Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Trích dẫn: Vị tri huyện về nhà cứu đồ mà không cứu đê bị cách chức xét xử tại chỗ, còn vị quan cùng ra sức chống lũ với Dận Chân và Dận Tường được Dận Chân bổ nhiệm làm tri huyện mới, vị quan họ Điền tên Văn Kính này đã tạo được ấn tượng rất sâu với Dận Chân.
Trong biệt uyển được tri phủ sắp xếp, Vân Yên gác đầu lên thùng tắm, bả vai do vác bao cát khi cứu đê, vết thương cũ lại ngấm nước trong thời gian dài nên càng đau đớn hơn. Đôi chân mỏi nhừ mềm oặt thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hoảng sợ mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Nàng sực tỉnh lại vội vàng lau khô người, mặc bộ quần áo nam màu đen, tóc chưa kịp lau vội vàng ra khỏi phòng tắm sợ Dận Chân không có người hầu hạ. Gõ cửa vào thấy phòng không người tự bao giờ, phòng cách vách cũng vậy.
Vân Yên đi ra ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ xen lẫn với tiếng trả lời sợ hãi ngoài tiền sảnh. Đoán hai người Dận Chân Dận Tường đang nói chuyện với quan viên địa phương nên Vân Yên xoay người quay trở lại phòng thu dọn bộ quần áo ướt nhẹp Dận Chân đã thay ra. Đến phòng tắm giặt sạch quần áo rồi đi sắp xếp bọc hành lý thị vệ lấy từ khách điếm về, bắt đầu trải chăn màn giường chiếu.
Cửa phòng được mở ra, hai người Dận Chân Dận Tường khoác áo choàng trên vai một trước một sau đi vào, ánh mắt dừng lại trên người Vân Yên đang khom lưng.
Mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai mới khô được một nửa. Nàng đặt chiếc gối đầu trong tay xuống rồi xoay người lại, Khuôn mặt tái nhợt mặc chiếc áo hầu nam rộng thùng thình, cung kính đứng bên giường hành lễ.
Ánh mắt Dận Chân rơi trên người Vân Yên, bước chân hơi chậm lại. Dận Tường bên cạnh cũng dừng lại. Dận Chân nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng rồi cúi đầu đi tới trước bàn. Vân Yên nghe thấy tiếng ho tưởng chàng bị lạnh vội vàng đi rót trà nóng.
Tiểu Xuyên Tử dọn món ăn lên để Dận Chân Dận Tường dùng bữa. Dận Tường cho phép Tiểu Xuyên Tử và Vân Yên cùng ngồi ăn, bảo đi đường mệt nhọc không cần quá giữ lễ. Vân Yên và Tiểu Xuyên Tử chỉ nói không dám đứng bên cạnh hầu hạ. Dận Chân lại mở miệng nói ăn xong nghỉ sớm sáng mai còn rời nơi này đi Giang Tô. Vân Yên và Tiểu Xuyên Tử mới tạ ơn ân điển. Vân Yên chỉ lấy một cái bánh bao nhỏ rồi yên lặng ngồi bên cạnh.
Hai người Dận Chân Dận Tường vừa ăn cơm vừa nói chuyện, từ việc tính toán tiền cứu trợ cho đến thư nhà gửi đến. Dận Tường chúc mừng thiếp thất Tống thị trong Tứ phủ đã mang thai hơn hai tháng. Dận Chân hơi khựng lại, mỉm cười lạnh nhạt đáp lời.
Dận Tường đẩy đĩa thức ăn về phía Vân Yên và Tiểu Xuyên Tử, Vân Yên sợ hãi tạ ơn ân điển. Dận Tường mỉm cười nói Vân Yên ăn quá ít rồi, cần phải ăn nhiều hơn.
Ăn cơm xong mọi người tự về phòng nghỉ ngơi. Vân Yên cúi đầu hầu hạ Dận Chân, đỡ chàng lên giường rồi ngồi xuống cởi giày cho chàng, sau đó đứng lên giúp chàng cởi áo choàng trên vai, dìu chàng nằm xuống. Dận Chân đưa tay lên nắm chặt tay nàng đang đặt trên vai mình, yên lặng nhìn nàng chăm chú.
