Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 32
Viêm Lương như hóa đá.
Đầu cô trống rỗng, không suy nghĩ được gì. Một lúc lâu sau, bên tai Viêm Lương bỗng vang lên tiếng lạch cạch, theo phản xạ, cô bỏ điện thoại vào túi.
Sau đó, cánh cửa bên ghế lái mở toang.
Mới ra ngoài một lúc, đôi môi Châu Trình như đông cứng. anh vừa hà hơi vào lòng bàn tay vừa chuẩn bị nổ máy.
Viêm Lương thậm chí vẫn còn nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch. Cô cố giữ vẻ bình thản, hỏi Châu Trình: “Anh sửa nhanh thế?”
Châu Trình cười cười: “Em quên bố anh một đời làm nghề tài xế rồi à? Từ nhỏ anh đã giúp bố thay không biết bao chiếc lốp xe nên đương nhiên anh thông thạo rồi!”
Lạnh đến mức phải ngồi trong xe một lúc, Châu Trình mới hồi tỉnh. Ô tô từ từ lăn bánh trong thời tiết giá lạnh. Ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc, giống như đầu óc Viêm Lương lúc này.
Trời lạnh là lúc thích hợp để ăn lẩu. Châu Trình đỗ xe ở ngoài một nhà hàng lẩu nổi tiếng, xung quanh có rất nhiều ô tô, dù là nửa đêm nhưng nhà hàng vẫn rất đông khách. Châu Trình lập tức nhận ra xe của đồng nghiệp, anh đỗ xe vào chỗ trống bên cạnh.
Châu Trình tắt máy, chuẩn bị xuống xe. Viêm Lương vẫn thất thần không có phản ứng, anh giơ tay trước mặt cô rồi bật “tách” ngón tay. “Đến nơi rồi!”
Lúc này Viêm Lương mới khôi phục thần trí, tháo dây an toàn rồi xuống xe, đi theo Châu Trình vào trong cửa hàng. Vừa mới vào cửa, mùi thơm cay nồng đặc biệt, hơi nóng của những nồi nước lẩu xộc vào mũi Viêm Lương. Tiếng cười nói của thực khách vang lên bên tai cô.
Bên ngoài vô cùng lạnh giá, bên trong là cảnh tượng ấm áp, Viêm Lương bất giác dừng lại ở ranh giới giữa nóng và lạnh. Châu Trình đi trước cũng phát hiện ra tâm trạng bất thường của Viêm Lương, anh quay đầu nghi hoặc hỏi cô: “Sao thế?”
Cuối cùng, Viêm Lương ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Từ Tử Thanh lại gây ra rắc rối gì vậy?”
Viêm Lương có thể nhận ra, Châu Trình thay đổi sắc mặt trong giây lát.
Bây giờ, đổi lại là Châu Trình đứng bất động, còn Viêm Lương từ từ tiến về phía anh. Đến trước mặt Châu Trình, Viêm Lương dễ dàng phát hiện sự đấu tranh tư tưởng ẩn giấu trong đáy mắt anh. Cô cố kìm nén nỗi xót xa, cất giọng lạnh nhạt: “Anh không nói cho em biết cũng không sao, sớm muộn gì em cũng điều tra ra. Đến lúc đó đừng trách em đổ thêm dầu vào lửa trong lúc chị ta gặp khó khăn.”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Châu Trình xuất hiện một tia hoảng loạn, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thậm chí mỉm cười với Viêm Lương. “Anh biết em chỉ nói thế thôi, thực tế em rất dễ mềm lòng, chắc chắc em không tàn nhẫn như vậy đâu!”
Viêm Lương bất giác phì cười nhưng thu lại nụ cười trong nháy mắt. Cô lục túi xách, lấy điện thoại di động của Châu Trình, trả lại cho anh. Sau đó, cô đi qua anh vào trong, không chút lưu luyến.
Viêm Lương lên phòng riêng trên tầng hai. Các đồng nghiệp đã đợi từ lâu. “Giám đốc Viêm, ở đây!”
