Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 24
Giang Thế Quân…
Viêm Lương chết lặng trong giây lát. Đầu óc trống rỗng, cô thẫn thờ đứng đó một lúc lâu. Cuối cùng, không thể kiềm chế hành động theo cảm tính, cô định đẩy cửa đi vào.
Đúng lúc Viêm Lương cầm tay nắm cửa, cánh cửa tự động mở ra. Cô giật mình kinh ngạc, đập vào mắt cô là gương mặt của Tưởng Úc Nam, anh đang đứng đối diện cô. Nhìn thấy Viêm Lương ở ngoài cửa, vẻ mặt Tưởng Úc Nam hơi tối lại.
Hai người mắt đối mắt, Tưởng Úc Nam có phản ứng trước tiên, gương mặt u ám của anh đột nhiên trở nên ấm áp, anh mỉm cười, lên tiếng: “Sao em lại ở đây?”.
Viêm Lương nhíu chặt lông mày, giọng sắc lạnh khác thường: “Câu này tôi nên hỏi anh mới đúng. Tại sao anh lại ở đây?”.
Lời chất vấn của cô khiến vẻ mặt Tưởng Úc Nam trầm xuống. Anh nhíu mày quan sát cô, có vẻ rất không vui. Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng, kéo tay cô đi vào phòng bệnh.
Viêm Lương bị Tưởng Úc Nam lôi đi qua phòng khách, đến bên giường bệnh. Căn phòng bài trí đơn giản, lọ hoa bách hợp ở đầu giường tạo cảm giác ấm áp nhưng sắc mặt của Giang Thế Quân khi nhìn thấy cô đột nhiên lạnh hẳn.
Giang Thế Quân không nói lời nào. Ánh mắt ông ta dừng lại ở bàn tay Tưởng Úc Nam đang nắm tay Viêm Lương. Tưởng Úc Nam lên tiếng: “Giang Tổng, tôi vẫn giữ ý kiến đó. Từ thị và Lệ Bạc từ xưa đến nay nước sông không phạm nước giếng. Việc Secret và Lệ Bạc trùng ý tưởng là sự thật không thể thay đổi, nhưng không ai có thể đưa ra chứng cứ chứng minh đối phương ăn cắp bản quyền. Vì danh dự của hai công ty, chúng ta nên mỗi người nhường một bước”.
Giang Thế Quân trầm tư, ông ta cúi thấp đầu nên không ai nhìn thấy vẻ mặt thật sự của ông ta. Lúc ngẩng lên, vẻ mặt của ông ta vẫn đầy ngạo mạn. “Lệ Bạc chúng tôi công bố sản phẩm trước các cậu. Dư luận đều đứng về phía chúng tôi, việc gì tôi phải nhượng bộ!”.
Tưởng Úc Nam trầm ngâm như muốn tìm lời đối đáp. Viêm Lương hết nhìn Tưởng Úc Nam lại nhìn Giang Thế Quân. Bộ dạng tự cao tự đại của Giang Thế Quân quả thực rất đáng ghét, cô không kìm được cất cao giọng: “Giang Tổng, nếu bác không muốn nhượng bộ thì chỉ còn cách “cá chết lưới rách”. Trước khi điều tra ra chân tướng sự việc, chúng tôi sẽ yêu cầu cơ quan chức năng không cho hai bên tung sản phẩm ra thị trường. Một khi kem lót Hoàn mỹ của Secret không thể bán ra ngoài, chúng tôi cũng sẽ khiến Cao thanh bị hoãn vô thời hạn. Từ thị chúng tôi ít nhất còn có Nhã Nhan đang mở ra thị trường mới, liệu Lệ Bạc có thể đấu với chúng tôi hay không, điều này rất khó nói”.
Nụ cười ngông cuồng của Giang Thế Quân vụt tắt, nhưng ngay sau đó ông ta nhếch mép, nhìn Viêm Lương bằng ánh mắt tán thưởng: “Không ngờ một người mới đặt chân vào giới kinh doanh lại có chiêu thâm độc như vậy!”. Ông ta đưa mắt sang Tưởng Úc Nam như muốn tìm sự đồng tình, giữa những người đàn ông với nhau: “Lòng dạ đàn bà quả là nham hiểm nhất!”.
Tưởng Úc Nam bấm vai Viêm Lương ra hiệu cô thu lại sự sắc sảo vừa rồi. Viêm Lương im lặng nhìn anh, cô đã quen với việc giao quyền phát ngôn cho Tưởng Úc Nam. Anh lên tiếng: “Từ trước đến nay, Giang Tổng luôn quan tâm đến toàn cục, chúng tôi tin ông sẽ không để sự việc phát triển đến mức “cá chết lưới rách”, đúng không?”.
Giọng điệu của Tưởng Úc Nam có vẻ khiêm nhường nhưng nghe kĩ, không khó nhận ra một sự uy hiếp ẩn giấu trong đó. Giang Thế Quân hơi sững người, như bị rút chân khí, không nói được lời nào.
Tưởng Úc Nam không có ý ở lại lâu hơn, anh thong thả đi đến đầu giường. “Giang Tổng đang bị ốm, chúng tôi mạo muội làm phiền, hy vọng ông hãy suy nghĩ kĩ rồi liên lạc với tôi”. Nói xong, anh từ tốn kẹp tấm danh thiếp vào bó hoa bách hợp.
Tưởng Úc Nam và Viêm Lương rời khỏi phòng bệnh. Khi hai người ra ngoài, cửa phòng vẫn chưa khép chặt, Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang Tưởng Úc Nam: “Tôi còn tưởng…”.
Tưởng Úc Nam lập tức lên tiếng: “Em tưởng gì?”.
Người đàn ông này bày ra bộ dạng biết rồi còn hỏi làm Viêm Lương cảm thấy rất có lỗi. Cô liền chuyển chủ đề: “Giang Thế Quân bị bệnh gì vậy? Trông có vẻ khá nghiêm trọng”.
“Tôi chẳng quan tâm ông ta bị bệnh gì, tôi chỉ quan tâm đến em”. Bây giờ Tưởng Úc Nam mới có thời gian quan sát Viêm Lương. Anh nhìn cô từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu. Đuôi mắt trái của anh giật giật, đây là biểu hiện của riêng anh. “Em đến bệnh viện làm gì vậy?”.
“Quan tâm?”. Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, Viêm Lương thay đổi sắc mặt ngay lập tức, tâm trạng áy náy của cô chuyển thành bất mãn. “Nếu anh quan tâm đến tôi, tại sao anh không gọi một cuộc điện thoại nào trong hơn một tuần liền?”.
Tưởng Úc Nam ngẩn người, chau mày mỉm cười. “Em và Lộ công tử ầm ĩ như vậy, tôi chỉ là một kẻ làm thuê cao cấp, làm sao dám xen vào!”.
Đây rõ ràng là một câu nói đùa nhưng khiến sự oán trách tích tụ bấy lâu trong lòng Viêm Lương được dịp bùng phát, cô cất giọng chế giễu: “Anh nói cũng phải, bây giờ cả thế giới đều coi tôi là Lộ phu nhân tương lai. Đến bố tôi cũng chuẩn bị đem bán tôi cho Lộ gia, tôi làm sao dám nhận điện thoại của người đàn ông khác!”.
Mặt Tưởng Úc Nam biến sắc.
Viêm Lương vô cùng thích thú khi có thể chọc tức người đàn ông này. Cô tươi cười vỗ vai Tưởng Úc Nam, giả bộ an ủi: “Tôi và anh đứng đây trò chuyện, nhỡ bị phóng viên quay được thì không hay chút nào! Thôi tôi đi đây, chào anh!”.
Nói xong, Viêm Lương lập tức rút tay về trước khi anh bắt được cô. Cô vui vẻ quay người bước đi.
Tưởng Úc Nam vẫn đứng yên ở đó. Viêm Lương đi vài bước bỗng quay đầu, mỉm cười với anh. Gương mặt rạng ngời, ánh mắt đầy vẻ đắc ý như trẻ con của cô giống dòng suối len lỏi vào trái tim cứng rắn của Tưởng Úc Nam, khiến nó trở nên mềm mại.
Lòng anh bỗng rung động. Vẫn biết là không được, không nên… nhưng anh không thể khống chế sự rung động xuất phát từ con tim.
Viêm Lương quay lưng về phía Tưởng Úc Nam nên cô đã bỏ qua một tia hoảng sợ chưa từng có trong đáy mắt anh. Cô đi chưa được bao xa, Tưởng Úc Nam nhanh chóng đuổi theo, giữ cô lại.
Hai cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt Viêm Lương. Cô bị anh nhốt vào lòng.
“Lộ phu nhân tương lai?”. Tưởng Úc Nam chau mày.
Viêm Lương gật đầu. “Ừm…”, nhưng chưa kịp nói hết câu, miệng cô đã bị chặn lại.
Sau khi kết thúc một nụ hôn kéo dài nửa phút giữa chốn đông người, Tưởng Úc Nam mới hài lòng ngẩng đầu. “Em rõ ràng là người phụ nữ của tôi”.
Lúc Lộ phu nhân tương lai tỉnh dậy trên giường của Tưởng tiên sinh thì trời đã tờ mờ sáng. Sau một đêm hoan lạc, Viêm Lương mệt mỏi đến mức không còn sức để trở mình. Cô chỉ có thể thông qua sự tiếp xúc của làn da, nhận biết Tưởng Úc Nam rời khỏi giường một lúc rồi quay lại, ôm chặt cô từ phía sau. Ban đêm trời hơi lạnh nhưng vòng tay và cơ thể của người đàn ông ở sau lưng ấm áp vô cùng.
Tưởng Úc Nam một tay ôm eo Viêm Lương, tay kia ném điện thoại lên tủ đầu giường. “Tôi làm em thức giấc à?”.
Viêm Lương đưa mắt nhìn, thấy màn hình điện thoại tối dần, cô mới xác định vừa rồi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô thật sự nghe thấy tiếng chuông điện thoại chứ không phải đang mơ.
Viêm Lương bất giác dụi mắt. “Nửa đêm nửa hôm ai gọi điện cho anh vậy?”.
“Việc công, cần hỏi ý kiến tôi gấp”.
Viêm Lương định quay người đối diện Tưởng Úc Nam nhưng anh càng ôm chặt cô, lưng của cô dính vào ngực anh. “Giải quyết xong chưa?”.
“Rồi”. Tưởng Úc Nam thuận thế hôn lên vành tai mềm mại của cô. “Ngủ đi!”.
Căn phòng ngủ chỉ có ngọn đèn màu cam tạo không gian mờ ám. Quần áo vứt đầy trên nền nhà là minh chứng của một trận ân ái điên cuồng.
Đôi nam nữ ôm nhau dưới tấm chăn mỏng, một người nhắm mắt mơ màng, một người vẫn mở mắt. Ánh mắt anh vốn thâm trầm, lúc này càng trở nên u tối. Lúc sắp ngủ say, cô nghe thấy Tưởng Úc Nam thì thầm bên tai: “Dọn đến đây sống cùng anh”.
Đây không giống trưng cầu ý kiến, cũng không phải ra lệnh mà tựa như đang trần thuật một chuyện đương nhiên. Viêm Lương tựa đầu vào vai anh. “Với thân phận gì?”.
Tưởng Úc Nam trầm lặng một lát, sau đó anh trả lời: “Bà chủ”.
Câu nói của anh như một dòng mật ngọt rót vào trái tim Viêm Lương.
Viêm Lương không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ nên dần chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. Trong khi đó, chiếc điện thoại đặt chế độ im lặng trên tủ đầu giường liên tục nhấp nháy, cho đến khi không còn cuộc gọi đến nào nữa, ba chữ “Từ Tử Thanh” mới hoàn toàn biến mất khỏi màn hình.
