Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
- Em biết tôi???
- Vì anh và Trịnh Hân khá giống nhau.
Vương Thanh đáp lại thẳng thừng khiến Trịnh Thiên nở một nụ cười.
- Nhưng tôi và em ấy chỉ giống nhau về gương mặt.
Trịnh Thiên nói. Thực sự anh và Trịnh Hân chỉ có gương mặt giống vài nét. Còn tính cách thì hoàn toàn trái ngược nhau. Anh trầm tính, lạnh lùng còn Trịnh Hân thì lại hoạt bát, vui vẻ.
- Tôi biết.
Vương Thanh đáp không hề suy nghĩ. Trịnh Thiên ngạc nhiên khi cô nói vậy. Cô gái này quả thật khiến người ta ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Thấy anh cười cô ngơ ngác nhìn anh. Người này lúc cười trông rất đẹp. Nhưng trên gương mặt cô không có biểu cảm gì cả. Cô cất tiếng hỏi.
- Sao anh không ở trong mà lại ra ngoài này???
- Thế còn em??? Tại sao lại ra ngoài này???
Trịnh Thiên hỏi ngược lại.
- Tôi không thích mấy buổi tiệc thế này nên ra ngoài đi dạo.
Bị hỏi ngược lại Vương Thanh hơi tức giận.
- Tôi cũng thế thôi.
Trịnh Thiên nhún vai nói. Vương Thanh cũng chẳng nói gì tiếp.
Đột nhiên một bản nhạc khiêu vũ khác vang lên. Tiếng hò reo trong phòng tiệc cũng vọng ra ngoài. Khiến 2 người ngoài vườn quay sang nhìn. Anh nhìn vào phòng xong rồi lại nhìn cô. Anh lại cười. Ngày hôm nay anh cười nhiều hơn số lần cười cả năm của anh cộng lại. Cô đang chú ý vào phòng tiệc thì lại bị gây chú ý bởi người bên cạnh. Vì anh đang làm động tác mời nhảy. Cô không hiểu người này đang định làm gì liền hỏi.
- Anh làm gì vậy???
- Đây chẳng phải là tiệc khiêu vũ sao??? Tôi muốn mời em một bài.
- Thật xin lỗi nhưng tôi không thích người khác chạm vào mình. Xin phép.
Nói rồi, Vương Thanh quay người bỏ đi. Nhưng chưa đi được mấy bước thì cánh tay cô bị nắm và kéo lại ngã vào lòng Trịnh Thiên. Anh lúc này hơi tức giận vì cô dám từ chối anh. Còn cô thì rất ngạc nhiên, anh lại dám làm hàng động này với cô. Cô vùng vẫy khỏi anh nhưng tay anh đặt ở eo cô không hề nới lỏng mà càng ngày càng siết chặt cô. Cô tức giận hỏi.
- Anh đang làm gì vậy??? Mau thả tôi ra.
- Chỉ cần em nhảy với tôi một bài. Tôi lập tức buông em ra.
Trịnh Thiên nói với giọng tức giận.
- Có thật chỉ cần nhảy với anh một bài thì anh sẽ thả tôi ra.
Vương Thanh hỏi để chắc chắc rằng anh không làm trái lời.
- Trịnh Thiên tôi một khi đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện.
Trịnh Thiên đáp. Gương mặt đã giãn ra được phần nào.
Vương Thanh không nói gì. Ánh mắt hơi hoang mang nhìn xuống sau đó gật đầu. Nhận được câu trả lời vừa ý, Trịnh Thiên từ từ nới lỏng tay. Anh cầm tay trái cô đặt lên vai mình, rồi để tay phải mình ở eo cô. Tay trái anh nắm lấy tay phải cô đưa lên rồi từng bước đi theo tiếng nhạc.
Cảnh sắc thật động lòng người. Ở ngoài vườn được bao quanh bởi nhưng bồn hoa và đài phun nước cùng với ánh trăng sáng đã tạo nên khung cảnh lãng mạng cho 2 người 1 nam 1 nữ đang khiêu vũ cùng nhau.
