Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Sau khi đã mua đủ đồ dùng, Trịnh Thiên cùng Vương Thanh quay trở về Thượng Uyển với 4 túi lớn và đương nhiên người xách vào là anh. Sắp xếp đồ vào tủ lạnh, cô bắt đầu làm những việc vặt trong nhà trước như quét dọn, giặt dũ, phơi đồ... Ban đầu anh không muốn cô đụng tay bất cứ việc gì nhưng nhớ lại tối hôm qua anh đã vụng về đến mức nào nên cô nhất quyết không cho anh làm. Anh đành phải đứng bên phụ giúp cô.
Ngày hôm nay, anh luôn cảm thấy cô rất kỳ lạ, giống như cô sắp đi đâu đó vậy. Nhưng mọi biểu hiện của cô đều rất bình thường, đặc biệt hôm nay cô không hề phát bệnh. Chắc là do tâm trạng cô vui vẻ nên căn bệnh không hề phát tán. Trong lúc lau dọn, gương mặt anh vô tình lem luốc đầy bụi khiến cô bật cười, lúc phơi đồ anh vì trả thù cô vụ lau dọn nên đã cố tình phẩy nước vào người cô khiến cô giận mà rượt đánh anh. Lúc nấu ăn anh cứ hay làm phiền cô kiểu như lúc cô đang thái rau anh cứ ôm lấy cô từ phía sau hay, hay lúc cô rửa thịt anh lợi dụng hôn má cô khiến cô bực mình không thôi, nhưng khi nếm thức ăn thì cô luôn cho anh nếm thử. Rồi cả 2 cùng ăn trưa một cách vui vẻ. Sau khi ăn xong thì cô ngồi trên xích đu ngoài vườn còn anh nằm trên đùi cô. Cảnh tượng lúc này thật yên bình.
Nhưng rồi tiếng chuông điện thoại của anh vang lên phá hỏng bầu không khí. Anh nhíu mày nhấn nút nghe máy mà nói.
- Tôi đã nói là hôm nay không được làm phiền tôi cơ mà.
- ...
- Cái gì??? Sao có thể???_Anh ngồi bật dậy, cô cũng ngạc nhiên.
- ...
- Đã điều tra ra được là kẻ nào chưa???_Anh nhíu mày hỏi.
- ...
- Tôi biết rồi. Tôi sẽ quay về giải quyết.
Nói xong anh tắt máy, rồi đưa ánh mắt hối lỗi nhìn cô lúc này đang nhìn phía trước. Anh nói.
- Anh xin lỗi, anh...
- Không sao đâu, em hiểu mà. Công ty anh xảy ra chuyện anh phải quay về để giải quyết.
Cô cắt ngang lời anh nói. Nhưng cô vừa nói vừa mím môi cúi đầu, giống như là đang tiếc nuối. Cô hít thở sâu cố kìm nén cảm xúc của mình để anh không lo lắng. Anh nhìn cô như vậy cảm thấy có lỗi với cô. Anh ngập ngừng nói.
- Xin lỗi, đáng lẽ ra hôm nay định sẽ dành cho em nhưng đột nhiên thông tin mật trong công ty bị rò rỉ ra bên ngoài nên anh...
- Anh không cần cảm thấy có lỗi đâu. Anh đã cùng em làm những việc kia, như vậy với em đã đủ rồi. Em không hối hận gì nữa cả.
Vương Thanh cố nói những điều anh đã vì cô mà làm để khiến anh đỡ có lỗi với cô hơn. Cô ngượng ngùng nhìn anh nở một nụ cười để anh cảm thấy an tâm. Anh nhìn cô như vậy càng khiến anh bất an như thể cô sẽ biến mất. Tiếng chuông điện thoại vang lên một lần nữa như hối thúc anh quay về.
Trịnh Thiên thay bộ vest tối hôm qua đã được cô ủi phẳng. Bây giờ cô cùng anh bước đi ra cổng, cô không hề nói một câu nào khiến anh lo lắng. Đến cổng thì cô ngừng lại nhìn anh mà nói.
