Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-64
Chương 64
Edit: Yunchan
Đi được nửa đường Văn Đan Khê đột nhiên muốn chửi thêm cho hả giận, nhưng cô cũng không thể lộn trở lại chửi thêm trận nữa. Văn Đan Khê cười khổ, mấy năm gần đây cô không hay cãi nhau với người ta nên mồm mép cũng cùn hết rồi. Cô vừa đi vừa nghĩ, khi ngẩng đầu lên đã thấy Trần Tín đang sải bước đi về phía mình. Cô chạy nhanh tới mỉm cười đón hắn, trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ cô lại càng thấy Trần Tín dễ thương đáng yêu hơn gấp mấy lần.
Trần Tín nhìn cô nói: “Sau này có dược thương hay gì đó nàng cứ bảo hai đại phu đi là được rồi.”
Văn Đan Khê cười cười: “Người vừa rồi là một ông lão mà, huống chi ở trên địa bàn của chúng ta thì có gì phải sợ.”
Trần Tín không nói gì thêm, thời gian trước đây bản triều từng phản đối nữ tử xuất đầu lộ diện, có điều dần về sau này mọi người đã không còn quá để tâm đến nó nữa. Vả lại dân phong ở Dịch châu cởi mở hơn nơi khác, nên cũng không có những hạn chế này. Hắn chưa từng nghĩ tới việc bắt cô ru rú trong nhà mỗi ngày, nhưng lòng lại cứ nơm nớp lo lắng tới sự an toàn của cô, mỗi ngày mỗi đêm đều hận không thể nhét cô vào túi mới yên tâm. Quả là mâu thuẫn.
Hai người đi bộ về nhà cùng nhau, Văn Đan Khê về lại viện của mình, vì buổi chiều Lý Băng Nhạn sẽ tới, cô phải về dặn người dọn dẹp một gian phòng cho tỷ ấy. Còn Trần Tín thì quay lại vật lộn tiếp với cả núi công vụ bừa bộn.
Kể tới Hà chưởng quỹ, sau khi Văn Đan Khê bỏ đi ông liền lau trán mấy bận, nhìn về phía màn cửa sổ với vẻ bất đắc dĩ, từ đằng sau Tống Nhất Đường trầm mặc bước ra, phẩy tay áo bỏ đi mà chẳng buồn liếc Hà chưởng quỹ lấy một lần. Hà chưởng quỹ suy nghĩ hồi lâu, xác định mình không có gì bất ổn, nhưng lòng thì vẫn nơm nớp lo sợ.
Tống Nhất Đường vừa về tới nhà lập tức gọi hai thị vệ thân cận là Viên Bình và Viên An tới hỏi chuyện.
“Các ngươi nói đi, chuyện ở trước cửa Phiêu Hương lâu hôm nay có liên quan gì tới các ngươi hay không?” Đừng nói Văn Đan Khê mà tới y cũng thấy quá trùng hợp. Sau lại sực nhớ ra mình từng sai hai thị vệ tìm hiểu chuyện của Trần Tín, lúc ấy trong lòng đã hơi nghi ngờ.
Viên Bình thấy mặt Tống Nhất Đường nặng nề thì không dám phân minh gì cho mình mà lập tức quỳ sụp xuống nhận sai: “Thuộc hạ đã sai, xin công tử trách phạt.”
Viên An cũng quỳ theo: “Xin công tử trách phạt, thuộc hạ cũng làm sai.”
Tống Nhất Đường nhìn chằm chằm hai người một lát, đột nhiên khẽ thở dài, khoát khoát tay một cách mệt mỏi: “Quên đi, cũng không thể trách các ngươi được, dù cho không có chuyện này thì cũng thế thôi. Chỉ trách ta đánh giá tính tình của cô ta quá thấp.”
Viên Bình không cho là vậy, song Tống Nhất Đường cũng chẳng cần phải giải thích việc này với một thị vệ làm gì, y chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi tiếp: “Phải rồi, Vương Trung Quán kia thế nào rồi?”