Trịnh Hân sau một hồi khiêu vũ cũng đã thấm mệt quay lại ghế sopha ngồi thì không thấy Vương Thanh. Ngơ ngác đi tìm cô thì nhìn thấy khung cảnh lãng mạng này thì thầm khâm phục anh hai mình. Mỉm cười nhìn 2 người khiêu vũ, lúc sau Lệ Ái cũng đến bên cạnh. Trịnh Hân nhìn thấy Lệ Ái đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì liền nói nhỏ vào tai Lệ Ái. Nghe xong, Lệ Ái cùng Trịnh Hân cười rồi cùng nhau nhìn 2 người ngoài vườn.
Vương Thanh mặc dù bị ép nhưng cô lại không hề cảm thấy bài xích. Mà lại cảm thấy an tâm khi ở bên cạch Trịnh Thiên. Anh chạm vào người cô cũng không cảm thấy kinh tởm trái lại còn cảm thấy dễ chịu. Rốt cuộc cô không biết cảm xúc của mình dành cho người này như thế nào.
Trịnh Thiên thì lại khác. Anh cứ nghĩ chỉ nhảy với Vương Thanh, anh sẽ cảm thấy dễ chịu nhưng anh đã sai. Từ vị trí của anh nhìn xuống cô, anh có thể thấy được khe rãnh ở giữa núi đôi của cô. Mà ngực cô thì lại cọ sát vào lồng ngực anh, dù cách nhau qua mất lớp quần áo nhưng anh vẫn cảm giác được sự mềm mại. Dục vọng của anh càng nổi lên khi cô cứ nhìn anh. Anh nhìn vào gương mặt cô lúc này, lại chăm chăm nhìn vào đôi môi đỏ mọng giống như trái dâu tây. Anh thật muốn biết được vị ngọt của đôi môi đó nhưng anh phải kiềm lại. Anh không muốn cô có ác cảm với mình.
2 người cứ thế mà nhìn nhau cho đến khi tiếng nhạc kết thúc vẫn chưa buông tay. Một lúc sau Vương Thanh mới phát giác ra ngực mình đang cọ sát vào lồng ngực rắn chắc của Trịnh Thiên. Cô vùng vẫy ra khỏi anh. Gương mặt bối rối không dám nhìn thẳng vào anh.
Trịnh Thiên nhìn thấy gương mặy đáng yêu này của cô thì mãn nguyện vô cùng. Nở nụ cười tươi nhìn cô. Không nhịn được anh liền hôn lên má đỏ của cô.
Bị Trịnh Thiện hôn bất ngờ lên má, Vương Thanh ngơ ngác nhìn anh, tay che bên má anh vừa hôn. Sau đó cô đi nhanh vào phòng tiệc. Để anh lại một mình nhìn theo bóng lưng cô đi vào trong thì anh không nhịn được nữa mà cười lớn.
Vương Thanh bước vào trong mà trên gương mặt vẫn còn ngạc nhiên. Đưa tay sờ mặt mình, cảm thấy thật nóng, tim cô lại đập rất nhanh chắc cô bị bệnh rồi. Nhưng cái cảm giác kia là sao??? Một cảm giác kì lạ mà cô chưa bao giờ có. Ngồi lại ghế sopha mà trong đầu cô vẫn luẩn quẩn gương mặt lúc cười của Trịnh Thiên. Lấy cho mình 1 ly rượu rồi một hơi uống hết để trấn tĩnh lại.
- Cậu sao vậy Tiểu Thanh??? Sao mặt cậu đỏ vậy???
Trịnh Hân và Lệ Ái đến bên từ lúc nào. Thấy gương mặt cô đỏ như gấc thì khúc khích cười. Thật ra 2 người này đã nhìn thấy hết toàn bộ sự việc bên ngoài nhưng giả bộ không biết để trêu ghẹo cô. Lần đầu tiên họ thấy Tiểu Thanh của họ đỏ mặt như vậy đâu thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
- Khô... không có gì. Chắc tại trong phòng nóng quá.
Vương Thanh lắp bắp trả lời. Cô không muốn để Trịnh Hân và Lệ Ái biết chuyện nếu không cô sẽ bị ghẹo đến chết mất.