Viêm Lương chết lặng trong giây lát. Đầu óc trống rỗng, cô thẫn thờ đứng đó một lúc lâu. Cuối cùng, không thể kiềm chế hành động theo cảm tính, cô định đẩy cửa đi vào.
Đúng lúc Viêm Lương cầm tay nắm cửa, cánh cửa tự động mở ra. Cô giật mình kinh ngạc, đập vào mắt cô là gương mặt của Tưởng Úc Nam, anh đang đứng đối diện cô. Nhìn thấy Viêm Lương ở ngoài cửa, vẻ mặt Tưởng Úc Nam hơi tối lại.
Hai người mắt đối mắt, Tưởng Úc Nam có phản ứng trước tiên, gương mặt u ám của anh đột nhiên trở nên ấm áp, anh mỉm cười, lên tiếng: “Sao em lại ở đây?”.
Viêm Lương nhíu chặt lông mày, giọng sắc lạnh khác thường: “Câu này tôi nên hỏi anh mới đúng. Tại sao anh lại ở đây?”.
Lời chất vấn của cô khiến vẻ mặt Tưởng Úc Nam trầm xuống. Anh nhíu mày quan sát cô, có vẻ rất không vui. Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng, kéo tay cô đi vào phòng bệnh.
Viêm Lương bị Tưởng Úc Nam lôi đi qua phòng khách, đến bên giường bệnh. Căn phòng bài trí đơn giản, lọ hoa bách hợp ở đầu giường tạo cảm giác ấm áp nhưng sắc mặt của Giang Thế Quân khi nhìn thấy cô đột nhiên lạnh hẳn.
Giang Thế Quân không nói lời nào. Ánh mắt ông ta dừng lại ở bàn tay Tưởng Úc Nam đang nắm tay Viêm Lương. Tưởng Úc Nam lên tiếng: “Giang Tổng, tôi vẫn giữ ý kiến đó. Từ thị và Lệ Bạc từ xưa đến nay nước sông không phạm nước giếng. Việc Secret và Lệ Bạc trùng ý tưởng là sự thật không thể thay đổi, nhưng không ai có thể đưa ra chứng cứ chứng minh đối phương ăn cắp bản quyền. Vì danh dự của hai công ty, chúng ta nên mỗi người nhường một bước”.
Giang Thế Quân trầm tư, ông ta cúi thấp đầu nên không ai nhìn thấy vẻ mặt thật sự của ông ta. Lúc ngẩng lên, vẻ mặt của ông ta vẫn đầy ngạo mạn. “Lệ Bạc chúng tôi công bố sản phẩm trước các cậu. Dư luận đều đứng về phía chúng tôi, việc gì tôi phải nhượng bộ!”.
Tưởng Úc Nam trầm ngâm như muốn tìm lời đối đáp. Viêm Lương hết nhìn Tưởng Úc Nam lại nhìn Giang Thế Quân. Bộ dạng tự cao tự đại của Giang Thế Quân quả thực rất đáng ghét, cô không kìm được cất cao giọng: “Giang Tổng, nếu bác không muốn nhượng bộ thì chỉ còn cách “cá chết lưới rách”. Trước khi điều tra ra chân tướng sự việc, chúng tôi sẽ yêu cầu cơ quan chức năng không cho hai bên tung sản phẩm ra thị trường. Một khi kem lót Hoàn mỹ của Secret không thể bán ra ngoài, chúng tôi cũng sẽ khiến Cao thanh bị hoãn vô thời hạn. Từ thị chúng tôi ít nhất còn có Nhã Nhan đang mở ra thị trường mới, liệu Lệ Bạc có thể đấu với chúng tôi hay không, điều này rất khó nói”.
Nụ cười ngông cuồng của Giang Thế Quân vụt tắt, nhưng ngay sau đó ông ta nhếch mép, nhìn Viêm Lương bằng ánh mắt tán thưởng: “Không ngờ một người mới đặt chân vào giới kinh doanh lại có chiêu thâm độc như vậy!”. Ông ta đưa mắt sang Tưởng Úc Nam như muốn tìm sự đồng tình, giữa những người đàn ông với nhau: “Lòng dạ đàn bà quả là nham hiểm nhất!”.
Tưởng Úc Nam bấm vai Viêm Lương ra hiệu cô thu lại sự sắc sảo vừa rồi. Viêm Lương im lặng nhìn anh, cô đã quen với việc giao quyền phát ngôn cho Tưởng Úc Nam. Anh lên tiếng: “Từ trước đến nay, Giang Tổng luôn quan tâm đến toàn cục, chúng tôi tin ông sẽ không để sự việc phát triển đến mức “cá chết lưới rách”, đúng không?”.
Giọng điệu của Tưởng Úc Nam có vẻ khiêm nhường nhưng nghe kĩ, không khó nhận ra một sự uy hiếp ẩn giấu trong đó. Giang Thế Quân hơi sững người, như bị rút chân khí, không nói được lời nào.
Tưởng Úc Nam không có ý ở lại lâu hơn, anh thong thả đi đến đầu giường. “Giang Tổng đang bị ốm, chúng tôi mạo muội làm phiền, hy vọng ông hãy suy nghĩ kĩ rồi liên lạc với tôi”. Nói xong, anh từ tốn kẹp tấm danh thiếp vào bó hoa bách hợp.
Tưởng Úc Nam và Viêm Lương rời khỏi phòng bệnh. Khi hai người ra ngoài, cửa phòng vẫn chưa khép chặt, Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang Tưởng Úc Nam: “Tôi còn tưởng…”.
Tưởng Úc Nam lập tức lên tiếng: “Em tưởng gì?”.
Người đàn ông này bày ra bộ dạng biết rồi còn hỏi làm Viêm Lương cảm thấy rất có lỗi. Cô liền chuyển chủ đề: “Giang Thế Quân bị bệnh gì vậy? Trông có vẻ khá nghiêm trọng”.
“Tôi chẳng quan tâm ông ta bị bệnh gì, tôi chỉ quan tâm đến em”. Bây giờ Tưởng Úc Nam mới có thời gian quan sát Viêm Lương. Anh nhìn cô từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu. Đuôi mắt trái của anh giật giật, đây là biểu hiện của riêng anh. “Em đến bệnh viện làm gì vậy?”.
“Quan tâm?”. Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, Viêm Lương thay đổi sắc mặt ngay lập tức, tâm trạng áy náy của cô chuyển thành bất mãn. “Nếu anh quan tâm đến tôi, tại sao anh không gọi một cuộc điện thoại nào trong hơn một tuần liền?”.
Tưởng Úc Nam ngẩn người, chau mày mỉm cười. “Em và Lộ công tử ầm ĩ như vậy, tôi chỉ là một kẻ làm thuê cao cấp, làm sao dám xen vào!”.
Đây rõ ràng là một câu nói đùa nhưng khiến sự oán trách tích tụ bấy lâu trong lòng Viêm Lương được dịp bùng phát, cô cất giọng chế giễu: “Anh nói cũng phải, bây giờ cả thế giới đều coi tôi là Lộ phu nhân tương lai. Đến bố tôi cũng chuẩn bị đem bán tôi cho Lộ gia, tôi làm sao dám nhận điện thoại của người đàn ông khác!”.
Mặt Tưởng Úc Nam biến sắc.
Viêm Lương vô cùng thích thú khi có thể chọc tức người đàn ông này. Cô tươi cười vỗ vai Tưởng Úc Nam, giả bộ an ủi: “Tôi và anh đứng đây trò chuyện, nhỡ bị phóng viên quay được thì không hay chút nào! Thôi tôi đi đây, chào anh!”.
Nói xong, Viêm Lương lập tức rút tay về trước khi anh bắt được cô. Cô vui vẻ quay người bước đi.
