Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Một ngày sau, tin tức Phan Lộ lớp B nghỉ học được truyền đi khắp trường.
Khi trường học đang nhốn nháo về tin tức này, Lãnh Tâm Nhiên đang ngồi ở phòng học đọc sách. Bây giờ cô càng ngày càng thích đọc sách, thể loại nào cũng xem, chỉ có như vậy, cô mới có thể an tĩnh lại, mới có thể khắc chế chuyện mỗi khi nóng lên là phát ra sát khí.
"Nữ vương, cậu có nghe không? Phan Lộ đó có phải là............ "
Triệu Nghị ôm máy tính bảo bối vui vẻ chạy tới, giọng nói đầy vẻ tò mò.
Lãnh Tâm Nhiên không thèm để ý đến cậu ta, kết quả chuyện này từ lúc đầu cô đã đoán được. Chuyện náo lớn như vậy, luôn phải có người làm vật hy sinh rời khỏi trường học. Nhưng không thể nào là mấy vị giáo viên kia, gốc rễ của những người đó ở trường học rất sâu, muốn trừ tận gốc một lần tuyệt đối là không thể. Hiện tại thầy Thái được bảo vệ, vậy chỉ có thể là cô ta. Nữ sinh được bao nuôi đó, trở thành con chốt thí cho sự kiện lần này.
"Khi nào thì có kết quả cuộc thi toán?"
Lãnh Tâm Nhiên đột ngột mở miệng. Thành tích của cuộc thi, là niềm vui đầu tiên cô mang đến cho những người đó.
"Tuần sau."
Triệu Nghị gõ mấy tính vài cái, rất nhanh tìm ra được đáp án.
"Ừ."
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, không nói gì nữa.
"Sư phụ, sư phụ, sư phụ............ "
Lăng Vũ chạy đến, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hưng phấn. Cậu có thể không hưng phấn sao? Đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp ở trường thi cậu nhận được điện thoại của sư phụ. Lâu như vậy không có tin tức, cậu sắp cho rằng sư phụ đã quên chuyện này.
"Đi thôi."
Nhìn nam sinh cao lớn xinh đẹp trước mắt, cậu ta mặc trang phục chơi bóng, trên tay cầm túi lưới, là tư thế điển hình của thiếu niên chơi bóng rổ. Dáng của cậu ta rất đẹp, trên người mang theo một loại khí chất cao quý, nụ cười trên mặt lại gian xảo, nhưng trong mắt Lãnh Tâm Nhiên thì lại giống như một đứa trẻ tính tình ngây thơ.
"Sư phụ, chúng ta đi đâu? Bọn họ cũng là đồ đệ của cậu sao? Vậy mình nên gọi họ là sư đệ hay sư huynh?" Lăng Vũ líu ríu nói. Nam sinh đi cùng cậu ta không biết có phải bị biểu hiện dị thường của cậu ta dọa cho sợ đến choáng váng hay không, đứng ngây người trong gió.
"Anh bạn, nhớ mình không? Lần trước chúng ta đã gặp rồi đó. Chúng tôi không phải là đệ tử của nữ vương, là tùy tùng đi theo nữ vương." Tác phong của Triệu Nghị khiến cho người ta buồn nôn. Dung Thiếu Tuyệt lại trầm mặc không nói. Một nữ N nam, đặc biệt là khi những người nam này đều cao lớn đẹp trai, ánh mắt của quần chúng giống như ra-da quét tới.
Bắc Âu Hân đang nói chuyện với Bắc Âu Hàn, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng đáng ghét ở bên kia.
"Anh trai, anh nhìn con tiện nhân kia kìa, rõ ràng nói thích anh, giờ lại đi quyến rũ nam sinh khác, thật là không biết xấu hổ." Bắc Âu Hân vẫn nhớ chuyện Lãnh Tâm Nhiên thích anh trai, lúc này vẫn không quên khích bác quan hệ của hai người.
Thật ra thì Bắc Âu Hàn đã sớm chú ý tới bóng dáng gầy yếu kia, cũng nhìn thấy đám người vây quanh cô. Giống như bị trúng độc, cứ liều mình nghe ngóng tin tức của người kia. Nhưng người kia không còn dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình nữa. Ánh mắt cô nhìn người khác, luôn lạnh như băng, không có tình cảm. Nhưng mà lúc này, hắn lại thấy cô cười, mặc dù khóe môi chỉ hơi cong lên, nhưng vừa nhìn là có thể biết đó là cười.
Bắc Âu Hân không chú ý tới sắc mặt chìm xuống trong nháy mắt của anh trai, vẫn líu ríu nói không ngừng. Từ trước đến nay cô luôn là thiên chi kiêu nữ, từ nhỏ đến lớn người chung quanh đều thương yêu cưng chiều cô. Chẳng qua là quá nhàm chán nên mới muốn trêu đùa nhỏ Nhiên hoa si hèn yếu đó một chút, không nghĩ tới từ sau chuyện lần đó nhỏ đó gần như thay đổi thành một người khác, chẳng lẽ do lúc ấy bị kích thích quá lớn?
Hai mắt mở to chớp chớp, Bắc Âu Hân suy đoán ý định của Lãnh Tâm Nhiên. Đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, nhìn anh trai bên cạnh, nhớ đến một ý kiến hay. Cô ta viết trong nhật ký thích anh trai như vậy, xem anh trai như Bạch mã hoàng tử, không thể nào nhanh như vậy đã thay đổi. Như bây giờ, nhất định là dùng phương thức "lạc mềm buộc chặt" để hấp dẫn sự chú ý của anh trai. Thiệt là, anh trai cũng xui xẻo, không phải chỉ cứu cô ta một lần thôi sao, liền bị quấn lấy.
Cô nhất định phải cho Nhiên hoa si đó một bài học, tốt nhất là khiến cho cô ta rời khỏi trường này, trọn kiếp không thể siêu sinh.
Bắc Âu Hàn căn bản không biết em gái bên cạnh đang định lợi dụng mình để đối phó người kia. Gần đây tâm tình của hắn vô cùng phiền não, mặc dù có nghe lời đồn Hân Hân bị Lãnh Tâm Nhiên làm nhục, nhưng hắn không định xía vào. Ngay cả mình còn chưa lo xong, thời gian đâu mà đế ý đến người khác?
"Anh trai, chúng ta đi thôi."
Nghĩ được ý hay, Bắc Âu Hân lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bên kia, đám người Lãnh Tâm Nhiên cũng đang đi về phía trường học. Hai bên thoáng lướt qua nhau, giống như những người xa lạ.
Triệu Nghị lại không an phận, thấy được con khổng tước kiêu ngạo kia tới, lầm bầm lầu bầu nói: "Nghe nói nhỏ Bắc Âu Hân đó đã bị nữ vương dạy dỗ một bữa? Nhiều năm như vậy nhỏ đó lại không hề có chút tiến bộ nào, luôn sống trong thế giới của mình chẳng biết để ý đến cảm giác của người khác. Có thể làm người được đến mức này cũng thật hiếm thấy."
Lãnh Tâm Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Triệu Nghị một cái. Lần trước ở trên xe cô cũng cảm giác được Triệu Nghị có ý thù địch với Bắc Âu Hân. Bình tĩnh suy xét, Bắc Âu Hân lớn lên rất xinh đẹp, dáng người cũng rất bốc lửa, nam sinh không phải đều thích những cực phẩm như thế sao? Sao Triệu Nghị lại có thành kiến rất lớn với cô ta?
"Bắc Âu Hân hả?" Lăng Vũ nháy mắt mấy cái, thật lâu sau mới có chút ấn tượng: "Hình như đã từng nghe nói ở đâu đó."
"Ây nha, Lăng Vũ, cậu cũng biết Bắc Âu Hân? Chẳng lẽ danh tiếng của cô ta đã truyền tới trường các cậu rồi sao?" Triệu Nghị vô cùng nhiều chuyện, không lúc nào không duy trì tính "bà tám" cực cao của mình.
"Không phải, không phải ở trong trường, hình như là nghe người ta nhắc đến." Lăng Vũ vuốt cằm, cố gắng suy nghĩ. Đáng tiếc, cậu chỉ có hứng thú với bóng rỗ, muốn nhớ được chuyện có liên quan đến Bắc Âu Hân thì thật sự rất khó khăn.
"Quên đi, đừng nhắc đến con nhỏ đó. Đi thôi, nữ vương, mình không thể chờ đợi được muốn nhìn dáng vẻ của cậu lúc chơi bóng rổ."
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Vẻ mặt của Lăng Vũ vẫn rất hoang mang. Cậu đã từng nghe nói qua người tên Bắc Âu Hân này, hơn nữa thanh âm lúc đó rất kỳ quái, là giọng nói đầy vẻ oán giận, chỉ là, người kia là ai?