Bàn tay Vân Yên nằm gọn trong lòng bàn tay Dận Chân, ánh mắt cứng đờ rơi trên ngón tay thon dài của chàng, trên gan bàn tay (1) đã hiện rõ những vết trầy xước.
Vân Yên rút bàn tay mình ra. "Tứ gia nô tài đi lấy thuốc." Nàng tìm thuốc trị thương trong bao hành lý, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ như sợ chàng đau. Bôi xong nàng kiểm tra chỗ khác có bị trầy xước không rồi mới đỡ chàng nằm xuống.
Dận Chân mở miệng nói:
- Nàng vẫn khỏe chứ?
Đầu ngón tay Vân Yên run lên, nàng cung kính nhẹ nhàng nói:
- Tạ ơn ân điển của Tứ gia, nô tài da thịt dày không có chuyện gì đâu ạ.
Dận Chân khép hờ mí mắt, dường như chàng quá mệt mỏi khẽ khàng thở dài:
- Đi ngủ đi.
Giấc ngủ này đã giúp cơ thể kiệt sức ngày hôm qua khôi phục lại được phần nào sức lực. Đoàn người lại phi ngựa thẳng đến Dương Châu Giang Tô. Chuyến đi lần này nhanh hơn rất nhiều so với chuyến đi trước, Dận Chân và Dận Tường đều nóng lòng muốn đến nơi trù phú nhất cả nước để lấy tiền cứu trợ thiên tai.
Vừa mới đi vào Giang Tô đã thấy một người đàn ông mặc áo đen cưỡi một con ngựa đứng chờ trên đường.
Dận Chân cưỡi Truy Vân nhìn thấy bóng hình phía xa xa, mắt hơi híp lại, tay trái chầm chậm vung roi ngựa lên.
Đó là con người hội tụ đầy đủ của mạnh mẽ, khí phách và ung dung.
Người cưỡi ngựa lập tức xuống ngựa, sải chân bước nhanh về phía này, quỳ xuống nói:
- Nô tài Niên Canh Nghiêu tham kiến Tứ gia, Thập Tam gia.
Vóc dáng Niên Canh Nghiêu tráng kiện, đường nét khuôn mặt cương nghị, trên trán mang theo khí chất rất đàn ông. Tuy chỉ mang thân phận tham tướng nhưng lại biết cách tiến lùi. Sau một năm ở lại Giang Tô Niên Canh Nghiêu đã được thăng lên làm tùy tùng hộ vệ.
Hai người Dận Chân và Dận Tường lên danh sách những quan viên và phú thương Giang Nam, gửi giấy lệnh cho bọn họ phải quyên tiền cứu trợ thiên tai nhưng hiệu quả không được như ý muốn, số tiền cứu trợ quyên được vô cùng bé nhỏ.
Phần lớn quan viên và thương nhân ở đây đều là môn khách của Bát Bối Lặc Dận Tự và Cửu A Ca Dận Đường, thái độ đối với Dận Chân và Dận Tường luôn là bằng mặt mà không bằng lòng. Bỗng chốc việc quyên góp lâm vào cục diện bế tắc. Mà tình hình thiên tai vùng xung quanh vẫn tiếp tục lan rộng, nạn dân càng ngày càng nhiều, lương thực cứu tế cũng chỉ như muối bỏ biển.
Vân Yên mỗi ngày sống trong biệt uyển chăm sóc hầu hạ Dận Chân trong sinh hoạt hàng ngày. Khi Dận Chân và Dận Tường ngồi trong đình nghỉ mát bàn chuyện thì Vân Yên sẽ gặt quần áo cách đó không xa. Từ trước đến nay quần áo của Dận Tường không phải do Tiểu Xuyên Tử giặt mà đều đưa cho Vân Yên giặt hộ, cho nên mỗi ngày nàng phải giặt quần áo cho ba người. Giặt quần áo của mình thì thế nào cũng được nhưng đương nhiên phải giặt cẩn thận cho hai vị gia. Ngày ngày Vân Yên giặt, phơi, thu gấp gọn quần áo, vấn đề của Dận Chân Dận Tường dần dần cũng có hướng giải quyết.
