Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-72
Chương 72
Edit: Yunchan
Trần Tín kéo Văn Đan Khê chạy băng băng trên đường, làm người đi đường ngoảnh đầu nhòm ngó hai người họ với ánh mắt kỳ quái. Cũng có người nhận ra họ, xầm xì bàn tán với vẻ mặt kinh dị. Còn có vài đứa trẻ cười tíu tít chạy theo sau.
Văn Đan Khê kông nén nổi xấu hổ, chạy được một đoạn cô dứt khoát dừng lại không chạy nữa. Trần Tín thấy mặt cô đỏ bừng, hơi thở gấp thì cũng cảm thấy mình quá lỗ mãng. Hắn dằn cơn cấp thiết của mình xuống, nắm tay cô đi chậm lại, rồi rẽ vào một ngõ nhỏ.
Trần Tín nhìn quanh quất, chắc mẩm không có ai thì lập tức hứng khởi ra mặt, cười hì hì rồi xoay người bế bổng cô lên, bước nhanh tới, Văn Đan Khê thở nhẹ một tiếng mặc kệ hắn.
“Nhị Tín, rốt cuộc chàng muốn dẫn ta đi đâu?”
Trần Tín cười bí hiểm, chỉ lắc đầu im thin thít. Cơn tò mò của Văn Đan Khê trỗi dậy, thầm suy đoán các loại khả năng.
Trần Tín bế cô đi một mạch, rất nhanh đã tới trước cổng một toà dinh trạch hoang vắng. Trần Tín dùng chân đá văng cánh cửa to có nước sơn loang lổ, đi một nước ra hậu viện.
Hậu viện này là một hoa viên rộng lớn, đáng tiếc do lâu ngày không ai chăm nom nên cỏ khô đã mọc đầy, trên mặt đất lá rụng thành đống, hoa viên muôn hồng nghìn tía trước kia giờ đây chỉ còn là một khu vườn hoang tàn.
Trần Tín tìm một khoảng đất trống để đặt Văn Đan Khê xuống, rồi hôn chụt cô một cái. Sau đó đi tới giữa sân, hai chân giang ra, vào thế.
Văn Đan Khê ngẩn ra một giây, sau đó mới vỡ lẽ thì ra hắn muốn biểu diễn công phu cho cô xem.
Trần Tín rút thanh kiếm bên hông ra, cởi ngoại bào, cởi cả áo trong, để thân trần. Thế còn chưa xong, sau đó, hắn lại bắt đầu tháo dây lưng. Văn Đan Khê đỏ chín mặt, vội vã giậm chân chặn lại: “Nhị Tín, đồ chết bằm, chàng dẫn ta tới đây là muốn làm chuyện này đó hả?!”
Trần Tín nghe vậy thì bất giác dừng tay lại, nghệt ra, rồi bất ngờ cười phá lên. Tiếng cười của hắn sang sảng cao vút, làm mấy con chim đang đậu trên cây giật mình bay đi.
Văn Đan Khê trợn trắng mắt, quay ngoắc người đi: “Không được, ta không ở đây, quá lạnh. Ta muốn về.”
Trần Tín vội vọt lên kéo cô lại, khẩn cầu với vẻ mặt tội nghiệp: “Vợ ngoan, nàng còn chưa coi xong sao lại đi rồi, ta không muốn làm chuyện đó mà là chuyện khác. Nàng chờ một lát đi.”
Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn là phải ở lại, chờ xem hắn làm cái gì.
Trần Tín không dám lề mề nữa, thành thạo cởi hết y phục thừa thãi trên người, cuối cùng chỉ chừa lại mỗi cái tiết khố.
Văn Đan Khê kêu lên thất kinh: “Đồ ngốc này, chàng không lạnh sao?”
