Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
“không gả?” Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, rất rõ ràng là đã hết kiên nhẫn.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, không nói gì.
“Vậy được, em trở về phòng dọn dẹp đồ đạc, anh gọi Nhã Tư đưa em về nhà.” Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly thủy tinh uống một ngụm nước, thong thả nói.
“Đưa em về nhà?” Viên Cổn Cổn ngẩn người.
“Ừ.”
“Vì sao?” Viên Cổn Cổn kéo lấy tay áo của anh, hơi sốt ruột.
“Anh không cần em nữa.” Hắc Viêm Triệt bình tĩnh nói, giọng điệu không hề nhấp nhô.
Viên Cổn Cổn ngẩn ngơ, theo bản năng hốc mắt đỏ lên.
“Lấy chồng hay không?” Hắc Viêm Triệt nhét một miếng thịt cá không xương vào trong miệng cô không để cho cô khóc.
Viên Cổn Cổn nhai nuốt, suy nghĩ một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Ba ngày sau kết hôn.” Hắc Viêm Triệt khen ngợi sờ sờ đầu cô nhàn nhạt nói.
“Nhanh như vậy?” Viên Cổn Cổn ngạc nhiên nhìn anh.
“không nhanh.”
“Em có một điều kiện.” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.
“nói.”
“Em muốn bánh kem kết hôn cao cao, còn muốn có đặt lên trên bánh thêm hai búp bê giống chúng ta, bánh kem chocolate.” Viên Cổn Cổn lộ ra vẻ mặt cười ngọt ngào.
“Được.”
“nói lời giữ lời, phải là hai búp bê đáng yêu đấy.” Viên Cổn Cổn nghiêm túc nói.
“Ừ.” Hắc Viêm Triệt sờ sờ bụng của cô, buông đũa xuống.
“Em còn muốn ăn.”
Viên Cổn Cổn bất mãn muốn cầm đũa lên, lại bị Hắc Viêm Triệt vỗ một cái vào bàn tay nhỏ bé đang vươn ra.
“A…Sao đánh em?”
“Bụng đã lồi còn ăn, muốn no chết?” Hắc Viêm Triệt cầm chén đũa đẩy ra xa, nhàn nhạt nói.
“Bụng của em vốn là không phẳng.” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng thì thào.
Hắc Viêm Triệt không để ý cô, ôm cô trở về phòng.
“đi đâu?” Viên Cổn Cổn ôm cổ anh, nhìn anh.
“Ngủ.”
“Em vừa mới thức….”
“Anh còn chưa ngủ.”
“Vậy anh dẫn theo em làm gì?”
“Ấm giường.”
“Bây giờ cũng không phải mùa đông, không lạnh.”
“Đừng dài dòng.”
“A….”
Nhà lớn họ Viên.
Khấu Lê Lạc và Bàng Đô Đô ngồi cùng một chỗ, lật xem album lựa chọn áo cười, hai người phụ nữ chít chít to nhỏ rất náo nhiệt.
Hắc Viêm Tước và Viên Tịnh Lưu bình thản ngồi ở trên ghế sô pha uống trà.
“Về sính lễ, thông gia muốn cái gì?” Hắc Viêm Tước kéo ra chút cười khẽ, nhìn như tâm trạng rất tốt.
“Cái gì cũng không cần, chỉ cần con trai của ông đối xử với con gái tôi thật tốt là được.” Viên Tịnh Lưu nhấp một ngụm trà, khóe miệng cũng hiện lên chút cười khẽ.
Hắc Viêm Tước cười cười, lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ đặt lên trên bàn. “Đây là chút tấm lòng của tôi và Lạc nhi, cám ơn các người đã nuôi dưỡng ra một cô con gái đáng yêu như vậy.”
Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn chất lỏng màu đỏ trong bình thủy tinh, nhàn nhạt hỏi: “Máu của ông?”
“Đúng.”
Viên Tịnh Lưu gật đầu. “Tôi đây liền không khách sáo, nói thật, thật sự tôi muốn mãi không chết, cùng sống mãi với mẹ của Cổn Cổn.”
“Sống mãi không chết không phải là một chuyện may mắn, nhưng mà là thử thách hai người yêu nhau với thời gian.” Hắc Viêm Tước cười khẽ nói, thân thể sống mãi không chết đã từng là một loại nguyền rủa đối với ông, nhưng sau khi có bà, liền thành một loại may mắn.
Viên Tịnh Lưu cười cười, tỏ vẻ tán thành.
“Tịnh Lưu.”
“Tước.”
Hai giọng nói khác nhau truyền đến, lại dễ nghe như vậy.
Hắc Viêm Tước và Viên Tịnh Lưu liếc nhìn nhau, đứng dậy đi đến cạnh người duy nhất của mình.
Hôn lễ dưới sự nhiệt tình của cha mẹ hai bên, hừng hực khí thế chuẩn bị, cuộc sống của Viên Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt vẫn giống như trước kia, chỉ là người nào đó luôn lo lắng hỏi lại người kia, khi nào thì anh mới thích cô, mà đáp án của anh luôn là không biết….
Viên Cổn Côn nằm sấp ở trên giường ngửa đầu nhìn tấm ảnh cưới to lớn treo ở trên tường, trong ảnh chụp là cô gái cười tươi như hoa, váy cưới trắng tinh làm cho cô xinh đẹp động lòng người, mà bên cạnh cô là người đàn ông tóc trắng, khuôn mặt hoàn mỹ làm cho người ta hâm mộ, anh ôm lấy eo của cô gái, ấn một nụ hôn lên trán của cô, tất cả nhìn như ấm áp mà tốt đẹp như vậy, nhưng mà…. Viên Cổn Cổn mở quyển album hình lớn bên cạnh, nhìn nhìn, không khỏi thở dài, vì sao ảnh cưới của cô chỉ có một tấm là ấm áp, còn những hình khác… Thấy thế nào cũng có một loại cảm giác chú rể bị ép hôn, vẻ mặt không vui.
Hắc Viêm Triệt từ phòng tắm đi ra, nhìn cô nằm sấp ở trên giường bộ dáng đau xót thở dài, đi qua ngồi ở bên giường, nhàn nhạt hỏi. “Sao vậy?Em bị táo bón?”
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức bĩu môi. “Anh mới bị táo bón.”
Hắc Viêm Triệt lau tóc ướt xong xấu xa để khăn lông ướt ở trên đầu cô.
“A….” Viên Cổn Cổn khẽ kêu tiếng, cầm khăn lông không vui nhìn anh. “Anh đáng ghét!”
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, vươn tay véo mặt cô.
“Ưm…. Đau, buông tay…. Buông tay….” Viên Cổn Cổn nhăn mày, cố gắng muốn kéo tay anh ra.
Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt của cô, kéo khóe miệng lên.
“Em đáng ghét, em đáng ghét còn không được sao…”
“Được.” Hắc Viêm Triệt buông tay ra nhàn nhạt nói.
Viên Cổn Cổn xoa mặt, vừa nói thầm nho nhỏ vừa xuống giường đi vào phòng tắm.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, không nói gì.
“Vậy được, em trở về phòng dọn dẹp đồ đạc, anh gọi Nhã Tư đưa em về nhà.” Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly thủy tinh uống một ngụm nước, thong thả nói.
“Đưa em về nhà?” Viên Cổn Cổn ngẩn người.
“Ừ.”
“Vì sao?” Viên Cổn Cổn kéo lấy tay áo của anh, hơi sốt ruột.
“Anh không cần em nữa.” Hắc Viêm Triệt bình tĩnh nói, giọng điệu không hề nhấp nhô.
Viên Cổn Cổn ngẩn ngơ, theo bản năng hốc mắt đỏ lên.
“Lấy chồng hay không?” Hắc Viêm Triệt nhét một miếng thịt cá không xương vào trong miệng cô không để cho cô khóc.
Viên Cổn Cổn nhai nuốt, suy nghĩ một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Ba ngày sau kết hôn.” Hắc Viêm Triệt khen ngợi sờ sờ đầu cô nhàn nhạt nói.
“Nhanh như vậy?” Viên Cổn Cổn ngạc nhiên nhìn anh.
“không nhanh.”
“Em có một điều kiện.” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.
“nói.”
“Em muốn bánh kem kết hôn cao cao, còn muốn có đặt lên trên bánh thêm hai búp bê giống chúng ta, bánh kem chocolate.” Viên Cổn Cổn lộ ra vẻ mặt cười ngọt ngào.
“Được.”
“nói lời giữ lời, phải là hai búp bê đáng yêu đấy.” Viên Cổn Cổn nghiêm túc nói.
“Ừ.” Hắc Viêm Triệt sờ sờ bụng của cô, buông đũa xuống.
“Em còn muốn ăn.”
Viên Cổn Cổn bất mãn muốn cầm đũa lên, lại bị Hắc Viêm Triệt vỗ một cái vào bàn tay nhỏ bé đang vươn ra.
“A…Sao đánh em?”
“Bụng đã lồi còn ăn, muốn no chết?” Hắc Viêm Triệt cầm chén đũa đẩy ra xa, nhàn nhạt nói.
“Bụng của em vốn là không phẳng.” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng thì thào.
Hắc Viêm Triệt không để ý cô, ôm cô trở về phòng.
“đi đâu?” Viên Cổn Cổn ôm cổ anh, nhìn anh.
“Ngủ.”
“Em vừa mới thức….”
“Anh còn chưa ngủ.”
“Vậy anh dẫn theo em làm gì?”
“Ấm giường.”
“Bây giờ cũng không phải mùa đông, không lạnh.”
“Đừng dài dòng.”
“A….”
Nhà lớn họ Viên.
Khấu Lê Lạc và Bàng Đô Đô ngồi cùng một chỗ, lật xem album lựa chọn áo cười, hai người phụ nữ chít chít to nhỏ rất náo nhiệt.
Hắc Viêm Tước và Viên Tịnh Lưu bình thản ngồi ở trên ghế sô pha uống trà.
“Về sính lễ, thông gia muốn cái gì?” Hắc Viêm Tước kéo ra chút cười khẽ, nhìn như tâm trạng rất tốt.
“Cái gì cũng không cần, chỉ cần con trai của ông đối xử với con gái tôi thật tốt là được.” Viên Tịnh Lưu nhấp một ngụm trà, khóe miệng cũng hiện lên chút cười khẽ.
Hắc Viêm Tước cười cười, lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ đặt lên trên bàn. “Đây là chút tấm lòng của tôi và Lạc nhi, cám ơn các người đã nuôi dưỡng ra một cô con gái đáng yêu như vậy.”
Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn chất lỏng màu đỏ trong bình thủy tinh, nhàn nhạt hỏi: “Máu của ông?”
“Đúng.”
Viên Tịnh Lưu gật đầu. “Tôi đây liền không khách sáo, nói thật, thật sự tôi muốn mãi không chết, cùng sống mãi với mẹ của Cổn Cổn.”
“Sống mãi không chết không phải là một chuyện may mắn, nhưng mà là thử thách hai người yêu nhau với thời gian.” Hắc Viêm Tước cười khẽ nói, thân thể sống mãi không chết đã từng là một loại nguyền rủa đối với ông, nhưng sau khi có bà, liền thành một loại may mắn.
Viên Tịnh Lưu cười cười, tỏ vẻ tán thành.
“Tịnh Lưu.”
“Tước.”
Hai giọng nói khác nhau truyền đến, lại dễ nghe như vậy.
Hắc Viêm Tước và Viên Tịnh Lưu liếc nhìn nhau, đứng dậy đi đến cạnh người duy nhất của mình.
Hôn lễ dưới sự nhiệt tình của cha mẹ hai bên, hừng hực khí thế chuẩn bị, cuộc sống của Viên Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt vẫn giống như trước kia, chỉ là người nào đó luôn lo lắng hỏi lại người kia, khi nào thì anh mới thích cô, mà đáp án của anh luôn là không biết….
Viên Cổn Côn nằm sấp ở trên giường ngửa đầu nhìn tấm ảnh cưới to lớn treo ở trên tường, trong ảnh chụp là cô gái cười tươi như hoa, váy cưới trắng tinh làm cho cô xinh đẹp động lòng người, mà bên cạnh cô là người đàn ông tóc trắng, khuôn mặt hoàn mỹ làm cho người ta hâm mộ, anh ôm lấy eo của cô gái, ấn một nụ hôn lên trán của cô, tất cả nhìn như ấm áp mà tốt đẹp như vậy, nhưng mà…. Viên Cổn Cổn mở quyển album hình lớn bên cạnh, nhìn nhìn, không khỏi thở dài, vì sao ảnh cưới của cô chỉ có một tấm là ấm áp, còn những hình khác… Thấy thế nào cũng có một loại cảm giác chú rể bị ép hôn, vẻ mặt không vui.
Hắc Viêm Triệt từ phòng tắm đi ra, nhìn cô nằm sấp ở trên giường bộ dáng đau xót thở dài, đi qua ngồi ở bên giường, nhàn nhạt hỏi. “Sao vậy?Em bị táo bón?”
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức bĩu môi. “Anh mới bị táo bón.”
Hắc Viêm Triệt lau tóc ướt xong xấu xa để khăn lông ướt ở trên đầu cô.
“A….” Viên Cổn Cổn khẽ kêu tiếng, cầm khăn lông không vui nhìn anh. “Anh đáng ghét!”
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, vươn tay véo mặt cô.
“Ưm…. Đau, buông tay…. Buông tay….” Viên Cổn Cổn nhăn mày, cố gắng muốn kéo tay anh ra.
Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt của cô, kéo khóe miệng lên.
“Em đáng ghét, em đáng ghét còn không được sao…”
“Được.” Hắc Viêm Triệt buông tay ra nhàn nhạt nói.
Viên Cổn Cổn xoa mặt, vừa nói thầm nho nhỏ vừa xuống giường đi vào phòng tắm.
Bình luận facebook