Viêm Lương vừa ngồi xuống, cửa phòng mở toang, thấy Châu Trình xuất hiện, người của phòng tài vụ nhiệt tình vẫy anh. “Giám đốc, anh mau tới đây ngồi đi!”
Châu Trình đảo mắt một vòng, cả bàn ăn chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Viêm Lương. Anh do dự một, hai giây rồi tiến lại gần cô. Cô lập tức quay sang trò chuyện với cấp dưới.
Châu Trình quan sát gương mặt nhìn nghiêng của cô, định nói điều gì đó nhưng lại thôi. Để phân tán sự chú ý, anh mỉm cười nhận bát đũa từ người bên cạnh.
Khi đồ ăn trong nồi lẩu chín hẳn, Châu Trình mới quay sang nhìn Viêm Lương. Lúc này, cô vẫn đang nói chuyện với cấp dưới. Châu Trình ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn.
Viêm Lương nhanh chóng nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn từ di động của cô. Cô ngừng cuộc trò chuyện, rút điện thoại ra xem rồi ngây người khi đọc dòng tin: “Khi nào ăn xong, chúng ta cần nói chuyện riêng.” Người gửi tin là Châu Trình.
Châu Trình vẫn cầm điện thoại, thấy gương mặt Viêm Lương lạnh lùng, vô cảm, đọc xong tin nhắn liền chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném vào túi xách, trong lòng anh trào lên nỗi bất an.
Phòng ăn mờ mịt do khí nóng bốc lên từ nồi lẩu, đám nhân viên vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện, chỉ có hai người không mấy tập trung. Đến khi cảm thấy không cười nổi nữa, Viêm Lương đứng dậy. “Tôi vào nhà vệ sinh một lát!”
Nói xong, cô tiện tay cầm túi xách, rời khỏi phòng ăn. Ra ngoài, cô không tới phòng vệ sinh mà đi dọc hành lang, vừa rút điện thoại vừa trầm tư suy nghĩ.
Tin nhắn cầu cứu Từ Tử Thanh gửi cho Châu Trình thể hiện nhiều tình huống có thể xảy ra. Viêm Lương cảm thấy cô cần phải tìm hiểu tình hình tài chính, đời sống tình cảm của Từ Tử Thanh, thậm chí cả những sự kiện bất ngờ xảy ra đối với cô ta trong thời gian gần đây…
Nên nhờ ai điều tra những việc này? Nên gọi điện cho ai bây giờ? Viêm Lương ngập ngừng hồi lâu.
Trong lúc Viêm Lương đang lướt qua danh bạ điện thoại lần thứ hai, một bàn tay đột nhiên cướp lấy điện thoại cô. Cô giật mình, quay đầu liền bắt gặp Châu Trình.
“Thấy em cầm túi xách, anh đoán không phải em vào nhà vệ sinh.”
Viêm Lương không trả lời, giơ tay định giằng lấy điện thoại nhưng đã bị Châu Trình giữ lại.
“Có những chuyện em biết sẽ chỉ phiền phức thêm. Hãy tin anh, anh sẽ xử lý êm đẹp!”
Viêm Lương không kìm được cười nhạt. “Châu Trình, cả đời này, việc anh làm nhiều nhất là bao che cho Từ Tử Thanh và đi giải quyết hậu quả chị ta để lại.”
Viêm Lương vừa nói vừa với điện thoại nhưng bị Châu Trình cố giữ. Là người nổi tiếng ôn hòa nhưng đến lúc này, Châu Trình cũng tỏ ra tức giận: “Bây giờ em mà can thiệp, chỉ khiến sự việc rắc rối hơn.”
Viêm Lương dừng lại, hết nhìn Châu Trình lại đưa mắt về phía chiếc điện thoại đang nằm trong tay anh. Cô cười nhạt, quyết định không lấy điện thoại, cũng không về phòng ăn mà quay người đi thẳng ra ngoài.
Châu Trình vội gọi: “Viêm..”
Viêm Lương không quay đầu, chân bước nhanh hơn. Tối nay, cô chưa có miếng nào vào bụng, chỉ uống hai ly rượu và ôm một cục tức trong lòng.
Về đến nhà đã là nửa đêm, Viêm Lương đá tung giày, đi chân trần vào phòng khách. Cô ném túi xách xuống bàn và uống nước rồi thả mình xuống sofa.
Đúng lúc này, Viêm Lương thấy điện thoại bàn nhấp nháy. Sau khi dọn đến sống chung với Tưởng Úc Nam, để mọi người tiện liên lạc, Viêm Lương cũng chuyển luôn số điện thoại bàn ở căn hộ cũ tới đây.
Viêm Lương nhoài người ấn phím xanh, giọng nói của Châu Trình lập tức vang lên trong điện thoại: “Viêm Lương, em đừng làm việc theo cảm tính, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc…”
Viêm Lương lập tức rút dây điện thoại, căn phòng trở lại yên tĩnh. Cô tựa người vào thành sofa, lặng lẽ thở dài. Không biết bao lâu sau, cô vẫn ngồi ở sofa, không buồn nhúc nhích. Đột nhiên có tiếng mở cửa, cô liền đưa mắt về phía cửa.
Tưởng Úc Nam xuất hiện ở cửa ra vào.
Thấy cô ở nhà, Tưởng Úc Nam hơi ngạc nhiên. Anh thay dép lê đi vào phòng, quan sát Viêm Lương vẫn còn mặc áo khoác chỉnh tề, bất giác hỏi: “Em vừa về à?”
Viêm Lương gật đầu.
Tưởng Úc Nam có vẻ rất mệt mỏi. Anh ngồi xuống cạnh cô, nhắm mắt bóp trán. Viêm Lương theo thói quen, gác bàn chân lạnh giá lên đùi anh.
Chân vẫn chưa kịp ủ ấm, Viêm Lương không kìm được, hỏi: “Làm thế nào mới có thể điều tra tình hình tài chính gần đây của một người?”
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy Tưởng Úc Nam đờ người. Sau đó, người đàn ông này cảnh giác ngồi thẳng người, cất giọng nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vây?”
Đầu cô trống rỗng, không suy nghĩ được gì. Một lúc lâu sau, bên tai Viêm Lương bỗng vang lên tiếng lạch cạch, theo phản xạ, cô bỏ điện thoại vào túi.
Sau đó, cánh cửa bên ghế lái mở toang.
Mới ra ngoài một lúc, đôi môi Châu Trình như đông cứng. anh vừa hà hơi vào lòng bàn tay vừa chuẩn bị nổ máy.
Viêm Lương thậm chí vẫn còn nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch. Cô cố giữ vẻ bình thản, hỏi Châu Trình: “Anh sửa nhanh thế?”
Châu Trình cười cười: “Em quên bố anh một đời làm nghề tài xế rồi à? Từ nhỏ anh đã giúp bố thay không biết bao chiếc lốp xe nên đương nhiên anh thông thạo rồi!”
Lạnh đến mức phải ngồi trong xe một lúc, Châu Trình mới hồi tỉnh. Ô tô từ từ lăn bánh trong thời tiết giá lạnh. Ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc, giống như đầu óc Viêm Lương lúc này.
Trời lạnh là lúc thích hợp để ăn lẩu. Châu Trình đỗ xe ở ngoài một nhà hàng lẩu nổi tiếng, xung quanh có rất nhiều ô tô, dù là nửa đêm nhưng nhà hàng vẫn rất đông khách. Châu Trình lập tức nhận ra xe của đồng nghiệp, anh đỗ xe vào chỗ trống bên cạnh.
Châu Trình tắt máy, chuẩn bị xuống xe. Viêm Lương vẫn thất thần không có phản ứng, anh giơ tay trước mặt cô rồi bật “tách” ngón tay. “Đến nơi rồi!”
Lúc này Viêm Lương mới khôi phục thần trí, tháo dây an toàn rồi xuống xe, đi theo Châu Trình vào trong cửa hàng. Vừa mới vào cửa, mùi thơm cay nồng đặc biệt, hơi nóng của những nồi nước lẩu xộc vào mũi Viêm Lương. Tiếng cười nói của thực khách vang lên bên tai cô.
