-
Chương 5: Chương 5:
Kỷ Du ngủ rất sâu, đến tận giữa giờ Thìn mới mơ màng tỉnh dậy.
Không cần nàng lên tiếng, Tuyết Ương và Thanh Tang đã bưng đồ rửa mặt vào phòng.
“Cô nương ngủ ngon không ạ?” Tuyết Ương đặt ống nhổ trong tay xuống, tiến lên vén gọn hai bên màn.
Kỷ Du véo cánh tay một cái rồi xoa đôi mắt còn phủ một tầng sương mù, lười nhác hỏi, “Giờ nào rồi?”
“Giữa giờ Thìn, cô nương, vừa rồi Tứ cô nương còn tới một chuyến, nô tỳ sợ làm phiền cô nương ngủ nên đã dỗ cô bé tới Tây các ăn điểm tâm.” Tuyết Ương nhận lấy váy áo Thanh Tang đưa tới, nhìn một chút rồi hỏi, “Y nữ nói hôm nay cô nương có thể xuống đất đi lại, cô nương cảm thấy thế nào, có còn chóng mặt hay không, có muốn nằm nghỉ thêm một lúc nữa không?”
“Cứ nằm tiếp thì xương cốt cũng phải rã rời.” Kỷ Du sờ trán, “Không thấy đau nữa, có lẽ đã đóng vảy rồi, thay quần áo đi.”
Kỷ Du từ trên giường đứng lên, Thanh Tang thu dọn lại chăn đệm trên giường, Tuyết Ương hầu hạ Kỷ Du mặc quần áo, một thân váy dài bó tay màu xanh nhạt thêu hoa đào phối với giày thêu màu hồng nhạt.
Mới thắt xong dải lụa ở thắt lưng thì bỗng nhiên nghe thấy Thanh Tang “Á” một tiếng.
“Sao chăn lại bị ướt một mảng thế này?” Thanh Tang cầm một góc chăn mỏng, kinh ngạc nói.
“Ướt?” Kỷ Du nghi hoặc đi lên trước nhìn, trên tấm chăn màu hồng cánh sen quả thật có một mảng đậm màu, đưa tay sờ một cái, đúng là hơi ướt, lúc nãy nàng cũng không phát hiện ra.
“Kỳ lạ thật, sao lại ướt được nhỉ?” Kỷ Du đang mơ màng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai nha hoàn nhìn nàng chằm chằm.
Hai người đều là nha hoàn thân cận của nàng, Kỷ Du chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết trong lòng các nàng đang nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bất chợt đỏ bừng lên, vội nói, “Này, hai người không được phép nghĩ oan cho ta, ta cũng không phải là Niệm Niệm, sẽ không ch ảy nước miếng đâu!”
Tuy nói như vậy nhưng một mảnh ẩm ướt bày ra đằng kia, lại kề sát chỗ gối đầu, nếu không phải nàng ch ảy nước miếng thì dường như không còn cách giải thích nào khác.
Tuyết Ương và Sương Thanh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô nương nhà mình, không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn nhau, đuôi mắt cong cong lộ ra ý cười.
Kỷ Du hơi chột dạ, ậm ờ muốn cho qua chuyện này nên giả vờ ho khan một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác: “Ta hơi đói, muốn mau chóng rửa mặt chải đầu.”
“Vâng, vâng.” Hai nha hoàn hiểu chuyện không nhắc lại đề tài này nữa, hết lòng hầu hạ Kỷ Du rửa mặt.
Bởi vì còn chưa được tháo băng vải trên trán nên không thể búi tóc, Tuyết Ương cầm lược gỗ cẩn thận chải mái tóc đen dài của Kỷ Du, chỉ sợ chạm phải miệng vết thương của nàng.
Khó khăn lắm mới sửa soạn xong, vừa nhấc chân ra phòng ngoài đã thấy một bóng người nhỏ bé màu xanh vội vàng chạy tới, giọng nói hưng phấn của tiểu cô nương cất lên: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ ――”
Âm thanh nhỏ dần, người cũng đã chạy tới, chẳng mấy chốc sẽ đụng vào ngực Kỷ Du.
“Trời ơi, Tứ cô nương cẩn thận một chút!” Tuyết Ương nhanh tay nhanh mắt vội vàng giữ Kỷ Thấm lại, tránh cho cô bé đâm vào làm Kỷ Du bị ngã.
