Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Đoàn xe chạy trên con đường đến nỗi có thể cảm nhận được không khí bị xé ra làm hai. Vương Thanh từ khi bước vào trong xe thì không nói một tiếng nào, chỉ nhắm mắt định thần giống như đang tính toán chuyện gì đó.
- Vương chủ, đã đến nơi.
Từ Minh lên tiếng xóa đi sự im lặng đáng sợ. Đoàn xe dừng lại trước một biệt thự bỏ hoang. Vương Thanh xuống xe nhìn thấy ngôi biệt thự thì không ngừng hít thở sâu, đôi mắt hiện lên sự tức giận. Cô cố gắng đè nén cơn tức trong lòng, thấp giọng hạ lệnh.
- Tất cả vào vị trí, bắt đầu hành động.
Đoàn người đứng sau Vương Thanh mỗi người cầm trên tay một khẩu súng sau khi nghe lệnh thì nhanh chóng phá cửa vào trong.
Bên trong không có một bóng người nhưng lại có đồ đạc được phủ bằng một lớp vải trắng. Vừa bước vào trong nhìn xung quanh, ngực của Vương Thanh càng phập phồng cao hơn, một thuộc hạ đứng trước mặt cô mà báo.
- Vương chủ, đã tìm thấy lô hàng cùng những người bị bắt.
- Vương chủ, trực thăng đang trên đường đến, không lâu sẽ tới.
Một thuộc hạ khác đến báo cáo. Vương Thanh nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhằm trấn tĩnh bản thân. Mở mắt ra cô ra lệnh.
- Chờ đến khi trực thăng đến, các người đưa số hàng lên trực thăng rồi nhanh chóng đưa đến nơi giao hàng. Những người bị thương thì đưa đi chữa trị trước đi.
- Vâng.
Cả 2 thuộc hạ đáp lệnh Vương Thanh. Chờ cho 2 người kia đi, cô liền nhìn xung quanh. Quái lạ đến bây giờ mọi chuyện đều rất thuận lợi không có gì xảy ra cả. Ngay cả khi trực thăng đến cũng chưa có động tĩnh gì. Đến khi lô hàng được đưa đi chỉ còn lại Vương Thanh, Từ Minh, Tiểu Như và nhóm thuộc hạ phụ trách phòng thủ ở lại. Một đám người lạ mặt không biết từ đâu xuất hiện trong biệt thự đi ra. Một tên dẫn đầu bọn họ nhìn là biết tên này địa vị không hề nhỏ. Hắn cung kính đứng trước mặt Vương Thanh mà nói.
- Vương lão đại, chủ nhân của chúng tôi đang chờ người trên phòng.
- Các người rốt cuộc có mục đích gì??? Tại sao lại muốn cản trở bọn ta giao hàng???
Từ Minh nãy giờ đứng sau Vương Thanh không hề có hành động gì, đến bây giờ cũng không chịu được kiểu kiêu ngạo của chúng liền nghe chúng muốn đi theo chúng thì không kiềm được cơn tức giận.
- Chúng tôi không muốn cản trở, chỉ muốn mời Vương lão đại ra mặt nên mới dùng hạ sách này. Mong Vương lão đại rộng lượng bỏ qua.
- Các ngươi...
Từ Minh định nói tiếp thì bị Vương Thanh giơ tay ngăn cản. Cô không biểu hiện gì nhiều trên gương mặt. Quả nhiên đúng như cô dự đoán mục đích của bọn chúng không phải lô hàng, mục đích của chúng là cô. Nhưng nhìn bọn chúng không có vẻ gì là muốn giết cô cả. Thôi thì cứ đi theo bọn chúng một phen. Cô nhẹ nhàng đáp.
- Được, dẫn đường.
Hắn nghe Vương Thanh nói với giọng ra lệnh thì gương mặt hiện lên sự tức giận, nhưng vẫn gượng cười dẫn đường cho cô. Một lần nữa hắn mời cô bước vào biệt thự. Toàn bộ thuộc ha của cô đi vào phòng lớn nhất của biệt thự thì hắn dừng lại nói.
- Vương lão đại, xin người một mình đi theo chúng tôi lên phòng.
Từ Minh, Tiêu Như lúc này không thể bình tĩnh được nữa liền rút súng ra nhắm vào hắn nhưng không bắn. Đám thuộc hạ của hắn thấy vậy cũng nhanh chóng rút súng ra đứng chắn trước hắn nhằm bảo vệ hắn. Từ Minh giận dữ nói.
- Rốt cuộc các người muốn gì??? Tại sao lại bắt Vương chủ bọn ta đi một mình theo các người???
- Cũng chẳng có gì cả. Chủ nhân bọn ta chỉ muốn gặp riêng Vương lão đại thôi. Vương lão đại sẽ nể mặt chủ nhân chúng tôi chứ???
Hắn vừa nói với giọng mỉa mai vừa giơ ra một nút bấm trong tay. Nhìn là đoán được cả ngôi biệt thự này đã được đặt thuốc nổ xung quanh nếu cô không theo hắn thì hắn sẽ bấm nút khiến cả đám chết ngay.
Vương Thanh trầm tư suy nghĩ điều gì đó rồi nói.
- Từ Minh, Tiêu Như lui xuống.
- Nhưng Vương chủ...
- Ta nói lui xuống.
Tiêu Như định lên tiếng ngăn cản nhưng chưa kịp nói thì bị Vương Thanh nói lớn. Từ Minh và Tiêu Như chỉ đành hạ súng xuống lui ra sau cô. Phía bên hắn thấy vậy cũng từ từ hạ súng xuống. Vương Thanh nhìn thẳng vào hắn mà nói.
- Được, ta đi với người.
- Vương lão đại quả nhiên thức thời, mời.
Hắn lúc nãy bị Vương Thanh nhìn bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương không khỏi khiến hắn rùng mình nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh để dẫn cô lên phòng, để thuộc hạ của cô ở lại. Chỉ mình cô và hắn đi lên, những người còn lại thì ở lại trong phòng đó.
Vương Thanh vừa khuất sau cánh cửa thì trong những tấm vải trắng lại xuất hiện đám người. Trên tay mỗi người lại cầm súng đã được lắp bộ giảm thanh. Từ Minh, Tiêu Như nhìn nhau. Hóa ra là bẫy nhằm tách Vương Thanh và bọn họ ra, để cô không có trợ thủ bên người, để cô không có sự trợ giúp nào từ họ.
Từ Minh, Tiêu Như nhanh chóng cầm súng bắn vào kẻ định rồi định chạy lên. Nhưng hết lần này đến lần khác bị địch ngăn cản. Tuy súng của bọn chúng được lắp bộ giảm thanh, còn của Tiêu Như, Từ Minh và thuộc hạ của cô không lắp nhưng cô dường như không biết nơi đâu đang xảy ra cuộc chiến khốc liệt. Có lẽ căn phòng mà cô vừa bước vào đã được cách âm, nên cô không nghe được tiếng súng, còn tiếng súng của bọn chúng thì lại chỉ có một tiếng "bụp" rất khẽ.
Bọn chúng dường như rất ngạc nhiên về Tiêu Như, nhìn thế nào Tiêu Như cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm. Nhưng không ngờ Tiêu Như lại có thể chiến đấu, không những vậy Tiêu Như bắn súng lại không hề chật một viên nào mỗi khi bắn ra, ngay cả khả năng tránh né cũng rất chuẩn xác.Từ Minh cũng khiến chúng ngạc nhiên không kém, mỗi quyền mỗi cú đánh Từ Minh đánh ra lại có sức lực kinh người khiến những kẻ nhận đòn của Từ Minh phải hộc máu. Cũng khó trách, 2 người họ được chính tay Vương Thanh huấn luyện, bọn họ là cánh tay đắc lực của cô thì đâu dễ gì đánh bại như vậy.
Tuy bọn chúng đông người hơn người của Vương Thanh nhưng từ này đến giờ vẫn chưa có người nào bị thương cả khiến bọn chúng khá hoảng sợ. Đang trong cuộc chiến Tiêu Như giận dữ nói lớn.
- Các người rốt cuộc cũng lòi đuôi chuột ra rồi. Thì ra các người dụ Vương chủ ra mặt để ám toán người. Ta sẽ không để các người toại nguyện đâu.
Một tên trong kẻ địch nói lại.
- Chủ nhân có lệnh, ngoại trừ Vương lão đại ra những người còn lại đều phải chết.
Từ Minh, Tiêu Như nghe được càng không hiểu. Tại sao lại chỉ muốn bắt Vương chủ mà không phải giết cô??? Rốt cuộc mục đích của bọn chúng là gì??? Là địa vị trong hắc đạo sao??? Hay còn có mục đích nào khác???
- Vương chủ, đã đến nơi.
Từ Minh lên tiếng xóa đi sự im lặng đáng sợ. Đoàn xe dừng lại trước một biệt thự bỏ hoang. Vương Thanh xuống xe nhìn thấy ngôi biệt thự thì không ngừng hít thở sâu, đôi mắt hiện lên sự tức giận. Cô cố gắng đè nén cơn tức trong lòng, thấp giọng hạ lệnh.
- Tất cả vào vị trí, bắt đầu hành động.
Đoàn người đứng sau Vương Thanh mỗi người cầm trên tay một khẩu súng sau khi nghe lệnh thì nhanh chóng phá cửa vào trong.
Bên trong không có một bóng người nhưng lại có đồ đạc được phủ bằng một lớp vải trắng. Vừa bước vào trong nhìn xung quanh, ngực của Vương Thanh càng phập phồng cao hơn, một thuộc hạ đứng trước mặt cô mà báo.
- Vương chủ, đã tìm thấy lô hàng cùng những người bị bắt.
- Vương chủ, trực thăng đang trên đường đến, không lâu sẽ tới.
Một thuộc hạ khác đến báo cáo. Vương Thanh nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhằm trấn tĩnh bản thân. Mở mắt ra cô ra lệnh.
- Chờ đến khi trực thăng đến, các người đưa số hàng lên trực thăng rồi nhanh chóng đưa đến nơi giao hàng. Những người bị thương thì đưa đi chữa trị trước đi.
- Vâng.
Cả 2 thuộc hạ đáp lệnh Vương Thanh. Chờ cho 2 người kia đi, cô liền nhìn xung quanh. Quái lạ đến bây giờ mọi chuyện đều rất thuận lợi không có gì xảy ra cả. Ngay cả khi trực thăng đến cũng chưa có động tĩnh gì. Đến khi lô hàng được đưa đi chỉ còn lại Vương Thanh, Từ Minh, Tiểu Như và nhóm thuộc hạ phụ trách phòng thủ ở lại. Một đám người lạ mặt không biết từ đâu xuất hiện trong biệt thự đi ra. Một tên dẫn đầu bọn họ nhìn là biết tên này địa vị không hề nhỏ. Hắn cung kính đứng trước mặt Vương Thanh mà nói.
- Vương lão đại, chủ nhân của chúng tôi đang chờ người trên phòng.
- Các người rốt cuộc có mục đích gì??? Tại sao lại muốn cản trở bọn ta giao hàng???
Từ Minh nãy giờ đứng sau Vương Thanh không hề có hành động gì, đến bây giờ cũng không chịu được kiểu kiêu ngạo của chúng liền nghe chúng muốn đi theo chúng thì không kiềm được cơn tức giận.
- Chúng tôi không muốn cản trở, chỉ muốn mời Vương lão đại ra mặt nên mới dùng hạ sách này. Mong Vương lão đại rộng lượng bỏ qua.
- Các ngươi...
Từ Minh định nói tiếp thì bị Vương Thanh giơ tay ngăn cản. Cô không biểu hiện gì nhiều trên gương mặt. Quả nhiên đúng như cô dự đoán mục đích của bọn chúng không phải lô hàng, mục đích của chúng là cô. Nhưng nhìn bọn chúng không có vẻ gì là muốn giết cô cả. Thôi thì cứ đi theo bọn chúng một phen. Cô nhẹ nhàng đáp.
- Được, dẫn đường.
Hắn nghe Vương Thanh nói với giọng ra lệnh thì gương mặt hiện lên sự tức giận, nhưng vẫn gượng cười dẫn đường cho cô. Một lần nữa hắn mời cô bước vào biệt thự. Toàn bộ thuộc ha của cô đi vào phòng lớn nhất của biệt thự thì hắn dừng lại nói.
- Vương lão đại, xin người một mình đi theo chúng tôi lên phòng.
Từ Minh, Tiêu Như lúc này không thể bình tĩnh được nữa liền rút súng ra nhắm vào hắn nhưng không bắn. Đám thuộc hạ của hắn thấy vậy cũng nhanh chóng rút súng ra đứng chắn trước hắn nhằm bảo vệ hắn. Từ Minh giận dữ nói.
