• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nữ Vương Mất Trí Nhớ (5 Viewers)

  • Chương 53

Nghĩ tới đây, Tả Dịch nhớ lại sáu năm trước Diệp Trăn Trăn cũng gặp phải tai nạn xe hơi, địa điểm cũng là thành phố D. Anh ta trầm ngâm một chút, hỏi: "Hai người còn nhớ rõ vụ tai nạn xe cộ xảy ra sáu năm trước không?"

Ông chủ nghĩ nghĩ, buồn bực nhíu mày: "Đã qua lâu như vậy rồi, ai còn nhớ chứ, còn chưa nói nạn giao thông mỗi ngày đều xảy ra."

Tả Dịch hơi thất vọng, nhưng ông chủ nói cũng không phải không có đạo lý, đối với tai nạn giao thông không liên quan đến mình, mọi người đều coi như câu chuyện trà dư tửu hậu, chưa qua mấy ngày liền quên.

"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!" Bà chủ vỗ đùi mình, có chút kích động nhìn Tả Dịch, "Sáu năm trước đúng là xảy ra một vụ tai nạn giao thông, mà lại xảy ra cùng ngày với Giai Giai."

Ông chủ không tin nhìn bà ấy một cái: "Hoa muội, bà không được nhìn cảnh sát người ta dáng dấp đẹp trai liền ăn nói lung tung nhé."

"Tôi nói lung tung?" Bà chủ vênh váo đắc ý nhìn ông chủ một chút, trong ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, "Lão nương còn nhớ rõ người xảy ra chuyện là cô con gái nhỏ của Diệp Hồng Sinh, nghe nói một nhà ba người tới thành phố D du lịch, kết quả con gái con rể đều chết, chỉ còn cháu gái ngoại giữ được mạng về."

Ông chủ nghe thấy nói thế, dường như cũng có chút ấn tượng: "Có phải là Diệp Hồng Sinh ở thành phố A phải không? Việc này lúc ấy hình như ầm ĩ rất lớn."

"Đương nhiên là lớn! Ông biết Diệp Hồng Sinh là ai không? Là người cực kỳ giàu có của thành phố A! Thời sự đã nói một mình ông ta đã để lại cho cháu gái ngoại mười mấy tỉ nhân dân tệ!" Bà chủ càng nói càng kích động, giống như chính bà ấy mới là cháu gái ngoại của Diệp Hồng Sinh, "Tai nạn này xảy ra ở đường Vũ Môn gần đây, nhưng lúc đó trời quá tối, không có người chứng kiến, lúc tôi đến xem, trên mặt đất chỉ còn một vũng máu."

Tả Dịch cúi đầu trầm tư một lúc, tất cả mắt xích còn, giống như đã được xâu chuỗi lại.

"Vô cùng cảm ơn, hai người cung cấp rất nhiều thông tin hữu ích." Tả Dịch từ ghế nhỏ đứng lên, chuẩn bị cùng bọn họ tạm biệt. Ông chủ cũng đứng lên theo, ngượng ngùng sờ gáy mình: "Đâu có đâu có, đến lúc đó đừng quên mời chúng tôi ăn tiệc cưới nhá."

Tả Dịch: "..."

Rượu mừng nhất định sẽ có, nhưng chú rể không phải anh ta.

Lúc ra khỏi quán Sao Nhỏ, Tả Dịch ngẫu nhiên hỏi thăm người dân ở mấy khu chung cư, người vừa mới chuyển đến đối với chuyện của Lý Giai Giai không rõ, còn hộ gia đình ở lâu thì họ đều đánh giá Lý Giai Giai khi còn bé thành tích rất rốt, xảy ra tai nạn thì đầu óc liền hỏng.

Chỉ có điều, Lý Giai Giai sau khi bị tai nạn trở lên hoạt bát hơn rất nhiều.

Trừ điều đó ra, anh ta còn còn hỏi thăm được vì Lý Giai Giai không học đại học nên sau khi tốt nghiệp cao trung liền giúp Lý Tố trông coi siêu thị, không có việc gì thì vẽ tranh. À đúng rồi, nghe nói trong tiểu khu có rất nhiều thằng nhóc thích Lý Giai Giai, nhiều người đã nhờ bà mối đến nhà Lý Tố hỏi thăm.

Không biết sau khi Quý đại bác sĩ biết chuyện sẽ có cảm giác thế nào.

Tả Dịch quyết định miễn phí tin tình báo này cho bác sĩ Quý.

Bởi vì hôm nay trong nhà có người nên Lý Tố đóng cửa siêu thị sớm, mua thật nhiều đồ ăn về nhà. Diệp Trăn Trăn còn đang nghiên cứu một cái hộp có mật mã thì nghe thấy tiếng mở cửa, liền đem hộp nhét về chỗ cũ.

Đi ra khỏi phòng trông thấy Lý Tố đang xách một túi lớn thức ăn đứng ở cửa phòng bếp, Diệp Trăn Trăn ngẩn người, cứng ngắc nói: "Mẹ về rồi."

"Ừm." Lý Tố cũng không được tự nhiên hơn so với cô, bà ta cười xấu hổ nói: "Tối nay ăn cá trích chua ngọt, trước kia con thích ăn món này nhất."

"À, vâng." Diệp Trăn Trăn đúng là thích ăn món ăn, bác sĩ Quý thường xuyên nấu cá, chỉ có cá trích chua ngọt là cô ăn nhiều nhất.

"Vậy mẹ nấu ăn trước.":Lý Tố nói xong liền đi vào phòng bếp, Diệp Trăn Trăn đứng im tại chỗ một lúc, cảm thấp mình ăn như vậy thì không tốt, thế là chủ động vào giúp đỡ.

Lý Tố thấy cô tích cực như vậy, liền để cô cắt măng tây bên cạnh, sau khi Diệp Trăn Trăn cắt được một nửa liền bị Lý Tố sai đi rửa rau.

Nhìn măng tây cắt không nỡ nhìn trên thớt, Lý Tố nghĩ cô bé này không nên xuống phòng bếp, bà ta không nên ôm ảo tưởng quá cao.

Trong phòng bếp bận rộn đến khí thế ngút trời nên gần như tiếng đập cửa bị Lý Tố suýt chút bỏ qua. Bà ta lau tay vào tạp dề rồi chạy ra mở cửa.

Tả Dịch đứng ngoài cửa, lúc nhìn thấy Lý Tố không khỏi nhíu mày. Lý Tố hình như không phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của Tả Dịch, lịch sự mời anh ta vào cửa.

Tả Dịch vào nhà liền nhìn thoáng qua phòng bếp, Lý Tố rót cho anh ta một cốc nước lọc, cười nói: "Lập tức có thể ăn cơm."

Tả Dịch nhìn nước trên bàn một chút, không hề uống, anh ta ngẩng đầu, ánh mắt không kiêng dè rơi trên người Lý Tố, khiến bà ta hơi hốt hoảng.

Bà ta muốn mượn cớ quay vào phòng bếp, nhưng dưới ánh mắt cười cười của Tả Dịch, ngay cả động tác nhấc chân đơn giản cũng trở lên khó khăn.

"Vì sao không cho cô ấy học đại học."

Câu hỏi bất thình lình khiến Lý Tố sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được. Bà ta hít một hơi, nhìn Tả Dịch nói: "Cảnh sát Tả cậu cũng thấy đấy, điều kiện nhà chúng tôi không tốt, không trả nổi tiền học phí cao như vậy."

Tả Dịch cười mỉa, giống như một con dao quét qua mặt Lý Tố: "Ừm, không cho cô ấy học đại học, liền để cô ấy trông coi cái siêu thị của bà, qua mấy năm lại tùy tiện tìm một người gả cô ấy đi, để cho cô ấy cả đời ở chỗ này như vậy có đúng hay không?"

Trong nháy mắt mặt Lý Tố trở lên trắng bệch, không thể tin nổi nhìn Tả Dịch.

Tả Dịch nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo: "Cô ấy mới 21 tuổi, bà không cảm thấy như vậy quá ích kỷ sao?"

Lý Tố hít một hơi thật sâu, lau đi nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào, xoay người bỏ đi: "Tôi đi xem thức ăn chín chưa."

Bà ta đi vào phòng bếp, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đứng ở cửa, mím môi nói: "Con về phòng trước đi, chỗ này mình mẹ làm là được rồi."

"... Vâng." Diệp Trăn Trăn lên tiếng, quay người về phòng.

Bữa tối nấu rất phong phú, thế nhưng ba người đều không có khẩu vị, ăn không được bao nhiêu liền buông đũa xuống. Lý Tố đem thức ăn thừa gói lại cất vào tủ lạnh. Tả Dịch đi tới cửa phòng Diệp Trăn Trăn, nói với cô: "Buổi tối tôi không tiện ở đây, tôi về khách sạn trước, tám giờ sáng mai tôi đến đón cô, đừng dậy muộn đấy."

Diệp Trăn Trăn sửng sốt một chút mới nói: "Được rồi."

Tả Dịch gật nhẹ đầu với cô rồi rời khỏi nhà Lý Tố. Diệp Trăn Trăn không biết phải đối mặt với Lý Tố làm sao, liền muốn đi tắm rồi ngủ sớm, qua đêm nay là cô có thể gặp bác sĩ Quý.

Không biết vì sao, bây giờ cô đặc biệt nhớ anh.

Cô thừa dịp Lý Tố còn đang rửa bát liền chạy vào phòng tắm rồi cực nhanh về phòng, còn đóng cửa lại. Lấy điện thoại di động ra, cô ghé vào giường bấm số của Quý Triết Ngạn.

Điện thoại vang lên vài tiếng đã được bắt máy, Diệp Trăn Trăn không chờ đối phương nói chuyện liền kêu lên: "Bác sĩ Quý."

Ở chung với Diệp Trăn Trăn lâu như vậy, Quý Triết Ngạn đã có thể từ những từ đơn giản đoán ra tâm trạng của Diệp Trăn Trăn. Anh hơi nhíu mày, hỏi: "Thế nào? Sự việc không có tiến triển gì sao?"

"Không phải..." Diệp Trăn Trăn trở mình, thuận tay ôm lấy gối đầu bên cạnh, "Em biết được thân phận của mình rồi, sáng mai sẽ về thành phố A."

"Vậy sao không có tinh thần?"

"Ừm... bác sĩ Quý anh ăn cơm chưa?"

Đối với việc Diệp Trăn Trăn đột nhiên nói sang chuyện khác, Quý Triết Ngạn cũng không muốn truy hỏi ngọn nguồn. Anh nhìn thoáng qua y tá đang chờ mình, thuận miệng đáp: "Ăn rồi."

"Thật ăn rồi sao?"

"Ừm."

"Được rồi." Diệp Trăn Trăn dừng một chút, lại nói: "Sao anh không tò mò em là ai?"

Quý Triết Ngạn cười một tiếng, nói: "Em là ai thì đối với anh cũng như nhau."

Bởi vì em là độc nhất vô nhị trên đời.

Nhưng câu này sau khi thoát ra khỏi miệng lại thành câu khác: "Tả Dịch đã nói cho anh biết."

"Á? Cảnh sát Tả thật đáng ghét, việc như vậy rõ ràng nên để em nói anh biết mới đúng chứ."

"Ha ha."

Quý Triết Ngạn để lại câu ha ha khiến Diệp Trăn Trăn rùng mình một cái, cô nuốt nước bọt, hỏi: "Cảnh sát Tả còn nói cái gì nữa?"

Quý Triết Ngạn nở nụ cười: "Sau khi trở về chúng ta từ từ nói."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Loại việc sau khi trở về từ từ nói, bình thường đều không tốt đẹp lắm.

Đến tận khi Quý Triết Ngạn cúp điện thoại, Diệp Trăn Trăn vẫn còn đang vì số mệnh của mình mà lo lắng.

Y tá thấy Quý Triết Ngạn cúp điện thoại, lại tiếp tục cùng anh đến phòng bệnh. Cô ta không biết vừa mới anh nói chuyện điện thoại cùng ai, nhưng dựa vào nét mặt của anh có thể đoán, đối phượng nhất định là một người vô cùng quan trọng.

Xem ra trong bệnh viện đồn đoán bác sĩ Quý yêu đương hẳn là có thật.

Cô ta nhìn bóng lưng thẳng tắp của Quý Triết Ngạn, vẫn không nhịn được bước nhanh đuổi kịp anh: "Bác sĩ Quý, anh còn chưa ăn cơm, không bằng ăn cơm xong rồi tiếp tục kiểm tra phòng bệnh."

Quý Triết Ngạn suy nghĩ một chút, nói: "Không cần, còn ba phòng bệnh, kiểm tra xong rồi ăn."

Y tá mấp máy môi, không nói thêm.

Diệp Trăn Trăn cảm thấy lạ giường, cô nằm trên giường coi như cũng thoải mái dễ chịu, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Không biết qua bao lâu, cô loáng thoáng nghe thấy âm thanh truyền từ phòng khách, đấu tranh tư tưởng một hồi, cô vẫn không dằn nổi tò mò bò từ trên giường xuống, rón rén đi tới một bên cửa, giữa cửa có một khe hở nhỏ.

Trong phòng khách không bật đèn, Diệp Trăn Trăn chỉ mượn ánh trăng trông thấy Lý Tố ngồi trên ghế sô pha, đang nhìn một bức ảnh khóc. Bà ta khóc rất kiềm chế, âm thanh mặc dù không lớn nhưng loại thương tâm kia so với gào khóc còn muốn bi thương hơn.

Diệp Trăn Trăn không tự giác nhíu mày, cô nhìn qua khe cửa một lúc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Một lần nữa nằm trên giường, Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình càng không ngủ được, cô lật qua lật lại vẫn nghĩ không ra, Lý Tố đang khóc vì ai nhỉ?

Cô cầm điện thoại đặt ở đầu giường, tìm số điện thoại của Tả Dịch, gõ một tin nhắn: "Cảnh sát Tả, Lý Tố ngồi trong phòng khách ôm một bức ảnh khóc, tôi giả vờ không nhìn thấy?"

Tả Dịch trả lời rất nhanh: "Thấy rõ người trên bức ảnh là ai không?"

Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng: "Kỹ năng Thiên Lý Nhãn chưa mở khóa, tin tức tạm thời không có thu hoạch."

Tả Dịch cười cười, nhắn lại: "Đã hơn một giờ, tôi cảm thấy cô nên ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm."

Diệp Trăn Trăn nhếch môi, vứt di động sang một bên.

Không phải anh ta cũng chưa ngủ sao, làm sao không biết xấu hổ nói cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom