Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
"Thật lợi hại! Trời ơi, thật lợi hại!"
Chủ nhiệm lớp vừa mới công bố kết quả, người lớp F giống như là được ăn thuốc kích thích mừng như điên nhảy lên hét chói tai.
"Chúc mừng!"
Ánh mắt phức tạp của Dung Thiếu Tuyệt nhìn khuôn mặt vẫn vô cảm của Lãnh Tâm Nhiên. Anh đã sớm biết người này rất lợi hại, lại không nghĩ rằng còn có thể lợi hại đến mức này. Giống như trên cõi đời này không có gì là cô không làm được, giống như cô là thiên tài vạn năng! Nếu cô lợi hại như vậy, vậy tại sao lại bị đá đến lớp F? Chẳng lẽ là cô cố ý?
Từ trước đến này Dung Thiếu Tuyệt luôn nói gì làm nấy, trong đầu vừa nảy ra nghi vấn, anh đã trực tiếp mở miệng hỏi.
"Lớp học đó quá tệ, cho nên lần trước tôi bỏ trắng toàn bộ bài thi."
Lãnh Tâm Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, thật giống như chuyện đó không có gì quan trọng.
Nhưng những người khác trong lớp đã muốn đơ mặt. Khí phách như vậy, trừ nữ vương, còn ai có thể chứ. Bọn họ đều là những phàm phu tục tử, chỉ có thể ngưỡng mộ.
Được các bạn trong lớp vây lại chúc mừng, trên trán Triệu Nghị rơi xuống ba vạch đen, cậu phát hiện, nữ vương lớp mình, sinh ra là để khiêu chiến với trí tưởng tượng cực hạn của cậu! Cả trường học, người có thể nộp giấy trắng trong kỳ thi tháng để có thể rời đi lớp A thật sự là quá ít. Dù sao, thành tích nói lên tất cả, thành tích tốt tượng trưng cho các loại đãi ngộ. Nhưng nữ sinh bạch bạch tịnh tịnh trước mắt này (bạch là trắng, tịnh là sạch sẽ, mình cũng chả biết edit sao cho hợp, bạn nào biết thì góp ý cho mình nhé!), lại xem tất cả như là mây trôi, muốn làm gì thì làm, tùy hứng cuồng vọng, giống như không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Bất kể là quá tình xảy ra chuyện gì, tóm lại là mọi người trong lớp F đều rất hưng phấn. Dù sao, đối với những học sinh trung học cấp hai luôn phải nhẫn nhịn mà sống như bọn họ mà nói, cơ hội để hãnh diện như thế này thật sự quá ít. Cùng hưởng vinh quang, chính là cảm giác của bọn họ lúc này.
"Bất quá, chuyện nữ vương thi đậu, nhất định sẽ khiến cho nhiều người tức đến nội thương nha!"
Triệu Nghị lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly.
Giống như dự liệu của cậu, lúc này người hối hận đến nội thương đúng là có một, đó chính là chủ nhiệm đầu ngốc của lớp A. Ông ta vẫn cho là, Lãnh Tâm Nhiên chỉ là một đứa không quan trọng, lại không thể ngờ trong cuộc tuyển chọn lần này nó lại có thực lực sâu không lường được! Đại diện thi tất cả các môn, cả trường học, chỉ có một mình nó. Ngay cả học sinh đắc ý nhất của ông là Bắc Âu Hàn cũng không làm được? Nếu biết trước Lãnh Tâm Nhiên có khả năng tiềm tàng này, dù thế nào ông ta cũng quyết giữ nó lại ở lớp A. Dù sao, học sinh có năng lực, cũng nghĩa là tiền thưởng sẽ rất dày nha!
Vừa nghĩ đến chuyện mình đã bỏ qua phong tiền thưởng dày cộm đó, thần giữ của cchủ nhiệm hận không thể ngửa mặt lên trời phun một ngụm máu để bày tỏ sự hối hận trong lòng mình. Bất quá, sự thật đã như vậy, trên đời cũng không có bán thuốc hối hận. Chủ nhiệm lớp chỉ có thể tự an ủi mình rằng lần này là do Lãnh Tâm Nhiên gặp may, đợi đến cuộc thi chính thức sẽ không may mắn như thế. Vì không để ảnh hưởng đến tính tích cực của các học sinh trong lớp, ông cũng không nói ra chuyện Lãnh Tâm Nhiên đại diện thi toàn bộ các môn, dù sao có thể giấu được trong bao lâu thì cứ giấu.
Từ cuộc chọn lựa cấp trường đến cuộc thi chính thức, thời gian không nhiêu. Cơ hồ tất cả đại diện được chọn đều bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi, Lãnh Tâm Nhiên cũng đang bận rộn để phát triển thế lực tương lại cho mình.
Giống như cuộc tuyển chọn, cuộc thi chính thức cũng diễn ra trong ba ngày. Lần này, tổng cộng cả nước có hơn hai vạn học sinh trung học cấp hai dự thi, nếu muốn bộc lộ tài năng giữa hai vạn người này, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
Trường trung học Hoa Tinh của Lãnh Tâm Nhiên tổng cộng có mười người dự thi, trừ Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị, tám người khác có đến bảy người đến từ lớp A, còn lại một người là lớp B. Hai anh em Bắc Âu Hàn và Bắc Âu Hân cũng nằm trong danh sách.
Bên trong xe, Lãnh Tâm Nhiên ngồi cạnh cửa sổ, chỗ bên cạnh trống không. Lúc Bắc Âu Hàn lên xe liếc mắt thấy được chỗ trống đó, hắn do dự không biết có nên tới hay không, thuận tiện tán gẫu với người kia một ít chuyện xảy ra gần đây, bỗng nhiên bên cạnh vọt lên một ngày trên tay ôm một đống đồ, đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi hắn để mắt tới.
"Nữ vương, cậu xem, đây là thức ăn vặt do bọn lão Đại chuẩn bị."
Triệu Nghị cầm một bọc thức ăn lớn đưa cho Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên chỉ lấy ra một hộp sữa chua, cắm ống hút vào từ từ uống, những thứ khác không động đến, toàn bộ để lại cho Triệu Nghị.
Ánh mắt Triệu Nghị mừng rỡ đến híp lại, bây giờ cậu là đại diện cho lớp F, có thể ra trận cùng nữ vương là vinh dự của cậu.
Bắc Âu Hàn còn đang ngẩn người, Bắc Âu Hân sau khi lên xe đã kéo hắn tới vị trí bạn học giữ chỗ trước.
Rất không may chính là, chỗ ngồi của bọn họ chính là phía trước Lãnh Tâm Nhiên. Vừa nhìn thấy nhỏ đáng ghét đó, khuôn mặt Bắc Âu Hân liền trầm xuống, khinh thường nói: "Không nghĩ tới đồ bỏ đi cũng sẽ được chọn, thật là may mắn."
Lãnh Tâm Nhiên làm như cái gì cũng không nghe, nhưng Triệu Nghị cũng không phải người hiền lành, nghe được câu chế nhạo này liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, đồ bỏ đi ngực lớn não teo cũng được chọn, thật là may mắn."
Bắc Âu Hân dậy thì rất khá, ít nhất là cỡ D, hơn nữa ngày nóng nên mặc quần áo tương đối ít, áo kéo ra quá căng, cảm giác như nút áo sắp văng ra. Những lời này của Triệu Nghị, không thể nghi ngờ chính là đánh một bạt tay vào Bắc Âu Hân. Bắc Âu Hân vừa thẹn vừa giận, đỏ mặt, mắt cũng bắt đầu nhỏ nước.
Mặc dù không đồng ý những lời kia của em gái, nhưng khi em gái bị khi dễ Bắc Âu Hàn rất tức giận, trực tiếp xoay người nhìn về phía Triệu Nghị: "Nói xin lỗi!"
Triệu Nghị cười giả lả: "Nói cái gì? Tôi có nói cái gì sao?"
Lần đầu tiên bị nam sinh mắng là "ngực lớn não teo", Bắc Âu Hân nhịn không được khóc lên. Nhất định là con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên kia khích bác, kết quả là, trong lòng càng oán hận Lãnh Tâm Nhiên.
"Nói xin lỗi, nếu không............ "
Mặt Bắc Âu Hàn rất lạnh, hắn đã quen người khác đối với mình luôn là nói gì nghe nấy, đối mặt với dáng vẻ lưu manh của Triệu Nghị, hắn vừa tức giận vừa chán ghét.
"Nếu không thì sao?"
Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc vẫn phải mở miệng: "Ngực lớn não teo, có gì không đúng sao?"
"Con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên này, mày dám nói lung tung nữa tao xé miệng của mày!"
Bắc Âu Hân không nhịn được nữa.
Lãnh Tâm Nhiên lại cười: "Triệu Nghị chỉ nói đồ bỏ đi ngực lớn não teo, lại không có đặc biệt nhấn mạnh là ai, tại sao phải nói xin lỗi? Cô tức giận như vậy, chẳng lẽ cô chột dạ cảm thấy cậu ta đang nói mình sao? Vậy, nên khen cô tự biết rõ bản thân hay phải than thở cô não tàn đến mức bất kể là thứ gì cũng đổ lên đầu mình?"
Chủ nhiệm lớp vừa mới công bố kết quả, người lớp F giống như là được ăn thuốc kích thích mừng như điên nhảy lên hét chói tai.
"Chúc mừng!"
Ánh mắt phức tạp của Dung Thiếu Tuyệt nhìn khuôn mặt vẫn vô cảm của Lãnh Tâm Nhiên. Anh đã sớm biết người này rất lợi hại, lại không nghĩ rằng còn có thể lợi hại đến mức này. Giống như trên cõi đời này không có gì là cô không làm được, giống như cô là thiên tài vạn năng! Nếu cô lợi hại như vậy, vậy tại sao lại bị đá đến lớp F? Chẳng lẽ là cô cố ý?
Từ trước đến này Dung Thiếu Tuyệt luôn nói gì làm nấy, trong đầu vừa nảy ra nghi vấn, anh đã trực tiếp mở miệng hỏi.
"Lớp học đó quá tệ, cho nên lần trước tôi bỏ trắng toàn bộ bài thi."
Lãnh Tâm Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, thật giống như chuyện đó không có gì quan trọng.
Nhưng những người khác trong lớp đã muốn đơ mặt. Khí phách như vậy, trừ nữ vương, còn ai có thể chứ. Bọn họ đều là những phàm phu tục tử, chỉ có thể ngưỡng mộ.
Được các bạn trong lớp vây lại chúc mừng, trên trán Triệu Nghị rơi xuống ba vạch đen, cậu phát hiện, nữ vương lớp mình, sinh ra là để khiêu chiến với trí tưởng tượng cực hạn của cậu! Cả trường học, người có thể nộp giấy trắng trong kỳ thi tháng để có thể rời đi lớp A thật sự là quá ít. Dù sao, thành tích nói lên tất cả, thành tích tốt tượng trưng cho các loại đãi ngộ. Nhưng nữ sinh bạch bạch tịnh tịnh trước mắt này (bạch là trắng, tịnh là sạch sẽ, mình cũng chả biết edit sao cho hợp, bạn nào biết thì góp ý cho mình nhé!), lại xem tất cả như là mây trôi, muốn làm gì thì làm, tùy hứng cuồng vọng, giống như không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Bất kể là quá tình xảy ra chuyện gì, tóm lại là mọi người trong lớp F đều rất hưng phấn. Dù sao, đối với những học sinh trung học cấp hai luôn phải nhẫn nhịn mà sống như bọn họ mà nói, cơ hội để hãnh diện như thế này thật sự quá ít. Cùng hưởng vinh quang, chính là cảm giác của bọn họ lúc này.
"Bất quá, chuyện nữ vương thi đậu, nhất định sẽ khiến cho nhiều người tức đến nội thương nha!"
Triệu Nghị lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly.
Giống như dự liệu của cậu, lúc này người hối hận đến nội thương đúng là có một, đó chính là chủ nhiệm đầu ngốc của lớp A. Ông ta vẫn cho là, Lãnh Tâm Nhiên chỉ là một đứa không quan trọng, lại không thể ngờ trong cuộc tuyển chọn lần này nó lại có thực lực sâu không lường được! Đại diện thi tất cả các môn, cả trường học, chỉ có một mình nó. Ngay cả học sinh đắc ý nhất của ông là Bắc Âu Hàn cũng không làm được? Nếu biết trước Lãnh Tâm Nhiên có khả năng tiềm tàng này, dù thế nào ông ta cũng quyết giữ nó lại ở lớp A. Dù sao, học sinh có năng lực, cũng nghĩa là tiền thưởng sẽ rất dày nha!
Vừa nghĩ đến chuyện mình đã bỏ qua phong tiền thưởng dày cộm đó, thần giữ của cchủ nhiệm hận không thể ngửa mặt lên trời phun một ngụm máu để bày tỏ sự hối hận trong lòng mình. Bất quá, sự thật đã như vậy, trên đời cũng không có bán thuốc hối hận. Chủ nhiệm lớp chỉ có thể tự an ủi mình rằng lần này là do Lãnh Tâm Nhiên gặp may, đợi đến cuộc thi chính thức sẽ không may mắn như thế. Vì không để ảnh hưởng đến tính tích cực của các học sinh trong lớp, ông cũng không nói ra chuyện Lãnh Tâm Nhiên đại diện thi toàn bộ các môn, dù sao có thể giấu được trong bao lâu thì cứ giấu.
Từ cuộc chọn lựa cấp trường đến cuộc thi chính thức, thời gian không nhiêu. Cơ hồ tất cả đại diện được chọn đều bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi, Lãnh Tâm Nhiên cũng đang bận rộn để phát triển thế lực tương lại cho mình.
