Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-52
Chương 52
Edit: Yunchan
Trần Tín tiếp tục huyên thuyên: “Thầy tướng số còn nói…”
Văn Đan Khê chen vào: “Chuẩn thật sao.”
Trần Tín đáp chắc nịch: “Đương nhiên chuẩn rồi.”
“Nhưng sao ông ta lại tính sai tuổi chàng thế?”
Trần Tín chợt há hốc mồm, sau đó cười chữa ngượng: “Ờ… ừ, chắc là ta nói sai… hì hì…”
Văn Đan Khê cười cười không có ý định bóc mẽ, mà chỉ nói hùa theo lời hắn: “Chàng vừa nói thì ta cũng chợt nhớ ra hồi nhỏ ta cũng coi tướng số.” Nói xong còn làm bộ lo lắng khiếp sợ.
Trần Tín nhất thời hứng thú, thúc giục: “Nàng nói mau đi, tính thế nào?”
Văn Đan Khê ra vẻ khó khăn nói: “Thầy tướng số nói phu quân tương lai của ta chỉ có thể lấy một mình ta, bằng không sẽ có… bất trắc.”
Trần Tín nghe xong thì thả lỏng ngay tắp lự, vỗ ngực nói: “Chuyện này có gì đáng sợ chứ, dù ông ta không nói thì ta cũng chỉ lấy một mình nàng thôi.”
Tuy Văn Đan Khê biết lời ngon tiếng ngọt của nam nhân là không đáng tin, nhưng vẫn thấy lòng ngọt lịm. Cô liếc xéo hắn một cái lớn giọng nói: “Ta có nói là muốn gả cho chàng đâu.”
Trần Tín lại được nước cười khờ.
Bẵng qua một lúc, Văn Đan Khê lại giở ra vẻ mặt “Thẹn thùng” hỏi tới: “Lúc nãy chàng nói thật chứ?”
Trần Tín khựng lại, đặt cô lên đất rồi nhìn xoáy vào mắt cô, cất giọng hết sức nghiêm túc: “Nếu ta dám vi phạm lời thề, thì cứ để suốt đời ta làm ****(*)
(*) Không dữ liệu, chắc anh nhà nói gì bậy lắm, *BEEEP!* cho qua!! ⌒(o^▽^o)ノ
Đây cũng là thề thốt sao?
Trần Tín cho là cô không tin nên nóng ruột tới độ mặt mày đỏ lựng. Văn Đan Khê lật đật ngăn hắn lại: “Được rồi, ta tin chàng mà.”
Trần Tín mím mím môi, nhìn cô chăm chú, rồi bất thình lình dùng sức ôm ngang eo cô bế thốc lên, chạy băng băng đi: “Đan Khê, nếu ta không giữ lời thì kiếp sau sẽ biến thành con rùa, cõng nàng suốt ngày suốt đêm.”
Văn Đan Khê đen sì mặt. Cái người này…
Sau khi hai người trở về núi, lúc bọn Mặt Thẹo ngó thấy hai người thì đều toét ra nụ cười thâm ý. Văn Đan Khê lờ tịt hết, Trần Tín thì vừa hả dạ vừa bối rối tới mức không cười nổi.
Trần Tín vốn là người bộp chộp nóng nảy, ngay sớm hôm sau đã cử người tới đề thân. Trong nhà Văn Đan Khê không có trưởng bối, bèn giao cho Lý Băng Nhạn đảm đương thay. Đầu tiên nam nữ đôi bên sẽ trao đổi canh thiếp (*), rồi coi bát tự, sau đó đôi bên nam nữ trao đổi tín vật. Trần Tín tặng cho Văn Đan Khê một cây đoản kiếm, Văn Đan Khê trao cho hắn một miếng ngọc bội đeo trên cổ mình. Cuối cùng là đàn trai hạ lễ trà, hai bên trao đổi hôn thư, tới bước này nghi thức hứa hôn mới coi như xong xuôi. Bà mối đi rồi Văn Đan Khê mới thở hắt ra nhẹ nhõm.
(*) Canh thiếp dùng trong lễ đính hôn thời xưa, biên ngày tháng nam sinh của đôi bên.
Lý Băng Nhạn ở bên cười nói: “Đây là đã giản lược lắm rồi đấy, muội còn ngại rườm rà gì nữa.”
Nói tới đây trên mặt cô hiện lên vẻ rối rắm, hẳn đang nhớ lại lễ đính hôn năm xưa của mình. Văn Đan Khê bèn nhanh nhảu nói lảng sang chuyện khác, hai người lại hào hứng trao đổi tiếp.
Trần Tín là người đầu tiên có chủ trong năm huynh đệ, đêm đó bốn người còn lại nằng nặc đòi hắn phải mời khách, Trần Tín cảm động đồng ý. Vì không có nữ nhân ở đây nên đám hán tử này cũng không kiêng dè gì, người nào người nấy đều để trần trùng trục, khua chung cạn chén, gặm từng miếng thịt to đùng, đùa cợt rôm rả. Dĩ nhiên Văn Đan Khê cũng nghe chuyện Trần Tín mời khách, nên cố tình đưa tới đầy một bàn đồ nhắm.
Mặt Thẹo nốc rượu, nói với giọng hâm mộ: “Đại ca đúng là gặp vận may, không biết lúc nào đệ mới tìm được một người vợ như vậy nữa.”
Trần Tín vỗ vỗ vai hắn, nói ra lời thấm thía: “Lão Ngũ à, đệ đừng nhìn cao quá, người bình thường là được rồi. Đâu phải nam nhân nào cũng được như ta. Người như tẩu đệ thật tình hiếm có lắm.”
Hạ hắc tử ngồi bên liếc tới trắng cả mắt, đây chẳng phải là tự khen mình gián tiếp à?
Mặt Thẹo gật đầu bất đắc dĩ rồi lại tò mò hỏi: “Đại ca, mấy bữa trước đệ với Hạ hắc tử còn lao tâm khổ trí giùm huynh, vậy sao thoáng cái tẩu tử đã một lòng một dạ với huynh rồi thế?”
Trần Tín vừa nghe tới vấn đề này, bỗng dưng ngồi thẳng dậy, tạo dáng người từng trải, thản nhiên nói: “Theo lý thì một người sành sõi như ta nên truyền thụ chút kinh nghiệm cho các đệ, để các đệ cũng trải đời đôi chút, đỡ cho sau này cưới vợ lại lơ mơ.”
Lúc này những người còn lại đều đồng loạt buông đũa nhìn hắn bằng con mắt lấp lánh, im thin thít chờ đợi đoạn sau. Tần Nguyên thì cúi sát đầu, sợ mình không nhịn nổi lại cười phá lên.
Trần Tín hắng giọng, nhấm nháp chén trà, tư lự giây lát rồi thong thả nói: “Thật ra rất đơn giản… chính là… ừm…”
Trần Tín mới mở đầu đã hơi bí lù, thật tình thì hắn cũng không biết rốt cuộc vì sao thoắt cái Văn Đan Khê lại tốt với hắn như vậy, hắn cứ tưởng phải đợi lâu thật lâu nữa kìa. Hắn ráng nặn hết óc suy tư, tới cùng thì mình đã làm chuyện gì khiến cô cảm động chứ? Thật tình không nghĩ ra. Thế nhưng hắn đã lỡ nói rồi không thể ngậm tăm thế này được.
Trần Tín ngó mấy cặp mắt long la long lanh sáng rực như đèn của mấy huynh đệ, tự nhiên có hơi nhức đầu, hắn xoắn xuýt một hồi bèn giả bộ thâm trầm nói: “Cách này thật ra rất đơn giản, thế nhưng phải là người có học vấn thì mới làm được.”
“Ồ —–“ Mọi người ồ lên kinh ngạc, câu này phát ra từ miệng lão đại thật là làm người ta ngỡ ngàng quá chừng.
Trần Tín tiếp lời: “Đó chính là làm thơ, các đệ nghĩ xem không có học vấn thì làm được à?”
“Ha ha…”
“Hế hế!!” Cả đám cười ầm lên.
Trần Tín cau mày nhìn đám người này, hầm hầm nói: “Không tin cũng được, ta đi.”
Nói rồi định phất tay áo bỏ đi, Mặt Thẹo lập tức cầm lấy tay áo hắn, cười hề hề nói: “Đại ca, hay là chúng ta đi hỏi tẩu tử thử đi.”
“Nghĩ hay nhỉ.” Trần Tín đập bốp vào cái đầu to của Mặt Thẹo. Cả đại sảnh náo động rối beng, mọi người lại tiếp tục uống rượu đấu láo. Tuy Trần Tín tửu lượng cao nhưng vẫn không chống nổi cả bọn đồng tâm hợp lực chuốc rượu, quá ba tuần rượu Trần Tín đã say mèm. Mặt Thẹo và Quách Đại Giang cũng ngã vật xuống đầy vẻ vang. Sau cùng chỉ có Hạ hắc tử và Tần Nguyên là hơi tỉnh táo.
“Hắc tử, ngươi dìu đại ca vào nghỉ ngơi đi.” Tần nguyên ngáp một cái sai bảo.
Hạ hắc tử đáp lời, bước lên đỡ lấy Trần Tín đang say bí tỉ, Trần Tín mắt nhắm mắt mở chộp phắt tay của Hạ hắc tử, dịu dàng nói: “Đan Khê, ta cõng nàng lên núi, phong cảnh trên núi đẹp lắm.”
Hạ hắc tử thấy da gà nổi rần khắp người, hắn nhìn Tần Nguyên cầu cứu, Tần Nguyên thì chỉ nhướng nhướng mày, cho hắn một cái mặt “Ngươi tự xử đi.”
Trần Tín nhéo nhéo tay của Hạ hắc tử, rồi thình lình hất phăng ra như vớ phải rắn độc, lầu bầu trong miệng: “Tay này không phải tay của vợ ta, đừng nghĩ ta dễ lừa! Nhất định là ả Trịnh Mỹ Vân lại muốn leo lên giường của ta!”
Hạ hắc tử gần như ngã oạch xuống đất hết dậy nổi. Hắn tội nghiệp nói: “Tướng quân, ta năn nỉ ngài mà, ngài đi ngủ nhanh giùm ta đi.”
Nói rồi cố lôi Trần Tín vào phòng. Lúc đi ra khỏi đại sảnh, hai người lại xảy ra ẩu đả.
Trần Tín cứng đầu nằng nặc chạy ra sau núi. Hạ hắc tử kéo hắn lại, ôn tồn nói: “Đại đương gia, ngài sai đường rồi, hướng này mới đúng.”
Trần Tín liều mạng vùng ra: “Ngươi mới sai, hướng này mới đúng!”
Hạ hắc tử nào có sức mạnh khủng khiếp như hắn, cuối cùng vẫn chấm dứt ẩu đả với thắng lợi chung cuộc thuộc về Trần Tín, hắn loạng chà loạng choạng bước thẳng ra sau núi. Hạ hắc tử bám theo đằng sau, Tần nguyên lo lắng nên cũng đi theo.
Trần Tín còn vừa đi vừa nghêu ngao: “Trên núi Nhạn Minh quả thơm hương, cõng vợ lên núi ngắm ruộng nương, ai ai cũng không mình ta có, ganh tỵ tới nỗi đấm đấm giường.”
Mọi người: “…”
Lúc này Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn đang bàn chuyện trong nhà chính, bỗng nghe ngoài cửa xôn xao hẳn lên, Văn Đan Khê bảo Lý thẩm ra ngoài xem thử có chuyện gì. Trần Tín quen cửa quen nẻo nên cứ mò mẫm bước vào, Lý thẩm cũng không cản hắn, hắn vừa vào sân đã nhắm ngay tới nhà chính.
Văn Đan Khê lật đật đặt sách trong tay xuống bước lên đỡ, không dằn nỗi mắng hắn: “Sao chàng lại uống say tới nỗi này hả?”
Trần Tín nghe thấy giọng cô, trên mặt lập tức nở ra nụ cười yên tâm, hắn nhướng đôi mắt nhập nhèm, sờ soạng bắt được tay cô, sau đó bịch một tiếng ngả nhào lên người cô, xém nữa là xô Văn Đan Khê té ngửa ra đất.
Văn Đan Khê hết nước nói, đành phải bảo Lý thẩm và Vương thẩm dìu hắn tới gian phòng trống ngay cạnh phòng mình. Văn Đan Khê muốn xuống bếp làm ít canh giải rượu cho Trần Tín, ai dè Trần Tín lại siết cứng lấy tay cô không thả, nên cô buộc lòng phải làm phiền Lý Băng Nhạn chuẩn bị giúp.
