Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Phong nhìn Phương, thở dài nói "Anh nghi ngờ hai đứa bé là cháu ruột của em"
"Hả, cái gì? Con của anh hai em?"
"Cậu nói cái gì? Con của Triết? Sao giờ cậu mới nói"
"Tôi cũng mới biết đây thôi. Nhưng cũng chỉ là phỏng đoán. Tôi nghĩ là hai người đó không thể tái hợp được nên chưa nói. Chuyện đã đến mức này thì không thể giấu được"
Phương há miệng ngạc nhiên, có chuyện gì cô không biết sao?
"Phương, em chắc không biết vì sao anh trai em lại lấy Sương đúng không?"
Phương gật đầu.
“Mẹ em và mẹ Hân là hai người bạn thân. Nhưng cách đây 17 năm, vào ngày mẹ Hân nguy kịch cũng là ngày tình nhân của ba Hân chuyển dạ. Ba của em đã lựa chọn mổ cấp cứu lấy thai cho tình nhân của ba Hân. Cho nên mẹ Hân đã chết. Bố con ông Sang nắm được điểm này bắt Triết phải cưới Sương”
Nhạn Phương bàng hoàng. Chuyện như vậy mà cô không biết, cả gia đình không ai nói với cô cả. Chuyện này còn éo le hơn cả phim ảnh. Phương thẫn thờ, ba mình như vậy sao? Nếu như vậy thì thật thương Hân, cô ấy bị thiệt thòi quá nhiều, không có mẹ cả cuộc đời của cô ấy đều thay đổi.
Phong nhìn đôi mắt đã đỏ hồng của Phương an ủi.
“Cái này em cũng đừng trách bác Tuyên. Ba em tình thế lúc đó bị ép buộc. Muốn biết cụ thể thế nào thì em về hỏi ba, anh chỉ biết sơ bộ như vậy thôi”.
“Anh Phong, Hân - Cô ấy có biết chuyện này không?”
“Không ai nói cho cô ấy biết, cô ấy mặc định anh trai em phản bội”
“Không ngờ chuyện đời trước lại kéo theo cả đời sau phải khổ như vậy. Hai người bọn họ cũng tội” Minh nói.
“Bây giờ, chúng ta quay lại vấn đề chính”
“Phương em biết chuyện này rồi thì em phải ra Hà Nội một chuyến thuyết phục Hân gặp Triết. Chỉ có Hân mới làm cậu ấy thay đổi suy nghĩ. Nếu không thì phải để cậu ấy biết sự thực hai đứa trẻ là con cậu ấy thì cậu ấy sẽ có ý niệm phải ra tù. Chỉ có điều anh vẫn chưa xác định được con của ai”
“Chuyện này em có thể, rất dễ thôi. Em về đặt vé đi luôn. Chuyện ở đây nhờ các anh, em về đây” Phương vội vàng xách túi chạy ra cửa.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Hà Nội một chiều đông.
Hai đứa trẻ sinh đôi mũm mĩm tầm 2 tuổi chạy vòng quanh sân chơi, bé gái liên tục gọi “Bi - Bi - chờ - chờ” rồi nắm áo bé trai cười như nắc nẻ. Đôi má bầu bĩnh của hai đứa trẻ đỏ lên vì lạnh. Một bà cụ ngồi trên ghế đá cười móm mém nhìn hai đứa bé.
Nhạn Phương đứng chết lặng tại một góc của sân chơi, từng giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài theo gương mặt rơi xuống. Hai đứa cháu của cô xinh như thiên thần nhưng gia đình cô không hề biết được sự tồn tại của hai bé, 2 năm qua Hân một mình nuôi con cực khổ không ai biết.
Trước khi đến đây, cô đã qua viện nhi xem lại bệnh án của bé gái, biết được Tường Vi đã phải hoãn lọc máu mấy lần vì không đóng tiền viện phí mà cô thắt lòng. Gia đình cô, không những mang tội của đời trước mà đến đời này, cũng nợ Hân rất nhiều.
Trái bóng tròn lăn đến chân Phương, cô lau vội nước mắt cúi xuống nhặt bóng, vừa vặn thấy một bàn chân lũn chũn chạy lại. Phương nhìn lên, bắt gặp đôi mắt to tròn long lanh như hạt nhãn nhìn mình, cái miệng nhỏ xinh phát ra mấy tiếng bi bô “Bóng-dì”
Phương mỉm cười nghiêng đầu nhìn bé, chỉ vào má “Yêu quá, thơm cái chụt đi rồi cô cho bóng nha”. Tròn chu cái miệng đỏ chót như trái nhót thơm chụt một cái rồi tít mắt cười.
Vú Sáu ở đâu đi đến “Xin lỗi cô. Cháu tôi nghịch quả bóng”
Phương ngẩng đầu lên nhìn thấy vú Sáu vô cùng ngạc nhiên “Vú… Vú Sáu đúng không? Con đây, con Phương con mẹ Hạnh đây nè, mẹ Hạnh bạn thân với dì Thảo hay qua chơi, vú nhớ không?”
Vú Sáu ngẩn người một lúc rồi “A” lên một tiếng. “Con nhỏ này lớn lên khác quá vú không nhận ra được. Hồi nhỏ đen nhẻm mà bụ bẫm, sao giờ lớn cao ráo dễ thương vậy!”
Phương cười, ôm Tròn vào lòng hít hà hương thơm mùi sữa của cháu. “Dạ con dậy thì thành công đó vú. Mà cháu của vú đây sao?”
Vú Sáu ngại ngần một lúc rồi nói “Vú ra đây được gần 2 năm rồi, bế con cho con của bà chủ, mẹ con bé mất cho nên vú quyết định chăm con cho con nhỏ còn đi làm. Coi bộ vậy chứ hai đứa này ngoan lắm, vú chỉ phải đưa đón hai cháu học lớp chồi dưới tầng 1 thôi”.
Phương quan sát vú Sáu một chút, có vẻ vú không biết anh trai cô từng là người yêu của Hân. Thật may, chứ nếu không thì cô cũng không dễ dàng tiếp cận hai đứa nhỏ này. Phương mở túi lấy ra một hộp kẹo màu sắc và đưa mấy túi đồ lớn cho vú Sáu.
“Con mua đồ chơi cho hai đứa nhỏ, Hân cũng là bạn con. Vú cho con lên nhà chơi với hai bé chút được không?”
Vú Sáu cũng không nghi ngờ gì cười xòa cầm lấy túi. Hai đứa trẻ sinh đôi thấy kẹo màu sắc cười tít, dang tay ôm cổ để Phương tha hồ hôn hít bế bồng. Phương cười hạnh phúc, hai đứa cháu của cô dễ thương như cục bông nhìn chỉ muốn cắn, xem ra cô mua chuộc được rồi. Bây giờ chỉ còn mẹ của hai đứa bé nữa thôi, làm sao thuyết phục được Hân đây.
“Vú ơi, Bi Tròn mấy tuổi rồi vú, hôm trước con gặp Hân và hai bé trong viện Nhi mà con quên hỏi, con có mua mấy bộ quần áo cho hai nhóc mà không biết có vừa không”
“Cũng được hơn hai tuổi rồi, mới sinh nhật vào mùng 1 Tết nè”
Phương như mở cờ trong bụng. Vậy là khả năng hai đứa bé dễ thương này là cháu ruột cô rồi. Chắc chắn là Hân sợ cô phát hiện nên mới nói dối tuổi của đứa bé. Hai đứa bé này nhìn kỹ thì lại rất giống anh hai. Vậy còn người đàn ông kia, sao cô cũng thấy có nét giống.
Vú Sáu vào bếp gọt hoa quả, cô kín đáo lấy mấy sợi tóc của hai đứa trẻ cho vào túi cất rồi lặng lẽ quan sát căn nhà một lượt. Căn chung cư này khá rộng, sạch sẽ và gọn gàng và dường như chủ nhân rất có khiếu thẩm mỹ về kiến trúc. Tất cả các đồ đạc và màu sơn đều hòa hợp đến hoàn hảo, mang một phong cách rất tây. Tuy nhiên, nếu mà nhà dành cho một gia đình thì không hẳn, không hề có một bức ảnh nào chụp chung cả gia đình, chỉ có ảnh hai đứa bé bụ bẫm treo trên tường.
Trong nhà cũng la liệt đồ chơi trẻ con, có vẻ như chủ nhân ngôi nhà này rất cưng chiều hai đứa trẻ. Lấy điều kiện một người mẹ đơn thân như Hân thì sẽ không đủ tiền để mua được một căn chung cư thế này và sắm sửa đầy đủ cho con như thế kia. Nhưng nếu như không phải con của người đàn ông đó thì e là anh ta cũng không đủ rộng lượng và tình thương nuôi nấng hai đứa trẻ như thế. Uẩn khúc này chỉ có thể chờ vào kết quả AND thôi. Nghĩ đến đó, Phương lại nóng ruột, chào vú Sáu và hai đứa bé dễ thương ra về. Cô phải đến viện di truyền học gấp.
Phương vừa đi thì Hân về nhà, mấy hôm nay cô không thể tập trung làm gì. Cứ nghĩ đến người đàn ông kia đang ở trong tù là cô lại thần hồn nát thần tính. Dẫu biết người ấy phản bội nhưng trái tim không thể nhịn được mà đau xót. Không biết cuộc sống của anh ta như thế nào để đến nỗi bây giờ phải lâm vào vòng tù tội.
Vừa bước vào nhà, hai đứa trẻ chạy lon ton ra ôm lấy chân mẹ ríu rít “Mẹ mẹ, đồ chơi, kẹo ngon”.
Hân nhìn cánh tay trắng trẻo mũm mỉm của con đứa thì đồ chơi đứa thì kẹo khua loạn lên khoe mẹ cười tít mắt, trái tim cô chợt thắt lại. Ba của các con đang phải đối mặt với tình hình rất khó khăn, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của hai đứa.
“Ai mua cho Bi Tròn nhiều thế này?”
Hai đứa bé đồng thanh “Dì dì xinh xinh”
Hân nhíu mày không hiểu hai con nói gì. Vú Sáu đang nhặt rau trong bếp đi ra ngoài tươi cười.
“Nhỏ Phương đến chơi mua cho hai đứa, ngồi chờ con không được vừa về đó”
“Phương sao? Phương nào hả vú?”
“Nhỏ Nhạn Phương con của bà Hạnh bạn thân với mẹ con đó. Nó biểu gặp con trong bệnh viện hôm trước chưa có thời gian qua chơi, cho nên hôm nay đến mua quà cho sắp nhỏ”
Trống ngực Hân đập thình thịch, Nhạn Phương em gái anh Triết sao? Sao cô ấy lại ở Hà Nội? Trong thời điểm đang nước sôi lửa bỏng thế này cô ấy phải ở trong kia mới đúng chứ. Bỗng nhiên Hân nổi da gà, hay là cô ấy đã biết chuyện gì?
“Vú à, cô ấy chơi lâu không? Có hỏi vú chuyện gì không?”
“Cũng không nói gì nhiều, con nhỏ ngồi chơi với hai đứa bé một lúc, vú nấu ăn trong này hỏi một hai câu thôi”
“Hỏi vú gì vú nhớ không?”
“Thì cũng hỏi tên tuổi của Bi Tròn thôi”
Đầu Hân nổ vang một tiếng sấm. Hỏi tên tuổi sao? Lần trước cô đã nói dối Bi Tròn chỉ hơn 1 tuổi, vậy là có nghĩa Nhạn Phương đang nghi ngờ sao? Hân bỗng thấy lo lắng vô cùng, cô thật sự sợ hãi sẽ mất con.
“Con sao vậy, con mệt không vú lấy cái gì cho con ăn”
Hân lắc đầu, ánh mắt thất thần ngây dại.
“À mà con nhỏ Phương lớn lên đẹp dữ heng. Hồi bé qua nhà mình chơi suốt. Vú nhớ bà Hạnh có hai đứa con sinh đôi, một trai và nhỏ Phương là con gái, không biết thằng bé bây giờ sao, ngày bé kháu khỉnh lắm”
Hân giật mình “Vú nói, bác Hạnh hay sang nhà con chơi sao? Sao con không nhớ gì hết trơn!”
“Hồi đó con mới 1-2 tuổi làm sao mà nhớ nổi con. Bà Hạnh với mẹ con thân nhau con chấy cắn đôi. Sau này mẹ con mất thì không thấy bà ấy qua nữa. Hồi đó ngày nào cũng đưa hai đứa nhỏ sang hết. Bà Hạnh dễ mến lắm, hiền lành dịu dàng y như mẹ con đó”
Trong đầu Hân bắt đầu lắp ráp những mảnh ký ức rời rạc lại với nhau. Cô nhớ lần sinh nhật bà Hạnh, bà có nói chỉ gặp mẹ cô vài lần, nhưng bà ấy lại trồng hoa thạch thảo trong khi anh Triết nói mẹ anh ấy thích hồng hạnh. Rồi lần đầu tiên gặp Nhạn Phương còn nói là đã gặp cô ở đâu đó, nói thấy cô rất quen. Chắc chắn vú Sáu nhận người là đúng không thể sai được, nhưng sao bà Hạnh lại nói dối chỉ quen biết mẹ cô sơ sơ?
Hân đột ngột đứng dậy nắm tay vú Sáu lay “Vú, vú à, vú đưa hai đứa nhỏ về quê vú được không? Vú chăm sóc hộ con một thời gian. Con không thể để họ biết có hai đứa trẻ tồn tại trên đời này”
Vú Sáu nhìn cô nghi ngờ, con nhỏ nói gì bà không hiểu. Nhưng nhìn mặt Hân xanh xao tái mét bà đoán có chuyện chẳng lành.
“Vú ơi, nhà của ba của hai đứa trẻ sắp tìm đến con rồi. Vú, con đặt vé cho vú ngay nha. Vú chăm hai đứa giúp con, mọi chuyện ổn định rồi con sẽ về đón ba bà cháu. Con chỉ tin tưởng vú thôi.
Vú Sáu nhìn cô thở dài, khổ thân con bé, không biết cha hai đứa trẻ là ai mà lại nỡ lòng nào muốn cướp khỏi tay mẹ.
"Hả, cái gì? Con của anh hai em?"
"Cậu nói cái gì? Con của Triết? Sao giờ cậu mới nói"
"Tôi cũng mới biết đây thôi. Nhưng cũng chỉ là phỏng đoán. Tôi nghĩ là hai người đó không thể tái hợp được nên chưa nói. Chuyện đã đến mức này thì không thể giấu được"
Phương há miệng ngạc nhiên, có chuyện gì cô không biết sao?
"Phương, em chắc không biết vì sao anh trai em lại lấy Sương đúng không?"
Phương gật đầu.
“Mẹ em và mẹ Hân là hai người bạn thân. Nhưng cách đây 17 năm, vào ngày mẹ Hân nguy kịch cũng là ngày tình nhân của ba Hân chuyển dạ. Ba của em đã lựa chọn mổ cấp cứu lấy thai cho tình nhân của ba Hân. Cho nên mẹ Hân đã chết. Bố con ông Sang nắm được điểm này bắt Triết phải cưới Sương”
Nhạn Phương bàng hoàng. Chuyện như vậy mà cô không biết, cả gia đình không ai nói với cô cả. Chuyện này còn éo le hơn cả phim ảnh. Phương thẫn thờ, ba mình như vậy sao? Nếu như vậy thì thật thương Hân, cô ấy bị thiệt thòi quá nhiều, không có mẹ cả cuộc đời của cô ấy đều thay đổi.
Phong nhìn đôi mắt đã đỏ hồng của Phương an ủi.
“Cái này em cũng đừng trách bác Tuyên. Ba em tình thế lúc đó bị ép buộc. Muốn biết cụ thể thế nào thì em về hỏi ba, anh chỉ biết sơ bộ như vậy thôi”.
“Anh Phong, Hân - Cô ấy có biết chuyện này không?”
“Không ai nói cho cô ấy biết, cô ấy mặc định anh trai em phản bội”
“Không ngờ chuyện đời trước lại kéo theo cả đời sau phải khổ như vậy. Hai người bọn họ cũng tội” Minh nói.
“Bây giờ, chúng ta quay lại vấn đề chính”
“Phương em biết chuyện này rồi thì em phải ra Hà Nội một chuyến thuyết phục Hân gặp Triết. Chỉ có Hân mới làm cậu ấy thay đổi suy nghĩ. Nếu không thì phải để cậu ấy biết sự thực hai đứa trẻ là con cậu ấy thì cậu ấy sẽ có ý niệm phải ra tù. Chỉ có điều anh vẫn chưa xác định được con của ai”
“Chuyện này em có thể, rất dễ thôi. Em về đặt vé đi luôn. Chuyện ở đây nhờ các anh, em về đây” Phương vội vàng xách túi chạy ra cửa.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Hà Nội một chiều đông.
Hai đứa trẻ sinh đôi mũm mĩm tầm 2 tuổi chạy vòng quanh sân chơi, bé gái liên tục gọi “Bi - Bi - chờ - chờ” rồi nắm áo bé trai cười như nắc nẻ. Đôi má bầu bĩnh của hai đứa trẻ đỏ lên vì lạnh. Một bà cụ ngồi trên ghế đá cười móm mém nhìn hai đứa bé.
Nhạn Phương đứng chết lặng tại một góc của sân chơi, từng giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài theo gương mặt rơi xuống. Hai đứa cháu của cô xinh như thiên thần nhưng gia đình cô không hề biết được sự tồn tại của hai bé, 2 năm qua Hân một mình nuôi con cực khổ không ai biết.
Trước khi đến đây, cô đã qua viện nhi xem lại bệnh án của bé gái, biết được Tường Vi đã phải hoãn lọc máu mấy lần vì không đóng tiền viện phí mà cô thắt lòng. Gia đình cô, không những mang tội của đời trước mà đến đời này, cũng nợ Hân rất nhiều.
Trái bóng tròn lăn đến chân Phương, cô lau vội nước mắt cúi xuống nhặt bóng, vừa vặn thấy một bàn chân lũn chũn chạy lại. Phương nhìn lên, bắt gặp đôi mắt to tròn long lanh như hạt nhãn nhìn mình, cái miệng nhỏ xinh phát ra mấy tiếng bi bô “Bóng-dì”
Phương mỉm cười nghiêng đầu nhìn bé, chỉ vào má “Yêu quá, thơm cái chụt đi rồi cô cho bóng nha”. Tròn chu cái miệng đỏ chót như trái nhót thơm chụt một cái rồi tít mắt cười.
Vú Sáu ở đâu đi đến “Xin lỗi cô. Cháu tôi nghịch quả bóng”
Phương ngẩng đầu lên nhìn thấy vú Sáu vô cùng ngạc nhiên “Vú… Vú Sáu đúng không? Con đây, con Phương con mẹ Hạnh đây nè, mẹ Hạnh bạn thân với dì Thảo hay qua chơi, vú nhớ không?”
Vú Sáu ngẩn người một lúc rồi “A” lên một tiếng. “Con nhỏ này lớn lên khác quá vú không nhận ra được. Hồi nhỏ đen nhẻm mà bụ bẫm, sao giờ lớn cao ráo dễ thương vậy!”
Phương cười, ôm Tròn vào lòng hít hà hương thơm mùi sữa của cháu. “Dạ con dậy thì thành công đó vú. Mà cháu của vú đây sao?”
Vú Sáu ngại ngần một lúc rồi nói “Vú ra đây được gần 2 năm rồi, bế con cho con của bà chủ, mẹ con bé mất cho nên vú quyết định chăm con cho con nhỏ còn đi làm. Coi bộ vậy chứ hai đứa này ngoan lắm, vú chỉ phải đưa đón hai cháu học lớp chồi dưới tầng 1 thôi”.
Phương quan sát vú Sáu một chút, có vẻ vú không biết anh trai cô từng là người yêu của Hân. Thật may, chứ nếu không thì cô cũng không dễ dàng tiếp cận hai đứa nhỏ này. Phương mở túi lấy ra một hộp kẹo màu sắc và đưa mấy túi đồ lớn cho vú Sáu.
“Con mua đồ chơi cho hai đứa nhỏ, Hân cũng là bạn con. Vú cho con lên nhà chơi với hai bé chút được không?”
Vú Sáu cũng không nghi ngờ gì cười xòa cầm lấy túi. Hai đứa trẻ sinh đôi thấy kẹo màu sắc cười tít, dang tay ôm cổ để Phương tha hồ hôn hít bế bồng. Phương cười hạnh phúc, hai đứa cháu của cô dễ thương như cục bông nhìn chỉ muốn cắn, xem ra cô mua chuộc được rồi. Bây giờ chỉ còn mẹ của hai đứa bé nữa thôi, làm sao thuyết phục được Hân đây.
“Vú ơi, Bi Tròn mấy tuổi rồi vú, hôm trước con gặp Hân và hai bé trong viện Nhi mà con quên hỏi, con có mua mấy bộ quần áo cho hai nhóc mà không biết có vừa không”
“Cũng được hơn hai tuổi rồi, mới sinh nhật vào mùng 1 Tết nè”
Phương như mở cờ trong bụng. Vậy là khả năng hai đứa bé dễ thương này là cháu ruột cô rồi. Chắc chắn là Hân sợ cô phát hiện nên mới nói dối tuổi của đứa bé. Hai đứa bé này nhìn kỹ thì lại rất giống anh hai. Vậy còn người đàn ông kia, sao cô cũng thấy có nét giống.
Vú Sáu vào bếp gọt hoa quả, cô kín đáo lấy mấy sợi tóc của hai đứa trẻ cho vào túi cất rồi lặng lẽ quan sát căn nhà một lượt. Căn chung cư này khá rộng, sạch sẽ và gọn gàng và dường như chủ nhân rất có khiếu thẩm mỹ về kiến trúc. Tất cả các đồ đạc và màu sơn đều hòa hợp đến hoàn hảo, mang một phong cách rất tây. Tuy nhiên, nếu mà nhà dành cho một gia đình thì không hẳn, không hề có một bức ảnh nào chụp chung cả gia đình, chỉ có ảnh hai đứa bé bụ bẫm treo trên tường.
Trong nhà cũng la liệt đồ chơi trẻ con, có vẻ như chủ nhân ngôi nhà này rất cưng chiều hai đứa trẻ. Lấy điều kiện một người mẹ đơn thân như Hân thì sẽ không đủ tiền để mua được một căn chung cư thế này và sắm sửa đầy đủ cho con như thế kia. Nhưng nếu như không phải con của người đàn ông đó thì e là anh ta cũng không đủ rộng lượng và tình thương nuôi nấng hai đứa trẻ như thế. Uẩn khúc này chỉ có thể chờ vào kết quả AND thôi. Nghĩ đến đó, Phương lại nóng ruột, chào vú Sáu và hai đứa bé dễ thương ra về. Cô phải đến viện di truyền học gấp.
Phương vừa đi thì Hân về nhà, mấy hôm nay cô không thể tập trung làm gì. Cứ nghĩ đến người đàn ông kia đang ở trong tù là cô lại thần hồn nát thần tính. Dẫu biết người ấy phản bội nhưng trái tim không thể nhịn được mà đau xót. Không biết cuộc sống của anh ta như thế nào để đến nỗi bây giờ phải lâm vào vòng tù tội.
Vừa bước vào nhà, hai đứa trẻ chạy lon ton ra ôm lấy chân mẹ ríu rít “Mẹ mẹ, đồ chơi, kẹo ngon”.
Hân nhìn cánh tay trắng trẻo mũm mỉm của con đứa thì đồ chơi đứa thì kẹo khua loạn lên khoe mẹ cười tít mắt, trái tim cô chợt thắt lại. Ba của các con đang phải đối mặt với tình hình rất khó khăn, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của hai đứa.
“Ai mua cho Bi Tròn nhiều thế này?”
Hai đứa bé đồng thanh “Dì dì xinh xinh”
Hân nhíu mày không hiểu hai con nói gì. Vú Sáu đang nhặt rau trong bếp đi ra ngoài tươi cười.
“Nhỏ Phương đến chơi mua cho hai đứa, ngồi chờ con không được vừa về đó”
“Phương sao? Phương nào hả vú?”
“Nhỏ Nhạn Phương con của bà Hạnh bạn thân với mẹ con đó. Nó biểu gặp con trong bệnh viện hôm trước chưa có thời gian qua chơi, cho nên hôm nay đến mua quà cho sắp nhỏ”
Trống ngực Hân đập thình thịch, Nhạn Phương em gái anh Triết sao? Sao cô ấy lại ở Hà Nội? Trong thời điểm đang nước sôi lửa bỏng thế này cô ấy phải ở trong kia mới đúng chứ. Bỗng nhiên Hân nổi da gà, hay là cô ấy đã biết chuyện gì?
“Vú à, cô ấy chơi lâu không? Có hỏi vú chuyện gì không?”
“Cũng không nói gì nhiều, con nhỏ ngồi chơi với hai đứa bé một lúc, vú nấu ăn trong này hỏi một hai câu thôi”
“Hỏi vú gì vú nhớ không?”
“Thì cũng hỏi tên tuổi của Bi Tròn thôi”
Đầu Hân nổ vang một tiếng sấm. Hỏi tên tuổi sao? Lần trước cô đã nói dối Bi Tròn chỉ hơn 1 tuổi, vậy là có nghĩa Nhạn Phương đang nghi ngờ sao? Hân bỗng thấy lo lắng vô cùng, cô thật sự sợ hãi sẽ mất con.
“Con sao vậy, con mệt không vú lấy cái gì cho con ăn”
Hân lắc đầu, ánh mắt thất thần ngây dại.
“À mà con nhỏ Phương lớn lên đẹp dữ heng. Hồi bé qua nhà mình chơi suốt. Vú nhớ bà Hạnh có hai đứa con sinh đôi, một trai và nhỏ Phương là con gái, không biết thằng bé bây giờ sao, ngày bé kháu khỉnh lắm”
Hân giật mình “Vú nói, bác Hạnh hay sang nhà con chơi sao? Sao con không nhớ gì hết trơn!”
“Hồi đó con mới 1-2 tuổi làm sao mà nhớ nổi con. Bà Hạnh với mẹ con thân nhau con chấy cắn đôi. Sau này mẹ con mất thì không thấy bà ấy qua nữa. Hồi đó ngày nào cũng đưa hai đứa nhỏ sang hết. Bà Hạnh dễ mến lắm, hiền lành dịu dàng y như mẹ con đó”
Trong đầu Hân bắt đầu lắp ráp những mảnh ký ức rời rạc lại với nhau. Cô nhớ lần sinh nhật bà Hạnh, bà có nói chỉ gặp mẹ cô vài lần, nhưng bà ấy lại trồng hoa thạch thảo trong khi anh Triết nói mẹ anh ấy thích hồng hạnh. Rồi lần đầu tiên gặp Nhạn Phương còn nói là đã gặp cô ở đâu đó, nói thấy cô rất quen. Chắc chắn vú Sáu nhận người là đúng không thể sai được, nhưng sao bà Hạnh lại nói dối chỉ quen biết mẹ cô sơ sơ?
Hân đột ngột đứng dậy nắm tay vú Sáu lay “Vú, vú à, vú đưa hai đứa nhỏ về quê vú được không? Vú chăm sóc hộ con một thời gian. Con không thể để họ biết có hai đứa trẻ tồn tại trên đời này”
Vú Sáu nhìn cô nghi ngờ, con nhỏ nói gì bà không hiểu. Nhưng nhìn mặt Hân xanh xao tái mét bà đoán có chuyện chẳng lành.
“Vú ơi, nhà của ba của hai đứa trẻ sắp tìm đến con rồi. Vú, con đặt vé cho vú ngay nha. Vú chăm hai đứa giúp con, mọi chuyện ổn định rồi con sẽ về đón ba bà cháu. Con chỉ tin tưởng vú thôi.
Vú Sáu nhìn cô thở dài, khổ thân con bé, không biết cha hai đứa trẻ là ai mà lại nỡ lòng nào muốn cướp khỏi tay mẹ.
Bình luận facebook