Trần Tín cười tự tin, nện thùm thụp lên ngực mình, tỏ ý cơ thể mình rất cường tráng, không sợ lạnh. Sau đó hắn rút đoản kiếm mang theo người ra bắt đầu múa, ban đầu rất chậm, về sau càng lúc càng nhanh. Thân thể của hắn thoăn thoắt hệt như một con khỉ, động tác nhanh như gió. Thoắt trái thoắt phải, di chuyển chớp nháy, làm hoa cả mắt. Rồi về sau trong động tác của hắn lại bắt đầu thêm vào nhiều chủng loại, lúc thì lật người bay vút lên, lúc thì cào đất hệt như cẩu, có lúc lại lăn tròn trên đất. Lá rụng trong sân đã bị hắn hất tung lên hơn nửa, lá bay lên cao rồi lại rơi xuống là đà, trong cơn mưa lá ấy hắn lật sấp người rồi làm liên tục mấy chục lần động tác na ná như chống đẩy. Cuối cùng hắn đứng bật dậy, bước nhanh tới trước mặt Văn Đan Khê, sắc mặt đỏ ửng, nhìn cô với thần thái sáng láng. Đôi đồng tử màu biển lóe lên hào quang kích động chờ mong.
Chưa đợi cô mở miệng thắc mắc, Trần Tín đã nhanh chóng giải thích: “Đan Khê, đây là kiếm vũ của tộc Khê Thủy ta trước đây.”
“A?” Mắt Văn Đan Khê dần tỏa hào quang: “Mỗi động tác đó đều có ý nghĩa đặc biệt sao?”
Trần Tín gật đầu giải thích từng cái một: “Đây là điệu nhảy lúc nam tử tộc ta cầu thân nữ nhân. Mấy động tác đầu là để biểu thị cho bên nữ thấy cơ thể của mình rất cường tráng khỏe mạnh, có thể bảo vệ bên nữ không bị người khác khi dễ. Đoạn giữa là nói mình bản lĩnh cao cường, có thể xuống sông bắt cá, vào rừng săn thú, bảo đảm bên nữ sẽ không bị đói, động tác lăn lộn trên đất là để chỉ bên nam co được giãn được, tính tình rất tốt, lăn để xin bên nữ đồng ý gả cho mình.”
Văn Đan Khê nghe xong mà thầm cảm thán trong lòng, đây thật là màn cầu hôn độc đáo.
“Vậy còn động tác sau cùng thì sao?” Văn Đan Khê chợt nhớ tới động tác hít đất kia.
Thần sắc Trần Tín có hơi mất tự nhiên, hắn thấp giọng đáp: “Đó là ám chỉ công phu của bên nam ở phương diện kia rất lợi hại…”
“À —-“ Giọng Văn Đan Khê bất giác kéo dài ra, mặt mày bối rối. Ờm… sức tưởng tượng của người xưa thật là phong phú đa dạng.
Trần Tín xấu hổ một lúc rồi bồi thêm: “Lúc cầu thân ta đã muốn nhảy, nhưng người dạy ta nói chỉ có thể nhảy nguyên bộ, không thể bịa đặt khuyếch đại bản lĩnh của mình, khi đó ta cứ tưởng là điệu nhảy cuối cũng mình không có khả năng, nên không dám nhảy…”
Văn Đan Khê phì cười. Trong lòng dạt dào hạnh phúc. Cô rút khăn ra lau mồ hôi giúp hắn rồi dịu dàng nói: “Chàng mặc áo vào mau đi, coi chừng lạnh.”
Trần Tín lắc đầu, nhìn cô với ánh mắt ngập đầy chờ mong, nói: “Theo tục lệ của tộc Khê Thủy, bên nam nhảy xong, thì bên nữ cũng phải biểu hiện một chút. Giờ tới lượt nàng…”
Văn Đan Khê kinh ngạc hỏi: “Ta cũng phải nhảy sao?” Nào giờ cô chỉ biết tập thể dục thôi.
Trần Tín cười hì hì, lắc đầu: “Không cần, nàng chỉ cần động động miệng, ưỡn ưỡn ngực, vểnh vểnh mông…”
Hắn còn chưa nói dứt câu, Văn Đan Khê đã bước lên vòng tay qua cổ hắn, kiễng chân hôn khẽ một cái. Trần Tín há mồm ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một lát rồi cũng cúi mặt xuống, tiện đà đưa hai tay ra ôm lấy cô, bế tới một độ cao mà mình có thể nhìn thẳng được. Hai chân cô vô thức quấn lên hông hắn, tựa như dây mây mềm mại quấn lấy thân cây.
Văn Đan Khê thể hiện xong thì mềm rũ ra tựa vào ngực hắn. Bỗng dưng, cô sực nhớ ra gì đó, lên tiếng hỏi: “Nhị Tín, sư phụ chàng chôn ở đâu, có cơ hội chúng ta đi tế bái.”
Trần Tín nghe vậy thì mặt bất giác tối xuống, lắc đầu nói: “Ông ấy không có mộ, vì không tìm được thi thể.”
Đầu Văn Đan Khê chợt lóe lên tia sáng, nắm vạt áo hắn nói: “Có khi nào ông chưa chết không?”
Mặt Trần Tín hiện lên nụ cười thê lương, lắc đầu lần nữa: “Không thể nào, sau chiến tranh ta đã phiêu bạt hơn một năm ở phủ Hà Giang, nếu ông ấy chưa chết thì nhất định đã tới tìm ta. Sư phụ đã mất hết vợ con, trên đời cũng chỉ có mỗi mình ta là người thân, ông ấy không thể nào không tới tìm ta được.”
Hy vọng trong mắt Văn Đan Khê dần nhạt đi. Hai người nhất thời không nói gì.
“Vậy có khi nào ông bị Thát tử bắt làm tù binh hay không?” Văn Đan Khê chợt nghĩ tới khả năng này.
Trần Tín vừa nghe thì chân bất giác khựng lại. Sắc mặt hắn nặng trĩu suy tư hồi lâu, gật đầu nói: “Việc này thì có thể. Vì lúc đó ta tìm trong đống thi thể của hương thân mấy lần nhưng vẫn không tìm được sư phụ.”
Trần Tín càng nói càng thấy khả năng này rất lớn.
Edit: Yunchan
Trần Tín kéo Văn Đan Khê chạy băng băng trên đường, làm người đi đường ngoảnh đầu nhòm ngó hai người họ với ánh mắt kỳ quái. Cũng có người nhận ra họ, xầm xì bàn tán với vẻ mặt kinh dị. Còn có vài đứa trẻ cười tíu tít chạy theo sau.
Văn Đan Khê kông nén nổi xấu hổ, chạy được một đoạn cô dứt khoát dừng lại không chạy nữa. Trần Tín thấy mặt cô đỏ bừng, hơi thở gấp thì cũng cảm thấy mình quá lỗ mãng. Hắn dằn cơn cấp thiết của mình xuống, nắm tay cô đi chậm lại, rồi rẽ vào một ngõ nhỏ.
Trần Tín nhìn quanh quất, chắc mẩm không có ai thì lập tức hứng khởi ra mặt, cười hì hì rồi xoay người bế bổng cô lên, bước nhanh tới, Văn Đan Khê thở nhẹ một tiếng mặc kệ hắn.
“Nhị Tín, rốt cuộc chàng muốn dẫn ta đi đâu?”
Trần Tín cười bí hiểm, chỉ lắc đầu im thin thít. Cơn tò mò của Văn Đan Khê trỗi dậy, thầm suy đoán các loại khả năng.
Trần Tín bế cô đi một mạch, rất nhanh đã tới trước cổng một toà dinh trạch hoang vắng. Trần Tín dùng chân đá văng cánh cửa to có nước sơn loang lổ, đi một nước ra hậu viện.
Hậu viện này là một hoa viên rộng lớn, đáng tiếc do lâu ngày không ai chăm nom nên cỏ khô đã mọc đầy, trên mặt đất lá rụng thành đống, hoa viên muôn hồng nghìn tía trước kia giờ đây chỉ còn là một khu vườn hoang tàn.
Trần Tín tìm một khoảng đất trống để đặt Văn Đan Khê xuống, rồi hôn chụt cô một cái. Sau đó đi tới giữa sân, hai chân giang ra, vào thế.
Văn Đan Khê ngẩn ra một giây, sau đó mới vỡ lẽ thì ra hắn muốn biểu diễn công phu cho cô xem.
Trần Tín rút thanh kiếm bên hông ra, cởi ngoại bào, cởi cả áo trong, để thân trần. Thế còn chưa xong, sau đó, hắn lại bắt đầu tháo dây lưng. Văn Đan Khê đỏ chín mặt, vội vã giậm chân chặn lại: “Nhị Tín, đồ chết bằm, chàng dẫn ta tới đây là muốn làm chuyện này đó hả?!”
Trần Tín nghe vậy thì bất giác dừng tay lại, nghệt ra, rồi bất ngờ cười phá lên. Tiếng cười của hắn sang sảng cao vút, làm mấy con chim đang đậu trên cây giật mình bay đi.
Văn Đan Khê trợn trắng mắt, quay ngoắc người đi: “Không được, ta không ở đây, quá lạnh. Ta muốn về.”
Trần Tín vội vọt lên kéo cô lại, khẩn cầu với vẻ mặt tội nghiệp: “Vợ ngoan, nàng còn chưa coi xong sao lại đi rồi, ta không muốn làm chuyện đó mà là chuyện khác. Nàng chờ một lát đi.”
Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn là phải ở lại, chờ xem hắn làm cái gì.
Trần Tín không dám lề mề nữa, thành thạo cởi hết y phục thừa thãi trên người, cuối cùng chỉ chừa lại mỗi cái tiết khố.
Văn Đan Khê kêu lên thất kinh: “Đồ ngốc này, chàng không lạnh sao?”
Trần Tín cười tự tin, nện thùm thụp lên ngực mình, tỏ ý cơ thể mình rất cường tráng, không sợ lạnh. Sau đó hắn rút đoản kiếm mang theo người ra bắt đầu múa, ban đầu rất chậm, về sau càng lúc càng nhanh. Thân thể của hắn thoăn thoắt hệt như một con khỉ, động tác nhanh như gió. Thoắt trái thoắt phải, di chuyển chớp nháy, làm hoa cả mắt. Rồi về sau trong động tác của hắn lại bắt đầu thêm vào nhiều chủng loại, lúc thì lật người bay vút lên, lúc thì cào đất hệt như cẩu, có lúc lại lăn tròn trên đất. Lá rụng trong sân đã bị hắn hất tung lên hơn nửa, lá bay lên cao rồi lại rơi xuống là đà, trong cơn mưa lá ấy hắn lật sấp người rồi làm liên tục mấy chục lần động tác na ná như chống đẩy. Cuối cùng hắn đứng bật dậy, bước nhanh tới trước mặt Văn Đan Khê, sắc mặt đỏ ửng, nhìn cô với thần thái sáng láng. Đôi đồng tử màu biển lóe lên hào quang kích động chờ mong.
Chưa đợi cô mở miệng thắc mắc, Trần Tín đã nhanh chóng giải thích: “Đan Khê, đây là kiếm vũ của tộc Khê Thủy ta trước đây.”
“A?” Mắt Văn Đan Khê dần tỏa hào quang: “Mỗi động tác đó đều có ý nghĩa đặc biệt sao?”
Trần Tín gật đầu giải thích từng cái một: “Đây là điệu nhảy lúc nam tử tộc ta cầu thân nữ nhân. Mấy động tác đầu là để biểu thị cho bên nữ thấy cơ thể của mình rất cường tráng khỏe mạnh, có thể bảo vệ bên nữ không bị người khác khi dễ. Đoạn giữa là nói mình bản lĩnh cao cường, có thể xuống sông bắt cá, vào rừng săn thú, bảo đảm bên nữ sẽ không bị đói, động tác lăn lộn trên đất là để chỉ bên nam co được giãn được, tính tình rất tốt, lăn để xin bên nữ đồng ý gả cho mình.”
Văn Đan Khê nghe xong mà thầm cảm thán trong lòng, đây thật là màn cầu hôn độc đáo.
“Vậy còn động tác sau cùng thì sao?” Văn Đan Khê chợt nhớ tới động tác hít đất kia.
Thần sắc Trần Tín có hơi mất tự nhiên, hắn thấp giọng đáp: “Đó là ám chỉ công phu của bên nam ở phương diện kia rất lợi hại…”
“À —-“ Giọng Văn Đan Khê bất giác kéo dài ra, mặt mày bối rối. Ờm… sức tưởng tượng của người xưa thật là phong phú đa dạng.
Trần Tín xấu hổ một lúc rồi bồi thêm: “Lúc cầu thân ta đã muốn nhảy, nhưng người dạy ta nói chỉ có thể nhảy nguyên bộ, không thể bịa đặt khuyếch đại bản lĩnh của mình, khi đó ta cứ tưởng là điệu nhảy cuối cũng mình không có khả năng, nên không dám nhảy…”
Văn Đan Khê phì cười. Trong lòng dạt dào hạnh phúc. Cô rút khăn ra lau mồ hôi giúp hắn rồi dịu dàng nói: “Chàng mặc áo vào mau đi, coi chừng lạnh.”
Trần Tín lắc đầu, nhìn cô với ánh mắt ngập đầy chờ mong, nói: “Theo tục lệ của tộc Khê Thủy, bên nam nhảy xong, thì bên nữ cũng phải biểu hiện một chút. Giờ tới lượt nàng…”
Văn Đan Khê kinh ngạc hỏi: “Ta cũng phải nhảy sao?” Nào giờ cô chỉ biết tập thể dục thôi.
Trần Tín cười hì hì, lắc đầu: “Không cần, nàng chỉ cần động động miệng, ưỡn ưỡn ngực, vểnh vểnh mông…”
Hắn còn chưa nói dứt câu, Văn Đan Khê đã bước lên vòng tay qua cổ hắn, kiễng chân hôn khẽ một cái. Trần Tín há mồm ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một lát rồi cũng cúi mặt xuống, tiện đà đưa hai tay ra ôm lấy cô, bế tới một độ cao mà mình có thể nhìn thẳng được. Hai chân cô vô thức quấn lên hông hắn, tựa như dây mây mềm mại quấn lấy thân cây.
Văn Đan Khê thể hiện xong thì mềm rũ ra tựa vào ngực hắn. Bỗng dưng, cô sực nhớ ra gì đó, lên tiếng hỏi: “Nhị Tín, sư phụ chàng chôn ở đâu, có cơ hội chúng ta đi tế bái.”
Trần Tín nghe vậy thì mặt bất giác tối xuống, lắc đầu nói: “Ông ấy không có mộ, vì không tìm được thi thể.”
Đầu Văn Đan Khê chợt lóe lên tia sáng, nắm vạt áo hắn nói: “Có khi nào ông chưa chết không?”
Mặt Trần Tín hiện lên nụ cười thê lương, lắc đầu lần nữa: “Không thể nào, sau chiến tranh ta đã phiêu bạt hơn một năm ở phủ Hà Giang, nếu ông ấy chưa chết thì nhất định đã tới tìm ta. Sư phụ đã mất hết vợ con, trên đời cũng chỉ có mỗi mình ta là người thân, ông ấy không thể nào không tới tìm ta được.”
Hy vọng trong mắt Văn Đan Khê dần nhạt đi. Hai người nhất thời không nói gì.
“Vậy có khi nào ông bị Thát tử bắt làm tù binh hay không?” Văn Đan Khê chợt nghĩ tới khả năng này.
Trần Tín vừa nghe thì chân bất giác khựng lại. Sắc mặt hắn nặng trĩu suy tư hồi lâu, gật đầu nói: “Việc này thì có thể. Vì lúc đó ta tìm trong đống thi thể của hương thân mấy lần nhưng vẫn không tìm được sư phụ.”
Trần Tín càng nói càng thấy khả năng này rất lớn.
Bình luận facebook