- Oh~~~ Tại trong phòng nóng~~~
Trịnh Hân và Lệ Ái đồng thanh cảm thán rồi lại cười. Lần đầu nghe Vương Thanh nói dối nhưng không ngờ cô lại nói dở đến thế. Sự thật là trong phòng đang bật máy lạnh muốn chết cóng luôn mà cô lại nói nóng. Thật muốn cười phá lên để chọc cô nhưng lại sợ cô giận nên đành kiềm lại.
Buổi tiệc kết thúc, những người ở xa có thể nghỉ ở phòng tại khách sạn. Những người còn lại thì đã lên xe ra về. Lúc Vương Thanh tiễn Trịnh Hân và Lệ Ái ra về lại gặp Trịnh Thiên. Cô có ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhưng lại không dám nhìn mặt anh. Mà anh lại chăm chăm nhìn cô.
Khi xe của Trịnh Thiên đến, anh mở cửa cho Trịnh Hân bước vào rồi anh cũng bước vào xe. Trước khi anh vào anh cũng không quên quay lại nhìn cô mà nói.
- Gặp lại em sau.
Chiếc xe chạy đi nhưng Vương Thanh vẫn đứng đó nhìn chiếc xe càng ngày càng nhỏ dần đến khi không còn thấy được nữa thì cô mới bước vào khách sạn.
Còn về Trịnh Thiên, anh vẫn cười từ lúc lên xe khiến Kiệt Luân và Kiệt Thanh đang ngồi phía trước lạnh sống lưng. Lão đại của họ lại cười một mình không biết anh có bị bệnh hay không.
Trịnh Hân nhìn một cái là biết anh đang vui về điều gì không nhịn được liền hỏi.
- Anh hai, thế nào rồi???
Trịnh Thiên nhìn cô em gái của mình rồi lại nhớ đến gương mặt lúng túng khi nãy của cô. Không nhịn được liền cười tươi hơn rồi nói chỉ vỏn vẹn một câu.
- Bước đầu thành công.
- Vì anh và Trịnh Hân khá giống nhau.
Vương Thanh đáp lại thẳng thừng khiến Trịnh Thiên nở một nụ cười.
- Nhưng tôi và em ấy chỉ giống nhau về gương mặt.
Trịnh Thiên nói. Thực sự anh và Trịnh Hân chỉ có gương mặt giống vài nét. Còn tính cách thì hoàn toàn trái ngược nhau. Anh trầm tính, lạnh lùng còn Trịnh Hân thì lại hoạt bát, vui vẻ.
- Tôi biết.
Vương Thanh đáp không hề suy nghĩ. Trịnh Thiên ngạc nhiên khi cô nói vậy. Cô gái này quả thật khiến người ta ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Thấy anh cười cô ngơ ngác nhìn anh. Người này lúc cười trông rất đẹp. Nhưng trên gương mặt cô không có biểu cảm gì cả. Cô cất tiếng hỏi.
- Sao anh không ở trong mà lại ra ngoài này???
- Thế còn em??? Tại sao lại ra ngoài này???
Trịnh Thiên hỏi ngược lại.
- Tôi không thích mấy buổi tiệc thế này nên ra ngoài đi dạo.
Bị hỏi ngược lại Vương Thanh hơi tức giận.
- Tôi cũng thế thôi.
Trịnh Thiên nhún vai nói. Vương Thanh cũng chẳng nói gì tiếp.
Đột nhiên một bản nhạc khiêu vũ khác vang lên. Tiếng hò reo trong phòng tiệc cũng vọng ra ngoài. Khiến 2 người ngoài vườn quay sang nhìn. Anh nhìn vào phòng xong rồi lại nhìn cô. Anh lại cười. Ngày hôm nay anh cười nhiều hơn số lần cười cả năm của anh cộng lại. Cô đang chú ý vào phòng tiệc thì lại bị gây chú ý bởi người bên cạnh. Vì anh đang làm động tác mời nhảy. Cô không hiểu người này đang định làm gì liền hỏi.
- Anh làm gì vậy???
