Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Vân Yên cúi đầu nhìn đứa bé như chú mèo con trong lòng, dè dặt đeo chiếc vòng ngọc nạm vàng cho bé.
Bé có đôi mắt ấm áp, nhỏ xíu, khi hình người khác hình như cũng đang cười.
Bỗng nhiên Vân Yên thất thần, cho đến khi Lan Tịch gọi nàng, nàng mới hoàn hồn lại, thu tay về. Nàng vỗ về bọc tã lót bằng gấm, quay đầu nhẹ giọng nói:
- Đưa tiểu a ca cho Lưu quý nhân chăm sóc, về sớm một chút.
Lan Hà đáp vâng, đưa hai bà vú đã qua chọn lọc kĩ càng đi theo.
Vân Yên nhìn bóng lưng họ, cho đến khi biến mất.
Nàng không tự tay nuôi dưỡng tiểu a ca, ngay cả số lần bế cũng không nhiều, nhưng mỗi ngày đều hỏi thăm hạ nhân tình hình của bé. Ung Chính đều biết, nhưng không nói gì. Ngài sao có thể không hiểu, nàng không dám nuôi.
Bé là đứa trẻ ấm áp, đôi mắt ấy còn dịu dàng hơn cả Bát thúc, Thập Tam thúc.
Nàng không dám trao cho bé quá nhiều yêu thương, cũng không dám nhìn khuôn mặt và ánh mắt có nét giống Lục Thập. Nàng lặng lẽ cầu mong bé có thể bình an trưởng thành trong cung, một ngày nào đó trở về bên a mã mình, không bị cuốn vào sóng gió tranh giành quyền lực mà thời đại nào cũng có. Nỗi khổ của hoàng đế, có lẽ không ai rõ hơn nàng. Không bao lâu sau, Lưu quý nhân được sắc phong thành Khiêm tần, địa vị coi như khá cao trong hậu cung, nàng ta vô cùng tận tâm với tiểu a ca, cuộc sống của tiểu a ca cũng khá thoải mái.
Những ngày trong Viên Minh Viên trôi qua bình lặng, họ dường như không có ý định quay về Tử Cấm Thành, nhưng Ung Chính vẫn bận rộn chuyện triều chính, không hề nhàn rỗi hơn khi ở trong cung, lửa trong lò luyện đan ở Viên Minh Viên càng ngày càng cháy rừng rực. Một Giả Thế Phương bị xử chết với tội danh mưu đồ không thành dường như không thể làm thay đổi cố chấp muốn nắm giữ đời đời kiếp kiếp của hoàng đế. Có mấy đêm, Ung Chính đưa nàng đi thử thuốc, trong đạo tràng đày đặc la bàn và bùa chú mà nàng không hiểu, như lạc vào một thế giới kì quặc. Ngài luôn đặt rất nhiều kì vọng, nhưng mỗi lần thử đều không đạt được kết quả mong muốn. Nàng buộc lòng phải nói với ngài rằng uống đan sẽ hại thân, là một người hiểu rõ tam quan, sao ngài lại không hiểu, nhưng không hề hối tiếc. Nàng nhìn vào mắt ngài, cảm xúc ấy không phải người bình thường là có thể hiểu.
- Phu nhân, để nô tài che dù cho người, buổi trưa cẩn thận nắng to.
Thái giám điện Dưỡng Tâm vừa bung dù vừa căn dặn, y khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt trắng đen rõ ràng vô cùng hoạt bát.
Vân Yên cười cười, đưa tay nhận lấy chiếc dù.
- Cậu về đi, không cần đi theo cùng, tôi đâu yếu ớt vậy.
Lan Tịch cầm hộp thức ăn trong tay Vân Yên, cười đùa:
- Phu nhân đi đường không xảy ra chuyện gì thì chúng nô tì mới có cơ hội được Vạn Tuế Gia ban thưởng, gia nhìn thấy bát canh đậu xanh đầu tiên của năm nay, còn không vui vẻ ban thưởng sao.
Vân Yên nghe xong, kìm lòng không đặng mà bật cười:
- Em ấy, càng ngày càng mồm mép, không gả chồng không được rồi.
Lan Tịch vừa làm nũng vừa xin tha, vui cười suốt cả quãng đường đến điện Viên Minh Viên.
Nàng vừa bước vào, đám thám giám lập tức thỉnh an, nàng hỏi một câu theo lệ:
- Vẫn đang nghị sự ư?
Hiện giờ Sài Ngọc đang là tổng lĩnh thái giám điện Viên Minh Viên, trong phút chốc nét mắt y lộ vẻ do dự:
- Bẩm phu nhân… không ạ.
Vân Yên gật đầu, khi bước qua thì nhìn y một cái. Lan Tịch cũng nghi ngờ nhìn Sài Ngọc, kéo tai y nói thầm một câu, sau đó giẫm chân y, đuổi theo Vân Yên.
Vân Yên vừa bước vào nguyệt môn thì nghe thấy tiếng cười. Cùng với tiếng cười, bức tranh vui vẻ hiện ra rõ ràng trước mắt nàng.
Ung Chính cúi đầu dịu dàng nhìn người bên cạnh, cơ thể cao lớn của ngài dựa vào ghế, chân đeo giầy rồng dang rộng đặt trên bệ kê chân, vạt áo thường phục để trên đầu gối, chiếc quần dài thêu hoa văn rồng ẩn hiện...
Một cô gái thanh tú mặc cung trang màu xanh đang bế tiểu a ca, nàng ta mỉm cười quỳ bên chân ngài, mặt mày các bà vú bên cạnh cũng rạng rỡ.
Nàng nhìn góc mặt cô gái ấy, mày lá liễu, nước da trắng ngần, vóc người mảnh khảnh, đương độ tuổi đẹp nhất mười sáu mười bảy, không quá rực rỡ, nhưng lại có cảm giác như đã từng quen biết.
Bước chân Vân Yên hơi khựng lại, người trong phòng đều tập trung vào nàng ta.
Lan Tịch xách hộp thức ăn đi tới, gọi:
- Phu nhân.
Ung Chính ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng. Cô gái mặc cung trang màu xanh cũng ngước đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, đôi mắt ấy, rõ ràng rất quen thuộc.
Mấy bà vú vội khuỵu gối quỳ xuống đất thỉnh an, cô gái ấy cũng lúng túng làm theo, trông có vẻ bối rối.
Ung Chính nhìn Vân Yên, ngồi trên ghế giường đưa tay phải ra, Vân Yên bước từng bước tới, đặt tay trái vào lòng bàn tay ngài.
- Nơi ở của Khiêm tần nương nương và tiểu a ca tuyệt thật đấy.
Vân Yên nâng tay phải ra hiệu cho họ đứng lên.
Khiêm tần Lưu thị chính là cô gái mặc cung trang màu xanh, nàng ta biết rõ thân phận của Vân Yên, vội cúi đầu đáp vâng, bế tiểu a ca tới đặt vào lòng nàng.
Vân Yên rút tay mình khỏi tay Ung Chính, đón lấy tiểu a ca. Bé đang ngậm một ngón tay cười tươi ấm áp. Lòng Vân Yên mềm mại hẳn đi, bóng dáng người đàn ông ôn hòa năm ấy bất chợt lướt qua tim nàng, đứa bé mới chỉ ngần này tháng sao lại giống người thúc thúc đó đến thế?
Chợt có một bàn tay giúp nàng vuốt phẳng nếp nhăn của vạt váy phía sau eo, nàng mới nhận ra mình đang thất thần, bèn ngước đầu lên nhìn Khiêm tần Lý thị...
Bỗng nhiên quay đầu, đều là bóng hình cố nhân. Người bên cạnh có từng nhớ đến hai huynh muội* vừa yêu lại vừa hận ấy?
Yêu, hoặc chi là hận, cuối cùng trở về với cát bụi.
Vân Yên tiếc nuối chạm vào khuôn mặt nhỏ bé ấy, rồi đưa tiểu a ca cho Lan Tịch.
- Tiểu a ca chắc cũng đói rồi.
Mọi người đều hành lễ lui xuống, khi đứng lên Khiêm tần Lưu thị chỉ nhìn vị hoàng đế đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế. Vân Yên nhìn bóng lưng nàng ta, ánh mắt dõi theo cho tới khi họ rời đi hẳn, nàng không nói thêm câu nào, cũng không muốn nói gì.
Những ngày tháng bình lặng không dài, vùng Cổ Châu bất ngờ tạo phản. Tháng bảy năm Ung Chính thứ mười hai, nơi ấy có lời đồn “Miêu vương xuất hiện”, người Miêu đều tin, vì thế phản đối sự thống trị của lưu quan (1). Quan phủ từng bắt người tạo tin đồn “người Miêu ‘dế nhũi’ (2)”, sau đó lại thả ra, bởi vậy một số người “tập trung gây sự”.
Thật ra từ sau khi được Ung Chính thu phục vào năm thứ bảy, Cổ Châu đã thiết lập Cổ Châu sảnh, đưa lưu quan đến quản lý. Vùng Cổ Châu vẫn có danh mục quan địa phương, ví dụ như trưởng quan ty, phó trưởng quan ty, thổ xá... tuy sau khi Cổ Châu sảnh xây dượng xong, những quan này được đổi thành những cái tên như thổ thiên tổng, thổ bả tổng, ngoại ủy thổ xá, giúp đỡ triều đình nhà Thanh quản lý sơn trại người Miêu, nhưng không thể diễu võ dương oai như ngày trước. Vì vậy, họ luôn hi vọng khôi phục lại huy hoàng của một thời.
Sau khi Ung Chính đế nghe Ngạc Thái Nhĩ bẩm báo xong tình hình ở Cổ Châu, để tránh có chuyện xảy ra, ngài lập tức phái Lại bộ thị lang Lữ Diệu Tăng, Đại Lý Tự Khanh Đức Phúc, sẽ cùng quan viên địa phương đến Cổ Châu để tuyên bố chỉ dụ và giáo dục cảm hóa, nhưng không có hiệu quả. Sau đó trấn áp những người gây sự, kết quả dẫn đến quy mô phản loạn còn lớn hơn.
Sắp cuối năm, bên khóe miệng Ung Chính bị nhiệt nổi mấy bọc nước, thái y viện vô cùng lo lắng, bôi thuốc trong ngoài đều không làm bọc nước tiêu bớt. Bình thường ngài thích nhất chỉnh tề, hơn nữa không thể không thiếu trà nóng, bây giờ chạm vào là đau, trong lòng buồn bực không thôi.
Hương thơm ấm áp trong phòng thoang thoảng, Ung Chính mặc áo bào thêu rồng lượn màu vàng viền lông cáo màu đen ngồi xếp bằng trên sập rồng, một tay cầm tấu chương, một tay cầm chén trà.
Một tiếng thở dài bực bội, chén trà lại được đặt xuống, tạo thành tiếng chạm lanh lảnh. Làm mấy tiểu thái giám, ngay cả Tô Bồi Thịnh đứng bên ngoài phòng đều giật mình, quỳ xuống đất.
Vân Yên vém rèm vào, nhìn ngài đương chau mày, rồi nhìn mấy mụn nước đo đỏ bên khóe miệng ngài, nàng hơi nhếch môi lên.
Nàng vừa xua tay ra hiệu cho mấy tiểu thái giám đứng dậy, vừa bước tới gần sập rồng, Tô Bồi Thịnh nhanh nhẹn bò lên đưa đám thái giám ra ngoài.
Ung Chính đọc tấu chương mà không ngẩng đầu lên, sau khi giơ một tay ra chuẩn xác nắm lấy tay nàng thì mới ngước đầu.
- Sao lại lạnh thế này?
Vân Yên trở tay nắm lại tay ngài:
- Là tay chàng nóng.
Ung Chính cọ tay vào má nàng:
- Mặc nhiều một chút.
Vân Yên gật đầu, trượt tay khỏi lòng bàn tay ngài, xoay người đi vào phòng trong. Ung Chính lại quay trở về tư thế ban đầu tiếp tục đọc tấu chương.
Không tới một lát, Vân Yên bước ra, cầm theo tăm bông và hộp thuốc nhỏ, ngồi bên cạnh ngài, cúi đầu lấy tăm bông chấm một ít thuốc màu xanh trong suốt, nghiêng đầu nhẹ nhàng bôi lên khóe miệng ngài. Khóe miệng ngài hơi giật giật, kéo theo những sợi tóc mới bên mai, ánh nắng buổi chiều hắt vào vô cùng chói mắt.
Ánh mắt Vân Yên tập trung vào nếp nhăn khóe miệng ngài, Ung Chính nhạy cảm di chuyển ánh mắt, nhìn vào mắt nàng.
- Sao thế?
Vân Yên mỉm cười,
- Còn đau không?
Ung Chính trả lời:
- Đỡ hơn nhiều rồi.
Vân Yên gật đầu, cúi đầu thu dọn hộp thuốc. Ung Chính chợt ngước mắt lên:
- Gần đây có phải... trẫm già hơn không?
Trong lòng nàng run lên, ngài vẫn là người nhạy cảm như thế, chưa từng thay đổi.
Nàng đặt hộp thuốc trong tay xuống, giơ tay xoa trán ngài, tựa người vào lòng ngài, đặt một nụ hôn giữa trán.
- Không già.
Lễ Vạn Thọ năm Ung Chính thứ mười hai chỉ là một chén rượu nhạt, Ung Chính đế trúng gió hắt xì liền mấy cái, trở về sớm nghỉ ngơi, nửa đêm thì bị sốt, cả người nóng hầm hập. Vân Yên ngủ đến nửa đêm thì tỉnh giấc bởi một bàn tay nóng rực đặt trên bụng mình, nàng vội vã bò dậy gọi người châm đèn.
Bệnh lần này đến nhanh chóng mà không hề báo trước, Vân Yên và Tô Bồi Thịnh đều nhớ tới trận bạo bệnh phong hàn mười mấy năm trước khi còn trong vương phủ. Bây giờ năm tháng rốt cuộc vẫn không tha cho ai, người đã hơn năm mươi tuổi, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Nếu không đổ bệnh, ngài thật sự chẳng thể nghỉ ngơi. Tứ a ca Hoằng Lịch và Ngũ a ca Hoằng Trú ngày ngày đều tới thỉnh an, mấy vị hoàng tử phúc tấn cũng hiếu kính tận tâm. Nhưng chính sự trên triều, phản loạn địa phương không thể giảm bớt chỉ vì hoàng đế bị bệnh, nghỉ ngơi chưa được mấy ngày, Ung Chính triệu quân cơ đại thần đến Cửu Châu Thanh Yến để bàn việc, đã mệt lại thêm mệt. Ung Chính sốt ruột, tim phổi nóng như lửa đốt, bệnh tình càng thêm nặng hơn. Cứ mấy lần như vậy, tình hình không hể khả quan. Thái y dặn dò không được tắm rửa, mỗi tối nàng đều tự tay lau người cho ngài. Trước đây, hình như chưa từng đổ bệnh nặng đến thế, nhưng cứ tiếp tục sống thế, ngược lại ngài chẳng hề tự do, làm nàng không nhìn thấu nổi ngài.
Vân Yên thầm cảm thấy lo lắng, nhưng nàng lệnh cho bản thân phải kiên cường. Nhìn tất cả mọi chuyện, đối với Ung Chính, nàn không biết nên yêu hay nên trách, cả đời này nàng chưa từng can thiệp, bây giờ càng không thể không hiểu lòng kiên quyết của ngài với lê dân xã tắc.
Đèn hoa trong Viên Minh Viên được thắp lên, nàng vén tóc mai nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bắt gặp Tô Bồi Thịnh dẫn thái giám điện Dưỡng Tâm Sài Ngọc tới, y mang theo chậu đồng bốc khói nghi ngút, nàng bèn gật đầu tỏ ý cho họ bê vào, rồi cúi đầu xắn ống tay áo khoác lông màu trắng của mình lên, cũng đi vào.
Một tay nàng vén rèm của phòng trong noãn các phía đông lên, trên vai Ung Chính khoác long quái, trên sống mũi là cặp kính, ngài tựa vào long sàng đọc tấu chương, vừa đọc vừa bắt đầu ho, làm đống tấu chương bên giường rơi xuống.
Địa long trong phòng ấm áp vừa đủ, không nóng quá cũng không lạnh quá, có điều nàng lại phải khuyên người bệnh.
Vân Yên đi tới, đưa tay kéo lại long quái trên vai ngài, nhẹ nhàng nói:
- Ngủ chưa được một giấc mà đã dậy xem tấu chương rồi.
Ung Chính lại ho một tràng, vừa xua tay vừa che miệng. Ngài ho khiến tim Vân Yên đau nhói, đau xót vừa trào lên nhưng nàng nhanh chóng kiềm chế lại. Vân Yên vỗ nhẹ lưng ngài, tay kia sờ trán ngài, rồi trượt xuống bóp nhẹ gáy.
Vân Yên chau mày nhìn tấu chương trong tay Ung Chính, trên tấu chương viết chi chít chữ, nàng bỗng cảm thấy những con chữ ấy như đã trói buộc cả cuộc đời ngài, chưa từng buông tha, chưa từng ngừng nghỉ.
Trong mắt nàng, hàng mi của ngài không còn dày rậm như hồi trẻ, sau bao nhiêu sương gió, ngược lại ngài giống Khang Hi trong kí ức hơn.
Cả đời này, nàng chưa bao giờ trách ngài, oán hận ngài, thậm chí yêu cầu điều gì từ ngài. Vì ngài có tham vọng của mình, dân lê trăm họ của mình.
Giờ này, phút này, nàng nhận ra không thể che giấu nổi ích kỉ của mình nữa, nàng không muốn ngài mêt mỏi.
Trước khi ngủ Vân Yên lau người cho Ung Chính, nàng rất tự nhiên kéo cạp quần ngài xuống, ngài bỗng nhiên giữ tay nàng lại, nàng ngước mắt lên nhìn ngài.
Ung Chính tựa lưng vào gối, nghiêng đầu khẽ ho mấy tiếng, giọng khàn đục:
- Không cần cởi đâu.
- HẾT CHƯƠNG 205 -
* Huynh muội mà tác giả viết ở đây mình nghĩ là huynh muội Niên thị, hoặc là ai đó, nếu các bạn nhớ ra chi tiết gì thì giúp mình nhắc lại với.
(1) Lưu quan: quan địa phương của những nơi tập trung dân tộc thiểu số ở Tứ Xuyên, Vân Nam, Quảng Tây... thời Thanh, Minh; chỉ đảm nhiệm chức vụ trong một nhiệm kì.
(2) Từ gốc là老包, một từ địa phương vùng Đông Bắc, có nghĩa là quê mùa, đầu đất, vô dụng.
Bé có đôi mắt ấm áp, nhỏ xíu, khi hình người khác hình như cũng đang cười.
Bỗng nhiên Vân Yên thất thần, cho đến khi Lan Tịch gọi nàng, nàng mới hoàn hồn lại, thu tay về. Nàng vỗ về bọc tã lót bằng gấm, quay đầu nhẹ giọng nói:
- Đưa tiểu a ca cho Lưu quý nhân chăm sóc, về sớm một chút.
Lan Hà đáp vâng, đưa hai bà vú đã qua chọn lọc kĩ càng đi theo.
Vân Yên nhìn bóng lưng họ, cho đến khi biến mất.
Nàng không tự tay nuôi dưỡng tiểu a ca, ngay cả số lần bế cũng không nhiều, nhưng mỗi ngày đều hỏi thăm hạ nhân tình hình của bé. Ung Chính đều biết, nhưng không nói gì. Ngài sao có thể không hiểu, nàng không dám nuôi.
Bé là đứa trẻ ấm áp, đôi mắt ấy còn dịu dàng hơn cả Bát thúc, Thập Tam thúc.
Nàng không dám trao cho bé quá nhiều yêu thương, cũng không dám nhìn khuôn mặt và ánh mắt có nét giống Lục Thập. Nàng lặng lẽ cầu mong bé có thể bình an trưởng thành trong cung, một ngày nào đó trở về bên a mã mình, không bị cuốn vào sóng gió tranh giành quyền lực mà thời đại nào cũng có. Nỗi khổ của hoàng đế, có lẽ không ai rõ hơn nàng. Không bao lâu sau, Lưu quý nhân được sắc phong thành Khiêm tần, địa vị coi như khá cao trong hậu cung, nàng ta vô cùng tận tâm với tiểu a ca, cuộc sống của tiểu a ca cũng khá thoải mái.
Những ngày trong Viên Minh Viên trôi qua bình lặng, họ dường như không có ý định quay về Tử Cấm Thành, nhưng Ung Chính vẫn bận rộn chuyện triều chính, không hề nhàn rỗi hơn khi ở trong cung, lửa trong lò luyện đan ở Viên Minh Viên càng ngày càng cháy rừng rực. Một Giả Thế Phương bị xử chết với tội danh mưu đồ không thành dường như không thể làm thay đổi cố chấp muốn nắm giữ đời đời kiếp kiếp của hoàng đế. Có mấy đêm, Ung Chính đưa nàng đi thử thuốc, trong đạo tràng đày đặc la bàn và bùa chú mà nàng không hiểu, như lạc vào một thế giới kì quặc. Ngài luôn đặt rất nhiều kì vọng, nhưng mỗi lần thử đều không đạt được kết quả mong muốn. Nàng buộc lòng phải nói với ngài rằng uống đan sẽ hại thân, là một người hiểu rõ tam quan, sao ngài lại không hiểu, nhưng không hề hối tiếc. Nàng nhìn vào mắt ngài, cảm xúc ấy không phải người bình thường là có thể hiểu.
- Phu nhân, để nô tài che dù cho người, buổi trưa cẩn thận nắng to.
Thái giám điện Dưỡng Tâm vừa bung dù vừa căn dặn, y khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt trắng đen rõ ràng vô cùng hoạt bát.
Vân Yên cười cười, đưa tay nhận lấy chiếc dù.
- Cậu về đi, không cần đi theo cùng, tôi đâu yếu ớt vậy.
Lan Tịch cầm hộp thức ăn trong tay Vân Yên, cười đùa:
- Phu nhân đi đường không xảy ra chuyện gì thì chúng nô tì mới có cơ hội được Vạn Tuế Gia ban thưởng, gia nhìn thấy bát canh đậu xanh đầu tiên của năm nay, còn không vui vẻ ban thưởng sao.
Vân Yên nghe xong, kìm lòng không đặng mà bật cười:
- Em ấy, càng ngày càng mồm mép, không gả chồng không được rồi.
Lan Tịch vừa làm nũng vừa xin tha, vui cười suốt cả quãng đường đến điện Viên Minh Viên.
Nàng vừa bước vào, đám thám giám lập tức thỉnh an, nàng hỏi một câu theo lệ:
- Vẫn đang nghị sự ư?
Hiện giờ Sài Ngọc đang là tổng lĩnh thái giám điện Viên Minh Viên, trong phút chốc nét mắt y lộ vẻ do dự:
- Bẩm phu nhân… không ạ.
Vân Yên gật đầu, khi bước qua thì nhìn y một cái. Lan Tịch cũng nghi ngờ nhìn Sài Ngọc, kéo tai y nói thầm một câu, sau đó giẫm chân y, đuổi theo Vân Yên.
Vân Yên vừa bước vào nguyệt môn thì nghe thấy tiếng cười. Cùng với tiếng cười, bức tranh vui vẻ hiện ra rõ ràng trước mắt nàng.
Ung Chính cúi đầu dịu dàng nhìn người bên cạnh, cơ thể cao lớn của ngài dựa vào ghế, chân đeo giầy rồng dang rộng đặt trên bệ kê chân, vạt áo thường phục để trên đầu gối, chiếc quần dài thêu hoa văn rồng ẩn hiện...
Một cô gái thanh tú mặc cung trang màu xanh đang bế tiểu a ca, nàng ta mỉm cười quỳ bên chân ngài, mặt mày các bà vú bên cạnh cũng rạng rỡ.
Nàng nhìn góc mặt cô gái ấy, mày lá liễu, nước da trắng ngần, vóc người mảnh khảnh, đương độ tuổi đẹp nhất mười sáu mười bảy, không quá rực rỡ, nhưng lại có cảm giác như đã từng quen biết.
Bước chân Vân Yên hơi khựng lại, người trong phòng đều tập trung vào nàng ta.
Lan Tịch xách hộp thức ăn đi tới, gọi:
- Phu nhân.
Ung Chính ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng. Cô gái mặc cung trang màu xanh cũng ngước đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, đôi mắt ấy, rõ ràng rất quen thuộc.
Mấy bà vú vội khuỵu gối quỳ xuống đất thỉnh an, cô gái ấy cũng lúng túng làm theo, trông có vẻ bối rối.
Ung Chính nhìn Vân Yên, ngồi trên ghế giường đưa tay phải ra, Vân Yên bước từng bước tới, đặt tay trái vào lòng bàn tay ngài.
- Nơi ở của Khiêm tần nương nương và tiểu a ca tuyệt thật đấy.
Vân Yên nâng tay phải ra hiệu cho họ đứng lên.
Khiêm tần Lưu thị chính là cô gái mặc cung trang màu xanh, nàng ta biết rõ thân phận của Vân Yên, vội cúi đầu đáp vâng, bế tiểu a ca tới đặt vào lòng nàng.
Vân Yên rút tay mình khỏi tay Ung Chính, đón lấy tiểu a ca. Bé đang ngậm một ngón tay cười tươi ấm áp. Lòng Vân Yên mềm mại hẳn đi, bóng dáng người đàn ông ôn hòa năm ấy bất chợt lướt qua tim nàng, đứa bé mới chỉ ngần này tháng sao lại giống người thúc thúc đó đến thế?
Chợt có một bàn tay giúp nàng vuốt phẳng nếp nhăn của vạt váy phía sau eo, nàng mới nhận ra mình đang thất thần, bèn ngước đầu lên nhìn Khiêm tần Lý thị...
Bỗng nhiên quay đầu, đều là bóng hình cố nhân. Người bên cạnh có từng nhớ đến hai huynh muội* vừa yêu lại vừa hận ấy?
Yêu, hoặc chi là hận, cuối cùng trở về với cát bụi.
Vân Yên tiếc nuối chạm vào khuôn mặt nhỏ bé ấy, rồi đưa tiểu a ca cho Lan Tịch.
- Tiểu a ca chắc cũng đói rồi.
Mọi người đều hành lễ lui xuống, khi đứng lên Khiêm tần Lưu thị chỉ nhìn vị hoàng đế đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế. Vân Yên nhìn bóng lưng nàng ta, ánh mắt dõi theo cho tới khi họ rời đi hẳn, nàng không nói thêm câu nào, cũng không muốn nói gì.
Những ngày tháng bình lặng không dài, vùng Cổ Châu bất ngờ tạo phản. Tháng bảy năm Ung Chính thứ mười hai, nơi ấy có lời đồn “Miêu vương xuất hiện”, người Miêu đều tin, vì thế phản đối sự thống trị của lưu quan (1). Quan phủ từng bắt người tạo tin đồn “người Miêu ‘dế nhũi’ (2)”, sau đó lại thả ra, bởi vậy một số người “tập trung gây sự”.
Thật ra từ sau khi được Ung Chính thu phục vào năm thứ bảy, Cổ Châu đã thiết lập Cổ Châu sảnh, đưa lưu quan đến quản lý. Vùng Cổ Châu vẫn có danh mục quan địa phương, ví dụ như trưởng quan ty, phó trưởng quan ty, thổ xá... tuy sau khi Cổ Châu sảnh xây dượng xong, những quan này được đổi thành những cái tên như thổ thiên tổng, thổ bả tổng, ngoại ủy thổ xá, giúp đỡ triều đình nhà Thanh quản lý sơn trại người Miêu, nhưng không thể diễu võ dương oai như ngày trước. Vì vậy, họ luôn hi vọng khôi phục lại huy hoàng của một thời.
Sau khi Ung Chính đế nghe Ngạc Thái Nhĩ bẩm báo xong tình hình ở Cổ Châu, để tránh có chuyện xảy ra, ngài lập tức phái Lại bộ thị lang Lữ Diệu Tăng, Đại Lý Tự Khanh Đức Phúc, sẽ cùng quan viên địa phương đến Cổ Châu để tuyên bố chỉ dụ và giáo dục cảm hóa, nhưng không có hiệu quả. Sau đó trấn áp những người gây sự, kết quả dẫn đến quy mô phản loạn còn lớn hơn.
Sắp cuối năm, bên khóe miệng Ung Chính bị nhiệt nổi mấy bọc nước, thái y viện vô cùng lo lắng, bôi thuốc trong ngoài đều không làm bọc nước tiêu bớt. Bình thường ngài thích nhất chỉnh tề, hơn nữa không thể không thiếu trà nóng, bây giờ chạm vào là đau, trong lòng buồn bực không thôi.
Hương thơm ấm áp trong phòng thoang thoảng, Ung Chính mặc áo bào thêu rồng lượn màu vàng viền lông cáo màu đen ngồi xếp bằng trên sập rồng, một tay cầm tấu chương, một tay cầm chén trà.
Một tiếng thở dài bực bội, chén trà lại được đặt xuống, tạo thành tiếng chạm lanh lảnh. Làm mấy tiểu thái giám, ngay cả Tô Bồi Thịnh đứng bên ngoài phòng đều giật mình, quỳ xuống đất.
Vân Yên vém rèm vào, nhìn ngài đương chau mày, rồi nhìn mấy mụn nước đo đỏ bên khóe miệng ngài, nàng hơi nhếch môi lên.
Nàng vừa xua tay ra hiệu cho mấy tiểu thái giám đứng dậy, vừa bước tới gần sập rồng, Tô Bồi Thịnh nhanh nhẹn bò lên đưa đám thái giám ra ngoài.
Ung Chính đọc tấu chương mà không ngẩng đầu lên, sau khi giơ một tay ra chuẩn xác nắm lấy tay nàng thì mới ngước đầu.
- Sao lại lạnh thế này?
Vân Yên trở tay nắm lại tay ngài:
- Là tay chàng nóng.
Ung Chính cọ tay vào má nàng:
- Mặc nhiều một chút.
Vân Yên gật đầu, trượt tay khỏi lòng bàn tay ngài, xoay người đi vào phòng trong. Ung Chính lại quay trở về tư thế ban đầu tiếp tục đọc tấu chương.
Không tới một lát, Vân Yên bước ra, cầm theo tăm bông và hộp thuốc nhỏ, ngồi bên cạnh ngài, cúi đầu lấy tăm bông chấm một ít thuốc màu xanh trong suốt, nghiêng đầu nhẹ nhàng bôi lên khóe miệng ngài. Khóe miệng ngài hơi giật giật, kéo theo những sợi tóc mới bên mai, ánh nắng buổi chiều hắt vào vô cùng chói mắt.
Ánh mắt Vân Yên tập trung vào nếp nhăn khóe miệng ngài, Ung Chính nhạy cảm di chuyển ánh mắt, nhìn vào mắt nàng.
- Sao thế?
Vân Yên mỉm cười,
- Còn đau không?
Ung Chính trả lời:
- Đỡ hơn nhiều rồi.
Vân Yên gật đầu, cúi đầu thu dọn hộp thuốc. Ung Chính chợt ngước mắt lên:
- Gần đây có phải... trẫm già hơn không?
Trong lòng nàng run lên, ngài vẫn là người nhạy cảm như thế, chưa từng thay đổi.
Nàng đặt hộp thuốc trong tay xuống, giơ tay xoa trán ngài, tựa người vào lòng ngài, đặt một nụ hôn giữa trán.
- Không già.
Lễ Vạn Thọ năm Ung Chính thứ mười hai chỉ là một chén rượu nhạt, Ung Chính đế trúng gió hắt xì liền mấy cái, trở về sớm nghỉ ngơi, nửa đêm thì bị sốt, cả người nóng hầm hập. Vân Yên ngủ đến nửa đêm thì tỉnh giấc bởi một bàn tay nóng rực đặt trên bụng mình, nàng vội vã bò dậy gọi người châm đèn.
Bệnh lần này đến nhanh chóng mà không hề báo trước, Vân Yên và Tô Bồi Thịnh đều nhớ tới trận bạo bệnh phong hàn mười mấy năm trước khi còn trong vương phủ. Bây giờ năm tháng rốt cuộc vẫn không tha cho ai, người đã hơn năm mươi tuổi, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Nếu không đổ bệnh, ngài thật sự chẳng thể nghỉ ngơi. Tứ a ca Hoằng Lịch và Ngũ a ca Hoằng Trú ngày ngày đều tới thỉnh an, mấy vị hoàng tử phúc tấn cũng hiếu kính tận tâm. Nhưng chính sự trên triều, phản loạn địa phương không thể giảm bớt chỉ vì hoàng đế bị bệnh, nghỉ ngơi chưa được mấy ngày, Ung Chính triệu quân cơ đại thần đến Cửu Châu Thanh Yến để bàn việc, đã mệt lại thêm mệt. Ung Chính sốt ruột, tim phổi nóng như lửa đốt, bệnh tình càng thêm nặng hơn. Cứ mấy lần như vậy, tình hình không hể khả quan. Thái y dặn dò không được tắm rửa, mỗi tối nàng đều tự tay lau người cho ngài. Trước đây, hình như chưa từng đổ bệnh nặng đến thế, nhưng cứ tiếp tục sống thế, ngược lại ngài chẳng hề tự do, làm nàng không nhìn thấu nổi ngài.
Vân Yên thầm cảm thấy lo lắng, nhưng nàng lệnh cho bản thân phải kiên cường. Nhìn tất cả mọi chuyện, đối với Ung Chính, nàn không biết nên yêu hay nên trách, cả đời này nàng chưa từng can thiệp, bây giờ càng không thể không hiểu lòng kiên quyết của ngài với lê dân xã tắc.
Đèn hoa trong Viên Minh Viên được thắp lên, nàng vén tóc mai nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bắt gặp Tô Bồi Thịnh dẫn thái giám điện Dưỡng Tâm Sài Ngọc tới, y mang theo chậu đồng bốc khói nghi ngút, nàng bèn gật đầu tỏ ý cho họ bê vào, rồi cúi đầu xắn ống tay áo khoác lông màu trắng của mình lên, cũng đi vào.
Một tay nàng vén rèm của phòng trong noãn các phía đông lên, trên vai Ung Chính khoác long quái, trên sống mũi là cặp kính, ngài tựa vào long sàng đọc tấu chương, vừa đọc vừa bắt đầu ho, làm đống tấu chương bên giường rơi xuống.
Địa long trong phòng ấm áp vừa đủ, không nóng quá cũng không lạnh quá, có điều nàng lại phải khuyên người bệnh.
Vân Yên đi tới, đưa tay kéo lại long quái trên vai ngài, nhẹ nhàng nói:
- Ngủ chưa được một giấc mà đã dậy xem tấu chương rồi.
Ung Chính lại ho một tràng, vừa xua tay vừa che miệng. Ngài ho khiến tim Vân Yên đau nhói, đau xót vừa trào lên nhưng nàng nhanh chóng kiềm chế lại. Vân Yên vỗ nhẹ lưng ngài, tay kia sờ trán ngài, rồi trượt xuống bóp nhẹ gáy.
Vân Yên chau mày nhìn tấu chương trong tay Ung Chính, trên tấu chương viết chi chít chữ, nàng bỗng cảm thấy những con chữ ấy như đã trói buộc cả cuộc đời ngài, chưa từng buông tha, chưa từng ngừng nghỉ.
Trong mắt nàng, hàng mi của ngài không còn dày rậm như hồi trẻ, sau bao nhiêu sương gió, ngược lại ngài giống Khang Hi trong kí ức hơn.
Cả đời này, nàng chưa bao giờ trách ngài, oán hận ngài, thậm chí yêu cầu điều gì từ ngài. Vì ngài có tham vọng của mình, dân lê trăm họ của mình.
Giờ này, phút này, nàng nhận ra không thể che giấu nổi ích kỉ của mình nữa, nàng không muốn ngài mêt mỏi.
Trước khi ngủ Vân Yên lau người cho Ung Chính, nàng rất tự nhiên kéo cạp quần ngài xuống, ngài bỗng nhiên giữ tay nàng lại, nàng ngước mắt lên nhìn ngài.
Ung Chính tựa lưng vào gối, nghiêng đầu khẽ ho mấy tiếng, giọng khàn đục:
- Không cần cởi đâu.
- HẾT CHƯƠNG 205 -
* Huynh muội mà tác giả viết ở đây mình nghĩ là huynh muội Niên thị, hoặc là ai đó, nếu các bạn nhớ ra chi tiết gì thì giúp mình nhắc lại với.
(1) Lưu quan: quan địa phương của những nơi tập trung dân tộc thiểu số ở Tứ Xuyên, Vân Nam, Quảng Tây... thời Thanh, Minh; chỉ đảm nhiệm chức vụ trong một nhiệm kì.
(2) Từ gốc là老包, một từ địa phương vùng Đông Bắc, có nghĩa là quê mùa, đầu đất, vô dụng.
Bình luận facebook