Một ngày Dận Chân và Dận Tường thay quan phục, mang theo thị vệ đi đến chỗ Niên Canh Nghiêu. Trước khi đi Dận Tường đứng ở cửa cười tươi với Vân Yên:
- Vân Yên, nhớ chuẩn bị rượu ngon chờ chúng ta về.
Dận Chân nhìn nàng rồi xoay người rời đi. Vân Yên gật đầu nói vâng đi tiễn bọn họ.
Vân Yên chuẩn bị xong tất cả, chờ từ sáng đến tối mong ngóng bước chân của họ trở về. Vân Yên không biết họ sẽ giải quyết thế nào, sẽ phải đấu tranh quyết liệt và dữ dội ra sao, chỉ biết rằng khi trở về, Dận Chân chỉ cười nhạt, còn Dận Tường cười vô cùng rạng rỡ.
Phải vừa đấm vừa xoa mới đào được bốn trăm vạn lượng bạc cứu tế trong tay các thương nhân Giang Nam, đổi thành lương thực vận chuyển không ngừng nghỉ tới các vùng bị thiên tai. Bọn họ cũng hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ mà Khang Hi giao cho.
Dưới ngọn đèn vàng ấm áp Dận Chân và Dận Tường cùng chạm chén với nhau, ánh mắt tràn đầy niềm vui và tình anh em.
Dận Tường nâng chén rượu lên nói:
- Vân Yên, người dân chịu thiên tai từ hôm nay có cơm ăn rồi, sau này sẽ có áo mặc và nhà để ở nữa, ngươi có vui không?
Vân Yên rót đầy chén rượu ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Giọng nói khơi khàn:
- Vui ạ.
Dận Tường ngửa đầu uống cạn chén rượu, đặt cái chén xuống, trong mắt tràn đầy niềm vui giống như những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời.
Dận Chân đưa tay nâng trán khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Vân Yên, ẩn chứa sự dịu dàng không dễ nhìn ra.
Nửa đêm Vân Yên tiễn Dận Tường và Tiểu Xuyên Tử rời khỏi. Đang định xoay người lại thì bị Dận Chân phía sau ôm chầm lấy, nàng giật mình nói:
- Tứ gia.
Thân hình cao lớn của Dận Chân nhốt chặt Vân Yên trong lòng, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt nơi cổ nàng:
- Vân Yên, ta cũng vui lắm.
(1) Gan bàn tay (hổ khẩu): khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Trong biệt uyển được tri phủ sắp xếp, Vân Yên gác đầu lên thùng tắm, bả vai do vác bao cát khi cứu đê, vết thương cũ lại ngấm nước trong thời gian dài nên càng đau đớn hơn. Đôi chân mỏi nhừ mềm oặt thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hoảng sợ mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Nàng sực tỉnh lại vội vàng lau khô người, mặc bộ quần áo nam màu đen, tóc chưa kịp lau vội vàng ra khỏi phòng tắm sợ Dận Chân không có người hầu hạ. Gõ cửa vào thấy phòng không người tự bao giờ, phòng cách vách cũng vậy.
Vân Yên đi ra ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ xen lẫn với tiếng trả lời sợ hãi ngoài tiền sảnh. Đoán hai người Dận Chân Dận Tường đang nói chuyện với quan viên địa phương nên Vân Yên xoay người quay trở lại phòng thu dọn bộ quần áo ướt nhẹp Dận Chân đã thay ra. Đến phòng tắm giặt sạch quần áo rồi đi sắp xếp bọc hành lý thị vệ lấy từ khách điếm về, bắt đầu trải chăn màn giường chiếu.
Cửa phòng được mở ra, hai người Dận Chân Dận Tường khoác áo choàng trên vai một trước một sau đi vào, ánh mắt dừng lại trên người Vân Yên đang khom lưng.
Mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai mới khô được một nửa. Nàng đặt chiếc gối đầu trong tay xuống rồi xoay người lại, Khuôn mặt tái nhợt mặc chiếc áo hầu nam rộng thùng thình, cung kính đứng bên giường hành lễ.
Ánh mắt Dận Chân rơi trên người Vân Yên, bước chân hơi chậm lại. Dận Tường bên cạnh cũng dừng lại. Dận Chân nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng rồi cúi đầu đi tới trước bàn. Vân Yên nghe thấy tiếng ho tưởng chàng bị lạnh vội vàng đi rót trà nóng.
