Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1044
“Dì làm món đậu đũa xào thịt với giấm ăn ngon lắm, về Bắc Thành thì không được ăn nữa rồi”
“Về Đế Đô anh làm cho em ăn” Lâm Bạc Thâm cúi đầu hôn lên trán cô.
Phó Mặc Tranh ngẩng đầu nói: “Bạc Thâm, em hình như càng ngày càng thích anh rồi.”
Lâm Bạc Thâm quyến luyến nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, khàn giọng nói: “Anh không ngại.”
Sẽ khiến cô càng thích anh hơn, thích đến mức không có anh thì không được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Mặc Tranh vẫn đang trong giấc mộng thì bị Lâm Bạc Thâm kéo dậy không chút thương tình.
“Để em ngủ thêm một lát đi”
Cô gái nhỏ nào đó lại ngã xuống giường với mái tóc rối bù.
Lâm Bạc Thâm nhìn người nào đó đang ngủ mê man, nằm xiêu vẹo.
trên giường, từ từ cất tiếng: “Nếu không đi kịp chuyến xe đó, thì người nhà em sẽ phát hiện em nói dối, không sợ gánh chịu hậu quả thì em cứ ngủ tiếp”
Bạn nhỏ đang nằm trên giường nghe vậy thì trở người bò dậy, dáng vẻ chán chường uể oải nửa ngồi nửa nằm, đầu tóc thì rối bù như một con điên.
Lâm Bạc Thâm cong đôi môi mỏng lên, đi đến đưa tay ra vò đầu tóc cô ấy còn rối hơn.
“Mau dậy đi, anh nấu bữa sáng xong rồi.”
Phó Mặc Tranh rửa mặt súc miệng xong thì ăn sáng, sau đó chào tạm biệt với Tống Lệ.
Tống Lệ đứng trước cửa đưa mắt nhìn theo, vẫy vẫy tay với họ: “Tranh Tranh, sau này thường xuyên đến chơi nha!”
“Vâng thưa dì, sau này nhất định cháu sẽ đến thường xuyên”
Lâm Bạc Thâm đưa Phó Mặc Tranh đến bến xe xong thì anh đi xếp hàng mua vé xe, sau đó quay lại đưa cho cô.
Bên ngoài quảng trường bến xe có một người bán hàng rong đang bán kẹo hồ lô.
Phó Mặc Thâm nhìn cây kẹo hồ lô thơm ngon màu sắc rực rỡ, bàn tay nhỏ của cô kéo kéo vạt áo của Lâm Bạc Thâm.
“Bạc Thâm, em muốn ăn kẹo hồ lô”
Lâm Bạc Thâm quay đầu nhìn một cái, khẽ chau mày nói: “Đồ ăn đó không sạch, ăn rồi bị đau bụng thì làm sao?”
“Sao kẹo hồ lô lại không sạch được, lúc nhỏ em thường ăn mà”
Nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của cô, Lâm Bạc Thâm cũng không quản cô nữa, anh đi mua xiên kẹo hồ lô cho cô.
Phó Mặc Tranh cầm xiên hồ lô ăn một cách ngon lành, cô còn đưa đến bên miệng Lâm Bạc Thâm: “Anh có muốn thử một viên không?”
“Em ăn đi” Lâm Bạc Thâm đưa tay ra xoa xoa phía sau đầu cô một cách rất tự nhiên.
Lâm Bạc Thâm liếc nhìn đồng hồ, bảy rưỡi, không còn sớm nữa, đến lúc vào đợi xe rồi.
“Vào trong đi.”
Lâm Bạc Thâm đi xếp hàng cùng với Phó Mặc Tranh, sau khi đến cửa kiểm phiếu thì Lâm Bạc Thâm đứng ngoài lan can.
Phó Mặc Tranh đi vào xong thì lại chạy ra đến bên cạnh lan can, kiêng chân qua lan can thấp, hôn nhanh lên môi của Lâm Bạc Thâm.
Nụ hôn này, nó dính dính, hình như có mùi vị của kẹo hồ lô, chua chua ngọt ngọt.
Lâm Bạc Thâm nhìn bóng dáng nhỏ đeo chiếc ba lô màu vàng sau lưng, mặt mày dịu dàng, ánh mắt toàn là sự cưng chiều.
Phó Mặc Tranh, người đã quay về Bắc Thành, dưới sự phối hợp từ trong ra ngoài với Diệp Duy thì cô đã hoàn toàn giấu diếm được bố mẹ mình. Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan không có bất cứ nghỉ ngờ gì.
Cô vừa mới vào phòng ngủ, bò lên giường chuẩn bị ngủ bù thì Phó Mặc Hãng gõ cửa đi vào.
