hắn ta mà trở nên thuận lợi một chút mà thôi. Làm sao, ngươi để ý à?”

“Bổn vương mới sẽ không để ý cái tên Mạc Hình Nhiên này đâu! Hạ Y là quận vương phi tương lai của bổn vương rồi, đương nhiên bổn vương không có gì phải lo lắng.”

Nhìn dáng vẻ mạnh miệng của Mạc Dực , Tô Hạ Y cười nói: “Bây giờ thân phận của ta là thái tử phi tương lai, quận vương gia vẫn nên giữ khoảng cách cho tốt đi, nếu như bị người khác nhìn thấy thì hoàng bá phụ của ngươi cũng sẽ không giữ được mạng cho ngươi đâu.”

“Bổn vương mới không sợ ông ta.” Mạc Dực vừa nói vừa lấy ra túi dầu đặt ở dưới chân: “Một lát nữa đưa cái này cho Đậu Đỏ dùng đi, nhưng mà nàng đừng có dùng, bổn vương không động vào món đồ đó.”

Tô Hạ Y còn chưa nhìn thấy rõ là cái gì, Mạc Dực đã nhét hộp ngọc vào trong tay của Tô Hạ Y: “Mặt khác, đồ chơi này cũng có tác dụng, nàng xem xem có cơ hội thì dùng nó.”

Tô Hạ Y muốn mở ra đã bị Mạc Dực ngăn cản lại.

“Làm cái gì thần bí như vậy, còn không cho ta nhìn nữa?”

Mạc Dực xấu hổ ho khan một tiếng: “Nàng đừng quan tâm, ngày hôm nay lúc nàng ra ngoài xem ai không vừa mắt thì cứ ném vào trong viện người ấy đi, tối nay đợi đến đó xem kịch vui.”

Trong lòng của Tô Hạ Y dâng lên một cảm xúc ấm áp: “Đừng có nói với ta là ngươi vẫn luôn chú ý đến phủ đại tướng quân?”

Trong đôi mắt của Mạc Dực giống như có một dải ngân hà: “Đây là điều đương nhiên.”

Cho dù Mạc Dực không nói thì Tô Hạ Y cũng đã biết đồ vật mà Mạc Dực đưa là cái gì.

Cách mấy tầng giấy dầu mùi, vị hùng hoàng vẫn không thể che giấu được,.

Vừa mới qua khỏi đoan ngọ chính là thời điểm các loại độc trùng sinh sôi.

Nếu như vào lúc này có độc trùng chiếm lĩnh Phương Nghi Các, người ta cũng sẽ nói đức hạnh của Tô Hạ Y có lỗ hỏng, cho nên mới đưa những con rắn đó tới, côn trùng, chuột, kiến.

Nếu không thì Tô Tố Thu ở đây nhưng sao chưa từng nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này.

Kiếp trước Tô Hạ Y đã bị nói xấu từ nơi này.

Chỉ là Tô Hạ Y không ngờ đến Mạc Dực lại có thể tri kỹ đến nổi chuẩn bị hết tất cả xong xuôi.

Mạc Dực vô cùng gian tà mà nói: “Đừng thấy biết ơn bổn vương, bổn vương chỉ là không muốn con chưa cưới được vợ đã diệt cùng với đống tro tàn.”

Tô Hạ Y đẩy Mạc Dực ra, tiện tay đặt hộp ngọc lên trên bàn, đi qua đóng cửa sổ lại.

Mạc Dực sốt ruột cầm hộp ngọc lên: “Nàng không biết cái này khó tìm lắm đó, vậy mà nàng lại tiện tay đặt nó qua một bên, lãng phí tâm ý của ta..."

“Đúng vậy đó, vô cùng khó tìm, trong thiên hạ cũng chỉ có mấy cái mà thôi, liền bị mang đến đây hết rồi, chẳng phải là ta nên cảm động rơi nước mắt hả?”

Mạc Dực bừng tĩnh đại ngộ: “Ngày hôm qua người cùng ta tranh món này là người của nàng à?”

“Người cho rằng như thế nào?”

Mạc Dực ảo não nói: “Lũ tràn vào trong miếu long vương luôn rồi, vốn dĩ ta không biết là người của nàng, cũng may là không hạ nặng tay, nếu không thì không có mặt mũi nào gặp nàng rồi.”

Mạc Dực vừa nói, sắc mặt liền thay đổi: “Hạ Y, ta biết động tĩnh bên này là bởi vì ta vẫn luôn hao tâm tổn trí quan sát cẩn thận, nhưng mà nàng thì... sao nàng lại biết vậy..."

