Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Nhà lớn họ Hắc, phòng sách.
Một người đàn ông có dáng người thon dài ngồi trên ghế xoay, trên tay cầm một phần tài liệu nhìn cẩn thận, đột nhiên xuất hiện hai bóng người ở trước mắt anh, anh ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không có chút biểu cảm nào, chỉ nhàn nhạt nhìn hai người xuất hiện trước mắt.
"Triệt nhi, mẹ rất nhớ con a.... " Khấu Lê Lạc vui vẻ nhìn con trai càng ngày càng đẹp trai của mình, muốn tiến lên ôm anh lại bị Hắc Viêm Tước ôm eo nhỏ nhắn đứng lại tại chỗ.
"Tìm con có việc gì?" Hắc Viêm Triệt không nể mặt nhàn nhạt hỏi.
"Nói cái gì chứ, giống như chúng ta không có việc gì thì không thể đến tìm con vậy. " Khấu Lê Lạc bất mãn bĩu môi đỏ mọng, không vui nhìn anh.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng châm chọc, đúng vậy… ‘tình cảm vợ chồng’ của bọn họ, hạnh phúc của bọn họ là được xây dựng trên sự tự do của anh.
Khấu Lê Lạc nhìn nhìn Hắc Viêm Tước, không thể phủ nhận. Bà cũng muốn tới gặp anh, nhưng mà...... Có người không cho phép a.
"Nói đi, chuyện gì. " Hắc Viêm Triệt cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trên tay.
"Ngày mai mẹ sẽ đưa một cô bé đáng yêu đến chỗ con, làm nữ giúp việc cho con. " Khấu Lê Lạc vui vẻ nói, đợi 13 năm, rốt cục thì cũng đợi đến ngày này.
"Không cần" Hắc Viêm Triệt cũng không ngẩng đầu lên liền từ chối.
"Không cần cũng phải cần, cô bé chính là người con dâu mẹ chọn cho con, rất đáng yêu, mẹ nói cho con biết mẹ quyết định con dâu này rồi. " Khấu Lê Lạc thành thật nói.
"Hắc Viêm Minh cũng là con của mẹ. " Hắc Viêm Triệt cầm lấy bút, ký tên mình lên phía dưới tài liệu.
"Không, cô bé này chính là thích hợp với con, con nhất định phải đối xử tốt với người ta, nếu không thì mẹ sẽ không bỏ qua cho con. " Khấu Lê Lạc ra khỏi vòng tay của Hắc Viêm Tước, đi qua đè hai tay lên tài liệu của anh, không cho anh bỏ qua sự tồn tại của bà.
Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu, thoáng hiện nụ cười châm chọc: "Dựa vào cái gì mà mẹ cho rằng con sẽ đồng ý?"
"Dựa vào mẹ là mẹ con!" Khấu Lê Lạc sốt ruột thét lên.
Nghe vậy, Hắc Viêm Triệt chỉ nhàn nhạt nhìn bà, Khấu Lê Lạc nuốt nuốt nước miếng, lấy hai cái móng vuốt nhỏ đang đè trên tài liệu của anh ra lặng lẽ trốn sau lưng Hắc Viêm Tước, thì thào nói: "Dựa vào...... Dựa vào ông ấy là ba con. "
Hắc Viêm Tước nhìn nhìn vợ của mình, trong con ngươi màu xám lóe lên trêu tức, Khấu Lê Lạc xoay vặn cánh tay ông, cực kỳ không vui.
"Ba năm, đổi lấy tự do cho con. " Hắc Viêm tước nhìn về phía Hắc Viêm Triệt, nhàn nhạt nói.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn ông, uống một ngụm cà phê trên bàn: "Có ý gì?"
"Để cho cô bé ở lại bên con ba năm, nếu con vẫn không có cảm giác với cô bé, như thế sau ba năm, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hắc Viêm sẽ đổi người. " Hắc Viêm Tước giải thích ngắn gọn.
"Hoàn thành giao dịch. " Hắc Viêm Triệt bỏ ly cà phê xuống, gật gật đầu.
"Tốt lắm, ngược lại nếu con yêu cô bé thì vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hắc Viêm con phải ngồi lâu hơn, mãi đến khi con có được người thừa kế mới thôi. " Hắc Viêm Tước nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, lộ ra một tươi cười mị hoặc như có như không.
Hắc Viêm Triệt nhìn ông, lộ ra nét mặt khinh thường: "Xem ra sẽ không tới ngày đó. "
"Cha đã dạy con, đừng nói chuyện quá kiêu căng, mọi việc đều không có tuyệt đối. " Hắc Viêm Tước sờ sờ mái tóc bạc của Khấu Lê Lạc, cười nhẹ nói.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn ông, tiếp tục tập trung tinh thần vào tài liệu.
"Cô bé tên là Viên Cổn Cổn. " Sau khi Hắc Viêm Tước nói xong câu đó, vù một cái, đã không thấy bóng dáng của ông và Khấu Lê Lạc trong phòng sách nửa, chỉ còn lại một mình Hắc Viêm Triệt lẳng lặng ngồi trên ghế xoay, lẳng lặng nhìn tài liệu...... Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bất cứ ai...... Đều không khơi dậy được hứng thú của anh...... Chỉ là...... Cái tên Viên Cổn Cổn này, không thể không nói...... Rất có hiệu quả kịch bản...... Chính là loại kịch hài......
Một người đàn ông có dáng người thon dài ngồi trên ghế xoay, trên tay cầm một phần tài liệu nhìn cẩn thận, đột nhiên xuất hiện hai bóng người ở trước mắt anh, anh ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không có chút biểu cảm nào, chỉ nhàn nhạt nhìn hai người xuất hiện trước mắt.
"Triệt nhi, mẹ rất nhớ con a.... " Khấu Lê Lạc vui vẻ nhìn con trai càng ngày càng đẹp trai của mình, muốn tiến lên ôm anh lại bị Hắc Viêm Tước ôm eo nhỏ nhắn đứng lại tại chỗ.
"Tìm con có việc gì?" Hắc Viêm Triệt không nể mặt nhàn nhạt hỏi.
"Nói cái gì chứ, giống như chúng ta không có việc gì thì không thể đến tìm con vậy. " Khấu Lê Lạc bất mãn bĩu môi đỏ mọng, không vui nhìn anh.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng châm chọc, đúng vậy… ‘tình cảm vợ chồng’ của bọn họ, hạnh phúc của bọn họ là được xây dựng trên sự tự do của anh.
Khấu Lê Lạc nhìn nhìn Hắc Viêm Tước, không thể phủ nhận. Bà cũng muốn tới gặp anh, nhưng mà...... Có người không cho phép a.
"Nói đi, chuyện gì. " Hắc Viêm Triệt cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trên tay.
"Ngày mai mẹ sẽ đưa một cô bé đáng yêu đến chỗ con, làm nữ giúp việc cho con. " Khấu Lê Lạc vui vẻ nói, đợi 13 năm, rốt cục thì cũng đợi đến ngày này.
"Không cần" Hắc Viêm Triệt cũng không ngẩng đầu lên liền từ chối.
"Không cần cũng phải cần, cô bé chính là người con dâu mẹ chọn cho con, rất đáng yêu, mẹ nói cho con biết mẹ quyết định con dâu này rồi. " Khấu Lê Lạc thành thật nói.
"Hắc Viêm Minh cũng là con của mẹ. " Hắc Viêm Triệt cầm lấy bút, ký tên mình lên phía dưới tài liệu.
"Không, cô bé này chính là thích hợp với con, con nhất định phải đối xử tốt với người ta, nếu không thì mẹ sẽ không bỏ qua cho con. " Khấu Lê Lạc ra khỏi vòng tay của Hắc Viêm Tước, đi qua đè hai tay lên tài liệu của anh, không cho anh bỏ qua sự tồn tại của bà.
Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu, thoáng hiện nụ cười châm chọc: "Dựa vào cái gì mà mẹ cho rằng con sẽ đồng ý?"
"Dựa vào mẹ là mẹ con!" Khấu Lê Lạc sốt ruột thét lên.
Nghe vậy, Hắc Viêm Triệt chỉ nhàn nhạt nhìn bà, Khấu Lê Lạc nuốt nuốt nước miếng, lấy hai cái móng vuốt nhỏ đang đè trên tài liệu của anh ra lặng lẽ trốn sau lưng Hắc Viêm Tước, thì thào nói: "Dựa vào...... Dựa vào ông ấy là ba con. "
Hắc Viêm Tước nhìn nhìn vợ của mình, trong con ngươi màu xám lóe lên trêu tức, Khấu Lê Lạc xoay vặn cánh tay ông, cực kỳ không vui.
"Ba năm, đổi lấy tự do cho con. " Hắc Viêm tước nhìn về phía Hắc Viêm Triệt, nhàn nhạt nói.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn ông, uống một ngụm cà phê trên bàn: "Có ý gì?"
"Để cho cô bé ở lại bên con ba năm, nếu con vẫn không có cảm giác với cô bé, như thế sau ba năm, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hắc Viêm sẽ đổi người. " Hắc Viêm Tước giải thích ngắn gọn.
"Hoàn thành giao dịch. " Hắc Viêm Triệt bỏ ly cà phê xuống, gật gật đầu.
"Tốt lắm, ngược lại nếu con yêu cô bé thì vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hắc Viêm con phải ngồi lâu hơn, mãi đến khi con có được người thừa kế mới thôi. " Hắc Viêm Tước nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, lộ ra một tươi cười mị hoặc như có như không.
Hắc Viêm Triệt nhìn ông, lộ ra nét mặt khinh thường: "Xem ra sẽ không tới ngày đó. "
"Cha đã dạy con, đừng nói chuyện quá kiêu căng, mọi việc đều không có tuyệt đối. " Hắc Viêm Tước sờ sờ mái tóc bạc của Khấu Lê Lạc, cười nhẹ nói.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn ông, tiếp tục tập trung tinh thần vào tài liệu.
"Cô bé tên là Viên Cổn Cổn. " Sau khi Hắc Viêm Tước nói xong câu đó, vù một cái, đã không thấy bóng dáng của ông và Khấu Lê Lạc trong phòng sách nửa, chỉ còn lại một mình Hắc Viêm Triệt lẳng lặng ngồi trên ghế xoay, lẳng lặng nhìn tài liệu...... Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bất cứ ai...... Đều không khơi dậy được hứng thú của anh...... Chỉ là...... Cái tên Viên Cổn Cổn này, không thể không nói...... Rất có hiệu quả kịch bản...... Chính là loại kịch hài......
Bình luận facebook