Trải qua chuyện chủ nhiệm lớp thiếu chút nữa bị đuổi khỏi trường, học sinh lớp F càng chăm chỉ học tập hơn. Bọn họ biết rằng, chỉ mình mình có đủ năng lực mới có thể bảo vệ được người bên cạnh.
Hiện tại, thành tích chính là cơ hội duy nhất để bọn họ chứng minh. Ở một nơi khác mà tất cả mọi người không biết, trong phòng chẩm thi cuộc thi toán nâng cao, một thầy giám thị già có chút không dám tin nhìn bài thi trên tay. Làm sao có thể? Thí sinh này, không chỉ làm được tất cả các câu, đáp án cũng chính xác, hơn nữa, còn dùng cách giải mà ngay cả giám khảo ra đề cũng không nghĩ ra.
So với dáp án tham khảo nhiều hạn chế và công thức, cách giải trên bài thi này đơn giản hơn rất nhiều, cách giải này, vô cùng đặc biệt, ngay cả người đã thấm nhuần toán học mấy chục năm như ông cũng không nghĩ tới.
Thật là thiên tài mà! Nếu như ông nhớ không lầm, đây chỉ là cuộc thi cấp trung học, học sinh trung học cấp 2 lại có trình đồ thế này, sao ông có thể chịu nổi chứ! Mục đích chính của cuộc thi toán chính là lựa chọn một số học sinh có tài, những giám khảo chấm bài này, đa số đều là những giáo sư nổi danh.
Bọn họ chịu đảm nhiệm chức vụ giám khảo, một là thay trường mình phát hiện ra tài năng để liên lạc trước, một ý khác chính là muốn tìm ra những người có năng lực để chọn làm học trò của mình.
Vị giáo sư có địa vị như ngôi sao sáng trong ngành giáo dục, được mọi người vô cùng kính trọng này, đang âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải điều tra rõ học sinh kia là ai, từ mịnh đi kiểm tra thực lực em ấy. Nếu quả thật đúng như mình dự đoán có thiên phú kinh người về toán học, như vậy, ông có thể phá lệ thu nhận em ấy làm học trò của mình.
Khi trường học đang nhốn nháo về tin tức này, Lãnh Tâm Nhiên đang ngồi ở phòng học đọc sách. Bây giờ cô càng ngày càng thích đọc sách, thể loại nào cũng xem, chỉ có như vậy, cô mới có thể an tĩnh lại, mới có thể khắc chế chuyện mỗi khi nóng lên là phát ra sát khí.
"Nữ vương, cậu có nghe không? Phan Lộ đó có phải là............ "
Triệu Nghị ôm máy tính bảo bối vui vẻ chạy tới, giọng nói đầy vẻ tò mò.
Lãnh Tâm Nhiên không thèm để ý đến cậu ta, kết quả chuyện này từ lúc đầu cô đã đoán được. Chuyện náo lớn như vậy, luôn phải có người làm vật hy sinh rời khỏi trường học. Nhưng không thể nào là mấy vị giáo viên kia, gốc rễ của những người đó ở trường học rất sâu, muốn trừ tận gốc một lần tuyệt đối là không thể. Hiện tại thầy Thái được bảo vệ, vậy chỉ có thể là cô ta. Nữ sinh được bao nuôi đó, trở thành con chốt thí cho sự kiện lần này.
"Khi nào thì có kết quả cuộc thi toán?"
Lãnh Tâm Nhiên đột ngột mở miệng. Thành tích của cuộc thi, là niềm vui đầu tiên cô mang đến cho những người đó.
"Tuần sau."
Triệu Nghị gõ mấy tính vài cái, rất nhanh tìm ra được đáp án.
"Ừ."
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, không nói gì nữa.
"Sư phụ, sư phụ, sư phụ............ "
Lăng Vũ chạy đến, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hưng phấn. Cậu có thể không hưng phấn sao? Đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp ở trường thi cậu nhận được điện thoại của sư phụ. Lâu như vậy không có tin tức, cậu sắp cho rằng sư phụ đã quên chuyện này.
"Đi thôi."