Tiểu Xuyên Tử dọn món ăn lên để Dận Chân Dận Tường dùng bữa. Dận Tường cho phép Tiểu Xuyên Tử và Vân Yên cùng ngồi ăn, bảo đi đường mệt nhọc không cần quá giữ lễ. Vân Yên và Tiểu Xuyên Tử chỉ nói không dám đứng bên cạnh hầu hạ. Dận Chân lại mở miệng nói ăn xong nghỉ sớm sáng mai còn rời nơi này đi Giang Tô. Vân Yên và Tiểu Xuyên Tử mới tạ ơn ân điển. Vân Yên chỉ lấy một cái bánh bao nhỏ rồi yên lặng ngồi bên cạnh.
Hai người Dận Chân Dận Tường vừa ăn cơm vừa nói chuyện, từ việc tính toán tiền cứu trợ cho đến thư nhà gửi đến. Dận Tường chúc mừng thiếp thất Tống thị trong Tứ phủ đã mang thai hơn hai tháng. Dận Chân hơi khựng lại, mỉm cười lạnh nhạt đáp lời.
Dận Tường đẩy đĩa thức ăn về phía Vân Yên và Tiểu Xuyên Tử, Vân Yên sợ hãi tạ ơn ân điển. Dận Tường mỉm cười nói Vân Yên ăn quá ít rồi, cần phải ăn nhiều hơn.
Ăn cơm xong mọi người tự về phòng nghỉ ngơi. Vân Yên cúi đầu hầu hạ Dận Chân, đỡ chàng lên giường rồi ngồi xuống cởi giày cho chàng, sau đó đứng lên giúp chàng cởi áo choàng trên vai, dìu chàng nằm xuống. Dận Chân đưa tay lên nắm chặt tay nàng đang đặt trên vai mình, yên lặng nhìn nàng chăm chú.
Bàn tay Vân Yên nằm gọn trong lòng bàn tay Dận Chân, ánh mắt cứng đờ rơi trên ngón tay thon dài của chàng, trên gan bàn tay (1) đã hiện rõ những vết trầy xước.
Vân Yên rút bàn tay mình ra. "Tứ gia nô tài đi lấy thuốc." Nàng tìm thuốc trị thương trong bao hành lý, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ như sợ chàng đau. Bôi xong nàng kiểm tra chỗ khác có bị trầy xước không rồi mới đỡ chàng nằm xuống.
Dận Chân mở miệng nói:
- Nàng vẫn khỏe chứ?
Đầu ngón tay Vân Yên run lên, nàng cung kính nhẹ nhàng nói:
- Tạ ơn ân điển của Tứ gia, nô tài da thịt dày không có chuyện gì đâu ạ.
Dận Chân khép hờ mí mắt, dường như chàng quá mệt mỏi khẽ khàng thở dài:
- Đi ngủ đi.
Giấc ngủ này đã giúp cơ thể kiệt sức ngày hôm qua khôi phục lại được phần nào sức lực. Đoàn người lại phi ngựa thẳng đến Dương Châu Giang Tô. Chuyến đi lần này nhanh hơn rất nhiều so với chuyến đi trước, Dận Chân và Dận Tường đều nóng lòng muốn đến nơi trù phú nhất cả nước để lấy tiền cứu trợ thiên tai.
Vừa mới đi vào Giang Tô đã thấy một người đàn ông mặc áo đen cưỡi một con ngựa đứng chờ trên đường.
Dận Chân cưỡi Truy Vân nhìn thấy bóng hình phía xa xa, mắt hơi híp lại, tay trái chầm chậm vung roi ngựa lên.
Đó là con người hội tụ đầy đủ của mạnh mẽ, khí phách và ung dung.
Người cưỡi ngựa lập tức xuống ngựa, sải chân bước nhanh về phía này, quỳ xuống nói:
- Nô tài Niên Canh Nghiêu tham kiến Tứ gia, Thập Tam gia.
Vóc dáng Niên Canh Nghiêu tráng kiện, đường nét khuôn mặt cương nghị, trên trán mang theo khí chất rất đàn ông. Tuy chỉ mang thân phận tham tướng nhưng lại biết cách tiến lùi. Sau một năm ở lại Giang Tô Niên Canh Nghiêu đã được thăng lên làm tùy tùng hộ vệ.
Hai người Dận Chân và Dận Tường lên danh sách những quan viên và phú thương Giang Nam, gửi giấy lệnh cho bọn họ phải quyên tiền cứu trợ thiên tai nhưng hiệu quả không được như ý muốn, số tiền cứu trợ quyên được vô cùng bé nhỏ.
Phần lớn quan viên và thương nhân ở đây đều là môn khách của Bát Bối Lặc Dận Tự và Cửu A Ca Dận Đường, thái độ đối với Dận Chân và Dận Tường luôn là bằng mặt mà không bằng lòng. Bỗng chốc việc quyên góp lâm vào cục diện bế tắc. Mà tình hình thiên tai vùng xung quanh vẫn tiếp tục lan rộng, nạn dân càng ngày càng nhiều, lương thực cứu tế cũng chỉ như muối bỏ biển.
Vân Yên mỗi ngày sống trong biệt uyển chăm sóc hầu hạ Dận Chân trong sinh hoạt hàng ngày. Khi Dận Chân và Dận Tường ngồi trong đình nghỉ mát bàn chuyện thì Vân Yên sẽ gặt quần áo cách đó không xa. Từ trước đến nay quần áo của Dận Tường không phải do Tiểu Xuyên Tử giặt mà đều đưa cho Vân Yên giặt hộ, cho nên mỗi ngày nàng phải giặt quần áo cho ba người. Giặt quần áo của mình thì thế nào cũng được nhưng đương nhiên phải giặt cẩn thận cho hai vị gia. Ngày ngày Vân Yên giặt, phơi, thu gấp gọn quần áo, vấn đề của Dận Chân Dận Tường dần dần cũng có hướng giải quyết.
Một ngày Dận Chân và Dận Tường thay quan phục, mang theo thị vệ đi đến chỗ Niên Canh Nghiêu. Trước khi đi Dận Tường đứng ở cửa cười tươi với Vân Yên:
- Vân Yên, nhớ chuẩn bị rượu ngon chờ chúng ta về.
Dận Chân nhìn nàng rồi xoay người rời đi. Vân Yên gật đầu nói vâng đi tiễn bọn họ.
Vân Yên chuẩn bị xong tất cả, chờ từ sáng đến tối mong ngóng bước chân của họ trở về. Vân Yên không biết họ sẽ giải quyết thế nào, sẽ phải đấu tranh quyết liệt và dữ dội ra sao, chỉ biết rằng khi trở về, Dận Chân chỉ cười nhạt, còn Dận Tường cười vô cùng rạng rỡ.
Phải vừa đấm vừa xoa mới đào được bốn trăm vạn lượng bạc cứu tế trong tay các thương nhân Giang Nam, đổi thành lương thực vận chuyển không ngừng nghỉ tới các vùng bị thiên tai. Bọn họ cũng hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ mà Khang Hi giao cho.
Dưới ngọn đèn vàng ấm áp Dận Chân và Dận Tường cùng chạm chén với nhau, ánh mắt tràn đầy niềm vui và tình anh em.
Dận Tường nâng chén rượu lên nói:
- Vân Yên, người dân chịu thiên tai từ hôm nay có cơm ăn rồi, sau này sẽ có áo mặc và nhà để ở nữa, ngươi có vui không?
Vân Yên rót đầy chén rượu ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Giọng nói khơi khàn:
- Vui ạ.
Dận Tường ngửa đầu uống cạn chén rượu, đặt cái chén xuống, trong mắt tràn đầy niềm vui giống như những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời.
Dận Chân đưa tay nâng trán khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Vân Yên, ẩn chứa sự dịu dàng không dễ nhìn ra.
Nửa đêm Vân Yên tiễn Dận Tường và Tiểu Xuyên Tử rời khỏi. Đang định xoay người lại thì bị Dận Chân phía sau ôm chầm lấy, nàng giật mình nói:
- Tứ gia.
Thân hình cao lớn của Dận Chân nhốt chặt Vân Yên trong lòng, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt nơi cổ nàng:
- Vân Yên, ta cũng vui lắm.
(1) Gan bàn tay (hổ khẩu): khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.