- Ra đến cổng rồi, anh đi cẩn thận.
- Anh không yên tâm. Hay là em theo anh về được không???_Anh lo lắng.
- Không cần đâu. Em thích ở chỗ này hơn, vừa yên tĩnh vừa thoải mái. Hơn nữa rất an toàn, anh không cần lo._Cô an ủi.
- Vậy nếu như có chuyện gì??? Nhất định phải gọi cho anh đấy.
Tuy trong lòng vẫn còn bất an nhưng cô đã kiên quyết muốn ở lại anh cũng đành chấp nhận. Cô gật đầu đồng ý với anh. Anh lấy từ trong áo ra mảnh bạch ngọc của anh để vào tay cô, cô không hiểu nhìn anh.
- Mẹ anh nói, giao mảnh ngọc cho em.
- Anh luôn mang nó bên người sao???_Cô hỏi.
- Từ khi biết em là hôn thê của anh, anh luôn mang theo bên người. Ước gì em cũng giống như nó, dễ dàng bỏ vào túi mang theo.
Anh luyến tiếc nắm lấy tay cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Xong thì vuốt ve gương mặt cô nói.
- Anh phải đi rồi.
Cô gật đầu, nhìn anh bước vào trong xe, cài dây an toàn. Đôi mắt cô ngập nước như muốn khóc, nhưng cô cố ngăn không để nước mắt chảy xuống. Anh nhìn hình ảnh phản xạ trong kính xe, cô thấy anh nhìn mình trong gương thì cố nặn một nụ cười rồi vẫy tay tạm biệt anh. Anh cũng mỉm cười rồi lái xe rời đi.
Lúc chiếc xe đã chạy được một đoạn khá xa thì động tác tay của cô cùng dần dần ngừng lại. Nước mắt cô bắt đầu tuôn trào. Cô ngước mặt lên nhưng rồi ngày lập tức cúi gầm xuống. Người cảm thấy có lỗi không phải là anh mà là cô mới đúng. Cô đã nói dối anh, thế nên cô không thể ngước mặt lên mà khóc, vì "Thiên" là bầu trời. Nắm chặt mảnh ngọc trong tay, cô khóc nức nở nhưng không hề phát ra tiếng vì cô sợ tiếng khóc của cô sẽ truyền đến anh.
Sau một hồi bình tâm, Vương Thanh liền ra ngoài. Hiện giờ cô đang ngồi trong một quán nước, cô thấp thỏm lo sợ điều gì đó mà liên tục nhìn ra ngoài cửa. Khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thì cô mừng rỡ. Triệu Ngọc nhìn thấy cô thì hơi lo lắng, sợ cô sẽ xa lánh mình như trước nên ái ngại mà đến gần.
- Chị...
- May quá, chị cứ tưởng em không tới._Cô thở phào mà nói.
- Chị, sao dạo này chị..._Triệu Ngọc khó khăn nói.
- Mấy ngày trước chị bị bệnh nằm viện nên không liên lạc được với em. Em đừng trách chị nha._Cô vội nói.
- Chị nói gì??? Vậy giờ chị sao rồi???_Triệu Ngọc lo lắng hỏi.
- Chị không sao rồi. Hôm nay định gọi em ra, muốn dẫn em đi chơi coi như là tạ lỗi em. Em yên tâm chị đã cho người xin phép em nghỉ chiều nay rồi. Em... đồng ý không???_Cô dò hỏi.
- Chị đấy... bị bệnh không báo em một tiếng. Làm em tưởng chị tránh em. Hôm nay em muốn đi chơi thật đã. Chị phải thanh toán tất cả đấy._Triệu Ngọc giả vờ dỗi.
- Không thành vấn đề.
Vương Thanh mỉm cười nói, trong lòng cô thầm cảm thấy may mắn. Triệu Ngọc không hề biết là cô đang nói dỗi. Thế là chiều hôm đó, cô cùng Triệu Ngọc đi chơi rất vui vẻ. Triệu Ngọc hết dẫn cô đi công viên giải trí đến rạp chiếu phim rồi đi mua sắm, cùng ăn kem cùng chụp hình chung còn nô đùa với nhau như chị em thân thiết vậy.
Trời xế chiều, Vương Thanh đưa Triệu Ngọc về Nam viên. Tất cả túi đồ cô mua cho Triệu Ngọc đã được người làm trong Nam viên đưa vào. Cô nhìn thấy người làm đối xử rất tốt với Triệu Ngọc khiến cô yên tâm phần nào, vì Triệu Ngọc không bị bắt nạt. Cô dịu dàng nói.
- Xem ra em sống ở đây rất tốt.
- Dạ, mọi người ở đây đều rất tốt. Nhưng không tốt bằng chỗ chị. Ngày nào cũng được gặp chị thì tốt biết mấy.
Triệu Ngọc có vẻ nuối tiếc. Cô nghe mà lòng quặng đau, nhẹ nhàng ôm Triệu Ngọc vào lòng khiến Triệu Ngọc ngạc nhiên nhưng cũng không đẩy cô ra. Một giọt nước mắt cô khẽ rời xuống. Một lúc sau, Triệu Ngọc mới ngượng ngùng nói.
- Chị...
Vuốt nước mắt, cô bỏ Triệu Ngọc ra mà cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô lấy ra từ túi xách một bìa hồ sơ đưa cho Triệu Ngọc. Cô dịu dàng nói.
- E cầm lấy cái này.
- Đây là gì vậy chị???_Triệu Ngọc hỏi, tay định mở ra thì bị cô ngăn lại.
- Em đừng mở ở đây. Vào trong hãy mở.
Triệu Ngọc không hiểu nhưng vẫn gật đầu nghe theo. Cô thấy vậy thì mỉm cười, đưa tay vuốt ve gương mặt đứa em gái của mình mà chau mày nói.
- Tiểu Ngọc, em nhất định phải sống thật hạnh phúc nhé. Xin lỗi em...Cám ơn em nhiều vì đã gặp chị.
- Chị, hôm nay chị sao vậy??? Chị lạ lắm.
Triệu Ngọc khó hiểu với hành động và lời nói kỳ lạ của cô, nhưng cô không giải thích mà chỉ lắc đầu, quay người Triệu Ngọc rồi đẩy Triệu Ngọc vào trong.
- Không có gì. Mau vào trong đi, kẻo trời tối.
Triệu Ngọc bị đẩy đi thì bước vào trong, nhưng đi được vài bước đi quay đầu lại nhìn. Cô vẫn còn ở đó, nhìn thấy cô thì Triệu Ngọc vẫy tay chào tạm biệt. Cô cũng vẫy tay chào tạm biệt rồi nhìn Triệu Ngọc đi khuất bóng mới lầm bần nói.
- Nhã Nhã, hãy tha thứ cho chị.
Rồi cô lái xe rời khỏi Nam viên mà quay trở về trụ sở bang Hỏa Long. Ngay khi cô vừa đến thì các trưởng lão đã được tập hợp đầy đủ. Cô bước thẳng đến vị trí cao nhất mà ngồi xuống. Cô bắt đầu nói.
- Các vị trưởng lão, hôm nay tôi tập hợp mọi người lại là để tuyên bố với mọi người một chuyện. Tôi - Vương Thanh bắt đầu từ hôm nay sẽ rời bỏ chức vị bang chủ Hỏa Long và truyền ngôi vị này lại cho Từ Minh.
Ngay khi câu nói của cô kết thúc thì những tiếng xì xầm vang lên, nhất là Từ Minh và Tiêu Như rất ngạc nhiên về quyết định của cô. Từ Minh định từ chối, nhưng khi thấy cánh tay của cô đưa lên ý ngừng lại thì mới ngồi yên trở lại. Cô bắt đầu nói tiếp.
- Tôi biết quyết định này hơi đường đột. Nhưng cũng là nghĩ Hỏa Long cũng như bản thân tôi. Việc tôi từ bỏ vị trí chính ngăn chặn khủng hoảng nội bộ sau này. Cho nên các vị không cần phải thắc mắc việc tôi làm.
- Không được, Vương chủ. Hỏa Long từ trước tới giờ đều được kế vị bởi người trong Vương gia. Trước nay chưa từng có kẻ ngoại tộc đảm nhiệm chức vị tối cao như vậy._Một trưởng lão lên tiếng.
- Phải đó, Vương chủ. Xin người hãy nghĩ lại, tôi không đủ khả năng để đảm nhận trách nhiệm nặng nề như vậy._Từ Minh lên tiếng.
- Xin Vương chủ nghĩ lại...
Những người khác bắt đầu lên tiếng, Vương Thanh bắt đầu cảm thấy khó chịu mà quát lớn khiến tất cả im lặng.
- ĐỦ RỒI._Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp.
- Chức vị bang chủ không thể truyền cho người ngoại tộc??? Vậy lúc trước khi ta mới lãnh nhận trách nhiệm thì ai đã phản đối kịch liệt nói ta không đủ khả năng, nói không thể truyền chức cho phụ nữ. Mà các người lại kiên quyết muốn lão Lục lên nắm quyền. Các người nói xem???
- Lão Lục là người thân cận Vương lão bang chủ, Từ Minh cũng là cánh tay phải của ta. Nếu so sánh Từ Minh còn hơn cả lão Lục. Vậy tại sao các người không đồng tình việc Từ Minh nắm quyền???
- Nhưng..._Từ MInh định lên tiếng thì lại bị cô cắt ngang.
- Đủ rồi, ý ta đã quyết. Nếu ai chống đối, lập tức xử tội theo bang quy.
Lúc này không ai dám lên tiếng trước sự uy nghiêm của cô. Thấy mọi người đã không còn phán đối thì cô mới quay sang nhìn Từ Minh mà nói.
- Từ Minh, anh hãy quỳ xuống tiếp nhận vị trí.
- Xin Vương chủ thứ tội, thuộc hạ không thể tiếp nhận.
Từ Minh quỳ xuống nói rồi sau đó liền bỏ đi khiến Vương Thanh không kịp phản ứng. Tiêu NHư thấy vậy thì cúi đầu rồi nhanh chóng chạy theo Từ Minh. Cô bất lực ngồi xuống ghế mà thở dài. Nếu hôm nay không thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa trước khi đi gặp hắn thì cô không thể yên tâm.
Ngày hôm nay, anh luôn cảm thấy cô rất kỳ lạ, giống như cô sắp đi đâu đó vậy. Nhưng mọi biểu hiện của cô đều rất bình thường, đặc biệt hôm nay cô không hề phát bệnh. Chắc là do tâm trạng cô vui vẻ nên căn bệnh không hề phát tán. Trong lúc lau dọn, gương mặt anh vô tình lem luốc đầy bụi khiến cô bật cười, lúc phơi đồ anh vì trả thù cô vụ lau dọn nên đã cố tình phẩy nước vào người cô khiến cô giận mà rượt đánh anh. Lúc nấu ăn anh cứ hay làm phiền cô kiểu như lúc cô đang thái rau anh cứ ôm lấy cô từ phía sau hay, hay lúc cô rửa thịt anh lợi dụng hôn má cô khiến cô bực mình không thôi, nhưng khi nếm thức ăn thì cô luôn cho anh nếm thử. Rồi cả 2 cùng ăn trưa một cách vui vẻ. Sau khi ăn xong thì cô ngồi trên xích đu ngoài vườn còn anh nằm trên đùi cô. Cảnh tượng lúc này thật yên bình.
Nhưng rồi tiếng chuông điện thoại của anh vang lên phá hỏng bầu không khí. Anh nhíu mày nhấn nút nghe máy mà nói.
- Tôi đã nói là hôm nay không được làm phiền tôi cơ mà.
- ...
- Cái gì??? Sao có thể???_Anh ngồi bật dậy, cô cũng ngạc nhiên.
- ...
- Đã điều tra ra được là kẻ nào chưa???_Anh nhíu mày hỏi.
- ...
- Tôi biết rồi. Tôi sẽ quay về giải quyết.
Nói xong anh tắt máy, rồi đưa ánh mắt hối lỗi nhìn cô lúc này đang nhìn phía trước. Anh nói.
- Anh xin lỗi, anh...
- Không sao đâu, em hiểu mà. Công ty anh xảy ra chuyện anh phải quay về để giải quyết.
Cô cắt ngang lời anh nói. Nhưng cô vừa nói vừa mím môi cúi đầu, giống như là đang tiếc nuối. Cô hít thở sâu cố kìm nén cảm xúc của mình để anh không lo lắng. Anh nhìn cô như vậy cảm thấy có lỗi với cô. Anh ngập ngừng nói.
- Xin lỗi, đáng lẽ ra hôm nay định sẽ dành cho em nhưng đột nhiên thông tin mật trong công ty bị rò rỉ ra bên ngoài nên anh...
- Anh không cần cảm thấy có lỗi đâu. Anh đã cùng em làm những việc kia, như vậy với em đã đủ rồi. Em không hối hận gì nữa cả.
Vương Thanh cố nói những điều anh đã vì cô mà làm để khiến anh đỡ có lỗi với cô hơn. Cô ngượng ngùng nhìn anh nở một nụ cười để anh cảm thấy an tâm. Anh nhìn cô như vậy càng khiến anh bất an như thể cô sẽ biến mất. Tiếng chuông điện thoại vang lên một lần nữa như hối thúc anh quay về.
Trịnh Thiên thay bộ vest tối hôm qua đã được cô ủi phẳng. Bây giờ cô cùng anh bước đi ra cổng, cô không hề nói một câu nào khiến anh lo lắng. Đến cổng thì cô ngừng lại nhìn anh mà nói.
- Ra đến cổng rồi, anh đi cẩn thận.
- Anh không yên tâm. Hay là em theo anh về được không???_Anh lo lắng.
- Không cần đâu. Em thích ở chỗ này hơn, vừa yên tĩnh vừa thoải mái. Hơn nữa rất an toàn, anh không cần lo._Cô an ủi.
- Vậy nếu như có chuyện gì??? Nhất định phải gọi cho anh đấy.
Tuy trong lòng vẫn còn bất an nhưng cô đã kiên quyết muốn ở lại anh cũng đành chấp nhận. Cô gật đầu đồng ý với anh. Anh lấy từ trong áo ra mảnh bạch ngọc của anh để vào tay cô, cô không hiểu nhìn anh.
- Mẹ anh nói, giao mảnh ngọc cho em.
- Anh luôn mang nó bên người sao???_Cô hỏi.
- Từ khi biết em là hôn thê của anh, anh luôn mang theo bên người. Ước gì em cũng giống như nó, dễ dàng bỏ vào túi mang theo.
Anh luyến tiếc nắm lấy tay cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Xong thì vuốt ve gương mặt cô nói.
- Anh phải đi rồi.
Cô gật đầu, nhìn anh bước vào trong xe, cài dây an toàn. Đôi mắt cô ngập nước như muốn khóc, nhưng cô cố ngăn không để nước mắt chảy xuống. Anh nhìn hình ảnh phản xạ trong kính xe, cô thấy anh nhìn mình trong gương thì cố nặn một nụ cười rồi vẫy tay tạm biệt anh. Anh cũng mỉm cười rồi lái xe rời đi.
Lúc chiếc xe đã chạy được một đoạn khá xa thì động tác tay của cô cùng dần dần ngừng lại. Nước mắt cô bắt đầu tuôn trào. Cô ngước mặt lên nhưng rồi ngày lập tức cúi gầm xuống. Người cảm thấy có lỗi không phải là anh mà là cô mới đúng. Cô đã nói dối anh, thế nên cô không thể ngước mặt lên mà khóc, vì "Thiên" là bầu trời. Nắm chặt mảnh ngọc trong tay, cô khóc nức nở nhưng không hề phát ra tiếng vì cô sợ tiếng khóc của cô sẽ truyền đến anh.