“Ta biết cái gì chứ?” Ánh mắt của Tô Hạ Y chớp chớp, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Mạc Dực , lên tiếng nói: “Ta biết cái gì chứ? Ta chỉ là suy nghĩ chu toàn lo trước hiểm họa mà thôi.”

Mạc Dực cười nói: “Sau này những chuyện dính máu trên tay cứ để bổn vương làm đi, nàng là cô nương trong nhà, cứ an yên ở trong phòng là được rồi, những chuyện khác cứ giao cho bổn vương là được.”

“Nếu là như vậy vậy thì Hạ Y nhất định phải để quận vương gia thất vọng rồi, Hạ Y cũng không phải là loại nữ tử yên phận ở trong phòng, chờ nam nhân trở về cưng chiều, giúp phu quân dạy con. Thứ mà ta hướng tới là bầu trời ở bên ngoài căn phòng này, ta cũng hi vọng là có thể giống như nam nhi, giục ngựa lao nhanh, phóng khoáng tự do.”

Trong đôi mắt của Tô Hạ Y có ý riêng làm cho Mạc Dực nhất thời mê mẩn, nhưng mà lại đau lòng không thôi.

Thở dài, thấp giọng nói: “Có bổn vương ở đây, nàng không cần phải khổ cực như vậy.”

“Con đường mà chúng ta đi là hai con đường trái ngược nhau, chắc là ngươi không hy vọng tương lai của ta sẽ trở thành sự uy hiếp của ngươi?”

“Không, ta mãi mãi sẽ không để loại chuyện này xảy ra.”

“Ngươi không thể nào bảo vệ cho ta chu toàn thời thời khắc khắc.”

Nửa ngày sau, Mạc Dực mới cúi đầu xuống thở dài nói: “Cho dù là bất cứ lúc nào, nhớ kỹ nàng không chỉ có một mình.”

Một cảm giác chua xót dâng lên trong mũi của Tô Hạ Y, làm cho hốc mắt của nàng chua chát.

Vất vả lắm mới có thể kiềm chế lại, chỉ nghe thấy Mạc Dực nói: “Sâu Độc phu thê rất có linh tính, từ khi mang lên người của ta ta đã gặp qua không ít nữ tử nhưng cũng chỉ có nàng mới có thể để cho sâu độc phu thê sinh ra hứng thú, cho nên nàng chính là thê tử mà cuộc đời này đã định cho ta, cả đời này ta đều sẽ bảo vệ nàng cho thật tốt.”





Nữ Tử Tranh Hùng


CHƯƠNG 34: TẠO SỰ THUẬN TIỆN

Tô Hạ Y cười nhạt, trên mặt lộ ra sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “Ừ, thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi phải đi rồi.”

Mạc Dực có chút bực bội: “Chuyến đi này của ta chỉ sợ là phải chờ đến sinh thần của thái hậu thì mới có thể gặp được nàng nữa, để cho ta ở lâu thêm một chút nữa đi.”

Tô Hạ Y chỉ vào cái hộp ngọc đặt ở trên mặt bàn: “Cái đồ chơi này nếu như mà không xử lý sớm, ngươi không sợ là sẽ mang đến phiền phức cho ta hả?”

Mạc Dực bực bội dậm chân nói: “Thật là phiền quá đi thôi, xem ra là phải tìm cách thật sớm để thái tử hồi cung mới được.”

“Ngươi muốn bức thái tử từ hôn sớm?”

“Đúng vậy.”

“Ta với thái tử chưa từng gặp mặt nhau, sẽ không phải..."

Lời của Tô Hạ Y còn chưa nói hết thì Mạc Dực đã nhíu mày lại: “Ta chưa hề sợ thái tử.”

“Vậy..."

Mạc Dực ôm Tô Hạ Y vào trong ngực, bá đạo ôm: “Mạc Hình Nhiên.”

Tô Hạ Y nuốt vào một ngụm khí lạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tự nhiên đang yên lành nhắc đến tên hắn ta làm gì?”

Ngón tay thon dài của Mạc Dực kẹp lấy cằm của Tô Hạ Y, ép buộc nàng phải đối mặt với mình: “Ta chỉ là nói đến tên của hắn ta thôi, nàng đã kích động như vậy?”

Tô Hạ Y trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạc Dực không chịu nói đạo lý: “Ta không có kích động, ta chỉ là cảm thấy sao ta với Mạc Hình Nhiên có thể có quan hệ gì được chứ, Tô Tố Thu rõ ràng rất thích hắn ta, ta cũng không muốn tùy tiện kéo hận thù vào cho mình.”

“Vậy mà nàng còn mượn quyền thế của hắn ta?”