“Nhìn muội này, sao lúc nào cũng cuống cuồng thế hả?” Kỷ Du tiến lên, ấn ấn vào cái trán trơn nhẵn của tiểu cô nương.
“Tỷ tỷ…” Hai mắt Kỷ Thấm sáng lên, hít thở thật sâu rồi vội vàng nói, “Ca ca về rồi!”
“Cái gì?” Hai mắt Kỷ Du mở to, không khỏi ngạc nhiên, “Đã về rồi?”
“Đúng vậy đúng vậy, muội vừa ăn điểm tâm xong, đang muốn ra vườn hái mấy bông hoa cho tỷ tỷ thì gặp Từ ma ma, bà ấy đang dẫn nha hoàn tới Thiều Quang viện, nói là đêm hôm qua ca ca đã trở về, thế nên muội lập tức chạy tới tìm tỷ!” Kỷ Thấm vội vàng nói hết mọi thứ mình biết cho Kỷ Du.
Kỷ Du nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng, lại có chút nghi ngờ: “Không phải là ngày mai sao? Sao lại về trước thời hạn?”
“Có lẽ là Quận vương biết cô nương bị thương, thế nên mới gấp rút trở về!” Tuyết Ương ở một bên cười nói.
Tuyết Ương vừa dứt lời, giọng nói của Sương Thanh từ ngoài cửa lập tức truyền đến: “Cô nương!”
“Sao ngươi đã dậy rồi?” Tuyết Ương đứng gần cửa nhất nên liếc mắt một cái là thấy nàng, hơi có chút kinh ngạc, hôm qua Sương Thanh trực đêm, theo quy củ trong viện Tam cô nương, nha hoàn trực đêm đổi ca vào giờ Mão là có thể đi nghỉ ngơi, có thể ngủ đến trước giờ cơm trưa.
“Trời ạ, đều tại nô tỳ hồ đồ,” Sương Thanh vừa vào cửa đã mang vẻ mặt tràn đầy tự trách nói với Kỷ Du, “Lúc nô tỳ đổi ca không tỉnh táo nên quên bảo Thanh Tang nói với cô nương một tiếng, hôm qua Quận vương đã trở về, ban đêm còn đến thăm cô nương.”
“Ca ca đã tới ư?” Kỷ Du càng kinh ngạc, ca ca đến thăm nàng, sao nàng không biết chút nào vậy?
“Cô nương ngủ say, Quận vương không cho đánh thức, ngài ấy chỉ nhìn một lát rồi đi ngay.” Sương Thanh ngoài miệng thì trả lời như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy “một lát” đó thật sự hơi lâu, ít nhất cũng phải một khắc, cũng may chỉ có nàng và Hàn Nghiệp biết, nếu bị người ngoài thấy được, không chừng sẽ nói Quận vương không biết tránh hiềm nghi cũng như không biết phép tắc.
Kỷ Du còn chưa lên tiếng, Kỷ Thấm nghe vậy thì tràn đầy mong đợi nắm tay Sương Thanh hỏi liên tục: “Thế ca ca có đi thăm ta không? Có đi không?”
“Chuyện này…” Sương Thanh do dự lắc đầu, “Nô tỳ không biết, chuyện này phải hỏi nha hoàn trực đêm hôm qua trong viện của Tứ cô nương.”
Kỷ Thấm lập tức ỉu xìu, uể oải bĩu môi: “Hồng Lăng không nói gì, vậy nhất định là ca ca không đi rồi, tỷ tỷ bị thương nên ca ca mới đến thăm tỷ tỷ, ta lại không bị thương, ca ca đương nhiên sẽ không đi.” Tuy nói như vậy nhưng hàng lông mày nhỏ nhắn của cô bé nhíu chặt lại, người khác vừa nhìn một cái là biết trong lòng cô bé thật sự cảm thấy mất mát.
Mấy nha hoàn thấy thế cũng không biết nói thế nào cho phải, chỉ đành im lặng nhìn Kỷ Du.
Kỷ Du hiểu Kỷ Thấm nhất.
Niệm Niệm vẫn luôn như vậy, trong lòng rõ ràng không muốn rời xa ca ca ruột nhưng lại cực kỳ sợ chàng, việc này đại khái có liên quan tới vị ca ca mặt lạnh kia.
Thật ra ở kiếp trước, lúc Kỷ Du còn nhỏ cũng vừa kính vừa sợ Kỷ Tuyên.
Kỷ Tuyên lớn hơn Kỷ Du bảy tuổi, gần như là nhìn nàng lớn lên, lúc nhỏ hai người còn từng sống chung một viện, nhưng Kỷ Tuyên từ nhỏ đã lạnh nhạt ít lời, nói năng thận trọng, tuy là ca ca nhưng sẽ không chơi đùa cùng tiểu muội giống như những huynh trưởng nhà khác.
Lúc nào chàng cũng hết sức chăm chỉ đọc sách, tập võ, dường như không muốn thua kém ai.
Trước lúc năm tuổi, Kỷ Du vẫn chưa hiểu chuyện, càng không biết nhìn sắc mặt người khác, đối với ai cũng giống nhau, có một lần nàng chạy theo sau Kỷ Tuyên la hét muốn ca ca chơi này chơi kia với nàng, Kỷ Tuyên không để ý tới nàng, mặc nàng ầm ĩ, còn chàng cứ làm việc của mình, nên đọc sách thì đọc sách, nên luyện kiếm thì luyện kiếm, không chậm trễ chút nào.
Trong trí nhớ của Kỷ Du, hình như chỉ có hai lần nàng tủi thân khóc lóc cực lớn thì Kỷ Tuyên mới bỏ sách xuống để dỗ nàng.
Có lẽ sự đối xử như vậy quá ít nên Kỷ Du mới đặc biệt nhớ rõ.
Sau đó Kỷ Du dần dần trưởng thành, không còn là đứa trẻ ngây ngô không hiểu chuyện nữa, mà Kỷ Tuyên cũng đã trở thành thiếu niên, Kỷ Du từ từ hiểu biết tính tình ca ca nhà mình, cũng không dám quấn lấy chàng nữa, thậm chí có một khoảng thời gian còn không dám nói chuyện cùng chàng, thỉnh thoảng không tránh khỏi sẽ cúi đầu vì khá sợ ánh mắt lạnh giá của chàng.
Tình trạng này đại khái vào lúc nàng mười hai tuổi mới có một chút chuyển biến, khi đó phụ thân đã ra đi nhiều năm, mẫu thân cũng không ở trong phủ, ngoại trừ ba mẹ con Thẩm thị ở Lan Hinh viện thì cả Quận vương phủ lớn như vậy nhưng nàng chỉ còn một ca ca và một muội muội.
Lúc trước nàng muốn làm gì, mua gì hay ra ngoài chơi đều nói với mẫu thân, nhưng từ khi mẫu thân rời đi, Kỷ Tuyên trở thành người làm chủ trong nhà, nàng không có cách nào tránh mặt, hơn nữa Niệm Niệm còn sợ ca ca hơn nàng, đại đa số thời điểm đều là nàng bị ép buộc nên mới bất đắc dĩ tới thương lượng hoặc thỉnh cầu Kỷ Tuyên. Dần dần, nàng lại phát hiện ca ca không có đáng sợ như vậy, nàng và Niệm Niệm có bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần nói ra thì chàng đều sẽ đồng ý, tuy rằng chàng luôn có vẻ mặt nghiêm túc, chưa bao giờ dịu dàng được một lần nhưng Kỷ Du không còn sợ như trước nữa.
Một thời gian sau, Thẩm di nương làm chuyện xấu khiến trong phủ không yên ổn, nàng và Niệm Niệm liên tiếp xảy ra chuyện, Kỷ Tuyên cố hết sức che chở các nàng, còn xử lý tất cả những người ức hiếp hai tỷ muội, lúc này Kỷ Du mới cảm nhận được chàng thật ra rất quan tâm các nàng.
Còn cả hôn sự của nàng, Tống Ngôn Thâm và nữ nhân trong Bình Khang phường gây ra tai tiếng, Kỷ Tuyên cực kỳ tức giận nên kiên quyết từ hôn, lại sợ nàng vấn vương nên mỗi một chuyện đều tận tâm tận lực xử lý.
Mãi cho đến khi nàng xuất giá, Kỷ Tuyên vẫn luôn lặng lẽ che chở nàng, trong lòng nàng biết rõ từng việc lớn việc nhỏ mà chàng đã làm.
Phụ thân rời đi từ lâu, huynh trưởng như cha, ca ca giống như trụ cột trong nhà, bờ vai gánh vác tất cả trách nhiệm, nhưng ca ca chưa bao giờ nói ra, còn nàng cũng chưa từng bày tỏ sự cảm kích, chỉ khi nàng sắp xuất giá mới làm cho ca ca một cái áo choàng, ngay cả một lời cảm ơn cũng chưa từng nói.
Kỷ Du cứ thế nhìn Kỷ Thấm, trong đầu hiện ra đủ loại chuyện ở kiếp trước, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Cô nương?” Sương Thanh gọi một tiếng, Kỷ Du đột nhiên hoàn hồn, đè lại dòng suy nghĩ, kéo tay Kỷ Thấm cười nói, “Ca ca không đi thăm muội, vậy thì bây giờ tỷ dẫn muội đi gặp huynh ấy.”
Hai tỷ muội nắm tay đi đằng trước, phía sau là Tuyết Ương và Thanh Tang, một nhóm bốn người đi về phía Thiều Quang viện.
Quận vương phủ không nhỏ, Kỷ Tuyên ở Thiều Quang viện bên phía đông, tuy ở gần Linh Miểu uyển của Kỷ Du nhất nhưng đi tới cũng phải mất nửa khắc.
Tới cửa Thiều Quang viện, vừa hay gặp Hàn Nghiệp từ bên trong đi ra ngoài.
Vừa thấy hai vị cô nương tới, Hàn Nghiệp vội vàng hành lễ.
“Ca ca đang làm gì?” Kỷ Du thuận miệng hỏi một câu.
“Quận vương vừa mới ăn sáng, hiện giờ đang ở thư phòng.” Hàn Nghiệp trả lời, lại hỏi, “Vết thương của Tam cô nương đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi, nghe nói đêm qua ca ca trở về, ta và Niệm Niệm đến thăm huynh ấy, ngươi tới thư phòng báo một tiếng, bọn ta tới phòng khách trước.”
“Vâng, nô tài đi ngay.” Hàn Nghiệp đáp ứng, nhấc chân chạy nhanh tới Hối Nghiên Trai bên phía đông viện.
Kỷ Du và Kỷ Thấm đi thẳng tới phòng khách.
Ngồi xuống không bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền tới.
Hai tỷ muội đứng dậy, lập tức nhìn thấy Kỷ Tuyên mặc áo gấm màu đen đi vào phòng.
Không cần nàng lên tiếng, Tuyết Ương và Thanh Tang đã bưng đồ rửa mặt vào phòng.
“Cô nương ngủ ngon không ạ?” Tuyết Ương đặt ống nhổ trong tay xuống, tiến lên vén gọn hai bên màn.
Kỷ Du véo cánh tay một cái rồi xoa đôi mắt còn phủ một tầng sương mù, lười nhác hỏi, “Giờ nào rồi?”
“Giữa giờ Thìn, cô nương, vừa rồi Tứ cô nương còn tới một chuyến, nô tỳ sợ làm phiền cô nương ngủ nên đã dỗ cô bé tới Tây các ăn điểm tâm.” Tuyết Ương nhận lấy váy áo Thanh Tang đưa tới, nhìn một chút rồi hỏi, “Y nữ nói hôm nay cô nương có thể xuống đất đi lại, cô nương cảm thấy thế nào, có còn chóng mặt hay không, có muốn nằm nghỉ thêm một lúc nữa không?”
“Cứ nằm tiếp thì xương cốt cũng phải rã rời.” Kỷ Du sờ trán, “Không thấy đau nữa, có lẽ đã đóng vảy rồi, thay quần áo đi.”
Kỷ Du từ trên giường đứng lên, Thanh Tang thu dọn lại chăn đệm trên giường, Tuyết Ương hầu hạ Kỷ Du mặc quần áo, một thân váy dài bó tay màu xanh nhạt thêu hoa đào phối với giày thêu màu hồng nhạt.
Mới thắt xong dải lụa ở thắt lưng thì bỗng nhiên nghe thấy Thanh Tang “Á” một tiếng.
“Sao chăn lại bị ướt một mảng thế này?” Thanh Tang cầm một góc chăn mỏng, kinh ngạc nói.
“Ướt?” Kỷ Du nghi hoặc đi lên trước nhìn, trên tấm chăn màu hồng cánh sen quả thật có một mảng đậm màu, đưa tay sờ một cái, đúng là hơi ướt, lúc nãy nàng cũng không phát hiện ra.
