Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Editor: Jingcao
Xe hơi một đường thẳng suốt chạy đến một khu rừng núi hoang vắng, cuối cùng ngừng lại trước một biệt thự.
Tài xế giúp họ mở cửa xe, Tôn Thiến vẫn cầm túi của Diệp Trăn Trăn, đỡ cô từ trên xe xuống: “Trăn Trăn, nơi này chính là Diệp gia, con từ nhỏ đến lớn đều ở đây, có ấn tượng gì không?”
Khi nói những lời này bà luôn quan sát nét mặt Diệp Trăn Trăn, dường như muốn nhìn ra một chút gì đó từ trên mặt cô, nhưng tiếc là Diệp Trăn Trăn mặt không thay đổi nhìn chằm chằm biệt thự thật phong cách trước mặt: “Không có.”
Phía sau truyền tới hai tiếng còi xe, Diệp Trăn Trăn quay đầu lại, xe thể thao của Tần Không đang xuyên qua vườn hoa, chạy đến hướng bọn họ.
Tôn Thiến không để ý đến Tần Không, trực tiếp đến cửa bấm chuông. Diệp Trăn Trăn không biểu hiện đi theo sau bà, khoảng thời gian nằm viện cô đã nhìn ra được, Tôn Thiến và Tần Không đều nhìn đối phương không vừa mắt.
Tần Không dừng xe ở cửa, liền đi đến bên người Diệp Trăn Trăn, còn mỉm cười với cô. Diệp Trăn Trăn cũng học theo anh ta cười cười, cửa được người bên trong mở ra. Mở cửa là một bác gái bốn mươi năm mươi tuổi, khi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, đáy mắt bình thản rõ ràng hiện lên tia thay đổi: “Tiểu thư.”
Bà cung kính gọi một tiếng, Diệp Trăn Trăn xấu hổ cười với bà: “Chào thím.”
Tôn Thiến vô cùng thân thiết kéo Diệp Trăn Trăn đi vào nhà: “Đây là thím Chu, làm ở Diệp gia đã 25 năm.” Thím Chu nghe thấy lời này, nhìn thoáng qua bóng lưng của hai người, đóng cửa lại.
Người đàn ông trong phòng khách nghe thấy tiếng động ở cửa, buông tờ báo trong tay đứng lên. Tần Không luôn ở bên tai Diệp Trăn Trăn líu ríu, Diệp Trăn Trăn nhìn xung quanh, lúc vào phòng khách thấy một người đàn ông mặc tây trang màu xám đứng trước sofa.
“Khang Bình tôi đã đón Trăn Trăn về rồi.” Tôn Thiến cười với người đàn ông, sau đó đưa túi trong tay cho thím Chu, “Thím đem đồ cất về phòng giúp Trăn Trăn.”
“Vâng.” Thím Chu nhận lấy túi trong tay Tôn Thiến, xoay người lên tầng hai. Diệp Trăn Trăn thuận theo nhìn về cầu thang dẫn lên tầng hai, cô cau mày, vô ý thức đi theo.
“Trăn Trăn!” Diệp Khang Bình ở phía sau gọi cô, ông ta đi đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, chặn đường đi của cô, “Con còn nhớ cậu không?”
Diệp Trăn Trăn nhìn chằm chằm vào ông ta, lắc đầu: “Không nhớ.”
Diệp Khang Bình không nói chuyện, chỉ là một mực nhìn cô, Diệp Trăn Trăn chân mày càng nhíu thật chặt, ngày đó cô vừa tỉnh lại Tả Dịch cũng nhìn cô như vậy.
“Cậu.”
Giọng Diệp Trăn Trăn không lớn, nhưng âm vang mạnh mẽ. Cuối cùng Diệp Khang Bình thu ánh mắt lại, cười với cô: “Không sao cả, ngày nào đó sẽ nhớ lại.” Đúng rồi, phòng con ở tầng hai, để mợ dẫn con lên nhìn đi.”
“Không cần đâu, tự con đi là được rồi.” Diệp Trăn Trăn gật đầu với họ, liền đi theo sau lưng thím Chu lên lầu. Tần Không nắm lấy cổ tay cô, căng thẳng nhìn cô: “Đợi một chút! Hay là để anh đi lên xem thử, lỡ như bên trên có người mai phục thì sao?”
Diệp Trăn Trăn nhìn anh, chân thành hỏi: “Nếu bên trên thật sự có người mai phục, anh có thể làm được gì?”
Tần Không vò vò mái tóc quăn, trên mặt còn hiện ra một chút tự hào: “Ít nhất em nghe thấy tiếng anh kêu thảm thiết, có thể nhanh chạy trốn.”
Diệp Trăn Trăn mím môi, giọng điệu so với vừa rồi càng thành tâm hơn: “Tin tôi đi, bọn chúng sẽ làm cho anh ngay cả tiếng hét cũng không có.”
Tần Không: “…”
Thấy anh ta cuối cùng cũng yên tĩnh, Diệp Trăn Trăn lần nữa nhấc chân đi lên lầu. Đi đến đầu cầu thang cô không nhịn được nhìn hơn hai lần.
Diệp gia được quét dọn rất sạch sẽ, một chút cũng không nhìn ra được đã từng xảy ra một vụ án mạng. Diệp Trăn Trăn bước lên cầu thang lên tầng hai, sau đó dừng lại ở phòng thứ hai trong hành lang.
“Tiểu thư.” Thím Chu thấy cô đứng trước cửa phòng, lễ phép gọi một tiếng. Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, xem căn phòng được trang trí rất mơ mộng.
Không sai, thật sự là mơ mộng, cả căn phòng đều được sơn thành màu hồng, thậm chí cả chiếc giường lớn kia cũng là hồng nhạt, như phản chiếu lên bộ quần áo bản thân đang mặc vô cùng rõ ràng.
Thiếu nữ như vậy, khiến Diệp Trăn Trăn trong khoảng thời gian ngắn có chút không chịu nổi.
Trong phòng có một tủ quần áo thật lớn, đặc biệt dễ thấy, cũng là màu hồng phấn. Diệp Trăn Trăn đi đến trước tủ, mở một cánh cửa ra nhìn, bên trong cũng không phải là quần áo, mà là từng hàng giày. Các loại giày sandal cao gót đủ loại màu sắc cùng kiểu dáng nằm ngay ngắn chỉnh tề bên trong, đặc điểm chung chính là phong cách vô cùng nữ tính và công chúa. Cô lại mở cửa khác nhìn, bên trong tất cả đều là quần áo xuân thu, không có cái nào là không kèm theo ren.
Cô suy sụp đóng lại cửa tủ, cô phát hiện cô quả nhiên vẫn chưa hiểu rõ chính mình.
Bên kia phòng là giá sách, Diệp Trăn Trăn đi qua, hi vọng rằng mình không nhìn thấy truyện cổ tích Andersen.
Trên giá sách phần lớn là sách chuyên ngành, đều liên quan tới tài chính, còn có vài cuốn bản gốc tiếng Anh. Diệp Trăn Trăn tò mò cầm lật ra xem, sau đó chán nản trả về.
Trước kia cô thật sự đọc loại sách "khoa học viễn tưởng" này sao?
Cô quả thực cảm thấy nể phục chính mình.
Ánh mắt tiếp tục nhìn trên giá sách, Diệp Trăn Trăn vui mừng cuối cùng cũng phát hiện mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Cô lấy ra lật vài trang, phát hiện đây là hệ liệt tiểu thuyết của cùng một tác giả, cái tên cũng khá thú vị, gọi là «Tiểu nhị lang ngủ say».
“Tiểu thư, đồ tôi đã giúp cô sửa sang lại, cô muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, hay là muốn làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút?”
Giọng nói của thím Chu kéo lại sự chú ý của cô. Diệp Trăn Trăn đem cuốn sách trong tay trả về chỗ cũ, đến trước mặt thím Chu nói: “Tôi muốn đi nhìn xung quanh.”
“Được.” Thím Chu nói xong liền đi trước dẫn đường. Diệp Trăn Trăn theo sau lưng bà bước tới hành lang.
“Đây là phòng của phu nhân và tiên sinh, sau khi bọn họ qua đời, vẫn luôn để trống. Còn đây là phòng của lão gia và lão phu nhân, sau này lão phu nhân qua đời, chỉ có một mình lão gia ở bên trong. Đối diện là thư phòng.” Thím Chu vừa đi vừa giới thiệu với cô, Diệp Trăn Trăn nghe trong lòng liền có chút khó chịu, ngôi nhà lớn như vậy, trống một phòng lại thêm một phòng.
“Thím Chu, cha mẹ tôi sao lại qua đời?"
Thím Chu dừng bước, xoay người lại nói với cô: “Sáu năm trước, phu nhân cùng tiên sinh dẫn theo cô đi thành phố D du lịch, khi trở về không may gặp tai nạn xe.”
Diệp Trăn Trăn mím môi, lại nói: “Tôi nghe nói tôi bị mất trí nhớ trong lần tai nạn xe đó.”
“Đúng.” Thím Chu nói tới đây tạm dừng một chút, giống như nhớ đến chuyện đau buồn, “Phu nhân là con gái út lão gia thương yêu nhất, cô khó mà tưởng tượng được chuyện thống khổ của người đầu bạc tiễn người đầu xanh. May mắn cô không có việc gì, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng cô còn sống chính là chuyện vui mừng nhất của lão gia.”
Từ lúc Diệp Trăn Trăn mất trí nhớ đến giờ, đây là lần đầu tiên bởi vì cái chết của Diệp Hồng Sinh mà bi thương, đối với ông ngoại cô tựa như mới biết này, khi còn sống nhất định vô cùng yêu thương cô cho nên mới đem tất cả tài sản để lại cho mình.
Cô lại hỏi: “Bà ngoại tôi thì sao?”
“Aiz.” Thím Chu thở dài, dường như cảm thấy ông trời không phúc hậu, tuy rằng Diệp gia rất giàu có, nhưng lại để cho bọn họ lần lượt chịu đựng nỗi bi thương khi người thân qua đời. “Lão phu nhân qua đời lúc đó tôi còn chưa có đến Diệp gia, nhưng nghe lão gia nhắc tới sau khi bà sinh phu nhân, cơ thể đã không được tốt, khi phu nhân 15 tuổi liền bệnh qua đời.”
Diệp Trăn Trăn gật đầu, không nói nữa.
“Tiểu thư, tôi dẫn cô đến vườn hoa nhìn thử.” Thím Chu đi tới, đề nghị với Diệp Trăn Trăn.
“Được.” Diệp Trăn Trăn đồng ý, cùng bà xuống lầu. Tần Không không còn ở dưới nhà, Tôn Thiến cùng Diệp Khang Bình đang ngồi trên ghế sofa nói gì đó, thấy Diệp Trăn Trăn đi xuống đồng thời im lặng.
Diệp Trăn Trăn làm như không thấy, gật đầu với bọn họ: “Cậu, mợ, Tần Không đâu?”
“Nó đã về, ta đã nói thằng nhóc đó không đáng tin cậy, cũng không biết tại sao…”
“Khang Bình.” Tôn Thiến kéo cánh tay Diệp Khang Bình, cắt ngang lời ông ta. Diệp Khang Bình nhìn Diệp Trăn Trăn, cười gượng hai tiếng nói: “Trăn Trăn, có chuyện gì sao?”
Diệp Trăn Trăn cười cười: “Không có gì, thím Chu đưa con đi xem vườn hoa.”
“Ồ, vậy mau đi đi.” Diệp Khang Bình híp mắt cười, chỉ chỉ cửa.
Diệp Trăn Trăn theo thím Chu ra ngoài, cô quay lại nhìn phòng khách: “Thím Chu, cậu mợ và tôi luôn ở cùng nhau sao?” Vừa rồi nghe thím Chu giới thiệu, cũng không nhìn thấy phòng nào là của bọn họ.
Quả nhiên thím Chu lắc đầu: “Không phải, lão gia có ba người con, chỉ có phu nhân ở cùng, ngay cả khi sau này kết hôn cũng không chuyển ra ngoài. Sau khi phu nhân và tiên sinh qua đời, chỉ còn lại cô và lão gia ở nơi này.”
Diệp Trăn Trăn nói: “Vậy tại sao cậu và mợ lại một mực ở đây?”
Thím Chu im lặng một lát mới nói: “Sau khi lão gia gặp chuyện không may, bọn họ liền chuyển vào, mặc dù tôi ngây người ở Diệp gia hai mươi mấy năm, nhưng từ đầu đến cuối chỉ là người làm, cũng không thể đuổi bọn họ ra ngoài.”
Diệp Trăn Trăn nhíu mày, cô luôn cảm thấy rằng cậu và mợ thay vì nói đến chăm sóc cô, càng giống như đến để giám thị cô vậy.
“Thím Chu, tôi và Tần Không tại sao lại đính hôn?”
Thím Chu nói: “Lão gia cùng Tần lão gia là bạn tốt, cuộc hôn nhân này là hai người bọn họ quyết định. Sau khi phu nhân qua đời, lão gia không yên lòng chính là cô, ông ấy biết Tần tiên sinh luôn theo đuổi cô, cho nên khi Tần lão gia nhắc đến chuyện này, ông ấy liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng.”
Diệp Trăn Trăn nhăn nhăn, cho dù không yên lòng, cũng không thể tùy tiện đem cô giao phó cho người khác chứ, chuyện này xét đến cùng cũng là vì ông ngoại không có cách nào từ chối thỉnh cầu của ông bạn già phải không? “Vậy tôi và Tần Không quan hệ tốt sao?”
Thím Chu rõ ràng do dự một chút: “Theo tôi thì không phải là rất tốt.” Dừng một lát lại bổ sung thêm, “Có điều tình cảm có thể bồi dưỡng.”
Diệp Trăn Trăn nhớ tới sáng hôm nay Tần Không nói với cô rằng cô rất thích anh ta ôm. Cô nở nụ cười nhàn nhạt, xem ra cảnh sát Tả nói không sai, lời của bọn họ không thể tin tất cả.
“Tiểu thư, cô xuất viện rồi.” Một người đàn ông mặc bộ đồ làm vườn từ vườn hoa đi ra, trên vai còn khiêng một cái thang gấp màu trắng.
“Đây là Vương Nhị Cẩu, phụ trách chăm sóc vườn hoa, bình thường cũng làm một số việc nặng nhọc trong nhà.” Thím Chu giới thiệu.
Diệp Trăn Trăn mỉm cười với anh ta: “Chào anh.”
Vương Nhị Cẩu buông cái thang trong tay, tò mò quan sát Diệp Trăn Trăn mấy lần: “Tiểu thư, cô thật sự lại mất trí nhớ hả?”
Anh ta vừa nói xong, thím Chu liền trợn mắt nhìn, anh ta vội vã cười nói: “Tiểu thư, tôi là Vương Nhị Cẩu, cô có thể gọi tôi là Nhị Cẩu hoặc là Vương Tiểu Nhị.”
Vương Tiểu Nhị? Diệp Trăn Trăn nhớ tới quyển «Tiểu Nhị Lang ngủ say» trên giá sách, anh ta sẽ không phải là nam chính trong cuốn sách chứ?
Vương Nhị Cẩu cùng Diệp Trăn Trăn chào hỏi xong lại đi làm việc của mình, Diệp Trăn Trăn đi theo thím Chu dạo một vòng trong vườn hoa, liền trở về phòng.
Tôn Thiến thấy hai người đi vào, nhiệt tình chào đón, bộ dáng giống như nữ chủ nhân: “Trăn Trăn, buổi trưa con muốn ăn gì, mợ làm cho con.”
Diệp Trăn Trăn nhìn bà: “Con muốn ăn… một cân hoành thánh.” (một cân=1/2kg)
Tôn Thiến: “…”
Cuối cùng vẫn là thím Chu làm cơm trưa, do Diệp Trăn Trăn mới xuất viện không thích hợp ăn đồ quá béo, cho nên cơm trưa cũng thanh đạm.
Diệp Trăn Trăn cơm nước xong liền lên lầu ngủ, mặc dù giường màu hồng nhìn qua rất ngớ ngẩn, nhưng khi nằm lại rất thoải mái. Cô rất nhanh liền buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghĩ trước kia cơm nước xong bác sĩ Quý đều sẽ đẩy cô ra ngoài phơi nắng, cũng không biết bây giờ bác sĩ Quý đang làm cái gì.
“Bác sĩ Quý, bác sĩ Quý!”
Y tá đứng bên cạnh theo bản năng tăng âm lượng, Quý Triết Ngạn sửng sốt một chút, cuối cùng cũng hồi hồn: “Thật xin lỗi, vừa rồi cô nói gì?”
“Bệnh nhân giường số năm có dấu hiệu phát sốt, tôi lo lắng bệnh có biến chứng khác.” Y tá lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa, đây là lần đầu tiên cô thấy Bác sĩ Quý không tập trung trong khi làm việc.
“Tôi đi nhìn một chút.” Quý Triết Ngạn cầm lấy ống nghe đi ra ngoài, bên ngoài vườn hoa nhỏ đầy nắng, có rất nhiều bệnh nhân đang tản bộ. Anh nhìn thoáng qua vườn hoa trầm ngâm, theo phía sau y tá đến phòng bệnh.
Xe hơi một đường thẳng suốt chạy đến một khu rừng núi hoang vắng, cuối cùng ngừng lại trước một biệt thự.
Tài xế giúp họ mở cửa xe, Tôn Thiến vẫn cầm túi của Diệp Trăn Trăn, đỡ cô từ trên xe xuống: “Trăn Trăn, nơi này chính là Diệp gia, con từ nhỏ đến lớn đều ở đây, có ấn tượng gì không?”
Khi nói những lời này bà luôn quan sát nét mặt Diệp Trăn Trăn, dường như muốn nhìn ra một chút gì đó từ trên mặt cô, nhưng tiếc là Diệp Trăn Trăn mặt không thay đổi nhìn chằm chằm biệt thự thật phong cách trước mặt: “Không có.”
Phía sau truyền tới hai tiếng còi xe, Diệp Trăn Trăn quay đầu lại, xe thể thao của Tần Không đang xuyên qua vườn hoa, chạy đến hướng bọn họ.
Tôn Thiến không để ý đến Tần Không, trực tiếp đến cửa bấm chuông. Diệp Trăn Trăn không biểu hiện đi theo sau bà, khoảng thời gian nằm viện cô đã nhìn ra được, Tôn Thiến và Tần Không đều nhìn đối phương không vừa mắt.
Tần Không dừng xe ở cửa, liền đi đến bên người Diệp Trăn Trăn, còn mỉm cười với cô. Diệp Trăn Trăn cũng học theo anh ta cười cười, cửa được người bên trong mở ra. Mở cửa là một bác gái bốn mươi năm mươi tuổi, khi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, đáy mắt bình thản rõ ràng hiện lên tia thay đổi: “Tiểu thư.”
Bà cung kính gọi một tiếng, Diệp Trăn Trăn xấu hổ cười với bà: “Chào thím.”
Tôn Thiến vô cùng thân thiết kéo Diệp Trăn Trăn đi vào nhà: “Đây là thím Chu, làm ở Diệp gia đã 25 năm.” Thím Chu nghe thấy lời này, nhìn thoáng qua bóng lưng của hai người, đóng cửa lại.
Người đàn ông trong phòng khách nghe thấy tiếng động ở cửa, buông tờ báo trong tay đứng lên. Tần Không luôn ở bên tai Diệp Trăn Trăn líu ríu, Diệp Trăn Trăn nhìn xung quanh, lúc vào phòng khách thấy một người đàn ông mặc tây trang màu xám đứng trước sofa.
“Khang Bình tôi đã đón Trăn Trăn về rồi.” Tôn Thiến cười với người đàn ông, sau đó đưa túi trong tay cho thím Chu, “Thím đem đồ cất về phòng giúp Trăn Trăn.”
“Vâng.” Thím Chu nhận lấy túi trong tay Tôn Thiến, xoay người lên tầng hai. Diệp Trăn Trăn thuận theo nhìn về cầu thang dẫn lên tầng hai, cô cau mày, vô ý thức đi theo.
“Trăn Trăn!” Diệp Khang Bình ở phía sau gọi cô, ông ta đi đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, chặn đường đi của cô, “Con còn nhớ cậu không?”
Diệp Trăn Trăn nhìn chằm chằm vào ông ta, lắc đầu: “Không nhớ.”
Diệp Khang Bình không nói chuyện, chỉ là một mực nhìn cô, Diệp Trăn Trăn chân mày càng nhíu thật chặt, ngày đó cô vừa tỉnh lại Tả Dịch cũng nhìn cô như vậy.
“Cậu.”
Giọng Diệp Trăn Trăn không lớn, nhưng âm vang mạnh mẽ. Cuối cùng Diệp Khang Bình thu ánh mắt lại, cười với cô: “Không sao cả, ngày nào đó sẽ nhớ lại.” Đúng rồi, phòng con ở tầng hai, để mợ dẫn con lên nhìn đi.”
“Không cần đâu, tự con đi là được rồi.” Diệp Trăn Trăn gật đầu với họ, liền đi theo sau lưng thím Chu lên lầu. Tần Không nắm lấy cổ tay cô, căng thẳng nhìn cô: “Đợi một chút! Hay là để anh đi lên xem thử, lỡ như bên trên có người mai phục thì sao?”
Diệp Trăn Trăn nhìn anh, chân thành hỏi: “Nếu bên trên thật sự có người mai phục, anh có thể làm được gì?”
Tần Không vò vò mái tóc quăn, trên mặt còn hiện ra một chút tự hào: “Ít nhất em nghe thấy tiếng anh kêu thảm thiết, có thể nhanh chạy trốn.”
Diệp Trăn Trăn mím môi, giọng điệu so với vừa rồi càng thành tâm hơn: “Tin tôi đi, bọn chúng sẽ làm cho anh ngay cả tiếng hét cũng không có.”
Tần Không: “…”
Thấy anh ta cuối cùng cũng yên tĩnh, Diệp Trăn Trăn lần nữa nhấc chân đi lên lầu. Đi đến đầu cầu thang cô không nhịn được nhìn hơn hai lần.
Diệp gia được quét dọn rất sạch sẽ, một chút cũng không nhìn ra được đã từng xảy ra một vụ án mạng. Diệp Trăn Trăn bước lên cầu thang lên tầng hai, sau đó dừng lại ở phòng thứ hai trong hành lang.
“Tiểu thư.” Thím Chu thấy cô đứng trước cửa phòng, lễ phép gọi một tiếng. Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, xem căn phòng được trang trí rất mơ mộng.
Không sai, thật sự là mơ mộng, cả căn phòng đều được sơn thành màu hồng, thậm chí cả chiếc giường lớn kia cũng là hồng nhạt, như phản chiếu lên bộ quần áo bản thân đang mặc vô cùng rõ ràng.
Thiếu nữ như vậy, khiến Diệp Trăn Trăn trong khoảng thời gian ngắn có chút không chịu nổi.
Trong phòng có một tủ quần áo thật lớn, đặc biệt dễ thấy, cũng là màu hồng phấn. Diệp Trăn Trăn đi đến trước tủ, mở một cánh cửa ra nhìn, bên trong cũng không phải là quần áo, mà là từng hàng giày. Các loại giày sandal cao gót đủ loại màu sắc cùng kiểu dáng nằm ngay ngắn chỉnh tề bên trong, đặc điểm chung chính là phong cách vô cùng nữ tính và công chúa. Cô lại mở cửa khác nhìn, bên trong tất cả đều là quần áo xuân thu, không có cái nào là không kèm theo ren.
Cô suy sụp đóng lại cửa tủ, cô phát hiện cô quả nhiên vẫn chưa hiểu rõ chính mình.
Bên kia phòng là giá sách, Diệp Trăn Trăn đi qua, hi vọng rằng mình không nhìn thấy truyện cổ tích Andersen.
Trên giá sách phần lớn là sách chuyên ngành, đều liên quan tới tài chính, còn có vài cuốn bản gốc tiếng Anh. Diệp Trăn Trăn tò mò cầm lật ra xem, sau đó chán nản trả về.
Trước kia cô thật sự đọc loại sách "khoa học viễn tưởng" này sao?
Cô quả thực cảm thấy nể phục chính mình.
Ánh mắt tiếp tục nhìn trên giá sách, Diệp Trăn Trăn vui mừng cuối cùng cũng phát hiện mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Cô lấy ra lật vài trang, phát hiện đây là hệ liệt tiểu thuyết của cùng một tác giả, cái tên cũng khá thú vị, gọi là «Tiểu nhị lang ngủ say».
“Tiểu thư, đồ tôi đã giúp cô sửa sang lại, cô muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, hay là muốn làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút?”
Giọng nói của thím Chu kéo lại sự chú ý của cô. Diệp Trăn Trăn đem cuốn sách trong tay trả về chỗ cũ, đến trước mặt thím Chu nói: “Tôi muốn đi nhìn xung quanh.”
“Được.” Thím Chu nói xong liền đi trước dẫn đường. Diệp Trăn Trăn theo sau lưng bà bước tới hành lang.
“Đây là phòng của phu nhân và tiên sinh, sau khi bọn họ qua đời, vẫn luôn để trống. Còn đây là phòng của lão gia và lão phu nhân, sau này lão phu nhân qua đời, chỉ có một mình lão gia ở bên trong. Đối diện là thư phòng.” Thím Chu vừa đi vừa giới thiệu với cô, Diệp Trăn Trăn nghe trong lòng liền có chút khó chịu, ngôi nhà lớn như vậy, trống một phòng lại thêm một phòng.
“Thím Chu, cha mẹ tôi sao lại qua đời?"
Thím Chu dừng bước, xoay người lại nói với cô: “Sáu năm trước, phu nhân cùng tiên sinh dẫn theo cô đi thành phố D du lịch, khi trở về không may gặp tai nạn xe.”
Diệp Trăn Trăn mím môi, lại nói: “Tôi nghe nói tôi bị mất trí nhớ trong lần tai nạn xe đó.”
“Đúng.” Thím Chu nói tới đây tạm dừng một chút, giống như nhớ đến chuyện đau buồn, “Phu nhân là con gái út lão gia thương yêu nhất, cô khó mà tưởng tượng được chuyện thống khổ của người đầu bạc tiễn người đầu xanh. May mắn cô không có việc gì, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng cô còn sống chính là chuyện vui mừng nhất của lão gia.”
Từ lúc Diệp Trăn Trăn mất trí nhớ đến giờ, đây là lần đầu tiên bởi vì cái chết của Diệp Hồng Sinh mà bi thương, đối với ông ngoại cô tựa như mới biết này, khi còn sống nhất định vô cùng yêu thương cô cho nên mới đem tất cả tài sản để lại cho mình.
Cô lại hỏi: “Bà ngoại tôi thì sao?”
“Aiz.” Thím Chu thở dài, dường như cảm thấy ông trời không phúc hậu, tuy rằng Diệp gia rất giàu có, nhưng lại để cho bọn họ lần lượt chịu đựng nỗi bi thương khi người thân qua đời. “Lão phu nhân qua đời lúc đó tôi còn chưa có đến Diệp gia, nhưng nghe lão gia nhắc tới sau khi bà sinh phu nhân, cơ thể đã không được tốt, khi phu nhân 15 tuổi liền bệnh qua đời.”
Diệp Trăn Trăn gật đầu, không nói nữa.
“Tiểu thư, tôi dẫn cô đến vườn hoa nhìn thử.” Thím Chu đi tới, đề nghị với Diệp Trăn Trăn.
“Được.” Diệp Trăn Trăn đồng ý, cùng bà xuống lầu. Tần Không không còn ở dưới nhà, Tôn Thiến cùng Diệp Khang Bình đang ngồi trên ghế sofa nói gì đó, thấy Diệp Trăn Trăn đi xuống đồng thời im lặng.
Diệp Trăn Trăn làm như không thấy, gật đầu với bọn họ: “Cậu, mợ, Tần Không đâu?”
“Nó đã về, ta đã nói thằng nhóc đó không đáng tin cậy, cũng không biết tại sao…”
“Khang Bình.” Tôn Thiến kéo cánh tay Diệp Khang Bình, cắt ngang lời ông ta. Diệp Khang Bình nhìn Diệp Trăn Trăn, cười gượng hai tiếng nói: “Trăn Trăn, có chuyện gì sao?”
Diệp Trăn Trăn cười cười: “Không có gì, thím Chu đưa con đi xem vườn hoa.”
“Ồ, vậy mau đi đi.” Diệp Khang Bình híp mắt cười, chỉ chỉ cửa.
Diệp Trăn Trăn theo thím Chu ra ngoài, cô quay lại nhìn phòng khách: “Thím Chu, cậu mợ và tôi luôn ở cùng nhau sao?” Vừa rồi nghe thím Chu giới thiệu, cũng không nhìn thấy phòng nào là của bọn họ.
Quả nhiên thím Chu lắc đầu: “Không phải, lão gia có ba người con, chỉ có phu nhân ở cùng, ngay cả khi sau này kết hôn cũng không chuyển ra ngoài. Sau khi phu nhân và tiên sinh qua đời, chỉ còn lại cô và lão gia ở nơi này.”
Diệp Trăn Trăn nói: “Vậy tại sao cậu và mợ lại một mực ở đây?”
Thím Chu im lặng một lát mới nói: “Sau khi lão gia gặp chuyện không may, bọn họ liền chuyển vào, mặc dù tôi ngây người ở Diệp gia hai mươi mấy năm, nhưng từ đầu đến cuối chỉ là người làm, cũng không thể đuổi bọn họ ra ngoài.”
Diệp Trăn Trăn nhíu mày, cô luôn cảm thấy rằng cậu và mợ thay vì nói đến chăm sóc cô, càng giống như đến để giám thị cô vậy.
“Thím Chu, tôi và Tần Không tại sao lại đính hôn?”