Chẳng bao lâu sau, canh giải rượu đã bưng lên, sau khi rót cho hắn uống xong thì vẫn chẳng thấy có dấu hiệu tỉnh dậy. Văn Đan Khê hết cách bèn bảo bọn Hạ hắc tử về nghỉ, còn cô ở lại chăm sóc cho Trần Tín.
Văn Đan Khê ngồi ở bên giường ngắm nghía thật kỹ gương mặt ngủ say của hắn. Dù đang ngủ nhưng hắn vẫn không chịu yên, trong miệng cứ thì thà thì thầm suốt. Chốc chốc thì kêu lên kích động: “Đan Khê, nàng đáp ứng ta, ta vui lắm!” Chốc chốc lại thốt ra một câu: “Nghĩa phụ, người xem người có con dâu rồi này, ha ha.”
Văn Đan Khê thở dài một hơi, vươn một cánh tay khác ra sờ sờ gò má hắn. Như cảm giác được, Trần Tín lại duỗi một tay khác ra nắm lấy tay cô, cau mày gọi tên cô: “Đan Khê Đan Khê, không phải ta cố ý lừa nàng, không phải… Thật ra ta không phải là Trần Tín, ta là…”
Văn Đan Khê giật mình đánh thót, lắng tai cố nghe tiếp câu sau, nhưng nào ngờ tới chỗ mấu chốt hắn lại ngừng bặt rồi ngủ vùi. Tiếp đó lại vặn vẹo người, dẫu môi lầm bầm: “Ta không nói với ai hết.” Lần này thì hoàn toàn không còn câu sau.
Văn Đan Khê chờ hắn ngủ say mới cố hết sức rút tay ra. Sau đó đắp tấm chăn mỏng lên cho hắn, rồi mới rón rén bước khỏi phòng. Cô rảo bước vào sân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm theo thói quen, giờ này sông ngân đã trải lên đêm tối, trăng sao tỏa sáng vằng vặc. Cơn gió lành lạnh thổi thốc qua làm lòng người cũng rộng mở. Cô thưởng thức cảnh đêm hồi lâu, toan cất bước về phòng thì đột nhiên phát hiện trong bụi hoa lấp ló một bóng người, Văn Đan Khê giật bắn, hỏi dồn: “Ai đó?”
“Là ta đây, tẩu tử.” Tần Nguyên cười nhạt, rẽ hoa bước tới.
“À, là huynh sao, chàng đã ngủ ở phòng khách rồi.” Văn Đan Khê cho là y tới tìm Trần Tín nên vội giải thích.
Tần Nguyên lắc đầu, nói bằng giọng trầm thấp: “Là ta cố ý đến tìm tẩu tử. Nói vài câu sẽ đi ngay.”
“À, huynh cứ nói đi.”
Tần Nguyên cân nhắc từ ngữ một lát, nói thật nhanh: “Đại ca đối với tẩu tình căn thấm sâu, không thể tự thoát ra được, mọi người trên núi đã quá rõ ràng.”
Văn Đan Khê thấp giọng lên tiếng: “Ừm.”
Tần Nguyên dừng lại một thoáng, tiếp lời: “Ta mong tẩu nhìn thấy một phần tình cảm này của đại ca, về sau bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng ghét bỏ đại ca…”
Trong lòng Văn Đan Khê đã hiểu y đang ám chỉ điều gì, cô mỉm cười nói chắc nịch: “Ta sẽ không ghét bỏ chàng.”
Tần Nguyên thở phào một hơi, cười tự giễu: “Ta cũng chẳng biết tại sao, vốn dĩ đêm nay đại ca rất vui, mà ta lại sợ tương lai huynh ấy vui quá hóa buồn, cho nên mới cả gan tìm đến tẩu nói đôi lời.”
Văn Đan Khê chỉ cười không nói gì thêm.
Tần Nguyên chắp tay cáo từ, Văn Đan Khê nói vài câu dặn y đi thong thả. Lúc ra tới cổng sân, Tần Nguyên bỗng dừng bước ngoái đầu nói: “Hôm qua ta nhất thời hồ đồ nên nói năng nhăng cuội, mong tẩu đừng để trong lòng.”
Nói rồi không chờ Văn Đan Khê tỏ thái độ y đã khép cửa sân lại. Văn Đan Khê bỗng dưng thấy buồn cười, người tên Tần Nguyên này phải nói y thế nào mới đúng đây.
Edit: Yunchan
Trần Tín tiếp tục huyên thuyên: “Thầy tướng số còn nói…”
Văn Đan Khê chen vào: “Chuẩn thật sao.”
Trần Tín đáp chắc nịch: “Đương nhiên chuẩn rồi.”
“Nhưng sao ông ta lại tính sai tuổi chàng thế?”
Trần Tín chợt há hốc mồm, sau đó cười chữa ngượng: “Ờ… ừ, chắc là ta nói sai… hì hì…”
Văn Đan Khê cười cười không có ý định bóc mẽ, mà chỉ nói hùa theo lời hắn: “Chàng vừa nói thì ta cũng chợt nhớ ra hồi nhỏ ta cũng coi tướng số.” Nói xong còn làm bộ lo lắng khiếp sợ.
Trần Tín nhất thời hứng thú, thúc giục: “Nàng nói mau đi, tính thế nào?”
Văn Đan Khê ra vẻ khó khăn nói: “Thầy tướng số nói phu quân tương lai của ta chỉ có thể lấy một mình ta, bằng không sẽ có… bất trắc.”
Trần Tín nghe xong thì thả lỏng ngay tắp lự, vỗ ngực nói: “Chuyện này có gì đáng sợ chứ, dù ông ta không nói thì ta cũng chỉ lấy một mình nàng thôi.”
Tuy Văn Đan Khê biết lời ngon tiếng ngọt của nam nhân là không đáng tin, nhưng vẫn thấy lòng ngọt lịm. Cô liếc xéo hắn một cái lớn giọng nói: “Ta có nói là muốn gả cho chàng đâu.”
Trần Tín lại được nước cười khờ.
Bẵng qua một lúc, Văn Đan Khê lại giở ra vẻ mặt “Thẹn thùng” hỏi tới: “Lúc nãy chàng nói thật chứ?”
Trần Tín khựng lại, đặt cô lên đất rồi nhìn xoáy vào mắt cô, cất giọng hết sức nghiêm túc: “Nếu ta dám vi phạm lời thề, thì cứ để suốt đời ta làm ****(*)
(*) Không dữ liệu, chắc anh nhà nói gì bậy lắm, *BEEEP!* cho qua!! ⌒(o^▽^o)ノ
Đây cũng là thề thốt sao?
Trần Tín cho là cô không tin nên nóng ruột tới độ mặt mày đỏ lựng. Văn Đan Khê lật đật ngăn hắn lại: “Được rồi, ta tin chàng mà.”
Trần Tín mím mím môi, nhìn cô chăm chú, rồi bất thình lình dùng sức ôm ngang eo cô bế thốc lên, chạy băng băng đi: “Đan Khê, nếu ta không giữ lời thì kiếp sau sẽ biến thành con rùa, cõng nàng suốt ngày suốt đêm.”
Văn Đan Khê đen sì mặt. Cái người này…
Sau khi hai người trở về núi, lúc bọn Mặt Thẹo ngó thấy hai người thì đều toét ra nụ cười thâm ý. Văn Đan Khê lờ tịt hết, Trần Tín thì vừa hả dạ vừa bối rối tới mức không cười nổi.
Trần Tín vốn là người bộp chộp nóng nảy, ngay sớm hôm sau đã cử người tới đề thân. Trong nhà Văn Đan Khê không có trưởng bối, bèn giao cho Lý Băng Nhạn đảm đương thay. Đầu tiên nam nữ đôi bên sẽ trao đổi canh thiếp (*), rồi coi bát tự, sau đó đôi bên nam nữ trao đổi tín vật. Trần Tín tặng cho Văn Đan Khê một cây đoản kiếm, Văn Đan Khê trao cho hắn một miếng ngọc bội đeo trên cổ mình. Cuối cùng là đàn trai hạ lễ trà, hai bên trao đổi hôn thư, tới bước này nghi thức hứa hôn mới coi như xong xuôi. Bà mối đi rồi Văn Đan Khê mới thở hắt ra nhẹ nhõm.
(*) Canh thiếp dùng trong lễ đính hôn thời xưa, biên ngày tháng nam sinh của đôi bên.
Lý Băng Nhạn ở bên cười nói: “Đây là đã giản lược lắm rồi đấy, muội còn ngại rườm rà gì nữa.”
Nói tới đây trên mặt cô hiện lên vẻ rối rắm, hẳn đang nhớ lại lễ đính hôn năm xưa của mình. Văn Đan Khê bèn nhanh nhảu nói lảng sang chuyện khác, hai người lại hào hứng trao đổi tiếp.
Trần Tín là người đầu tiên có chủ trong năm huynh đệ, đêm đó bốn người còn lại nằng nặc đòi hắn phải mời khách, Trần Tín cảm động đồng ý. Vì không có nữ nhân ở đây nên đám hán tử này cũng không kiêng dè gì, người nào người nấy đều để trần trùng trục, khua chung cạn chén, gặm từng miếng thịt to đùng, đùa cợt rôm rả. Dĩ nhiên Văn Đan Khê cũng nghe chuyện Trần Tín mời khách, nên cố tình đưa tới đầy một bàn đồ nhắm.
Mặt Thẹo nốc rượu, nói với giọng hâm mộ: “Đại ca đúng là gặp vận may, không biết lúc nào đệ mới tìm được một người vợ như vậy nữa.”
Trần Tín vỗ vỗ vai hắn, nói ra lời thấm thía: “Lão Ngũ à, đệ đừng nhìn cao quá, người bình thường là được rồi. Đâu phải nam nhân nào cũng được như ta. Người như tẩu đệ thật tình hiếm có lắm.”
Hạ hắc tử ngồi bên liếc tới trắng cả mắt, đây chẳng phải là tự khen mình gián tiếp à?
Mặt Thẹo gật đầu bất đắc dĩ rồi lại tò mò hỏi: “Đại ca, mấy bữa trước đệ với Hạ hắc tử còn lao tâm khổ trí giùm huynh, vậy sao thoáng cái tẩu tử đã một lòng một dạ với huynh rồi thế?”
Trần Tín vừa nghe tới vấn đề này, bỗng dưng ngồi thẳng dậy, tạo dáng người từng trải, thản nhiên nói: “Theo lý thì một người sành sõi như ta nên truyền thụ chút kinh nghiệm cho các đệ, để các đệ cũng trải đời đôi chút, đỡ cho sau này cưới vợ lại lơ mơ.”
Lúc này những người còn lại đều đồng loạt buông đũa nhìn hắn bằng con mắt lấp lánh, im thin thít chờ đợi đoạn sau. Tần Nguyên thì cúi sát đầu, sợ mình không nhịn nổi lại cười phá lên.
Trần Tín hắng giọng, nhấm nháp chén trà, tư lự giây lát rồi thong thả nói: “Thật ra rất đơn giản… chính là… ừm…”
Trần Tín mới mở đầu đã hơi bí lù, thật tình thì hắn cũng không biết rốt cuộc vì sao thoắt cái Văn Đan Khê lại tốt với hắn như vậy, hắn cứ tưởng phải đợi lâu thật lâu nữa kìa. Hắn ráng nặn hết óc suy tư, tới cùng thì mình đã làm chuyện gì khiến cô cảm động chứ? Thật tình không nghĩ ra. Thế nhưng hắn đã lỡ nói rồi không thể ngậm tăm thế này được.
Trần Tín ngó mấy cặp mắt long la long lanh sáng rực như đèn của mấy huynh đệ, tự nhiên có hơi nhức đầu, hắn xoắn xuýt một hồi bèn giả bộ thâm trầm nói: “Cách này thật ra rất đơn giản, thế nhưng phải là người có học vấn thì mới làm được.”
“Ồ —–“ Mọi người ồ lên kinh ngạc, câu này phát ra từ miệng lão đại thật là làm người ta ngỡ ngàng quá chừng.
Trần Tín tiếp lời: “Đó chính là làm thơ, các đệ nghĩ xem không có học vấn thì làm được à?”
“Ha ha…”
“Hế hế!!” Cả đám cười ầm lên.
Trần Tín cau mày nhìn đám người này, hầm hầm nói: “Không tin cũng được, ta đi.”
Nói rồi định phất tay áo bỏ đi, Mặt Thẹo lập tức cầm lấy tay áo hắn, cười hề hề nói: “Đại ca, hay là chúng ta đi hỏi tẩu tử thử đi.”
“Nghĩ hay nhỉ.” Trần Tín đập bốp vào cái đầu to của Mặt Thẹo. Cả đại sảnh náo động rối beng, mọi người lại tiếp tục uống rượu đấu láo. Tuy Trần Tín tửu lượng cao nhưng vẫn không chống nổi cả bọn đồng tâm hợp lực chuốc rượu, quá ba tuần rượu Trần Tín đã say mèm. Mặt Thẹo và Quách Đại Giang cũng ngã vật xuống đầy vẻ vang. Sau cùng chỉ có Hạ hắc tử và Tần Nguyên là hơi tỉnh táo.
“Hắc tử, ngươi dìu đại ca vào nghỉ ngơi đi.” Tần nguyên ngáp một cái sai bảo.
Hạ hắc tử đáp lời, bước lên đỡ lấy Trần Tín đang say bí tỉ, Trần Tín mắt nhắm mắt mở chộp phắt tay của Hạ hắc tử, dịu dàng nói: “Đan Khê, ta cõng nàng lên núi, phong cảnh trên núi đẹp lắm.”
Hạ hắc tử thấy da gà nổi rần khắp người, hắn nhìn Tần Nguyên cầu cứu, Tần Nguyên thì chỉ nhướng nhướng mày, cho hắn một cái mặt “Ngươi tự xử đi.”
Trần Tín nhéo nhéo tay của Hạ hắc tử, rồi thình lình hất phăng ra như vớ phải rắn độc, lầu bầu trong miệng: “Tay này không phải tay của vợ ta, đừng nghĩ ta dễ lừa! Nhất định là ả Trịnh Mỹ Vân lại muốn leo lên giường của ta!”
Hạ hắc tử gần như ngã oạch xuống đất hết dậy nổi. Hắn tội nghiệp nói: “Tướng quân, ta năn nỉ ngài mà, ngài đi ngủ nhanh giùm ta đi.”
Nói rồi cố lôi Trần Tín vào phòng. Lúc đi ra khỏi đại sảnh, hai người lại xảy ra ẩu đả.
Trần Tín cứng đầu nằng nặc chạy ra sau núi. Hạ hắc tử kéo hắn lại, ôn tồn nói: “Đại đương gia, ngài sai đường rồi, hướng này mới đúng.”
Trần Tín liều mạng vùng ra: “Ngươi mới sai, hướng này mới đúng!”
Hạ hắc tử nào có sức mạnh khủng khiếp như hắn, cuối cùng vẫn chấm dứt ẩu đả với thắng lợi chung cuộc thuộc về Trần Tín, hắn loạng chà loạng choạng bước thẳng ra sau núi. Hạ hắc tử bám theo đằng sau, Tần nguyên lo lắng nên cũng đi theo.
Trần Tín còn vừa đi vừa nghêu ngao: “Trên núi Nhạn Minh quả thơm hương, cõng vợ lên núi ngắm ruộng nương, ai ai cũng không mình ta có, ganh tỵ tới nỗi đấm đấm giường.”
Mọi người: “…”
Lúc này Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn đang bàn chuyện trong nhà chính, bỗng nghe ngoài cửa xôn xao hẳn lên, Văn Đan Khê bảo Lý thẩm ra ngoài xem thử có chuyện gì. Trần Tín quen cửa quen nẻo nên cứ mò mẫm bước vào, Lý thẩm cũng không cản hắn, hắn vừa vào sân đã nhắm ngay tới nhà chính.
Văn Đan Khê lật đật đặt sách trong tay xuống bước lên đỡ, không dằn nỗi mắng hắn: “Sao chàng lại uống say tới nỗi này hả?”
Trần Tín nghe thấy giọng cô, trên mặt lập tức nở ra nụ cười yên tâm, hắn nhướng đôi mắt nhập nhèm, sờ soạng bắt được tay cô, sau đó bịch một tiếng ngả nhào lên người cô, xém nữa là xô Văn Đan Khê té ngửa ra đất.
Văn Đan Khê hết nước nói, đành phải bảo Lý thẩm và Vương thẩm dìu hắn tới gian phòng trống ngay cạnh phòng mình. Văn Đan Khê muốn xuống bếp làm ít canh giải rượu cho Trần Tín, ai dè Trần Tín lại siết cứng lấy tay cô không thả, nên cô buộc lòng phải làm phiền Lý Băng Nhạn chuẩn bị giúp.
