Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Chương 17
Chiếc Maybach đi vào trong biệt thự nhà họ Phó, dừng lại trên bãi cỏ xanh.
Mộ Vi Lan siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hơi lo lắng, mặc dù cô và Phó Hàn Tranh đóng giả vợ chồng, nhưng cô thực sự lại có cảm giác “người vợ xấu về gặp bố mẹ chồng”.
Phó Hàn Tranh bước xuống xe, thấy cô vẫn còn trong xe, giơ tay gõ cửa sổ xe: “Muốn tôi ôm cô xuống xe?”
Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu, mở cửa xe và cắn môi nói: “Tôi hơi lo lắng, người nhà của anh…có khó hòa hợp không?”
Thực ra cô muốn hỏi là người nhà của anh có khó hòa hợp như anh không, nhưng cô không dám hỏi như thế.
Cô nghĩ trong lòng, Phó Hàn Tranh khó đối phó như vậy, người nhà họ Phó chắc cũng đều như vậy, sẽ không tốt hơn Phó Hàn Tranh bao nhiêu.
Tiểu Đường Đậu ngẩng mặt, an ủi cô: “Mộ Mộ, ông nội và thím rất tốt! Mà bà nội và bác của con đều không còn nữa rồi!”
Ồ, như vậy là gia đình của nhà họ Phó khá đơn giản, không ân oán vướng mắc như những nhà khác.
Vậy là cô chỉ phải đối phó với ông nội và chị dâu của Phó Hàn Tranh?
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn.
Tiểu Đường Đậu nắm lấy tay cô chạy vào trong nhà, Phó Hàn Tranh nắm chặt cổ tay cô: “Đợi đã.”
Cô hơi sững sờ: “Hả? Có chuyện gì vậy?”
Thấy anh lấy chiếc hộp nhung đen sang trọng ra khỏi túi quần. Vừa mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn cưới đính kim cương.
Phong cách đơn giản và thanh lịch, viên kim cương nhỏ được khảm trong vòng của chiếc nhẫn, vừa trong suốt vừa lấp lánh. Mặt cắt gọn gàng cao cấp, vừa nhìn đã biết có giá trị rất lớn.
Phó Hàn Tranh kéo tay trái của cô, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón đeo nhẫn của cô, kích thước vừa chuẩn.
“Anh…anh đeo cái này cho tôi làm gì? Chúng ta không phải thật…”
Cô vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã ngắt lời cô: “Tôi không muốn để bọn họ nhìn ra bất kì sơ hở nào.”
Mộ Vị Lan sững sờ, không ngờ Phó Hàn Tranh lại suy nghĩ kín đáo như thế, làm việc rất cẩn thận.
Chỉ là….anh mới gặp cô vài lần, chiếc nhẫn anh chọn lại hoàn toàn vừa với ngón tay của cô.
Trong phòng khách, không khí vô cùng căng thẳng.
Phó Hàn Tranh dẫn Mộ Vi Lan đến và bình tĩnh giới thiệu: “Bố, đây là Vi Lan. Vi Lan, gọi bố đi.”
Mặc dù Mộ Vi Lan đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vẫn hơi giật mình: “..Bố, con là Mộ Vi Lan.”
Phó Chính Viễn ngồi trên ghế sofa, tờ báo trong tay khẽ giật, ông không ngước mắt lên, gắn giọng một câu: “Phó Hàn Tranh, ta còn là bố của con không? Cuộc đời con có hai chuyện lớn, ta đều không tham gia, đều bị con hành động trước rồi mới báo cáo. Tiếng bố này, ta không nhận nổi.”
Chuyện sinh con, ông bị Phó Hàn Tranh che giấu. Bây giờ Phó Hàn Tranh đưa vợ về nhà, Phó Chính Viễn cũng lại là người cuối cùng được biết.
Ông có thể không tức giận được sao?
Bầu không khí thật khó xử, dì Lan từ phòng bếp đi ra: “Ông chủ, bữa tối đã sẵn sàng, bây giờ có muốn ăn luôn không?”
