Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1046
Cố Đình Xuyên móc một chiếc nhẫn kim cương ra, đứng dậy, một chân quỳ gối xuống trước mặt Phó Mặc Tranh.
“Đường Đậu, chúng ta đính hôn nhé!”
Phó Mặc Tranh sững sờ, dao ra trong tay rớt xuống trong đĩa, phát ra âm thanh leng keng giòn tan.
Lúc này, tiếng đàn violon du dương vang lên, Phó Mặc Tranh quay.
đầu lại nhìn, một nhạc công đứng đó không xa đang kéo đàn violon.
Bầu không khí vô cùng tốt.
Nhưng cô bị dọa sợ rồi.
“Đình Xuyên, cậu làm gì thế? Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”
“Đường Đậu, anh nghiêm túc đấy. Từ nhỏ chúng ta đã ở bên nhau như thanh mai trúc mã. Đối với anh mà nói, yêu đương với em, đính hôn, kết hôn là chuyện sớm muộn”
Phó Mặc Tranh ngơ ngác nhìn cậu ta ta, lúng túng không biết làm thế nào: “Đình Xuyên, cậu đứng dậy trước đã, được không?”
Cố Đình Xuyên không đứng dậy, giơ chiếc nhẫn kim cương đó lên, kiên định nói: “Đường Đậu, anh thích em, từ nhỏ đã thích em rồi. Em có bằng lòng ở bên anh, làm bạn gái của anh, làm vị hôn thê của anh không?”
Thậm chí là vợ.
ầu óc cô trống rỗng .
Qua một lúc lâu sau, Phó Mặc Tranh nuốt ngụm nước bọt, nói: “Đình Xuyên, chúng ta vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Tớ cũng luôn xem cậu là nam châm, trước giờ tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ làm bạn gái của cậu cả, càng không nghĩ đến sẽ làm vị hôn thê của cậu”
“Cho nên em không thích anh?”
Cô khẽ khép đôi lông mi dày lại, nói: “Tớ thích cậu, nhưng đó là kiểu thích giữa bạn bè với nhau. Trước giờ tớ không có bất cứ ý nghĩ gì khác với cậu cả. Tớ thích chơi cùng cậu, nhưng đó chỉ là tình bạn”
Cố Đình Xuyên mím đôi môi mỏng, đáy mắt thoáng lên một tia thất Vọng, cậu ta hít sâu một hơi nói: “Được, bây giờ em không chấp nhận anh, không sao, tương lai còn dài, thứ chúng ta có là thời gian.”
Cố Đình Xuyên đứng dậy, lòng bàn tay bóp chặt chiếc nhẫn kim cương.
“Đình Xuyên, tớ có người mình thích rồi”
Thân hình Cố Đình Xuyên cứng đơ lại: “Là… Là ai2”
“Lâm Bạc Thâm, hôm đó cậu đã gặp qua anh ấy ở sân bay đấy.
Nhưng cậu có thể đừng nói chuyện này cho bố mẹ tớ biết không, bố mẹ tớ bây giờ không cho phép tớ yêu đương”
“Hai người chính thức bên nhau rồi sao?”
Phó Mặc Tranh không nói dối, thành thật gật gật đầu: “Bây giờ anh ấy là bạn trai của tớ”
Cố Đình Xuyên giả vờ cười nhẹ nhàng: “Không sao, bạn trai thôi mà.
Em cũng chưa kết hôn với anh ta, cạnh tranh công bằng thì anh vẫn còn cơ hội”
“Nhưng mà.
Cô còn chưa nói hết, thì Cố Đình Xuyên đã cắt ngang lời cô: “Hơn nữa, anh phong lưu phóng khoáng, em có dám đảm bảo em thật sự sẽ không thay lòng đổi dạ không?”
“.. Đình Xuyên”
“Đừng an ủi anh, anh không sao”
Phó Mặc Tranh: “Tớ… Tớ không muốn an ủi cậu”
“Đường Đậu, chúng ta sau này vẫn có thể là bạn tốt chứ?”