- Đây chẳng phải là tiệc khiêu vũ sao??? Tôi muốn mời em một bài.
- Thật xin lỗi nhưng tôi không thích người khác chạm vào mình. Xin phép.
Nói rồi, Vương Thanh quay người bỏ đi. Nhưng chưa đi được mấy bước thì cánh tay cô bị nắm và kéo lại ngã vào lòng Trịnh Thiên. Anh lúc này hơi tức giận vì cô dám từ chối anh. Còn cô thì rất ngạc nhiên, anh lại dám làm hàng động này với cô. Cô vùng vẫy khỏi anh nhưng tay anh đặt ở eo cô không hề nới lỏng mà càng ngày càng siết chặt cô. Cô tức giận hỏi.
- Anh đang làm gì vậy??? Mau thả tôi ra.
- Chỉ cần em nhảy với tôi một bài. Tôi lập tức buông em ra.
Trịnh Thiên nói với giọng tức giận.
- Có thật chỉ cần nhảy với anh một bài thì anh sẽ thả tôi ra.
Vương Thanh hỏi để chắc chắc rằng anh không làm trái lời.
- Trịnh Thiên tôi một khi đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện.
Trịnh Thiên đáp. Gương mặt đã giãn ra được phần nào.
Vương Thanh không nói gì. Ánh mắt hơi hoang mang nhìn xuống sau đó gật đầu. Nhận được câu trả lời vừa ý, Trịnh Thiên từ từ nới lỏng tay. Anh cầm tay trái cô đặt lên vai mình, rồi để tay phải mình ở eo cô. Tay trái anh nắm lấy tay phải cô đưa lên rồi từng bước đi theo tiếng nhạc.
Cảnh sắc thật động lòng người. Ở ngoài vườn được bao quanh bởi nhưng bồn hoa và đài phun nước cùng với ánh trăng sáng đã tạo nên khung cảnh lãng mạng cho 2 người 1 nam 1 nữ đang khiêu vũ cùng nhau.
Trịnh Hân sau một hồi khiêu vũ cũng đã thấm mệt quay lại ghế sopha ngồi thì không thấy Vương Thanh. Ngơ ngác đi tìm cô thì nhìn thấy khung cảnh lãng mạng này thì thầm khâm phục anh hai mình. Mỉm cười nhìn 2 người khiêu vũ, lúc sau Lệ Ái cũng đến bên cạnh. Trịnh Hân nhìn thấy Lệ Ái đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì liền nói nhỏ vào tai Lệ Ái. Nghe xong, Lệ Ái cùng Trịnh Hân cười rồi cùng nhau nhìn 2 người ngoài vườn.
Vương Thanh mặc dù bị ép nhưng cô lại không hề cảm thấy bài xích. Mà lại cảm thấy an tâm khi ở bên cạch Trịnh Thiên. Anh chạm vào người cô cũng không cảm thấy kinh tởm trái lại còn cảm thấy dễ chịu. Rốt cuộc cô không biết cảm xúc của mình dành cho người này như thế nào.
Trịnh Thiên thì lại khác. Anh cứ nghĩ chỉ nhảy với Vương Thanh, anh sẽ cảm thấy dễ chịu nhưng anh đã sai. Từ vị trí của anh nhìn xuống cô, anh có thể thấy được khe rãnh ở giữa núi đôi của cô. Mà ngực cô thì lại cọ sát vào lồng ngực anh, dù cách nhau qua mất lớp quần áo nhưng anh vẫn cảm giác được sự mềm mại. Dục vọng của anh càng nổi lên khi cô cứ nhìn anh. Anh nhìn vào gương mặt cô lúc này, lại chăm chăm nhìn vào đôi môi đỏ mọng giống như trái dâu tây. Anh thật muốn biết được vị ngọt của đôi môi đó nhưng anh phải kiềm lại. Anh không muốn cô có ác cảm với mình.
2 người cứ thế mà nhìn nhau cho đến khi tiếng nhạc kết thúc vẫn chưa buông tay. Một lúc sau Vương Thanh mới phát giác ra ngực mình đang cọ sát vào lồng ngực rắn chắc của Trịnh Thiên. Cô vùng vẫy ra khỏi anh. Gương mặt bối rối không dám nhìn thẳng vào anh.
