Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 9
Mộ Vi Lan thở dài, ngồi bên cạnh Tiểu Đường Đậu, liếc nhìn cô bé và nói: “Con tên Tiểu Đường Đậu phải không?”
Cô bé nhíu mày nhìn cô: “Là hiệu trưởng nói cho cô biết đúng không?”
“Con dễ thương như vậy, tên lại rất đẹp, tại sao phải đánh nhau với những bạn nhỏ khác?”
Tiểu Đường Đậu ôm lấy cánh tay nhỏ bé của mình: “Huh! Bọn họ đều nói con nói dối! Đường Đậu không có nói dối! Bọn họ không chơi với con, con cũng không muốn chơi với bọn họ!”
Cô bé hất khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sang một bên, vẻ kiêu ngạo nhỏ bé khiến Mộ Vi Lan bật cười:
“Cô tin rằng Đường Đậu không nói dối, nhưng Đường Đậu đánh người là không đúng.”
Cô bé chu môi, nhưng không nói gì, Mộ Vi Lan lại tiếp tục nói nhẹ nhàng: “Một mình Đường Đậu chắc chắn không thể đánh lại nhiều bạn nhỏ như vậy, lần sau nếu bọn họ còn nói con lừa người, con có thể nói với cô, cô giúp con giải thích với bọn họ có được không nào?”
Đường Đậu quay mặt lại, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú: “Cô là ai, tại sao lại giúp con?”
“Cô là Mộ Vi Lan, ừm…sau này có thể con phải gọi cô là cô giáo Mộ. Vậy bây giờ con có thể nói cho cô biết, các bạn nói con lừa họ điều gì không?”
Nhắc đến điều này, cô bé thở dài, buồn bã nói: “Tiểu Hồng bọn họ đều nói con không có bố mẹ, nhưng Đường Đậu có bố mẹ, chỉ là bọn họ chưa nhìn thấy thôi!”
…hóa ra là như vậy à, vậy bình thường Đường Đậu tan học ai đến đón?”
“Ông con.”
Mộ Vi Lan nhìn cô bé nhỏ trước mặt, chợt nhớ đến đứa bé ba năm trước cô mang thai hộ mà sinh ra, nếu đứa bé đó còn khỏe mạnh, chắc cũng lớn bằng Tiểu Đường Đậu rồi.
“Vậy bố mẹ của Đường Đậu thì sao?”
“Bố nói rằng phải làm việc kiếm tiền đưa Đường Đậu đến sở thú chơi, đi xem con sư tử lớn và con hổ lớn.”
Ồ, vậy là do bố đứa bé làm việc bận rộn, không có thời gian bên cạnh đứa bé.
Mộ Vi Lan lại hỏi: “Thế mẹ của Đường Đậu thì sao?”
Không biết đã nhắc đến chuyện buồn gì của đứa bé, vừa nhắc đến mẹ, đôi mắt cô bé đã lập tức đỏ hoe, khuôn mặt hồng hào nói: “Bố nói mẹ Đường Đậu đang ở trên sao hỏa, sao hỏa quá nóng, Đường Đậu còn quá nhỏ nên không thể đi thăm mẹ.”
Mộ Vi Lan cau mày, lẽ nào bố mẹ của cô bé này đã ly thân khi cô bé vừa chào đời?
Nhỏ như vậy đã không có mẹ, bố lại quá bận rộn với công việc không có thời gian bên cạnh, thật là một đứa bé đáng thương.
Mộ Vi Lan lấy một viên kẹo trong túi ra đưa cho cô bé: “Khi nhớ mẹ có thể ăn một viên kẹo thì sẽ không buồn nữa.”
Cô bé nhìn vào viên kẹo và ngập ngừng: “Bố nói, không được ăn đồ của người lạ, đặc biệt là các cô lạ mặt đưa cho!”
Cô bé này thật biết cảnh giác!
Mộ Vi Lan lại lấy ra một viên kẹo khác và ăn nó trong miệng: “Cô ăn với Đường Đậu có được không?”
Tiểu Đường Đậu liếm môi, nhìn chằm chằm viên kẹo, Mộ Vi Lan mỉm cười, bóc viên kẹo ra và đưa vào miệng cô bé: “Ăn đi, không có độc đâu.”
Ngay khi viên kẹo vào trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt khiến cô bé vui sướng cười tít mắt.
Mộ Vi Lan đưa tay xoa đầu cô bé: “Có ngon không?”
“Thật là ngon.” Tiểu Đường Đậu cuối cùng cũng cười toe toét, ngẩng khuôn mặt đáng yêu lên và hỏi cô: “Sau này con có thể gọi cô là Mộ Mộ được không?”
“Được chứ, vậy Đường Đậu cũng phải hứa với cô sau này không được đánh nhau với các bạn nữa có được không nào?”
Cô bé gật đầu: “Vâng!”
Hiệu trưởng nở nụ cười bước đến: “Xem ra cô Mộ đã giải quyết được rồi.”
“Vậy hiệu trưởng, tôi đã vượt qua cuộc phỏng vấn chưa?”
“Đương nhiên rồi, nếu chiều nay cô không bận thì có lên lớp mỹ thuật cho các em rồi.”
Mộ Vi Lan khá hòa đồng với trẻ nhỏ, có lẽ là vì đã từng có một đứa con ba năm trước nên có một tình yêu và sự kiên nhẫn dành cho những đứa trẻ này.
Đến giờ tan học, các bé trong lớp học dường như đã về gần hết, chỉ còn lại một mình Tiểu Đường Đậu đeo chiếc cặp sách lợn hồng ngồi đợi.
“Đường Đậu, ông con vẫn chưa đến đón sao?”
Tiểu Đường Đậu mở to đôi mắt và lắc đầu: “Bố hứa hôm nay sẽ đến đón con về!”
“Vậy Đường Đậu có biết số điện thoại của bố không? Cô giúp con gọi điện cho bố nhé?”
Tiểu Đường Đậu đọc một dãy số, Mộ Vi Lan còn có chút ngạc nhiên làm sao một đứa bé ba tuổi lại có thể đọc thuộc lòng được số điện thoại.
Sau khi gọi vào số điện thoại đó, điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy.
Alo, xin hỏi….anh có phải là bố của Đường Đậu không?”
“Đúng.”
Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên khiến Mộ Vi Lan sững sờ, giọng nói này sao lại quen thuộc đến thế?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều: “Tôi ở trường mẫu giáo, Đường Đậu đã tan học rồi, đang đợi anh đến đón bé về nhà, chừng nào anh đến đây?”
Tiểu Đường Đậu kích động hét vào điện thoại: “Bố! Bố mau đến đón con đi! Các bạn đều đã về hết rồi!”
Mộ Vi Lan mỉm cười xoa mái tóc của Tiểu Đường Đậu, và nói với người đàn ông ở đầu dây bên kia: “Anh à, cô bé có vẻ khá sốt ruột, anh mau đến đón bé về đi.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mười phút sau, một chiếc Maybach đen dừng trước cửa trường mẫu giáo.
Mộ Vi Lan đứa Tiểu Đường Đậu từ trong trường mẫu giáo ra ngoài, Tiểu Đường Đậu nhìn thấy xe, đeo cặp sách chạy lon ton qua đó: “Bố!”
Cánh cửa xe của chiếc Maybach bản giới hạn sang trọng mở ra, một đôi chân dài bước xuống, người đàn ông ôm Tiểu Đường Đậu vào trong lòng.
Mộ Vi Lan ngẩng đầu nhìn, đó không phải ai khác mà, chính là Phó Hàn Tranh mà sáng nay cô mới gặp!
Phó Hàn Tranh đã kết hôn, còn có con gái?
Bên ngoài chưa từng nhắc đến chuyện này.
Trong lúc cô đang suy ngẫm, người đàn ông lạnh lùng nhìn cô.
“Cô Mộ, cô thực sự là vô tình gặp tôi ở mọi nơi.”
Lời nói này, rõ ràng có chút cười đùa, nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
Tiểu Đường Đậu ôm cổ Phó Hàn Tranh, chớp mắt nói: “Bố, Mộ Mộ đối với con rất tốt, còn cho con ăn kẹo, con muốn đưa Mộ Mộ về nhà ăn cơm.”
Phó Hàn Tranh không trả lời, chỉ nói: “Đường Đậu, con vào xe trước đi, bố có đôi lời muốn nói với cô Mộ.”
Cô bé gật đầu: “Vậy bố không được bắt nạt Mộ Mộ đâu nhé!”
Khi cô bé bước vào xe, Phó Hàn Tranh đưa tay đóng cửa xe lại, đôi mắt sắc bén nhìn cô.
Ánh mắt này khiến Mộ Vi Lan cảm thấy khó chịu.
“Tiếp cận tôi, lấy lòng con gái tôi, cô Mộ, thủ đoạn của cô cũng thật là cao tay.”
Cô cắn môi và giải thích: “Tổng giám đốc Phó, cho dù anh có tin hay không, trước đó, tôi không hề hay biết Đường Đậu là con gái của anh, tôi thậm chí còn không biết anh có con gái…”
Cô vẫn chưa giải thích xong, đôi chân dài của anh đã tiến đến gần cô, đôi mắt đen nheo lại nhìn cô một cách nham hiểm: “Cô không phải người phụ nữ đầu tiên muốn ra tay với Đường Đậu, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng tự cho mình là thông minh!”
Mộ Vi Lan thở dài, ngồi bên cạnh Tiểu Đường Đậu, liếc nhìn cô bé và nói: “Con tên Tiểu Đường Đậu phải không?”
Cô bé nhíu mày nhìn cô: “Là hiệu trưởng nói cho cô biết đúng không?”
“Con dễ thương như vậy, tên lại rất đẹp, tại sao phải đánh nhau với những bạn nhỏ khác?”
Tiểu Đường Đậu ôm lấy cánh tay nhỏ bé của mình: “Huh! Bọn họ đều nói con nói dối! Đường Đậu không có nói dối! Bọn họ không chơi với con, con cũng không muốn chơi với bọn họ!”
Cô bé hất khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sang một bên, vẻ kiêu ngạo nhỏ bé khiến Mộ Vi Lan bật cười:
“Cô tin rằng Đường Đậu không nói dối, nhưng Đường Đậu đánh người là không đúng.”
Cô bé chu môi, nhưng không nói gì, Mộ Vi Lan lại tiếp tục nói nhẹ nhàng: “Một mình Đường Đậu chắc chắn không thể đánh lại nhiều bạn nhỏ như vậy, lần sau nếu bọn họ còn nói con lừa người, con có thể nói với cô, cô giúp con giải thích với bọn họ có được không nào?”
Đường Đậu quay mặt lại, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú: “Cô là ai, tại sao lại giúp con?”
“Cô là Mộ Vi Lan, ừm…sau này có thể con phải gọi cô là cô giáo Mộ. Vậy bây giờ con có thể nói cho cô biết, các bạn nói con lừa họ điều gì không?”
Nhắc đến điều này, cô bé thở dài, buồn bã nói: “Tiểu Hồng bọn họ đều nói con không có bố mẹ, nhưng Đường Đậu có bố mẹ, chỉ là bọn họ chưa nhìn thấy thôi!”
…hóa ra là như vậy à, vậy bình thường Đường Đậu tan học ai đến đón?”
“Ông con.”
Mộ Vi Lan nhìn cô bé nhỏ trước mặt, chợt nhớ đến đứa bé ba năm trước cô mang thai hộ mà sinh ra, nếu đứa bé đó còn khỏe mạnh, chắc cũng lớn bằng Tiểu Đường Đậu rồi.
“Vậy bố mẹ của Đường Đậu thì sao?”
“Bố nói rằng phải làm việc kiếm tiền đưa Đường Đậu đến sở thú chơi, đi xem con sư tử lớn và con hổ lớn.”
Ồ, vậy là do bố đứa bé làm việc bận rộn, không có thời gian bên cạnh đứa bé.
Mộ Vi Lan lại hỏi: “Thế mẹ của Đường Đậu thì sao?”
Không biết đã nhắc đến chuyện buồn gì của đứa bé, vừa nhắc đến mẹ, đôi mắt cô bé đã lập tức đỏ hoe, khuôn mặt hồng hào nói: “Bố nói mẹ Đường Đậu đang ở trên sao hỏa, sao hỏa quá nóng, Đường Đậu còn quá nhỏ nên không thể đi thăm mẹ.”
Mộ Vi Lan cau mày, lẽ nào bố mẹ của cô bé này đã ly thân khi cô bé vừa chào đời?
Nhỏ như vậy đã không có mẹ, bố lại quá bận rộn với công việc không có thời gian bên cạnh, thật là một đứa bé đáng thương.
Mộ Vi Lan lấy một viên kẹo trong túi ra đưa cho cô bé: “Khi nhớ mẹ có thể ăn một viên kẹo thì sẽ không buồn nữa.”
Cô bé nhìn vào viên kẹo và ngập ngừng: “Bố nói, không được ăn đồ của người lạ, đặc biệt là các cô lạ mặt đưa cho!”
Cô bé này thật biết cảnh giác!
Mộ Vi Lan lại lấy ra một viên kẹo khác và ăn nó trong miệng: “Cô ăn với Đường Đậu có được không?”
Tiểu Đường Đậu liếm môi, nhìn chằm chằm viên kẹo, Mộ Vi Lan mỉm cười, bóc viên kẹo ra và đưa vào miệng cô bé: “Ăn đi, không có độc đâu.”
Ngay khi viên kẹo vào trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt khiến cô bé vui sướng cười tít mắt.
Mộ Vi Lan đưa tay xoa đầu cô bé: “Có ngon không?”
“Thật là ngon.” Tiểu Đường Đậu cuối cùng cũng cười toe toét, ngẩng khuôn mặt đáng yêu lên và hỏi cô: “Sau này con có thể gọi cô là Mộ Mộ được không?”
“Được chứ, vậy Đường Đậu cũng phải hứa với cô sau này không được đánh nhau với các bạn nữa có được không nào?”
Cô bé gật đầu: “Vâng!”
Hiệu trưởng nở nụ cười bước đến: “Xem ra cô Mộ đã giải quyết được rồi.”
“Vậy hiệu trưởng, tôi đã vượt qua cuộc phỏng vấn chưa?”
“Đương nhiên rồi, nếu chiều nay cô không bận thì có lên lớp mỹ thuật cho các em rồi.”
Mộ Vi Lan khá hòa đồng với trẻ nhỏ, có lẽ là vì đã từng có một đứa con ba năm trước nên có một tình yêu và sự kiên nhẫn dành cho những đứa trẻ này.
Đến giờ tan học, các bé trong lớp học dường như đã về gần hết, chỉ còn lại một mình Tiểu Đường Đậu đeo chiếc cặp sách lợn hồng ngồi đợi.
“Đường Đậu, ông con vẫn chưa đến đón sao?”
Tiểu Đường Đậu mở to đôi mắt và lắc đầu: “Bố hứa hôm nay sẽ đến đón con về!”
“Vậy Đường Đậu có biết số điện thoại của bố không? Cô giúp con gọi điện cho bố nhé?”
Tiểu Đường Đậu đọc một dãy số, Mộ Vi Lan còn có chút ngạc nhiên làm sao một đứa bé ba tuổi lại có thể đọc thuộc lòng được số điện thoại.
Sau khi gọi vào số điện thoại đó, điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy.
Alo, xin hỏi….anh có phải là bố của Đường Đậu không?”
“Đúng.”
Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên khiến Mộ Vi Lan sững sờ, giọng nói này sao lại quen thuộc đến thế?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều: “Tôi ở trường mẫu giáo, Đường Đậu đã tan học rồi, đang đợi anh đến đón bé về nhà, chừng nào anh đến đây?”
Tiểu Đường Đậu kích động hét vào điện thoại: “Bố! Bố mau đến đón con đi! Các bạn đều đã về hết rồi!”
Mộ Vi Lan mỉm cười xoa mái tóc của Tiểu Đường Đậu, và nói với người đàn ông ở đầu dây bên kia: “Anh à, cô bé có vẻ khá sốt ruột, anh mau đến đón bé về đi.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mười phút sau, một chiếc Maybach đen dừng trước cửa trường mẫu giáo.
Mộ Vi Lan đứa Tiểu Đường Đậu từ trong trường mẫu giáo ra ngoài, Tiểu Đường Đậu nhìn thấy xe, đeo cặp sách chạy lon ton qua đó: “Bố!”
Cánh cửa xe của chiếc Maybach bản giới hạn sang trọng mở ra, một đôi chân dài bước xuống, người đàn ông ôm Tiểu Đường Đậu vào trong lòng.
Mộ Vi Lan ngẩng đầu nhìn, đó không phải ai khác mà, chính là Phó Hàn Tranh mà sáng nay cô mới gặp!
Phó Hàn Tranh đã kết hôn, còn có con gái?
Bên ngoài chưa từng nhắc đến chuyện này.
Trong lúc cô đang suy ngẫm, người đàn ông lạnh lùng nhìn cô.
“Cô Mộ, cô thực sự là vô tình gặp tôi ở mọi nơi.”
Lời nói này, rõ ràng có chút cười đùa, nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
Tiểu Đường Đậu ôm cổ Phó Hàn Tranh, chớp mắt nói: “Bố, Mộ Mộ đối với con rất tốt, còn cho con ăn kẹo, con muốn đưa Mộ Mộ về nhà ăn cơm.”
Phó Hàn Tranh không trả lời, chỉ nói: “Đường Đậu, con vào xe trước đi, bố có đôi lời muốn nói với cô Mộ.”
Cô bé gật đầu: “Vậy bố không được bắt nạt Mộ Mộ đâu nhé!”
Khi cô bé bước vào xe, Phó Hàn Tranh đưa tay đóng cửa xe lại, đôi mắt sắc bén nhìn cô.
Ánh mắt này khiến Mộ Vi Lan cảm thấy khó chịu.
“Tiếp cận tôi, lấy lòng con gái tôi, cô Mộ, thủ đoạn của cô cũng thật là cao tay.”
Cô cắn môi và giải thích: “Tổng giám đốc Phó, cho dù anh có tin hay không, trước đó, tôi không hề hay biết Đường Đậu là con gái của anh, tôi thậm chí còn không biết anh có con gái…”
Cô vẫn chưa giải thích xong, đôi chân dài của anh đã tiến đến gần cô, đôi mắt đen nheo lại nhìn cô một cách nham hiểm: “Cô không phải người phụ nữ đầu tiên muốn ra tay với Đường Đậu, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng tự cho mình là thông minh!”
Bình luận facebook