Giống như cuộc tuyển chọn, cuộc thi chính thức cũng diễn ra trong ba ngày. Lần này, tổng cộng cả nước có hơn hai vạn học sinh trung học cấp hai dự thi, nếu muốn bộc lộ tài năng giữa hai vạn người này, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
Trường trung học Hoa Tinh của Lãnh Tâm Nhiên tổng cộng có mười người dự thi, trừ Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị, tám người khác có đến bảy người đến từ lớp A, còn lại một người là lớp B. Hai anh em Bắc Âu Hàn và Bắc Âu Hân cũng nằm trong danh sách.
Bên trong xe, Lãnh Tâm Nhiên ngồi cạnh cửa sổ, chỗ bên cạnh trống không. Lúc Bắc Âu Hàn lên xe liếc mắt thấy được chỗ trống đó, hắn do dự không biết có nên tới hay không, thuận tiện tán gẫu với người kia một ít chuyện xảy ra gần đây, bỗng nhiên bên cạnh vọt lên một ngày trên tay ôm một đống đồ, đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi hắn để mắt tới.
"Nữ vương, cậu xem, đây là thức ăn vặt do bọn lão Đại chuẩn bị."
Triệu Nghị cầm một bọc thức ăn lớn đưa cho Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên chỉ lấy ra một hộp sữa chua, cắm ống hút vào từ từ uống, những thứ khác không động đến, toàn bộ để lại cho Triệu Nghị.
Ánh mắt Triệu Nghị mừng rỡ đến híp lại, bây giờ cậu là đại diện cho lớp F, có thể ra trận cùng nữ vương là vinh dự của cậu.
Bắc Âu Hàn còn đang ngẩn người, Bắc Âu Hân sau khi lên xe đã kéo hắn tới vị trí bạn học giữ chỗ trước.
Rất không may chính là, chỗ ngồi của bọn họ chính là phía trước Lãnh Tâm Nhiên. Vừa nhìn thấy nhỏ đáng ghét đó, khuôn mặt Bắc Âu Hân liền trầm xuống, khinh thường nói: "Không nghĩ tới đồ bỏ đi cũng sẽ được chọn, thật là may mắn."
Lãnh Tâm Nhiên làm như cái gì cũng không nghe, nhưng Triệu Nghị cũng không phải người hiền lành, nghe được câu chế nhạo này liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, đồ bỏ đi ngực lớn não teo cũng được chọn, thật là may mắn."
Bắc Âu Hân dậy thì rất khá, ít nhất là cỡ D, hơn nữa ngày nóng nên mặc quần áo tương đối ít, áo kéo ra quá căng, cảm giác như nút áo sắp văng ra. Những lời này của Triệu Nghị, không thể nghi ngờ chính là đánh một bạt tay vào Bắc Âu Hân. Bắc Âu Hân vừa thẹn vừa giận, đỏ mặt, mắt cũng bắt đầu nhỏ nước.
Mặc dù không đồng ý những lời kia của em gái, nhưng khi em gái bị khi dễ Bắc Âu Hàn rất tức giận, trực tiếp xoay người nhìn về phía Triệu Nghị: "Nói xin lỗi!"
Triệu Nghị cười giả lả: "Nói cái gì? Tôi có nói cái gì sao?"
Lần đầu tiên bị nam sinh mắng là "ngực lớn não teo", Bắc Âu Hân nhịn không được khóc lên. Nhất định là con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên kia khích bác, kết quả là, trong lòng càng oán hận Lãnh Tâm Nhiên.
"Nói xin lỗi, nếu không............ "
Mặt Bắc Âu Hàn rất lạnh, hắn đã quen người khác đối với mình luôn là nói gì nghe nấy, đối mặt với dáng vẻ lưu manh của Triệu Nghị, hắn vừa tức giận vừa chán ghét.
"Nếu không thì sao?"
Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc vẫn phải mở miệng: "Ngực lớn não teo, có gì không đúng sao?"
"Con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên này, mày dám nói lung tung nữa tao xé miệng của mày!"
Bắc Âu Hân không nhịn được nữa.
Lãnh Tâm Nhiên lại cười: "Triệu Nghị chỉ nói đồ bỏ đi ngực lớn não teo, lại không có đặc biệt nhấn mạnh là ai, tại sao phải nói xin lỗi? Cô tức giận như vậy, chẳng lẽ cô chột dạ cảm thấy cậu ta đang nói mình sao? Vậy, nên khen cô tự biết rõ bản thân hay phải than thở cô não tàn đến mức bất kể là thứ gì cũng đổ lên đầu mình?"
Bình luận facebook