Sau một hồi bình tâm, Vương Thanh liền ra ngoài. Hiện giờ cô đang ngồi trong một quán nước, cô thấp thỏm lo sợ điều gì đó mà liên tục nhìn ra ngoài cửa. Khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thì cô mừng rỡ. Triệu Ngọc nhìn thấy cô thì hơi lo lắng, sợ cô sẽ xa lánh mình như trước nên ái ngại mà đến gần.
- Chị...
- May quá, chị cứ tưởng em không tới._Cô thở phào mà nói.
- Chị, sao dạo này chị..._Triệu Ngọc khó khăn nói.
- Mấy ngày trước chị bị bệnh nằm viện nên không liên lạc được với em. Em đừng trách chị nha._Cô vội nói.
- Chị nói gì??? Vậy giờ chị sao rồi???_Triệu Ngọc lo lắng hỏi.
- Chị không sao rồi. Hôm nay định gọi em ra, muốn dẫn em đi chơi coi như là tạ lỗi em. Em yên tâm chị đã cho người xin phép em nghỉ chiều nay rồi. Em... đồng ý không???_Cô dò hỏi.
- Chị đấy... bị bệnh không báo em một tiếng. Làm em tưởng chị tránh em. Hôm nay em muốn đi chơi thật đã. Chị phải thanh toán tất cả đấy._Triệu Ngọc giả vờ dỗi.
- Không thành vấn đề.
Vương Thanh mỉm cười nói, trong lòng cô thầm cảm thấy may mắn. Triệu Ngọc không hề biết là cô đang nói dỗi. Thế là chiều hôm đó, cô cùng Triệu Ngọc đi chơi rất vui vẻ. Triệu Ngọc hết dẫn cô đi công viên giải trí đến rạp chiếu phim rồi đi mua sắm, cùng ăn kem cùng chụp hình chung còn nô đùa với nhau như chị em thân thiết vậy.
Trời xế chiều, Vương Thanh đưa Triệu Ngọc về Nam viên. Tất cả túi đồ cô mua cho Triệu Ngọc đã được người làm trong Nam viên đưa vào. Cô nhìn thấy người làm đối xử rất tốt với Triệu Ngọc khiến cô yên tâm phần nào, vì Triệu Ngọc không bị bắt nạt. Cô dịu dàng nói.
- Xem ra em sống ở đây rất tốt.
- Dạ, mọi người ở đây đều rất tốt. Nhưng không tốt bằng chỗ chị. Ngày nào cũng được gặp chị thì tốt biết mấy.
Triệu Ngọc có vẻ nuối tiếc. Cô nghe mà lòng quặng đau, nhẹ nhàng ôm Triệu Ngọc vào lòng khiến Triệu Ngọc ngạc nhiên nhưng cũng không đẩy cô ra. Một giọt nước mắt cô khẽ rời xuống. Một lúc sau, Triệu Ngọc mới ngượng ngùng nói.
- Chị...
Vuốt nước mắt, cô bỏ Triệu Ngọc ra mà cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô lấy ra từ túi xách một bìa hồ sơ đưa cho Triệu Ngọc. Cô dịu dàng nói.
- E cầm lấy cái này.
- Đây là gì vậy chị???_Triệu Ngọc hỏi, tay định mở ra thì bị cô ngăn lại.
- Em đừng mở ở đây. Vào trong hãy mở.
Triệu Ngọc không hiểu nhưng vẫn gật đầu nghe theo. Cô thấy vậy thì mỉm cười, đưa tay vuốt ve gương mặt đứa em gái của mình mà chau mày nói.
- Tiểu Ngọc, em nhất định phải sống thật hạnh phúc nhé. Xin lỗi em...Cám ơn em nhiều vì đã gặp chị.
- Chị, hôm nay chị sao vậy??? Chị lạ lắm.
Triệu Ngọc khó hiểu với hành động và lời nói kỳ lạ của cô, nhưng cô không giải thích mà chỉ lắc đầu, quay người Triệu Ngọc rồi đẩy Triệu Ngọc vào trong.
- Không có gì. Mau vào trong đi, kẻo trời tối.
Triệu Ngọc bị đẩy đi thì bước vào trong, nhưng đi được vài bước đi quay đầu lại nhìn. Cô vẫn còn ở đó, nhìn thấy cô thì Triệu Ngọc vẫy tay chào tạm biệt. Cô cũng vẫy tay chào tạm biệt rồi nhìn Triệu Ngọc đi khuất bóng mới lầm bần nói.
- Nhã Nhã, hãy tha thứ cho chị.
Rồi cô lái xe rời khỏi Nam viên mà quay trở về trụ sở bang Hỏa Long. Ngay khi cô vừa đến thì các trưởng lão đã được tập hợp đầy đủ. Cô bước thẳng đến vị trí cao nhất mà ngồi xuống. Cô bắt đầu nói.
- Các vị trưởng lão, hôm nay tôi tập hợp mọi người lại là để tuyên bố với mọi người một chuyện. Tôi - Vương Thanh bắt đầu từ hôm nay sẽ rời bỏ chức vị bang chủ Hỏa Long và truyền ngôi vị này lại cho Từ Minh.
Ngay khi câu nói của cô kết thúc thì những tiếng xì xầm vang lên, nhất là Từ Minh và Tiêu Như rất ngạc nhiên về quyết định của cô. Từ Minh định từ chối, nhưng khi thấy cánh tay của cô đưa lên ý ngừng lại thì mới ngồi yên trở lại. Cô bắt đầu nói tiếp.
- Tôi biết quyết định này hơi đường đột. Nhưng cũng là nghĩ Hỏa Long cũng như bản thân tôi. Việc tôi từ bỏ vị trí chính ngăn chặn khủng hoảng nội bộ sau này. Cho nên các vị không cần phải thắc mắc việc tôi làm.
- Không được, Vương chủ. Hỏa Long từ trước tới giờ đều được kế vị bởi người trong Vương gia. Trước nay chưa từng có kẻ ngoại tộc đảm nhiệm chức vị tối cao như vậy._Một trưởng lão lên tiếng.
- Phải đó, Vương chủ. Xin người hãy nghĩ lại, tôi không đủ khả năng để đảm nhận trách nhiệm nặng nề như vậy._Từ Minh lên tiếng.
- Xin Vương chủ nghĩ lại...
Những người khác bắt đầu lên tiếng, Vương Thanh bắt đầu cảm thấy khó chịu mà quát lớn khiến tất cả im lặng.
- ĐỦ RỒI._Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp.
- Chức vị bang chủ không thể truyền cho người ngoại tộc??? Vậy lúc trước khi ta mới lãnh nhận trách nhiệm thì ai đã phản đối kịch liệt nói ta không đủ khả năng, nói không thể truyền chức cho phụ nữ. Mà các người lại kiên quyết muốn lão Lục lên nắm quyền. Các người nói xem???
- Lão Lục là người thân cận Vương lão bang chủ, Từ Minh cũng là cánh tay phải của ta. Nếu so sánh Từ Minh còn hơn cả lão Lục. Vậy tại sao các người không đồng tình việc Từ Minh nắm quyền???
- Nhưng..._Từ MInh định lên tiếng thì lại bị cô cắt ngang.
- Đủ rồi, ý ta đã quyết. Nếu ai chống đối, lập tức xử tội theo bang quy.
Lúc này không ai dám lên tiếng trước sự uy nghiêm của cô. Thấy mọi người đã không còn phán đối thì cô mới quay sang nhìn Từ Minh mà nói.
- Từ Minh, anh hãy quỳ xuống tiếp nhận vị trí.
- Xin Vương chủ thứ tội, thuộc hạ không thể tiếp nhận.
Từ Minh quỳ xuống nói rồi sau đó liền bỏ đi khiến Vương Thanh không kịp phản ứng. Tiêu NHư thấy vậy thì cúi đầu rồi nhanh chóng chạy theo Từ Minh. Cô bất lực ngồi xuống ghế mà thở dài. Nếu hôm nay không thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa trước khi đi gặp hắn thì cô không thể yên tâm.
Bình luận facebook