Phó Chính Viễn tháo gọng kính vàng trên mũi xuống, đặt trên mặt bàn, và nhìn Mộ Vi Lan: “Mọi người đông đủ rồi, ăn cơm thôi.”
Tiểu Đường Đậu chạy đến bên cạnh Phó Chính Viễn, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay của ông, nhỏ giọng nói: “Ông ơi, cô ấy là Mộ Mộ, cháu rất thích cô ấy. Vậy nên ông cũng sẽ thích Mộ Mộ phải không?”
Đôi mắt của Phó Chính Viễn lóe lên, cười hỏi cháu gáu mình: “Yo, trước đây bố cháu đưa cô khác về cũng không thấy cháu hài lòng như thế, lần này sao lại thích người ta như vậy?”
Mộ Vi Lan đứng trên đôi giày cao gót, trong lòng có chút không thoải mái. Lời nói của Phó Chính Viễn như là khinh miệt cô. Nếu không phải vì căn biệt thự của nhà họ Mộ, cô cũng không cần phải đứng đây chịu sự dè bỉu này.
Phó Hàn Tranh giơ cánh tay, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, ôm lấy vai người phụ nữ bên cạnh và nói:
“Bởi vì cô ấy là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu.”
Câu nói này giống như một quả bom. Mộ Vi Lan ngước nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi tay nhỏ bé đặt cạnh váy, vô thức kéo tay áo anh nhiều lần.
Anh đang nói đùa cái gì thế?Đọc truyện hay
Cô thậm chí còn chưa từng hôn anh, lấy đâu ra đứa trẻ này vậy?
Phản ứng lớn nhất là Phó Chính Viễn. Ông nhìn kĩ Mộ Vi Lan, rồi cúi đầu nhìn xuống đứa cháu gái nhỏ đứng dưới chân, cũng thật là giống nhau.
Ông nắm cây gậy, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Phó Hàn Tranh và nói: “Con đi theo ta vào phòng sách!”
Mộ Vi Lan lo lắng kéo tay áo của Phó Hàn Tranh, nhất thời quên buông ra. Anh nhẹ nhàng bỏ bàn tay của cô ra và nói: “Đợi tôi trở lại.”
Khi Phó Hàn Tranh theo Phó Chính Viễn lên tầng, Hướng Nam Tây đi tới, xoa đầu Tiểu Đường Đậu: “Đường Đậu, anh đang ở trong phòng xem hoạt hình, cháu có thể giúp thím đi gọi anh ra ăn cơm không?”
Tiểu Đường Đậu ngoan ngoãn gật đâu: “Vâng ạ! Thím, cháu đi gọi anh, thím giúp cháu tiếp đãi Mộ Mộ!”
“Được.”
Sau khi Hướng Nam Tây để Tiểu Đường Đậu rời đi, cả phòng khách chỉ còn mình cô ta và Mộ Vi Lan.
“Trước đây, cũng có không ít người phụ nữ vác bụng đến nhà họ Phó đòi Hàn Tranh kết hôn. Nhưng những người phụ nữ đó đều không thông minh như cô Mộ. Bí mật sinh con của Hàn Tranh, để Hàn Tranh phải đưa đứa bẻ trở về nhà họ Phó. Bây giờ lại xuất hiện vào lúc bố ép Hàn Tranh kết hôn, cô thật là biết nắm bắt thời cơ.”
Nghe giọng điệu của Hướng Nam Tây, người mang thai con của Phó Hàn Tranh cũng không phải là ít….Xem ra, anh ta làm rất nhiều chuyện phong lưu, cô còn tưởng rằng người đàn ông này sẽ tối kị chuyện tình dục, nhưng không ngờ cũng là một con thú hoang.
Hướng Nam Tây khoanh tay, nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, cô ta cười khẩy và nói: “Nhưng mà, tôi không coi trọng cô. Tôi không nghĩ cô có thể dựa vào thân phận mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu mà ngồi trên vị trí bà Phó này cả đời.”
Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu, mỉm cười và trả lời một cách lịch sự nhất có thể: “Chị dâu, em và Hàn Tranh đã đăng ký kết hôn rồi, là vợ chồng thực sự. Em hy vọng chị có thể chúc phúc cho chúng em.”
“Cô chẳng qua chỉ là được Hàn Tranh nhặt về để đối phó với bố, đừng ra vẻ có tình cảm tốt với Hàn Tranh trước mặt tôi.”
Đôi mắt ngấn nước của Mộ Vi Lan khẽ run, lẽ nào diễn xuất của cô tệ đến mức bị người chị dâu này nhìn thấu hết rồi sao?
Nhưng, không biết có phải là cô quá nhạy cảm hay không. Sao lại có cảm giác người chị dâu này cố ý đối phó cô?
Cô ngước mắt lên, mỉm cười nhẹ nhàng: “Chị dâu, em không hiểu ý của chị lắm, nhưng em và Hàn Tranh yêu nhau thật lòng. Em cũng hy vọng, sau này chúng ta có thể hòa thuận với nhau như một gia đình.”
Hướng Nam Tây cười nhạo: “Một gia đình? Cô còn không xứng.”
Lúc này, Tiểu Đường Đậu và Phó Trạch Hàm đã ra khỏi phòng. Tiểu Đường Đậu chạy đến, nắm lấy tay Mộ Vi Lan và hỏi: “Mộ Mộ, con đưa cô đi xem phòng của con có được không?”
Mộ Vi Lan gật đầu, lại lịch sự nói với Hướng Nam Tây: “Chị dâu, em thất lễ rồi.”
Đến khi Tiểu Đường Đậu đưa cô rời khỏi phòng khách, trái tim căng thẳng của Mộ Vi Lan mới thả lỏng và thở dài.
Người nhà họ Phó, người này còn khó đối phó hơn người kia.
Xem ra sau này, cô sẽ phải cẩn thận hơn trong ngôi nhà này.
Chiếc Maybach đi vào trong biệt thự nhà họ Phó, dừng lại trên bãi cỏ xanh.
Mộ Vi Lan siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hơi lo lắng, mặc dù cô và Phó Hàn Tranh đóng giả vợ chồng, nhưng cô thực sự lại có cảm giác “người vợ xấu về gặp bố mẹ chồng”.
Phó Hàn Tranh bước xuống xe, thấy cô vẫn còn trong xe, giơ tay gõ cửa sổ xe: “Muốn tôi ôm cô xuống xe?”
Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu, mở cửa xe và cắn môi nói: “Tôi hơi lo lắng, người nhà của anh…có khó hòa hợp không?”
Thực ra cô muốn hỏi là người nhà của anh có khó hòa hợp như anh không, nhưng cô không dám hỏi như thế.
Cô nghĩ trong lòng, Phó Hàn Tranh khó đối phó như vậy, người nhà họ Phó chắc cũng đều như vậy, sẽ không tốt hơn Phó Hàn Tranh bao nhiêu.
Tiểu Đường Đậu ngẩng mặt, an ủi cô: “Mộ Mộ, ông nội và thím rất tốt! Mà bà nội và bác của con đều không còn nữa rồi!”
Ồ, như vậy là gia đình của nhà họ Phó khá đơn giản, không ân oán vướng mắc như những nhà khác.
Vậy là cô chỉ phải đối phó với ông nội và chị dâu của Phó Hàn Tranh?
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn.
Tiểu Đường Đậu nắm lấy tay cô chạy vào trong nhà, Phó Hàn Tranh nắm chặt cổ tay cô: “Đợi đã.”
Cô hơi sững sờ: “Hả? Có chuyện gì vậy?”
Thấy anh lấy chiếc hộp nhung đen sang trọng ra khỏi túi quần. Vừa mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn cưới đính kim cương.
Phong cách đơn giản và thanh lịch, viên kim cương nhỏ được khảm trong vòng của chiếc nhẫn, vừa trong suốt vừa lấp lánh. Mặt cắt gọn gàng cao cấp, vừa nhìn đã biết có giá trị rất lớn.
Phó Hàn Tranh kéo tay trái của cô, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón đeo nhẫn của cô, kích thước vừa chuẩn.
“Anh…anh đeo cái này cho tôi làm gì? Chúng ta không phải thật…”
Cô vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã ngắt lời cô: “Tôi không muốn để bọn họ nhìn ra bất kì sơ hở nào.”
Mộ Vị Lan sững sờ, không ngờ Phó Hàn Tranh lại suy nghĩ kín đáo như thế, làm việc rất cẩn thận.
Chỉ là….anh mới gặp cô vài lần, chiếc nhẫn anh chọn lại hoàn toàn vừa với ngón tay của cô.
Trong phòng khách, không khí vô cùng căng thẳng.
Phó Hàn Tranh dẫn Mộ Vi Lan đến và bình tĩnh giới thiệu: “Bố, đây là Vi Lan. Vi Lan, gọi bố đi.”
Mặc dù Mộ Vi Lan đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vẫn hơi giật mình: “..Bố, con là Mộ Vi Lan.”
Phó Chính Viễn ngồi trên ghế sofa, tờ báo trong tay khẽ giật, ông không ngước mắt lên, gắn giọng một câu: “Phó Hàn Tranh, ta còn là bố của con không? Cuộc đời con có hai chuyện lớn, ta đều không tham gia, đều bị con hành động trước rồi mới báo cáo. Tiếng bố này, ta không nhận nổi.”
Chuyện sinh con, ông bị Phó Hàn Tranh che giấu. Bây giờ Phó Hàn Tranh đưa vợ về nhà, Phó Chính Viễn cũng lại là người cuối cùng được biết.
Ông có thể không tức giận được sao?
Bầu không khí thật khó xử, dì Lan từ phòng bếp đi ra: “Ông chủ, bữa tối đã sẵn sàng, bây giờ có muốn ăn luôn không?”
Phó Chính Viễn tháo gọng kính vàng trên mũi xuống, đặt trên mặt bàn, và nhìn Mộ Vi Lan: “Mọi người đông đủ rồi, ăn cơm thôi.”
Tiểu Đường Đậu chạy đến bên cạnh Phó Chính Viễn, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay của ông, nhỏ giọng nói: “Ông ơi, cô ấy là Mộ Mộ, cháu rất thích cô ấy. Vậy nên ông cũng sẽ thích Mộ Mộ phải không?”
Đôi mắt của Phó Chính Viễn lóe lên, cười hỏi cháu gáu mình: “Yo, trước đây bố cháu đưa cô khác về cũng không thấy cháu hài lòng như thế, lần này sao lại thích người ta như vậy?”
Mộ Vi Lan đứng trên đôi giày cao gót, trong lòng có chút không thoải mái. Lời nói của Phó Chính Viễn như là khinh miệt cô. Nếu không phải vì căn biệt thự của nhà họ Mộ, cô cũng không cần phải đứng đây chịu sự dè bỉu này.
Phó Hàn Tranh giơ cánh tay, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, ôm lấy vai người phụ nữ bên cạnh và nói:
“Bởi vì cô ấy là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu.”
Câu nói này giống như một quả bom. Mộ Vi Lan ngước nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi tay nhỏ bé đặt cạnh váy, vô thức kéo tay áo anh nhiều lần.
Anh đang nói đùa cái gì thế?Đọc truyện hay
Cô thậm chí còn chưa từng hôn anh, lấy đâu ra đứa trẻ này vậy?
Phản ứng lớn nhất là Phó Chính Viễn. Ông nhìn kĩ Mộ Vi Lan, rồi cúi đầu nhìn xuống đứa cháu gái nhỏ đứng dưới chân, cũng thật là giống nhau.
Ông nắm cây gậy, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Phó Hàn Tranh và nói: “Con đi theo ta vào phòng sách!”
Mộ Vi Lan lo lắng kéo tay áo của Phó Hàn Tranh, nhất thời quên buông ra. Anh nhẹ nhàng bỏ bàn tay của cô ra và nói: “Đợi tôi trở lại.”
Khi Phó Hàn Tranh theo Phó Chính Viễn lên tầng, Hướng Nam Tây đi tới, xoa đầu Tiểu Đường Đậu: “Đường Đậu, anh đang ở trong phòng xem hoạt hình, cháu có thể giúp thím đi gọi anh ra ăn cơm không?”
Tiểu Đường Đậu ngoan ngoãn gật đâu: “Vâng ạ! Thím, cháu đi gọi anh, thím giúp cháu tiếp đãi Mộ Mộ!”
“Được.”
Sau khi Hướng Nam Tây để Tiểu Đường Đậu rời đi, cả phòng khách chỉ còn mình cô ta và Mộ Vi Lan.
“Trước đây, cũng có không ít người phụ nữ vác bụng đến nhà họ Phó đòi Hàn Tranh kết hôn. Nhưng những người phụ nữ đó đều không thông minh như cô Mộ. Bí mật sinh con của Hàn Tranh, để Hàn Tranh phải đưa đứa bẻ trở về nhà họ Phó. Bây giờ lại xuất hiện vào lúc bố ép Hàn Tranh kết hôn, cô thật là biết nắm bắt thời cơ.”
Nghe giọng điệu của Hướng Nam Tây, người mang thai con của Phó Hàn Tranh cũng không phải là ít….Xem ra, anh ta làm rất nhiều chuyện phong lưu, cô còn tưởng rằng người đàn ông này sẽ tối kị chuyện tình dục, nhưng không ngờ cũng là một con thú hoang.
Hướng Nam Tây khoanh tay, nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, cô ta cười khẩy và nói: “Nhưng mà, tôi không coi trọng cô. Tôi không nghĩ cô có thể dựa vào thân phận mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu mà ngồi trên vị trí bà Phó này cả đời.”
Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu, mỉm cười và trả lời một cách lịch sự nhất có thể: “Chị dâu, em và Hàn Tranh đã đăng ký kết hôn rồi, là vợ chồng thực sự. Em hy vọng chị có thể chúc phúc cho chúng em.”
“Cô chẳng qua chỉ là được Hàn Tranh nhặt về để đối phó với bố, đừng ra vẻ có tình cảm tốt với Hàn Tranh trước mặt tôi.”
Đôi mắt ngấn nước của Mộ Vi Lan khẽ run, lẽ nào diễn xuất của cô tệ đến mức bị người chị dâu này nhìn thấu hết rồi sao?
Nhưng, không biết có phải là cô quá nhạy cảm hay không. Sao lại có cảm giác người chị dâu này cố ý đối phó cô?
Cô ngước mắt lên, mỉm cười nhẹ nhàng: “Chị dâu, em không hiểu ý của chị lắm, nhưng em và Hàn Tranh yêu nhau thật lòng. Em cũng hy vọng, sau này chúng ta có thể hòa thuận với nhau như một gia đình.”
Hướng Nam Tây cười nhạo: “Một gia đình? Cô còn không xứng.”
Lúc này, Tiểu Đường Đậu và Phó Trạch Hàm đã ra khỏi phòng. Tiểu Đường Đậu chạy đến, nắm lấy tay Mộ Vi Lan và hỏi: “Mộ Mộ, con đưa cô đi xem phòng của con có được không?”
Mộ Vi Lan gật đầu, lại lịch sự nói với Hướng Nam Tây: “Chị dâu, em thất lễ rồi.”
Đến khi Tiểu Đường Đậu đưa cô rời khỏi phòng khách, trái tim căng thẳng của Mộ Vi Lan mới thả lỏng và thở dài.
Người nhà họ Phó, người này còn khó đối phó hơn người kia.
Xem ra sau này, cô sẽ phải cẩn thận hơn trong ngôi nhà này.
Bình luận facebook