Nhìn nam sinh cao lớn xinh đẹp trước mắt, cậu ta mặc trang phục chơi bóng, trên tay cầm túi lưới, là tư thế điển hình của thiếu niên chơi bóng rổ. Dáng của cậu ta rất đẹp, trên người mang theo một loại khí chất cao quý, nụ cười trên mặt lại gian xảo, nhưng trong mắt Lãnh Tâm Nhiên thì lại giống như một đứa trẻ tính tình ngây thơ.
"Sư phụ, chúng ta đi đâu? Bọn họ cũng là đồ đệ của cậu sao? Vậy mình nên gọi họ là sư đệ hay sư huynh?" Lăng Vũ líu ríu nói. Nam sinh đi cùng cậu ta không biết có phải bị biểu hiện dị thường của cậu ta dọa cho sợ đến choáng váng hay không, đứng ngây người trong gió.
"Anh bạn, nhớ mình không? Lần trước chúng ta đã gặp rồi đó. Chúng tôi không phải là đệ tử của nữ vương, là tùy tùng đi theo nữ vương." Tác phong của Triệu Nghị khiến cho người ta buồn nôn. Dung Thiếu Tuyệt lại trầm mặc không nói. Một nữ N nam, đặc biệt là khi những người nam này đều cao lớn đẹp trai, ánh mắt của quần chúng giống như ra-da quét tới.
Bắc Âu Hân đang nói chuyện với Bắc Âu Hàn, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng đáng ghét ở bên kia.
"Anh trai, anh nhìn con tiện nhân kia kìa, rõ ràng nói thích anh, giờ lại đi quyến rũ nam sinh khác, thật là không biết xấu hổ." Bắc Âu Hân vẫn nhớ chuyện Lãnh Tâm Nhiên thích anh trai, lúc này vẫn không quên khích bác quan hệ của hai người.
Thật ra thì Bắc Âu Hàn đã sớm chú ý tới bóng dáng gầy yếu kia, cũng nhìn thấy đám người vây quanh cô. Giống như bị trúng độc, cứ liều mình nghe ngóng tin tức của người kia. Nhưng người kia không còn dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình nữa. Ánh mắt cô nhìn người khác, luôn lạnh như băng, không có tình cảm. Nhưng mà lúc này, hắn lại thấy cô cười, mặc dù khóe môi chỉ hơi cong lên, nhưng vừa nhìn là có thể biết đó là cười.
Bắc Âu Hân không chú ý tới sắc mặt chìm xuống trong nháy mắt của anh trai, vẫn líu ríu nói không ngừng. Từ trước đến nay cô luôn là thiên chi kiêu nữ, từ nhỏ đến lớn người chung quanh đều thương yêu cưng chiều cô. Chẳng qua là quá nhàm chán nên mới muốn trêu đùa nhỏ Nhiên hoa si hèn yếu đó một chút, không nghĩ tới từ sau chuyện lần đó nhỏ đó gần như thay đổi thành một người khác, chẳng lẽ do lúc ấy bị kích thích quá lớn?
Hai mắt mở to chớp chớp, Bắc Âu Hân suy đoán ý định của Lãnh Tâm Nhiên. Đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, nhìn anh trai bên cạnh, nhớ đến một ý kiến hay. Cô ta viết trong nhật ký thích anh trai như vậy, xem anh trai như Bạch mã hoàng tử, không thể nào nhanh như vậy đã thay đổi. Như bây giờ, nhất định là dùng phương thức "lạc mềm buộc chặt" để hấp dẫn sự chú ý của anh trai. Thiệt là, anh trai cũng xui xẻo, không phải chỉ cứu cô ta một lần thôi sao, liền bị quấn lấy.
Cô nhất định phải cho Nhiên hoa si đó một bài học, tốt nhất là khiến cho cô ta rời khỏi trường này, trọn kiếp không thể siêu sinh.
Bắc Âu Hàn căn bản không biết em gái bên cạnh đang định lợi dụng mình để đối phó người kia. Gần đây tâm tình của hắn vô cùng phiền não, mặc dù có nghe lời đồn Hân Hân bị Lãnh Tâm Nhiên làm nhục, nhưng hắn không định xía vào. Ngay cả mình còn chưa lo xong, thời gian đâu mà đế ý đến người khác?
"Anh trai, chúng ta đi thôi."
Nghĩ được ý hay, Bắc Âu Hân lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bên kia, đám người Lãnh Tâm Nhiên cũng đang đi về phía trường học. Hai bên thoáng lướt qua nhau, giống như những người xa lạ.