“Về Đế Đô anh làm cho em ăn” Lâm Bạc Thâm cúi đầu hôn lên trán cô.
Phó Mặc Tranh ngẩng đầu nói: “Bạc Thâm, em hình như càng ngày càng thích anh rồi.”
Lâm Bạc Thâm quyến luyến nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, khàn giọng nói: “Anh không ngại.”
Sẽ khiến cô càng thích anh hơn, thích đến mức không có anh thì không được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Mặc Tranh vẫn đang trong giấc mộng thì bị Lâm Bạc Thâm kéo dậy không chút thương tình.
“Để em ngủ thêm một lát đi”
Cô gái nhỏ nào đó lại ngã xuống giường với mái tóc rối bù.
Lâm Bạc Thâm nhìn người nào đó đang ngủ mê man, nằm xiêu vẹo.
trên giường, từ từ cất tiếng: “Nếu không đi kịp chuyến xe đó, thì người nhà em sẽ phát hiện em nói dối, không sợ gánh chịu hậu quả thì em cứ ngủ tiếp”
Bạn nhỏ đang nằm trên giường nghe vậy thì trở người bò dậy, dáng vẻ chán chường uể oải nửa ngồi nửa nằm, đầu tóc thì rối bù như một con điên.
Lâm Bạc Thâm cong đôi môi mỏng lên, đi đến đưa tay ra vò đầu tóc cô ấy còn rối hơn.
“Mau dậy đi, anh nấu bữa sáng xong rồi.”
Phó Mặc Tranh rửa mặt súc miệng xong thì ăn sáng, sau đó chào tạm biệt với Tống Lệ.
Tống Lệ đứng trước cửa đưa mắt nhìn theo, vẫy vẫy tay với họ: “Tranh Tranh, sau này thường xuyên đến chơi nha!”
“Vâng thưa dì, sau này nhất định cháu sẽ đến thường xuyên”
Lâm Bạc Thâm đưa Phó Mặc Tranh đến bến xe xong thì anh đi xếp hàng mua vé xe, sau đó quay lại đưa cho cô.
Bên ngoài quảng trường bến xe có một người bán hàng rong đang bán kẹo hồ lô.
Phó Mặc Thâm nhìn cây kẹo hồ lô thơm ngon màu sắc rực rỡ, bàn tay nhỏ của cô kéo kéo vạt áo của Lâm Bạc Thâm.
“Bạc Thâm, em muốn ăn kẹo hồ lô”
Lâm Bạc Thâm quay đầu nhìn một cái, khẽ chau mày nói: “Đồ ăn đó không sạch, ăn rồi bị đau bụng thì làm sao?”
“Sao kẹo hồ lô lại không sạch được, lúc nhỏ em thường ăn mà”
Nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của cô, Lâm Bạc Thâm cũng không quản cô nữa, anh đi mua xiên kẹo hồ lô cho cô.
Phó Mặc Tranh cầm xiên hồ lô ăn một cách ngon lành, cô còn đưa đến bên miệng Lâm Bạc Thâm: “Anh có muốn thử một viên không?”
“Em ăn đi” Lâm Bạc Thâm đưa tay ra xoa xoa phía sau đầu cô một cách rất tự nhiên.
Lâm Bạc Thâm liếc nhìn đồng hồ, bảy rưỡi, không còn sớm nữa, đến lúc vào đợi xe rồi.
“Vào trong đi.”
Lâm Bạc Thâm đi xếp hàng cùng với Phó Mặc Tranh, sau khi đến cửa kiểm phiếu thì Lâm Bạc Thâm đứng ngoài lan can.
Phó Mặc Tranh đi vào xong thì lại chạy ra đến bên cạnh lan can, kiêng chân qua lan can thấp, hôn nhanh lên môi của Lâm Bạc Thâm.
Nụ hôn này, nó dính dính, hình như có mùi vị của kẹo hồ lô, chua chua ngọt ngọt.
Lâm Bạc Thâm nhìn bóng dáng nhỏ đeo chiếc ba lô màu vàng sau lưng, mặt mày dịu dàng, ánh mắt toàn là sự cưng chiều.
Phó Mặc Tranh, người đã quay về Bắc Thành, dưới sự phối hợp từ trong ra ngoài với Diệp Duy thì cô đã hoàn toàn giấu diếm được bố mẹ mình. Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan không có bất cứ nghỉ ngờ gì.
Cô vừa mới vào phòng ngủ, bò lên giường chuẩn bị ngủ bù thì Phó Mặc Hãng gõ cửa đi vào.
Bình luận facebook