Chẳng bao lâu sau, canh giải rượu đã bưng lên, sau khi rót cho hắn uống xong thì vẫn chẳng thấy có dấu hiệu tỉnh dậy. Văn Đan Khê hết cách bèn bảo bọn Hạ hắc tử về nghỉ, còn cô ở lại chăm sóc cho Trần Tín.
Văn Đan Khê ngồi ở bên giường ngắm nghía thật kỹ gương mặt ngủ say của hắn. Dù đang ngủ nhưng hắn vẫn không chịu yên, trong miệng cứ thì thà thì thầm suốt. Chốc chốc thì kêu lên kích động: “Đan Khê, nàng đáp ứng ta, ta vui lắm!” Chốc chốc lại thốt ra một câu: “Nghĩa phụ, người xem người có con dâu rồi này, ha ha.”
Văn Đan Khê thở dài một hơi, vươn một cánh tay khác ra sờ sờ gò má hắn. Như cảm giác được, Trần Tín lại duỗi một tay khác ra nắm lấy tay cô, cau mày gọi tên cô: “Đan Khê Đan Khê, không phải ta cố ý lừa nàng, không phải… Thật ra ta không phải là Trần Tín, ta là…”
Văn Đan Khê giật mình đánh thót, lắng tai cố nghe tiếp câu sau, nhưng nào ngờ tới chỗ mấu chốt hắn lại ngừng bặt rồi ngủ vùi. Tiếp đó lại vặn vẹo người, dẫu môi lầm bầm: “Ta không nói với ai hết.” Lần này thì hoàn toàn không còn câu sau.
Văn Đan Khê chờ hắn ngủ say mới cố hết sức rút tay ra. Sau đó đắp tấm chăn mỏng lên cho hắn, rồi mới rón rén bước khỏi phòng. Cô rảo bước vào sân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm theo thói quen, giờ này sông ngân đã trải lên đêm tối, trăng sao tỏa sáng vằng vặc. Cơn gió lành lạnh thổi thốc qua làm lòng người cũng rộng mở. Cô thưởng thức cảnh đêm hồi lâu, toan cất bước về phòng thì đột nhiên phát hiện trong bụi hoa lấp ló một bóng người, Văn Đan Khê giật bắn, hỏi dồn: “Ai đó?”
“Là ta đây, tẩu tử.” Tần Nguyên cười nhạt, rẽ hoa bước tới.
“À, là huynh sao, chàng đã ngủ ở phòng khách rồi.” Văn Đan Khê cho là y tới tìm Trần Tín nên vội giải thích.
Tần Nguyên lắc đầu, nói bằng giọng trầm thấp: “Là ta cố ý đến tìm tẩu tử. Nói vài câu sẽ đi ngay.”
“À, huynh cứ nói đi.”
Tần Nguyên cân nhắc từ ngữ một lát, nói thật nhanh: “Đại ca đối với tẩu tình căn thấm sâu, không thể tự thoát ra được, mọi người trên núi đã quá rõ ràng.”
Văn Đan Khê thấp giọng lên tiếng: “Ừm.”
Tần Nguyên dừng lại một thoáng, tiếp lời: “Ta mong tẩu nhìn thấy một phần tình cảm này của đại ca, về sau bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng ghét bỏ đại ca…”
Trong lòng Văn Đan Khê đã hiểu y đang ám chỉ điều gì, cô mỉm cười nói chắc nịch: “Ta sẽ không ghét bỏ chàng.”
Tần Nguyên thở phào một hơi, cười tự giễu: “Ta cũng chẳng biết tại sao, vốn dĩ đêm nay đại ca rất vui, mà ta lại sợ tương lai huynh ấy vui quá hóa buồn, cho nên mới cả gan tìm đến tẩu nói đôi lời.”
Văn Đan Khê chỉ cười không nói gì thêm.
Tần Nguyên chắp tay cáo từ, Văn Đan Khê nói vài câu dặn y đi thong thả. Lúc ra tới cổng sân, Tần Nguyên bỗng dừng bước ngoái đầu nói: “Hôm qua ta nhất thời hồ đồ nên nói năng nhăng cuội, mong tẩu đừng để trong lòng.”
Nói rồi không chờ Văn Đan Khê tỏ thái độ y đã khép cửa sân lại. Văn Đan Khê bỗng dưng thấy buồn cười, người tên Tần Nguyên này phải nói y thế nào mới đúng đây.
Bình luận facebook