Viên Bình không ngờ công tử lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này, hắn ngẩn ra một thoáng rồi đáp thành thật: “Tối qua hắn bất cẩn rơi xuống con sông trước miếu, đã chết đuối.”
Tống Nhất Đường chợt lấy làm kinh hãi, vẻ mặt thay đổi bất định, thì thào than thở: “Không ngờ cô ta lại ra tay độc ác như vậy.”
Viên Bình thì chẳng thấy gì kỳ lạ, hắn khom lưng nói: “Tên Vương Trung Quán này cực kỳ tiểu nhân, rượu chè bài bạc chơi gái thứ nào cũng có, làm việc thì không từ bất cứ thủ đoạn nào, nếu giữ lại thì sớm muộn gì cũng gây tai họa. Dùng tiền không phải là cách, giết mới là hay nhất.”
Viên An cũng bổ sung một câu: “Gã này vừa ngu xuẩn vừa tham lam, theo lý hắn là bằng hữu cố tri của Trần Tín, nếu nhờ vả tử tế thì đương nhiên Trần Tín sẽ không bạc đãi gã, đáng lý gã không nên uy hiếp đối phương, hơn nữa chúng ta chỉ hứa qua loa cho gã ít bạc thì gã đã đồng ý ngay lập tức.”
Tống Nhất Đường lặng thinh, chỉ nở ra một nụ cười quái gở.
Viên Bình lại hỏi với vẻ thận trọng: “Công tử, chuyện này…”
Tống Nhất Đường trầm ngâm một chút rồi phất tay nói: “Cứ thế đi, thiên hạ nhiều nữ nhân như thế không thiếu người như cô ta. Cứ để cô ta sống nhờ vào cái tên thổ phỉ đó đi.”
Viên Bình thở hắt ra một hơi, hùa theo: “Công tử là người làm đại sự, chỉ là một nữ nhân không đáng nhắc tới, tương lai cô ta sẽ phải hối hận.”
Tống Nhất Đường khép hờ hai mắt, ngồi yên giây lát rồi đi vào thay y phục, sau đó đi thẳng vào nội đường gặp Tống phu nhân.
“Mẫu thân.” Tống Nhất Đường cung kính.
Tống phu nhân nhìn thấy sắc mặt con trai mình thì mỉm cười hỏi: “Cô nương kia không muốn sao?”
Tống Nhất Đường gật đầu có chút bối rối.
Tống phu nhân cười ung dung: “Nếu cô ta không thích thì bỏ đi vậy, sau này con thích thì nạp người khác cũng được. Chúng ta nên về mau, chớ nên làm lỡ đại sự.”
Tống Nhất Đường cung kính cúi đầu đáp: “Dạ, mẫu thân.”
Ngay lập tức toàn bộ tôi tớ và thị vệ thu dọn xong xuôi, ngay chiều hôm đó rời khỏi thành Dịch Châu. Tuy nhiên điều mà họ không ngờ được chính là, họ mới ra khỏi Dịch Châu chưa bao lâu đã đụng phải một toán thổ phỉ, hai bên hỗn chiến một trận. Tuy Viên gia không có quá nhiều thương vong, nhưng lại khiến người ta bực dọc trong lòng. Thế còn chưa đủ, đi tiếp chưa được bao xa lại chạm phải giặc cướp thêm bận nữa, chẳng những hành lý và tài sản bị cướp mất hơn nửa, mà Tống Nhất Đường còn bị trúng một tên. Tống phu nhân cũng bị khủng hoảng tinh thần, nếu không có Viên Bình và Viên An liều mạng bảo vệ, thì hai mẹ con họ có thể sống sót trở về hay không cũng là một vấn đề đáng nói. Cứ thế đoàn người của Tống Nhất Đường rời khỏi Dịch Châu một cách gian nan, tiến thẳng tới Tần Châu, ở đó còn có hiệu buôn của Tống gia.
Trong thư phòng, sau khi Trần Tín được lâu la báo tin thì tâm tình bỗng tốt hơn nhiều. Có điều vui xong hắn lại bắt đầu vướng mắc một chuyện khác. Hắn đã hứa với Văn Đan Khê là sẽ không bao giờ giấu giếm cô nữa, nhưng việc này có nên nói hay không đây?
Hạ hắc tử bên cạnh lanh trí đoán được tâm sự của hắn, nhanh nhảu nhỏ giọng thầm thì: “Tướng quân, việc này không nói thì hay hơn.”
Trần Tín đấm bàn bực dọc: “Nhưng ta đã hứa là không giấu nàng nữa rồi.”
Hạ hắc tử gãi gãi mặt, nói với giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tướng quân à, sao ngài có thể hứa loại chuyện này được chứ? Thành thân xong mà chuyện gì cũng phải khai hết với phu nhân thì ngài toi thật rồi.”
“Ừm?” Trần Tín nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy thì lập tức trưng ra cái vẻ “Nguyện nghe rõ hơn”.
Hạ hắc tử thấy hơi đắc ý, thong thả nói: “Đây là do cha thuộc hạ nói, có lúc nam nhân phải kín miệng như bưng, có đánh chết cũng không thể khai. Nhớ hồi đó, Nhị thúc thuộc hạ vào thanh lâu nghe tiểu khúc bị thím thuộc hạ biết, phải nói là ầm ĩ chưa từng thấy, gây rối xong chưa đủ, sau đó mỗi lần cãi nhau là họ lại nhắc tới chuyện này. Cha thuộc hạ nói Nhị thúc quá ngốc, phải ông thì lúc nào muốn uống rượu thì cứ uống lén cho xong.”
Trần Tín trừng hắn: “Ta không nghe tiểu khúc.”
Hạ hắc tử nhanh mồm giải thích: “Thuộc hạ không nói tướng quân nghe tiểu khúc, thuộc hạ chỉ ví dụ thôi.”
Thế là cuối cùng Trần Tín vẫn quyết định không nói chuyện này với Văn Đan Khê.
Mà lúc này Văn Đan Khê cũng đã biết tin Vương Trung Quán chết. Lòng cô cũng sầu não vô cùng, đây là lần đầu tiên cô xuống tay giết người, tuy không phải trực tiếp hạ thủ, nhưng lòng cô vẫn không được yên ổn. Cô không ngừng làm công tác tư tưởng cho bản thân rằng: Tên tồi bại đó đáng chết. Gã dám đối xử vô tình với người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi mình khôn lớn như thế, thì sau này có chuyện gì không dám làm nữa? Vốn dĩ cô cũng muốn dùng tiền giải nạn, cho gã ít bạc để gã cao chạy xa bay. Nhưng cô còn chưa kịp làm thì gã đã mò tới Phiêu Hương lâu gây chuyện, lúc đó cô rất phẫn nộ nên mới đưa ra quyết định tàn nhẫn này.
Lúc Trần Tín vào nhà thì thấy Văn Đan Khê đang trong tình trạng hoảng hốt bất an này, làm hắn nhất thời vừa đau lòng vừa khẩn trương.
“Đan Khê, nàng sao vậy?” Trần Tín dè dặt hỏi.
Văn Đan Khê lấy lại tinh thần, cười gượng gạo: “Không có việc gì.”
Cô cúi đầu suy nghĩ chốc lát mới ngẩng đầu nói: “Nhị Tín, chàng đã hứa chuyện gì thì nhất định phải giữ lời đúng không?”
Trần Tín nghe vậy thì lòng bỗng dưng căng thẳng, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng biết.
Trần Tín nói lấy lệ: “Ờ… Hình như luôn giữ lời.”
Văn Đan Khê thở ra một hơi thật dài, hạ quyết tâm: “Được rồi, ta có việc phải nói với chàng.”
Đến đây Trần Tín không đếm xỉa gì tới lời khuyên của Hạ hắc tử nữa, trưng ra vẻ mặt thất bại nói: “Đan Khê, nàng không cần hỏi nữa, ta sẽ khai hết… được rồi, là do ta sai người cướp họ Tống, là ta muốn cho hắn một bài học. Trong tình huống này có nam nhân nào không ghen, phải không?” Trần Tín nhìn cô ra vẻ tội nghiệp.
Văn Đan Khê đứng hình một lát, hóa ra Tống Nhất Đường bị người ta cướp, hắn không nói cô cũng chưa biết đâu. Chờ cô tỉnh táo lại thì bỗng thấy dở khóc dở cười, thì ra hắn lại nghĩ lệch như vậy.
Văn Đan Khê gật đầu: “Ừ, chàng ghen là phải. Nhưng ta không muốn nói chuyện này mà là chuyện khác.”
Sau đó, Văn Đan Khê nói hết chuyện của Vương Trung Quán ra.
Trần Tín bất giác ngây dại. Giá nào hắn cũng không thể ngờ Văn Đan Khê sẽ làm chuyện này vì hắn. Trong nhất thời, cảm động, xúc động, chấn động, tất cả đều xộc lên đầu cùng một lúc, hệt như trút vào cả đống gia vị, ngũ vị hỗn tạp.
“Đan Khê…” Trong khoảnh khắc Trần Tín không tìm được lời nào thích hợp, mà chỉ bước lên ôm chầm lấy cô.
Văn Đan Khê không suy đoán được tâm tư của hắn, nên chỉ vùi trong ngực hắn tiếp tục giải thích: “Ta cũng biết nếu hứa được thì phải làm được, ta cũng muốn chờ hai ngày sau sai Triệu Lục Cân mang cho hắn một trăm lượng bạc, bảo hắn phải đi cho thật xa. Nhưng không ngờ hắn lại bị người ta sai khiến giở trò nói xấu chàng, ta nghĩ mẹ mình mà hắn còn không lo nói chi là người ngoài, sợ mai này hắn sẽ bán đứng chàng vì món lợi nhỏ, đầu ta nóng lên nên mới hạ lệnh như vậy. Từ tối qua tới giờ trong lòng ta luôn bất an.”
Trần Tín buông tay ra, nhìn vào mắt Văn Đan Khê chăm chú, nghiêm túc nói: “Về sau còn gặp chuyện thế này thì không nên lo lắng, ta sẽ đích thân xử lý, giết người cũng do ta giết, ta không muốn tay nàng dính máu. Vì ta sợ nàng sẽ gặp ác mộng… năm đó ta đã mơ thấy ác mộng một thời gian dài. Lúc ở nhà một mình ta rất sợ, sợ oan hồn của họ tới tìm ta…”
Văn Đan Khê không khỏi đau lòng, cô ôm chặt lấy eo hắn, nói dịu dàng: “Ta không sợ, ta đâu phải trẻ con.”
Trần Tín cười khẽ, thấp giọng lầm bầm: “Nói sao đi nữa về sau những chuyện này cứ để ta làm.”
“Được, ta hứa với chàng.” Lòng Văn Đan Khê thoáng cái nhẹ nhõm đi rất nhiều. Làm thì làm, vì đồ đần thối này, đáng giá!
Trần Tín thấy cô vui thì cũng vui lây. Hai tay hắn bóp vào eo của cô một cái, nhấc bổng cô lên cao quá đầu hệt như bế trẻ con. Văn Đan Khê hốt hoảng kêu khẽ một tiếng, còn Trần Tín thì cười khoái chí.
Hai người đang đùa vui vẻ thì chợt nghe Tráng Nha trong viện hô to: “Tần nhị gia, các người đã về.”
Là Lý Băng Nhạn tới.
Trần Tín dẫu môi thả cô xuống đất, ngó điệu bộ còn chơi chưa đã.
Edit: Yunchan
Đi được nửa đường Văn Đan Khê đột nhiên muốn chửi thêm cho hả giận, nhưng cô cũng không thể lộn trở lại chửi thêm trận nữa. Văn Đan Khê cười khổ, mấy năm gần đây cô không hay cãi nhau với người ta nên mồm mép cũng cùn hết rồi. Cô vừa đi vừa nghĩ, khi ngẩng đầu lên đã thấy Trần Tín đang sải bước đi về phía mình. Cô chạy nhanh tới mỉm cười đón hắn, trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ cô lại càng thấy Trần Tín dễ thương đáng yêu hơn gấp mấy lần.
Trần Tín nhìn cô nói: “Sau này có dược thương hay gì đó nàng cứ bảo hai đại phu đi là được rồi.”
Văn Đan Khê cười cười: “Người vừa rồi là một ông lão mà, huống chi ở trên địa bàn của chúng ta thì có gì phải sợ.”
Trần Tín không nói gì thêm, thời gian trước đây bản triều từng phản đối nữ tử xuất đầu lộ diện, có điều dần về sau này mọi người đã không còn quá để tâm đến nó nữa. Vả lại dân phong ở Dịch châu cởi mở hơn nơi khác, nên cũng không có những hạn chế này. Hắn chưa từng nghĩ tới việc bắt cô ru rú trong nhà mỗi ngày, nhưng lòng lại cứ nơm nớp lo lắng tới sự an toàn của cô, mỗi ngày mỗi đêm đều hận không thể nhét cô vào túi mới yên tâm. Quả là mâu thuẫn.
Hai người đi bộ về nhà cùng nhau, Văn Đan Khê về lại viện của mình, vì buổi chiều Lý Băng Nhạn sẽ tới, cô phải về dặn người dọn dẹp một gian phòng cho tỷ ấy. Còn Trần Tín thì quay lại vật lộn tiếp với cả núi công vụ bừa bộn.
Kể tới Hà chưởng quỹ, sau khi Văn Đan Khê bỏ đi ông liền lau trán mấy bận, nhìn về phía màn cửa sổ với vẻ bất đắc dĩ, từ đằng sau Tống Nhất Đường trầm mặc bước ra, phẩy tay áo bỏ đi mà chẳng buồn liếc Hà chưởng quỹ lấy một lần. Hà chưởng quỹ suy nghĩ hồi lâu, xác định mình không có gì bất ổn, nhưng lòng thì vẫn nơm nớp lo sợ.
Tống Nhất Đường vừa về tới nhà lập tức gọi hai thị vệ thân cận là Viên Bình và Viên An tới hỏi chuyện.
“Các ngươi nói đi, chuyện ở trước cửa Phiêu Hương lâu hôm nay có liên quan gì tới các ngươi hay không?” Đừng nói Văn Đan Khê mà tới y cũng thấy quá trùng hợp. Sau lại sực nhớ ra mình từng sai hai thị vệ tìm hiểu chuyện của Trần Tín, lúc ấy trong lòng đã hơi nghi ngờ.
Viên Bình thấy mặt Tống Nhất Đường nặng nề thì không dám phân minh gì cho mình mà lập tức quỳ sụp xuống nhận sai: “Thuộc hạ đã sai, xin công tử trách phạt.”
Viên An cũng quỳ theo: “Xin công tử trách phạt, thuộc hạ cũng làm sai.”
Tống Nhất Đường nhìn chằm chằm hai người một lát, đột nhiên khẽ thở dài, khoát khoát tay một cách mệt mỏi: “Quên đi, cũng không thể trách các ngươi được, dù cho không có chuyện này thì cũng thế thôi. Chỉ trách ta đánh giá tính tình của cô ta quá thấp.”
Viên Bình không cho là vậy, song Tống Nhất Đường cũng chẳng cần phải giải thích việc này với một thị vệ làm gì, y chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi tiếp: “Phải rồi, Vương Trung Quán kia thế nào rồi?”
Viên Bình không ngờ công tử lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này, hắn ngẩn ra một thoáng rồi đáp thành thật: “Tối qua hắn bất cẩn rơi xuống con sông trước miếu, đã chết đuối.”
Tống Nhất Đường chợt lấy làm kinh hãi, vẻ mặt thay đổi bất định, thì thào than thở: “Không ngờ cô ta lại ra tay độc ác như vậy.”
Viên Bình thì chẳng thấy gì kỳ lạ, hắn khom lưng nói: “Tên Vương Trung Quán này cực kỳ tiểu nhân, rượu chè bài bạc chơi gái thứ nào cũng có, làm việc thì không từ bất cứ thủ đoạn nào, nếu giữ lại thì sớm muộn gì cũng gây tai họa. Dùng tiền không phải là cách, giết mới là hay nhất.”
Viên An cũng bổ sung một câu: “Gã này vừa ngu xuẩn vừa tham lam, theo lý hắn là bằng hữu cố tri của Trần Tín, nếu nhờ vả tử tế thì đương nhiên Trần Tín sẽ không bạc đãi gã, đáng lý gã không nên uy hiếp đối phương, hơn nữa chúng ta chỉ hứa qua loa cho gã ít bạc thì gã đã đồng ý ngay lập tức.”
Tống Nhất Đường lặng thinh, chỉ nở ra một nụ cười quái gở.
Viên Bình lại hỏi với vẻ thận trọng: “Công tử, chuyện này…”
Tống Nhất Đường trầm ngâm một chút rồi phất tay nói: “Cứ thế đi, thiên hạ nhiều nữ nhân như thế không thiếu người như cô ta. Cứ để cô ta sống nhờ vào cái tên thổ phỉ đó đi.”
Viên Bình thở hắt ra một hơi, hùa theo: “Công tử là người làm đại sự, chỉ là một nữ nhân không đáng nhắc tới, tương lai cô ta sẽ phải hối hận.”
Tống Nhất Đường khép hờ hai mắt, ngồi yên giây lát rồi đi vào thay y phục, sau đó đi thẳng vào nội đường gặp Tống phu nhân.
“Mẫu thân.” Tống Nhất Đường cung kính.
Tống phu nhân nhìn thấy sắc mặt con trai mình thì mỉm cười hỏi: “Cô nương kia không muốn sao?”
Tống Nhất Đường gật đầu có chút bối rối.
Tống phu nhân cười ung dung: “Nếu cô ta không thích thì bỏ đi vậy, sau này con thích thì nạp người khác cũng được. Chúng ta nên về mau, chớ nên làm lỡ đại sự.”
Tống Nhất Đường cung kính cúi đầu đáp: “Dạ, mẫu thân.”
Ngay lập tức toàn bộ tôi tớ và thị vệ thu dọn xong xuôi, ngay chiều hôm đó rời khỏi thành Dịch Châu. Tuy nhiên điều mà họ không ngờ được chính là, họ mới ra khỏi Dịch Châu chưa bao lâu đã đụng phải một toán thổ phỉ, hai bên hỗn chiến một trận. Tuy Viên gia không có quá nhiều thương vong, nhưng lại khiến người ta bực dọc trong lòng. Thế còn chưa đủ, đi tiếp chưa được bao xa lại chạm phải giặc cướp thêm bận nữa, chẳng những hành lý và tài sản bị cướp mất hơn nửa, mà Tống Nhất Đường còn bị trúng một tên. Tống phu nhân cũng bị khủng hoảng tinh thần, nếu không có Viên Bình và Viên An liều mạng bảo vệ, thì hai mẹ con họ có thể sống sót trở về hay không cũng là một vấn đề đáng nói. Cứ thế đoàn người của Tống Nhất Đường rời khỏi Dịch Châu một cách gian nan, tiến thẳng tới Tần Châu, ở đó còn có hiệu buôn của Tống gia.
Trong thư phòng, sau khi Trần Tín được lâu la báo tin thì tâm tình bỗng tốt hơn nhiều. Có điều vui xong hắn lại bắt đầu vướng mắc một chuyện khác. Hắn đã hứa với Văn Đan Khê là sẽ không bao giờ giấu giếm cô nữa, nhưng việc này có nên nói hay không đây?
Hạ hắc tử bên cạnh lanh trí đoán được tâm sự của hắn, nhanh nhảu nhỏ giọng thầm thì: “Tướng quân, việc này không nói thì hay hơn.”
Trần Tín đấm bàn bực dọc: “Nhưng ta đã hứa là không giấu nàng nữa rồi.”
Hạ hắc tử gãi gãi mặt, nói với giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tướng quân à, sao ngài có thể hứa loại chuyện này được chứ? Thành thân xong mà chuyện gì cũng phải khai hết với phu nhân thì ngài toi thật rồi.”
“Ừm?” Trần Tín nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy thì lập tức trưng ra cái vẻ “Nguyện nghe rõ hơn”.
Hạ hắc tử thấy hơi đắc ý, thong thả nói: “Đây là do cha thuộc hạ nói, có lúc nam nhân phải kín miệng như bưng, có đánh chết cũng không thể khai. Nhớ hồi đó, Nhị thúc thuộc hạ vào thanh lâu nghe tiểu khúc bị thím thuộc hạ biết, phải nói là ầm ĩ chưa từng thấy, gây rối xong chưa đủ, sau đó mỗi lần cãi nhau là họ lại nhắc tới chuyện này. Cha thuộc hạ nói Nhị thúc quá ngốc, phải ông thì lúc nào muốn uống rượu thì cứ uống lén cho xong.”
Trần Tín trừng hắn: “Ta không nghe tiểu khúc.”
Hạ hắc tử nhanh mồm giải thích: “Thuộc hạ không nói tướng quân nghe tiểu khúc, thuộc hạ chỉ ví dụ thôi.”
Thế là cuối cùng Trần Tín vẫn quyết định không nói chuyện này với Văn Đan Khê.
Mà lúc này Văn Đan Khê cũng đã biết tin Vương Trung Quán chết. Lòng cô cũng sầu não vô cùng, đây là lần đầu tiên cô xuống tay giết người, tuy không phải trực tiếp hạ thủ, nhưng lòng cô vẫn không được yên ổn. Cô không ngừng làm công tác tư tưởng cho bản thân rằng: Tên tồi bại đó đáng chết. Gã dám đối xử vô tình với người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi mình khôn lớn như thế, thì sau này có chuyện gì không dám làm nữa? Vốn dĩ cô cũng muốn dùng tiền giải nạn, cho gã ít bạc để gã cao chạy xa bay. Nhưng cô còn chưa kịp làm thì gã đã mò tới Phiêu Hương lâu gây chuyện, lúc đó cô rất phẫn nộ nên mới đưa ra quyết định tàn nhẫn này.
Lúc Trần Tín vào nhà thì thấy Văn Đan Khê đang trong tình trạng hoảng hốt bất an này, làm hắn nhất thời vừa đau lòng vừa khẩn trương.
“Đan Khê, nàng sao vậy?” Trần Tín dè dặt hỏi.
Văn Đan Khê lấy lại tinh thần, cười gượng gạo: “Không có việc gì.”
Cô cúi đầu suy nghĩ chốc lát mới ngẩng đầu nói: “Nhị Tín, chàng đã hứa chuyện gì thì nhất định phải giữ lời đúng không?”
Trần Tín nghe vậy thì lòng bỗng dưng căng thẳng, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng biết.
Trần Tín nói lấy lệ: “Ờ… Hình như luôn giữ lời.”
Văn Đan Khê thở ra một hơi thật dài, hạ quyết tâm: “Được rồi, ta có việc phải nói với chàng.”
Đến đây Trần Tín không đếm xỉa gì tới lời khuyên của Hạ hắc tử nữa, trưng ra vẻ mặt thất bại nói: “Đan Khê, nàng không cần hỏi nữa, ta sẽ khai hết… được rồi, là do ta sai người cướp họ Tống, là ta muốn cho hắn một bài học. Trong tình huống này có nam nhân nào không ghen, phải không?” Trần Tín nhìn cô ra vẻ tội nghiệp.
Văn Đan Khê đứng hình một lát, hóa ra Tống Nhất Đường bị người ta cướp, hắn không nói cô cũng chưa biết đâu. Chờ cô tỉnh táo lại thì bỗng thấy dở khóc dở cười, thì ra hắn lại nghĩ lệch như vậy.
Văn Đan Khê gật đầu: “Ừ, chàng ghen là phải. Nhưng ta không muốn nói chuyện này mà là chuyện khác.”
Sau đó, Văn Đan Khê nói hết chuyện của Vương Trung Quán ra.
Trần Tín bất giác ngây dại. Giá nào hắn cũng không thể ngờ Văn Đan Khê sẽ làm chuyện này vì hắn. Trong nhất thời, cảm động, xúc động, chấn động, tất cả đều xộc lên đầu cùng một lúc, hệt như trút vào cả đống gia vị, ngũ vị hỗn tạp.
“Đan Khê…” Trong khoảnh khắc Trần Tín không tìm được lời nào thích hợp, mà chỉ bước lên ôm chầm lấy cô.
Văn Đan Khê không suy đoán được tâm tư của hắn, nên chỉ vùi trong ngực hắn tiếp tục giải thích: “Ta cũng biết nếu hứa được thì phải làm được, ta cũng muốn chờ hai ngày sau sai Triệu Lục Cân mang cho hắn một trăm lượng bạc, bảo hắn phải đi cho thật xa. Nhưng không ngờ hắn lại bị người ta sai khiến giở trò nói xấu chàng, ta nghĩ mẹ mình mà hắn còn không lo nói chi là người ngoài, sợ mai này hắn sẽ bán đứng chàng vì món lợi nhỏ, đầu ta nóng lên nên mới hạ lệnh như vậy. Từ tối qua tới giờ trong lòng ta luôn bất an.”
Trần Tín buông tay ra, nhìn vào mắt Văn Đan Khê chăm chú, nghiêm túc nói: “Về sau còn gặp chuyện thế này thì không nên lo lắng, ta sẽ đích thân xử lý, giết người cũng do ta giết, ta không muốn tay nàng dính máu. Vì ta sợ nàng sẽ gặp ác mộng… năm đó ta đã mơ thấy ác mộng một thời gian dài. Lúc ở nhà một mình ta rất sợ, sợ oan hồn của họ tới tìm ta…”
Văn Đan Khê không khỏi đau lòng, cô ôm chặt lấy eo hắn, nói dịu dàng: “Ta không sợ, ta đâu phải trẻ con.”
Trần Tín cười khẽ, thấp giọng lầm bầm: “Nói sao đi nữa về sau những chuyện này cứ để ta làm.”
“Được, ta hứa với chàng.” Lòng Văn Đan Khê thoáng cái nhẹ nhõm đi rất nhiều. Làm thì làm, vì đồ đần thối này, đáng giá!
Trần Tín thấy cô vui thì cũng vui lây. Hai tay hắn bóp vào eo của cô một cái, nhấc bổng cô lên cao quá đầu hệt như bế trẻ con. Văn Đan Khê hốt hoảng kêu khẽ một tiếng, còn Trần Tín thì cười khoái chí.
Hai người đang đùa vui vẻ thì chợt nghe Tráng Nha trong viện hô to: “Tần nhị gia, các người đã về.”
Là Lý Băng Nhạn tới.
Trần Tín dẫu môi thả cô xuống đất, ngó điệu bộ còn chơi chưa đã.
Bình luận facebook