Trong nháy mắt, Tô Hạ Y cứng nhắc nhìn thấy Mạc Dực tức giận nói: “Không phải là ta đã đưa cho nàng lệnh bài rồi à? Nàng cứ tùy tiện cho người mang lời nhắn đến cho ta, ta có thể làm chỗ dựa cho nàng mà, tại sao lại phải chọc vào Mạc Hình Nhiên?”

“Ta trêu chọc hắn ta? Lời nói này, nếu như mà ta nói cho ngươi biết ta chưa từng trêu chọc hắn ta thì ngươi có tin ta không hả?”

Lời này vừa mới nói ra, Tô Hạ Y cũng không tin tưởng vào giọng điệu của mình.

Vậy mà mình cũng có lúc dùng giọng điệu dịu dàng như thế để nói chuyện.

Mặc dù là Tô Hạ Y khá ủ rũ, nhưng mà Mạc Dực lại rất vui, cười nói: “Nàng nói cái gì thì chính là cái đó, có điều là cái tên Mạc Hình Nhiên đó cho đến bây giờ đều không phải là người dễ đối phó. Nàng đã mượn quyền thế của hắn ta, vậy thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ muốn nàng phải trả lại.”

Tô Hạ Y cười rất ấm áp: “Ta biết rồi, ta sẽ chú ý mà, thật sự là bây giờ không còn sớm nữa đâu, ngươi còn chưa chịu đi?”

“Được được, ta đi. À đúng rồi, nàng vừa mới trở về có rất nhiều chỗ cần phải chuẩn bị, một bao bạc vụn với chút ngân phiếu bạc này nên làm cái gì thì làm, cái đó đừng có giữ khăng khăng, ở phủ quận vương vẫn còn có chút tiền ấy.”

Tô Hạ Y trợn mắt há mồm nhìn, một xấp ngân phiếu thật dày cùng với một bao bạc vụn thật lớn, ở trên bàn: “Mạc Dực , ngươi giao nạp tiểu kim khố lên cho ta hả?”

“Tiểu kim khố của bổn vương chỉ có nhiều ấy thôi hả? Ta nói này Hạ Y, nàng cũng vừa xem thường bổn vương rồi đó, đây cũng chỉ là thu nhập trong ba tháng này của sản nghiệp ở kinh thành của bổn vương mà thôi.”

“Cái này..." Tô Hạ Y muốn từ chối theo bản năng, chỉ nghe thấy Mạc Dực nói: “Không cho phép từ chối, mạng của bổn vương đều là của nàng rồi, bạc này đương nhiên cũng là của nàng, từ nay về sau mỗi tháng bổn vương sẽ đưa thu nhập đến đây, từ nay về sau nàng liền làm tiểu kim khố của bổn vương.”

Đậu Đỏ bước vào, lúc nhìn thấy ngân phiếu và bạc đó quả thật mừng rỡ như điên, chạy tới, một tay ôm hết cái đống đó vào trong ngực: “Tiểu thư, những thứ này đều là của chúng ta hả?”

Tô Hạ Y vuốt vuốt huyệt thái dương đang nhảy bịch bịch: “Là của Vĩnh Hằng Quận Vương nhờ ta giữ giúp cho hắn.”

Đậu Đỏ cười hì hì nói: “Của quận vương dĩ nhiên chính là của tiểu thư rồi.”

Tô Hạ Y lại càng bất đắc dĩ hơn nữa: “Thiếu chút nữa là ta đã quên nô tỳ đã sớm nhận nam chủ nhân là Mạc Dực rồi.”

“Đúng vậy đó, nam nhân dám hạ độc phu thê cho tiểu thư, đương nhiên Đậu Đỏ tin tưởng rồi. Tiểu thư, người cứ theo quận vương gia đi?”

Tô Hạ Y gần như là muốn phun ra máu, nhanh chóng giao đồ vật của Mạc Dực đưa tới cho Đậu Đỏ, kêu Đậu Đỏ nghỉ biện pháp xử lý.

Đậu Đỏ chỉ nhìn một chút sắc mặt đều thay đổi: “Chẳng trách nô tỳ nghe thấy mùi vị không giống như bình thường, gia đình đại phu nhân cũng thật quá độc ác.”

Sắc mặt của Tô Hạ Y thì lại lạnh nhạt: “Làm khó cho bọn họ rồi, nghĩ ra một cách xảo trá như thế để trị ta. Ngươi đi xử lý đi, thuận tiện đi ném đá đoàn ngọc vào trong Phù Dung uyển của Tô Tử Tư đi.”

Hai mắt của Đậu Đỏ sáng lên: “Ở Phù Dung uyển hoa cỏ lạ có rất nhiều, ngược lại là một chỗ tốt.”

Đừng cạnh cửa sổ lầu hai, Tô Hạ Y nhìn về phía Phù Dung uyển: “Uông Thị, bà và phụ tá đắc lực của mình không nể nang mặt mũi, bây giờ cần phải làm sao đây?”

Tô Tử Tư là nữ nhi Lưu Tuệ - nha hoàn hồi môn của Uông Thị.

Vốn dĩ Lưu Tuệ cũng chỉ là thông phòng, sau khi sinh hạ Tô Tử Tư thì thành di nương.

Uông Thị nhìn có vẻ như là một người có mưa có gan, nhưng mà trên thực tế lại là một bao cỏ.

May mắn là có Lưu Tuệ chu toàn, cho nên mới có thể để Uông Thị ngồi vững trên vị trí phu nhân tứ phẩm thị lang.

Đối với Lưu Tuệ, Uông Thị rất nể trọng, gần như là nói gì nghe nấy.

Dùng vật có độc để công kích Tô Hạ Y, đồng thời còn thừa cơ làm hủy hoại đi thanh danh gia đình của Tô Hạ Y, chính là chủ ý của Lưu Tuệ.

Uông Thị cũng chỉ có nhẹ gật đầu mà thôi.

Ở trong phủ này dòm ngó tài sản của Tô Hạ Y cũng không phải chỉ có mẫu nữ Uông Thị.

Lưu thị này cũng rất có tâm cơ.

Tô Hạ Y vừa mới trở về, việc cần làm còn có rất nhiều, không để ý đến gia đình đại phòng.

Nhân cơ hội này để bọn họ đấu tranh nội bộ với nhau, Tô Hạ Y mới có cơ hội giấu tài.

Đến khi chạng vạng tối, Đậu Đỏ nói với Tô Hạ Y: “Đám người Trụ tử đã vào kinh rồi, chỉ có Thôi Ma Ma và Vương Thị vào trong phủ, những người khác đều ở bên ngoài đang chờ lệnh của tiểu thư.”

Tô Hạ Y nhàn nhạt bĩu môi: “Chắc là Trụ tử có chủ ý, tội gì phải đến đây hỏi ta, ngươi cứ trực tiếp nói với ta là hắn dự định làm như thế nào là được?”

Đậu Đỏ ngượng ngùng nói dự định của Trụ tử ra, hai mắt chớp chớp: “Tiểu thư, ý của Trụ tử ca có được không?”

Tô Hạ Y tiện tay lấy hai tờ ngân phiếu trong sấp ngân phiếu Mạc Dực đưa cho mình, đưa cho Đậu Đỏ: “Ngươi nghĩ biện pháp đưa ra bên ngoài đi, nói với Trụ tử nếu như đã làm thì phải làm cho ra trò cho bổn tiểu thư đây.”

Đậu Đỏ kích động nói: “Tiểu thư đồng ý rồi ư?”

“Đây là chủ ý của Tường thúc, ta không có lý do gì mà không đồng ý, chỉ là chuyện này khó thực hiện, cho nên ngươi nói với Trụ tử cần tiêu tiền ở đâu thì không cần phải tiết kiệm cho ta đâu, sớm ngày hoàn thành sự tình mới là quan trọng nhất.”

Tâm trạng của Tô Hạ Y hết sức phức tạp, kiếp trước sau khi hồi phục mới quen biết với Trụ tử, sau đó mới đi ra ngoài làm công chuyện.

Ban đầu bởi vì không có các loại bạc nặng tay cho nên phải đi rất nhiều đường quanh co.

Đời này Tô Hạ Y đã có sự ủng hộ của Mạc Dực , nói cái gì cũng không thể để Trụ tử đi những con đường quanh co nữa.

Thôi Ma Ma bước vào liền hành lễ, sau đó cẩn thận nói những chuyện xảy ra trên đoạn đường cho Tô Hạ Y nghe.

Trong đôi mắt của Tô Hạ Y xuất hiện ánh sáng: “Hiện tại Vương Thị có thể làm việc cho ta?”

“Người chết vì tiền chim chết vì ăn, Vương Thị vì nhi tử đang bị bệnh nặng không thể nào bỏ mặc không đếm xỉa được?”

“Như vậy cũng tốt, Thôi Ma Ma đi đường vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đi gặp bọn nha đầu trong Phương Nghi Các.”

“Đa tạ tiểu thư thương cho, lúc nãy khi mà nô tỳ đến đây đã đi tìm người môi giới rồi, sáng ngày mai sẽ có thể dẫn người tới, chỉ là bây giờ ở ngoài cổng không có người của chúng ta, cho nên không tiện lắm.”

Tô Hạ Y đưa bao bạc vụn cho Thôi Ma Ma: “Cho dù là dùng bạc thì cũng phải tìm được một người thuận tiện.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom