-
Chương 16: Chương 16:
Cô nương đi tới là Tả Từ, đích nữ của Hộ bộ Thượng thư.
Vì trong triều hai vị Tả Hữu thừa tướng tranh đấu gay gắt, mà Hộ Bộ Thượng Thư Tả Trị cùng phe với Hữu thừa tướng nên Mục phủ và Tả phủ không qua lại với nhau, Mục Dung Dung và Tả Từ xưa nay không ở trong cùng một vòng tròn quan hệ.
Kiếp trước, những quý nữ kinh thành mà Kỷ Du tiếp xúc chủ yếu phân thành hai vòng lớn, một nhóm là các cô nương hoàng tộc và thế gia huân quý, Mục Dung Dung ở trong số đó. Nhóm còn lại là các cô nương con nhà quyền quý mới nổi và hoàng thương, Tả Từ ở trong nhóm này. Hộ bộ Thượng thư Tả Trị từng là một thường dân áo vải, thi đỗ nên mới có thể nhập sĩ, gia tộc không có căn cơ gì. Vì vậy Mục Dung Dung xuất thân thế gia xem thường nhất là người nhà quyền quý mới nổi như Tả Từ.
Kiếp trước, mới đầu Kỷ Du không ở trong bất kỳ nhóm nào, bởi vì khi đó nàng còn nhỏ, chỉ mới mười một, mười hai tuổi, cơ hội ra ngoài không nhiều lắm, cũng không có khuê mật thân thiết, ngoại trừ thân thiết với muội muội của Tống Ngôn Thâm một chút thì những người khác đều chỉ quen sơ, sau đó Mục Dung Dung chủ động tiếp cận, Kỷ Du mới gần gũi với nàng ta một chút, thường xuyên qua lại, thuận tiện bị kéo luôn vào cái vòng luẩn quẩn của nàng ta, thẳng đến khi hai người trở mặt thành thù, hoàn toàn tuyệt giao.
Sau đó Kỷ Du kết bạn với Tả Từ. Nàng lớn hơn Kỷ Du một tuổi, dung mạo đoan trang xinh đẹp, tính tình hiền lành rộng lượng. Nhưng ở kiếp trước, lúc này Kỷ Du vẫn chưa quen biết nàng.
Tả Từ hiển nhiên nhìn thấy Kỷ Du và Mục Dung Dung đứng ở đó, bước chân nàng rõ ràng dừng một chút rồi mới đi tới.
Kỷ Du là cô nương Quận vương phủ, Mục Dung Dung là thiên kim của Chính nhất phẩm Thừa tướng, mà cấp bậc của Hộ Bộ Thượng Thư lại là Chính nhị phẩm, ba người gặp nhau ở chỗ này, người phải chào hỏi trước không nghi ngờ gì chính là Tả Từ.
Có điều nàng làm lễ, Mục Dung Dung lại không muốn cho nàng thể diện, chỉ liếc mắt nhìn nàng, lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó lập tức kéo tay Kỷ Du muốn đi.
Trời mới biết Kỷ Du cực kỳ muốn hất tay Mục Dung Dung ra. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ chứ Kỷ Du không làm như vậy, nàng theo Mục Dung Dung xoay người, nhưng trước khi đi còn cười với Tả Từ.
Nụ cười này rất đột ngột, Tả Từ cực kỳ kinh ngạc. Muốn nhìn kỹ lại thì Kỷ Du đã xoay người đi.
Trong vườn quả nhiên có rất nhiều cô nương trẻ tuổi. Mục Dung Dung kéo Kỷ Du vào, lập tức có vài cô nương đi lên, nhiệt tình chào hỏi với các nàng.
Những quý nữ này từ nhỏ lớn lên ở hậu trạch, mỗi một người đều không đơn giản, ở trong mắt các nàng, Mục Dung Dung và Kỷ Du đều là người đáng để kết bạn. Chưa cần nhắc đến Mục Dung Dung có phụ thân là Tả thừa tướng tay nắm thực quyền, được kim thượng nể trọng, mà chỉ nói đến Kỷ Du, ai không biết nàng là muội muội của Cảnh Dương Quận vương, cháu gái của Tích Phi nương nương, trong hoàng gia cũng chiếm vài phần thể diện, trước đây các nàng không gần gũi với Kỷ Du, thái độ đối với nàng cũng là không dám tùy tiện. Thế nhưng bây giờ có Mục Dung Dung đi cùng, các nàng đương nhiên đều tích cực nắm chắc cơ hội kéo gần quan hệ với Kỷ Du.
Thật ra Kỷ Du không thích mấy chỗ đông người lắm, đặc biệt là giống như bây giờ, bị một đống thân hình xanh xanh đỏ đỏ vây quanh làm nàng không thích ứng được. Đời trước như vậy, đời này cũng như vậy. Nhưng đối mặt với những gương mặt tươi cười đó, Kỷ Du buộc lòng phải nâng cao tinh thần, chào hỏi cùng các nàng vài câu.
Đến khi các cô nương trong nhóm thứ nhất ngồi xuống hết lượt, Kỷ Du thoáng nhìn thấy Tả Từ cũng vào vườn.
So với Kỷ Du thì bên cạnh Tả Từ vắng vẻ hơn nhiều, chỉ có một cô nương mặc váy dài màu xanh nhạt, Kỷ Du nhìn thấy không quen mặt, đoán đại khái là cô nương trong nhóm của Tả Từ.
Khách khứa hôm nay đều là nhận được thiệp mời của phủ Dụ Quốc công mới đến. Phủ Dụ Quốc công là dòng dõi thế gia nên mời chủ yếu là thế gia huân quý, không mời nhiều nhà quyền quý mới nổi, như vậy, những cô nương quen biết với Tả Từ đều không có mặt.
Ba cô nương của phủ Dụ Quốc công cũng không thân với Tả Từ, vì nàng là khách nên mới tiến lên tiếp đón, sau đó rất nhanh đã đến chỗ bạn tốt của mình mà không để ý tới nàng nữa.
Kỷ Du ngồi trong đình, từ xa liếc mắt nhìn Tả Từ vài cái, rất muốn tới chỗ nàng ấy nhưng lại sợ quá đột ngột, thế nên vẫn không nhúc nhích.
Tiệc trưa tương đối đơn giản, sau khi các cô nương ăn chút gì đó lót dạ thì bắt đầu làm thơ, lúc sau lại ra bên ngoài vườn xem gánh hát do phủ Quốc công đặc biệt mời về biểu diễn cùng các mệnh phụ phu nhân.
Đến đầu giờ Thân, tiệc tối bắt đầu. Các nam nhân uống rượu ở tiền viện, các quý phu nhân được sắp xếp dự tiệc ở ngoài vườn còn bên trong là các cô nương.
Trong vườn bày tất cả hai bàn lớn, chỗ ngồi của các cô nương do Dụ Quốc công phu nhân đích thân sắp xếp, Mục Dung Dung, Tả Từ và Kỷ Du vừa hay ngồi một bàn, Tả Từ ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái Kỷ Du, ở giữa cách một người.
Trên bàn là rượu mơ và rượu hoa đào mà các cô nương ở Trường An thường uống, chất rượu thuần khiết, hương vị ngọt ngào mát lạnh lại không gắt, uống vào rất dễ gây nghiện, phù hợp với các cô nương. Có điều, rượu này tuy nhẹ nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể uống.
Trên bàn vừa hay có người không thể đụng vào rượu, chính là Tả Từ.
Kiếp trước Kỷ Du đương nhiên không biết chuyện này, cho nên khi một đống người ác ý mời rượu Tả Từ thì Kỷ Du cũng không cảm thấy gì, càng không nghĩ tới sẽ có cô nương ngay cả uống rượu mơ và rượu hoa đào cũng không chịu nổi.
Khi đó, dưới sự dẫn dắt của Mục Dung Dung, các cô nương trong nhóm thứ nhất từng người một đi lên kính rượu Tả Từ, dưới tình thế đó, không có ai ra mặt vì Tả Từ, đối với những cô nương có thân phận tôn quý hơn mình thì Tả Từ sao có thể từ chối, vì thế nàng bị ép uống rất nhiều rượu, đến khi kết thúc yến tiệc đã không còn tỉnh táo.
Mục Dung Dung chính là muốn làm Tả Từ xấu mặt.
Sau đó Kỷ Du mới từ trong miệng Mục Dung Dung biết được ngày hôm đó Tả Từ bệnh nặng một trận, vừa sốt cao vừa nổi mẩn đỏ, ước chừng nằm gần nửa tháng, chịu không ít đau khổ. Kỷ Du nhớ tới chuyện này thì cảm thấy rất có lỗi với Tả Từ, rõ ràng nàng có thể mở miệng giúp nàng ấy nhưng lại không làm gì.
Cho nên lần này Kỷ Du đương nhiên sẽ không để chuyện đó tái diễn.
Mắt thấy Mục Dung Dung nói một tràng, Tả Từ đã bưng ly rượu đứng lên, Kỷ Du không mảy may trì hoãn mà lập tức duỗi tay giành lấy ly rượu trong tay Tả Từ.
Hành động đột ngột như vậy kinh động đến tất cả mọi người. Mà người giật mình nhất đương nhiên là Tả Từ.
Kỷ Du cũng không nhìn nàng ấy mà chỉ mỉm cười nói với Mục Dung Dung: “Dung tỷ tỷ không biết rồi, Tả cô nương không thể đụng vào rượu, cô ấy vừa uống rượu là sẽ bị bệnh, Dung tỷ tỷ là người lương thiện như vậy, nếu vì vô ý mà làm hại Tả cô nương bị bệnh thì nhất định sẽ rất áy náy.”
Nói tới đây, nàng quay sang nhìn Tả Từ còn đang kinh ngạc, nhíu mày nói: “Tả cô nương, cô cũng thật là, đã không uống được rượu thì sao phải thể hiện chứ. Dung tỷ tỷ mời cô uống rượu, tuy là ý tốt, thịnh tình khó có thể từ chối nhưng so sánh với sức khỏe của mình, bên nào nặng bên nào nhẹ, ngay cả ta cũng hiểu được, cô còn lớn hơn ta mà sao lại không biết thế? Theo ta thấy đầu óc cô thật đúng là hồ đồ!”
Tả Từ nhìn tiểu cô nương thấp hơn mình nửa cái đầu, nhất thời ngơ ngác. Lúc này trên bàn tiệc đã có người nhỏ tiếng cười nhạo, một cô nương cất giọng có chút mỉa mai, nói: “Không phải Tả cô nương cố ý muốn hại Dung tỷ tỷ áy náy chứ?” Nàng dứt lời, xung quanh lập tức vang lên một tràng cười khẽ.
Lúc này Mục Dung Dung đã kịp phản ứng, nàng ta kinh ngạc nhìn Kỷ Du, chỉ có thể thuận theo lời nàng nói hai câu: “A Du muội muội và Tâm Nghiên muội muội nghĩ sao nói vậy, Tả cô nương đừng nên trách móc, thì ra Tả cô nương không thể đụng vào rượu, sao không nói sớm chứ, nếu hôm nay thật sự nhận ly rượu của ta, hại cô bị bệnh, không phải ta thành người có tội ư?”
Tả Từ đỏ mặt, khẽ gật đầu với Mục Dung Dung nhưng không lên tiếng, trái lại quay sang nói một tiếng cảm ơn với Kỷ Du.
Kỷ Du cũng không nhìn nàng, lại giơ lên ly rượu vừa giành được nói với Mục Dung Dung: “Mới vừa rồi là ta làm hỏng nhã hứng uống rượu của Dung tỷ tỷ, hiện giờ tự phạt ba ly, xem như nhận lỗi.” Dứt lời, lập tức ngửa cổ uống cạn ly rượu mơ.
Tiếp theo lại rót thêm hai ly, uống liền một mạch.
Tả Từ ở một bên nhìn Kỷ Du, đột nhiên nhớ tới lúc mới vào vườn nàng đã cười với mình, trong lòng vừa thấy kỳ lạ vừa có chút ấm áp. Tuy giọng điệu khi nãy của Kỷ Du không tốt, còn cố tình mang theo một chút ý tứ chỉ trích nhưng nàng lại cảm nhận được ý tốt trong đó.
Mục Dung Dung thấy Kỷ Du như vậy, đương nhiên không thể rơi lại phía sau, vội vàng bày ra gương mặt tươi cười: “A Du nói gì vậy, nào có cái gì nhận lỗi hay không nhận lỗi chứ.” Nói xong nàng ta lại đáp lễ Kỷ Du ba ly.
Kỷ Du cười thầm trong lòng. Kiếp trước quen thân với Mục Dung Dung, sao nàng không biết tửu lượng của nàng ta như thế nào? Hôm nay bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải hạ gục Mục Dung Dung!
Kỷ Du thắng ở tuổi còn nhỏ, giữa một đám cô nương ở đây có thể giả vờ non nớt, nàng chỉ cần bày ra thái độ của trẻ nhỏ cầu xin Mục Dung Dung chơi đua rượu, Mục Dung Dung sẽ thể không thể từ chối. Vả lại lúc này Mục Dung Dung đang muốn lấy lòng nàng, đối với nàng càng là nói gì nghe nấy.
Cho nên lúc này một đám cô nương trên bàn rượu đều đang chăm chú nhìn Kỷ Du và Mục Dung Dung cụng hết ly này đến ly khác. Ngoại trừ Tả Từ có chút lo lắng cho Kỷ Du nên mở miệng khuyên vài lần thì tất cả những cô nương khác đều là dáng vẻ xem náo nhiệt, ra sức cổ vũ reo hò, chơi đến vô cùng vui vẻ, cũng không có ai thật lòng suy nghĩ cho sức khỏe của Mục Dung Dung và Kỷ Du.
Đua trận này, đến khi kết thúc yến tiệc, Kỷ Du ước chừng đã rót ra nửa vò rượu hoa đào và nửa vò rượu mơ. Nàng đã hơi chóng mặt. Nhưng mà đã đạt được mục đích của mình ――
Mục Dung Dung hoàn toàn bị nàng chuốc say, gần như là bị ma ma bên cạnh Mục phu nhân khiêng về. Cảnh tượng này, tất cả quý phu nhân đều thấy. Tuy trên mặt bọn họ không thể hiện gì nhưng Kỷ Du biết, nhất định là có rất nhiều phu nhân thế gia gạch Mục Dung Dung ra khỏi danh sách nàng dâu được chọn.
Kỷ Du rất hài lòng với kết quả này, gần như là mang theo dáng vẻ thỏa thuê đắc ý rời khỏi phủ Dụ Quốc công.
Trước khi đi, Tả Từ lo lắng nên tới hỏi thăm nàng, trong lúc mơ mơ hồ hồ nàng còn vỗ ngực nói cho Tả Từ là mình không sao, ai ngờ vừa lên xe ngựa đã đổ nghiêng đổ ngả, nếu không có Kỷ Tuyên đỡ thì đầu nàng đã sưng vù lên rồi.
“Ca ca, muội váng đầu.” Kỷ Du dựa vào vách xe, lẩm bẩm nói ra câu này với Kỷ Tuyên đang sa sầm mặt.
Vì trong triều hai vị Tả Hữu thừa tướng tranh đấu gay gắt, mà Hộ Bộ Thượng Thư Tả Trị cùng phe với Hữu thừa tướng nên Mục phủ và Tả phủ không qua lại với nhau, Mục Dung Dung và Tả Từ xưa nay không ở trong cùng một vòng tròn quan hệ.
Kiếp trước, những quý nữ kinh thành mà Kỷ Du tiếp xúc chủ yếu phân thành hai vòng lớn, một nhóm là các cô nương hoàng tộc và thế gia huân quý, Mục Dung Dung ở trong số đó. Nhóm còn lại là các cô nương con nhà quyền quý mới nổi và hoàng thương, Tả Từ ở trong nhóm này. Hộ bộ Thượng thư Tả Trị từng là một thường dân áo vải, thi đỗ nên mới có thể nhập sĩ, gia tộc không có căn cơ gì. Vì vậy Mục Dung Dung xuất thân thế gia xem thường nhất là người nhà quyền quý mới nổi như Tả Từ.
Kiếp trước, mới đầu Kỷ Du không ở trong bất kỳ nhóm nào, bởi vì khi đó nàng còn nhỏ, chỉ mới mười một, mười hai tuổi, cơ hội ra ngoài không nhiều lắm, cũng không có khuê mật thân thiết, ngoại trừ thân thiết với muội muội của Tống Ngôn Thâm một chút thì những người khác đều chỉ quen sơ, sau đó Mục Dung Dung chủ động tiếp cận, Kỷ Du mới gần gũi với nàng ta một chút, thường xuyên qua lại, thuận tiện bị kéo luôn vào cái vòng luẩn quẩn của nàng ta, thẳng đến khi hai người trở mặt thành thù, hoàn toàn tuyệt giao.
Sau đó Kỷ Du kết bạn với Tả Từ. Nàng lớn hơn Kỷ Du một tuổi, dung mạo đoan trang xinh đẹp, tính tình hiền lành rộng lượng. Nhưng ở kiếp trước, lúc này Kỷ Du vẫn chưa quen biết nàng.
Tả Từ hiển nhiên nhìn thấy Kỷ Du và Mục Dung Dung đứng ở đó, bước chân nàng rõ ràng dừng một chút rồi mới đi tới.
Kỷ Du là cô nương Quận vương phủ, Mục Dung Dung là thiên kim của Chính nhất phẩm Thừa tướng, mà cấp bậc của Hộ Bộ Thượng Thư lại là Chính nhị phẩm, ba người gặp nhau ở chỗ này, người phải chào hỏi trước không nghi ngờ gì chính là Tả Từ.
Có điều nàng làm lễ, Mục Dung Dung lại không muốn cho nàng thể diện, chỉ liếc mắt nhìn nàng, lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó lập tức kéo tay Kỷ Du muốn đi.
Trời mới biết Kỷ Du cực kỳ muốn hất tay Mục Dung Dung ra. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ chứ Kỷ Du không làm như vậy, nàng theo Mục Dung Dung xoay người, nhưng trước khi đi còn cười với Tả Từ.
Nụ cười này rất đột ngột, Tả Từ cực kỳ kinh ngạc. Muốn nhìn kỹ lại thì Kỷ Du đã xoay người đi.
Trong vườn quả nhiên có rất nhiều cô nương trẻ tuổi. Mục Dung Dung kéo Kỷ Du vào, lập tức có vài cô nương đi lên, nhiệt tình chào hỏi với các nàng.
Những quý nữ này từ nhỏ lớn lên ở hậu trạch, mỗi một người đều không đơn giản, ở trong mắt các nàng, Mục Dung Dung và Kỷ Du đều là người đáng để kết bạn. Chưa cần nhắc đến Mục Dung Dung có phụ thân là Tả thừa tướng tay nắm thực quyền, được kim thượng nể trọng, mà chỉ nói đến Kỷ Du, ai không biết nàng là muội muội của Cảnh Dương Quận vương, cháu gái của Tích Phi nương nương, trong hoàng gia cũng chiếm vài phần thể diện, trước đây các nàng không gần gũi với Kỷ Du, thái độ đối với nàng cũng là không dám tùy tiện. Thế nhưng bây giờ có Mục Dung Dung đi cùng, các nàng đương nhiên đều tích cực nắm chắc cơ hội kéo gần quan hệ với Kỷ Du.
Thật ra Kỷ Du không thích mấy chỗ đông người lắm, đặc biệt là giống như bây giờ, bị một đống thân hình xanh xanh đỏ đỏ vây quanh làm nàng không thích ứng được. Đời trước như vậy, đời này cũng như vậy. Nhưng đối mặt với những gương mặt tươi cười đó, Kỷ Du buộc lòng phải nâng cao tinh thần, chào hỏi cùng các nàng vài câu.
Đến khi các cô nương trong nhóm thứ nhất ngồi xuống hết lượt, Kỷ Du thoáng nhìn thấy Tả Từ cũng vào vườn.
So với Kỷ Du thì bên cạnh Tả Từ vắng vẻ hơn nhiều, chỉ có một cô nương mặc váy dài màu xanh nhạt, Kỷ Du nhìn thấy không quen mặt, đoán đại khái là cô nương trong nhóm của Tả Từ.
Khách khứa hôm nay đều là nhận được thiệp mời của phủ Dụ Quốc công mới đến. Phủ Dụ Quốc công là dòng dõi thế gia nên mời chủ yếu là thế gia huân quý, không mời nhiều nhà quyền quý mới nổi, như vậy, những cô nương quen biết với Tả Từ đều không có mặt.
Ba cô nương của phủ Dụ Quốc công cũng không thân với Tả Từ, vì nàng là khách nên mới tiến lên tiếp đón, sau đó rất nhanh đã đến chỗ bạn tốt của mình mà không để ý tới nàng nữa.
Kỷ Du ngồi trong đình, từ xa liếc mắt nhìn Tả Từ vài cái, rất muốn tới chỗ nàng ấy nhưng lại sợ quá đột ngột, thế nên vẫn không nhúc nhích.
Tiệc trưa tương đối đơn giản, sau khi các cô nương ăn chút gì đó lót dạ thì bắt đầu làm thơ, lúc sau lại ra bên ngoài vườn xem gánh hát do phủ Quốc công đặc biệt mời về biểu diễn cùng các mệnh phụ phu nhân.
Đến đầu giờ Thân, tiệc tối bắt đầu. Các nam nhân uống rượu ở tiền viện, các quý phu nhân được sắp xếp dự tiệc ở ngoài vườn còn bên trong là các cô nương.
Trong vườn bày tất cả hai bàn lớn, chỗ ngồi của các cô nương do Dụ Quốc công phu nhân đích thân sắp xếp, Mục Dung Dung, Tả Từ và Kỷ Du vừa hay ngồi một bàn, Tả Từ ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái Kỷ Du, ở giữa cách một người.
Trên bàn là rượu mơ và rượu hoa đào mà các cô nương ở Trường An thường uống, chất rượu thuần khiết, hương vị ngọt ngào mát lạnh lại không gắt, uống vào rất dễ gây nghiện, phù hợp với các cô nương. Có điều, rượu này tuy nhẹ nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể uống.
Trên bàn vừa hay có người không thể đụng vào rượu, chính là Tả Từ.
Kiếp trước Kỷ Du đương nhiên không biết chuyện này, cho nên khi một đống người ác ý mời rượu Tả Từ thì Kỷ Du cũng không cảm thấy gì, càng không nghĩ tới sẽ có cô nương ngay cả uống rượu mơ và rượu hoa đào cũng không chịu nổi.
Khi đó, dưới sự dẫn dắt của Mục Dung Dung, các cô nương trong nhóm thứ nhất từng người một đi lên kính rượu Tả Từ, dưới tình thế đó, không có ai ra mặt vì Tả Từ, đối với những cô nương có thân phận tôn quý hơn mình thì Tả Từ sao có thể từ chối, vì thế nàng bị ép uống rất nhiều rượu, đến khi kết thúc yến tiệc đã không còn tỉnh táo.
Mục Dung Dung chính là muốn làm Tả Từ xấu mặt.
Sau đó Kỷ Du mới từ trong miệng Mục Dung Dung biết được ngày hôm đó Tả Từ bệnh nặng một trận, vừa sốt cao vừa nổi mẩn đỏ, ước chừng nằm gần nửa tháng, chịu không ít đau khổ. Kỷ Du nhớ tới chuyện này thì cảm thấy rất có lỗi với Tả Từ, rõ ràng nàng có thể mở miệng giúp nàng ấy nhưng lại không làm gì.
Cho nên lần này Kỷ Du đương nhiên sẽ không để chuyện đó tái diễn.
Mắt thấy Mục Dung Dung nói một tràng, Tả Từ đã bưng ly rượu đứng lên, Kỷ Du không mảy may trì hoãn mà lập tức duỗi tay giành lấy ly rượu trong tay Tả Từ.
Hành động đột ngột như vậy kinh động đến tất cả mọi người. Mà người giật mình nhất đương nhiên là Tả Từ.
Kỷ Du cũng không nhìn nàng ấy mà chỉ mỉm cười nói với Mục Dung Dung: “Dung tỷ tỷ không biết rồi, Tả cô nương không thể đụng vào rượu, cô ấy vừa uống rượu là sẽ bị bệnh, Dung tỷ tỷ là người lương thiện như vậy, nếu vì vô ý mà làm hại Tả cô nương bị bệnh thì nhất định sẽ rất áy náy.”
Nói tới đây, nàng quay sang nhìn Tả Từ còn đang kinh ngạc, nhíu mày nói: “Tả cô nương, cô cũng thật là, đã không uống được rượu thì sao phải thể hiện chứ. Dung tỷ tỷ mời cô uống rượu, tuy là ý tốt, thịnh tình khó có thể từ chối nhưng so sánh với sức khỏe của mình, bên nào nặng bên nào nhẹ, ngay cả ta cũng hiểu được, cô còn lớn hơn ta mà sao lại không biết thế? Theo ta thấy đầu óc cô thật đúng là hồ đồ!”
Tả Từ nhìn tiểu cô nương thấp hơn mình nửa cái đầu, nhất thời ngơ ngác. Lúc này trên bàn tiệc đã có người nhỏ tiếng cười nhạo, một cô nương cất giọng có chút mỉa mai, nói: “Không phải Tả cô nương cố ý muốn hại Dung tỷ tỷ áy náy chứ?” Nàng dứt lời, xung quanh lập tức vang lên một tràng cười khẽ.
Lúc này Mục Dung Dung đã kịp phản ứng, nàng ta kinh ngạc nhìn Kỷ Du, chỉ có thể thuận theo lời nàng nói hai câu: “A Du muội muội và Tâm Nghiên muội muội nghĩ sao nói vậy, Tả cô nương đừng nên trách móc, thì ra Tả cô nương không thể đụng vào rượu, sao không nói sớm chứ, nếu hôm nay thật sự nhận ly rượu của ta, hại cô bị bệnh, không phải ta thành người có tội ư?”
Tả Từ đỏ mặt, khẽ gật đầu với Mục Dung Dung nhưng không lên tiếng, trái lại quay sang nói một tiếng cảm ơn với Kỷ Du.
Kỷ Du cũng không nhìn nàng, lại giơ lên ly rượu vừa giành được nói với Mục Dung Dung: “Mới vừa rồi là ta làm hỏng nhã hứng uống rượu của Dung tỷ tỷ, hiện giờ tự phạt ba ly, xem như nhận lỗi.” Dứt lời, lập tức ngửa cổ uống cạn ly rượu mơ.
Tiếp theo lại rót thêm hai ly, uống liền một mạch.
Tả Từ ở một bên nhìn Kỷ Du, đột nhiên nhớ tới lúc mới vào vườn nàng đã cười với mình, trong lòng vừa thấy kỳ lạ vừa có chút ấm áp. Tuy giọng điệu khi nãy của Kỷ Du không tốt, còn cố tình mang theo một chút ý tứ chỉ trích nhưng nàng lại cảm nhận được ý tốt trong đó.
Mục Dung Dung thấy Kỷ Du như vậy, đương nhiên không thể rơi lại phía sau, vội vàng bày ra gương mặt tươi cười: “A Du nói gì vậy, nào có cái gì nhận lỗi hay không nhận lỗi chứ.” Nói xong nàng ta lại đáp lễ Kỷ Du ba ly.
Kỷ Du cười thầm trong lòng. Kiếp trước quen thân với Mục Dung Dung, sao nàng không biết tửu lượng của nàng ta như thế nào? Hôm nay bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải hạ gục Mục Dung Dung!
Kỷ Du thắng ở tuổi còn nhỏ, giữa một đám cô nương ở đây có thể giả vờ non nớt, nàng chỉ cần bày ra thái độ của trẻ nhỏ cầu xin Mục Dung Dung chơi đua rượu, Mục Dung Dung sẽ thể không thể từ chối. Vả lại lúc này Mục Dung Dung đang muốn lấy lòng nàng, đối với nàng càng là nói gì nghe nấy.
Cho nên lúc này một đám cô nương trên bàn rượu đều đang chăm chú nhìn Kỷ Du và Mục Dung Dung cụng hết ly này đến ly khác. Ngoại trừ Tả Từ có chút lo lắng cho Kỷ Du nên mở miệng khuyên vài lần thì tất cả những cô nương khác đều là dáng vẻ xem náo nhiệt, ra sức cổ vũ reo hò, chơi đến vô cùng vui vẻ, cũng không có ai thật lòng suy nghĩ cho sức khỏe của Mục Dung Dung và Kỷ Du.
Đua trận này, đến khi kết thúc yến tiệc, Kỷ Du ước chừng đã rót ra nửa vò rượu hoa đào và nửa vò rượu mơ. Nàng đã hơi chóng mặt. Nhưng mà đã đạt được mục đích của mình ――
Mục Dung Dung hoàn toàn bị nàng chuốc say, gần như là bị ma ma bên cạnh Mục phu nhân khiêng về. Cảnh tượng này, tất cả quý phu nhân đều thấy. Tuy trên mặt bọn họ không thể hiện gì nhưng Kỷ Du biết, nhất định là có rất nhiều phu nhân thế gia gạch Mục Dung Dung ra khỏi danh sách nàng dâu được chọn.
Kỷ Du rất hài lòng với kết quả này, gần như là mang theo dáng vẻ thỏa thuê đắc ý rời khỏi phủ Dụ Quốc công.
Trước khi đi, Tả Từ lo lắng nên tới hỏi thăm nàng, trong lúc mơ mơ hồ hồ nàng còn vỗ ngực nói cho Tả Từ là mình không sao, ai ngờ vừa lên xe ngựa đã đổ nghiêng đổ ngả, nếu không có Kỷ Tuyên đỡ thì đầu nàng đã sưng vù lên rồi.
“Ca ca, muội váng đầu.” Kỷ Du dựa vào vách xe, lẩm bẩm nói ra câu này với Kỷ Tuyên đang sa sầm mặt.
Bình luận facebook