• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Nước Mắt Người Thứ Ba (1 Viewer)

  • Chương 2:


' Tối nay anh qua đón em, nhớ đúng giờ đấy. '

' Em biết rồi! '

Nhận được tin nhắn xong, Tử Thiên ném chiếc điện thoại ngay đó rồi leo xuống giường bước vào nhà vệ sinh. Dưới bếp thơm nức mùi thịt nướng, Tử Thiên bước xuống lầu bắt ngay mùi thơm liền ngồi ngay vào ghế. Từ trong bếp, một dáng người con trai bước ra, mái tóc, khuôn mặt, vóc dáng hoàn toàn giống với Tử Thiên. Đó chính là người anh trai song sinh của anh - Lâm Thiên, tuy giống nhau về bề ngoài nhưng người ngoài có thể thấy rõ họ khác nhau về tính tình và ánh mắt nhìn người khác khi nói chuyện. Lâm Thiên lên tiếng:

- Lại đi ra ngoài à? Với Thần Di sao?

Tử Thiên cứ gật đầu lia lịa rồi cứ vậy chén sạch bữa cơm chiều sau đó nhanh chóng ra khỏi nhà chỉ nói vọng lại một câu: - Tối nay em về hơi trễ, không cần chờ em, em có chìa rồi.

Lâm Thiên ngồi nhìn Tử Thiên đã đi ra khỏi cửa cũng thu dọn chén đĩa vào bồn rửa và thu dọn lại căn bếp.
----------------------------------------------------------------------------------

Từ ngoài cổng nhà Thần Di, Tử Thiên đã tới và đứng chờ từ lâu. Không lâu sau đó, Thần Di với chiếc đầm vàng nhạt chạy ra khỏi cửa ôm chầm lấy anh nói chọc:

- Tưởng anh trễ thêm một lần nữa là anh chết với em.

Tử Thiên cười cười cho qua chuyện rồi nắm tay cô kéo đi dưới ánh tà chiều nhuộm sắc hồng. Con phố về đêm trở nên đông đúc hơn, từng cặp đôi sánh vai nhau trong ngày lễ tình nhân hạnh phúc.

- Em lạnh chứ?! - Anh hỏi, ôm cô chặt hơn.

- Không đâu, em không lạnh. - Cô ngước mặt nhìn anh cười híp mắt.

Anh đưa tay véo mũi cô, khuôn mặt nữa giận nữa lo: - Không lạnh?! Mũi em đỏ lên mà nói không lạnh à? Ngồi đó, không được đi lung tung, anh mua cà phê cho em. - Dứt lời, anh bước qua bên kia đường để tới máy bán nước tự động mua nước cho cô.

Từ đằng sau, một bàn tay chộp lấy bờ vai Thần Di, cô hoảng hồn quay người lại chỉ nghe thanh âm quen thuộc gọi mình: - Thần Di!

- M... Minh Lâm! - Thần Di thì thầm tên người con trai trước mặt.

- tiểu Di, anh nhớ em lắm! - Minh Lâm bước tới ôm lấy Thần Di, cả người cô cứng đơ không hề nhúc nhích.

Trước khi biết được chuyện gì thì cả người cô đã bị người đó ôm vào lòng. Cảnh tượng đó vô tình đã làm một trái tim khác rỉ máu, thứ còn lại là niềm chua xót. Mái tóc che đi đôi mắt u sầu khiến bản thân anh đang ở trong địa ngục tăm tối, ly cà phê trong tay anh từ lúc nào đã bị bóp nát, cà phê trào ra ướt cả bàn tay, hơi nóng từ đó lan toả nhưng dù có nóng hế nào anh cũng không cảm nhận được nữa, đầu anh giờ trống rỗng không còn có thể nghĩ gì nữa.

- Thần Di! - Anh bất giác gọi tên cô, cô sững người vì tiếng gọi vội quay đầu lại chỉ thấy niềm đau đớn trong ánh mắt người kia, tim cô đánh liên hồi, không ai nói gì nữa, chỉ im lặng.

- Ai? - Anh hỏi, chỉ một từ.

Cô gạt đi nước mắt sắp chảy trên khoé mắt, không nhìn thẳng vào anh: - Anh ấy là Lâm, là... là... bạn trai em... nhưng mà...

Lời còn chưa dứt, Thần Di trông thấy Tử thiên nở một nụ cười nhưng trong nụ cười đó phản phất niềm chua xót, đau đớn, khinh bỉ chính bản thân mình. Anh ngước đầu hít thật sâu rồi quay lưng đi chỉ bỏ lại một câu:

- Chúc hạnh phúc.

Tử Thiên bước đi, cô cố kéo anh lại nhưng bàn tay anh đã vội vụt khỏi tay cô để lại cả mảnh vỡ của một mối tình. Minh Lâm ôm lấy cô, lau đi nước mắt cô đang chảy dài.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom