Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Editor: Shmily
Sắp hết rồi là sắp hết rồi~ Vote nha
- ------------------------------------
Tiễn Thiếu Trầm bị thương có chút nặng, chủ yếu là có hai miệng vết thương lớn, thêm việc phải chống đỡ trong điều kiện khắc nghiệt ở sa mạc vài ngày, thân thể của hắn đã phải gánh chịu một áp lực rất lớn.
Sau khi làm xong phẫu thuật, hắn miễn cưỡng còn có thể tỉnh lại một chút, chỉ là vẫn còn rất yếu, cho nên sau đó liền ngủ ngay.
Sáng ngày thứ hai, máy bay chở Tiễn lão gia tử cũng đã tới Sa thị.
Tiễn lão gia tử vẫn còn nhớ rõ tình huống của bên này.
Sau khi Tiễn Ý Ý nói về giấc mơ đó của cô, ông đã thử liên lạc với Tiễn Thiếu Trầm, thế nhưng lại không có cách nào gọi được. Vào một khắc kia, vị lão nhân gia này thật sự lo lắng con trai của mình sẽ xảy ra chuyện.
Mấy ngày nay ở sa mạc, Tiễn Ý Ý theo đội cứu hộ vào trong tìm người, trong lòng Tiễn lão gia tử vẫn luôn đánh trống không ngừng, luôn chờ tin tức từ cô, thẳng đến lúc Tiễn Ý Ý báo cho ông biết đã tìm được người.
May mà đã tìm được người rồi, thật sự là đã trải qua một hồi đại nạn mà.
Lão gia tử trong một đêm già đi không ít, sau khi xuống máy bay ông liền bay thẳng đến bệnh viện, trước khi đến nhìn con trai, ông lại chạm mặt với bạn của Tiễn Thiếu Trầm, nhờ hắn chiếu cố con trai mình một chút, liền nhanh chóng đi tới hội hợp với Tiễn Ý Ý.
"Ông nội."
Tiễn Ý Ý tiến tới đỡ lấy ông, lại sợ lão gia tử lo lắng, liền đem tình huống đại khái của Tiễn Thiếu Trầm nói một chút.
"... Bác sĩ nói không phải vấn đề lớn, phẫu thuật cũng thành công rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt là sẽ không có chuyện gì nữa."
Tiễn lão gia tử sâu sắc nhìn vị trí cửa sổ phòng bệnh, con của ông đang ở bên trong đó.
"May mà có cháu, Ý Ý, tiểu thúc của cháu lần này quá nguy hiểm."
Đội cứu viện bên kia cũng đã liên hệ qua với lão gia tử.
Tiễn Thiếu Trầm xem như là người của Tiễn gia, bên người chỉ có một chất nữ 18 tuổi, xảy ra chuyện lớn như vậy chỉ có thể liên hệ với trưởng bối là Tiễn lão gia tử. Sau khi ông đến nơi, Trương Nhị Bá liền đơn giản hóa đi một chút, đem tình huống của Tiễn Thiếu Trầm giảm tới mức thấp nhất tránh dọa tới ông.
Hắn cũng đặc biệt cảm khái, nếu không phải bởi vì tiểu chất nữ kia mơ một cái giấc mơ mờ mịt, hư vô kia, kiên trì tới tìm người thì lúc người bên ngoài phát hiện Tiễn Thiếu Trầm mất tích rồi mới đi tìm, tám phần là cũng tìm không ra.
Sau khi bị thương, mất máu nhiều, lại không có vật tư và xe, một người như thế sao có thể sinh tồn được ở trong sa mạc?
Cái kết quả kia, cho dù là ở trong mắt những người cứu viện cũng đều không dám tưởng tượng.
Cũng may là lần này đuổi tới kịp, cái tình huống kia thử tới trễ vài tiếng, sau khi mất nhiều máu như thế, Tiễn Thiếu Trầm còn có thể cứu trở về hay không đều là một chuyện vô cùng nan giải.
Tiễn Ý Ý cũng cảm thấy may là cô có gọi điện thoại cho ông nội, nhờ cuộc điện thoại đó mà cô biết được lúc cô còn đang đi du lịch ở ngoài kia, tiểu thúc lại đang đấu tranh với sinh tử.
"Ý Ý, cháu nằm mơ cũng có thể mơ được tiểu thúc, đây chính là minh chứng cho việc cháu chính là đứa nhỏ của Tiễn gia a." Tiễn lão gia tử thở dài, ai có thể nghĩ tới đứa bé chất nữ không có quan hệ máu mủ này lại có thể mơ thấy tiểu thúc báo động về đâu.
Tiễn Ý Ý có chút ngượng ngùng, cô đây đều là chiếm tiện nghi, biết trước được cốt truyện cho nên mới để Tiễn Thiếu Trầm tránh đi một lần sinh tử này.
"Là tiểu thúc phúc lớn mạng lớn cho nên cháu mới có năng lực đó."
Lão gia tử tuổi đã cao, ngồi không được bao lâu liền trở về khách sạn trước.
Tiễn Ý Ý cũng đã 18 tuổi, việc cô làm, lão gia tử cũng có thể yên tâm, chờ Tiễn Thiếu Trầm tỉnh lại thì ông lại tới.
Tiễn Thiếu Trầm là một mình ở một phòng, còn có một y tá riêng chăm sóc.
Tiễn Ý Ý đã hai ngày không chợp mắt, dưới vành mắt đã thâm đen một mảng.
Lương Quyết Thành kiên quyết bắt cô đi nghỉ ngơi trước.
Dù là ai đi chăng nữa, chịu đưng một ngày một đêm như vậy, cũng không chịu nổi.
Tiễn Ý Ý ngủ không được, lúc nằm trên giường không biết vì sao lại nghĩ tới lúc mình trầm mặc ngồi trong xe trên sa mạc, hoang mang lại cô tịch, loại cảm giác đó khiến cho người ta khó có thể quên.
Một lát sau cô lại đứng dậy, vẫy vẫy tay với Lương Quyết Thành.
"Anh ngủ với em đi."
Lương Quyết Thành cởi giày lên giường, một tay ôm lấy Tiễn Ý Ý.
"Anh ngủ với em, mau ngủ đi."
Cô gái nhỏ trong ngực chưa hề trải qua thời gian khó khăn như vậy, chịu không được cơn buồn ngủ, ở trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.
Lương Quyết Thành không ngủ.
Lão gia tử về khách sạn, Tiễn Ý Ý ngủ một lát, anh phải bảo trì được thanh tỉnh, chờ bác sĩ kiểm tra xong, chờ Tiễn Thiếu Trầm tỉnh lại.
Thân thể của Tiễn Thiếu Trầm trong một tuần qua đều hư nhược không ít, chỉ có thể dựa vào giấc ngủ để duy trì thể lực. Ngẫu nhiên mở mắt đều sẽ rất nhanh ngủ thiếp đi.
Tiễn Ý Ý ngủ được vài tiếng liền mở mắt ra.
Trên thực tế thì nghỉ ngơi có một chút như vậy căn bản không thể khỏe khoắn trở lại được, thế nhưng cô còn nhớ rõ Lương Quyết Thành còn chưa được nghỉ ngơi.
Ban nãy anh vẫn còn ở bên cạnh cô, bây giờ đã trở về phòng khách canh chừng.
Tiễn Ý Ý vỗ vỗ anh.
"Hiện tại tới lượt anh đi nghỉ, để em trông cho."
Tiễn Ý Ý nhìn Lương Quyết Thành, khom lưng hôn một cái lên môi anh.
"Vất vả rồi, cháu rể."
Khóe miệng Lương Quyết Thành thoáng nhướn lên, ôn nhu đáp lại Tiễn Ý Ý: "Ừm, chất nữ."
Anh đi nghỉ ngơi, Tiễn Ý Ý lười biếng duỗi eo, canh giữ ở trong phòng khách.
Bác sĩ và y tá có tới hai lần, Tiễn Thiếu Trầm vẫn còn đang ngủ, không có vấn đề lớn gì, chỉ nhìn từng chút là được rồi.
Đến chiều, bác sĩ đáng ra phải tan tầm rồi, thế nhưng lại tới một lần nữa.
Lương Quyết Thành cũng tỉnh lại, cùng Tiễn Ý Ý ngồi đó đợi.
Thời điểm bác sĩ tới, phía sau còn có một người nữa, là một người đàn ông trung niên, trong tay còn cầm một phần thư liệu.
"Tiễn Ý Ý?"
"May quá cháu còn ở đây."
Tiễn Ý Ý tiến lên: "Có việc gì ạ?"
Bác sĩ nhìn cô, sắc mặt có chút vi diệu, lại nhìn về người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng kia.
"Cháu là chất nữ của bệnh nhân bên trong?" Người đàn ông nói, "Chú họ Trần, cha chú với Tiễn lão gia tử là bạn tốt."
Tiễn Ý Ý lại giải thích một lần nữa: "Cháu chào chú Trần, cháu với tiểu thúc không có quan hệ máu mủ gì, cháu là con nuôi."
Ánh mắt bác sĩ lại càng kỳ quái, sắc mặt của người đàn ông mặc áo blouse trắng cũng rất vi diệu.
"... Khụ, là như vậy, hôm qua thân phận của cháu có chút hỗn loạn, cho nên chúng ta khó có thể xác định được, không dám dùng máu của cháu. Hôm nay chủ nhiệm Trần tới đây mới biết chuyện này, muốn xét nghiệm nhóm máu của cháu, sau đó làm xét nghiệm luôn cho cháy với bệnh nhân."
"Cháu nói cháu với người bệnh không có quan hệ máu mủ, thế nhưng rất kỳ quái là sau khi chúng ta làm xét nghiệm trong, cháu với Tiễn Thiếu Trầm, lại tồn tại mối quan hệ cha con."
Chủ nhiệm Trần đưa tới một phần báo cáo kiểm tra.
Tiễn Ý Ý sững sờ nhận lấy.
Mặt trên viết: Báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con.
Tiễn Ý Ý chờ mong.
Cô cầm ba tờ giấy mỏng manh trên tay, có chút không biết làm sao.
Bác sĩ vừa mới nói cái gì, bọn họ đi làm giám đinh ADN cho cô với Tiễn Thiếu Trầm?
Bọn họ còn có quan hệ cha con?
Bác sĩ còn có thể dưới tình huống không ủy thác mà làm ra loại xét nghiệm này sao?!
Tiễn Ý Ý choáng váng.
Ngắn ngủi vài giây này, cô không biết là mình đang ở chỗ nào.
Một lát sau, cô cúi đầu, mắt nhìn báo cáo.
"... Bọn cháu không có ủy thác mọi người mà?"
Chủ nhiệm Trần sờ sờ mũi.
"Khụ, đây là chú tự chủ trương, bởi vì đã sớm biết Tiễn gia có một đứa con gái nhỏ, năm đó chú cũng từng gặp cháu, cảm thấy cháu với bà nội Tiễn vô cùng giống nhau. Cháu nói cháu không phải thân nhân, là con nhận nuôi, cho nên chú mới hơi nghi ngờ, đi thử một chút."
Sau đó lại không hề nghĩ đến, đáng lẽ ra giám định ADN phải cho ra không có quan hệ máu mủ gì lại cho ra tới 99,9% là quan hệ cha con.
Lúng túng.
Chủ nhiệm Trần cũng không dám suy nghĩ Tiễn gia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Mối quan hệ này, rắc rối lại phức tạp a.
Chủ nhiệm Trần cũng chính là ỷ vào quan hệ của hai nhà tốt, hắn lại là một trưởng bối, thuận tay làm một chút chuyện như vậy, hiện tại đối mặt với kết quả, hắn cũng không giám nói nhiều, cười khan phát triển bầu không khí: "May mà ngày hôm qua máu của cháu vô dụng."
Tiễn Ý Ý: "..."
Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?
*Shmily: Ý của chú ấy là nếu bây giờ xét nghiệm ra TYY không phải con ruột thì số máu đó sẽ bị phí ấy.
Sắp hết rồi là sắp hết rồi~ Vote nha
- ------------------------------------
Tiễn Thiếu Trầm bị thương có chút nặng, chủ yếu là có hai miệng vết thương lớn, thêm việc phải chống đỡ trong điều kiện khắc nghiệt ở sa mạc vài ngày, thân thể của hắn đã phải gánh chịu một áp lực rất lớn.
Sau khi làm xong phẫu thuật, hắn miễn cưỡng còn có thể tỉnh lại một chút, chỉ là vẫn còn rất yếu, cho nên sau đó liền ngủ ngay.
Sáng ngày thứ hai, máy bay chở Tiễn lão gia tử cũng đã tới Sa thị.
Tiễn lão gia tử vẫn còn nhớ rõ tình huống của bên này.
Sau khi Tiễn Ý Ý nói về giấc mơ đó của cô, ông đã thử liên lạc với Tiễn Thiếu Trầm, thế nhưng lại không có cách nào gọi được. Vào một khắc kia, vị lão nhân gia này thật sự lo lắng con trai của mình sẽ xảy ra chuyện.
Mấy ngày nay ở sa mạc, Tiễn Ý Ý theo đội cứu hộ vào trong tìm người, trong lòng Tiễn lão gia tử vẫn luôn đánh trống không ngừng, luôn chờ tin tức từ cô, thẳng đến lúc Tiễn Ý Ý báo cho ông biết đã tìm được người.
May mà đã tìm được người rồi, thật sự là đã trải qua một hồi đại nạn mà.
Lão gia tử trong một đêm già đi không ít, sau khi xuống máy bay ông liền bay thẳng đến bệnh viện, trước khi đến nhìn con trai, ông lại chạm mặt với bạn của Tiễn Thiếu Trầm, nhờ hắn chiếu cố con trai mình một chút, liền nhanh chóng đi tới hội hợp với Tiễn Ý Ý.
"Ông nội."
Tiễn Ý Ý tiến tới đỡ lấy ông, lại sợ lão gia tử lo lắng, liền đem tình huống đại khái của Tiễn Thiếu Trầm nói một chút.
"... Bác sĩ nói không phải vấn đề lớn, phẫu thuật cũng thành công rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt là sẽ không có chuyện gì nữa."
Tiễn lão gia tử sâu sắc nhìn vị trí cửa sổ phòng bệnh, con của ông đang ở bên trong đó.
"May mà có cháu, Ý Ý, tiểu thúc của cháu lần này quá nguy hiểm."
Đội cứu viện bên kia cũng đã liên hệ qua với lão gia tử.
Tiễn Thiếu Trầm xem như là người của Tiễn gia, bên người chỉ có một chất nữ 18 tuổi, xảy ra chuyện lớn như vậy chỉ có thể liên hệ với trưởng bối là Tiễn lão gia tử. Sau khi ông đến nơi, Trương Nhị Bá liền đơn giản hóa đi một chút, đem tình huống của Tiễn Thiếu Trầm giảm tới mức thấp nhất tránh dọa tới ông.
Hắn cũng đặc biệt cảm khái, nếu không phải bởi vì tiểu chất nữ kia mơ một cái giấc mơ mờ mịt, hư vô kia, kiên trì tới tìm người thì lúc người bên ngoài phát hiện Tiễn Thiếu Trầm mất tích rồi mới đi tìm, tám phần là cũng tìm không ra.
Sau khi bị thương, mất máu nhiều, lại không có vật tư và xe, một người như thế sao có thể sinh tồn được ở trong sa mạc?
Cái kết quả kia, cho dù là ở trong mắt những người cứu viện cũng đều không dám tưởng tượng.
Cũng may là lần này đuổi tới kịp, cái tình huống kia thử tới trễ vài tiếng, sau khi mất nhiều máu như thế, Tiễn Thiếu Trầm còn có thể cứu trở về hay không đều là một chuyện vô cùng nan giải.
Tiễn Ý Ý cũng cảm thấy may là cô có gọi điện thoại cho ông nội, nhờ cuộc điện thoại đó mà cô biết được lúc cô còn đang đi du lịch ở ngoài kia, tiểu thúc lại đang đấu tranh với sinh tử.
"Ý Ý, cháu nằm mơ cũng có thể mơ được tiểu thúc, đây chính là minh chứng cho việc cháu chính là đứa nhỏ của Tiễn gia a." Tiễn lão gia tử thở dài, ai có thể nghĩ tới đứa bé chất nữ không có quan hệ máu mủ này lại có thể mơ thấy tiểu thúc báo động về đâu.
Tiễn Ý Ý có chút ngượng ngùng, cô đây đều là chiếm tiện nghi, biết trước được cốt truyện cho nên mới để Tiễn Thiếu Trầm tránh đi một lần sinh tử này.
"Là tiểu thúc phúc lớn mạng lớn cho nên cháu mới có năng lực đó."
Lão gia tử tuổi đã cao, ngồi không được bao lâu liền trở về khách sạn trước.
Tiễn Ý Ý cũng đã 18 tuổi, việc cô làm, lão gia tử cũng có thể yên tâm, chờ Tiễn Thiếu Trầm tỉnh lại thì ông lại tới.
Tiễn Thiếu Trầm là một mình ở một phòng, còn có một y tá riêng chăm sóc.
Tiễn Ý Ý đã hai ngày không chợp mắt, dưới vành mắt đã thâm đen một mảng.
Lương Quyết Thành kiên quyết bắt cô đi nghỉ ngơi trước.
Dù là ai đi chăng nữa, chịu đưng một ngày một đêm như vậy, cũng không chịu nổi.
Tiễn Ý Ý ngủ không được, lúc nằm trên giường không biết vì sao lại nghĩ tới lúc mình trầm mặc ngồi trong xe trên sa mạc, hoang mang lại cô tịch, loại cảm giác đó khiến cho người ta khó có thể quên.
Một lát sau cô lại đứng dậy, vẫy vẫy tay với Lương Quyết Thành.
"Anh ngủ với em đi."
Lương Quyết Thành cởi giày lên giường, một tay ôm lấy Tiễn Ý Ý.
"Anh ngủ với em, mau ngủ đi."
Cô gái nhỏ trong ngực chưa hề trải qua thời gian khó khăn như vậy, chịu không được cơn buồn ngủ, ở trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.
Lương Quyết Thành không ngủ.
Lão gia tử về khách sạn, Tiễn Ý Ý ngủ một lát, anh phải bảo trì được thanh tỉnh, chờ bác sĩ kiểm tra xong, chờ Tiễn Thiếu Trầm tỉnh lại.
Thân thể của Tiễn Thiếu Trầm trong một tuần qua đều hư nhược không ít, chỉ có thể dựa vào giấc ngủ để duy trì thể lực. Ngẫu nhiên mở mắt đều sẽ rất nhanh ngủ thiếp đi.
Tiễn Ý Ý ngủ được vài tiếng liền mở mắt ra.
Trên thực tế thì nghỉ ngơi có một chút như vậy căn bản không thể khỏe khoắn trở lại được, thế nhưng cô còn nhớ rõ Lương Quyết Thành còn chưa được nghỉ ngơi.
Ban nãy anh vẫn còn ở bên cạnh cô, bây giờ đã trở về phòng khách canh chừng.
Tiễn Ý Ý vỗ vỗ anh.
"Hiện tại tới lượt anh đi nghỉ, để em trông cho."
Tiễn Ý Ý nhìn Lương Quyết Thành, khom lưng hôn một cái lên môi anh.
"Vất vả rồi, cháu rể."
Khóe miệng Lương Quyết Thành thoáng nhướn lên, ôn nhu đáp lại Tiễn Ý Ý: "Ừm, chất nữ."
Anh đi nghỉ ngơi, Tiễn Ý Ý lười biếng duỗi eo, canh giữ ở trong phòng khách.
Bác sĩ và y tá có tới hai lần, Tiễn Thiếu Trầm vẫn còn đang ngủ, không có vấn đề lớn gì, chỉ nhìn từng chút là được rồi.
Đến chiều, bác sĩ đáng ra phải tan tầm rồi, thế nhưng lại tới một lần nữa.
Lương Quyết Thành cũng tỉnh lại, cùng Tiễn Ý Ý ngồi đó đợi.
Thời điểm bác sĩ tới, phía sau còn có một người nữa, là một người đàn ông trung niên, trong tay còn cầm một phần thư liệu.
"Tiễn Ý Ý?"
"May quá cháu còn ở đây."
Tiễn Ý Ý tiến lên: "Có việc gì ạ?"
Bác sĩ nhìn cô, sắc mặt có chút vi diệu, lại nhìn về người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng kia.
"Cháu là chất nữ của bệnh nhân bên trong?" Người đàn ông nói, "Chú họ Trần, cha chú với Tiễn lão gia tử là bạn tốt."
Tiễn Ý Ý lại giải thích một lần nữa: "Cháu chào chú Trần, cháu với tiểu thúc không có quan hệ máu mủ gì, cháu là con nuôi."
Ánh mắt bác sĩ lại càng kỳ quái, sắc mặt của người đàn ông mặc áo blouse trắng cũng rất vi diệu.
"... Khụ, là như vậy, hôm qua thân phận của cháu có chút hỗn loạn, cho nên chúng ta khó có thể xác định được, không dám dùng máu của cháu. Hôm nay chủ nhiệm Trần tới đây mới biết chuyện này, muốn xét nghiệm nhóm máu của cháu, sau đó làm xét nghiệm luôn cho cháy với bệnh nhân."
"Cháu nói cháu với người bệnh không có quan hệ máu mủ, thế nhưng rất kỳ quái là sau khi chúng ta làm xét nghiệm trong, cháu với Tiễn Thiếu Trầm, lại tồn tại mối quan hệ cha con."
Chủ nhiệm Trần đưa tới một phần báo cáo kiểm tra.
Tiễn Ý Ý sững sờ nhận lấy.
Mặt trên viết: Báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con.
Tiễn Ý Ý chờ mong.
Cô cầm ba tờ giấy mỏng manh trên tay, có chút không biết làm sao.
Bác sĩ vừa mới nói cái gì, bọn họ đi làm giám đinh ADN cho cô với Tiễn Thiếu Trầm?
Bọn họ còn có quan hệ cha con?
Bác sĩ còn có thể dưới tình huống không ủy thác mà làm ra loại xét nghiệm này sao?!
Tiễn Ý Ý choáng váng.
Ngắn ngủi vài giây này, cô không biết là mình đang ở chỗ nào.
Một lát sau, cô cúi đầu, mắt nhìn báo cáo.
"... Bọn cháu không có ủy thác mọi người mà?"
Chủ nhiệm Trần sờ sờ mũi.
"Khụ, đây là chú tự chủ trương, bởi vì đã sớm biết Tiễn gia có một đứa con gái nhỏ, năm đó chú cũng từng gặp cháu, cảm thấy cháu với bà nội Tiễn vô cùng giống nhau. Cháu nói cháu không phải thân nhân, là con nhận nuôi, cho nên chú mới hơi nghi ngờ, đi thử một chút."
Sau đó lại không hề nghĩ đến, đáng lẽ ra giám định ADN phải cho ra không có quan hệ máu mủ gì lại cho ra tới 99,9% là quan hệ cha con.
Lúng túng.
Chủ nhiệm Trần cũng không dám suy nghĩ Tiễn gia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Mối quan hệ này, rắc rối lại phức tạp a.
Chủ nhiệm Trần cũng chính là ỷ vào quan hệ của hai nhà tốt, hắn lại là một trưởng bối, thuận tay làm một chút chuyện như vậy, hiện tại đối mặt với kết quả, hắn cũng không giám nói nhiều, cười khan phát triển bầu không khí: "May mà ngày hôm qua máu của cháu vô dụng."
Tiễn Ý Ý: "..."
Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?
*Shmily: Ý của chú ấy là nếu bây giờ xét nghiệm ra TYY không phải con ruột thì số máu đó sẽ bị phí ấy.
Bình luận facebook