Thím Chu nói: “Lão gia cùng Tần lão gia là bạn tốt, cuộc hôn nhân này là hai người bọn họ quyết định. Sau khi phu nhân qua đời, lão gia không yên lòng chính là cô, ông ấy biết Tần tiên sinh luôn theo đuổi cô, cho nên khi Tần lão gia nhắc đến chuyện này, ông ấy liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng.”
Diệp Trăn Trăn nhăn nhăn, cho dù không yên lòng, cũng không thể tùy tiện đem cô giao phó cho người khác chứ, chuyện này xét đến cùng cũng là vì ông ngoại không có cách nào từ chối thỉnh cầu của ông bạn già phải không? “Vậy tôi và Tần Không quan hệ tốt sao?”
Thím Chu rõ ràng do dự một chút: “Theo tôi thì không phải là rất tốt.” Dừng một lát lại bổ sung thêm, “Có điều tình cảm có thể bồi dưỡng.”
Diệp Trăn Trăn nhớ tới sáng hôm nay Tần Không nói với cô rằng cô rất thích anh ta ôm. Cô nở nụ cười nhàn nhạt, xem ra cảnh sát Tả nói không sai, lời của bọn họ không thể tin tất cả.
“Tiểu thư, cô xuất viện rồi.” Một người đàn ông mặc bộ đồ làm vườn từ vườn hoa đi ra, trên vai còn khiêng một cái thang gấp màu trắng.
“Đây là Vương Nhị Cẩu, phụ trách chăm sóc vườn hoa, bình thường cũng làm một số việc nặng nhọc trong nhà.” Thím Chu giới thiệu.
Diệp Trăn Trăn mỉm cười với anh ta: “Chào anh.”
Vương Nhị Cẩu buông cái thang trong tay, tò mò quan sát Diệp Trăn Trăn mấy lần: “Tiểu thư, cô thật sự lại mất trí nhớ hả?”
Anh ta vừa nói xong, thím Chu liền trợn mắt nhìn, anh ta vội vã cười nói: “Tiểu thư, tôi là Vương Nhị Cẩu, cô có thể gọi tôi là Nhị Cẩu hoặc là Vương Tiểu Nhị.”
Vương Tiểu Nhị? Diệp Trăn Trăn nhớ tới quyển «Tiểu Nhị Lang ngủ say» trên giá sách, anh ta sẽ không phải là nam chính trong cuốn sách chứ?
Vương Nhị Cẩu cùng Diệp Trăn Trăn chào hỏi xong lại đi làm việc của mình, Diệp Trăn Trăn đi theo thím Chu dạo một vòng trong vườn hoa, liền trở về phòng.
Tôn Thiến thấy hai người đi vào, nhiệt tình chào đón, bộ dáng giống như nữ chủ nhân: “Trăn Trăn, buổi trưa con muốn ăn gì, mợ làm cho con.”
Diệp Trăn Trăn nhìn bà: “Con muốn ăn… một cân hoành thánh.” (một cân=1/2kg)
Tôn Thiến: “…”
Cuối cùng vẫn là thím Chu làm cơm trưa, do Diệp Trăn Trăn mới xuất viện không thích hợp ăn đồ quá béo, cho nên cơm trưa cũng thanh đạm.
Diệp Trăn Trăn cơm nước xong liền lên lầu ngủ, mặc dù giường màu hồng nhìn qua rất ngớ ngẩn, nhưng khi nằm lại rất thoải mái. Cô rất nhanh liền buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghĩ trước kia cơm nước xong bác sĩ Quý đều sẽ đẩy cô ra ngoài phơi nắng, cũng không biết bây giờ bác sĩ Quý đang làm cái gì.
“Bác sĩ Quý, bác sĩ Quý!”
Y tá đứng bên cạnh theo bản năng tăng âm lượng, Quý Triết Ngạn sửng sốt một chút, cuối cùng cũng hồi hồn: “Thật xin lỗi, vừa rồi cô nói gì?”
“Bệnh nhân giường số năm có dấu hiệu phát sốt, tôi lo lắng bệnh có biến chứng khác.” Y tá lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa, đây là lần đầu tiên cô thấy Bác sĩ Quý không tập trung trong khi làm việc.
“Tôi đi nhìn một chút.” Quý Triết Ngạn cầm lấy ống nghe đi ra ngoài, bên ngoài vườn hoa nhỏ đầy nắng, có rất nhiều bệnh nhân đang tản bộ. Anh nhìn thoáng qua vườn hoa trầm ngâm, theo phía sau y tá đến phòng bệnh.
Bình luận facebook