Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1034
“Tiểu Thâm, vừa nãy mẹ thấy điện thoại con cứ đổ chuông mãi nhưng mẹ không biết nghe nên không bắt máy hộ con. Có phải là bạn học của con gọi không?”
Lâm Bạc Thâm cầm điện thoại trên bàn lên, nhìn liếc qua danh sách cuộc gọi nhỡ, Mặc Mặc Bảo.
Anh gọi lại thì cô đã tắt máy.
Lâm Bạc Thâm nhíu mày.
Một lát sau, Lâm Bạc Thâm mở máy tính ra để làm việc, không nhịn được mà cầm điện thoại lên mở wechat ra.
Anh ấn vào khung chat với Phó Mặc Tranh, nhắn cho cô: “Mở điện thoại đi”
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy cô trả lời.
Lâm Bạc Thâm hơi bực bội, anh nhìn liếc qua biểu đồ chứng khoán rồi lại gập máy tính lại.
Thịnh Hoài Nam gọi cho anh.
“Bạc Thâm, Tranh Tranh có đến nhà cậu không vậy?”
Lâm Bạc Thâm nhíu mày lại: “Nhà tôi?”
“Đúng vậy, Duy Duy nói với tôi là Tranh Tranh đi xe bus đến thôn của cậu rồi, vừa nãy cô ấy còn gọi cho tôi hỏi là nhà cậu ở Tiền Chu Thôn hay là Hậu Chu Thôn, tôi có biết đâu…”
Lâm Bạc Thâm hoảng hốt, vội vàng cúp máy, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Tống Lệ ra khỏi bếp, khó hiểi đâu thế?”
“Bạn gái con đến, con đi đón cô ấy”
Tống Lệ sững sờ: “Bạn gái? Con yêu đương đấy à?”
“Tiểu Thâm, muộn vậy rồi mà con đi Lâm Bạc Thâm đã đi nhanh ra cửa, Tống Lệ phản ứng lại thì liền bật cười, cuối cùng thì thằng nhóc này cũng hiểu ra rồi.
Đêm hôm khuya khoắt, Phó Mặc Tranh đi dạo trong thôn mãi mà vẫn không thấy số nhà 29 đâu, bây giờ điện thoại cô không còn pin nữa, màn đêm thì tối đen như mực, cô biết phải đi đâu tìm nhà của Lâm Bạc Thâm đây?
Đêm tháng mười ở quê rất lạnh, cô chỉ mặc một bộ váy liền áo.
mỏng manh, bị lạnh đến mức phải hắt xì.
Mãi mới đến cửa nhà của hộ gia đình nọ, thấy có người trong sân, Phó Mặc Tranh vội hỏi: “Cho cháu hỏi, bác có biết nhà Lâm Bạc Thâm ở đâu không?”
“Không biết, tôi chưa nghe thấy tên đó bao giờ, Chu Thôn lớn lắm, người mà cháu nói chắc là con cái nhà ai rồi, bác cũng không rõ lắm, cháu nhắc đến tên bố mẹ cậu ấy thì có khi bác biết”
Phó Mặc Tranh bó tay, cứ tìm lần lượt từng nhà như thế này thì chắc đêm nay cô phải ngủ ngoài đường à?
Lạnh quát Lâm Bạc Thâm đi tìm một lượt ở Hậu Chu Thôn, không thấy Phó Mặc Tranh đâu, liền đoán là cô đã chạy lên Tiền Chu Thôn rồi.
Lâm Bạc Thâm bước nhanh từng bước lớn, thầm sốt ruột, ở vùng quê này gần như không có cái gi an ninh, bây giờ đường nhỏ tối như bưng, nếu có người làm bậy bắt cô đi thì cũng chẳng có camera an ninh quay lại.
Lúc chạy đến Tiền Chu Thôn, cuối cùng Lâm Bạc Thâm cũng thấy dáng người nhỏ nhắn xinh xắn kia đang đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, trên lưng còn đeo balo màu nghệ, vẻ mặt nghệt ra.
Cảm giác căng như dây đàn trong lòng, thoáng chốc đã dịu xuống.
Cũng may là cô không sao.
Phó Mặc Tranh đang cúi đầu, lúc thấy dưới ánh đèn đường xuất hiện thêm một bóng người nữa, vội ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt xám xịt của Lâm Bạc Thâm.
Chắc là vì quá muốn gặp anh, cũng có thể là vì quá lạnh nên cô chẳng nghĩ ngợi gì mà nhào vào ngực anh.
“Em không thấy nhà anh… Em đã tìm rất lâu, điện thoại cũng hết pin rồi”
Lâm Bạc Thâm kéo cô ra, hạ tâm mắt xuống, lạnh lùng trách cô: “Ai cho phép em đi tìm anh vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?”
Lâm Bạc Thâm cầm điện thoại trên bàn lên, nhìn liếc qua danh sách cuộc gọi nhỡ, Mặc Mặc Bảo.
Anh gọi lại thì cô đã tắt máy.
Lâm Bạc Thâm nhíu mày.
Một lát sau, Lâm Bạc Thâm mở máy tính ra để làm việc, không nhịn được mà cầm điện thoại lên mở wechat ra.
Anh ấn vào khung chat với Phó Mặc Tranh, nhắn cho cô: “Mở điện thoại đi”
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy cô trả lời.
Lâm Bạc Thâm hơi bực bội, anh nhìn liếc qua biểu đồ chứng khoán rồi lại gập máy tính lại.
Thịnh Hoài Nam gọi cho anh.
“Bạc Thâm, Tranh Tranh có đến nhà cậu không vậy?”
Lâm Bạc Thâm nhíu mày lại: “Nhà tôi?”
“Đúng vậy, Duy Duy nói với tôi là Tranh Tranh đi xe bus đến thôn của cậu rồi, vừa nãy cô ấy còn gọi cho tôi hỏi là nhà cậu ở Tiền Chu Thôn hay là Hậu Chu Thôn, tôi có biết đâu…”
Lâm Bạc Thâm hoảng hốt, vội vàng cúp máy, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Tống Lệ ra khỏi bếp, khó hiểi đâu thế?”
“Bạn gái con đến, con đi đón cô ấy”
Tống Lệ sững sờ: “Bạn gái? Con yêu đương đấy à?”
“Tiểu Thâm, muộn vậy rồi mà con đi Lâm Bạc Thâm đã đi nhanh ra cửa, Tống Lệ phản ứng lại thì liền bật cười, cuối cùng thì thằng nhóc này cũng hiểu ra rồi.
Đêm hôm khuya khoắt, Phó Mặc Tranh đi dạo trong thôn mãi mà vẫn không thấy số nhà 29 đâu, bây giờ điện thoại cô không còn pin nữa, màn đêm thì tối đen như mực, cô biết phải đi đâu tìm nhà của Lâm Bạc Thâm đây?
Đêm tháng mười ở quê rất lạnh, cô chỉ mặc một bộ váy liền áo.
mỏng manh, bị lạnh đến mức phải hắt xì.
Mãi mới đến cửa nhà của hộ gia đình nọ, thấy có người trong sân, Phó Mặc Tranh vội hỏi: “Cho cháu hỏi, bác có biết nhà Lâm Bạc Thâm ở đâu không?”
“Không biết, tôi chưa nghe thấy tên đó bao giờ, Chu Thôn lớn lắm, người mà cháu nói chắc là con cái nhà ai rồi, bác cũng không rõ lắm, cháu nhắc đến tên bố mẹ cậu ấy thì có khi bác biết”
Phó Mặc Tranh bó tay, cứ tìm lần lượt từng nhà như thế này thì chắc đêm nay cô phải ngủ ngoài đường à?
Lạnh quát Lâm Bạc Thâm đi tìm một lượt ở Hậu Chu Thôn, không thấy Phó Mặc Tranh đâu, liền đoán là cô đã chạy lên Tiền Chu Thôn rồi.
Lâm Bạc Thâm bước nhanh từng bước lớn, thầm sốt ruột, ở vùng quê này gần như không có cái gi an ninh, bây giờ đường nhỏ tối như bưng, nếu có người làm bậy bắt cô đi thì cũng chẳng có camera an ninh quay lại.
Lúc chạy đến Tiền Chu Thôn, cuối cùng Lâm Bạc Thâm cũng thấy dáng người nhỏ nhắn xinh xắn kia đang đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, trên lưng còn đeo balo màu nghệ, vẻ mặt nghệt ra.
Cảm giác căng như dây đàn trong lòng, thoáng chốc đã dịu xuống.
Cũng may là cô không sao.
Phó Mặc Tranh đang cúi đầu, lúc thấy dưới ánh đèn đường xuất hiện thêm một bóng người nữa, vội ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt xám xịt của Lâm Bạc Thâm.
Chắc là vì quá muốn gặp anh, cũng có thể là vì quá lạnh nên cô chẳng nghĩ ngợi gì mà nhào vào ngực anh.
“Em không thấy nhà anh… Em đã tìm rất lâu, điện thoại cũng hết pin rồi”
Lâm Bạc Thâm kéo cô ra, hạ tâm mắt xuống, lạnh lùng trách cô: “Ai cho phép em đi tìm anh vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?”