“Kỳ lạ thật, sao lại ướt được nhỉ?” Kỷ Du đang mơ màng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai nha hoàn nhìn nàng chằm chằm.
Hai người đều là nha hoàn thân cận của nàng, Kỷ Du chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết trong lòng các nàng đang nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bất chợt đỏ bừng lên, vội nói, “Này, hai người không được phép nghĩ oan cho ta, ta cũng không phải là Niệm Niệm, sẽ không ch ảy nước miếng đâu!”
Tuy nói như vậy nhưng một mảnh ẩm ướt bày ra đằng kia, lại kề sát chỗ gối đầu, nếu không phải nàng ch ảy nước miếng thì dường như không còn cách giải thích nào khác.
Tuyết Ương và Sương Thanh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô nương nhà mình, không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn nhau, đuôi mắt cong cong lộ ra ý cười.
Kỷ Du hơi chột dạ, ậm ờ muốn cho qua chuyện này nên giả vờ ho khan một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác: “Ta hơi đói, muốn mau chóng rửa mặt chải đầu.”
“Vâng, vâng.” Hai nha hoàn hiểu chuyện không nhắc lại đề tài này nữa, hết lòng hầu hạ Kỷ Du rửa mặt.
Bởi vì còn chưa được tháo băng vải trên trán nên không thể búi tóc, Tuyết Ương cầm lược gỗ cẩn thận chải mái tóc đen dài của Kỷ Du, chỉ sợ chạm phải miệng vết thương của nàng.
Khó khăn lắm mới sửa soạn xong, vừa nhấc chân ra phòng ngoài đã thấy một bóng người nhỏ bé màu xanh vội vàng chạy tới, giọng nói hưng phấn của tiểu cô nương cất lên: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ ――”
Âm thanh nhỏ dần, người cũng đã chạy tới, chẳng mấy chốc sẽ đụng vào ngực Kỷ Du.
“Trời ơi, Tứ cô nương cẩn thận một chút!” Tuyết Ương nhanh tay nhanh mắt vội vàng giữ Kỷ Thấm lại, tránh cho cô bé đâm vào làm Kỷ Du bị ngã.
“Nhìn muội này, sao lúc nào cũng cuống cuồng thế hả?” Kỷ Du tiến lên, ấn ấn vào cái trán trơn nhẵn của tiểu cô nương.
“Tỷ tỷ…” Hai mắt Kỷ Thấm sáng lên, hít thở thật sâu rồi vội vàng nói, “Ca ca về rồi!”
“Cái gì?” Hai mắt Kỷ Du mở to, không khỏi ngạc nhiên, “Đã về rồi?”
“Đúng vậy đúng vậy, muội vừa ăn điểm tâm xong, đang muốn ra vườn hái mấy bông hoa cho tỷ tỷ thì gặp Từ ma ma, bà ấy đang dẫn nha hoàn tới Thiều Quang viện, nói là đêm hôm qua ca ca đã trở về, thế nên muội lập tức chạy tới tìm tỷ!” Kỷ Thấm vội vàng nói hết mọi thứ mình biết cho Kỷ Du.
Kỷ Du nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng, lại có chút nghi ngờ: “Không phải là ngày mai sao? Sao lại về trước thời hạn?”
“Có lẽ là Quận vương biết cô nương bị thương, thế nên mới gấp rút trở về!” Tuyết Ương ở một bên cười nói.
Tuyết Ương vừa dứt lời, giọng nói của Sương Thanh từ ngoài cửa lập tức truyền đến: “Cô nương!”
“Sao ngươi đã dậy rồi?” Tuyết Ương đứng gần cửa nhất nên liếc mắt một cái là thấy nàng, hơi có chút kinh ngạc, hôm qua Sương Thanh trực đêm, theo quy củ trong viện Tam cô nương, nha hoàn trực đêm đổi ca vào giờ Mão là có thể đi nghỉ ngơi, có thể ngủ đến trước giờ cơm trưa.
“Trời ạ, đều tại nô tỳ hồ đồ,” Sương Thanh vừa vào cửa đã mang vẻ mặt tràn đầy tự trách nói với Kỷ Du, “Lúc nô tỳ đổi ca không tỉnh táo nên quên bảo Thanh Tang nói với cô nương một tiếng, hôm qua Quận vương đã trở về, ban đêm còn đến thăm cô nương.”
“Ca ca đã tới ư?” Kỷ Du càng kinh ngạc, ca ca đến thăm nàng, sao nàng không biết chút nào vậy?
“Cô nương ngủ say, Quận vương không cho đánh thức, ngài ấy chỉ nhìn một lát rồi đi ngay.” Sương Thanh ngoài miệng thì trả lời như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy “một lát” đó thật sự hơi lâu, ít nhất cũng phải một khắc, cũng may chỉ có nàng và Hàn Nghiệp biết, nếu bị người ngoài thấy được, không chừng sẽ nói Quận vương không biết tránh hiềm nghi cũng như không biết phép tắc.
Kỷ Du còn chưa lên tiếng, Kỷ Thấm nghe vậy thì tràn đầy mong đợi nắm tay Sương Thanh hỏi liên tục: “Thế ca ca có đi thăm ta không? Có đi không?”
“Chuyện này…” Sương Thanh do dự lắc đầu, “Nô tỳ không biết, chuyện này phải hỏi nha hoàn trực đêm hôm qua trong viện của Tứ cô nương.”
Kỷ Thấm lập tức ỉu xìu, uể oải bĩu môi: “Hồng Lăng không nói gì, vậy nhất định là ca ca không đi rồi, tỷ tỷ bị thương nên ca ca mới đến thăm tỷ tỷ, ta lại không bị thương, ca ca đương nhiên sẽ không đi.” Tuy nói như vậy nhưng hàng lông mày nhỏ nhắn của cô bé nhíu chặt lại, người khác vừa nhìn một cái là biết trong lòng cô bé thật sự cảm thấy mất mát.
Mấy nha hoàn thấy thế cũng không biết nói thế nào cho phải, chỉ đành im lặng nhìn Kỷ Du.
Kỷ Du hiểu Kỷ Thấm nhất.
Niệm Niệm vẫn luôn như vậy, trong lòng rõ ràng không muốn rời xa ca ca ruột nhưng lại cực kỳ sợ chàng, việc này đại khái có liên quan tới vị ca ca mặt lạnh kia.
Thật ra ở kiếp trước, lúc Kỷ Du còn nhỏ cũng vừa kính vừa sợ Kỷ Tuyên.
Kỷ Tuyên lớn hơn Kỷ Du bảy tuổi, gần như là nhìn nàng lớn lên, lúc nhỏ hai người còn từng sống chung một viện, nhưng Kỷ Tuyên từ nhỏ đã lạnh nhạt ít lời, nói năng thận trọng, tuy là ca ca nhưng sẽ không chơi đùa cùng tiểu muội giống như những huynh trưởng nhà khác.
Lúc nào chàng cũng hết sức chăm chỉ đọc sách, tập võ, dường như không muốn thua kém ai.
Trước lúc năm tuổi, Kỷ Du vẫn chưa hiểu chuyện, càng không biết nhìn sắc mặt người khác, đối với ai cũng giống nhau, có một lần nàng chạy theo sau Kỷ Tuyên la hét muốn ca ca chơi này chơi kia với nàng, Kỷ Tuyên không để ý tới nàng, mặc nàng ầm ĩ, còn chàng cứ làm việc của mình, nên đọc sách thì đọc sách, nên luyện kiếm thì luyện kiếm, không chậm trễ chút nào.
Trong trí nhớ của Kỷ Du, hình như chỉ có hai lần nàng tủi thân khóc lóc cực lớn thì Kỷ Tuyên mới bỏ sách xuống để dỗ nàng.
Có lẽ sự đối xử như vậy quá ít nên Kỷ Du mới đặc biệt nhớ rõ.
Sau đó Kỷ Du dần dần trưởng thành, không còn là đứa trẻ ngây ngô không hiểu chuyện nữa, mà Kỷ Tuyên cũng đã trở thành thiếu niên, Kỷ Du từ từ hiểu biết tính tình ca ca nhà mình, cũng không dám quấn lấy chàng nữa, thậm chí có một khoảng thời gian còn không dám nói chuyện cùng chàng, thỉnh thoảng không tránh khỏi sẽ cúi đầu vì khá sợ ánh mắt lạnh giá của chàng.
Tình trạng này đại khái vào lúc nàng mười hai tuổi mới có một chút chuyển biến, khi đó phụ thân đã ra đi nhiều năm, mẫu thân cũng không ở trong phủ, ngoại trừ ba mẹ con Thẩm thị ở Lan Hinh viện thì cả Quận vương phủ lớn như vậy nhưng nàng chỉ còn một ca ca và một muội muội.
Lúc trước nàng muốn làm gì, mua gì hay ra ngoài chơi đều nói với mẫu thân, nhưng từ khi mẫu thân rời đi, Kỷ Tuyên trở thành người làm chủ trong nhà, nàng không có cách nào tránh mặt, hơn nữa Niệm Niệm còn sợ ca ca hơn nàng, đại đa số thời điểm đều là nàng bị ép buộc nên mới bất đắc dĩ tới thương lượng hoặc thỉnh cầu Kỷ Tuyên. Dần dần, nàng lại phát hiện ca ca không có đáng sợ như vậy, nàng và Niệm Niệm có bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần nói ra thì chàng đều sẽ đồng ý, tuy rằng chàng luôn có vẻ mặt nghiêm túc, chưa bao giờ dịu dàng được một lần nhưng Kỷ Du không còn sợ như trước nữa.
Một thời gian sau, Thẩm di nương làm chuyện xấu khiến trong phủ không yên ổn, nàng và Niệm Niệm liên tiếp xảy ra chuyện, Kỷ Tuyên cố hết sức che chở các nàng, còn xử lý tất cả những người ức hiếp hai tỷ muội, lúc này Kỷ Du mới cảm nhận được chàng thật ra rất quan tâm các nàng.
Còn cả hôn sự của nàng, Tống Ngôn Thâm và nữ nhân trong Bình Khang phường gây ra tai tiếng, Kỷ Tuyên cực kỳ tức giận nên kiên quyết từ hôn, lại sợ nàng vấn vương nên mỗi một chuyện đều tận tâm tận lực xử lý.
Mãi cho đến khi nàng xuất giá, Kỷ Tuyên vẫn luôn lặng lẽ che chở nàng, trong lòng nàng biết rõ từng việc lớn việc nhỏ mà chàng đã làm.
Phụ thân rời đi từ lâu, huynh trưởng như cha, ca ca giống như trụ cột trong nhà, bờ vai gánh vác tất cả trách nhiệm, nhưng ca ca chưa bao giờ nói ra, còn nàng cũng chưa từng bày tỏ sự cảm kích, chỉ khi nàng sắp xuất giá mới làm cho ca ca một cái áo choàng, ngay cả một lời cảm ơn cũng chưa từng nói.
Kỷ Du cứ thế nhìn Kỷ Thấm, trong đầu hiện ra đủ loại chuyện ở kiếp trước, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Cô nương?” Sương Thanh gọi một tiếng, Kỷ Du đột nhiên hoàn hồn, đè lại dòng suy nghĩ, kéo tay Kỷ Thấm cười nói, “Ca ca không đi thăm muội, vậy thì bây giờ tỷ dẫn muội đi gặp huynh ấy.”
Hai tỷ muội nắm tay đi đằng trước, phía sau là Tuyết Ương và Thanh Tang, một nhóm bốn người đi về phía Thiều Quang viện.
Quận vương phủ không nhỏ, Kỷ Tuyên ở Thiều Quang viện bên phía đông, tuy ở gần Linh Miểu uyển của Kỷ Du nhất nhưng đi tới cũng phải mất nửa khắc.
Tới cửa Thiều Quang viện, vừa hay gặp Hàn Nghiệp từ bên trong đi ra ngoài.
Vừa thấy hai vị cô nương tới, Hàn Nghiệp vội vàng hành lễ.
“Ca ca đang làm gì?” Kỷ Du thuận miệng hỏi một câu.
“Quận vương vừa mới ăn sáng, hiện giờ đang ở thư phòng.” Hàn Nghiệp trả lời, lại hỏi, “Vết thương của Tam cô nương đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi, nghe nói đêm qua ca ca trở về, ta và Niệm Niệm đến thăm huynh ấy, ngươi tới thư phòng báo một tiếng, bọn ta tới phòng khách trước.”
“Vâng, nô tài đi ngay.” Hàn Nghiệp đáp ứng, nhấc chân chạy nhanh tới Hối Nghiên Trai bên phía đông viện.
Kỷ Du và Kỷ Thấm đi thẳng tới phòng khách.
Ngồi xuống không bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền tới.
Hai tỷ muội đứng dậy, lập tức nhìn thấy Kỷ Tuyên mặc áo gấm màu đen đi vào phòng.
Bình luận facebook