Bên ngoài vô cùng lạnh giá, bên trong là cảnh tượng ấm áp, Viêm Lương bất giác dừng lại ở ranh giới giữa nóng và lạnh. Châu Trình đi trước cũng phát hiện ra tâm trạng bất thường của Viêm Lương, anh quay đầu nghi hoặc hỏi cô: “Sao thế?”
Cuối cùng, Viêm Lương ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Từ Tử Thanh lại gây ra rắc rối gì vậy?”
Viêm Lương có thể nhận ra, Châu Trình thay đổi sắc mặt trong giây lát.
Bây giờ, đổi lại là Châu Trình đứng bất động, còn Viêm Lương từ từ tiến về phía anh. Đến trước mặt Châu Trình, Viêm Lương dễ dàng phát hiện sự đấu tranh tư tưởng ẩn giấu trong đáy mắt anh. Cô cố kìm nén nỗi xót xa, cất giọng lạnh nhạt: “Anh không nói cho em biết cũng không sao, sớm muộn gì em cũng điều tra ra. Đến lúc đó đừng trách em đổ thêm dầu vào lửa trong lúc chị ta gặp khó khăn.”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Châu Trình xuất hiện một tia hoảng loạn, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thậm chí mỉm cười với Viêm Lương. “Anh biết em chỉ nói thế thôi, thực tế em rất dễ mềm lòng, chắc chắc em không tàn nhẫn như vậy đâu!”
Viêm Lương bất giác phì cười nhưng thu lại nụ cười trong nháy mắt. Cô lục túi xách, lấy điện thoại di động của Châu Trình, trả lại cho anh. Sau đó, cô đi qua anh vào trong, không chút lưu luyến.
Viêm Lương lên phòng riêng trên tầng hai. Các đồng nghiệp đã đợi từ lâu. “Giám đốc Viêm, ở đây!”
Viêm Lương vừa ngồi xuống, cửa phòng mở toang, thấy Châu Trình xuất hiện, người của phòng tài vụ nhiệt tình vẫy anh. “Giám đốc, anh mau tới đây ngồi đi!”
Châu Trình đảo mắt một vòng, cả bàn ăn chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Viêm Lương. Anh do dự một, hai giây rồi tiến lại gần cô. Cô lập tức quay sang trò chuyện với cấp dưới.
Châu Trình quan sát gương mặt nhìn nghiêng của cô, định nói điều gì đó nhưng lại thôi. Để phân tán sự chú ý, anh mỉm cười nhận bát đũa từ người bên cạnh.
Khi đồ ăn trong nồi lẩu chín hẳn, Châu Trình mới quay sang nhìn Viêm Lương. Lúc này, cô vẫn đang nói chuyện với cấp dưới. Châu Trình ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn.
Viêm Lương nhanh chóng nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn từ di động của cô. Cô ngừng cuộc trò chuyện, rút điện thoại ra xem rồi ngây người khi đọc dòng tin: “Khi nào ăn xong, chúng ta cần nói chuyện riêng.” Người gửi tin là Châu Trình.
Châu Trình vẫn cầm điện thoại, thấy gương mặt Viêm Lương lạnh lùng, vô cảm, đọc xong tin nhắn liền chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném vào túi xách, trong lòng anh trào lên nỗi bất an.
Phòng ăn mờ mịt do khí nóng bốc lên từ nồi lẩu, đám nhân viên vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện, chỉ có hai người không mấy tập trung. Đến khi cảm thấy không cười nổi nữa, Viêm Lương đứng dậy. “Tôi vào nhà vệ sinh một lát!”
Nói xong, cô tiện tay cầm túi xách, rời khỏi phòng ăn. Ra ngoài, cô không tới phòng vệ sinh mà đi dọc hành lang, vừa rút điện thoại vừa trầm tư suy nghĩ.
Tin nhắn cầu cứu Từ Tử Thanh gửi cho Châu Trình thể hiện nhiều tình huống có thể xảy ra. Viêm Lương cảm thấy cô cần phải tìm hiểu tình hình tài chính, đời sống tình cảm của Từ Tử Thanh, thậm chí cả những sự kiện bất ngờ xảy ra đối với cô ta trong thời gian gần đây…
Nên nhờ ai điều tra những việc này? Nên gọi điện cho ai bây giờ? Viêm Lương ngập ngừng hồi lâu.
Trong lúc Viêm Lương đang lướt qua danh bạ điện thoại lần thứ hai, một bàn tay đột nhiên cướp lấy điện thoại cô. Cô giật mình, quay đầu liền bắt gặp Châu Trình.
“Thấy em cầm túi xách, anh đoán không phải em vào nhà vệ sinh.”
Viêm Lương không trả lời, giơ tay định giằng lấy điện thoại nhưng đã bị Châu Trình giữ lại.
“Có những chuyện em biết sẽ chỉ phiền phức thêm. Hãy tin anh, anh sẽ xử lý êm đẹp!”
Viêm Lương không kìm được cười nhạt. “Châu Trình, cả đời này, việc anh làm nhiều nhất là bao che cho Từ Tử Thanh và đi giải quyết hậu quả chị ta để lại.”
Viêm Lương vừa nói vừa với điện thoại nhưng bị Châu Trình cố giữ. Là người nổi tiếng ôn hòa nhưng đến lúc này, Châu Trình cũng tỏ ra tức giận: “Bây giờ em mà can thiệp, chỉ khiến sự việc rắc rối hơn.”
Viêm Lương dừng lại, hết nhìn Châu Trình lại đưa mắt về phía chiếc điện thoại đang nằm trong tay anh. Cô cười nhạt, quyết định không lấy điện thoại, cũng không về phòng ăn mà quay người đi thẳng ra ngoài.
Châu Trình vội gọi: “Viêm..”
Viêm Lương không quay đầu, chân bước nhanh hơn. Tối nay, cô chưa có miếng nào vào bụng, chỉ uống hai ly rượu và ôm một cục tức trong lòng.
Về đến nhà đã là nửa đêm, Viêm Lương đá tung giày, đi chân trần vào phòng khách. Cô ném túi xách xuống bàn và uống nước rồi thả mình xuống sofa.
Đúng lúc này, Viêm Lương thấy điện thoại bàn nhấp nháy. Sau khi dọn đến sống chung với Tưởng Úc Nam, để mọi người tiện liên lạc, Viêm Lương cũng chuyển luôn số điện thoại bàn ở căn hộ cũ tới đây.
Viêm Lương nhoài người ấn phím xanh, giọng nói của Châu Trình lập tức vang lên trong điện thoại: “Viêm Lương, em đừng làm việc theo cảm tính, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc…”
Viêm Lương lập tức rút dây điện thoại, căn phòng trở lại yên tĩnh. Cô tựa người vào thành sofa, lặng lẽ thở dài. Không biết bao lâu sau, cô vẫn ngồi ở sofa, không buồn nhúc nhích. Đột nhiên có tiếng mở cửa, cô liền đưa mắt về phía cửa.
Tưởng Úc Nam xuất hiện ở cửa ra vào.
Thấy cô ở nhà, Tưởng Úc Nam hơi ngạc nhiên. Anh thay dép lê đi vào phòng, quan sát Viêm Lương vẫn còn mặc áo khoác chỉnh tề, bất giác hỏi: “Em vừa về à?”
Viêm Lương gật đầu.
Tưởng Úc Nam có vẻ rất mệt mỏi. Anh ngồi xuống cạnh cô, nhắm mắt bóp trán. Viêm Lương theo thói quen, gác bàn chân lạnh giá lên đùi anh.
Chân vẫn chưa kịp ủ ấm, Viêm Lương không kìm được, hỏi: “Làm thế nào mới có thể điều tra tình hình tài chính gần đây của một người?”
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy Tưởng Úc Nam đờ người. Sau đó, người đàn ông này cảnh giác ngồi thẳng người, cất giọng nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vây?”
Bình luận facebook