Triệu Nghị lại không an phận, thấy được con khổng tước kiêu ngạo kia tới, lầm bầm lầu bầu nói: "Nghe nói nhỏ Bắc Âu Hân đó đã bị nữ vương dạy dỗ một bữa? Nhiều năm như vậy nhỏ đó lại không hề có chút tiến bộ nào, luôn sống trong thế giới của mình chẳng biết để ý đến cảm giác của người khác. Có thể làm người được đến mức này cũng thật hiếm thấy."
Lãnh Tâm Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Triệu Nghị một cái. Lần trước ở trên xe cô cũng cảm giác được Triệu Nghị có ý thù địch với Bắc Âu Hân. Bình tĩnh suy xét, Bắc Âu Hân lớn lên rất xinh đẹp, dáng người cũng rất bốc lửa, nam sinh không phải đều thích những cực phẩm như thế sao? Sao Triệu Nghị lại có thành kiến rất lớn với cô ta?
"Bắc Âu Hân hả?" Lăng Vũ nháy mắt mấy cái, thật lâu sau mới có chút ấn tượng: "Hình như đã từng nghe nói ở đâu đó."
"Ây nha, Lăng Vũ, cậu cũng biết Bắc Âu Hân? Chẳng lẽ danh tiếng của cô ta đã truyền tới trường các cậu rồi sao?" Triệu Nghị vô cùng nhiều chuyện, không lúc nào không duy trì tính "bà tám" cực cao của mình.
"Không phải, không phải ở trong trường, hình như là nghe người ta nhắc đến." Lăng Vũ vuốt cằm, cố gắng suy nghĩ. Đáng tiếc, cậu chỉ có hứng thú với bóng rỗ, muốn nhớ được chuyện có liên quan đến Bắc Âu Hân thì thật sự rất khó khăn.
"Quên đi, đừng nhắc đến con nhỏ đó. Đi thôi, nữ vương, mình không thể chờ đợi được muốn nhìn dáng vẻ của cậu lúc chơi bóng rổ."
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Vẻ mặt của Lăng Vũ vẫn rất hoang mang. Cậu đã từng nghe nói qua người tên Bắc Âu Hân này, hơn nữa thanh âm lúc đó rất kỳ quái, là giọng nói đầy vẻ oán giận, chỉ là, người kia là ai?
Trải qua chuyện chủ nhiệm lớp thiếu chút nữa bị đuổi khỏi trường, học sinh lớp F càng chăm chỉ học tập hơn. Bọn họ biết rằng, chỉ mình mình có đủ năng lực mới có thể bảo vệ được người bên cạnh.
Hiện tại, thành tích chính là cơ hội duy nhất để bọn họ chứng minh. Ở một nơi khác mà tất cả mọi người không biết, trong phòng chẩm thi cuộc thi toán nâng cao, một thầy giám thị già có chút không dám tin nhìn bài thi trên tay. Làm sao có thể? Thí sinh này, không chỉ làm được tất cả các câu, đáp án cũng chính xác, hơn nữa, còn dùng cách giải mà ngay cả giám khảo ra đề cũng không nghĩ ra.
So với dáp án tham khảo nhiều hạn chế và công thức, cách giải trên bài thi này đơn giản hơn rất nhiều, cách giải này, vô cùng đặc biệt, ngay cả người đã thấm nhuần toán học mấy chục năm như ông cũng không nghĩ tới.
Thật là thiên tài mà! Nếu như ông nhớ không lầm, đây chỉ là cuộc thi cấp trung học, học sinh trung học cấp 2 lại có trình đồ thế này, sao ông có thể chịu nổi chứ! Mục đích chính của cuộc thi toán chính là lựa chọn một số học sinh có tài, những giám khảo chấm bài này, đa số đều là những giáo sư nổi danh.
Bọn họ chịu đảm nhiệm chức vụ giám khảo, một là thay trường mình phát hiện ra tài năng để liên lạc trước, một ý khác chính là muốn tìm ra những người có năng lực để chọn làm học trò của mình.
Vị giáo sư có địa vị như ngôi sao sáng trong ngành giáo dục, được mọi người vô cùng kính trọng này, đang âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải điều tra rõ học sinh kia là ai, từ mịnh đi kiểm tra thực lực em ấy. Nếu quả thật đúng như mình dự đoán có thiên phú kinh người về toán học, như vậy, ông có thể phá lệ thu nhận em ấy làm học trò của mình.
Bình luận facebook