Tưởng Úc Nam vẫn đứng yên ở đó. Viêm Lương đi vài bước bỗng quay đầu, mỉm cười với anh. Gương mặt rạng ngời, ánh mắt đầy vẻ đắc ý như trẻ con của cô giống dòng suối len lỏi vào trái tim cứng rắn của Tưởng Úc Nam, khiến nó trở nên mềm mại.
Lòng anh bỗng rung động. Vẫn biết là không được, không nên… nhưng anh không thể khống chế sự rung động xuất phát từ con tim.
Viêm Lương quay lưng về phía Tưởng Úc Nam nên cô đã bỏ qua một tia hoảng sợ chưa từng có trong đáy mắt anh. Cô đi chưa được bao xa, Tưởng Úc Nam nhanh chóng đuổi theo, giữ cô lại.
Hai cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt Viêm Lương. Cô bị anh nhốt vào lòng.
“Lộ phu nhân tương lai?”. Tưởng Úc Nam chau mày.
Viêm Lương gật đầu. “Ừm…”, nhưng chưa kịp nói hết câu, miệng cô đã bị chặn lại.
Sau khi kết thúc một nụ hôn kéo dài nửa phút giữa chốn đông người, Tưởng Úc Nam mới hài lòng ngẩng đầu. “Em rõ ràng là người phụ nữ của tôi”.
Lúc Lộ phu nhân tương lai tỉnh dậy trên giường của Tưởng tiên sinh thì trời đã tờ mờ sáng. Sau một đêm hoan lạc, Viêm Lương mệt mỏi đến mức không còn sức để trở mình. Cô chỉ có thể thông qua sự tiếp xúc của làn da, nhận biết Tưởng Úc Nam rời khỏi giường một lúc rồi quay lại, ôm chặt cô từ phía sau. Ban đêm trời hơi lạnh nhưng vòng tay và cơ thể của người đàn ông ở sau lưng ấm áp vô cùng.
Tưởng Úc Nam một tay ôm eo Viêm Lương, tay kia ném điện thoại lên tủ đầu giường. “Tôi làm em thức giấc à?”.
Viêm Lương đưa mắt nhìn, thấy màn hình điện thoại tối dần, cô mới xác định vừa rồi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô thật sự nghe thấy tiếng chuông điện thoại chứ không phải đang mơ.
Viêm Lương bất giác dụi mắt. “Nửa đêm nửa hôm ai gọi điện cho anh vậy?”.
“Việc công, cần hỏi ý kiến tôi gấp”.
Viêm Lương định quay người đối diện Tưởng Úc Nam nhưng anh càng ôm chặt cô, lưng của cô dính vào ngực anh. “Giải quyết xong chưa?”.
“Rồi”. Tưởng Úc Nam thuận thế hôn lên vành tai mềm mại của cô. “Ngủ đi!”.
Căn phòng ngủ chỉ có ngọn đèn màu cam tạo không gian mờ ám. Quần áo vứt đầy trên nền nhà là minh chứng của một trận ân ái điên cuồng.
Đôi nam nữ ôm nhau dưới tấm chăn mỏng, một người nhắm mắt mơ màng, một người vẫn mở mắt. Ánh mắt anh vốn thâm trầm, lúc này càng trở nên u tối. Lúc sắp ngủ say, cô nghe thấy Tưởng Úc Nam thì thầm bên tai: “Dọn đến đây sống cùng anh”.
Đây không giống trưng cầu ý kiến, cũng không phải ra lệnh mà tựa như đang trần thuật một chuyện đương nhiên. Viêm Lương tựa đầu vào vai anh. “Với thân phận gì?”.
Tưởng Úc Nam trầm lặng một lát, sau đó anh trả lời: “Bà chủ”.
Câu nói của anh như một dòng mật ngọt rót vào trái tim Viêm Lương.
Viêm Lương không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ nên dần chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. Trong khi đó, chiếc điện thoại đặt chế độ im lặng trên tủ đầu giường liên tục nhấp nháy, cho đến khi không còn cuộc gọi đến nào nữa, ba chữ “Từ Tử Thanh” mới hoàn toàn biến mất khỏi màn hình.
Bình luận facebook