Phó Mặc Tranh âm thầm thở phào một hơi: “Đương nhiên là được.
“Đường Đậu, chúng ta đính hôn nhé!”
Phó Mặc Tranh sững sờ, dao ra trong tay rớt xuống trong đĩa, phát ra âm thanh leng keng giòn tan.
Lúc này, tiếng đàn violon du dương vang lên, Phó Mặc Tranh quay.
đầu lại nhìn, một nhạc công đứng đó không xa đang kéo đàn violon.
Bầu không khí vô cùng tốt.
Nhưng cô bị dọa sợ rồi.
“Đình Xuyên, cậu làm gì thế? Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”
“Đường Đậu, anh nghiêm túc đấy. Từ nhỏ chúng ta đã ở bên nhau như thanh mai trúc mã. Đối với anh mà nói, yêu đương với em, đính hôn, kết hôn là chuyện sớm muộn”
Phó Mặc Tranh ngơ ngác nhìn cậu ta ta, lúng túng không biết làm thế nào: “Đình Xuyên, cậu đứng dậy trước đã, được không?”
Cố Đình Xuyên không đứng dậy, giơ chiếc nhẫn kim cương đó lên, kiên định nói: “Đường Đậu, anh thích em, từ nhỏ đã thích em rồi. Em có bằng lòng ở bên anh, làm bạn gái của anh, làm vị hôn thê của anh không?”
Thậm chí là vợ.
ầu óc cô trống rỗng .
Qua một lúc lâu sau, Phó Mặc Tranh nuốt ngụm nước bọt, nói: “Đình Xuyên, chúng ta vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Tớ cũng luôn xem cậu là nam châm, trước giờ tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ làm bạn gái của cậu cả, càng không nghĩ đến sẽ làm vị hôn thê của cậu”
“Cho nên em không thích anh?”
Cô khẽ khép đôi lông mi dày lại, nói: “Tớ thích cậu, nhưng đó là kiểu thích giữa bạn bè với nhau. Trước giờ tớ không có bất cứ ý nghĩ gì khác với cậu cả. Tớ thích chơi cùng cậu, nhưng đó chỉ là tình bạn”
Cố Đình Xuyên mím đôi môi mỏng, đáy mắt thoáng lên một tia thất Vọng, cậu ta hít sâu một hơi nói: “Được, bây giờ em không chấp nhận anh, không sao, tương lai còn dài, thứ chúng ta có là thời gian.”
Cố Đình Xuyên đứng dậy, lòng bàn tay bóp chặt chiếc nhẫn kim cương.
“Đình Xuyên, tớ có người mình thích rồi”
Thân hình Cố Đình Xuyên cứng đơ lại: “Là… Là ai2”
“Lâm Bạc Thâm, hôm đó cậu đã gặp qua anh ấy ở sân bay đấy.
Nhưng cậu có thể đừng nói chuyện này cho bố mẹ tớ biết không, bố mẹ tớ bây giờ không cho phép tớ yêu đương”
“Hai người chính thức bên nhau rồi sao?”
Phó Mặc Tranh không nói dối, thành thật gật gật đầu: “Bây giờ anh ấy là bạn trai của tớ”
Cố Đình Xuyên giả vờ cười nhẹ nhàng: “Không sao, bạn trai thôi mà.
Em cũng chưa kết hôn với anh ta, cạnh tranh công bằng thì anh vẫn còn cơ hội”
“Nhưng mà.
Cô còn chưa nói hết, thì Cố Đình Xuyên đã cắt ngang lời cô: “Hơn nữa, anh phong lưu phóng khoáng, em có dám đảm bảo em thật sự sẽ không thay lòng đổi dạ không?”
“.. Đình Xuyên”
“Đừng an ủi anh, anh không sao”
Phó Mặc Tranh: “Tớ… Tớ không muốn an ủi cậu”
“Đường Đậu, chúng ta sau này vẫn có thể là bạn tốt chứ?”
Phó Mặc Tranh âm thầm thở phào một hơi: “Đương nhiên là được.