Trịnh Thiên nhìn thấy gương mặy đáng yêu này của cô thì mãn nguyện vô cùng. Nở nụ cười tươi nhìn cô. Không nhịn được anh liền hôn lên má đỏ của cô.
Bị Trịnh Thiện hôn bất ngờ lên má, Vương Thanh ngơ ngác nhìn anh, tay che bên má anh vừa hôn. Sau đó cô đi nhanh vào phòng tiệc. Để anh lại một mình nhìn theo bóng lưng cô đi vào trong thì anh không nhịn được nữa mà cười lớn.
Vương Thanh bước vào trong mà trên gương mặt vẫn còn ngạc nhiên. Đưa tay sờ mặt mình, cảm thấy thật nóng, tim cô lại đập rất nhanh chắc cô bị bệnh rồi. Nhưng cái cảm giác kia là sao??? Một cảm giác kì lạ mà cô chưa bao giờ có. Ngồi lại ghế sopha mà trong đầu cô vẫn luẩn quẩn gương mặt lúc cười của Trịnh Thiên. Lấy cho mình 1 ly rượu rồi một hơi uống hết để trấn tĩnh lại.
- Cậu sao vậy Tiểu Thanh??? Sao mặt cậu đỏ vậy???
Trịnh Hân và Lệ Ái đến bên từ lúc nào. Thấy gương mặt cô đỏ như gấc thì khúc khích cười. Thật ra 2 người này đã nhìn thấy hết toàn bộ sự việc bên ngoài nhưng giả bộ không biết để trêu ghẹo cô. Lần đầu tiên họ thấy Tiểu Thanh của họ đỏ mặt như vậy đâu thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
- Khô... không có gì. Chắc tại trong phòng nóng quá.
Vương Thanh lắp bắp trả lời. Cô không muốn để Trịnh Hân và Lệ Ái biết chuyện nếu không cô sẽ bị ghẹo đến chết mất.
- Oh~~~ Tại trong phòng nóng~~~
Trịnh Hân và Lệ Ái đồng thanh cảm thán rồi lại cười. Lần đầu nghe Vương Thanh nói dối nhưng không ngờ cô lại nói dở đến thế. Sự thật là trong phòng đang bật máy lạnh muốn chết cóng luôn mà cô lại nói nóng. Thật muốn cười phá lên để chọc cô nhưng lại sợ cô giận nên đành kiềm lại.
Buổi tiệc kết thúc, những người ở xa có thể nghỉ ở phòng tại khách sạn. Những người còn lại thì đã lên xe ra về. Lúc Vương Thanh tiễn Trịnh Hân và Lệ Ái ra về lại gặp Trịnh Thiên. Cô có ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhưng lại không dám nhìn mặt anh. Mà anh lại chăm chăm nhìn cô.
Khi xe của Trịnh Thiên đến, anh mở cửa cho Trịnh Hân bước vào rồi anh cũng bước vào xe. Trước khi anh vào anh cũng không quên quay lại nhìn cô mà nói.
- Gặp lại em sau.
Chiếc xe chạy đi nhưng Vương Thanh vẫn đứng đó nhìn chiếc xe càng ngày càng nhỏ dần đến khi không còn thấy được nữa thì cô mới bước vào khách sạn.
Còn về Trịnh Thiên, anh vẫn cười từ lúc lên xe khiến Kiệt Luân và Kiệt Thanh đang ngồi phía trước lạnh sống lưng. Lão đại của họ lại cười một mình không biết anh có bị bệnh hay không.
Trịnh Hân nhìn một cái là biết anh đang vui về điều gì không nhịn được liền hỏi.
- Anh hai, thế nào rồi???
Trịnh Thiên nhìn cô em gái của mình rồi lại nhớ đến gương mặt lúng túng khi nãy của cô. Không nhịn được liền cười tươi hơn rồi nói chỉ vỏn vẹn một câu.
- Bước đầu thành công.
Bình luận facebook