- Rốt cuộc các người muốn gì??? Tại sao lại bắt Vương chủ bọn ta đi một mình theo các người???
- Cũng chẳng có gì cả. Chủ nhân bọn ta chỉ muốn gặp riêng Vương lão đại thôi. Vương lão đại sẽ nể mặt chủ nhân chúng tôi chứ???
Hắn vừa nói với giọng mỉa mai vừa giơ ra một nút bấm trong tay. Nhìn là đoán được cả ngôi biệt thự này đã được đặt thuốc nổ xung quanh nếu cô không theo hắn thì hắn sẽ bấm nút khiến cả đám chết ngay.
Vương Thanh trầm tư suy nghĩ điều gì đó rồi nói.
- Từ Minh, Tiêu Như lui xuống.
- Nhưng Vương chủ...
- Ta nói lui xuống.
Tiêu Như định lên tiếng ngăn cản nhưng chưa kịp nói thì bị Vương Thanh nói lớn. Từ Minh và Tiêu Như chỉ đành hạ súng xuống lui ra sau cô. Phía bên hắn thấy vậy cũng từ từ hạ súng xuống. Vương Thanh nhìn thẳng vào hắn mà nói.
- Được, ta đi với người.
- Vương lão đại quả nhiên thức thời, mời.
Hắn lúc nãy bị Vương Thanh nhìn bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương không khỏi khiến hắn rùng mình nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh để dẫn cô lên phòng, để thuộc hạ của cô ở lại. Chỉ mình cô và hắn đi lên, những người còn lại thì ở lại trong phòng đó.
Vương Thanh vừa khuất sau cánh cửa thì trong những tấm vải trắng lại xuất hiện đám người. Trên tay mỗi người lại cầm súng đã được lắp bộ giảm thanh. Từ Minh, Tiêu Như nhìn nhau. Hóa ra là bẫy nhằm tách Vương Thanh và bọn họ ra, để cô không có trợ thủ bên người, để cô không có sự trợ giúp nào từ họ.
Từ Minh, Tiêu Như nhanh chóng cầm súng bắn vào kẻ định rồi định chạy lên. Nhưng hết lần này đến lần khác bị địch ngăn cản. Tuy súng của bọn chúng được lắp bộ giảm thanh, còn của Tiêu Như, Từ Minh và thuộc hạ của cô không lắp nhưng cô dường như không biết nơi đâu đang xảy ra cuộc chiến khốc liệt. Có lẽ căn phòng mà cô vừa bước vào đã được cách âm, nên cô không nghe được tiếng súng, còn tiếng súng của bọn chúng thì lại chỉ có một tiếng "bụp" rất khẽ.
Bọn chúng dường như rất ngạc nhiên về Tiêu Như, nhìn thế nào Tiêu Như cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm. Nhưng không ngờ Tiêu Như lại có thể chiến đấu, không những vậy Tiêu Như bắn súng lại không hề chật một viên nào mỗi khi bắn ra, ngay cả khả năng tránh né cũng rất chuẩn xác.Từ Minh cũng khiến chúng ngạc nhiên không kém, mỗi quyền mỗi cú đánh Từ Minh đánh ra lại có sức lực kinh người khiến những kẻ nhận đòn của Từ Minh phải hộc máu. Cũng khó trách, 2 người họ được chính tay Vương Thanh huấn luyện, bọn họ là cánh tay đắc lực của cô thì đâu dễ gì đánh bại như vậy.
Tuy bọn chúng đông người hơn người của Vương Thanh nhưng từ này đến giờ vẫn chưa có người nào bị thương cả khiến bọn chúng khá hoảng sợ. Đang trong cuộc chiến Tiêu Như giận dữ nói lớn.
- Các người rốt cuộc cũng lòi đuôi chuột ra rồi. Thì ra các người dụ Vương chủ ra mặt để ám toán người. Ta sẽ không để các người toại nguyện đâu.
Một tên trong kẻ địch nói lại.
- Chủ nhân có lệnh, ngoại trừ Vương lão đại ra những người còn lại đều phải chết.
Từ Minh, Tiêu Như nghe được càng không hiểu. Tại sao lại chỉ muốn bắt Vương chủ mà không phải giết cô??? Rốt cuộc mục đích của bọn chúng là gì??? Là địa vị trong hắc đạo sao??? Hay còn có mục đích nào khác???
Bình luận facebook